Cầu Chu Tước
Chương 47
Chạng vạng, hoàng hôn giống như một làn sương mỏng nhẹ, mang theo một chút màu xanh đen, rải rác trên bầu trời giống như một tấm lưới lớn bao phủ lấy vạn vật trên thế gian này. Từng chút thu hẹp lại, cùng với sự tan biến của những tia sáng cuối cùng phía chân trời, toàn bộ hoàng thành rơi vào đầm lầy u tối.
Trần Loan ăn bữa tối với Kỷ Thiền xong mới trở về cung Minh Lan.
Cung điện rộng lớn ở trong bóng tối vẫn nguy nga cao lớn như cũ. Cung nữ hầu hạ bên ngoài đều cầm đèn trong tay. Từ xa nhìn lại, ánh đèn nhấp nháy, giống như một đàn đom đóm.
Chẳng qua canh giữ bên ngoài nội điện không phải Tô ma ma, mà là Hồ Nguyên.
Bước chân của Trần Loan chậm lại, nàng khó hiểu nhìn vào nội điện, hỏi: "Hoàng Thượng đến đây?"
Vẻ mặt Hồ Nguyên một lời khó nói hết, mi mắt khẽ cụp, đè giọng nói xuống cực kỳ thấp: "Nương nương nhanh vào đi, Hoàng Thượng đã đợi ở đây từ trưa rồi."
"Ngay cả bữa tối cũng không dùng, chỉ đợi nương nương."
Trần Loan im lặng, sau đó dặn dò Lưu Nguyệt đứng phía sau mấy bước: "Trước tiên đi ngự thiện phòng bưng một bát cháo trắng nóng đến đây."
Một người đàn ông xử lý chính sự quên ăn quên ngủ, dạ dày không khỏe. Nếu đã qua giờ ăn, thì trước tiên chỉ có thể ăn một bát cháo trắng nóng mới tốt.
Ban đêm lấy ra bồn nước đá, mùi hương hoa đào lượn lờ rồi biến mất vô tung vô ảnh. Hai bên cửa sổ đều đặt mấy chiếc bình ngọc trắng tô mực. Trong bình đang cắm cành hoa được hái vào sáng sớm, lúc này đã có trạng thái héo rũ.
Phía sau bức bình phong mười hai mặt, người đàn ông đứng thẳng như trúc như bách. Một thân trường bào màu xanh nhạt, gương mặt cúi xuống như ánh trăng dưới nước, tay áo bay bay, tôn lên vùng lông mày lạnh như tuyết, quả thật giống như trích tiên hạ phàm dưới ánh trăng.
Cho dù là đen tuyền hay trắng tinh của phong quang tuyết nguyệt, chiếu trên người hắn, đều là một thân lạnh lùng trong trẻo, hào hoa tao nhã.
Trần Loan chậm rãi bước đến trước mặt hắn, nhưng Kỷ Hoán vẫn không hề quay người lại, thậm chí ngay cả mắt cũng không ngước lên.
Từ góc độ của nàng nhìn qua, gò má người đàn ông lạnh lùng và cứng rắn, góc cạnh rõ ràng, vóc người cao lớn đứng trước tấm bình phong hé mở, khí thế xung quanh người hắn không hiểu sao như vực sâu sâu thẳm vậy.
Trong điện yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhàn nhạt. Trần Loan xoa xoa ấn đường, im lặng một lúc, mới mở miệng giải thích: "Sáng sớm thần thiếp đến cung Diệu Thiền thăm. Mấy ngày nay Thiền Nhi quá đau lòng, thân thể suy nhược, thần thiếp thực sự lo lắng, nên ở lại lâu một chút."
"Nghe Hồ Nguyên nói Hoàng Thượng còn chưa ăn tối. Thần thiếp đã sai người chuẩn bị cháo nóng, ăn xong cơ thể sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Đôi mắt Kỷ Hoán tối sầm lại, nghe nàng luôn miệng Hoàng Thượng và thần thiếp, mu bàn tay ẩn hiện dưới ống tay áo rộng nổi gân xanh.
“Loan Loan.” Giọng nói của hắn cực kỳ khàn và nhỏ giống như đang cố hết sức đè nén thứ gì đó. Trần Loan nghe thấy vậy hơi sửng sốt.
