Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"
Chương 27
Bây giờ chỉ có Louise mới có thể chấm dứt cơn ác mộng này.
Trước khi rời đi, Sydel lại nghĩ đến điều gì đó rồi cầm xà beng quay lại trước mặt Freddy.
…
Khi Sydel tìm thấy Louise, cô bé đang trốn trong một vách ngăn gỗ nhỏ hẹp, xung quanh là đồ đạc linh tinh và rác thải tùy tiện xếp chồng lên nhau.
"...Sydel?!"
Giây phút đầu tiên cô bé đang run rẩy nhìn thấy bạn mình, đôi mắt xanh nhạt dịu dàng lộ vẻ ngạc nhiên.
Cô bé khó tin nhìn cô bạn trước mặt.
Mái tóc vàng dài của Sydel dường như đã bị thứ gì đó cắt đứt, những sợi tóc so le không đều vén sau tai.
Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của cô không lộ chút biểu cảm nào, đôi mắt xanh âm u lạnh lùng.
Tay phải của cô đang cầm một chiếc xà beng rỉ sét đầy tro bụi, đầu xà beng vẫn đang nhỏ giọt thứ chất lỏng không rõ nguồn gốc. Tay trái của cô... đang cầm một chiếc găng tay bằng da, trên năm đầu ngón tay là năm móng vuốt sắt sắc bén.
“…À,” Sydel nhìn về phía cô bé, quơ quơ chiếc găng tay trên tay trái: “Nhìn này, mình lấy được vũ khí của Freddy rồi."
Trước khi rời đi, cô đã thuận tay lấy chiếc găng tay trên tay Freddy trước khi hắn hồi sinh.
Thứ nguy hiểm thế này mà để lại cho một kẻ điên thì thật sự không tốt lắm.
Sydel nhân tiện đeo nó trước mặt Louise. Mặc dù nó hơi rộng nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng được.
Sydel hài lòng khua tay qua lại tạo ra tiếng vút vút xé gió.
“Không,” Louise mở to mắt và nhìn Sydel với vẻ kinh hãi: “Mình chỉ muốn hỏi… cậu có sao không?”
Chiếc váy của cô rách nát, để lộ vài vết thương nặng trên vai trái, miệng vết thương m/áu thịt đỏ tươi vẫn đang rỉ m/áu.
Louise chạy đến gần, muốn kiểm tra tình trạng cơ thể của Sydel nhưng vô tình nhìn thấy tấm lưng m/áu tươi đầm đìa của cô.
"...Ôi Chúa ơi!" Louise kinh hoàng che miệng lại để ngăn mình hét lên: "Cậu, cậu đã làm gì vậy?"
“Những vết thương này còn đau lắm không?” Cô bé lo lắng ngước mắt lên, nước mắt lại trào ra, khẽ nức nở nói: “Mình phải làm sao đây…”
“Ừm,” Sydel nghiêng đầu, lúc này mới nhớ ra bản thân còn bị thương, nếu Louise không nhắc tới chắc cô cũng gần như quên mất, "Không sao."
Giờ cô không có thời gian để an ủi Louise đang lo lắng và sợ hãi nên chỉ nắm lấy cổ tay cô bé, dịu dàng nói: "Mình tới để đưa cậu đi xem một thứ."
“Cái gì?” Louise ngước mắt lên đầy bối rối.
“Một vở kịch hay.” Sydel nhếch môi lạnh lùng, nhưng đôi mắt xanh lại không hề có ý cười, thản nhiên đến rùng mình: “Cậu sẽ là khán giả duy nhất.”
“Đừng sợ.” Vì trong tay cô có xà beng nên không thể chỉnh lại mái tóc rối bù của Louise, chỉ có thể bình tĩnh nhìn cô bé: “Mình đã nói là mình sẽ bảo vệ cậu, không gì có thể làm tổn thương cậu đâu. "
"Đây chỉ là ác mộng," cô nhẹ nhàng nói, "Tỉnh dậy sẽ ổn thôi."
Louise cái hiểu cái không, lẩm bẩm: "Mình, mình biết, đây là một cơn ác mộng..."
Cô bé chỉ không biết làm thế nào để kết thúc chuyện này, mà trong giấc mơ tên ác q/uỷ vẫn luôn đuổi theo sau cô bé.
