Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"
Chương 11
Sydel yên lặng lui ra sau một bước, nhỏ giọng hỏi: "Các cậu không thích sao?"
Lúc lâu sau, cô nhìn cặp song sinh đồng thời nhe răng, nở nụ cười với độ cong rất nhỏ lộ hàm răng trắng.
"Chúng tớ rất thích." Hai người đồng thanh nói.
"Cậu muốn tặng chúng cho bọn tớ sao?" Cô bé bên trái nói.
"Cậu có thể đem chúng tới phòng 237." Cô bé bên phải tiếp lời: "Chúng tớ sẽ đến đó lấy."
Dứt lời, không đợi Sydel đáp lại, cặp song sinh đã biến mất ngay tại chỗ.
Không quản cặp song sinh đã biến mất, Sydel vẫn cao hứng vẫy tay với cánh cửa: "Đi thong thả nhé."
Có thể tống tiễn hai kẻ sát tinh này, tâm trạng Sydel rất tốt.
Giờ cô cũng không còn sợ Billy như trước nữa.
Nếu không hét lên thì không xảy ra chuyện gì, vậy thì cô khá tự tin đối với năng lực không chế của bản thân mình đó nhé.
Sydel nhấc Billy lên quan sát tỉ mỉ, lông mày của con rối gỗ này trông thô như dùng bút màu sáp để vẽ ra, đôi mắt to rất dữ tợn, điểm đáng khen duy nhất là mái tóc dày đen bóng của nó. Con rối gỗ mới tinh như vừa mới được làm xong, Sydel đánh giá một lúc, đặt nó và Annabelle ngồi ngay ngắn trên giường.
Nghĩ rồi cô lại mò mẫm trong tủ và ngăn kéo một lúc lâu cuối cùng mò ra được mấy món đồ linh tinh.
Dù sao cũng là tặng quà cho "người" ta, phải ra vẻ có thành ý một chút.
Do dự lựa chọn giữa keo dán và dải lụa đỏ, Sydel quyết định chọn dải lụa đỏ kia.
Cô buộc tay Annabelle và Billy với nhau, còn tốt bụng thắt thành hình trái tim. Sau khi làm xong cô vừa lòng nhìn kiệt tác của bản thân, bốn bỏ lên năm thì coi như hai đứa này đã kết hôn.
Nhưng khi cô vừa buộc xong, hai con búp bê đột nhiên lăn từ trên giường xuống dưới đất, dải lụa buộc trên tay cũng rơi ra. Billy rơi ngay dưới giường còn Annabelle thì lăn tới tận chân bàn.
Sydel: "?"
Cô lạch cạch chạy tới, vòng qua giường nhặt hai con búp bê lên, vỗ vỗ rồi đặt lại lên giường. Do dự một lúc, cô vẫn cầm lọ keo dính dính tay của hai đứa với nhau, sau đó dùng dải lụa buộc lại.
Cô vỗ đầu Billy: "Về sau Annabell xem như là vợ của mày, đàn ông đánh vợ thì không được xem là một con rối gỗ tốt đâu đó! Sau này mày không được bắt nạt vợ mày nhé, lần này bỏ qua, lần sau không được vậy nữa."
Sydel định tiếp tục nói thêm, thì cửa đột nhiện bị người ta mở ra, Rey đi đến: "Con yêu, bác Haroon giờ sẽ rời đi, chúng ta phải đi tiễn ông ấy."
Cô vốn định đem Billy và Annabelle đến phòng 237 trước, nhưng vì mẹ cứ giục, nghe nói bác Haroon muốn gặp cô trước khi đi.
Cô chỉ đành đóng kỹ cửa rồi theo Rey đi tiễn bác Haroon, người cô mới gặp có một lần.
May mà cô đã buộc chặt Annabelle và Billy với nhau, hai con rối cũng không có động tĩnh gì nữa.
Sydel kéo tay Rey ra ngoài, bỗng nhiên cô nhận ra cảm giác kỳ quái khi ra khỏi cửa vừa nãy đến từ đâu.
Rõ ràng mùa hè đông khách, tiền sảnh tầng một cũng ồn ào tiếng người nói chuyện, thậm chí ở trên tầng hai vẫn có thể nghe thấy.
