Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều
Chương 1: Đầu thai
Edit: Ry
"Không rảnh, không là không." Túc Úc gác chân lên bàn, ưỡn người ngả ra sau, mệt mỏi xị mặt, nhìn về phía hai cái giường nhi đồng.
"Sao lại không rảnh? Anh ơi cứu một mạng người hơn xây 7 cái tháp, chuyện này thật sự cần anh đó..." Cậu trai trong điện thoại nói hết lời: "Giờ anh bận cái gì hả, rõ ràng sáng nay còn bảo rảnh cơ mà?"
Bé con nằm trong chiếc giường màu trắng xanh trở mình, Túc Úc vứt quyển vở ghi môn Vật Lý cấp II nâng cao đang ôm lên bàn, tay cầm bút vừa nói chuyện điện thoại vừa ngoáy ngoáy vẽ, rất mượt mà khoanh một vòng lớn trên sơ đồ điện áp. Nghe tiếng người bên kia lải nhải, cậu bực bội giải thích: "Ba tao tăng ca, tao phải trông em."
Cậu trai ồ lên: "Sao ba anh phải tăng ca vậy?"
Đúng rồi đấy, tăng ca bất ngờ, tóm cậu từ biển tri thức ra, bắt cậu trông em trai.
Cậu vừa mới dỗ được cái đứa hay quấy kia ngủ, giờ vẫn còn một đứa mở to mắt.
Túc Úc thở dài: "Mày tự cầu nguyện đi."
"Đừng mà anh ơi! Anh rủ lòng từ bi cứu thằng em đi, thua trận này em phải mời thằng chó kia ăn ở căn tin nguyên một tháng đó... Ăn là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn..." Nam sinh thấy nói chuyện không ăn thua, bèn hiến kế: "Vở, em mượn vở của thánh học cho anh."
Túc Úc lập tức lên tinh thần: "Thật không? Mày mượn được thật không?"
"Được!" Nam sinh đánh cược: "Em gái ruột của thánh học là bạn học cùng lớp em gái em đó, đường vòng cứu quốc, chắc chắn mượn được!"
Túc Úc nghe vậy có hứng thú, một phát bật dậy, quay sang nhìn giường nhi đồng. Cái đứa thích khóc đã ngủ say, đứa còn lại vẫn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu.
"Cúp đây, lát nữa nói tiếp." Túc Úc nhìn bé con một hồi, sau đó kéo chăn lên, nhét tay bé vào trong chăn, thấy nhóc con nằm ngay ngắn thì mới thò tay khép mắt đứa nhỏ lại.
Khi Túc Lê khôi phục ý thức, cậu chỉ thấy mí mắt ngưa ngứa, không khỏi giơ tay đẩy ra thứ đang đè lên mắt mình. Ánh sáng cam chói lòa đâm vào mắt, cùng với thiếu niên mặc trang phục kì lạ đứng bên cạnh. Đầu cậu đau đớn kịch liệt, cả người như bị tảng đá nặng nề đè xuống, kí ức ngây ngô lập tức ùa tới.
Chỉ trong chớp mắt, cậu đã kết nối được thiếu niên trước mặt với kí ức của mình.
Người này tên là Túc Úc, là anh trai hiện tại của cậu.
Khi đầu thai tới thế giới kì lạ này, cậu chưa thể tỉnh dậy khỏi trạng thái hỗn độn. Tiếng khóc của con non, tiếng nói chuyện của nhân tộc, cách dùng từ kì lạ... Lượng tin tức khổng lồ tràn ngập ý thức vốn non nớt khiến Túc Lê ngơ ngơ ngác ngác sống hai năm, đến giờ mới khôi phục ý thức, hiểu rõ tình trạng của mình hiện tại.
Cậu vốn là con Phượng Hoàng thuần huyết cuối cùng còn sót lại trên thế giới, độ kiếp thất bại nên thần hồn trốn chạy, vọt vào thời không hỗn độn, ngược dòng mà đi. Cũng không biết trôi dạt ở thế gian này bao nhiêu năm mới tới được một thế giới xa lạ, đầu thai thành con trai của nhà này.
Đầu thai thành con trai của một gia đình bình thường, trở thành con non của nhân tộc.
Túc Lê hoàn hồn, đảo mắt nhìn sang người bên cạnh.
"Sao lại không được nhỉ?" Túc Úc khó hiểu. Nhóc em này của cậu cực kì ngoan, trước kia chỉ cần vuốt mắt nhỏ lại là một lúc đã ngoan ngoãn ngủ: "Lần trước ngủ nhanh lắm mà..."
"Túc Úc, thằng ranh này con đang làm gì đấy!?". Ngôn Tình Cổ Đại
Tiếng trách móc vọng vào từ cửa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vét bước tới: "Bảo con trông em, trông kiểu đó hả? Lại còn động chân động tay, nói bao lần là không được vuốt mí mắt em rồi, con có điều khiển được lực tay đâu? Làm em bị thương thì sao hả?"
"Bé Lê mở mắt không chịu ngủ, lần trước nó không ngủ ba mẹ cũng làm thế còn gì?" Túc Úc cầm sách vở Vật Lý bên cạnh: "Con thề với trời là vừa rồi con dùng sức còn ít hơn lúc giở sách."
Ba Túc đặt cặp công văn xuống: "Lại còn nhẹ hơn lúc giở sách? Con giở sách dùng bao nhiêu sức còn không biết à?"
Túc Úc: "..." Không cãi được!
Ba Túc nhìn hai chiếc giường nhi đồng dưới ánh đèn ấm áp, nhẹ chân nhẹ tay tới gần. Bé con nằm trong chiếc giường màu trắng xanh đã ngủ say, thậm chí còn có tiếng khò khò bé xíu, mà bé con nằm trong chiếc giường màu lam nhạt thì lại mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt trong suốt phản chiếu hình bóng hắn.
Đang ngủ ngon lành là em trai Túc Minh, còn mở mắt là anh trai Túc Lê.
Hai đứa nhỏ sinh ra vào lúc bình minh, nên một đứa tên là Lê, đứa còn lại là Minh.
Hai anh em sinh đôi nhưng ngoại hình lại rất khác nhau, tình trạng cơ thể cũng không giống.