Mặc dù hôm nay có vẻ là cơn ác mộng thoải mái nhất, từ lúc gặp Sydel cô bé chưa nhìn thấy Freddy.
Sydel kéo tay cô bé bước về phía trước, Louise ngoan ngoãn đi theo.
Sydel không nói với cô bé rằng cô đã giết Freddy hai lần.
...Một số thứ nên tận mắt nhìn thấy thì tốt hơn.
Sydel nhanh chóng đưa Louise đến một nơi.
Đây là nơi ở cũ của Freddy, những h/ộp s/ọ của trẻ con vẫn đang cháy trong lò sưởi.
Sydel giấu Louise vào trong tầng tầng lớp lớp vải rèm.
“Trốn ở đây,” khóe miệng cô nở nụ cười nhạt, “Sau đó, nhớ quan sát mình nhé.”
Hãy xem mình đích thân giếc hắn.
Sydel quay người đi ra ngoài, cô muốn dụ Freddy đến đây.
Tính thời gian có lẽ Freddy đã hồi sinh và đang lang thang khắp các hành lang để tìm kiếm Sydel.
Phải nói rằng chiếc vuốt sắt này thực sự rất có ích-- Đây là điều mà Sydel rút ra sau khi cô dùng nó để phá một cái miệng cống bằng thép.
Chẳng bao lâu, Sydel gặp lại Freddy.
Chỉ là lúc này hai tay Freddy trống rỗng, chiếc mũ cũng không thấy đâu, không biết có phải sau khi hồi sinh hắn ta quên nhặt lên đội lại hay không.
Một người đàn ông gầy yếu với khuôn mặt xấu xí dữ tợn, cứ như thể một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến cơ thể gầy trơ xương đó ngã xuống. Hắn xiêu vẹo tiến lên mấy bước đối đầu với cô bé toàn thân đầy m/áu, sắc mặt lạnh lùng, tay trái đeo vuốt sắt, tay phải cầm xà beng trên con đường nhỏ hẹp.
Trong chốc lát không thể phân biệt đâu mới là kẻ s/át nh/ân b/iến th/ái.
Sydel cầm xà beng nhìn Freddy đang hướng ánh nhìn về phía chiếc găng tay mà cô đã lấy từ chỗ hắn. Cô cười khẩy nói: "Tới bắt tôi đi này, bắt được thì tôi sẽ trả lại đồ cho ông."
Nói xong, cô không nhìn khuôn mặt giận dữ đến méo mó của Freddy mà nhanh chóng nhảy từ trên lầu xuống.
Sào huyệt của Freddy ở tầng dưới. Vì không biết khi nào Freddy có thể sử dụng khả năng dịch chuyển tức thời của hắn nên Sydel chỉ có thể quay lại đó càng sớm càng tốt.
Cô treo mình trên ban công được tạo thành từ những thanh thép, tay trái nắm lấy lan can, dùng lực ở thắt lưng móc cổ chân vào lan can sắt ở tầng một rồi nhẹ nhàng đu xuống.
Sau đó cô nghe thấy tiếng gào thét bất lực giận dữ của Freddy từ tầng trên.
Sydel nhếch miệng cười, chạy về phía sào huyệt của Freddy ngay trước mặt hắn.
...Không biết Freddy sẽ nghĩ thế nào khi trở về nhà và thấy mặt đất bừa bộn như có trộm cướp vừa ghé thăm.
- -Nhưng hắn sẽ không có cơ hội để nghĩ nữa.
Khoảnh khắc Freddy đuổi theo Sydel vào sào huyệt của hắn, số phận của hắn đã được định trước.
Ngay lúc người đàn ông gầy yếu mặc áo len đỏ sọc xanh đuổi vào đến nơi, hắn liền bị trượt dài trên mặt đất, sau khi ngã trên đất một cách hài hước, khối sắt treo lơ lửng trên không đột nhiên đập vào đầu hắn, đồng thời những chiếc đinh sắt nhỏ dài trên mặt đất đ/âm vào cổ họng hắn.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Sydel, người đã bí mật sắp xếp mọi việc, cầm xà beng từ từ bước ra, ung dung xoay cổ tay, chuẩn bị dồn sức, đá khối sắt sang một bên, một chân giẫm lên cái đầu xấu xí của người đàn ông, vung xà beng bổ xuống.
