Chàng Vợ Beta Của Tướng Quân Enigma
Chương 16: Đánh cược (3)
Thú Kim Hùng chậm rãi cảm nhận không khí xung quanh, tay nó đặt lên một tảng đá gần đấy, dùng sức đập xuống. Lát sau, tảng đá vẫn không bị tổn hại gì, thú Kim Hùng hướng mắt về phía Anatole, khẽ gật đầu:
"Là nơi này."
Anatole nhìn hang động trước mắt. Mắt hắn lạnh lẽo, tâm nguội như tro tàn. Thú Kim Hùng đã đi được một đoạn dài, ngoảnh đầu vẫn thấy Anatole đứng yên thì thắc mắc:
"Thật sự là nơi này. Nguồn dao động tinh thần lực mà ngươi nói."
Anatole khó nhọc gật đầu. Hắn không muốn tiến lên, vì đây là nơi hắn gặp mặt Tống Lương khi trước. Sống lại một đời, hắn chịu đủ nhục nhã để thoát khỏi cậu ta, nhưng vận mệnh lại bắt hắn quay trở lại nơi này.
"Nhanh lên, dao động tinh thần lực đấy sắp hết rồi."
Anatole choàng tỉnh, không dám tin mình đã có suy nghĩ dừng lại.
Hắn không đắn đo nữa, chân bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đi vào sâu trong hang động. Cửa hang tiếp xúc với ánh mặt trời nhưng lại tăm tối ẩm ướt, sâu bên trong bốc lên mùi máu tanh nồng. Nhưng hang động này giống như không có đáy, càng đi sâu, ánh sáng càng tăng dần, chiếu rọi vào mắt Anatole, làm hắn ngỡ ngàng khi chứng kiến khung cảnh trước mắt.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Đại hoàng tử?" Hiểu Phong thì thào.
Anatole khẽ gật đầu, hắn nhẹ tay giúp Hiểu Phong băng bó, vì ngược sáng nên không thấy rõ nét mặt, chỉ thấy hàng mày nhíu chặt và từng hạt mồ hôi tròn trịa lăn dài trên thái dương.
Cơ thể Alpha có cơ chế tự lành vết thương, dù trông bên ngoài có vẻ ghê người, nhưng thực tế Hiểu Phong đã hồi phục đến bốn, năm phần. Y không muốn làm phiền Anatole nữa, nhỏ giọng nói cảm ơn:
"Tôi ổn rồi. Không cần lãng phí đồ dùng của cậu."
Anatole cũng không cưỡng cầu, hắn chỉ lạnh nhạt mà nhìn Hiểu Phong rồi mạnh tay vứt đồ vào trong hòm y tế mình mang theo.
Hiểu Phong ngồi xếp bằng nhìn theo Anatole đang chuẩn bị rời đi. Y thầm nghĩ, đã tám năm rồi mà người này vẫn luôn biệt nữu như vậy. Có lẽ vừa trải qua một trận sinh tử, Hiểu Phong không mấy để ý đến cách biệt thân phận như mọi ngày, y lớn tiếng gọi Anatole bằng tên ngày bé của hắn:
"Thanh Tiêu. Cảm ơn cậu nhiều."
Anatole không quay đầu, nhưng thân hình y khựng lại trong vài giây.
"Không cần cảm ơn." Hắn thì thầm, chân vẫn bước tiếp.
Hiểu Phong nheo mắt nhìn theo hắn. Y thở dài, chống tay đứng dậy, rồi lại loạng choạng vì chóng mặt. Hiểu Phong không từ bỏ, y xách dây leo đang ngủ ở bên cạnh đặt lên vai, chân trèo lên mô tô do cơ giáp hoá thành.
"Đã bảo là nếu có tôi thì cậu không được phép đi một mình mà."
Anatole chầm chậm quay đầu, không biết hắn nhớ đến điều gì, vành mắt đỏ hoe.
Hiểu Phong cuống cuồng nói xin lỗi.
Anatole không nói gì, hắn chỉ lên xe Hiểu Phong, bàn tay thon gầy vỗ nhẹ vào eo y:
"Cùng đi."
Hiểu Phong cười tươi, tay vặn mạnh ga.
Kim Hùng thú nhận được giao tiếp tinh thần từ bạn đồng hành.
"Cố gắng đuổi theo."