Đứa bé hơn thì kế thừa hoàn chỉnh huyết thống Cửu Vĩ Thiên Miêu của cha, từ khi sinh ra tràn đầy sức sống, thích khóc thích nghịch, linh lực cũng dồi dào, là một chú mèo con khỏe mạnh đầy thiên phú. Anh trai Túc Lê lại trái ngược với em trai khỏe mạnh.
Em trai thích khóc, Túc Lê chưa từng kêu một tiếng.
Em trai linh lực dồi dào, Túc Lê không có tí linh lực nào.
Em trai có dấu vết của huyết thống rõ rệt, Túc Lê lại như trẻ sơ sinh bình thường của con người, không có yêu linh, là đứa trẻ tầm thường có thể thấy ở khắp mọi nơi.
Theo lý thuyết, sinh đôi trong yêu tộc khác với trẻ con loài người, mỗi người thường sẽ kế thừa huyết thống của cha hoặc mẹ. Nếu em trai kế thừa huyết thống Cửu Vĩ Thiên Miêu của cha, đáng lẽ anh trai sẽ kế thừa huyết thống Thần Loan Điểu của mẹ.
Nhưng không hề, mẹ Túc hoàn toàn không cảm nhận được huyết thống Thần Loan Điểu từ Túc Lê.
Bé con không có yêu linh, ở trong yêu tộc đồng nghĩa với trời sinh tàn tật.
Ba Túc thấy Túc Lê mở to mắt, bèn mềm giọng hỏi: "Sao bé bé còn chưa ngủ?"
Bé con không đáp lại hắn, chỉ mở to đôi mắt tròn, con ngươi trong veo chậm rãi chuyển động, hình như đang quan sát trang phục của hắn. Bé con có vẻ rất xa lạ với cha mình, phải nhìn đi nhìn lại mới xác nhận được.
Ba Túc đã quen với ánh mắt này. Mỗi lần hắn từ bên ngoài về, bé con đều sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn. Thỉnh thoảng hắn đeo đồng hồ, đổi kiểu kính, hoặc là cầm cặp công văn, bé con đều sẽ nhìn vào những món phụ kiện lạ lẫm đó.
Về sau hắn mới biết, những thứ này sẽ làm bé con bất an hoặc sợ hãi.
"Papa xin lỗi nhé, papa quên mất."
Ba Túc vội cởi áo vét để sang một bên, lại cởi đồng hồ, xong xuôi mới chậm rãi tới gần, thấy bé con không sợ thì nhẹ nhàng bế lên, vừa ôm vừa dỗ dành: "Papa đưa con ra ngoài chơi nha."
Bé con hơi túm áo papa, không khóc cũng không từ chối.
Ba Túc lại càng cẩn thận bế con.
-
Từ phòng nhi đồng ra, mấy bước đã tới phòng khách. Lúc này trên sàn có trải một tấm thảm lông, phòng ốc tới các vật dụng trong nhà, đồ bài trí, tất cả những thứ sắc nhọn đều được bọc xốp mềm.
Ba Túc bế Túc Lê từ phòng nhi đồng ra, lấy từ cái túi khác một món đồ chơi hắn vừa mua sáng nay --- Trống lúc lắc.
Hạt cườm nho nhỏ đung đưa gõ vào mặt trống, liên tục phát ra những âm thanh ngắn.
Túc Lê nhìn món đồ chơi nhỏ quay trái quay phải đều phát ra tiếng, không nói gì. Cậu hơi cúi đầu, nhìn thấy đôi tay bé xíu của mình.
Thần hồn quá cường đại, cơ thể sau khi đầu thai lại yếu ớt hơn cơ thể cũ của cậu rất nhiều, thậm chí còn suy nhược vì phải gánh chịu thần hồn quá lớn mạnh. Đây là cơ thể của con non mà điều khiển còn khó hơn dự đoán, cậu không thể thoải mái cử động hay đi lại, chỉ có thể để cha mẹ bế.
Túc Lê thử cử động ngón tay, tốn kha khá sức mới khiến đốt ngón tay hơi gập lại, một lát sau mới co duỗi thoải mái hơn.
Hình như vẫn có thể sử dụng linh lực, dùng mấy yêu thuật đơn giản hẳn là không có vấn đề... Có điều muốn khôi phục về tiêu chuẩn trước kia thì sẽ cần một khoảng thời gian.
Tiếng trống lách cách vẫn đang tiếp tục.
Túc Lê liếc cây trống, không thể không đối mặt với tình huống hiện tại.
Chuyện độ kiếp thất bại, thật ra sau một quãng thời gian dài như vậy cậu đã chấp nhận rồi. Phượng Hoàng thuận theo thiên kiếp là vấn đề thời gian, chỉ là trước kia cậu cho rằng với tài nghệ của mình thì có thể đối phó với độ kiếp, không ngờ lúc lâm nguy gặp sai sót, quanh đi quẩn lại thần hồn trôi dạt tới mấy nghìn năm. Vất vả lắm mới bắt được cơ hội đầu thai, lại tới một thế giới như vậy.
Đây là một gia đình nhân tộc bình thường, người nhà trong kí ức của cậu rất bình thường phổ thông, cha mẹ phải đi làm, anh trai phải đi học.
Hiện giờ Túc Lê mới hai tuổi, người đang ngủ trong phòng là em trai Túc Minh, người vuốt mí mắt cậu dỗ ngủ ban nãy là anh trai Túc Úc, còn người đang cầm đồ chơi đùa cậu là cha cậu. Cậu còn một người mẹ nữa, nghe nói là "diễn viên", hiện đang đi "công tác" ở bên ngoài.
Nhưng cậu không phải người bình thường, cậu là một con Phượng Hoàng đầu thai.
Túc Lê làm rõ mạch suy nghĩ: Trước hết phải hoàn toàn điều khiển được cơ thể này đã, sau đó lại nghĩ cách để tu luyện...
Nhưng thế giới này có tồn tại linh lực à? Túc Lê cảm thấy nơi này kì lạ là vì từ khi cậu khôi phục ý thức tới giờ, cậu chưa từng cảm nhận được bất cứ dấu vết nào của linh lực.
"Em cũng đừng lo quá, quay xong cảnh quay buổi tối đi." Ba Túc một tay đung đưa trống, một tay cầm điện thoại nhắn vx* cho vợ.
*Đoán là tác giả viết nhái từ weixin aka Wechat, một ứng dụng mạng xã hội giống như Zalo của Việt Nam.