M/áu bắn tung tóe.
Sydel như đang tính toán điều gì đó trong đầu, lặng lẽ nhìn về phía góc nhà nơi Louise đang trốn.
Bởi trong tiềm thức của Louise, người bị giếc chếc sẽ chảy m/áu.
…Đó là nguyên do cô phải khiến cho Freddy chảy m/áu.
Cô bé vẫn ngoan ngoãn trốn bên trong, bất động, chỉ trừng to đôi mắt mịt mù tràn đầy sự sợ hãi nhìn khung cảnh bên ngoài.
Cảnh trong mơ quả thực khiến cô bé không dám tin.
Sydel lắc tay. Có lẽ cánh tay trái của cô đã mất m/áu quá nhiều nên hơi run, nhưng cô vẫn nắm chặt xà beng và b/ổ xuống lần nữa.
"Xì..."
Lúc này, đối với Sydel, âm thanh của chiếc móc sắc nhọn đ/âm vào da thịt thật êm tai. Cô vui vẻ tr/a t/ấn th/i th/ể đã "chết" này, m/áu tươi bắn tung téo, có vài giọt bắn lên mặt cô nhưng cô hoàn toàn không quan tâm.
Louise trốn trong góc, kinh hãi nhìn người bạn trông giống như một tên s/át nh/ân b/iến th/ái của mình.
Sắc mặt cô bình tĩnh, ánh mắt kiên định, mái tóc vàng óng lởm chởm buông xõa bên tai, khuôn mặt lấm tấm những giọt m/áu, một giọt rơi ngay dưới mắt cô, giống như một nốt ruồi son đỏ tươi, cô liếc mắt nhìn về phía Louise, rồi đột nhiên nhếch miệng nói: "Nhìn mình này, Louise."
Cô nhanh chóng đổi hướng xà beng--
Mục tiêu thay đổi từ đầu đến cổ.
Sau những tiếng động như tiếng mài sắt từ địa ngục, Louise nghe thấy một tiếng cạch lanh lảnh.
...Sydel đ/ập n/át cổ Freddy. Cô cúi người ng/ắt cái đầu ra, nâng cái đầu hói của người đàn ông lên, mỉm cười quay cái đầu ấy đối diện với Louise: " Cậu thấy chưa?"
Cô mỉm cười và nói: "Con qu/ái v/ật xấu xí đuổi theo cậu đã chếc rồi."
"Đây chỉ là một cơn ác mộng thôi. Tất cả những điều khủng khiếp đều không tồn tại. Không ai có thể làm tổn thương cậu. Louise, đã đến lúc cậu phải thức dậy rồi."
Trên mặt cô nở nụ cười nhẹ nhõm, nhưng thực ra trong lòng cô vẫn cảnh giác. Bàn chân phải của cô chuyển từ giẫm lên cơ thể Freddy đến xương sống của hắn, luôn chú ý đến chuyển động dưới chân.
Dù sao thì Freddy cũng có khả năng hồi sinh.
Mà cô muốn đưa Louise ra khỏi giấc mơ trước khi con qu/ái v/ật này sống lại.
“Ra đây, Louise…” Sydel tiếp tục dỗ dành cô bé: “Mình đã giếc hắn rồi, không ai có thể làm tổn thương cậu nữa.”
Louise thực sự chậm rãi bước ra khỏi góc phòng.
Đôi mắt cô bé ngấn lệ, hơi đỏ lên, cái mũi trắng nõn cũng đỏ bừng vì khóc: “Sydel…”
"Lẽ nào cậu muốn đồ qu/ái v/ật xấu xí này tiếp tục xuất hiện trong giấc mơ của cậu sao?" Sydel cau mày như không hiểu: "Tất cả đều là giả, chỉ là một cơn ác mộng thôi. Bây giờ cậu tỉnh lại, sau này sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa."
"...Thật ra, mình thực sự không hiểu tại sao cậu lại tưởng tượng ra một nhân vật xấu xí như vậy." Cô có vẻ không nói nên lời. Sydel cảm thấy th/i th/ể không đ/ầu dưới chân bắt đầu cử động, tỉnh bơ dùng thêm sức giẫm xuống, trong lòng hơi run.
- --Nếu lần này Louise không thể tỉnh lại thì có lẽ sau này sẽ còn khó khăn hơn nữa.