Nhưng khi cô nhìn thấy cặp song sinh kia, cô lại không nghe thấy âm thanh nào khác, cả hành lang lúc đó yên tĩnh không tiếng động.
Haroon là người da đen, cũng là đầu bếp của cái khách sạn này. Nghe nói bác ấy đã làm việc ở đây được hơn 10 năm, không ai biết vì sao đột nhiên ông lại từ chức rời đi.
Đợi khi Sydel nhìn thấy ngài Haroon, bác ấy đã tạm biệt mọi người trong khách sạn xong.
Người đàn ông vẻ mặt hòa ái nhìn cô bé, ngồi xổm xuống ôm lấy cô: "Rất vui được gặp cháu, tiểu thiên sứ đáng yêu."
"Cháu cũng rất vui, bác Haroon," Sydel: "Chúc bác thuận buồm xuôi gió."
Cô không biết tại sao người này muốn gặp cô.
Rồi cô nghe người đàn ông nói: "Có một việc, bác phải nói trước cho cháu biết. Tất cả nhân viên của khách sạn trước khi nhận chức, bác đều là người phụ trách nói cho họ chuyện này. Đúng rồi, bác cũng đã nói với cha mẹ cháu, bọn họ có nói với cháu không?"
Sydel nói: "Không ạ."
Sau khi cô đi vào khách sạn này vẫn chưa nhìn thấy mặt cha, Rey cũng rất bận rộn, căn bản chưa nói được mấy câu.
Thấy cô bé tò mò nhìn mình, Haroon biết đã đạt được mục đích thu hút đứa trẻ này rồi. Ông cười mỉm đáp: "Trong khách sạn có một căn phòng, phòng 237, bất luận thế nào cháu cũng không được vào đó, biết không?"
Sydel ngẩn ra: "Tại sao ạ?"
Ánh mặt Haroon sâu xa, ông sờ đầu Sydel: "Không phải cháu cũng nhìn thấy mấy thứ kia sao?"
"Nếu cháu có thể nhìn thấy, vậy thì nhất định có thể hiểu lời bác nói," Ông mỉm cười, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Phòng 237 là phòng không may nhất của khách sạn, nhớ rõ phải tránh xa căn phòng đó."
"Dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được đi vào."
"Chúc mọi người bình an."
Ông không nói thêm gì mà vỗ vai Sydel rồi đứng dậy.
Sydel: "...từ từ!" Bác nói rõ ràng mọi chuyện rồi hẵn đi!
Lời của cô bị đám đông ồn ào vậy quanh Haroon áp xuống, dường như bác ấy không nghe thấy.
Người đàn ông lên xe, chạy xuống núi không chút do dự.
Sydel kinh ngạc nhìn làn khói xe, chiếc xe cũ nát trong làn khói bụi theo sắc trời dần tối mà đi xa dần, cảnh tượng này trong mắt cô đột nhiên biến đổi. Chiếc xe tải tạo ra làn khói bụi như một sinh vật nhỏ bé yếu đuối bị điều khiển bởi một con thú lớn, đang hoảng loạn chạy khỏi sự cắn nuốt của con thú ấy.
Cô ngơ ngác quay đầu, ngẩng đầu nhìn khách sạn đổ một cái bóng lớn trên ngọn núi.
Ánh hoàng hôn khắc họa hình dáng cuối ngày của tòa khách sạn, tòa nhà khổng lồ ẩn trong bóng râm tọa trên đỉnh núi, cửa lớn mở rộng như cái miệng của loài săn mồi, đang rục rịch chọn lựa con mồi tiếp theo.
Hoàng hôn buông xuống, sắp đến tối rồi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Sydel không tự giác rùng mình một cái.
Cô nghĩ đến một từ. "Điềm xấu."
Không khí bữa tối yên tĩnh hạnh phúc.
Sydel phát hiện hình như chỉ có bản thân là người duy nhất đang đăm chiêu ủ dột.
Rey đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống mê cung rừng rậm trước mặt, vui vẻ quay đầu lại:
"Sydel, sáng mai mẹ dẫn con đi chơi trong mê cung nhé?"