“Hoàng Thượng, thần thiếp ở đây.” Tiểu cô nương mím môi một cái, đi lên giật nhẹ ống tay áo của hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến trái tim người khác không khỏi run lên
Thân thể của người đàn ông cứng đờ, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt hạnh trong suốt kia. Nàng trời sinh có một đôi mắt quyến rũ như vậy, nhìn ai cũng tràn đầy trìu mến, ẩm ướt sương mù.
Đáy mắt của người đàn ông hơi đỏ lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm hằn lên tơ máu, gương mặt kiên nghị cực kỳ dữ tợn. Đó là dáng vẻ tàn nhẫn, nhếch nhác mà Trần Loan chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Trần Loan đột nhiên buông lỏng tay, theo tiềm thức lùi về phía sau mấy bước, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: "Hoàng Thượng sao vậy?"
Vừa dứt lời, người đàn ông đột nhiên tiến lại gần, ánh mắt không ẩn nhẫn kiềm nén như trước nữa, mà lộ ra rõ ràng sự lạnh lùng và lửa giận ngút trời, đan xen vào nhau, khiến người ta không rét mà run.
Cơ thể người đàn ông nặng như núi, lưng Trần Loan áp vào tủ đựng đồ cổ, trong nháy mắt hơi loạng choạng, một bình hoa đứng không vững, rơi thẳng xuống đỉnh đầu Trần Loan. Lúc sắp rơi trúng người nàng, bị người đàn ông phất tay áo hất qua dễ như ăn cháo.
Đó là chiếc bình hoa Tường Vân do chính tay đại sư tiền triều làm ra, rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng, vỡ tan thành vô số mảnh, âm thanh chói tai vang vọng trong đại điện một lúc lâu, ngay cả không khí cũng lập tức ngưng đọng lại.
Trần Loan gắng sức đẩy Kỷ Hoán ra. Chẳng qua là sức lực của nàng trong mắt Kỷ Hoán chỉ là chuyện nhỏ, ngay cả mắt hắn cũng không động.
"Muốn trốn thoát khỏi trẫm như vậy? Vậy lúc đầu tại sao lại đột nhiên tìm đến phủ hoàng tử?"
Cổ tay Trần Loan bị hắn chế trụ, đau như kim châm. Nàng ngước mắt lên, thật sự rất sợ dáng vẻ này của Kỷ Hoán.
Hồ Nguyên và Tô ma ma vẫn luôn đứng chờ đợi bên ngoài điện, nghe thấy tiếng bình hoa rơi vỡ trên mặt đất thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhấc chân bước vào nội điện.
"Hoàng Thượng, nương nương..."
Đồng tử Hồ Nguyên co lại như bị người bóp cổ, lời nói còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng.
Chủ tử gia giam cầm Hoàng Hậu trước tủ, vẻ mặt u ám, gương mặt lạnh lùng, giống như ẩn chứa lửa giận ngút trời. Mà Hoàng Hậu chỉ trừng mắt nhìn, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, nhưng mím chặt môi, một tiếng cũng không bật ra.
Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?
"Cút ra ngoài!"
Đây là lần đầu tiên Trần Loan thấy hắn phát hỏa lớn như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, tính tình hắn luôn lạnh lùng, biết rõ tầm quan trọng của chữ nhẫn. Cho tới bây giờ tính tình nội liễm, nghiêm khắc với bản thân. Cho dù thực sự tức giận, cũng quyết không để bản thân biến thành dáng vẻ như thế này.
Mặc dù luôn có thể nghe thấy tiếng nghị luận từ miệng của người khác, nói hắn thủ đoạn cứng rắn, giết người dứt khoát, trong phủ bát hoàng tử chết không biết bao nhiêu người, trên đôi tay mảnh mai xinh đẹp kia dính máu của vô số người.
Nhưng sinh ra là người trong hoàng tộc, ai cũng đều như vậy, khiến cho Trần Loan vẫn luôn cho rằng tính tình của hắn chẳng qua chỉ là lạnh lùng một chút mà thôi. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, sớm chiều bên nhau, nàng đã vô thức bỏ qua một vài thứ.
Hắn là người có quyền lực cao nhất trong thiên hạ này, nắm quyền sinh sát trong tay, có quyền lực chí cao vô thượng, mà nàng chẳng qua chỉ là đích nữ của phủ quốc công lụn bại, ngay cả vị trí Hoàng Hậu cũng là do hắn ban cho.
