Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương 112: Thổ ty La Vụ



Đèn chùm cũ kỹ mờ ảo, một cánh cửa sắt bong tróc, một khoảng sân tối tăm đơn sơ. Ánh đèn cũ mờ mịt bụi bặm soi rõ dáng người sắc bén của thanh niên tóc bạc, cẳng tay buông thõng từ khuỷu tay đến cổ tay duỗi ra đường nét khỏe khoắn, sắc bén đến nỗi ánh kiếm có thể vọt ra bất cứ lúc nào. Ánh mắt cậu như sương tuyết đóng băng nhìn chằm chằm quỷ thần ở một góc sân khác.

Chỉ cần Chủ Thần nói sai một chữ, đao Hộ Tát trong tay sẽ vung về phía hắn ngay.

Gió đêm trên núi lay động khuyên tai có hạt châu đỏ của quỷ thần.

Chủ Thần ôm nửa cánh tay của mình, đối diện với sắc mặt Vệ Ách lạnh lẽo đanh lại dưới ánh đèn một lúc, đột nhiên hắn bật cười, hơi nghiêng đầu: "Tao không có hứng thú với khái niệm của sâu kiến bọn mày, nhưng mày tính thế nào đây? n nghĩa với trưởng bối rất nặng à?"

Khi hắn nói câu "ân nghĩa rất nặng" có loại cảm giác như một du khách nước ngoài hoặc một người dân tộc thiểu số lần đầu tiên nói tiếng Trung Châu.

Sắc mặt Vệ Ách càng lạnh.

"Vệ Ách, tao lấy làm lạ lắm." Chủ Thần nhìn vào mắt Vệ Ách như đang nhìn điều bí ẩn: "Một người như mày, vì sao còn vương vấn đến người khác?"

Trong sân gió có chút se lạnh, Vệ Ách đứng dưới ánh đèn mờ mịt, Chủ Thần đứng trong góc đèn không rọi tới, nhưng giờ phút này, Vệ Ách đang ở trong sáng lại càng giống người đứng trong bóng tối hơn. Cậu nắm chặt đao, trong phút chốc, đường nét gương mặt Vệ Ách căng lên hơn bao giờ hết, lạnh lùng giằng co với Chủ Thần không viết vì sao hắn lại hỏi ra một câu kỳ quái này.

Trong chốc lát, một con thiêu thân quấn quanh bóng đèn phủ đầy bụi.

Vệ Ách nhìn chằm chằm vào mắt quỷ thần bỗng dưng cười khẩy: "Chuyện của tao, không cần dòng giống như mày quan tâm."

Con thiêu thân bay ngang qua chụp đèn, hất xuống một bóng đen nhỏ, sắc mặt Chủ Thần cũng tối sầm lại, vành môi mỏng của hắn mím chặt, ngón tay đặt trên trên cánh tay, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào người thanh niên trong ánh sáng. Vệ Ách luồn ngón tay vào mái tóc ướt của mình, vuốt ngược ra phía sau. Bóng dáng mấy con thiêu thân nhỏ hất xuống gương mặt trắng lạnh của cậu.

Vệ Ách không để ý đến chiếc thùng sắt nằm ở một bên và bộ đồ ướt sũng.

Cậu cầm theo đao Hộ Tát, không nói một lời đi ngang qua quỷ thần rồi đi thẳng về phòng.

Một chút gió đêm mang theo hơi nước ẩm ướt lạnh lẽo từ trên người cậu phả vào mặt quỷ thần.

Hắn nghiến răng, khóe môi hơi cong ra một độ cong giễu cợt.

Hắn quan tâm tên này? Từ bao giờ hắn quan tâm tên này?

Ngay khi họ lướt qua vai nhau, bầu không khí một người một quỷ thần căng ra như sợi dây đàn. Vệ Ách không nói một lời, Chủ Thần cũng không có nhìn sang, bóng dáng thanh niên vaf hắn chồng lên trên tường sân giống như hai thứ vũ khí cọ xát. Vào lúc này, Chủ Thần bỗng nhiên nghiêng đầu.

Tay hắn khẽ động.

Vệ Ách đang cầm đao Hộ Tát lóe lên, lưỡi đao kề vào cổ quỷ thần.

Trong sân đột nhiên vang lên một tiếng đất đá vỡ vụn.