May mắn thay, dường như cái x/ác không đầu bị cô giẫm một phát đã yên tĩnh trở lại.
Thành thật mà nói, lúc này Sydel hơi sợ. Liệu cái đ/ầu người mà cô đang cầm trên tay có đột nhiên mở mắt và phát ra một trần cười quái dị, sau đó lại biến thành quái vật và giếc chếc Louise, người đã bị dọa đến mức không tỉnh táo.
Tuy nhiên, cô bé ngước đôi mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn Sydel - một tay cô ôm đ/ầu người, một chân giẫm lên th/i th/ể, m/áu m/e đầm đìa, tự nhủ: “Đây chỉ là một cơn ác mộng..."
"Đúng, đây chỉ là một cơn ác mộng, Freddy không hề tồn tại." Sydel khẳng định đáp.
Cô bé lẩm nhẩm nói theo Sydel: “Freddy cũng không tồn tại…”
Sau khi cô bé nói những lời này xong, không gian xung quanh đột nhiên trở nên méo mó, Sydel nhìn thấy mọi thứ trước mặt đều vỡ vụn một cách kỳ lạ, bao gồm cả Louise trước mặt.
Louise có chút hoang mang nhìn sang, như muốn mở miệng gọi Sydel, nhưng ngay sau đó cô bé đã biến mất ngay tại chỗ.
Sydel tỉnh dậy trên giường.
Trong phòng tối tăm, ngoài cửa sổ cũng tối.
- --Đêm nay vốn không có trăng.
Cô quay lại, nhìn thấy Louise nước mắt vòng quanh.
Chiếc gối của cô bé thấm đầy nước mắt, bối rối nhìn Sydel: "...Sydel"
Cô bé sờ lên mặt mình, ngạc nhiên hỏi: “Sao mình lại khóc?”
Sydel sửng sốt: "Cậu không nhớ à?"
“Cái gì?” Louise ngơ ngác nhìn cô: “…Cậu đang nói gì vậy, Sydel.”
"Mình phải nhớ cái gì?" Giọng nói êm ái của cô bé tràn đầy nghi hoặc, đột nhiên kỳ quái nói: "Sydel, không biết tại sao, giờ mình nhìn thấy cậu liền cảm thấy rất an tâm."
Sydel im lặng một lúc: "Không có gì."
"Có thể cậu bị lạ giường, khiến chất lượng giấc ngủ kém hơn."
Cô dém chăn cho Louise, tăng điều hòa lên một độ, thuận tay lấy hai chiếc khăn giấy ướt ở đầu giường đưa cho Louise: “Lau mặt trước đi.”
“À, được thôi.” Louise ngoan ngoãn nhận lấy còn Sydel xoay người xuống giường.
“Mình đi vệ sinh.” Cô nói, lặng lẽ liếc nhìn những chiếc móng sắt và… xà beng cạnh giường.
Tại sao hai thứ này lại bị mang ra?
Căn phòng rất tối, nếu không có móng vuốt sắt lóe ánh bạc, có lẽ Sydel đã không nhìn thấy chúng.
Cô nhẹ nhàng nhặt hai thứ này lên, trong khi Louise trên giường vẫn đang lau nước mắt mà không biết gì.
Cô bé vẫn đang thắc mắc tại sao mình lại khóc, mà Sydel đã bước vào nhà vệ sinh trong phòng, lúc này cô mới dám bật đèn lên.
Đôi găng tay vuốt sắt sạch sẽ và mới toanh, còn chiếc xà beng vẫn trông giống như một cây gậy cời lửa, phủ đầy rỉ sét, nhưng đầu xà beng không còn vết m/áu khi cô đánh Freddy nữa.
Sydel cau mày, đặt hai thứ này xuống đất rồi cầm chai nước tẩy rửa đặt trước gương lên.
Cô ngước mắt lên và chợt giật mình.
Chai nước tẩy rửa trong gương lại biến thành một cái đ/ầu.
Đ/ầu người với khuôn mặt hung dữ vặn vẹo và đầy lỗ sẹo thịt đang nhìn cô với nụ cười nham hiểm.
“Cô bé,” miệng của cái đ/ầu mở ra rồi khép lại, phát ra một tiếng cười khàn khàn lạnh lùng: “Chú bắt được cháu rồi.”