Kỷ Hoán nuông chiều nàng đến tình chàng ý thiếp, bất chấp tôn ti trên dưới, cố tình dịu dàng. Nhưng nếu bỏ mặc nàng, ngay cả đường lui của bản thân, nàng cũng chưa từng nghĩ tới.
Chuyện ngày hôm nay, nàng thậm chí còn không biết cuối cùng là vì sao.
Lông mi Trần Loan khẽ run lên, từng giọt từng giọt nước mắt to như hạt châu rơi xuống mu bàn tay nổi gân xanh của người đàn ông, sau đó trượt trên làn da rơi xuống đất. Nàng cắn chặt môi dưới, mở miệng nói: "Thần thiếp biết lỗi rồi, xin Hoàng Thượng thứ tội."
Kỷ Hoán nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, ánh mắt càng thêm lạnh băng, hương hoa đào trên người nàng tĩnh mịch, rất dễ chịu.
Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, cuối cùng buông cổ tay mảnh mai của nàng ra, làn da bị hắn bóp chặt lập tức đỏ lên nhìn thấy mà đau lòng.
Hai người đều không nói chuyện. Trong điện lập tức im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc trong gió bên ngoài điện.
"Tối hôm đó uống say nàng đã gọi tên Kỷ Tiêu."
"Nàng nói nàng không muốn chết."
"Trẫm vẫn luôn nghĩ rằng đây chỉ là lời nói mê sảng sau khi uống say của nàng."
Nụ cười trên khóe miệng Kỷ Hoán lạnh lùng thê lương, âm u dưới đáy mắt đúng thực như bản chất. Ngón trỏ thon dài của hắn xoa nhẹ đuôi mắt của Trần Loan, nàng lập tức lùi về sau mấy bước, hoảng loạn.
"Nàng nói cho trẫm, lời nói ngày hôm đó, rốt cuộc là thật hay giả."
Từng đợt sóng trong lòng Trần Loan dâng lên càng lúc càng mạnh, nàng cũng không biết đêm đó nàng đã nói gì. Nhưng tại sao qua nhiều ngày như vậy, người đàn ông này lại đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, phản ứng còn lớn như vậy nữa?
Một người nhỏ bé, khóe mắt còn ngấn lệ, cách hắn vài bước chân, sợ hắn chết khiếp, Kỷ Hoán đè xuống tà khí đang dâng trào trong lòng: "Sao không nói?"
Trần Loan mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn, nửa chữ cũng không thốt ra được.
Môi mỏng của người đàn ông mím thành một đường thẳng. Hắn chậm rãi nhếch môi. Sự lạnh lùng và tức giận như thủy triều giữa hai lông mày biến mất, hóa thành một loại chán nản như tro tàn.
"Loan Loan, nếu thật sự có kiếp trước, trẫm và nàng có quan hệ gì?"
Phu thê? Hay... Là thúc tẩu!
Dự cảm mơ hồ trong lòng Trần Loan lúc này đã được chứng thực. Cơ thể nàng vô thức được run lên, dường như cảm thấy không thể tin được, lại giống như trút được gánh nặng. Cuối cùng nàng cũng lên tiếng, giọng nói nhỏ đến nỗi khó có thể nghe thấy được, nhưng lại khiến người đàn ông cảm thấy như bị sét đánh.
"Chàng đều biết rồi."
Không có lời phủ nhận uất ức, không có ánh mắt mờ mịt bối rối. Cơ thể nàng mảnh khảnh, đứng trước mặt hắn, với đôi mắt hạnh xen lẫn sương nước, gương mặt trong sáng, chính miệng trả lời.
Vì vậy, cảnh trong mơ ngày hôm nay...
Tất cả đều là sự thật!
Yết hầu của người đàn ông chuyển động, giọng nói khàn khàn: "Chuyện cho tới bây giờ, trẫm có phải vẫn nên gọi nàng một tiếng hoàng tẩu?"
Lời vừa nói ra, đuôi mắt Kỷ Hoán càng thêm đỏ. Vòng san hô trên tay rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực, lách cách rơi xuống đất, lăn đến các ngóc ngách, phát ra âm thanh chói tai. Những người đang đứng chờ ở bên ngoài đều sợ hết hồn hết vía.
Cơ thể Trần Loan khẽ run lên, bị một tiếng hoàng tẩu kí.ch thích đến con ngươi co lại, nhưng lại cắn chặt răng run rẩy nói: "Chàng tức giận thiếp vì điều gì?"