Các chuyên viên đang lắp đặt thiết bị trong nhà khách chuẩn bị vào núi tìm hắc bà vào ngày mai chợt giật mình đứng phắt dậy. Bọn họ vừa hô tô làm sao vậy, vừa chạy xuống sân dưới nhà. Mấy quỷ lừa la vốn đang nghỉ ngơi ở tầng một nhảy lên còn nhanh hơn cả người, vừa trượt một cái đã đến trong sân, chúng phanh vó lại, bối rối ngả người ra sau.

**

Trong sân, bức tường phía Tây bị thủng một lỗ hổng lớn.

Đao của Vệ Thần kề vào cổ "trợ lý đi theo" đến từ Long Môn.

Người sau đứng dựa vào tường, một tay buông thõng, một tay nâng lên, năm ngón tay mở ra, làm động tác chộp lấy trong không trung về phía lỗ thủng trên bức tường sân phía Tây. Đao của Vệ Thần thì ấn vào động mạch cổ của "hắn", mặt đao khúc xạ một dòng ánh sáng, sáng loáng chiếu vào gương mặt của trợ lý đi theo.

Đừng nói lừa la, mà ngay cả các chuyên viên vội vàng chạy xuống cũng chẳng hiểu mô tê gì.

Năm tên chuyên viên cẩn thận chen chúc trước cửa sân nhỏ.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không hiểu sao không dám thở mạnh.

Bên cạnh bức tường sân, Vệ Ách kề ngang đao Hộ Tát vào cổ Chủ Thần, khi nghe thấy tiếng động lớn ấy thì cũng thoáng dừng lại.

Ở giữa khoảng cách gần trong gang tấc, quỷ thần liếc Vệ Ách một cái, hắn cười khẩy một tiếng, ngón tay đang mở rộng thu lại. Ngay sau đó, có thứ gì đó "bay" ra khỏi đống đất đá xuyên qua tường sân bị hắn ném xuống đất giữa sân.

Đèn chùm cũ treo trên dây điện chiếu sáng "vật thể" đó, các chuyên viên trạm giám sát từ trên tầng lao xuống đều ngớ ra ——

Dưới ánh đèn lờ mờ thứ bị trợ lý của Vệ Thần "bắt" trực tiếp từ bên ngoài bức tường là một "quái vật" màu xám xanh với làn da trông giống như đá và rêu, khi bị đập xuống sàn bê tông, mặt đất xung quanh quái vật lập tức nổi lên một tầng bùn nhão thịt thối như đầm lầy.

Hệt như quái vật này có thể trực tiếp trốn vào trong xi măng.

"Phàn Nham Công?!" Mấy chuyên viên trạm giám sát buột miệng thốt ra.

Thứ bị ném giữa sân chính là quỷ quái cần xử lý khiến cục kiểm sát Điền Đông Bắc khá đau đầu.

Số hiệu 07-37: Phàn Nham Công.

Theo xếp hạng thực lực của quỷ quái trong app Quỷ Thoại, "Phàn Nham Công" gần với quỷ quái cấp thứ huyết, nó chỉ yếu hơn tân nương đẫm máu A Tú trong hương hỏa Mân Nam chưa dung hợp thăng cấp thành "Tử Mẫu Liên Thần Quỷ" một bậc. Hơn nữa "Phàn Nham Công" có thể xuất hiện ở bất cứ trọng lượng nào của tảng đá, phá vỡ hình dạng đá, không thể phá hủy bản thể của nó.

Nó xuất hiện không có quy luật, xuất hiện ngẫu nhiên, lại biến mất ngẫu nhiên, tính linh hoạt cực cao.

Cơ quan kiểm soát Vân Nam đến nay vẫn chưa tìm ra điểm chí mạng và đặc điểm tấn công của nó.

Chuyên viên trạm giám sát hai mặt nhìn nhau

"Phàn Nham Công" bị bắt từ bên ngoài tường sân không ngừng giãy dụa trên mặt đất xi măng, bên ngoài cơ thể bốc lên những bọt khí như bùn xanh đầm lầy —— như muốn hòa nhập vào lòng đất, nhưng năng lực quỷ dị thường ngày của nó lúc này lại mất đi tác dụng. Trước đó các chuyên viên còn cảm thấy, cái tên mặc bộ đồ thợ săn màu đen, đeo hạt châu đỏ xanh như dân tộc thiểu số bên cạnh Vệ Thần, không khác gì bọn họ chỉ làm chút việc nặng góp cho đủ số nhân viên thôi.

