Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 73



John Rossetti sẽ không bao giờ quên ngày mưa tối tăm đó.

Nhưng giờ anh ta vẫn chưa biết gì cả.

Với tư cách là một sĩ quan cảnh sát, hôm nay, John Rossetti đã đến vùng nông thôn xa xôi này dựa theo một thông tin trình báo. Trong một căn nhà cũ phát hiện ba người đàn ông có lẽ đã phát sinh ẩu đả khiến cả ba người đều t/ử v/ong, cùng với th/i th/ể chỉ còn một nửa của một phụ nữ vô danh chôn dưới đất.

Danh tính của ba người đàn ông t/ử v/ong đã được xác định, th/i th/ể của họ được để trong đồn cảnh sát địa phương đợi gia đình đến nhận.

Còn th/i th/ể nữ không rõ danh tính kia, trụ sở thành phố đã cử John và mấy người nữa mang th/i th/ể giao cho trung tâm khám nghiệm tử thi của thành phố để tiến hành giải/ phẫu phân tích, tìm ra nguyên nhân t/ử v/ong.

Nói đến đây, th/i th/ể người phụ nữ này cũng rất kỳ lạ.

DNA của cô ta không thể khớp với bất kỳ hồ sơ nào trên mạng dữ liệu của đồn cảnh sát.

Nói cách khác, đây là một người không có danh tính.

Vụ án gi/ết người tại ngôi nhà cũ vẫn chưa xác định được hung thủ, John và những người khác theo chỉ đạo của cấp trên, chuẩn bị chuyển th/i th/ể người phụ nữ về trung tâm khám nghiệm tử thi vào ngày hôm nay. Xem liệu có thể phán đoán được hung thủ của vụ án thông qua thi thể nạn nhân hay không?

Tuy nhiên, trên đường về, họ gặp trời mưa to và đường bị tắc nghẽn.

Trong tình huống không còn lựa chọn nào khác, John chỉ có thể đậu xe cảnh sát cạnh khách sạn duy nhất gần đó, vào khách sạn cùng đồng nghiệp và chờ tin tức đường được thông.

“Tôi đảm bảo sẽ đưa th/i th/ể nguyên vẹn đến phòng khám nghiệm tử/ thi,” Người đàn ông đứng trước cửa sổ, đôi mắt tràn đầy phiền muộn: “Nhưng hiện tại mưa quá lớn… Tôi không thể đảm bảo sẽ không xảy ra lở đất trên đường núi, nếu đường không được thông, có thể tôi sẽ phải tiếp tục đợi...”

"Vâng, thủ trưởng, tôi hiểu việc này rất khẩn cấp, nhưng tôi phải nhấn mạnh một điểm-"

"Nếu mưa lớn không tạnh, tôi sẽ không mạo hiểm lái xe, bởi vì tôi còn phải chịu trách nhiệm với các đồng chí được cử đi, không phải sao?”

John nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối sầm và mưa tầm tã, đành phải cúp máy ngang cuộc điện thoại thúc giục của cấp trên.

Người đàn ông vừa đối phó câu hỏi từ cấp trên đang giận dữ buồn bã thở dài, nhớ ra vài con ốc trên nắp cốp xe cảnh sát đã bị cong vênh và anh ta vẫn chưa kịp sửa.

“Duke,” Anh ta gọi đồng nghiệp, định mở cửa và đưa th/i th/ể người phụ nữ trong cốp xe ra, tránh nước dâng làm ngập cốp xe khiến th/i th/ể bị trương lên.

Lúc chuẩn bị đưa th/i th/ể người phụ nữ vào khách sạn, John đã lịch sự thông báo và hỏi ý kiến bà chủ khách sạn và các vị khách trong khách sạn.

Chủ khách sạn xua tay một cách thân thiện, tỏ ý không bận tâm.

Malcolm Rivers, người đàn ông có vẻ là thuộc tầng lớp tinh anh trong xã hội đã cùng ngồi xe cảnh sát đến khách sạn, mỉm cười nói: "Không có các anh, có lẽ bây giờ tôi vẫn đang bị ướt như chuột lột. Các anh cũng chỉ vì nhiệm vụ phải làm, tôi có thể hiểu.”

Ông ta mỉm cười thân thiện đáp lại mấy người cảnh sát, trong khi đang lau nước mưa bằng chiếc khăn trắng do bà chủ khách sạn đưa, động tác khéo léo vắt sạch nước trên quần áo.

