Chàng Vợ Beta Của Tướng Quân Enigma
Chương 5: Quan tâm
Đến tối ngày hôm ấy, Tống Dật mới được thêm vào nhóm lớp. Lớp kĩ thuật 3, sĩ số 40. Trên tổng số 5 lớp, họ đứng ở vị trí vừa đẹp. Không phải quá giỏi, cũng không quá kém, mà vừa vặn nằm ở chính giữa. Sinh viên có tham vọng vươn lên lớp cao rất nhiều, cho nên kì kiểm tra đầu tiên đối với họ vô cùng quan trọng.
Đối với thông báo Tống Dật đã gia nhập, mọi người trực tiếp lờ đi mà tiếp tục trò chuyện với nhau.
Khoa học kĩ thuật của thế giới này đã đạt đến bước phát triển mới, dù Tống Dật là người có khả năng tiếp thu tốt, nhưng đấy là với những lý thuyết trên sách, còn thực hành đối với cậu vẫn khá xa vời. Ngày hôm trước cậu đã thử cải tiến Ralph theo kiến thức mình có, vì Ralph là robot đời đầu nên Tống Dật vẫn còn nhiều không gian để sáng tạo. Nhưng ngày hôm nay theo chân Trương Vĩ và giáo sư Trang đến phòng lab, cậu mới được chân chính trải nghiệm sự kì diệu của khoa học kĩ thuật thời đại này.
Vì thế Tống Dật lại dành cả buổi chiều sau khi về nhà để sửa lại một lượt đồ dùng của thiếu tướng. Raimond là người có lối sống tối giản, vì vậy vật dụng trong nhà của anh đều đã có tuổi, giống như Ralph vậy. Tống Dật đã có thêm kiến thức, nhưng lại thiếu đất dụng võ. Cậu nâng cấp rồi lại nâng cấp, robot quét dọn đã bắt đầu có thể nói chuyện, nhóc ta mếu máo cầu xin:
"Anh Tống Dật ơi, nhà bừa bộn lắm rồi. Anh để em xuống quét dọn được không?"
"Ồ. Đợi anh một chút." Tống Dật lưu luyến thực hiện nốt một thao tác trên thân nhóc, rồi lại không ưng ý chỉnh lại một lần nữa.
Ralph ở bên cạnh cũng không đành lòng nhìn cảnh tượng này, nhưng ông không dám đến gần, vì Tống Dật muốn thử chương trình giọng nữ ở trên ông. Tuy nói rằng robot không có giới tính như con người, nhưng ông đã sống với thân phận này hơn bốn mươi năm rồi, đâu thể đánh mất tôn nghiêm như vậy được.
Nhưng vẫn không thể để nhà cửa như thế này được.
"Cậu Tống, trên mạng có rất nhiều thứ thú vị. Cậu có thể đặt về để khám phá tiếp."
Tống Dật ngẩng đầu, có dấu hiệu ngừng tay:
"Đặt như thế nào?"
Điện thoại ở thế giới này chỉ có chức năng nghe gọi và nhắn tin, làm cách nào cũng không vào mạng được.
Ralph chỉ chỉ vào vòng tay của cậu:
"Sử dụng quang não."
À.
Tống Dật nhìn về phía chiếc vòng trên tay. Cậu biết vật gọi là quang não, đại khái là thứ giống thiết bị thực tế ảo, nhưng có thể trực tiếp đưa ý thức của mình vào một thế giới khác. Nhưng quang não của người khác nếu không phải là đồng hồ thì cũng là vòng cổ, tại sao của nguyên chủ lại là cái vòng bện từ dây…
"Quang não của cậu có lẽ đã cũ rồi, không thể vào được không gian ảo như người khác. Nhưng vẫn có thể đặt hàng qua mạng."
Không hiểu sao Tống gia lại để con trai cả dùng đồ chất lượng thấp thế này, Ralph nghĩ mà thấy bất bình thay cho cậu.
"Vâng." Tống Dật gật đầu, thử tìm công tắc trên dây. Một lát sau, giao diện giống màn hình điện thoại hiện ra ngay trước mắt cậu.
"Ồ, tin nhắn nhiều quá, cậu không đọc sao?"