Trước khi rời đi, Sydel lại nghĩ đến điều gì đó rồi cầm xà beng quay lại trước mặt Freddy.
…
Khi Sydel tìm thấy Louise, cô bé đang trốn trong một vách ngăn gỗ nhỏ hẹp, xung quanh là đồ đạc linh tinh và rác thải tùy tiện xếp chồng lên nhau.
"...Sydel?!"
Giây phút đầu tiên cô bé đang run rẩy nhìn thấy bạn mình, đôi mắt xanh nhạt dịu dàng lộ vẻ ngạc nhiên.
Cô bé khó tin nhìn cô bạn trước mặt.
Mái tóc vàng dài của Sydel dường như đã bị thứ gì đó cắt đứt, những sợi tóc so le không đều vén sau tai.
Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của cô không lộ chút biểu cảm nào, đôi mắt xanh âm u lạnh lùng.
Tay phải của cô đang cầm một chiếc xà beng rỉ sét đầy tro bụi, đầu xà beng vẫn đang nhỏ giọt thứ chất lỏng không rõ nguồn gốc. Tay trái của cô... đang cầm một chiếc găng tay bằng da, trên năm đầu ngón tay là năm móng vuốt sắt sắc bén.
“…À,” Sydel nhìn về phía cô bé, quơ quơ chiếc găng tay trên tay trái: “Nhìn này, mình lấy được vũ khí của Freddy rồi."
Trước khi rời đi, cô đã thuận tay lấy chiếc găng tay trên tay Freddy trước khi hắn hồi sinh.
Thứ nguy hiểm thế này mà để lại cho một kẻ điên thì thật sự không tốt lắm.
Sydel nhân tiện đeo nó trước mặt Louise. Mặc dù nó hơi rộng nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng được.
Sydel hài lòng khua tay qua lại tạo ra tiếng vút vút xé gió.
“Không,” Louise mở to mắt và nhìn Sydel với vẻ kinh hãi: “Mình chỉ muốn hỏi… cậu có sao không?”
Chiếc váy của cô rách nát, để lộ vài vết thương nặng trên vai trái, miệng vết thương m/áu thịt đỏ tươi vẫn đang rỉ m/áu.
Louise chạy đến gần, muốn kiểm tra tình trạng cơ thể của Sydel nhưng vô tình nhìn thấy tấm lưng m/áu tươi đầm đìa của cô.
"...Ôi Chúa ơi!" Louise kinh hoàng che miệng lại để ngăn mình hét lên: "Cậu, cậu đã làm gì vậy?"
“Những vết thương này còn đau lắm không?” Cô bé lo lắng ngước mắt lên, nước mắt lại trào ra, khẽ nức nở nói: “Mình phải làm sao đây…”
“Ừm,” Sydel nghiêng đầu, lúc này mới nhớ ra bản thân còn bị thương, nếu Louise không nhắc tới chắc cô cũng gần như quên mất, "Không sao."
Giờ cô không có thời gian để an ủi Louise đang lo lắng và sợ hãi nên chỉ nắm lấy cổ tay cô bé, dịu dàng nói: "Mình tới để đưa cậu đi xem một thứ."
“Cái gì?” Louise ngước mắt lên đầy bối rối.
“Một vở kịch hay.” Sydel nhếch môi lạnh lùng, nhưng đôi mắt xanh lại không hề có ý cười, thản nhiên đến rùng mình: “Cậu sẽ là khán giả duy nhất.”
“Đừng sợ.” Vì trong tay cô có xà beng nên không thể chỉnh lại mái tóc rối bù của Louise, chỉ có thể bình tĩnh nhìn cô bé: “Mình đã nói là mình sẽ bảo vệ cậu, không gì có thể làm tổn thương cậu đâu. "
"Đây chỉ là ác mộng," cô nhẹ nhàng nói, "Tỉnh dậy sẽ ổn thôi."
Louise cái hiểu cái không, lẩm bẩm: "Mình, mình biết, đây là một cơn ác mộng..."
Cô bé chỉ không biết làm thế nào để kết thúc chuyện này, mà trong giấc mơ tên ác q/uỷ vẫn luôn đuổi theo sau cô bé.
