Cậu Hai Nhà Họ Bùi
Chương 34: Người giống người đến lạ
Nghe kể đầu đuôi sự tình xong, Chu Anh phạt hai nàng tự vả vào mồm mười cái rồi cun cút ra ngoài, giờ trong phòng chỉ còn lại Lợn và Chu Anh. Chu Anh bảo Lợn cởi áo ra để cô ấy đơm cúc giùm cho, Lợn ra sức cự tuyệt.
- Dạ dạ dạ thôi được rồi ạ, cô Chu Anh ra ngoài đi để tui tự đơm được rồi.
- Lợn đừng xưng hô xa cách với tôi như vậy? Gọi tên tôi đi được không?.
- Dạ thôi, thân phận cô Chu Anh cao quý sao mà tui dám xưng hô ngang hàng với cô được.
- Vậy Lợn cởi áo ra đi, để tôi giúp Lợn đơm cúc, nhé?.
- Dạ thôi cô ơi, tui tự đơm được rồi. Chứ tui là con trai mà cô là con gái, nam nữ thụ thụ bất thân cô ạ.
- Lợn là con trai mà cũng biết may vá nữa ư?.
- Tui biết may vá, có điều là may không đẹp thôi. Cô Chu Anh ra ngoài cho tui tự làm được không? Coi như là tui xin cô.
- Nếu Lợn đã nói như vậy thì tôi lý nào lại ép buộc Lợn, để tôi giúp Lợn ra ngoài canh cửa, nhé?.
- Tui cảm ơn cô.
Chu Anh ra ngoài, Lợn khoá cửa bên trong, lúc này mới an tâm mà gỡ từng chiếc cúc áo trên người ra, từ khi có “dì nguyệt” thì Lợn cảm nhận được cơ thể mình có những thay đổi rõ rệt, điển hình là ngực, ngực Lợn to hơn nhiều rồi, cơ thể Lợn phát triển nhanh, quần áo cũng muốn chật.
Báo hại Lợn mỗi lần thay đồ là phải siết ở phần ngực chậc hơn, khó thở nhưng an toàn, hoàn cảnh của nó như vậy thì đành chịu thôi, Lợn đơm cúc xong, đóng cúc lại ngay ngắn, sửa sang cho chỉnh tề. Cô Chu Anh rủ Lợn đi dạo cảnh vườn hoa.
Đây là nhà của cô Chu Anh? Người hầu như Lợn có tư cách từ chối sao? Chưa kể mà làm cô Chu Anh không vui rồi mắc công làm ảnh hưởng đến cậu Hai. Lợn bất đắc dĩ phải đi theo.
Ra đến vườn hoa, Chu Anh rất hứng khởi, Lợn cũng thấy thoải mái, Lợn cũng thích hoa lá cây cỏ lắm, vườn hoa nhà cô Chu Anh thì đầy đủ các loại hoa luôn. Không thua kém gì vườn hoa của Phú Bà. Thấy Lợn thả lỏng tinh thần như vậy, Chu Anh không giấu được ý cười.
- Lợn cũng thích hoa hả?.
- Tui có sở thích ngắm hoa lá cây cỏ ý, mỗi lần mà mệt mỏi là tui ra ngoài vườn hoa ngồi ngắm ngắm mấy cây hoa một hồi, tự nhiên tui thấy vui vui sao á.
- Tôi cũng vậy, tôi ngoài thích ngắm hoa ra còn thích trồng hoa.
- Vậy hoa trong vườn là cô Chu Anh trồng hết hả?.
- Một số thôi, số hoa còn lại là thầy bu mua trên kinh thành về.
- Cô thích hoa Lan không?.
- Hoa Lan là loài hoa tôi yêu thích nhất luôn đó.
Lợn hào hứng thấy rõ.
- Vậy là tui với cô Chu Anh có điểm chung rồi.
- Nghe Lợn nói vậy, tôi rất vui…
- Cô Chu Anh biết kết vòng hoa không?.
Cái này thì Chu Anh chịu thua, Chu Anh lắc đầu, mặt buồn thiu.
- Để tui chỉ cho, cô cho tui hái ít hoa lan được không?.
- Tất nhiên là được rồi, Lợn lấy ngay mấy chậu hoa ở gần chỗ cây sứ ý, đó là hoa tui trồng.
Tại vì nếu Lợn tự ý hái hoa ở những chỗ khác thì sẽ hái trúng hoa của bu Diễm, bu Diễm lại có cớ trách phạt cô… bu Diễm mà Chu Anh nói không ai khác chính là người vợ của Xã Trưởng. Quan hệ giữa họ, không được tốt cho lắm.