"Rồi, uống sữa bột rồi."
"Ừ, tình trạng hôm nay vẫn vậy."
Ba Túc cầm trống lắc lắc, nhắn vx xong mới chú ý tới bé con đang nghiêng đầu nhìn hắn, hình như là hứng thú với điện thoại trong tay hắn.
Ba Túc đành phải đưa di động cho con: "Bé bé thích cái này à?"
Túc Lê thấy đồ vật hình tứ phương được đặt lên đùi mình, thử dùng tay đẩy, khá nặng.
Cơ thể quá yếu, không dùng linh lực thì một vật bé xíu như vậy cũng không cầm được.
Cậu lại quan sát một hồi.
Kì lạ, sao ban nãy cái này lại có tiếng? Linh lực? Điều khiển? Hay là nguyên nhân nào khác?
Đủ loại thông tin hỗn loạn cố gắng ghép nối với kí ức ngây ngô, Túc Lê buộc phải ngồi sắp xếp lại. Hình như cái đồ hình chữ nhật màu đen trước mặt cậu cũng sẽ phát ra tiếng, gọi là gì nhỉ? Tivi LCD?
Ba Túc để ý từng phản ứng của con, thấy bé con thò tay chạm vào điện thoại, lát sau lại nhìn sang tivi ở đằng kia, hoàn toàn không có hứng thú với trống lúc lắc hắn vừa mua. Hắn đành phải lắc lắc cái trống, muốn tìm xem rốt cuộc bé con thích gì: "Bé bé không thích cái này à?"
Túc Lê do dự, đồ chơi cho trẻ sơ sinh trước mặt cậu tiếp tục vang lên từng tiếng lách cách, cậu nhìn xuống bàn tay nhỏ phúng phính trắng nõn.
Mình phải thể hiện là có hứng thú à?
Bài trí trong phòng hoàn toàn khác với những đồ chơi của con người mà cậu từng thấy, Túc Lê không cảm nhận được bất cứ linh lực nào. Không những vậy, còn có vô số thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu, nói cho cậu rằng đây là một thế giới hoàn toàn mới lạ.
Thay vì tỏ ra hứng thú với món đồ chơi trẻ con này, cậu muốn tìm hiểu xem cái "tivi LCD" ở đằng kia là thứ gì hơn.
Không hề có dấu hiệu của linh lực, lại thần kì hơn mọi bảo vật linh khí mà cậu biết.
Thế giới này lạ lẫm lại diệu kì, có rất nhiều thứ Túc Lê không thể dùng kiến thức trước kia của mình để giải thích.
"Bé bé muốn xem tivi à?" Ba Túc thấy bé con một mực nhìn màn hình tivi, đành phải đặt trống xuống, mở tivi lên, đúng kênh thế giới động vật.
Túc Lê nhìn thấy mặt kính màu đen sáng lên, sự chú ý lập tức dồn hết vào đó.
Thật kì lạ, tại sao không có bất cứ linh lực gì mà lại có thể hiện lên những hình ảnh đầy sắc màu đó nhỉ.
Ba Túc thấy nhóc con bị tivi hấp dẫn, đợi một hồi, bé con vẫn ngoan ngoãn nhìn nội dung trên màn hình, hoàn toàn không có phản ứng nào khác...
Nhưng biểu hiện hôm nay lại hơi khác với bình thường.
Mình bị ảo giác à? Sao có cảm giác hôm nay bé bé thích xem tivi hơn mọi khi vậy?
Còn nhìn chằm chằm những mấy phút!!!
"Ba, đèn trong phòng hỏng rồi." Tiếng Túc Úc vọng tới, sau đó cậu nhóc chạy ra, đã thay quần đùi áo cộc, điểm đặc biệt duy nhất là sau lưng có một ngọn lửa màu lam.
Ba Túc quay đầu lại, thấy một đốm yêu hỏa sau lưng Túc Úc thì vội vàng trừng cậu nhóc.
Túc Úc hốt hoảng thu lại yêu hỏa, chột dạ nói: "Mai ba nhớ gọi người tới sửa đấy, thế này ảnh hưởng hiệu suất học tập của con lắm."
Trong nhà có một quy định, đó là không được phép sử dụng yêu thuật và linh lực trước mặt Túc Lê, tránh để bé con nhận ra sự khác biệt của mình với người nhà, từ đó bị tự ti. Đây là kết luận ba Túc cho ra sau khi đọc đủ thứ sách hướng dẫn nuôi dạy con của con người. Thế nên chỉ cần có mặt Túc Lê, không ai được phép sử dụng yêu thuật.
Túc Lê nghe thấy tiếng anh cả cũng không có phản ứng gì, nên cũng không chú ý tới ngọn yêu hỏa vừa được âm thầm thu hồi.
Cậu quan sát xong thứ kì lạ gọi là tivi LCD, bắt đầu chú ý tới các loại vật dụng trong nhà, đối chiếu với kí ức mơ hồ trong hai năm qua. Ghế sô pha, điều hòa...
Càng nhìn càng sốc.
Mấy thứ này hoàn toàn không có dấu vết linh lực vận chuyển, nhưng còn tài tình kì diệu hơn cả dùng linh lực, không cần người khác điều khiển chúng cũng có thể tự do vận hành. Nếu là năm xưa, cậu có muốn điều khiển linh khí như vậy thì cũng phải tách ý thức ra đặt lên đó mới được. Thế giới này thật sự mang lại chấn động quá lớn.
Không có linh lực tồn tại thật ư? Vậy Phượng Hoàng thần lực trong cơ thể cậu là sao? Tại sao cậu không cảm nhận được bất cứ dao động gì của linh lực ở thế giới xung quanh vậy?
Ở đằng kia, anh trai Túc Úc lấy đôi giày chơi bóng ra: "Bạn con rủ con đi đá bóng, con tới sân vận động đây."
"Đừng có đi, nãy về ba thấy sân vận động đóng cửa rồi. Mấy đứa không xem dự báo thời tiết à?"
"Dự báo thời tiết?" Túc Úc cau mày, cầm di động lên nhìn dự báo thời tiết, chưa kịp mở ứng dụng đã thấy bạn học gửi tin nhắn, nói là vụ sân vận động hẹn hôm khác. Cậu nhóc lầm bầm: "Thế đổi sang hôm nào vậy? Có mượn trước vở của thánh học được không, sắp thi tới nơi rồi."