Không ngờ, "trợ lý đi cùng" mà bọn họ cho rằng là một vệ sĩ bình thường của Vệ Thần lại ra tay giải quyết một trong ba quỷ quái đang gây khó khăn cho chi nhánh cục kiểm sát Vân Nam.

Nhân... nhân vật này ở đâu ra đấy, sao lúc trước chưa từng nghe nói?

Bóng sáng trong sân nhoáng lên một cái, Vệ Ách vốn là người kề dao vào cổ trợ lý đi theo đã cất đao lại, xoay người đi về phía "Phàn Nham Công" bị ném xuống mặt đất xi măng.

Các chuyên viên của trạm giám sát không hiểu nổi bầu không khí cổ quái giữa Vệ Ách và trợ lý đi theo, nhưng vất vả lắm mới bắt quỷ quái còn sống, bọn họ lập tức lấy các dụng cụ khác nhau, chuẩn bị hỗ trợ "thu dụng" và "giam giữ" rồi mang về cục kiểm sát để phân tích thêm một bước. Đúng lúc mọi người tiến về phía trước.

Một bóng đen xẹt qua cửa sổ tầng hai của nhà khách, chiếc chuông đồng của quỷ lừa la gần như đồng thời vang lên.

Quỷ lừa la đã sớm vểnh tai xoay người, lá cờ trên người không tiếng động xuất hiện.

Chỉ có điều, Vệ Ách đang quay lưng về tầng hai, lật cổ tay về phía trước một bước, mười hai luồng sáng bạc lóe lên.

Chỉ trong chốc lát, hai quỷ quái nguy hiểm đang chờ xử lý ở Điền Đông Bắc lần lượt bị tiêu diệt. "Rắc" vài tiếng có tiếng kính vỡ do rơi đập, một cái đầu người đen bùi nhùi rơi từ cửa sổ tầng 2 xuống sân —— chuyên viên giám sát nhận ra thứ này: Quỷ quái 07-33 Phi Sơn Man.

Các chuyên viên trạm giám sát há to miệng, nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu cũng nói không ra lời.

Vệ Ách ở trong sân không có chút kinh ngạc.

Cậu vừa xoay tay, mười hai thanh đao mỏng như bướm bạc bay trở về, "cạch" một tiếng dán sát vào cổ tay cậu biến thành một vòng bảo vệ cổ tay tinh xảo. Thoạt nhìn, không thể nhận ra đó là mười hai thanh đao uống máu giết người.

Vệ Ách hơi hạ mi xuống, nhìn hai quỷ quái đuổi theo họ đến làng Cổ Động Mộc.

Quả nhiên tới.



Vệ Ách vừa đến sân bay Chiêu Động của Vân Nam thì vẫn luôn cảm giác có một loại ánh mắt nhìn trộm như có như không. Lúc đó, trạm giám sát sân bay kiểm tra cũng xác nhận cảm giác của cậu. Thế nhưng lần theo dõi sau đó đã cách rất xa, dù là lái xe hay đi đến làng này, cậu vẫn không xác định được tung tích của đối phương.

Lúc này Vệ Ách muốn ở lại "làng Cổ Động Mộc" này một đêm để dụ quỷ quái trong bóng tối đi ra.

"Làng Cổ Động Mộc" là nơi duy nhất có thể nghỉ ngơi trong trăm dặm núi sâu này.

Ngoài cậu ra, những người còn lại đều là người sống không có năng lực gì, nếu bọn nó có ý định gì thì buổi tối sẽ là thời điểm tốt nhất để tập kích, nhưng đoán chừng ngay cả loại quỷ quái "Phàn Nham Công" cũng không ngờ tới việc nó vừa mới leo lên tường ngoài, thậm chí còn chưa kịp dung nhập vào tường sân đã bị Chủ Thần trực tiếp "bắt".

Trước đó, vì sự việc của thầy Liễu, bầu không khí giữa Vệ Ách và Chủ Thần rất căng thẳng. Vệ Ách vẫn luôn bình tĩnh kiềm chế, nhưng đêm nay cậu lại hiếm khi nổi giận thật sự, Chủ Thần vừa ra tay, cậu không chút nghĩ ngợi đã rút đao ra.