Nó lặng lẽ đứng ở một góc nhìn theo chiếc xe đang phóng vút đi, trong đầu thầm lôi Anatole ra chửi cả ngàn lần.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Tống Dật trôi nổi trong tinh hà của mình, từ ngày bé y đã thường xuyên rơi vào trạng thái này, ở trong không gian do bản thân tạo ra tìm được những kiến thức mới lạ, rồi say mê chìm sâu trong tri thức ấy. Cậu chạm nhẹ vào một quả bóng lấp lánh, làm cho nó tan vỡ, lần này thứ tràn vào trong đầu không phải con số và dữ liệu, mà là hình ảnh một người đàn ông mặc quân phục đang đứng trên chiến trường. Trùng tộc như mưa trút xuống, người đàn ông chỉ có một thân một mình, đôi mắt không hề hiện vẻ nao núng.
Trong không gian ấy, Tống Dật nghe thấy giọng của mình:
"Thượng tướng, anh lại làm sai rồi."
Người đàn ông vừa đối địch với cả đội quân trùng tộc lúc này lại chịu thua trước thanh niên:
"Xin lỗi em, do tôi sơ suất."
Thanh niên hừ một tiếng:
"Được rồi. Giữ an toàn là được. Nhưng anh cứ quên mãi thôi, tôi nhắc đi nhắc lại cả trăm lần."
Người đàn ông nghiêm túc gật đầu, nhưng bàn tay lại không an phận ôm lấy eo thanh niên:
"Ừm, phiền em nhắc lại cho tôi lúc về nhà. Tôi sẽ cố gắng để nhớ."
Thanh niên nhỏ giọng ừ một tiếng, đoạn quay đầu hôn lên môi người đàn ông.
"Phạt anh."
"Ừm."
Tống Dật cả người cứng ngắc nhìn cảnh này. Cậu bị doạ tỉnh, chưa kịp định thần lại nhận ra tay mình đang được gắt gao nắm lấy. Cảnh trong mơ như trùng khớp với hiện thực, cậu ngơ ngác nhìn tay mình lúc lâu, rồi như ma xui quỷ khiến mà chạm khẽ lên tay người kia.
"Tống Dật." Giọng nói quen thuộc từ trên cao truyền xuống.
Tống Dật ngẩng đầu.
Cậu chăm chú nhìn Raimond, thầm nghĩ, anh ấy khác quá. Mái tóc vàng rực rỡ như bị thiếu nhiệt độ, ảm đạm rũ xuống, đôi mắt xanh xám luôn ngập ý cười, giờ đang nhìn cậu thật sâu, trong đấy chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng nhiều nhất là đau lòng.
Raimond cầm tay Tống Dật đặt lên má mình, anh không để Tống Dật có cơ hội biện minh cho hành động của mình, nhưng cũng không nỡ nặng lời với cậu. Vị thiếu tướng trẻ tuổi nắm lấy bàn tay tái nhợt của vợ mình, nhẹ nhàng nói:
"Tôi rất sợ."
Tống Dật tránh ánh mắt của anh, cậu nhỏ giọng:
"Đã ổn rồi."
Raimond nặng nề nhìn cậu, Tống Dật biết mình nói sai, nhưng cậu không nghĩ là mình sai, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào gối nằm, không ư hử một tiếng gì nữa.
"Em hoặc là giải thích, hoặc là tôi đưa Tống Lương đến đây. Tự tay huỷ tinh thần lực cậu ta trước mặt em."
Tống Dật quay đầu lại.
Raimond đỡ cậu ngồi dậy, anh đi ra bên ngoài gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu.
Đây là lần thứ năm trong sáng nay rồi, bác sĩ tuy ai oán, nhưng nhìn tương tác của hai người, cô thở dài, tình nguyện bị tư bản bóc lột để cắn cẩu lương.
"Tinh thần lực hiện tại rất yếu, nhưng không phải biến mất hoàn toàn. Chỉ cần dành thời gian bồi dưỡng cơ thể và nghỉ ngơi đầy đủ, thì tinh thần lực sẽ dần hồi phục, nhưng khó đạt cấp cao."
Tống Dật bĩnh tĩnh gật đầu.
Raimond đưa bác sĩ khỏi phòng, anh quay lại bên cạnh Tống Dật, lại nắm lấy tay cậu.
Tống Dật giải thích:
"Tôi cần thử nghiệm cậu ta."
"Đem em ra để thử nghiệm?"
Tống Dật đuối lý:
"Tôi sẽ kể cho anh dần." Cậu nhìn ánh mắt của Raimond, đoạn nhẹ giọng nói:"Anh giúp tôi đưa Lâm Phục về đây, có được không?"
Raimond bất đắc dĩ gật đầu.