Ba Túc: "Con mượn vở ai? Vở lần trước ba đưa đã xem hết chưa?"
Túc Úc: "Làm sao mà giống nhau được? Bạn con mượn cho con vở của thánh học đó."
Vở của yêu và vở của người làm sao mà so được với nhau? Trọng tâm ghi chép cũng không giống.
Tầm mắt của trẻ con rất khác, nhìn cái gì cũng khó nhìn được toàn cảnh. Túc Lê nhìn một hồi, sự chú ý đã chuyển tới cuộc đối thoại của hai cha con. Tuy cách thức nói chuyện khác lạ, nhưng tập trung lắng nghe thì vẫn hiểu được, hình như là nói bên ngoài sắp mưa.
Túc Lê không thích ngày mưa, mưa dầm dề sền sệt dính trên lông vũ kiểu gì cũng mang tới cảm giác ướt lạnh khó chịu. Nghĩ đến đây, cậu lại cúi xuống nhìn lòng bàn tay mum múp của mình. Không biết Phượng Hoàng thần lực của cậu còn bao nhiêu thành?
Ba Túc chú ý tới động tác của bé con, dịu dàng hỏi: "Bé bé sao vậy? Có phải buồn ngủ rồi không?"
Không được bé con đáp lại, ba Túc đành phải chỉnh nhỏ tiếng tivi, bế lên kiểm tra. Hắn thấy bé con nắm chặt tay thành đấm, không khỏi thở dài, cẩn thận từng li từng tí mở ra: "Bé bé, nắm chặt như vậy sẽ đau này, đau lắm."
Con non trời sinh tàn tật nên linh trí cũng trì độn, có đôi khi sẽ vô thức làm tổn thương đến bản thân. Ba Túc rất thành thạo bẻ từng ngón tay ra, sau đó còn nhẹ nhàng vuốt vuốt cho cậu.
Túc Lê nhìn động tác cẩn thận này, hơi ngây ra.
-
Tiếng gió vù vù thấp thoáng vang lên, yêu linh ở sâu trong rừng bỗng mạnh mẽ tản ra, lật ngược cỏ cây xung quanh, tạo thành lốc xoáy ở giữa. Nơi này là ngọn núi yêu quái nổi tiếng, có tên là núi Tức Linh, nghe nói nó thuộc quyền sở hữu của vị đại yêu nào đó thời Thượng Cổ, mười mấy nghìn năm vẫn dồi dào linh khí, giàu có yêu linh, tụ tập đông đảo yêu quái.
"Mọi người chạy mau!! Phong Yêu lại chuẩn bị độ kiếp rồi!"
"Tên đó độ kiếp bao nhiêu lần rồi? Lần nào cũng thất bại."
"Mấy trăm năm trước tôi đã nghe nói hắn đang độ kiếp rồi."
Theo tiếng kêu la của nhóm tiểu yêu, trong rừng, trong hang, từng bầy sơn yêu liên tiếp chạy ra. Động tĩnh chạy trốn oanh liệt dẫn tới khí ở núi Tức Linh cũng hỗn loạn. Phong Yêu là trung tâm chủ đề đứng trên một tảng đá lớn ở sâu trong núi, những ngọn gió xung quanh hóa thành lưỡi dao bổ vào trụ đá bốn phía, khắc sâu từng đường. Phong Yêu đã hóa thành nguyên hình, y khác với những yêu quái nhỏ yếu khác, là tinh quái ngưng tụ từ những làn gió tinh thuần nhất đất trời, trời sinh hình người, lấy gió làm áo, tai dài mọc cánh, trông như tinh linh trong những câu chuyện cổ tích của con người.
Lúc này y tập trung ngẩng đầu, phía trên lơ lửng một khối đá bừng lên ánh lửa đỏ thẫm, uy áp cường đại và yêu linh bao bọc lấy nó. Phong Yêu nhiều lần thăm dò cũng không thể chạm vào nó, ngược lại còn bị khối đá cắt cho cả người đầy rẫy vết thương.
Ngàn năm trước y tới núi Tức Linh là nhờ có vị đại lão đã đặt nửa chân vào tiên cảnh nhìn trộm thiên cơ, buông tha cơ duyên của mình, nói cơ hội độ kiếp của y nằm ở núi Tức Linh.
Là tinh quái do linh lực đất trời ngưng tụ thành, họ rất được thiên địa linh khí yêu thương, nhưng đồng thời muốn độ kiếp tiến giai cũng gian nan hơn các yêu tộc khác gấp trăm ngàn lần. Từ xưa đến nay, trường hợp Phong Yêu độ kiếp lại càng thêm hiếm, mỗi lần độ kiếp là một lần dùng mạng đánh cược. Có được chỉ dẫn, y vội vàng tới núi Tức Linh, duyên số gặp được khối đá kì quái này.
Khối đá này giống như phần bị vỡ, rơi rụng từ món thần binh nào đó, có mùi rất lạ, cần phải tới gần, nhìn trộm vào trong mới cảm nhận được thần lực hùng hậu đọng lại bên trong nó. Khối đá này bị phong ấn ở sâu trong núi Tức Linh không có ai phát hiện, Phong Yêu tình cờ có được nó, cho rằng đây là cơ hội độ kiếp của mình.
Thực tế cũng chứng minh thứ này có liên quan tới độ kiếp của y. Sau khi có được khối đá, y đã độ kiếp 16 lần, đây là lần thứ 17, nhưng xem ra lại sắp thất bại.
Phong Yêu nghĩ đến đây lại cảm thấy không cam tâm, nhìn khối đá lẩm bẩm: "Trước đó không xuất hiện thần quang... Chẳng lẽ đây là cơ hội cuối cùng của ta?" Y đành phải ngưng tụ sức lực bay lên, dùng Phong yêu chi lực thuần túy để chạm vào khối đá, một luồng ánh đỏ bỗng nổ tung.
Thần lực cường đại khiến y phải liên tục lùi về sau, cuối cùng ngã xuống đất.
Y vội ngẩng đầu, nhìn thần lực kì lạ của khối đá bắn lên trời, trước khi tan biến chỉ về một ngọn núi cách đó không xa.
"Vị trí đó..." Phong Yêu cau mày: "Hình như là núi của nhà họ Túc?"