"Thiếp chờ chàng bao nhiêu năm? Đã sớm chờ đến phát chán rồi. Mệt mỏi rồi. Tất cả thời gian của một nữ tử trên thế giới này đều lãng phí trên người chàng rồi, không gả cho chàng thì có thể làm sao nữa đây?"
Hai đời Trần Loan chưa bao giờ lớn mật như vậy. Rõ ràng là cơ thể mảnh mai như dây tơ hồng, nhưng lại mạnh mẽ chống lên tất cả khí thế của nàng.
"Kiếp trước, thiếp mù mắt gả sai người, đến cuối cùng chết không lời oán thán. Ngày hôm đó hôn mê trong tù, sau khi tỉnh lại, thiếp ngu ngốc nghĩ, nếu may mắn có thể giữ lại một mạng, thì sẽ chuyển đến sống ở nơi nhà chùa tịch mịch, qua nốt quãng đời còn lại."
Ngoài việc nhìn sai người, ngoài việc đầu óc ngu dốt, bị người đầu độc, nàng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý không?
Mặt Kỷ Hoán không chút thay đổi tiến lên một bước. Trần Loan vẫn không kiềm được nước mắt chảy xuống, nàng lau chùi một cách bừa bãi, liên tục lùi về phía sau, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, giọng nói nghẹn ngào: "Nếu nói thiếp có sai, đó chính là vào ngày đại tuyết hôm đó, cho dù thiếp phải liều mạng kháng chỉ cũng không nên đến điện Dưỡng Tâm, không nên đến gặp chàng."
"Càng không nên lại một lần nữa tin tưởng lời nói của chàng, dây dưa không ngớt với chàng, thậm chí còn gả cho chàng nữa."
Cảm xúc bị kiềm nén suốt hai kiếp lập tức bộc phát, Trần Loan ngồi xổm xuống, thu mình vào một góc tường, lấy tay áo che mặt, khóc không thành tiếng.
Người đàn ông nghe lời nàng nói, gân xanh trên trán nổi rõ rõ rệt, huyệt thái dương đập thình thịch. Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lại là sự bình tĩnh không gợn sóng.
"Như lời nàng muốn."
Hắn nặng nề ném xuống một câu như vậy, trong giọng nói xen lẫn cái lạnh của bông tuyết, nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là rất tức giận.
Đợi người rời đi, cơ thể Trần Loan thuận thế trượt xuống mặt đất lạnh như băng, nước mắt chảy dài xuống cằm, lại chảy xuống cổ áo. Nàng như không còn xương để chống đỡ, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy được.
Ánh trăng biến mất, nửa đêm lại đổ mưa. Trần Loan mặc một bộ trung y trắng thuần, ngồi trước gương đồng. Bồ Đào lấy một quả trứng nóng đã bóc đắp lên đôi mắt sưng đỏ của Trần Loan, vừa lo lắng vừa khuyên: "Nương nương chớ tức giận bệ hạ. Nô tỳ nghe nhiều người nói tiền triều không yên ổn, bệ hạ chắc chắn trong lòng không thoải mái vì chuyện này. Người nhượng bộ, dỗ dành là được."
Trần Loan mệt mỏi xoa xoa ấn đường, hỏi ngược lại: "Ở cùng một chỗ với chàng, ta nhượng bộ còn ít sao?"
Hơn nữa, chuyện này không phải chỉ cần nhượng bộ là giải quyết được.
Ngược lại Lưu Nguyệt đã nhìn ra manh mối, cảm thấy sợ là giữa chủ nhân nhà mình và Hoàng Thượng xảy ra vấn đề lớn. Nàng ấy hơi nhíu mày, lo lắng nói: "Một vòng tuyển tú mới sắp bắt đầu, nếu không có sự ưu ái của Hoàng Thượng, tình cảnh của nương nương thật sự có mấy phần khó khăn."
"Nương nương, sau này chúng ta nên làm gì?"
Ánh mắt Trần Loan hơi cứng lại, đứng dậy, hai mắt nhìn về phía điện Dưỡng Tâm, khẽ mím đôi môi không có chút máu, đôi mắt hạnh hơi lạnh lẽo, chậm rãi siết chặt chiếc khăn trong tay.
"Hai ngày nữa, bổn cung này sẽ mời Tam công chúa rời cung, đến Phật Sơn, tụng kinh niệm phật cho Tiên Hoàng và Tiên Hậu, để tỏ lòng hiếu thảo."