Chỉ là ngay khi cậu rút đao ra, Vệ Ách cũng đã kịp phản ứng.

Chỉ có điều cậu không cất đao về mà nửa làm theo cảm xúc, giằng co một hai giây, giả vờ đang "đấu đá nội bộ" với người một nhà, ngay khi xoay người đã dụ được Phi Sơn Man đang ẩn náu trong dãy núi xung quanh ra.

Hai con quỷ quái bị cố định ở giữa sân nhà khách.

Phàn Nham Công và Phi Sơn Man giãy dụa trong chốc lát, nhưng không thể thoát khỏi sức mạnh vô hình thì dần trở nên im lặng. Quanh thân quỷ quái đầy sương mù xanh đen mờ ảo, trong sân lập tức bốc lên một mùi núi tanh cực kỳ khó tả, chuyên viên trạm giám sát đã được đào tạo bài bản bèn lấy mặt nạ đặc biệt của cục kiểm sát ra.

Đúng lúc này, quỷ lừa la trong sân tiến lên một bước, chuông xung quanh nó bắt đầu vang lên "leng keng".

Quỷ lừa la đen rất thông minh, từ hành động của Vệ Ách đã nhìn ra cậu không muốn quấy rầy kẻ địch, chuông lừa la bị trấn áp trong một phạm vi nhỏ, cũng không lan ra ngoài sân, nhưng giữa tiếng chuông lừa la vang lên, hai quỷ quái vốn đang "im lặng" lại bỗng run lên, sương mù xung quanh lập tức cuồn cuộn tản đi.

Giám sát viên "ài" một tiếng, kinh ngạc nhìn.

Một dây đỏ mảnh mai vươn ra từ cơ thể quỷ quái "Phi Sơn Man" và "Phàn Nham Công", uốn lượn từ cái lỗ trên bức tường sân đến ngọn núi tối tăm bên ngoài ngôi làng.

Phi Sơn Man và Phàn Nham Công, hai quỷ quái không có liên hệ gì, thế mà đã bị một thứ "thả" tới để mai phục họ!

Sợi chỉ vừa nhỏ vừa dài đó như ảo như thật, máu đặc rỉ ra, giống như vừa bị kéo qua trong máu.

Giống như dắt diều, dắt hai con quỷ quái khá mạnh trong hồ sơ của cục kiểm sát.

** **

Căn cứ Long Môn, Trần Trình điền xong bảng thí nghiệm số 1 nằm ở trên giường bệnh, đang nằm trên giường bệnh, đắp chăn lướt điện thoại, đột nhiên cậu ta lại hét lên một tiếng.

Hứa Anh ở cùng phòng bệnh lại rớt rank, anh hét lên nổi giận đùng đùng nhảy tới muốn bóp cổ cậu ta: "Họ Trần cậu có thù oán với tôi phải không?"

Trần Trình khó khăn thoát khỏi thích khách ưu tú Hứa Anh, vừa giơ tay bảo vệ đầu vừa hét lên: "Ý tôi là, không phải Vệ Ách đi Điền Nam chuyển hóa quỷ quái sao? —— vừa nãy tôi chỉ chớp mắt một cái thì đã có thêm hai quỷ quái nữa được thêm vào hồ sơ tiêu diệt quỷ quái của tên này.

"Hả?" Hứa Anh ngơ ra, dừng tay lại rồi ngó tới gần để xem.

Quả nhiên, lẽ ra Vệ Ách chỉ đi đến Điền Nam một chuyến như du lịch, chuyển hóa phụ thị hắc bà, vậy mà trang thông tin nội bộ mười giây trước lại có thêm hai dòng ghi chép:

Chuyên viên đặc nhiệm cấp S Vệ Ách, bắt giữ quỷ quái cấp thứ huyết [Phàn Nham Công].

Chuyên viên đặc nhiệm cấp S Vệ Ách, bắt giữ quỷ quái cấp thứ huyết [Phi Sơn Man].

Thời gian, 9 giờ 7 phút tối.