Sau khi trở về nhà thì Tống Dật đã vứt điện thoại ở một góc. Điện thoại kết nối trực tiếp với quang não, tin nhắn chưa đọc tạo thành một chấm đỏ tròn xoe ở góc phải màn hình. Cậu bấm vào, không ngờ lại nghe thấy âm thanh:
"Tống Dật và Hiểu Phong thế mà lại làm thành một nhóm."
"Hai sinh viên khoa kĩ thuật cũng được á?"
"Không biết, nếu được thì đến lúc thi đấu cũng bị loại thôi. Năm trước các anh chị khoa chỉ huy còn chật vật vì không đủ năng lực điều khiển cơ giáp cấp C. Chứ đừng nói là sinh viên khoa kĩ thuật bọn mình."
"Tiếc cho Hiểu Phong ghê, kết quả đầu vào của cậu ta cũng không đến nỗi nào."
"Cậu ta đứng về phía Tống Dật mà."
"Ờ nhỉ. Ha ha ha."
Ralph nhăn nhó tiến đến, muốn thông qua màn hình để đánh đòn lũ trẻ hư này. Nhưng ông vẫn quan tâm đến cảm nhận của Tống Dật hơn, cậu lúc này đang cúi đầu nhìn màn hình, không rõ biểu cảm. Ông cố gắng lựa lời để an ủi:
"Với năng lực của cậu thì sẽ vào được lớp tốt hơn thôi, không cần để lời của bọn họ trong lòng. Trong cuộc sống vẫn luôn có nhiều người rảnh rỗi không lo chuyện của mình."
Tống Dật mỉm cười:"Cháu biết rồi."
Ralph gật gù:"Nghỉ ngơi cho tốt."
Nhưng Tống Dật không đi ngủ như dự tính của ông mà lại lấy giấy bút ra tính toán. Ralph vừa chuẩn bị bữa khuya cho Raimond, vừa chạy qua chạy lại để xem xét tình hình Tống Dật.
Đứa trẻ đáng thương, cần phải quan tâm nhiều hơn.
Đến mười một giờ, Raimond từ căn cứ trở về. Sắp tới anh phải đến tinh cầu khác để công tác, nên công việc tồn đọng cũng phải nhanh chóng giải quyết. Anh đứng ở dưới sân nhìn qua cửa kính phòng khách, thấy Tống Dật đang ngồi cặm cụi viết bài, xung quanh là Ralph và robot dọn nhà đang cùng nhau chơi rút gỗ.
Mới lạ thật, anh nghĩ.
Raimond đã quen với việc trở về khi mọi người đã nghỉ ngơi. Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác có ai đó chờ đợi ở nhà. Có lẽ Tống Dật đã thấy anh, cậu đặt giấy bút xuống, đáp lại ánh mắt của anh như một lời chào.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Sao giờ vẫn chưa ngủ thế?" Raimond đặt khăn lau tóc sang một bên. Từ khi anh trở về đến giờ đã qua ba mươi phút, nhưng Tống Dật vẫn còn đang viết.
"Tôi đang nghĩ phương pháp cải tiến cơ giáp." Nói rồi lại viết tiếp.
Raimond cầm lấy bút của cậu. Tống Dật không nói gì, nhưng vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt.
"Tôi biết việc học quan trọng, nhưng nếu cậu tiếp tục làm việc với cường độ này thì y học có tiên tiến đến mấy cũng không chữa trị được."
"Nơi này." Anh chỉ về phía ngực trái Tống Dật:"Sẽ đình chỉ đấy."
"Ừ." Cậu miễn cưỡng tiếp thu.
Dù rất tiếc nuối nhưng cậu chưa quên mình chết vì điều gì.
"Anh cũng toàn tắm lúc nửa đêm, đột quỵ đấy."
Raimond bật cười:
"Tôi là Enigma. Việc này đối với tôi không có hại gì."
"Anh vẫn là con người mà. Ai cũng sẽ có bệnh tật, chính tôi cũng từng tin rằng mình sẽ không bao giờ mắc bệnh, rồi mới biết điều đấy ngu xuẩn thế nào." Cậu là người chú trọng vận động, nhưng cũng đột tử đấy thôi.