Đây có lẽ là cách giữ thể diện tốt nhất.
Với nàng, với Kỷ Hoán, đều tốt.
Trần Loan ăn bữa tối với Kỷ Thiền xong mới trở về cung Minh Lan.
Cung điện rộng lớn ở trong bóng tối vẫn nguy nga cao lớn như cũ. Cung nữ hầu hạ bên ngoài đều cầm đèn trong tay. Từ xa nhìn lại, ánh đèn nhấp nháy, giống như một đàn đom đóm.
Chẳng qua canh giữ bên ngoài nội điện không phải Tô ma ma, mà là Hồ Nguyên.
Bước chân của Trần Loan chậm lại, nàng khó hiểu nhìn vào nội điện, hỏi: "Hoàng Thượng đến đây?"
Vẻ mặt Hồ Nguyên một lời khó nói hết, mi mắt khẽ cụp, đè giọng nói xuống cực kỳ thấp: "Nương nương nhanh vào đi, Hoàng Thượng đã đợi ở đây từ trưa rồi."
"Ngay cả bữa tối cũng không dùng, chỉ đợi nương nương."
Trần Loan im lặng, sau đó dặn dò Lưu Nguyệt đứng phía sau mấy bước: "Trước tiên đi ngự thiện phòng bưng một bát cháo trắng nóng đến đây."
Một người đàn ông xử lý chính sự quên ăn quên ngủ, dạ dày không khỏe. Nếu đã qua giờ ăn, thì trước tiên chỉ có thể ăn một bát cháo trắng nóng mới tốt.
Ban đêm lấy ra bồn nước đá, mùi hương hoa đào lượn lờ rồi biến mất vô tung vô ảnh. Hai bên cửa sổ đều đặt mấy chiếc bình ngọc trắng tô mực. Trong bình đang cắm cành hoa được hái vào sáng sớm, lúc này đã có trạng thái héo rũ.
Phía sau bức bình phong mười hai mặt, người đàn ông đứng thẳng như trúc như bách. Một thân trường bào màu xanh nhạt, gương mặt cúi xuống như ánh trăng dưới nước, tay áo bay bay, tôn lên vùng lông mày lạnh như tuyết, quả thật giống như trích tiên hạ phàm dưới ánh trăng.
Cho dù là đen tuyền hay trắng tinh của phong quang tuyết nguyệt, chiếu trên người hắn, đều là một thân lạnh lùng trong trẻo, hào hoa tao nhã.
Trần Loan chậm rãi bước đến trước mặt hắn, nhưng Kỷ Hoán vẫn không hề quay người lại, thậm chí ngay cả mắt cũng không ngước lên.
Từ góc độ của nàng nhìn qua, gò má người đàn ông lạnh lùng và cứng rắn, góc cạnh rõ ràng, vóc người cao lớn đứng trước tấm bình phong hé mở, khí thế xung quanh người hắn không hiểu sao như vực sâu sâu thẳm vậy.
Trong điện yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhàn nhạt. Trần Loan xoa xoa ấn đường, im lặng một lúc, mới mở miệng giải thích: "Sáng sớm thần thiếp đến cung Diệu Thiền thăm. Mấy ngày nay Thiền Nhi quá đau lòng, thân thể suy nhược, thần thiếp thực sự lo lắng, nên ở lại lâu một chút."
"Nghe Hồ Nguyên nói Hoàng Thượng còn chưa ăn tối. Thần thiếp đã sai người chuẩn bị cháo nóng, ăn xong cơ thể sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Đôi mắt Kỷ Hoán tối sầm lại, nghe nàng luôn miệng Hoàng Thượng và thần thiếp, mu bàn tay ẩn hiện dưới ống tay áo rộng nổi gân xanh.
“Loan Loan.” Giọng nói của hắn cực kỳ khàn và nhỏ giống như đang cố hết sức đè nén thứ gì đó. Trần Loan nghe thấy vậy hơi sửng sốt.
“Hoàng Thượng, thần thiếp ở đây.” Tiểu cô nương mím môi một cái, đi lên giật nhẹ ống tay áo của hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến trái tim người khác không khỏi run lên
Thân thể của người đàn ông cứng đờ, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt hạnh trong suốt kia. Nàng trời sinh có một đôi mắt quyến rũ như vậy, nhìn ai cũng tràn đầy trìu mến, ẩm ướt sương mù.