Mặc dù hôm nay có vẻ là cơn ác mộng thoải mái nhất, từ lúc gặp Sydel cô bé chưa nhìn thấy Freddy.
Sydel kéo tay cô bé bước về phía trước, Louise ngoan ngoãn đi theo.
Sydel không nói với cô bé rằng cô đã giết Freddy hai lần.
...Một số thứ nên tận mắt nhìn thấy thì tốt hơn.
Sydel nhanh chóng đưa Louise đến một nơi.
Đây là nơi ở cũ của Freddy, những h/ộp s/ọ của trẻ con vẫn đang cháy trong lò sưởi.
Sydel giấu Louise vào trong tầng tầng lớp lớp vải rèm.
“Trốn ở đây,” khóe miệng cô nở nụ cười nhạt, “Sau đó, nhớ quan sát mình nhé.”
Hãy xem mình đích thân giếc hắn.
Sydel quay người đi ra ngoài, cô muốn dụ Freddy đến đây.
Tính thời gian có lẽ Freddy đã hồi sinh và đang lang thang khắp các hành lang để tìm kiếm Sydel.
Phải nói rằng chiếc vuốt sắt này thực sự rất có ích-- Đây là điều mà Sydel rút ra sau khi cô dùng nó để phá một cái miệng cống bằng thép.
Chẳng bao lâu, Sydel gặp lại Freddy.
Chỉ là lúc này hai tay Freddy trống rỗng, chiếc mũ cũng không thấy đâu, không biết có phải sau khi hồi sinh hắn ta quên nhặt lên đội lại hay không.
Một người đàn ông gầy yếu với khuôn mặt xấu xí dữ tợn, cứ như thể một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến cơ thể gầy trơ xương đó ngã xuống. Hắn xiêu vẹo tiến lên mấy bước đối đầu với cô bé toàn thân đầy m/áu, sắc mặt lạnh lùng, tay trái đeo vuốt sắt, tay phải cầm xà beng trên con đường nhỏ hẹp.
Trong chốc lát không thể phân biệt đâu mới là kẻ s/át nh/ân b/iến th/ái.
Sydel cầm xà beng nhìn Freddy đang hướng ánh nhìn về phía chiếc găng tay mà cô đã lấy từ chỗ hắn. Cô cười khẩy nói: "Tới bắt tôi đi này, bắt được thì tôi sẽ trả lại đồ cho ông."
Nói xong, cô không nhìn khuôn mặt giận dữ đến méo mó của Freddy mà nhanh chóng nhảy từ trên lầu xuống.
Sào huyệt của Freddy ở tầng dưới. Vì không biết khi nào Freddy có thể sử dụng khả năng dịch chuyển tức thời của hắn nên Sydel chỉ có thể quay lại đó càng sớm càng tốt.
Cô treo mình trên ban công được tạo thành từ những thanh thép, tay trái nắm lấy lan can, dùng lực ở thắt lưng móc cổ chân vào lan can sắt ở tầng một rồi nhẹ nhàng đu xuống.
Sau đó cô nghe thấy tiếng gào thét bất lực giận dữ của Freddy từ tầng trên.
Sydel nhếch miệng cười, chạy về phía sào huyệt của Freddy ngay trước mặt hắn.
...Không biết Freddy sẽ nghĩ thế nào khi trở về nhà và thấy mặt đất bừa bộn như có trộm cướp vừa ghé thăm.
- -Nhưng hắn sẽ không có cơ hội để nghĩ nữa.
Khoảnh khắc Freddy đuổi theo Sydel vào sào huyệt của hắn, số phận của hắn đã được định trước.
Ngay lúc người đàn ông gầy yếu mặc áo len đỏ sọc xanh đuổi vào đến nơi, hắn liền bị trượt dài trên mặt đất, sau khi ngã trên đất một cách hài hước, khối sắt treo lơ lửng trên không đột nhiên đập vào đầu hắn, đồng thời những chiếc đinh sắt nhỏ dài trên mặt đất đ/âm vào cổ họng hắn.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Sydel, người đã bí mật sắp xếp mọi việc, cầm xà beng từ từ bước ra, ung dung xoay cổ tay, chuẩn bị dồn sức, đá khối sắt sang một bên, một chân giẫm lên cái đầu xấu xí của người đàn ông, vung xà beng bổ xuống.
M/áu bắn tung tóe.