"Ừm." Ngữ điệu của Raimond có chút dịu dàng.
"Tôi đi đánh răng đây, anh cất giúp tôi quyển vở nhé."
Đến khi Tống Dật quay trở lại giường, Raimond đã giúp cậu thu dọn xong xuôi. Cậu nhỏ giọng nói cảm ơn, rồi lên bên giường của mình.
"Tắt điện nhé."
"Ừm." Cậu đáp.
Bóng tối bao trùm lấy căn phòng, Tống Dật tự dưng thấy khó ngủ. Chất lượng giường đệm của phòng thiếu tướng rất tốt, nhiệt độ vừa phải, trong không khí còn thoang thoảng mùi đậu vanilla ngọt ngào một cách tinh tế.
Cậu gặp khó khăn trong bài toán cải tiến. Ngày hôm nay quyết định tổ đội với Hiểu Phong cũng có phần bốc đồng của cậu, nhưng Tống Dật đã tham khảo kĩ ý kiến của giáo sư Trang và đàn anh Trương Vĩ mới đưa đến kết quả này.
Tống Dật tin tưởng vào năng lực của mình, nhưng cậu cũng sợ những khả năng không mong đợi. Thế giới này quá mới lạ, cũng có quá nhiều thứ mà cậu chưa nắm bắt được.
"Tống Dật, ngủ đi." Giọng nói của Raimond vang lên bên tai.
"Tôi không ngủ được." Tống Dật kéo chăn, che kín đầu.
Raimond thở dài, vén chăn của cậu ra. Trong bóng tối, ánh mắt của Tống Dật sáng như trời sao, làm tim anh chững lại một nhịp.
"Cậu nhớ nhà à?"
Tống Dật ngẩn người, không nghĩ anh lại hỏi đến vấn đề này.
"Cha mẹ tôi mất nhiều năm rồi. Tôi cũng không có nhiều người thân, chỉ có một em gái họ đã lấy chồng xa."
Raimond lặng im trong chốc lát.
Tống Dật biết anh không nói nữa vì điều gì.
"Tôi xin lỗi." Anh nhẹ giọng.
Tống Dật lắc đầu:"Họ nhận nuôi tôi lúc bảy mươi tuổi, mười năm sau thì ra đi vì tuổi già. Họ đều là những người tốt bụng, nên ra đi cũng rất nhẹ nhàng."
"Mẹ vẫn luôn lo lắng cho tôi, bà ấy ngày nào cũng nhắn tin bắt tôi phải ngủ sớm, giống như anh ấy." Tống Dật bật cười.
"Vậy tôi đành phải thay mẹ cậu nhắc nhở con trai bà."
"Anh muốn làm bố tôi à?" Tống Dật nhướn mày, giọng nói lộ rõ vẻ trẻ con.
"Tôi là chồng của cậu." Raimond hóm hỉnh nói.
"…" Tống Dật quyết định làm ngơ, quay đầu về một góc cố gắng đi ngủ. Cậu biết Raimond chỉ nói đùa theo cậu, hai người họ chỉ là chồng chồng trên danh nghĩa, cả hai đều ngầm hiểu sau cái ngày cậu thừa nhận mình không phải nguyên chủ. Nhưng khi nghe một người đàn ông tự xưng là chồng mình, đặc biệt còn là Raimond, cậu thấy là lạ, không phải khó chịu, nhưng không thể nói là thích được.
Dù sao thì điều này cũng làm phân tâm Tống Dật, cậu cau mày, lát sau thì thiếp đi.
Raimond ở bên cạnh lắng nghe tiếng thở đều đều của cậu, khẽ cười. Anh là Enigma, nhưng pheromone lại là mùi đậu vanilla có tác dụng an thần. Mặc dù Beta như Tống Dật không có khả năng cảm nhận được pheromone, nhưng anh vẫn thả ra một ít để trấn an cậu. Anh biết cậu lo sợ điều gì, nhưng anh cũng tin tưởng vào năng lực của Tống Dật vô cùng. Anh tin dù không có ai ở bên cạnh, Tống Dật vẫn có thể đạt được đỉnh cao của sự nghiệp, trở thành đại sư cơ giáp trẻ tuổi nhất tinh cầu.