Quỷ quái cấp thứ huyết này có thể xem như quỷ quái tinh anh, chúng rất nguy hiểm trong mắt các chuyên viên cấp D bình thường ở chi nhánh cục kiểm sát Điền Nam. Chỉ có điều đối với người chơi nòng cốt như Hứa Anh của tổng cục mà nói thì đây cũng không phải vấn đề, nhưng vấn đề là xét theo thời gian thì đây là đêm đầu tiên Vệ Ách vừa mới đến Vân Nam mà?

Vừa đến Vân Nam lại thuận tay chém chết thêm hai quỷ quái không phải yếu ớt gì.

Người khác ra ngoài du lịch thư giãn là ăn uống vui chơi.

Còn Vệ Ách ra ngoài du lịch thư giãn là chém quái đánh quỷ.

Người này... người này vẫn là con người à?

Hứa Anh và Trần Trình hai mặt nhìn nhau, lập tức nhe răng —— đội trưởng Vệ, Vệ đại ma đầu của họ, dù là đi du lịch cũng du lịch khác người thường như vậy.

** ***

Vân Nam, nhà khách làng Cổ Động Mộc.

"Phi Sơn Man" và "Phàn Nham Công" hiện đang ở trong hai chiếc lồng kim loại. Bên cạnh chiếc lồng còn có hai màn hình đang hiển thị và quét hình —— đây là máy phân tích năng lượng quỷ quái do cục kiểm sát nghiên cứu chế tạo, hơi vô dụng, chỉ có thể giám sát ra quỷ quái không giỏi tàng hình và quỷ quái đang hồi phục một cách dữ dội.

Quỷ quái khôi phục quá mạnh thì không có tác dụng gì.

Chỉ có điều máy giám sát thế hệ mới mạnh hơn vẫn đang được nghiên cứu. Khả năng thu nhận giam giữ mọi quỷ quái "còn sống" là tài liệu nghiên cứu quan trọng của cục kiểm sát.

Ngoài ra hai lồng kim loại cũng là kết quả nghiên cứu của kiểm sát, chúng có thể bẫy quỷ quái dưới cấp chính huyết, ngăn cách hơi thở của chúng.

Lẽ ra Phi Sơn Man và Phàn Nham Công nằm ngoài phạm vi giam giữ của vật chứa, nhưng Vệ Ách và "trợ lý đi theo" ra tay quá ác, trực tiếp đánh hai quỷ quái đến mức thực lực giảm mạnh, vật chứa vừa khéo phát huy hiệu quả.

Những thứ này đều do chuyên viên trạm giám sát Vương Tiểu Thất thuận tay mang tới, không ngờ lại có đất dụng võ.

Hai quỷ quái "Phi Sơn Man" và "Phàn Nham Công" bị hạn chế trong sân, dây đỏ liên quan cũng không đứt.

"Xong rồi." Vương Tiểu Thất từ trạm giám sát lau mồ hôi trên trán, gương mặt đầy vẻ hào hứng nói: "Sau khi điều chỉnh cường độ cách ly một chút, thiết bị này có thể giữ hai hơi thở của quỷ quái ở mức độ mà chúng trông như đang ẩn nấp, duy trì cho đến khoảng mười một hoặc mười hai giờ."

Vệ Ách khẽ gật đầu.

Khoảng mười hai giờ tối, chính là lúc người sống hiện đại đi ngủ tắt đèn.

Vốn là thời điểm tập kích đêm khuya chính thức của Phi Sơn Man và Phàn Nham Công.

Hai quỷ quái đều không chết, hơn nữa còn tạo ra ảo giác rằng chúng vẫn đang ẩn nấp, chỉ cần thứ ẩn giấu trong bóng tối không hề hay biết. Đó là khoảng thời gian giúp họ có thể tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau vụ này.

"Vệ Thần. Chúng ta..." Vương Tiểu Thất vừa mới quay đầu đã thấy Vệ Ách vỗ nhẹ đầu quỷ lừa la để chúng tản ra trong sân, vây quanh hai tầng lầu nhỏ rách nát của nhà khách, sau đó cậu xách đao và chiếc túi leo núi nhẹ hơn đi thẳng ra ngoài nhà khách.

"..."

Các chuyên viên giám sát như Vương Tiểu Thất lập tức cảm nhận được mùi vị khi Hứa Anh ở cùng tổ với Vệ Ách trong phó bản "Sơn Vương Điền Nam" ra sao.