Đáy mắt của người đàn ông hơi đỏ lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm hằn lên tơ máu, gương mặt kiên nghị cực kỳ dữ tợn. Đó là dáng vẻ tàn nhẫn, nhếch nhác mà Trần Loan chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Trần Loan đột nhiên buông lỏng tay, theo tiềm thức lùi về phía sau mấy bước, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: "Hoàng Thượng sao vậy?"
Vừa dứt lời, người đàn ông đột nhiên tiến lại gần, ánh mắt không ẩn nhẫn kiềm nén như trước nữa, mà lộ ra rõ ràng sự lạnh lùng và lửa giận ngút trời, đan xen vào nhau, khiến người ta không rét mà run.
Cơ thể người đàn ông nặng như núi, lưng Trần Loan áp vào tủ đựng đồ cổ, trong nháy mắt hơi loạng choạng, một bình hoa đứng không vững, rơi thẳng xuống đỉnh đầu Trần Loan. Lúc sắp rơi trúng người nàng, bị người đàn ông phất tay áo hất qua dễ như ăn cháo.
Đó là chiếc bình hoa Tường Vân do chính tay đại sư tiền triều làm ra, rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng, vỡ tan thành vô số mảnh, âm thanh chói tai vang vọng trong đại điện một lúc lâu, ngay cả không khí cũng lập tức ngưng đọng lại.
Trần Loan gắng sức đẩy Kỷ Hoán ra. Chẳng qua là sức lực của nàng trong mắt Kỷ Hoán chỉ là chuyện nhỏ, ngay cả mắt hắn cũng không động.
"Muốn trốn thoát khỏi trẫm như vậy? Vậy lúc đầu tại sao lại đột nhiên tìm đến phủ hoàng tử?"
Cổ tay Trần Loan bị hắn chế trụ, đau như kim châm. Nàng ngước mắt lên, thật sự rất sợ dáng vẻ này của Kỷ Hoán.
Hồ Nguyên và Tô ma ma vẫn luôn đứng chờ đợi bên ngoài điện, nghe thấy tiếng bình hoa rơi vỡ trên mặt đất thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhấc chân bước vào nội điện.
"Hoàng Thượng, nương nương..."
Đồng tử Hồ Nguyên co lại như bị người bóp cổ, lời nói còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng.
Chủ tử gia giam cầm Hoàng Hậu trước tủ, vẻ mặt u ám, gương mặt lạnh lùng, giống như ẩn chứa lửa giận ngút trời. Mà Hoàng Hậu chỉ trừng mắt nhìn, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, nhưng mím chặt môi, một tiếng cũng không bật ra.
Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?
"Cút ra ngoài!"
Đây là lần đầu tiên Trần Loan thấy hắn phát hỏa lớn như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, tính tình hắn luôn lạnh lùng, biết rõ tầm quan trọng của chữ nhẫn. Cho tới bây giờ tính tình nội liễm, nghiêm khắc với bản thân. Cho dù thực sự tức giận, cũng quyết không để bản thân biến thành dáng vẻ như thế này.
Mặc dù luôn có thể nghe thấy tiếng nghị luận từ miệng của người khác, nói hắn thủ đoạn cứng rắn, giết người dứt khoát, trong phủ bát hoàng tử chết không biết bao nhiêu người, trên đôi tay mảnh mai xinh đẹp kia dính máu của vô số người.
Nhưng sinh ra là người trong hoàng tộc, ai cũng đều như vậy, khiến cho Trần Loan vẫn luôn cho rằng tính tình của hắn chẳng qua chỉ là lạnh lùng một chút mà thôi. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, sớm chiều bên nhau, nàng đã vô thức bỏ qua một vài thứ.
Hắn là người có quyền lực cao nhất trong thiên hạ này, nắm quyền sinh sát trong tay, có quyền lực chí cao vô thượng, mà nàng chẳng qua chỉ là đích nữ của phủ quốc công lụn bại, ngay cả vị trí Hoàng Hậu cũng là do hắn ban cho.
Kỷ Hoán nuông chiều nàng đến tình chàng ý thiếp, bất chấp tôn ti trên dưới, cố tình dịu dàng. Nhưng nếu bỏ mặc nàng, ngay cả đường lui của bản thân, nàng cũng chưa từng nghĩ tới.