Nhưng anh ở đây, có lẽ mang theo một chút tư tâm, cũng có là là vì trọng người tài, anh muốn bảo vệ người này.
Một ngôi sao nhỏ trôi dạt giữa tinh hà bao la, nhưng lại rực rỡ đến lạ.
Đối với thông báo Tống Dật đã gia nhập, mọi người trực tiếp lờ đi mà tiếp tục trò chuyện với nhau.
Khoa học kĩ thuật của thế giới này đã đạt đến bước phát triển mới, dù Tống Dật là người có khả năng tiếp thu tốt, nhưng đấy là với những lý thuyết trên sách, còn thực hành đối với cậu vẫn khá xa vời. Ngày hôm trước cậu đã thử cải tiến Ralph theo kiến thức mình có, vì Ralph là robot đời đầu nên Tống Dật vẫn còn nhiều không gian để sáng tạo. Nhưng ngày hôm nay theo chân Trương Vĩ và giáo sư Trang đến phòng lab, cậu mới được chân chính trải nghiệm sự kì diệu của khoa học kĩ thuật thời đại này.
Vì thế Tống Dật lại dành cả buổi chiều sau khi về nhà để sửa lại một lượt đồ dùng của thiếu tướng. Raimond là người có lối sống tối giản, vì vậy vật dụng trong nhà của anh đều đã có tuổi, giống như Ralph vậy. Tống Dật đã có thêm kiến thức, nhưng lại thiếu đất dụng võ. Cậu nâng cấp rồi lại nâng cấp, robot quét dọn đã bắt đầu có thể nói chuyện, nhóc ta mếu máo cầu xin:
"Anh Tống Dật ơi, nhà bừa bộn lắm rồi. Anh để em xuống quét dọn được không?"
"Ồ. Đợi anh một chút." Tống Dật lưu luyến thực hiện nốt một thao tác trên thân nhóc, rồi lại không ưng ý chỉnh lại một lần nữa.
Ralph ở bên cạnh cũng không đành lòng nhìn cảnh tượng này, nhưng ông không dám đến gần, vì Tống Dật muốn thử chương trình giọng nữ ở trên ông. Tuy nói rằng robot không có giới tính như con người, nhưng ông đã sống với thân phận này hơn bốn mươi năm rồi, đâu thể đánh mất tôn nghiêm như vậy được.
Nhưng vẫn không thể để nhà cửa như thế này được.
"Cậu Tống, trên mạng có rất nhiều thứ thú vị. Cậu có thể đặt về để khám phá tiếp."
Tống Dật ngẩng đầu, có dấu hiệu ngừng tay:
"Đặt như thế nào?"
Điện thoại ở thế giới này chỉ có chức năng nghe gọi và nhắn tin, làm cách nào cũng không vào mạng được.
Ralph chỉ chỉ vào vòng tay của cậu:
"Sử dụng quang não."
À.
Tống Dật nhìn về phía chiếc vòng trên tay. Cậu biết vật gọi là quang não, đại khái là thứ giống thiết bị thực tế ảo, nhưng có thể trực tiếp đưa ý thức của mình vào một thế giới khác. Nhưng quang não của người khác nếu không phải là đồng hồ thì cũng là vòng cổ, tại sao của nguyên chủ lại là cái vòng bện từ dây…
"Quang não của cậu có lẽ đã cũ rồi, không thể vào được không gian ảo như người khác. Nhưng vẫn có thể đặt hàng qua mạng."
Không hiểu sao Tống gia lại để con trai cả dùng đồ chất lượng thấp thế này, Ralph nghĩ mà thấy bất bình thay cho cậu.
"Vâng." Tống Dật gật đầu, thử tìm công tắc trên dây. Một lát sau, giao diện giống màn hình điện thoại hiện ra ngay trước mắt cậu.
"Ồ, tin nhắn nhiều quá, cậu không đọc sao?"
Sau khi trở về nhà thì Tống Dật đã vứt điện thoại ở một góc. Điện thoại kết nối trực tiếp với quang não, tin nhắn chưa đọc tạo thành một chấm đỏ tròn xoe ở góc phải màn hình. Cậu bấm vào, không ngờ lại nghe thấy âm thanh:
"Tống Dật và Hiểu Phong thế mà lại làm thành một nhóm."