Ở bàn bên cạnh có một cặp vợ chồng mới cưới. Có vẻ như hôm nay là ngày cưới của họ.

Người đàn ông mặc một bộ vest thủ công đắt tiền và rất đẹp trai, còn người phụ nữ thì mặc một chiếc váy cưới màu trắng, nhưng không hiểu vì lý do gì mà chiếc váy dài ban đầu đã bị cắt gọn gàng, để lộ bắp chân trắng nõn.

Người đàn ông mặc vest dường như không quan tâm đến câu hỏi của John. Anh ta thờ ơ gật đầu và nhìn quanh khách sạn. Người phụ nữ mặc váy cưới có vẻ rất ngượng ngùng, cúi đầu dựa gần vào người đàn ông mặc vest.

Người cuối cùng là một ông già xấu xí, quần áo rách rưới, hôi hám, trên thắt lưng ông ta còn có một con d/ao rựa dính vết m/áu loang lổ. Người đàn ông xấu xí lặng lẽ ngồi trong góc không nói một lời, như không nghe thấy câu hỏi của John. John lặp lại câu hỏi hai lần với ông ta, cuối cùng chỉ có thể coi như ông ta đã ngầm đồng ý.

John gọi Duke cầm ô để tránh th/i th/ể bị ướt.

Anh ta đặt tay lên chốt cửa gỗ, đang định kéo ra thì đồng thời nghe thấy vài tiếng gõ cửa khe khẽ.

John mở cửa và nhìn thấy cô gái đứng ngoài cửa ngẩng đầu lên dưới cơn mưa tầm tã.

Dáng người cô gái cao gầy, mặc áo mưa màu đen, mái tóc vàng chói được dấu trong chiếc mũ trùm đầu màu đen, để lộ ra một nửa khuôn mặt trắng như tuyết, vẻ mặt bình tĩnh: “Xin chào, cho hỏi khách sạn này còn phòng trống không?”

Lại thêm một người nữa.

John sững sờ một lúc mới định nói bản thân không phải là chủ khách sạn, nhưng chợt nhận ra tầm mắt của cô gái lướt qua anh ta nhìn thẳng về phía sau.

Bà chủ khách sạn lặng lẽ xuất hiện phía sau John. Thân hình cô ta gầy gò, ngũ quan bình thường, hốc mắt trũng sâu nhưng có nụ cười rất hiền.

Người phụ nữ bước qua John, lặng lẽ nắm lấy cánh tay cô gái tóc vàng mặc áo mưa đen, giọng dịu dàng: “Khách sạn vẫn còn chỗ, màu vào đi, đứa trẻ tội nghiệp, xem xem trận mưa lớn đã khiến các cháu trông chật vật thế nào này."

Cô gái tóc vàng vẻ mặt bình tĩnh, rút tay lại, có vẻ không vui, liếc nhìn bà chủ với ánh mắt lạnh lùng, đi ngang qua người phụ nữ vào bên trong khách sạn.

Một cậu bé cầm ô, mang theo ba lô và một chiếc vali theo sát phía sau, John chợt chú ý đến hóa ra phía sau cô gái tóc vàng còn có một người khác.

Nhưng anh ta chỉ liếc nhìn vài lần, cũng không quá quan tâm, cùng đồng nghiệp Duke bước vào cơn mưa lớn.

Trong xe vẫn còn một "người phụ nữ" đang chờ được xử lý.

John không biết rằng, lúc này trong khách sạn cũng có người có cùng ý tưởng với anh ta.

Cô gái tóc vàng bước vào khách sạn.

Đối diện với cánh cửa gỗ của khách sạn, trên búc tường phía sau quầy lễ tân có treo một chiếc đồng hồ.

Kim giờ phía trên từ từ chỉ vào một con số.

Bây giờ là 12 giờ.

Khách sạn không lớn, tầng một chỉ có năm sáu chiếc bàn nhỏ, trên quầy lễ tân bày đầy những đồ dùng hàng ngày thường thấy trong nhà, những bóng đèn trong góc căn phòng cũ phát ra ánh sáng vàng mờ ảo, chiếu sáng những người trong phòng này.

Khách sạn nhỏ tồi tàn này có vẻ đã lâu rồi không đón nhiều khách như vậy.