Sydel xúc một thìa cơm vào miệng, mặt vô cảm nói: "Mẹ, con muốn cùng mẹ nghiên cứu con rối gỗ kia hơn là đi chơi trong mê cung."
Cô dùng thìa sắt chọc đồ ăn trong bát, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Sau này mấy món đồ không rõ lai lịch mẹ đừng mang về nhà, nhỡ là bom do phần tử khủng bố muốn trả thù xã hội thì sao?"
Không chờ Rey nói chuyện, Sydel lại nhìn về phía cha già nhà mình: "Cha, có phải trước đây có tin đồn gì về cái khách sạn này không ạ?"
Kelsen: "...Hả?"
Hiển nhiên là ông đã biết cái gì đó, lộ vẻ xấu hổ cười nhìn con gái.
"Cha," Sydel hít sâu một hơi, "Hôm nay...con nhìn thấy một cặp sinh đôi."
"Ngay tại hành lang," Sydel nhấn mạnh: "Chúng nó còn theo con vào phòng."
Kelsen giật mình: "Có thể nào là con cái của du khách không?"
Sydel gật đầu: "Con biết thể nào cha cũng sẽ nghĩ vậy, con còn chưa nói xong, sau khi vào trong họ ồn ào một lúc, rồi cứ như vậy... Cô làm một ký hiệu tay: "biến mất trước mặt con."
Khuôn mặt ôn hòa của người đàn ông trở nên nghiêm túc: "Sydel, là ai nói gì kỳ lạ với con sao?"
"Chẳng ai nói gì kỳ lạ với con cả," Sydel nói: "Nhưng con nghĩ hẳn là con có quyền biết chuyện quá khứ của cái khách sạn này."
Kelsen ngầm thừa nhận, đối mặt với ánh mắt của Rey, chậm chạp nói: "Vài năm trước, ở đây, thời điểm tuyết lớn phủ kín ngọn núi, người quản lý khách sạn khi đó đã giếc vợ mình.
Ông dừng lại một lúc, rồi chậm rãi bổ sung: "Và hai đứa con gái sinh đôi của bọn họ."
Lúc lâu sau, cô nhìn cặp song sinh đồng thời nhe răng, nở nụ cười với độ cong rất nhỏ lộ hàm răng trắng.
"Chúng tớ rất thích." Hai người đồng thanh nói.
"Cậu muốn tặng chúng cho bọn tớ sao?" Cô bé bên trái nói.
"Cậu có thể đem chúng tới phòng 237." Cô bé bên phải tiếp lời: "Chúng tớ sẽ đến đó lấy."
Dứt lời, không đợi Sydel đáp lại, cặp song sinh đã biến mất ngay tại chỗ.
Không quản cặp song sinh đã biến mất, Sydel vẫn cao hứng vẫy tay với cánh cửa: "Đi thong thả nhé."
Có thể tống tiễn hai kẻ sát tinh này, tâm trạng Sydel rất tốt.
Giờ cô cũng không còn sợ Billy như trước nữa.
Nếu không hét lên thì không xảy ra chuyện gì, vậy thì cô khá tự tin đối với năng lực không chế của bản thân mình đó nhé.
Sydel nhấc Billy lên quan sát tỉ mỉ, lông mày của con rối gỗ này trông thô như dùng bút màu sáp để vẽ ra, đôi mắt to rất dữ tợn, điểm đáng khen duy nhất là mái tóc dày đen bóng của nó. Con rối gỗ mới tinh như vừa mới được làm xong, Sydel đánh giá một lúc, đặt nó và Annabelle ngồi ngay ngắn trên giường.
Nghĩ rồi cô lại mò mẫm trong tủ và ngăn kéo một lúc lâu cuối cùng mò ra được mấy món đồ linh tinh.
Dù sao cũng là tặng quà cho "người" ta, phải ra vẻ có thành ý một chút.
Do dự lựa chọn giữa keo dán và dải lụa đỏ, Sydel quyết định chọn dải lụa đỏ kia.