Sydel như đang tính toán điều gì đó trong đầu, lặng lẽ nhìn về phía góc nhà nơi Louise đang trốn.
Bởi trong tiềm thức của Louise, người bị giếc chếc sẽ chảy m/áu.
…Đó là nguyên do cô phải khiến cho Freddy chảy m/áu.
Cô bé vẫn ngoan ngoãn trốn bên trong, bất động, chỉ trừng to đôi mắt mịt mù tràn đầy sự sợ hãi nhìn khung cảnh bên ngoài.
Cảnh trong mơ quả thực khiến cô bé không dám tin.
Sydel lắc tay. Có lẽ cánh tay trái của cô đã mất m/áu quá nhiều nên hơi run, nhưng cô vẫn nắm chặt xà beng và b/ổ xuống lần nữa.
"Xì..."
Lúc này, đối với Sydel, âm thanh của chiếc móc sắc nhọn đ/âm vào da thịt thật êm tai. Cô vui vẻ tr/a t/ấn th/i th/ể đã "chết" này, m/áu tươi bắn tung téo, có vài giọt bắn lên mặt cô nhưng cô hoàn toàn không quan tâm.
Louise trốn trong góc, kinh hãi nhìn người bạn trông giống như một tên s/át nh/ân b/iến th/ái của mình.
Sắc mặt cô bình tĩnh, ánh mắt kiên định, mái tóc vàng óng lởm chởm buông xõa bên tai, khuôn mặt lấm tấm những giọt m/áu, một giọt rơi ngay dưới mắt cô, giống như một nốt ruồi son đỏ tươi, cô liếc mắt nhìn về phía Louise, rồi đột nhiên nhếch miệng nói: "Nhìn mình này, Louise."
Cô nhanh chóng đổi hướng xà beng--
Mục tiêu thay đổi từ đầu đến cổ.
Sau những tiếng động như tiếng mài sắt từ địa ngục, Louise nghe thấy một tiếng cạch lanh lảnh.
...Sydel đ/ập n/át cổ Freddy. Cô cúi người ng/ắt cái đầu ra, nâng cái đầu hói của người đàn ông lên, mỉm cười quay cái đầu ấy đối diện với Louise: " Cậu thấy chưa?"
Cô mỉm cười và nói: "Con qu/ái v/ật xấu xí đuổi theo cậu đã chếc rồi."
"Đây chỉ là một cơn ác mộng thôi. Tất cả những điều khủng khiếp đều không tồn tại. Không ai có thể làm tổn thương cậu. Louise, đã đến lúc cậu phải thức dậy rồi."
Trên mặt cô nở nụ cười nhẹ nhõm, nhưng thực ra trong lòng cô vẫn cảnh giác. Bàn chân phải của cô chuyển từ giẫm lên cơ thể Freddy đến xương sống của hắn, luôn chú ý đến chuyển động dưới chân.
Dù sao thì Freddy cũng có khả năng hồi sinh.
Mà cô muốn đưa Louise ra khỏi giấc mơ trước khi con qu/ái v/ật này sống lại.
“Ra đây, Louise…” Sydel tiếp tục dỗ dành cô bé: “Mình đã giếc hắn rồi, không ai có thể làm tổn thương cậu nữa.”
Louise thực sự chậm rãi bước ra khỏi góc phòng.
Đôi mắt cô bé ngấn lệ, hơi đỏ lên, cái mũi trắng nõn cũng đỏ bừng vì khóc: “Sydel…”
"Lẽ nào cậu muốn đồ qu/ái v/ật xấu xí này tiếp tục xuất hiện trong giấc mơ của cậu sao?" Sydel cau mày như không hiểu: "Tất cả đều là giả, chỉ là một cơn ác mộng thôi. Bây giờ cậu tỉnh lại, sau này sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa."
"...Thật ra, mình thực sự không hiểu tại sao cậu lại tưởng tượng ra một nhân vật xấu xí như vậy." Cô có vẻ không nói nên lời. Sydel cảm thấy th/i th/ể không đ/ầu dưới chân bắt đầu cử động, tỉnh bơ dùng thêm sức giẫm xuống, trong lòng hơi run.
- --Nếu lần này Louise không thể tỉnh lại thì có lẽ sau này sẽ còn khó khăn hơn nữa.