Lời nói của bà chủ khách sạn cũng đã minh chứng cho việc này.

Cô ta mỉm cười dịu dàng, cầm chiếc ấm đồng trên quầy lên, rót ra hai tách trà rồi bưng đến cho những vị khách mới đã tìm được chỗ ngồi: “Nhanh uống đi, làm ấm cơ thể một chút.”

“Uống đi.” Thấy cô gái tóc vàng không nhúc nhích, giọng điệu của bà chủ khách sạn có vẻ hơi gấp gáp, cô ta đẩy tách trà đến trước mặt Sydel và Belch.

Sydel liếc nhìn nước trà màu vàng tươi, không muốn uống nó. Cô bình tĩnh nhìn xung quanh và phát hiện ra...

Người đàn ông cường tráng thuộc tầng lớp tinh anh, người đàn ông xấu xí và cặp đôi trai xinh gái đẹp, cốc trà trước mặt họ đều còn nguyên, không có ai uống cả.

Người duy nhất uống trà là viên cảnh sát ngồi cạnh Sydel. Anh ta có vẻ hơi lạnh nên đã uống hết trà nóng trong cốc.

Dường như bà chủ khách sạn cũng nhận ra điều đó.

Cô ta đứng thẳng người dậy, nhìn xung quanh một vòng, giọng nói vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ nhưng có vẻ hơi cứng ngắc: "Mọi người nhanh uống trà đi. Trà của khách sạn chúng tôi rất ngon... sao mọi người lại không uống?”

Sau khi cô ta thúc giục, mấy ánh mắt chợt đồ dồn về hướng này.

Người đàn ông xấu xí rúc trong góc dời đôi mắt đục ngầu, ánh mắt nham hiểm chuyển từ tách trà trước mặt sang bà chủ đang đứng giữa khách sạn.

Động tác của người đàn ông to lớn đang lau nước mưa trên người chợt dừng lại trong chốc lát, ông ta hiền lành cười híp hết cả mắt nhìn người phụ nữ.

Người đàn ông mặc vest cầm tách trà lên ngửi, nhưng nhanh chóng cau mày đặt xuống: “Nước trà được pha bằng những lá trà chất lượng kém… xin lỗi, không phải tôi có ý xấu đâu, nhưng tôi không nuốt được thứ này.”

Anh ta cau mày bất mãn nhìn bà chủ khách sạn. Cô dâu bên cạnh im lặng ngẩng đầu lên, theo tầm mắt của chồng mình nhìn về phía người phụ nữ.

Cô gái tóc vàng ngẩng mặt lên, để lộ đôi mắt xanh vừa bị áo mưa che mất, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.

Belch thấy Sydel không uống, nên cũng không dám động loạn. Cậu nhìn người trong phòng đột nhiên bắt đầu nhìn chằm chằm vào bà chủ khách sạn, bất an nhấp nhổm, quyết định đi theo đám đông cũng nhìn người đó.

Người phụ nữ đột nhiên bị tất cả mọi người trong phòng nhìn chằm chằm: “…”

Sau lưng cô ta có cảm giác lạnh buốt, cơ thể bất giác cứng đờ, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương.

Anh cảnh sát ở một bên có vẻ hơi bối rối, quay qua quay lại nhìn xung quanh, không biết vì sao bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng như vậy.

Mặc dù trong khách sạn vốn cũng chẳng náo nhiệt gì.

Không khí bế tắc bị phá vỡ bởi một giọng nói già nua.

Một bà lão ngồi liệt trên xe lăn như một tảng thịt nhão đẩy xe lăn từ trong phòng ra, chỉnh lại cặp kính lão trên mặt, chậm rãi nói: “Eva chỉ quen nhiệt tình thôi mà.”

"Cô ấy đã ở trong cái thị trấn nhàm chán này quá nhiều năm và hiếm khi gặp nhiều người ngoài như vậy cùng một lúc."

Bà lão đang nói thì trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc.

Sắc mặt của người phụ nữ gầy gò tên Eva thay đổi, có vẻ không còn giữ được nụ cười dịu dàng nữa, cô ta cắn môi, đột nhiên nói: “Mấy người uống hay không thì tùy, hy vọng lúc sau mấy người đừng nghĩ đến chuyện uống thêm nữa...”