Vệ Ách mạnh thì có mạnh, nhưng cậu lại không có ý định hành động với người khác, từ đầu đến cuối đều cô độc, quen tự làm việc một mình, cậu sẽ sắp xếp việc cho người khác, nhưng sẽ không giao sau lưng của mình cho bất cứ ai —— hệt như cậu đã quen với việc không đồng hành với bất cứ ai vậy.

Trong chuyến đi đến vùng núi phía Điền Đông Bắc và Điền Nam này, cậu dẫn vài người bọn họ tới là để trông coi thiết bị làm yểm hộ mà thôi. Ngay cả quỷ lừa la cũng ở lại để bảo vệ năm người bọn họ.

Người duy nhất thực sự đi theo cậu là "trợ lý đi theo" vô cùng đặc biệt thần bí, còn có mối quan hệ cổ quái với cậu.

Nhóm người năm chuyên viên giám sát hai mặt nhìn nhau, "trợ lý đi theo" kỳ quái của Vệ Thần nghiêng đầu, âm trầm nhìn bóng lưng của cậu.

Cuối cùng vẫn đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh đi theo.

Chuyên viên trạm giám sát đầu tiên là thở phào, sau đó lại thở phào —— bầu không khí hai người này căng thẳng như vậy, đừng nói vừa ra khỏi nhà khách là đánh nhau nha?



Trong tiếng chuông leng keng, quỷ lừa la đen vểnh tai lên, quay đầu nhìn năm người sống trong sân, rồi nhìn Vệ Ách đang đi ra ngoài. Có vẻ như nó đang đắn đo giữa việc bảo vệ "thêm" người sống vừa được Vệ Ách giao cho hay bảo vệ Vệ Ách người thân thiết nhất với đoàn ngựa thồ.

Tiếng chuông vừa vang lên, lỗ tai quỷ lừa la vểnh lên, giống như người thông minh vừa nghĩ ra ý tưởng gì đó.

Quỷ lừa la đuổi kịp Vệ Ách sắp ra khỏi nhà khách, nó lắc đầu vung chiếc chuông đồng ra khỏi dây cương rồi ngậm chiếc chuông lớn nhất vào miệng.

Nó thò đầu, ủi vào cánh tay Vệ Ách rồi đưa chiếc chuông đồng vào tay cậu.

—— Huyết Chân Thập Tam Nguyên Quân của Mân Nam có thể trao tín vật cho Vệ Ách ngay trong hiện thực, quỷ lừa la cũng có thể.

Chỉ có điều nó là phụ tôn, tín vật đưa ra chính là một chiếc chuông đồng cổ xưa.

** ** ** **

Trước khi đến Vân Nam, Vệ Ách đã xem qua thông tin của chi nhánh cục kiểm sát, trong đó đề cập tới ba sự kiện nguy hiểm: Phi Sơn Man, Phàn Nham Công và... "thổ ty La Vụ".

So với hai quỷ quái khác, quỷ quái 05-22 "thổ ty La Vụ" dường như không chủ động hại người khác, nó chỉ xuất hiện ở vùng núi vào đêm khuya, chỉ khi có người sống gặp phải phủ thổ ty kinh khủng này thì người đó mới trở thành bóng hình trên tường của phủ thổ ty.

Chỉ có điều ba thứ nguy hiểm tưởng chừng như không liên quan nhưng thực ra lại cùng một thứ.

Hoặc là nói...

Tất cả đều là "phủ thổ ty La Vụ".

Sau khi nhìn thoáng qua đường máu kết nối hai quỷ quái, Vệ Ách thầm có tính toán: Chi nhánh cục kiểm sát quỷ quái khôi phục ở Vân Nam đã đánh giá thấp tính nguy hiểm và tính âm hiểm của "phủ thổ ty La Vụ" —— nếu cậu đoán đúng, [Phi Sơn Man] và [Phàn Nham Công] đều là quỷ ăn thịt người do phủ thổ ty thả ra khỏi bức tường bóng để bắt người trở thành quỷ đầy tớ trong phủ thổ ty.

"Phủ thổ ty la Vụ" rất có thể là một quỷ quái đang khôi phục với tốc độ nhanh chóng.

Nó đã bắt đầu có trí tuệ và sự xảo quyệt.

Biết mình chủ động tập kích con người trên quy mô lớn và tần suất cao sẽ bị nâng cao cảnh giác bèn ẩn nấp ở trong núi sâu.