- Tui biết rồi.
Muốn kết vòng hoa đội đầu không đơn giản chỉ có hoa là xong mà còn phải kiếm thêm các vật liệu khác, Chu Anh cũng nhiệt tình giúp Lợn trong việc tìm kiếm vật liệu để làm, Lợn ngồi tập trung cao độ, nửa canh giờ sau đã hoàn thành xong. Thành quả là một cái vòng hoa đội đầu xinh đẹp không tưởng. Cái vòng hoa được dùng màu tím là màu chủ đạo, điểm xuyết thêm vài bông hoa hồng nhỏ xinh. Chu Anh mê cái vòng hoa của Lợn làm tít thò lò luôn.
Lợn cũng mê cái vòng hoa này lắm, xinh thật ý, Lợn ước một ngày nào đó Lợn cũng sẽ được diện váy đẹp, tết tóc xinh như cô Chu Anh rồi sẽ tự tay kết một chiếc vòng hoa cho riêng mình.
Đoạn, Lợn giúp Chu Anh đội vòng hoa lên đầu rồi nhìn một cách say mê, Lợn không say mê Chu Anh, Lợn say mê cái vòng hoa mình làm, Chu Anh tưởng Lợn đang nhìn mình nên mỉm cười e thẹn, mãi đến sau này khi cô nhớ lại chuyện này mới tự giễu chính mình.
Hai người nắm tay nhau chạy giỡn khắp vườn hoa, Lợn mải mê chạy theo những chú bướm mà không biết được dưới chân mình có cục đá cản đường, Lợn vấp phải cục đá té xuống, đùi rách một mảng dài ngoằng. Một bóng người cao lớn đứng trước mặt Lợn, Lợn ngước nhìn lên, ông Bách cũng đang nhìn Lợn, bốn mắt chạm nhau.
Chu Anh mới chạy đến, thấy ông Bách đứng đó thì phát hoảng, Chu Anh vội cúi đầu chào.
Lợn thấy ông Bách cứ nhìn mình quài thì cũng hoảng sợ không kém, nhưng cái chân đang bị thương như vậy thì sao có thể đứng lên cúi đầu chào ông ấy đây?.
Ông Bách còn cả kinh hơn cả hai người họ, ông nâng mặt Lợn lên nhìn cho rõ để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, tại sao khuôn mặt của cậu thiếu niên này lại giống y hệt khuôn mặt của vợ ông lúc còn trẻ thế kia?. Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, kể cả việc người giống người đến lạ.
- Dạ dạ dạ thôi được rồi ạ, cô Chu Anh ra ngoài đi để tui tự đơm được rồi.
- Lợn đừng xưng hô xa cách với tôi như vậy? Gọi tên tôi đi được không?.
- Dạ thôi, thân phận cô Chu Anh cao quý sao mà tui dám xưng hô ngang hàng với cô được.
- Vậy Lợn cởi áo ra đi, để tôi giúp Lợn đơm cúc, nhé?.
- Dạ thôi cô ơi, tui tự đơm được rồi. Chứ tui là con trai mà cô là con gái, nam nữ thụ thụ bất thân cô ạ.
- Lợn là con trai mà cũng biết may vá nữa ư?.
- Tui biết may vá, có điều là may không đẹp thôi. Cô Chu Anh ra ngoài cho tui tự làm được không? Coi như là tui xin cô.
- Nếu Lợn đã nói như vậy thì tôi lý nào lại ép buộc Lợn, để tôi giúp Lợn ra ngoài canh cửa, nhé?.
- Tui cảm ơn cô.
Chu Anh ra ngoài, Lợn khoá cửa bên trong, lúc này mới an tâm mà gỡ từng chiếc cúc áo trên người ra, từ khi có “dì nguyệt” thì Lợn cảm nhận được cơ thể mình có những thay đổi rõ rệt, điển hình là ngực, ngực Lợn to hơn nhiều rồi, cơ thể Lợn phát triển nhanh, quần áo cũng muốn chật.
Báo hại Lợn mỗi lần thay đồ là phải siết ở phần ngực chậc hơn, khó thở nhưng an toàn, hoàn cảnh của nó như vậy thì đành chịu thôi, Lợn đơm cúc xong, đóng cúc lại ngay ngắn, sửa sang cho chỉnh tề. Cô Chu Anh rủ Lợn đi dạo cảnh vườn hoa.
Đây là nhà của cô Chu Anh? Người hầu như Lợn có tư cách từ chối sao? Chưa kể mà làm cô Chu Anh không vui rồi mắc công làm ảnh hưởng đến cậu Hai. Lợn bất đắc dĩ phải đi theo.