Cô buộc tay Annabelle và Billy với nhau, còn tốt bụng thắt thành hình trái tim. Sau khi làm xong cô vừa lòng nhìn kiệt tác của bản thân, bốn bỏ lên năm thì coi như hai đứa này đã kết hôn.
Nhưng khi cô vừa buộc xong, hai con búp bê đột nhiên lăn từ trên giường xuống dưới đất, dải lụa buộc trên tay cũng rơi ra. Billy rơi ngay dưới giường còn Annabelle thì lăn tới tận chân bàn.
Sydel: "?"
Cô lạch cạch chạy tới, vòng qua giường nhặt hai con búp bê lên, vỗ vỗ rồi đặt lại lên giường. Do dự một lúc, cô vẫn cầm lọ keo dính dính tay của hai đứa với nhau, sau đó dùng dải lụa buộc lại.
Cô vỗ đầu Billy: "Về sau Annabell xem như là vợ của mày, đàn ông đánh vợ thì không được xem là một con rối gỗ tốt đâu đó! Sau này mày không được bắt nạt vợ mày nhé, lần này bỏ qua, lần sau không được vậy nữa."
Sydel định tiếp tục nói thêm, thì cửa đột nhiện bị người ta mở ra, Rey đi đến: "Con yêu, bác Haroon giờ sẽ rời đi, chúng ta phải đi tiễn ông ấy."
Cô vốn định đem Billy và Annabelle đến phòng 237 trước, nhưng vì mẹ cứ giục, nghe nói bác Haroon muốn gặp cô trước khi đi.
Cô chỉ đành đóng kỹ cửa rồi theo Rey đi tiễn bác Haroon, người cô mới gặp có một lần.
May mà cô đã buộc chặt Annabelle và Billy với nhau, hai con rối cũng không có động tĩnh gì nữa.
Sydel kéo tay Rey ra ngoài, bỗng nhiên cô nhận ra cảm giác kỳ quái khi ra khỏi cửa vừa nãy đến từ đâu.
Rõ ràng mùa hè đông khách, tiền sảnh tầng một cũng ồn ào tiếng người nói chuyện, thậm chí ở trên tầng hai vẫn có thể nghe thấy.
Nhưng khi cô nhìn thấy cặp song sinh kia, cô lại không nghe thấy âm thanh nào khác, cả hành lang lúc đó yên tĩnh không tiếng động.
Haroon là người da đen, cũng là đầu bếp của cái khách sạn này. Nghe nói bác ấy đã làm việc ở đây được hơn 10 năm, không ai biết vì sao đột nhiên ông lại từ chức rời đi.
Đợi khi Sydel nhìn thấy ngài Haroon, bác ấy đã tạm biệt mọi người trong khách sạn xong.
Người đàn ông vẻ mặt hòa ái nhìn cô bé, ngồi xổm xuống ôm lấy cô: "Rất vui được gặp cháu, tiểu thiên sứ đáng yêu."
"Cháu cũng rất vui, bác Haroon," Sydel: "Chúc bác thuận buồm xuôi gió."
Cô không biết tại sao người này muốn gặp cô.
Rồi cô nghe người đàn ông nói: "Có một việc, bác phải nói trước cho cháu biết. Tất cả nhân viên của khách sạn trước khi nhận chức, bác đều là người phụ trách nói cho họ chuyện này. Đúng rồi, bác cũng đã nói với cha mẹ cháu, bọn họ có nói với cháu không?"
Sydel nói: "Không ạ."
Sau khi cô đi vào khách sạn này vẫn chưa nhìn thấy mặt cha, Rey cũng rất bận rộn, căn bản chưa nói được mấy câu.
Thấy cô bé tò mò nhìn mình, Haroon biết đã đạt được mục đích thu hút đứa trẻ này rồi. Ông cười mỉm đáp: "Trong khách sạn có một căn phòng, phòng 237, bất luận thế nào cháu cũng không được vào đó, biết không?"
Sydel ngẩn ra: "Tại sao ạ?"
Ánh mặt Haroon sâu xa, ông sờ đầu Sydel: "Không phải cháu cũng nhìn thấy mấy thứ kia sao?"