"Không rảnh, không là không." Túc Úc gác chân lên bàn, ưỡn người ngả ra sau, mệt mỏi xị mặt, nhìn về phía hai cái giường nhi đồng.
"Sao lại không rảnh? Anh ơi cứu một mạng người hơn xây 7 cái tháp, chuyện này thật sự cần anh đó..." Cậu trai trong điện thoại nói hết lời: "Giờ anh bận cái gì hả, rõ ràng sáng nay còn bảo rảnh cơ mà?"
Bé con nằm trong chiếc giường màu trắng xanh trở mình, Túc Úc vứt quyển vở ghi môn Vật Lý cấp II nâng cao đang ôm lên bàn, tay cầm bút vừa nói chuyện điện thoại vừa ngoáy ngoáy vẽ, rất mượt mà khoanh một vòng lớn trên sơ đồ điện áp. Nghe tiếng người bên kia lải nhải, cậu bực bội giải thích: "Ba tao tăng ca, tao phải trông em."
Cậu trai ồ lên: "Sao ba anh phải tăng ca vậy?"
Đúng rồi đấy, tăng ca bất ngờ, tóm cậu từ biển tri thức ra, bắt cậu trông em trai.
Cậu vừa mới dỗ được cái đứa hay quấy kia ngủ, giờ vẫn còn một đứa mở to mắt.
Túc Úc thở dài: "Mày tự cầu nguyện đi."
"Đừng mà anh ơi! Anh rủ lòng từ bi cứu thằng em đi, thua trận này em phải mời thằng chó kia ăn ở căn tin nguyên một tháng đó... Ăn là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn..." Nam sinh thấy nói chuyện không ăn thua, bèn hiến kế: "Vở, em mượn vở của thánh học cho anh."
Túc Úc lập tức lên tinh thần: "Thật không? Mày mượn được thật không?"
"Được!" Nam sinh đánh cược: "Em gái ruột của thánh học là bạn học cùng lớp em gái em đó, đường vòng cứu quốc, chắc chắn mượn được!"
Túc Úc nghe vậy có hứng thú, một phát bật dậy, quay sang nhìn giường nhi đồng. Cái đứa thích khóc đã ngủ say, đứa còn lại vẫn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu.
"Cúp đây, lát nữa nói tiếp." Túc Úc nhìn bé con một hồi, sau đó kéo chăn lên, nhét tay bé vào trong chăn, thấy nhóc con nằm ngay ngắn thì mới thò tay khép mắt đứa nhỏ lại.
Khi Túc Lê khôi phục ý thức, cậu chỉ thấy mí mắt ngưa ngứa, không khỏi giơ tay đẩy ra thứ đang đè lên mắt mình. Ánh sáng cam chói lòa đâm vào mắt, cùng với thiếu niên mặc trang phục kì lạ đứng bên cạnh. Đầu cậu đau đớn kịch liệt, cả người như bị tảng đá nặng nề đè xuống, kí ức ngây ngô lập tức ùa tới.
Chỉ trong chớp mắt, cậu đã kết nối được thiếu niên trước mặt với kí ức của mình.
Người này tên là Túc Úc, là anh trai hiện tại của cậu.
Khi đầu thai tới thế giới kì lạ này, cậu chưa thể tỉnh dậy khỏi trạng thái hỗn độn. Tiếng khóc của con non, tiếng nói chuyện của nhân tộc, cách dùng từ kì lạ... Lượng tin tức khổng lồ tràn ngập ý thức vốn non nớt khiến Túc Lê ngơ ngơ ngác ngác sống hai năm, đến giờ mới khôi phục ý thức, hiểu rõ tình trạng của mình hiện tại.
Cậu vốn là con Phượng Hoàng thuần huyết cuối cùng còn sót lại trên thế giới, độ kiếp thất bại nên thần hồn trốn chạy, vọt vào thời không hỗn độn, ngược dòng mà đi. Cũng không biết trôi dạt ở thế gian này bao nhiêu năm mới tới được một thế giới xa lạ, đầu thai thành con trai của nhà này.
Đầu thai thành con trai của một gia đình bình thường, trở thành con non của nhân tộc.
Túc Lê hoàn hồn, đảo mắt nhìn sang người bên cạnh.
"Sao lại không được nhỉ?" Túc Úc khó hiểu. Nhóc em này của cậu cực kì ngoan, trước kia chỉ cần vuốt mắt nhỏ lại là một lúc đã ngoan ngoãn ngủ: "Lần trước ngủ nhanh lắm mà..."
"Túc Úc, thằng ranh này con đang làm gì đấy!?". Ngôn Tình Cổ Đại
Tiếng trách móc vọng vào từ cửa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vét bước tới: "Bảo con trông em, trông kiểu đó hả? Lại còn động chân động tay, nói bao lần là không được vuốt mí mắt em rồi, con có điều khiển được lực tay đâu? Làm em bị thương thì sao hả?"
"Bé Lê mở mắt không chịu ngủ, lần trước nó không ngủ ba mẹ cũng làm thế còn gì?" Túc Úc cầm sách vở Vật Lý bên cạnh: "Con thề với trời là vừa rồi con dùng sức còn ít hơn lúc giở sách."
Ba Túc đặt cặp công văn xuống: "Lại còn nhẹ hơn lúc giở sách? Con giở sách dùng bao nhiêu sức còn không biết à?"
Túc Úc: "..." Không cãi được!
Ba Túc nhìn hai chiếc giường nhi đồng dưới ánh đèn ấm áp, nhẹ chân nhẹ tay tới gần. Bé con nằm trong chiếc giường màu trắng xanh đã ngủ say, thậm chí còn có tiếng khò khò bé xíu, mà bé con nằm trong chiếc giường màu lam nhạt thì lại mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt trong suốt phản chiếu hình bóng hắn.
Đang ngủ ngon lành là em trai Túc Minh, còn mở mắt là anh trai Túc Lê.
Hai đứa nhỏ sinh ra vào lúc bình minh, nên một đứa tên là Lê, đứa còn lại là Minh.
Hai anh em sinh đôi nhưng ngoại hình lại rất khác nhau, tình trạng cơ thể cũng không giống.