"Hai sinh viên khoa kĩ thuật cũng được á?"
"Không biết, nếu được thì đến lúc thi đấu cũng bị loại thôi. Năm trước các anh chị khoa chỉ huy còn chật vật vì không đủ năng lực điều khiển cơ giáp cấp C. Chứ đừng nói là sinh viên khoa kĩ thuật bọn mình."
"Tiếc cho Hiểu Phong ghê, kết quả đầu vào của cậu ta cũng không đến nỗi nào."
"Cậu ta đứng về phía Tống Dật mà."
"Ờ nhỉ. Ha ha ha."
Ralph nhăn nhó tiến đến, muốn thông qua màn hình để đánh đòn lũ trẻ hư này. Nhưng ông vẫn quan tâm đến cảm nhận của Tống Dật hơn, cậu lúc này đang cúi đầu nhìn màn hình, không rõ biểu cảm. Ông cố gắng lựa lời để an ủi:
"Với năng lực của cậu thì sẽ vào được lớp tốt hơn thôi, không cần để lời của bọn họ trong lòng. Trong cuộc sống vẫn luôn có nhiều người rảnh rỗi không lo chuyện của mình."
Tống Dật mỉm cười:"Cháu biết rồi."
Ralph gật gù:"Nghỉ ngơi cho tốt."
Nhưng Tống Dật không đi ngủ như dự tính của ông mà lại lấy giấy bút ra tính toán. Ralph vừa chuẩn bị bữa khuya cho Raimond, vừa chạy qua chạy lại để xem xét tình hình Tống Dật.
Đứa trẻ đáng thương, cần phải quan tâm nhiều hơn.
Đến mười một giờ, Raimond từ căn cứ trở về. Sắp tới anh phải đến tinh cầu khác để công tác, nên công việc tồn đọng cũng phải nhanh chóng giải quyết. Anh đứng ở dưới sân nhìn qua cửa kính phòng khách, thấy Tống Dật đang ngồi cặm cụi viết bài, xung quanh là Ralph và robot dọn nhà đang cùng nhau chơi rút gỗ.
Mới lạ thật, anh nghĩ.
Raimond đã quen với việc trở về khi mọi người đã nghỉ ngơi. Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác có ai đó chờ đợi ở nhà. Có lẽ Tống Dật đã thấy anh, cậu đặt giấy bút xuống, đáp lại ánh mắt của anh như một lời chào.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Sao giờ vẫn chưa ngủ thế?" Raimond đặt khăn lau tóc sang một bên. Từ khi anh trở về đến giờ đã qua ba mươi phút, nhưng Tống Dật vẫn còn đang viết.
"Tôi đang nghĩ phương pháp cải tiến cơ giáp." Nói rồi lại viết tiếp.
Raimond cầm lấy bút của cậu. Tống Dật không nói gì, nhưng vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt.
"Tôi biết việc học quan trọng, nhưng nếu cậu tiếp tục làm việc với cường độ này thì y học có tiên tiến đến mấy cũng không chữa trị được."
"Nơi này." Anh chỉ về phía ngực trái Tống Dật:"Sẽ đình chỉ đấy."
"Ừ." Cậu miễn cưỡng tiếp thu.
Dù rất tiếc nuối nhưng cậu chưa quên mình chết vì điều gì.
"Anh cũng toàn tắm lúc nửa đêm, đột quỵ đấy."
Raimond bật cười:
"Tôi là Enigma. Việc này đối với tôi không có hại gì."
"Anh vẫn là con người mà. Ai cũng sẽ có bệnh tật, chính tôi cũng từng tin rằng mình sẽ không bao giờ mắc bệnh, rồi mới biết điều đấy ngu xuẩn thế nào." Cậu là người chú trọng vận động, nhưng cũng đột tử đấy thôi.
"Ừm." Ngữ điệu của Raimond có chút dịu dàng.
"Tôi đi đánh răng đây, anh cất giúp tôi quyển vở nhé."
Đến khi Tống Dật quay trở lại giường, Raimond đã giúp cậu thu dọn xong xuôi. Cậu nhỏ giọng nói cảm ơn, rồi lên bên giường của mình.