Chuyện ngày hôm nay, nàng thậm chí còn không biết cuối cùng là vì sao.
Lông mi Trần Loan khẽ run lên, từng giọt từng giọt nước mắt to như hạt châu rơi xuống mu bàn tay nổi gân xanh của người đàn ông, sau đó trượt trên làn da rơi xuống đất. Nàng cắn chặt môi dưới, mở miệng nói: "Thần thiếp biết lỗi rồi, xin Hoàng Thượng thứ tội."
Kỷ Hoán nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, ánh mắt càng thêm lạnh băng, hương hoa đào trên người nàng tĩnh mịch, rất dễ chịu.
Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, cuối cùng buông cổ tay mảnh mai của nàng ra, làn da bị hắn bóp chặt lập tức đỏ lên nhìn thấy mà đau lòng.
Hai người đều không nói chuyện. Trong điện lập tức im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc trong gió bên ngoài điện.
"Tối hôm đó uống say nàng đã gọi tên Kỷ Tiêu."
"Nàng nói nàng không muốn chết."
"Trẫm vẫn luôn nghĩ rằng đây chỉ là lời nói mê sảng sau khi uống say của nàng."
Nụ cười trên khóe miệng Kỷ Hoán lạnh lùng thê lương, âm u dưới đáy mắt đúng thực như bản chất. Ngón trỏ thon dài của hắn xoa nhẹ đuôi mắt của Trần Loan, nàng lập tức lùi về sau mấy bước, hoảng loạn.
"Nàng nói cho trẫm, lời nói ngày hôm đó, rốt cuộc là thật hay giả."
Từng đợt sóng trong lòng Trần Loan dâng lên càng lúc càng mạnh, nàng cũng không biết đêm đó nàng đã nói gì. Nhưng tại sao qua nhiều ngày như vậy, người đàn ông này lại đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, phản ứng còn lớn như vậy nữa?
Một người nhỏ bé, khóe mắt còn ngấn lệ, cách hắn vài bước chân, sợ hắn chết khiếp, Kỷ Hoán đè xuống tà khí đang dâng trào trong lòng: "Sao không nói?"
Trần Loan mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn, nửa chữ cũng không thốt ra được.
Môi mỏng của người đàn ông mím thành một đường thẳng. Hắn chậm rãi nhếch môi. Sự lạnh lùng và tức giận như thủy triều giữa hai lông mày biến mất, hóa thành một loại chán nản như tro tàn.
"Loan Loan, nếu thật sự có kiếp trước, trẫm và nàng có quan hệ gì?"
Phu thê? Hay... Là thúc tẩu!
Dự cảm mơ hồ trong lòng Trần Loan lúc này đã được chứng thực. Cơ thể nàng vô thức được run lên, dường như cảm thấy không thể tin được, lại giống như trút được gánh nặng. Cuối cùng nàng cũng lên tiếng, giọng nói nhỏ đến nỗi khó có thể nghe thấy được, nhưng lại khiến người đàn ông cảm thấy như bị sét đánh.
"Chàng đều biết rồi."
Không có lời phủ nhận uất ức, không có ánh mắt mờ mịt bối rối. Cơ thể nàng mảnh khảnh, đứng trước mặt hắn, với đôi mắt hạnh xen lẫn sương nước, gương mặt trong sáng, chính miệng trả lời.
Vì vậy, cảnh trong mơ ngày hôm nay...
Tất cả đều là sự thật!
Yết hầu của người đàn ông chuyển động, giọng nói khàn khàn: "Chuyện cho tới bây giờ, trẫm có phải vẫn nên gọi nàng một tiếng hoàng tẩu?"
Lời vừa nói ra, đuôi mắt Kỷ Hoán càng thêm đỏ. Vòng san hô trên tay rốt cuộc cũng không chịu nổi áp lực, lách cách rơi xuống đất, lăn đến các ngóc ngách, phát ra âm thanh chói tai. Những người đang đứng chờ ở bên ngoài đều sợ hết hồn hết vía.
Cơ thể Trần Loan khẽ run lên, bị một tiếng hoàng tẩu kí.ch thích đến con ngươi co lại, nhưng lại cắn chặt răng run rẩy nói: "Chàng tức giận thiếp vì điều gì?"
"Thiếp chờ chàng bao nhiêu năm? Đã sớm chờ đến phát chán rồi. Mệt mỏi rồi. Tất cả thời gian của một nữ tử trên thế giới này đều lãng phí trên người chàng rồi, không gả cho chàng thì có thể làm sao nữa đây?"