Đứa bé hơn thì kế thừa hoàn chỉnh huyết thống Cửu Vĩ Thiên Miêu của cha, từ khi sinh ra tràn đầy sức sống, thích khóc thích nghịch, linh lực cũng dồi dào, là một chú mèo con khỏe mạnh đầy thiên phú. Anh trai Túc Lê lại trái ngược với em trai khỏe mạnh.
Em trai thích khóc, Túc Lê chưa từng kêu một tiếng.
Em trai linh lực dồi dào, Túc Lê không có tí linh lực nào.
Em trai có dấu vết của huyết thống rõ rệt, Túc Lê lại như trẻ sơ sinh bình thường của con người, không có yêu linh, là đứa trẻ tầm thường có thể thấy ở khắp mọi nơi.
Theo lý thuyết, sinh đôi trong yêu tộc khác với trẻ con loài người, mỗi người thường sẽ kế thừa huyết thống của cha hoặc mẹ. Nếu em trai kế thừa huyết thống Cửu Vĩ Thiên Miêu của cha, đáng lẽ anh trai sẽ kế thừa huyết thống Thần Loan Điểu của mẹ.
Nhưng không hề, mẹ Túc hoàn toàn không cảm nhận được huyết thống Thần Loan Điểu từ Túc Lê.
Bé con không có yêu linh, ở trong yêu tộc đồng nghĩa với trời sinh tàn tật.
Ba Túc thấy Túc Lê mở to mắt, bèn mềm giọng hỏi: "Sao bé bé còn chưa ngủ?"
Bé con không đáp lại hắn, chỉ mở to đôi mắt tròn, con ngươi trong veo chậm rãi chuyển động, hình như đang quan sát trang phục của hắn. Bé con có vẻ rất xa lạ với cha mình, phải nhìn đi nhìn lại mới xác nhận được.
Ba Túc đã quen với ánh mắt này. Mỗi lần hắn từ bên ngoài về, bé con đều sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn. Thỉnh thoảng hắn đeo đồng hồ, đổi kiểu kính, hoặc là cầm cặp công văn, bé con đều sẽ nhìn vào những món phụ kiện lạ lẫm đó.
Về sau hắn mới biết, những thứ này sẽ làm bé con bất an hoặc sợ hãi.
"Papa xin lỗi nhé, papa quên mất."
Ba Túc vội cởi áo vét để sang một bên, lại cởi đồng hồ, xong xuôi mới chậm rãi tới gần, thấy bé con không sợ thì nhẹ nhàng bế lên, vừa ôm vừa dỗ dành: "Papa đưa con ra ngoài chơi nha."
Bé con hơi túm áo papa, không khóc cũng không từ chối.
Ba Túc lại càng cẩn thận bế con.
-
Từ phòng nhi đồng ra, mấy bước đã tới phòng khách. Lúc này trên sàn có trải một tấm thảm lông, phòng ốc tới các vật dụng trong nhà, đồ bài trí, tất cả những thứ sắc nhọn đều được bọc xốp mềm.
Ba Túc bế Túc Lê từ phòng nhi đồng ra, lấy từ cái túi khác một món đồ chơi hắn vừa mua sáng nay --- Trống lúc lắc.
Hạt cườm nho nhỏ đung đưa gõ vào mặt trống, liên tục phát ra những âm thanh ngắn.
Túc Lê nhìn món đồ chơi nhỏ quay trái quay phải đều phát ra tiếng, không nói gì. Cậu hơi cúi đầu, nhìn thấy đôi tay bé xíu của mình.
Thần hồn quá cường đại, cơ thể sau khi đầu thai lại yếu ớt hơn cơ thể cũ của cậu rất nhiều, thậm chí còn suy nhược vì phải gánh chịu thần hồn quá lớn mạnh. Đây là cơ thể của con non mà điều khiển còn khó hơn dự đoán, cậu không thể thoải mái cử động hay đi lại, chỉ có thể để cha mẹ bế.
Túc Lê thử cử động ngón tay, tốn kha khá sức mới khiến đốt ngón tay hơi gập lại, một lát sau mới co duỗi thoải mái hơn.
Hình như vẫn có thể sử dụng linh lực, dùng mấy yêu thuật đơn giản hẳn là không có vấn đề... Có điều muốn khôi phục về tiêu chuẩn trước kia thì sẽ cần một khoảng thời gian.
Tiếng trống lách cách vẫn đang tiếp tục.
Túc Lê liếc cây trống, không thể không đối mặt với tình huống hiện tại.
Chuyện độ kiếp thất bại, thật ra sau một quãng thời gian dài như vậy cậu đã chấp nhận rồi. Phượng Hoàng thuận theo thiên kiếp là vấn đề thời gian, chỉ là trước kia cậu cho rằng với tài nghệ của mình thì có thể đối phó với độ kiếp, không ngờ lúc lâm nguy gặp sai sót, quanh đi quẩn lại thần hồn trôi dạt tới mấy nghìn năm. Vất vả lắm mới bắt được cơ hội đầu thai, lại tới một thế giới như vậy.
Đây là một gia đình nhân tộc bình thường, người nhà trong kí ức của cậu rất bình thường phổ thông, cha mẹ phải đi làm, anh trai phải đi học.
Hiện giờ Túc Lê mới hai tuổi, người đang ngủ trong phòng là em trai Túc Minh, người vuốt mí mắt cậu dỗ ngủ ban nãy là anh trai Túc Úc, còn người đang cầm đồ chơi đùa cậu là cha cậu. Cậu còn một người mẹ nữa, nghe nói là "diễn viên", hiện đang đi "công tác" ở bên ngoài.
Nhưng cậu không phải người bình thường, cậu là một con Phượng Hoàng đầu thai.
Túc Lê làm rõ mạch suy nghĩ: Trước hết phải hoàn toàn điều khiển được cơ thể này đã, sau đó lại nghĩ cách để tu luyện...
Nhưng thế giới này có tồn tại linh lực à? Túc Lê cảm thấy nơi này kì lạ là vì từ khi cậu khôi phục ý thức tới giờ, cậu chưa từng cảm nhận được bất cứ dấu vết nào của linh lực.
"Em cũng đừng lo quá, quay xong cảnh quay buổi tối đi." Ba Túc một tay đung đưa trống, một tay cầm điện thoại nhắn vx* cho vợ.
*Đoán là tác giả viết nhái từ weixin aka Wechat, một ứng dụng mạng xã hội giống như Zalo của Việt Nam.