Cô ta nhỏ giọng cười khúc khích, vừa cười vừa lắc eo cất bước nhẹ nhàng nhanh chóng chạy vào phòng, hình như đi dỗ đứa trẻ đang khóc nháo đó.”

Đúng lúc này, cửa khách sạn mở ra.

Mưa gió đan xen lùa vào, có người bất giác rùng mình.

May mắn thay, cánh cửa nhanh chóng đóng lại, hai người đàn ông nhanh chóng khiêng cáng chạy vào. Chiếc cáng được phủ một lớp màng nhựa màu trắng, phía dưới lớp màng nhựa là hình dáng của một cơ thể người.

Trong khách sạn rất yên tĩnh, không ai nói chuyện.

Mọi người đều biết đó là một x/ác ch/ết.

Sydel không biết.

Cô lạnh lùng liếc xéo, không bộc lộ chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Họ đang làm gì vậy?

Tại sao lại mang một người chếc vào một khách sạn đầy người sống thế?! Định để mọi người cùng ăn cùng ở với nhau hay gì?

Phản ứng của Belch không được bình tĩnh như vậy. Nhưng cậu chỉ gây ra một chút tiếng động và viên cảnh sát John đã chú ý đến.

Người đàn ông bước tới và giải thích: "Rất xin lỗi, để các cháu nhìn thấy cảnh này. Nhưng xe của chúng tôi gặp chút sự cố nên đành mang th/i th/ể người phụ nữ này vào đây.”

Th/i th/ể người phụ nữ được đặt trong một góc của khách sạn, cách một lớp màng nhựa trắng, có thể thoáng thấy thân hình hoàn hảo, mái tóc nâu dài và những đường nét khuôn mặt mơ hồ nhưng vẫn rất nổi bật của người phụ nữ.

“Trời ơi,” Belch dùng giọng rất nhỏ cảm thán một câu: “Thi thể này… nếu không được xác nhận là đã chếc thì chắc chắn em sẽ cho rằng cô ấy là người sống, chỉ đang chìm vào giấc ngủ thôi đấy. ”

"Haha," John nghe thấy, anh ta đùa cợt vỗ vai Belch và nói đầy ẩn ý: "Chắc cháu sẽ không ngờ được là bây giờ cách thời gian báo án đã qua 8 tiếng rồi đó.”

Nhưng Sydel đột nhiên có một linh cảm xấu.

Giống như một người sống.

Một cái x/ác lại trông giống như một người sống, thế nào cũng là điềm chẳng lành.

Cô dời mắt khỏi th/i th/ể người phụ nữ, lạnh lùng liếc nhìn Belch: "Im lặng."

Belch vội ngoan ngoãn nghe lời, John nhún vai và bước đến bàn đồng nghiệp với Duke.

“Mọi chuyện thế nào rồi?” Ed, người đàn ông duy nhất trong số ba cảnh sát ở lại khách sạn, lên tiếng hỏi.

“Tình hình vẫn vậy...” John bất lực lắc đầu: “Đường không thông, có lẽ chúng ta phải tính toán qua đêm ở đây.”

"Ít nhất còn có đồ ăn thức uống, phải không?" Duke mỉm cười, cầm chén trà lên nhìn, thấy trà đã nguội.

Trước đó, mấy người họ đi vào, trà rót ra chưa kịp uống ngụm nào thì đã nguội rồi.

Anh ta có chút thất vọng đẩy tách trà sang một bên. John liếc nhìn tách trà trên bàn, nhớ đến yêu cầu khó khăn của cấp trên là lại đau đầu, nên tạm thời không có khẩu vị ăn uống gì, cũng không động vào tách trà đó.

Ngoài cửa sổ tối đen, mưa to gió lớn, hạt mưa rơi lộp độp khiến lòng người hoảng hốt.

Trong khách sạn chỉ có tiếng thở đều đều, một khoảng thời gian không có người nói chuyện, bầu không khí buồn tẻ.

Cho đến khi một người đàn ông lực lưỡng đẩy xe bước ra. Anh ta vẫn đang đeo tạp dề, trông có chút buồn cười.

"Tới giờ ăn rồi--"

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên. Anh ta có vẻ là đầu bếp của khách sạn, nhưng động tác không được gọn gàng cho lắm. Trên xe đẩy có vài chiếc đĩa sứ trắng, trên đó có một đống bánh nhân thịt chiên.