Hai đời Trần Loan chưa bao giờ lớn mật như vậy. Rõ ràng là cơ thể mảnh mai như dây tơ hồng, nhưng lại mạnh mẽ chống lên tất cả khí thế của nàng.
"Kiếp trước, thiếp mù mắt gả sai người, đến cuối cùng chết không lời oán thán. Ngày hôm đó hôn mê trong tù, sau khi tỉnh lại, thiếp ngu ngốc nghĩ, nếu may mắn có thể giữ lại một mạng, thì sẽ chuyển đến sống ở nơi nhà chùa tịch mịch, qua nốt quãng đời còn lại."
Ngoài việc nhìn sai người, ngoài việc đầu óc ngu dốt, bị người đầu độc, nàng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý không?
Mặt Kỷ Hoán không chút thay đổi tiến lên một bước. Trần Loan vẫn không kiềm được nước mắt chảy xuống, nàng lau chùi một cách bừa bãi, liên tục lùi về phía sau, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, giọng nói nghẹn ngào: "Nếu nói thiếp có sai, đó chính là vào ngày đại tuyết hôm đó, cho dù thiếp phải liều mạng kháng chỉ cũng không nên đến điện Dưỡng Tâm, không nên đến gặp chàng."
"Càng không nên lại một lần nữa tin tưởng lời nói của chàng, dây dưa không ngớt với chàng, thậm chí còn gả cho chàng nữa."
Cảm xúc bị kiềm nén suốt hai kiếp lập tức bộc phát, Trần Loan ngồi xổm xuống, thu mình vào một góc tường, lấy tay áo che mặt, khóc không thành tiếng.
Người đàn ông nghe lời nàng nói, gân xanh trên trán nổi rõ rõ rệt, huyệt thái dương đập thình thịch. Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lại là sự bình tĩnh không gợn sóng.
"Như lời nàng muốn."
Hắn nặng nề ném xuống một câu như vậy, trong giọng nói xen lẫn cái lạnh của bông tuyết, nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là rất tức giận.
Đợi người rời đi, cơ thể Trần Loan thuận thế trượt xuống mặt đất lạnh như băng, nước mắt chảy dài xuống cằm, lại chảy xuống cổ áo. Nàng như không còn xương để chống đỡ, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy được.
Ánh trăng biến mất, nửa đêm lại đổ mưa. Trần Loan mặc một bộ trung y trắng thuần, ngồi trước gương đồng. Bồ Đào lấy một quả trứng nóng đã bóc đắp lên đôi mắt sưng đỏ của Trần Loan, vừa lo lắng vừa khuyên: "Nương nương chớ tức giận bệ hạ. Nô tỳ nghe nhiều người nói tiền triều không yên ổn, bệ hạ chắc chắn trong lòng không thoải mái vì chuyện này. Người nhượng bộ, dỗ dành là được."
Trần Loan mệt mỏi xoa xoa ấn đường, hỏi ngược lại: "Ở cùng một chỗ với chàng, ta nhượng bộ còn ít sao?"
Hơn nữa, chuyện này không phải chỉ cần nhượng bộ là giải quyết được.
Ngược lại Lưu Nguyệt đã nhìn ra manh mối, cảm thấy sợ là giữa chủ nhân nhà mình và Hoàng Thượng xảy ra vấn đề lớn. Nàng ấy hơi nhíu mày, lo lắng nói: "Một vòng tuyển tú mới sắp bắt đầu, nếu không có sự ưu ái của Hoàng Thượng, tình cảnh của nương nương thật sự có mấy phần khó khăn."
"Nương nương, sau này chúng ta nên làm gì?"
Ánh mắt Trần Loan hơi cứng lại, đứng dậy, hai mắt nhìn về phía điện Dưỡng Tâm, khẽ mím đôi môi không có chút máu, đôi mắt hạnh hơi lạnh lẽo, chậm rãi siết chặt chiếc khăn trong tay.
"Hai ngày nữa, bổn cung này sẽ mời Tam công chúa rời cung, đến Phật Sơn, tụng kinh niệm phật cho Tiên Hoàng và Tiên Hậu, để tỏ lòng hiếu thảo."
Đây có lẽ là cách giữ thể diện tốt nhất.
Với nàng, với Kỷ Hoán, đều tốt.