May mắn thay, dường như cái x/ác không đầu bị cô giẫm một phát đã yên tĩnh trở lại.
Thành thật mà nói, lúc này Sydel hơi sợ. Liệu cái đ/ầu người mà cô đang cầm trên tay có đột nhiên mở mắt và phát ra một trần cười quái dị, sau đó lại biến thành quái vật và giếc chếc Louise, người đã bị dọa đến mức không tỉnh táo.
Tuy nhiên, cô bé ngước đôi mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn Sydel - một tay cô ôm đ/ầu người, một chân giẫm lên th/i th/ể, m/áu m/e đầm đìa, tự nhủ: “Đây chỉ là một cơn ác mộng..."
"Đúng, đây chỉ là một cơn ác mộng, Freddy không hề tồn tại." Sydel khẳng định đáp.
Cô bé lẩm nhẩm nói theo Sydel: “Freddy cũng không tồn tại…”
Sau khi cô bé nói những lời này xong, không gian xung quanh đột nhiên trở nên méo mó, Sydel nhìn thấy mọi thứ trước mặt đều vỡ vụn một cách kỳ lạ, bao gồm cả Louise trước mặt.
Louise có chút hoang mang nhìn sang, như muốn mở miệng gọi Sydel, nhưng ngay sau đó cô bé đã biến mất ngay tại chỗ.
Sydel tỉnh dậy trên giường.
Trong phòng tối tăm, ngoài cửa sổ cũng tối.
- --Đêm nay vốn không có trăng.
Cô quay lại, nhìn thấy Louise nước mắt vòng quanh.
Chiếc gối của cô bé thấm đầy nước mắt, bối rối nhìn Sydel: "...Sydel"
Cô bé sờ lên mặt mình, ngạc nhiên hỏi: “Sao mình lại khóc?”
Sydel sửng sốt: "Cậu không nhớ à?"
“Cái gì?” Louise ngơ ngác nhìn cô: “…Cậu đang nói gì vậy, Sydel.”
"Mình phải nhớ cái gì?" Giọng nói êm ái của cô bé tràn đầy nghi hoặc, đột nhiên kỳ quái nói: "Sydel, không biết tại sao, giờ mình nhìn thấy cậu liền cảm thấy rất an tâm."
Sydel im lặng một lúc: "Không có gì."
"Có thể cậu bị lạ giường, khiến chất lượng giấc ngủ kém hơn."
Cô dém chăn cho Louise, tăng điều hòa lên một độ, thuận tay lấy hai chiếc khăn giấy ướt ở đầu giường đưa cho Louise: “Lau mặt trước đi.”
“À, được thôi.” Louise ngoan ngoãn nhận lấy còn Sydel xoay người xuống giường.
“Mình đi vệ sinh.” Cô nói, lặng lẽ liếc nhìn những chiếc móng sắt và… xà beng cạnh giường.
Tại sao hai thứ này lại bị mang ra?
Căn phòng rất tối, nếu không có móng vuốt sắt lóe ánh bạc, có lẽ Sydel đã không nhìn thấy chúng.
Cô nhẹ nhàng nhặt hai thứ này lên, trong khi Louise trên giường vẫn đang lau nước mắt mà không biết gì.
Cô bé vẫn đang thắc mắc tại sao mình lại khóc, mà Sydel đã bước vào nhà vệ sinh trong phòng, lúc này cô mới dám bật đèn lên.
Đôi găng tay vuốt sắt sạch sẽ và mới toanh, còn chiếc xà beng vẫn trông giống như một cây gậy cời lửa, phủ đầy rỉ sét, nhưng đầu xà beng không còn vết m/áu khi cô đánh Freddy nữa.
Sydel cau mày, đặt hai thứ này xuống đất rồi cầm chai nước tẩy rửa đặt trước gương lên.
Cô ngước mắt lên và chợt giật mình.
Chai nước tẩy rửa trong gương lại biến thành một cái đ/ầu.
Đ/ầu người với khuôn mặt hung dữ vặn vẹo và đầy lỗ sẹo thịt đang nhìn cô với nụ cười nham hiểm.
“Cô bé,” miệng của cái đ/ầu mở ra rồi khép lại, phát ra một tiếng cười khàn khàn lạnh lùng: “Chú bắt được cháu rồi.”