Thả tay sai đi săn lùng thay mình.

Có một sợi chỉ đỏ vô hình nối liền với quỷ tai say khó có thể phát hiện, chỉ cần phủ thổ ty khống chế Phi Sơn Man và Phàn Nham Công thì chúng sẽ bị thu hồi lại trên tường.

Trong mắt chuyên viên cục kiểm sát, tức là "Phi Sơn Man" và "Phàn Nham Công" đến rồi đi không để lại dấu vết, gây khó khăn cho việc điều tra tung tích.

Với sự giúp đỡ của hai quỷ quái bên ngoài, quỷ quái thực sự đằng sau đã ẩn mình trong núi sâu, né tránh tầm mắt của cục kiểm sát —— đây là một quỷ quái đặc biệt xảo quyệt. Thế nhưng nó không ngờ rằng sự thù địch tự nhiên của nó đối với người mang theo [vùng đất phước lành] đã khiến tay sai của nó va vào tấm sát cứng nhất, chưa đầy một giây đã bị tìm ra tung tích.

Sương mù xanh thẳm bốc lên sâu trong núi Vân Nam vào ban đêm, dây máu như có như không uốn lượn trong núi sâu.

Vệ Ách và quỷ thần đi qua ngọn núi tối tăm mà không có bất kỳ ánh sáng nào.

Rời khỏi tầm mắt của người khác, một người một quỷ thần trong lúc đó không còn băn khoăn, nhất thời đều im lặng, không khí cứng đến mức nếu có một hòn đá rơi xuống sẽ phát ra tiếng vang leng keng.

Dây nhỏ thấm máu uốn lượn trên mặt đất, Vân Nam có rất nhiều ngọn núi, hết đỉnh này đến đỉnh khác, không biết quỷ phủ thổ ty ẩn náu ở ngọn núi sâu nào.

Duy chỉ có một đường máu dài và mỏng, dường như vô cùng vô tận. Chỉ cần nhìn sai một chút là sẽ lập tức biến mất.

Vệ Ách đã lấy lại bình tĩnh, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, đi lên đường núi. Cậu rất rõ ràng —— dù có gió thổi tám hướng cũng không lay chuyển nổi cậu, nhưng Chủ Thần biết gì đó liên quan đến... người thân duy nhất, thì cậu có thể bình tĩnh giải quyết sát khí và hận thù giữa cậu và quỷ thần. Lúc này cậu cầm đao đi về phía trước mà không nói một lời.

Áo sơ mi của cậu vẫn ướt, nước từ góc áo nhỏ giọt.

Nước nhỏ giọt trong gió núi.

Vệ Ách cầm chuông đồng do quỷ lừa la tặng.

Lưỡi quỷ thần chạm vào đầu răng nanh, âm trầm nhìn chằm chằm vào ngọn núi tối tăm.

Người lên núi đều biết, buổi tối trong núi gió rất lạnh, một ít khe núi tương đối làm cho người ta kiêng kị còn có những cơn gió lạnh thấu xương. Bây giờ đi theo đường dây máu, những cơn gió lạnh nối tiếp nhau thổi qua, gió lạnh thổi vào áo sơ mi mỏng manh của thanh niên, sương đêm dần dần nặng lên, không chỉ không có dấu hiệu khô đi, còn có dấu hiệu nhiễm không khí giá lạnh của núi sâu.

Mái tóc bạc của Vệ Ách nhỏ giọt

Từng sợi từng sợi dán lên vai.

Cánh môi cậu hơi nhếch lên, hơi trắng xanh vì lạnh.

Vệ Ách thờ ơ không thèm để ý, cậu không nhạy cảm lắm với sự thay đổi nóng lạnh. Người sẽ nhạy cảm với buổi sáng và ban đêm lạnh giá là những đứa trẻ được người lớn dặn dò mặc thêm quần áo, khi còn là một cậu bé khắc lục thân, nhà trường yêu cầu mặc đồng phục đi học, Vệ Thành Hòa tiêu hết tiền của gia đình vào việc ăn uống chơi gái đánh bạc nên đồng phục học sinh của cậu chỉ có một bộ, giặt xong mỗi buổi tối thì sáng hôm sau lại mặc lại. Khi tập thể dục buổi sáng, quần áo vẫn còn ẩm ướt.