"Rồi, uống sữa bột rồi."
"Ừ, tình trạng hôm nay vẫn vậy."
Ba Túc cầm trống lắc lắc, nhắn vx xong mới chú ý tới bé con đang nghiêng đầu nhìn hắn, hình như là hứng thú với điện thoại trong tay hắn.
Ba Túc đành phải đưa di động cho con: "Bé bé thích cái này à?"
Túc Lê thấy đồ vật hình tứ phương được đặt lên đùi mình, thử dùng tay đẩy, khá nặng.
Cơ thể quá yếu, không dùng linh lực thì một vật bé xíu như vậy cũng không cầm được.
Cậu lại quan sát một hồi.
Kì lạ, sao ban nãy cái này lại có tiếng? Linh lực? Điều khiển? Hay là nguyên nhân nào khác?
Đủ loại thông tin hỗn loạn cố gắng ghép nối với kí ức ngây ngô, Túc Lê buộc phải ngồi sắp xếp lại. Hình như cái đồ hình chữ nhật màu đen trước mặt cậu cũng sẽ phát ra tiếng, gọi là gì nhỉ? Tivi LCD?
Ba Túc để ý từng phản ứng của con, thấy bé con thò tay chạm vào điện thoại, lát sau lại nhìn sang tivi ở đằng kia, hoàn toàn không có hứng thú với trống lúc lắc hắn vừa mua. Hắn đành phải lắc lắc cái trống, muốn tìm xem rốt cuộc bé con thích gì: "Bé bé không thích cái này à?"
Túc Lê do dự, đồ chơi cho trẻ sơ sinh trước mặt cậu tiếp tục vang lên từng tiếng lách cách, cậu nhìn xuống bàn tay nhỏ phúng phính trắng nõn.
Mình phải thể hiện là có hứng thú à?
Bài trí trong phòng hoàn toàn khác với những đồ chơi của con người mà cậu từng thấy, Túc Lê không cảm nhận được bất cứ linh lực nào. Không những vậy, còn có vô số thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu, nói cho cậu rằng đây là một thế giới hoàn toàn mới lạ.
Thay vì tỏ ra hứng thú với món đồ chơi trẻ con này, cậu muốn tìm hiểu xem cái "tivi LCD" ở đằng kia là thứ gì hơn.
Không hề có dấu hiệu của linh lực, lại thần kì hơn mọi bảo vật linh khí mà cậu biết.
Thế giới này lạ lẫm lại diệu kì, có rất nhiều thứ Túc Lê không thể dùng kiến thức trước kia của mình để giải thích.
"Bé bé muốn xem tivi à?" Ba Túc thấy bé con một mực nhìn màn hình tivi, đành phải đặt trống xuống, mở tivi lên, đúng kênh thế giới động vật.
Túc Lê nhìn thấy mặt kính màu đen sáng lên, sự chú ý lập tức dồn hết vào đó.
Thật kì lạ, tại sao không có bất cứ linh lực gì mà lại có thể hiện lên những hình ảnh đầy sắc màu đó nhỉ.
Ba Túc thấy nhóc con bị tivi hấp dẫn, đợi một hồi, bé con vẫn ngoan ngoãn nhìn nội dung trên màn hình, hoàn toàn không có phản ứng nào khác...
Nhưng biểu hiện hôm nay lại hơi khác với bình thường.
Mình bị ảo giác à? Sao có cảm giác hôm nay bé bé thích xem tivi hơn mọi khi vậy?
Còn nhìn chằm chằm những mấy phút!!!
"Ba, đèn trong phòng hỏng rồi." Tiếng Túc Úc vọng tới, sau đó cậu nhóc chạy ra, đã thay quần đùi áo cộc, điểm đặc biệt duy nhất là sau lưng có một ngọn lửa màu lam.
Ba Túc quay đầu lại, thấy một đốm yêu hỏa sau lưng Túc Úc thì vội vàng trừng cậu nhóc.
Túc Úc hốt hoảng thu lại yêu hỏa, chột dạ nói: "Mai ba nhớ gọi người tới sửa đấy, thế này ảnh hưởng hiệu suất học tập của con lắm."
Trong nhà có một quy định, đó là không được phép sử dụng yêu thuật và linh lực trước mặt Túc Lê, tránh để bé con nhận ra sự khác biệt của mình với người nhà, từ đó bị tự ti. Đây là kết luận ba Túc cho ra sau khi đọc đủ thứ sách hướng dẫn nuôi dạy con của con người. Thế nên chỉ cần có mặt Túc Lê, không ai được phép sử dụng yêu thuật.
Túc Lê nghe thấy tiếng anh cả cũng không có phản ứng gì, nên cũng không chú ý tới ngọn yêu hỏa vừa được âm thầm thu hồi.
Cậu quan sát xong thứ kì lạ gọi là tivi LCD, bắt đầu chú ý tới các loại vật dụng trong nhà, đối chiếu với kí ức mơ hồ trong hai năm qua. Ghế sô pha, điều hòa...
Càng nhìn càng sốc.
Mấy thứ này hoàn toàn không có dấu vết linh lực vận chuyển, nhưng còn tài tình kì diệu hơn cả dùng linh lực, không cần người khác điều khiển chúng cũng có thể tự do vận hành. Nếu là năm xưa, cậu có muốn điều khiển linh khí như vậy thì cũng phải tách ý thức ra đặt lên đó mới được. Thế giới này thật sự mang lại chấn động quá lớn.
Không có linh lực tồn tại thật ư? Vậy Phượng Hoàng thần lực trong cơ thể cậu là sao? Tại sao cậu không cảm nhận được bất cứ dao động gì của linh lực ở thế giới xung quanh vậy?
Ở đằng kia, anh trai Túc Úc lấy đôi giày chơi bóng ra: "Bạn con rủ con đi đá bóng, con tới sân vận động đây."
"Đừng có đi, nãy về ba thấy sân vận động đóng cửa rồi. Mấy đứa không xem dự báo thời tiết à?"
"Dự báo thời tiết?" Túc Úc cau mày, cầm di động lên nhìn dự báo thời tiết, chưa kịp mở ứng dụng đã thấy bạn học gửi tin nhắn, nói là vụ sân vận động hẹn hôm khác. Cậu nhóc lầm bầm: "Thế đổi sang hôm nào vậy? Có mượn trước vở của thánh học được không, sắp thi tới nơi rồi."