Ra đến vườn hoa, Chu Anh rất hứng khởi, Lợn cũng thấy thoải mái, Lợn cũng thích hoa lá cây cỏ lắm, vườn hoa nhà cô Chu Anh thì đầy đủ các loại hoa luôn. Không thua kém gì vườn hoa của Phú Bà. Thấy Lợn thả lỏng tinh thần như vậy, Chu Anh không giấu được ý cười.
- Lợn cũng thích hoa hả?.
- Tui có sở thích ngắm hoa lá cây cỏ ý, mỗi lần mà mệt mỏi là tui ra ngoài vườn hoa ngồi ngắm ngắm mấy cây hoa một hồi, tự nhiên tui thấy vui vui sao á.
- Tôi cũng vậy, tôi ngoài thích ngắm hoa ra còn thích trồng hoa.
- Vậy hoa trong vườn là cô Chu Anh trồng hết hả?.
- Một số thôi, số hoa còn lại là thầy bu mua trên kinh thành về.
- Cô thích hoa Lan không?.
- Hoa Lan là loài hoa tôi yêu thích nhất luôn đó.
Lợn hào hứng thấy rõ.
- Vậy là tui với cô Chu Anh có điểm chung rồi.
- Nghe Lợn nói vậy, tôi rất vui…
- Cô Chu Anh biết kết vòng hoa không?.
Cái này thì Chu Anh chịu thua, Chu Anh lắc đầu, mặt buồn thiu.
- Để tui chỉ cho, cô cho tui hái ít hoa lan được không?.
- Tất nhiên là được rồi, Lợn lấy ngay mấy chậu hoa ở gần chỗ cây sứ ý, đó là hoa tui trồng.
Tại vì nếu Lợn tự ý hái hoa ở những chỗ khác thì sẽ hái trúng hoa của bu Diễm, bu Diễm lại có cớ trách phạt cô… bu Diễm mà Chu Anh nói không ai khác chính là người vợ của Xã Trưởng. Quan hệ giữa họ, không được tốt cho lắm.
- Tui biết rồi.
Muốn kết vòng hoa đội đầu không đơn giản chỉ có hoa là xong mà còn phải kiếm thêm các vật liệu khác, Chu Anh cũng nhiệt tình giúp Lợn trong việc tìm kiếm vật liệu để làm, Lợn ngồi tập trung cao độ, nửa canh giờ sau đã hoàn thành xong. Thành quả là một cái vòng hoa đội đầu xinh đẹp không tưởng. Cái vòng hoa được dùng màu tím là màu chủ đạo, điểm xuyết thêm vài bông hoa hồng nhỏ xinh. Chu Anh mê cái vòng hoa của Lợn làm tít thò lò luôn.
Lợn cũng mê cái vòng hoa này lắm, xinh thật ý, Lợn ước một ngày nào đó Lợn cũng sẽ được diện váy đẹp, tết tóc xinh như cô Chu Anh rồi sẽ tự tay kết một chiếc vòng hoa cho riêng mình.
Đoạn, Lợn giúp Chu Anh đội vòng hoa lên đầu rồi nhìn một cách say mê, Lợn không say mê Chu Anh, Lợn say mê cái vòng hoa mình làm, Chu Anh tưởng Lợn đang nhìn mình nên mỉm cười e thẹn, mãi đến sau này khi cô nhớ lại chuyện này mới tự giễu chính mình.
Hai người nắm tay nhau chạy giỡn khắp vườn hoa, Lợn mải mê chạy theo những chú bướm mà không biết được dưới chân mình có cục đá cản đường, Lợn vấp phải cục đá té xuống, đùi rách một mảng dài ngoằng. Một bóng người cao lớn đứng trước mặt Lợn, Lợn ngước nhìn lên, ông Bách cũng đang nhìn Lợn, bốn mắt chạm nhau.
Chu Anh mới chạy đến, thấy ông Bách đứng đó thì phát hoảng, Chu Anh vội cúi đầu chào.
Lợn thấy ông Bách cứ nhìn mình quài thì cũng hoảng sợ không kém, nhưng cái chân đang bị thương như vậy thì sao có thể đứng lên cúi đầu chào ông ấy đây?.
Ông Bách còn cả kinh hơn cả hai người họ, ông nâng mặt Lợn lên nhìn cho rõ để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, tại sao khuôn mặt của cậu thiếu niên này lại giống y hệt khuôn mặt của vợ ông lúc còn trẻ thế kia?. Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, kể cả việc người giống người đến lạ.