"Nếu cháu có thể nhìn thấy, vậy thì nhất định có thể hiểu lời bác nói," Ông mỉm cười, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Phòng 237 là phòng không may nhất của khách sạn, nhớ rõ phải tránh xa căn phòng đó."
"Dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được đi vào."
"Chúc mọi người bình an."
Ông không nói thêm gì mà vỗ vai Sydel rồi đứng dậy.
Sydel: "...từ từ!" Bác nói rõ ràng mọi chuyện rồi hẵn đi!
Lời của cô bị đám đông ồn ào vậy quanh Haroon áp xuống, dường như bác ấy không nghe thấy.
Người đàn ông lên xe, chạy xuống núi không chút do dự.
Sydel kinh ngạc nhìn làn khói xe, chiếc xe cũ nát trong làn khói bụi theo sắc trời dần tối mà đi xa dần, cảnh tượng này trong mắt cô đột nhiên biến đổi. Chiếc xe tải tạo ra làn khói bụi như một sinh vật nhỏ bé yếu đuối bị điều khiển bởi một con thú lớn, đang hoảng loạn chạy khỏi sự cắn nuốt của con thú ấy.
Cô ngơ ngác quay đầu, ngẩng đầu nhìn khách sạn đổ một cái bóng lớn trên ngọn núi.
Ánh hoàng hôn khắc họa hình dáng cuối ngày của tòa khách sạn, tòa nhà khổng lồ ẩn trong bóng râm tọa trên đỉnh núi, cửa lớn mở rộng như cái miệng của loài săn mồi, đang rục rịch chọn lựa con mồi tiếp theo.
Hoàng hôn buông xuống, sắp đến tối rồi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Sydel không tự giác rùng mình một cái.
Cô nghĩ đến một từ. "Điềm xấu."
Không khí bữa tối yên tĩnh hạnh phúc.
Sydel phát hiện hình như chỉ có bản thân là người duy nhất đang đăm chiêu ủ dột.
Rey đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống mê cung rừng rậm trước mặt, vui vẻ quay đầu lại:
"Sydel, sáng mai mẹ dẫn con đi chơi trong mê cung nhé?"
Sydel xúc một thìa cơm vào miệng, mặt vô cảm nói: "Mẹ, con muốn cùng mẹ nghiên cứu con rối gỗ kia hơn là đi chơi trong mê cung."
Cô dùng thìa sắt chọc đồ ăn trong bát, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Sau này mấy món đồ không rõ lai lịch mẹ đừng mang về nhà, nhỡ là bom do phần tử khủng bố muốn trả thù xã hội thì sao?"
Không chờ Rey nói chuyện, Sydel lại nhìn về phía cha già nhà mình: "Cha, có phải trước đây có tin đồn gì về cái khách sạn này không ạ?"
Kelsen: "...Hả?"
Hiển nhiên là ông đã biết cái gì đó, lộ vẻ xấu hổ cười nhìn con gái.
"Cha," Sydel hít sâu một hơi, "Hôm nay...con nhìn thấy một cặp sinh đôi."
"Ngay tại hành lang," Sydel nhấn mạnh: "Chúng nó còn theo con vào phòng."
Kelsen giật mình: "Có thể nào là con cái của du khách không?"
Sydel gật đầu: "Con biết thể nào cha cũng sẽ nghĩ vậy, con còn chưa nói xong, sau khi vào trong họ ồn ào một lúc, rồi cứ như vậy... Cô làm một ký hiệu tay: "biến mất trước mặt con."
Khuôn mặt ôn hòa của người đàn ông trở nên nghiêm túc: "Sydel, là ai nói gì kỳ lạ với con sao?"
"Chẳng ai nói gì kỳ lạ với con cả," Sydel nói: "Nhưng con nghĩ hẳn là con có quyền biết chuyện quá khứ của cái khách sạn này."
Kelsen ngầm thừa nhận, đối mặt với ánh mắt của Rey, chậm chạp nói: "Vài năm trước, ở đây, thời điểm tuyết lớn phủ kín ngọn núi, người quản lý khách sạn khi đó đã giếc vợ mình.
Ông dừng lại một lúc, rồi chậm rãi bổ sung: "Và hai đứa con gái sinh đôi của bọn họ."