Ba Túc: "Con mượn vở ai? Vở lần trước ba đưa đã xem hết chưa?"
Túc Úc: "Làm sao mà giống nhau được? Bạn con mượn cho con vở của thánh học đó."
Vở của yêu và vở của người làm sao mà so được với nhau? Trọng tâm ghi chép cũng không giống.
Tầm mắt của trẻ con rất khác, nhìn cái gì cũng khó nhìn được toàn cảnh. Túc Lê nhìn một hồi, sự chú ý đã chuyển tới cuộc đối thoại của hai cha con. Tuy cách thức nói chuyện khác lạ, nhưng tập trung lắng nghe thì vẫn hiểu được, hình như là nói bên ngoài sắp mưa.
Túc Lê không thích ngày mưa, mưa dầm dề sền sệt dính trên lông vũ kiểu gì cũng mang tới cảm giác ướt lạnh khó chịu. Nghĩ đến đây, cậu lại cúi xuống nhìn lòng bàn tay mum múp của mình. Không biết Phượng Hoàng thần lực của cậu còn bao nhiêu thành?
Ba Túc chú ý tới động tác của bé con, dịu dàng hỏi: "Bé bé sao vậy? Có phải buồn ngủ rồi không?"
Không được bé con đáp lại, ba Túc đành phải chỉnh nhỏ tiếng tivi, bế lên kiểm tra. Hắn thấy bé con nắm chặt tay thành đấm, không khỏi thở dài, cẩn thận từng li từng tí mở ra: "Bé bé, nắm chặt như vậy sẽ đau này, đau lắm."
Con non trời sinh tàn tật nên linh trí cũng trì độn, có đôi khi sẽ vô thức làm tổn thương đến bản thân. Ba Túc rất thành thạo bẻ từng ngón tay ra, sau đó còn nhẹ nhàng vuốt vuốt cho cậu.
Túc Lê nhìn động tác cẩn thận này, hơi ngây ra.
-
Tiếng gió vù vù thấp thoáng vang lên, yêu linh ở sâu trong rừng bỗng mạnh mẽ tản ra, lật ngược cỏ cây xung quanh, tạo thành lốc xoáy ở giữa. Nơi này là ngọn núi yêu quái nổi tiếng, có tên là núi Tức Linh, nghe nói nó thuộc quyền sở hữu của vị đại yêu nào đó thời Thượng Cổ, mười mấy nghìn năm vẫn dồi dào linh khí, giàu có yêu linh, tụ tập đông đảo yêu quái.
"Mọi người chạy mau!! Phong Yêu lại chuẩn bị độ kiếp rồi!"
"Tên đó độ kiếp bao nhiêu lần rồi? Lần nào cũng thất bại."
"Mấy trăm năm trước tôi đã nghe nói hắn đang độ kiếp rồi."
Theo tiếng kêu la của nhóm tiểu yêu, trong rừng, trong hang, từng bầy sơn yêu liên tiếp chạy ra. Động tĩnh chạy trốn oanh liệt dẫn tới khí ở núi Tức Linh cũng hỗn loạn. Phong Yêu là trung tâm chủ đề đứng trên một tảng đá lớn ở sâu trong núi, những ngọn gió xung quanh hóa thành lưỡi dao bổ vào trụ đá bốn phía, khắc sâu từng đường. Phong Yêu đã hóa thành nguyên hình, y khác với những yêu quái nhỏ yếu khác, là tinh quái ngưng tụ từ những làn gió tinh thuần nhất đất trời, trời sinh hình người, lấy gió làm áo, tai dài mọc cánh, trông như tinh linh trong những câu chuyện cổ tích của con người.
Lúc này y tập trung ngẩng đầu, phía trên lơ lửng một khối đá bừng lên ánh lửa đỏ thẫm, uy áp cường đại và yêu linh bao bọc lấy nó. Phong Yêu nhiều lần thăm dò cũng không thể chạm vào nó, ngược lại còn bị khối đá cắt cho cả người đầy rẫy vết thương.
Ngàn năm trước y tới núi Tức Linh là nhờ có vị đại lão đã đặt nửa chân vào tiên cảnh nhìn trộm thiên cơ, buông tha cơ duyên của mình, nói cơ hội độ kiếp của y nằm ở núi Tức Linh.
Là tinh quái do linh lực đất trời ngưng tụ thành, họ rất được thiên địa linh khí yêu thương, nhưng đồng thời muốn độ kiếp tiến giai cũng gian nan hơn các yêu tộc khác gấp trăm ngàn lần. Từ xưa đến nay, trường hợp Phong Yêu độ kiếp lại càng thêm hiếm, mỗi lần độ kiếp là một lần dùng mạng đánh cược. Có được chỉ dẫn, y vội vàng tới núi Tức Linh, duyên số gặp được khối đá kì quái này.
Khối đá này giống như phần bị vỡ, rơi rụng từ món thần binh nào đó, có mùi rất lạ, cần phải tới gần, nhìn trộm vào trong mới cảm nhận được thần lực hùng hậu đọng lại bên trong nó. Khối đá này bị phong ấn ở sâu trong núi Tức Linh không có ai phát hiện, Phong Yêu tình cờ có được nó, cho rằng đây là cơ hội độ kiếp của mình.
Thực tế cũng chứng minh thứ này có liên quan tới độ kiếp của y. Sau khi có được khối đá, y đã độ kiếp 16 lần, đây là lần thứ 17, nhưng xem ra lại sắp thất bại.
Phong Yêu nghĩ đến đây lại cảm thấy không cam tâm, nhìn khối đá lẩm bẩm: "Trước đó không xuất hiện thần quang... Chẳng lẽ đây là cơ hội cuối cùng của ta?" Y đành phải ngưng tụ sức lực bay lên, dùng Phong yêu chi lực thuần túy để chạm vào khối đá, một luồng ánh đỏ bỗng nổ tung.
Thần lực cường đại khiến y phải liên tục lùi về sau, cuối cùng ngã xuống đất.
Y vội ngẩng đầu, nhìn thần lực kì lạ của khối đá bắn lên trời, trước khi tan biến chỉ về một ngọn núi cách đó không xa.
"Vị trí đó..." Phong Yêu cau mày: "Hình như là núi của nhà họ Túc?"