"Em nghỉ ngơi cho tốt."
Tống Dật vâng một tiếng, rồi ôm chăn ngủ tiếp trong mùi hương dễ chịu của đậu vanilla.
"Là nơi này."
Anatole nhìn hang động trước mắt. Mắt hắn lạnh lẽo, tâm nguội như tro tàn. Thú Kim Hùng đã đi được một đoạn dài, ngoảnh đầu vẫn thấy Anatole đứng yên thì thắc mắc:
"Thật sự là nơi này. Nguồn dao động tinh thần lực mà ngươi nói."
Anatole khó nhọc gật đầu. Hắn không muốn tiến lên, vì đây là nơi hắn gặp mặt Tống Lương khi trước. Sống lại một đời, hắn chịu đủ nhục nhã để thoát khỏi cậu ta, nhưng vận mệnh lại bắt hắn quay trở lại nơi này.
"Nhanh lên, dao động tinh thần lực đấy sắp hết rồi."
Anatole choàng tỉnh, không dám tin mình đã có suy nghĩ dừng lại.
Hắn không đắn đo nữa, chân bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đi vào sâu trong hang động. Cửa hang tiếp xúc với ánh mặt trời nhưng lại tăm tối ẩm ướt, sâu bên trong bốc lên mùi máu tanh nồng. Nhưng hang động này giống như không có đáy, càng đi sâu, ánh sáng càng tăng dần, chiếu rọi vào mắt Anatole, làm hắn ngỡ ngàng khi chứng kiến khung cảnh trước mắt.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Đại hoàng tử?" Hiểu Phong thì thào.
Anatole khẽ gật đầu, hắn nhẹ tay giúp Hiểu Phong băng bó, vì ngược sáng nên không thấy rõ nét mặt, chỉ thấy hàng mày nhíu chặt và từng hạt mồ hôi tròn trịa lăn dài trên thái dương.
Cơ thể Alpha có cơ chế tự lành vết thương, dù trông bên ngoài có vẻ ghê người, nhưng thực tế Hiểu Phong đã hồi phục đến bốn, năm phần. Y không muốn làm phiền Anatole nữa, nhỏ giọng nói cảm ơn:
"Tôi ổn rồi. Không cần lãng phí đồ dùng của cậu."
Anatole cũng không cưỡng cầu, hắn chỉ lạnh nhạt mà nhìn Hiểu Phong rồi mạnh tay vứt đồ vào trong hòm y tế mình mang theo.
Hiểu Phong ngồi xếp bằng nhìn theo Anatole đang chuẩn bị rời đi. Y thầm nghĩ, đã tám năm rồi mà người này vẫn luôn biệt nữu như vậy. Có lẽ vừa trải qua một trận sinh tử, Hiểu Phong không mấy để ý đến cách biệt thân phận như mọi ngày, y lớn tiếng gọi Anatole bằng tên ngày bé của hắn:
"Thanh Tiêu. Cảm ơn cậu nhiều."
Anatole không quay đầu, nhưng thân hình y khựng lại trong vài giây.
"Không cần cảm ơn." Hắn thì thầm, chân vẫn bước tiếp.
Hiểu Phong nheo mắt nhìn theo hắn. Y thở dài, chống tay đứng dậy, rồi lại loạng choạng vì chóng mặt. Hiểu Phong không từ bỏ, y xách dây leo đang ngủ ở bên cạnh đặt lên vai, chân trèo lên mô tô do cơ giáp hoá thành.
"Đã bảo là nếu có tôi thì cậu không được phép đi một mình mà."
Anatole chầm chậm quay đầu, không biết hắn nhớ đến điều gì, vành mắt đỏ hoe.
Hiểu Phong cuống cuồng nói xin lỗi.
Anatole không nói gì, hắn chỉ lên xe Hiểu Phong, bàn tay thon gầy vỗ nhẹ vào eo y:
"Cùng đi."
Hiểu Phong cười tươi, tay vặn mạnh ga.
Kim Hùng thú nhận được giao tiếp tinh thần từ bạn đồng hành.
"Cố gắng đuổi theo."