Bánh nhân thịt có màu nâu vàng, trông có vẻ đã chín rồi, có hương thơm của đồ ăn, nhưng mùi hơi lạ, không giống thịt cừu mà lại có mùi tanh thoang thoảng.

Người đàn ông bắt đầu chia đồ ăn cho mọi người.

Tuy nhiên đến bàn của Sydel, cô gái đã từ chối anh ta với giọng lạnh lùng: “Chúng tôi không cần”.

Người đàn ông có vẻ hơi không vui, mất kiên nhẫn cau mày. Người đàn ông trông rất cường tráng và hung dữ trừng mắt nhìn cô gái.

Tuy nhiên, Sydel không hề có ý định chơi trò “anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai chớp mắt là thua” với anh ta. Cô lạnh lùng ngước mắt lên: “Không có tiền.”

Người đàn ông:"……"

Anh ta trông có vẻ không lường trước việc này, mặt mũi sa sầm đẩy xe đi qua bàn của Sydel.

Người đàn ông béo Malcolm không từ chối chiếc bánh nhân thịt và cặp vợ chồng mới cưới cũng vậy. Nhưng người đàn ông xấu xí trong góc lại bị nhân viên khách sạn tự động phớt lờ không phục vụ đồ ăn, có vẻ thấy dáng vẻ ông ta cũng không có tiền, nên tự động bỏ qua.

Mấy người cảnh sát và Malcolm nhanh chóng cắn miếng bánh nhân thịt, bắt đầu ăn.

Người đàn ông trong cặp vợ chồng mới cưới cắn một miếng, mặt nhăn lại: “Trời ơi, mùi vị của món thịt này thật kỳ lạ… Anh đã ăn bánh nhân thịt với nhiều loại nguyên liệu khác nhau hơn 20 năm rồi, trước nay chưa từng nếm qua mùi vị thế này."

“Không ngon hả anh?” Cô dâu cầm một miếng bánh nhân thịt lên, “Nhưng lúc ra ngoài chúng ta lại không mang theo đồ ăn gì… Hiện tại bị nhốt ở đây, chúng ta phải ăn chút gì đó để bổ sung sức lực.”

Cô ấy mỉm cười nói: “Anh yêu, anh sống giàu có quen rồi. Đối với em, đây không phải là món ăn khó nuốt. Ở cô nhi viện em còn ăn thứ tệ hơn…”

Mọi người ngồi ăn theo nhóm đôi nhóm ba. Trong một khoảng thời gian, xung quanh chỉ có tiếng nhai nuốt.

Belch đói bụng nuốt nước bọt. Trong ba lô vẫn còn đồ ăn, nhưng chị gái không nói gì, cậu cũng không dám lấy ra ăn.

Cậu vô thức quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên th/i th/ể phụ nữ được bao phủ bởi màng nhựa màu trắng, cậu đột nhiên cau mày.

Lạ thật, sao cứ cảm thấy như... có gì đó không ổn nhỉ?

Belch tiếp tục nghiêm túc quan sát, nhưng nhìn đi nhìn lại, sắc mặt cậu đột nhiên tái nhợt.

Cậu phát hiện ra một việc... vô cùng đáng sợ!

Tuy nhiên, trong khách sạn vẫn vang lên tiếng nhai chậm rãi, dường như không ai để ý đến việc đó ngoại trừ cậu.

Giữa tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng nhai, Sydel chợt nhận thấy có một âm thanh rất kỳ lạ.

Âm thanh ngắt quãng, phát ra từ phía sau. Chỉ khi chú ý kỹ mới có thể phân biệt được với tiếng mưa.

Sydel nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe một lúc rồi không gây ra tiếng động đứng dậy khỏi ghế, lùi lại vài bước, nghiêng người vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỗ ngồi cô chọn ở ngay cạnh cửa ra vào, cạnh cửa ra vào chính là cửa sổ.

Hình như cô thấy một bóng dáng hình người chiếu trên cửa sổ, sau khi âm thanh xào xạc nhẹ vang lên. Khuôn mặt của một đứa trẻ dán lên kính.

Khuôn mặt bị méo mó do tác động của nước mưa áp sát vào kính, cách kung của, ánh mắt nó tức giận như sắp nứt ra nhìn chằm chằm vào cô gái tóc vàng bên trong.

Im lặng dùng khẩu hình nói.

"Nhanh - chạy đi -"
Chương trước Chương tiếp
Loading...