"Tắt điện nhé."
"Ừm." Cậu đáp.
Bóng tối bao trùm lấy căn phòng, Tống Dật tự dưng thấy khó ngủ. Chất lượng giường đệm của phòng thiếu tướng rất tốt, nhiệt độ vừa phải, trong không khí còn thoang thoảng mùi đậu vanilla ngọt ngào một cách tinh tế.
Cậu gặp khó khăn trong bài toán cải tiến. Ngày hôm nay quyết định tổ đội với Hiểu Phong cũng có phần bốc đồng của cậu, nhưng Tống Dật đã tham khảo kĩ ý kiến của giáo sư Trang và đàn anh Trương Vĩ mới đưa đến kết quả này.
Tống Dật tin tưởng vào năng lực của mình, nhưng cậu cũng sợ những khả năng không mong đợi. Thế giới này quá mới lạ, cũng có quá nhiều thứ mà cậu chưa nắm bắt được.
"Tống Dật, ngủ đi." Giọng nói của Raimond vang lên bên tai.
"Tôi không ngủ được." Tống Dật kéo chăn, che kín đầu.
Raimond thở dài, vén chăn của cậu ra. Trong bóng tối, ánh mắt của Tống Dật sáng như trời sao, làm tim anh chững lại một nhịp.
"Cậu nhớ nhà à?"
Tống Dật ngẩn người, không nghĩ anh lại hỏi đến vấn đề này.
"Cha mẹ tôi mất nhiều năm rồi. Tôi cũng không có nhiều người thân, chỉ có một em gái họ đã lấy chồng xa."
Raimond lặng im trong chốc lát.
Tống Dật biết anh không nói nữa vì điều gì.
"Tôi xin lỗi." Anh nhẹ giọng.
Tống Dật lắc đầu:"Họ nhận nuôi tôi lúc bảy mươi tuổi, mười năm sau thì ra đi vì tuổi già. Họ đều là những người tốt bụng, nên ra đi cũng rất nhẹ nhàng."
"Mẹ vẫn luôn lo lắng cho tôi, bà ấy ngày nào cũng nhắn tin bắt tôi phải ngủ sớm, giống như anh ấy." Tống Dật bật cười.
"Vậy tôi đành phải thay mẹ cậu nhắc nhở con trai bà."
"Anh muốn làm bố tôi à?" Tống Dật nhướn mày, giọng nói lộ rõ vẻ trẻ con.
"Tôi là chồng của cậu." Raimond hóm hỉnh nói.
"…" Tống Dật quyết định làm ngơ, quay đầu về một góc cố gắng đi ngủ. Cậu biết Raimond chỉ nói đùa theo cậu, hai người họ chỉ là chồng chồng trên danh nghĩa, cả hai đều ngầm hiểu sau cái ngày cậu thừa nhận mình không phải nguyên chủ. Nhưng khi nghe một người đàn ông tự xưng là chồng mình, đặc biệt còn là Raimond, cậu thấy là lạ, không phải khó chịu, nhưng không thể nói là thích được.
Dù sao thì điều này cũng làm phân tâm Tống Dật, cậu cau mày, lát sau thì thiếp đi.
Raimond ở bên cạnh lắng nghe tiếng thở đều đều của cậu, khẽ cười. Anh là Enigma, nhưng pheromone lại là mùi đậu vanilla có tác dụng an thần. Mặc dù Beta như Tống Dật không có khả năng cảm nhận được pheromone, nhưng anh vẫn thả ra một ít để trấn an cậu. Anh biết cậu lo sợ điều gì, nhưng anh cũng tin tưởng vào năng lực của Tống Dật vô cùng. Anh tin dù không có ai ở bên cạnh, Tống Dật vẫn có thể đạt được đỉnh cao của sự nghiệp, trở thành đại sư cơ giáp trẻ tuổi nhất tinh cầu.
Nhưng anh ở đây, có lẽ mang theo một chút tư tâm, cũng có là là vì trọng người tài, anh muốn bảo vệ người này.
Một ngôi sao nhỏ trôi dạt giữa tinh hà bao la, nhưng lại rực rỡ đến lạ.