Nó lặng lẽ đứng ở một góc nhìn theo chiếc xe đang phóng vút đi, trong đầu thầm lôi Anatole ra chửi cả ngàn lần.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Tống Dật trôi nổi trong tinh hà của mình, từ ngày bé y đã thường xuyên rơi vào trạng thái này, ở trong không gian do bản thân tạo ra tìm được những kiến thức mới lạ, rồi say mê chìm sâu trong tri thức ấy. Cậu chạm nhẹ vào một quả bóng lấp lánh, làm cho nó tan vỡ, lần này thứ tràn vào trong đầu không phải con số và dữ liệu, mà là hình ảnh một người đàn ông mặc quân phục đang đứng trên chiến trường. Trùng tộc như mưa trút xuống, người đàn ông chỉ có một thân một mình, đôi mắt không hề hiện vẻ nao núng.
Trong không gian ấy, Tống Dật nghe thấy giọng của mình:
"Thượng tướng, anh lại làm sai rồi."
Người đàn ông vừa đối địch với cả đội quân trùng tộc lúc này lại chịu thua trước thanh niên:
"Xin lỗi em, do tôi sơ suất."
Thanh niên hừ một tiếng:
"Được rồi. Giữ an toàn là được. Nhưng anh cứ quên mãi thôi, tôi nhắc đi nhắc lại cả trăm lần."
Người đàn ông nghiêm túc gật đầu, nhưng bàn tay lại không an phận ôm lấy eo thanh niên:
"Ừm, phiền em nhắc lại cho tôi lúc về nhà. Tôi sẽ cố gắng để nhớ."
Thanh niên nhỏ giọng ừ một tiếng, đoạn quay đầu hôn lên môi người đàn ông.
"Phạt anh."
"Ừm."
Tống Dật cả người cứng ngắc nhìn cảnh này. Cậu bị doạ tỉnh, chưa kịp định thần lại nhận ra tay mình đang được gắt gao nắm lấy. Cảnh trong mơ như trùng khớp với hiện thực, cậu ngơ ngác nhìn tay mình lúc lâu, rồi như ma xui quỷ khiến mà chạm khẽ lên tay người kia.
"Tống Dật." Giọng nói quen thuộc từ trên cao truyền xuống.
Tống Dật ngẩng đầu.
Cậu chăm chú nhìn Raimond, thầm nghĩ, anh ấy khác quá. Mái tóc vàng rực rỡ như bị thiếu nhiệt độ, ảm đạm rũ xuống, đôi mắt xanh xám luôn ngập ý cười, giờ đang nhìn cậu thật sâu, trong đấy chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng nhiều nhất là đau lòng.
Raimond cầm tay Tống Dật đặt lên má mình, anh không để Tống Dật có cơ hội biện minh cho hành động của mình, nhưng cũng không nỡ nặng lời với cậu. Vị thiếu tướng trẻ tuổi nắm lấy bàn tay tái nhợt của vợ mình, nhẹ nhàng nói:
"Tôi rất sợ."
Tống Dật tránh ánh mắt của anh, cậu nhỏ giọng:
"Đã ổn rồi."
Raimond nặng nề nhìn cậu, Tống Dật biết mình nói sai, nhưng cậu không nghĩ là mình sai, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào gối nằm, không ư hử một tiếng gì nữa.
"Em hoặc là giải thích, hoặc là tôi đưa Tống Lương đến đây. Tự tay huỷ tinh thần lực cậu ta trước mặt em."
Tống Dật quay đầu lại.
Raimond đỡ cậu ngồi dậy, anh đi ra bên ngoài gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu.
Đây là lần thứ năm trong sáng nay rồi, bác sĩ tuy ai oán, nhưng nhìn tương tác của hai người, cô thở dài, tình nguyện bị tư bản bóc lột để cắn cẩu lương.
"Tinh thần lực hiện tại rất yếu, nhưng không phải biến mất hoàn toàn. Chỉ cần dành thời gian bồi dưỡng cơ thể và nghỉ ngơi đầy đủ, thì tinh thần lực sẽ dần hồi phục, nhưng khó đạt cấp cao."
Tống Dật bĩnh tĩnh gật đầu.
Raimond đưa bác sĩ khỏi phòng, anh quay lại bên cạnh Tống Dật, lại nắm lấy tay cậu.
Tống Dật giải thích:
"Tôi cần thử nghiệm cậu ta."
"Đem em ra để thử nghiệm?"
Tống Dật đuối lý:
"Tôi sẽ kể cho anh dần." Cậu nhìn ánh mắt của Raimond, đoạn nhẹ giọng nói:"Anh giúp tôi đưa Lâm Phục về đây, có được không?"
Raimond bất đắc dĩ gật đầu.
"Em nghỉ ngơi cho tốt."
Tống Dật vâng một tiếng, rồi ôm chăn ngủ tiếp trong mùi hương dễ chịu của đậu vanilla.