Nhưng chỉ cần con người có thể vượt qua mà không chết thì cũng chẳng có gì to tát, giống như ăn mày trên đường, áo mảnh quần manh vẫn có thể sống qua mùa đông.

Sau khi vòng qua một tảng đá gồ ghề, đường máu ngoằn nghèo hướng lên trên, ngay lúc Vệ Ách vừa muốn giẫm lên tảng đá đen để leo lên thì cổ tay cậu bỗng bị giữ lại. Đao Hộ Tát trong tay cậu sắp vung ra ngoài, nhưng quỷ thần nắm cổ tay cậu còn mạnh hơn và hiểu rõ con người cậu hơn. Ngay khi hắn nắm lấy cổ tay cậu, Chủ Thần đã triệu hồi xiềng xích, nhờ sự trợ giúp của xiềng xích giữa một người một quỷ thần, Chủ Thần đã chặn được lưỡi đao.

Bàn tay còn lại trong bóng tối đã nắm lấy cổ tay trái của Vệ Ách, không nhìn mũi nhọn của mười hai đao Ngân Điệp mà mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cậu.

Đôi mắt sắc bén của thanh niên nhướng lên, đôi môi trắng bệch bắt mắt trong bóng tối.

Một tay hắn đẩy thanh niên cứng đầu cứng cổ lên vách đá, ngay sau đó lại phủ lên đôi môi không phải lần đầu tiên chạm vào.

Chủ Thần dùng cái xác của A Lang Điền Miêu sau khi trưởng thành bị đao Ngân Điệp cắt vào lòng bàn tay đến rỉ máu, nhưng hắn dường như không thấy đau đớn nào, thay vào đó bị máu khơi dậy lại sự tức giận không thể giải thích được cả đêm nay. Hắn cưỡng ép chặt hàm dưới của thanh niên, hai đôi môi đều lạnh lẽo như nhau dán vào nhau, nghiền qua nghiền lại như giấy nhám mài ra nhiệt độ cực nóng. Tóc Vệ Ách ướt đẫm, nhưng cái xác của quỷ thần lại sôi lên vì nóng.

Một làn sương trắng nhàn nhạt bốc lên từ áo sơ mi của Vệ Ách.

Đây không phải lần đầu tiên họ tiếp xúc với nhau một cách quái dị và đẫm máu như vậy, nhưng lần này khiến Vệ Ách có loại cảm giác sợ hãi khó hiểu.

Cậu giơ đầu gối lên va vào dáng người cao lớn nặng nề của quỷ thần.

Mười hai đao Ngân Điệp giữa cổ tay xoay ra ngoài thành hình tròn, giống như một lưỡi cưa, cắt ra một vệt máu trong lòng bàn tay quỷ thần, lộ ra vết thương gớm ghiếc thấy cả xương trắng.

"Mày lại nổi điên à?!"

Chủ Thần khẽ hô hấp, buông môi cậu ra chỉ lạnh lùng nhìn cậu.

Cổ tay Vệ Ách nổi gân xanh, hơi thở không ổn định.

Bàn tay Chủ Thần đổ máu, trên môi Vệ Ách cũng đổ máu.

Nước trên áo và tóc của cậu đã bốc hơi hết, hơi nóng mờ nhạt hấp thụ lớp vỏ sắc bén lạnh lùng của Vệ Ách khiến nó tan chảy theo nhiệt độ. Đôi môi vốn nhợt nhạt của thanh niên trở nên mềm mại đỏ mọng. Quỷ thần dùng bàn tay đẫm máu nắm lấy xương cổ tay của Vệ Ách.

Hắn bị nhiệt độ của cống phẩm... kích thích dục vọng, rồi lại bị giọng nói lạnh lùng của thanh niên đay nghiến, hắn chỉ liếm đầu răng nanh dính máu, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tao chỉ lấy lại cung phụng mà mày nợ tao mà thôi."

Vẻ mặt của Vệ Ách trầm xuống, ngay khi vật phẩm đặc biệt nhận được từ phó bản Điền Nam sắp xuất hiện trong tay, một ánh sáng đỏ lướt qua đầu vai quỷ thần.

Đó là một tòa tháp canh với những chiếc lồng đỏ rực sáng, trên cửa có dòng chữ được viết bằng máu:

Thành thổ ty La Vụ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...