Chỉ Ngốc Một Lần
Chương 22: Phụ đạo
Dùng bút đỏ khoanh tròn vào trang sách, Trúc Vy hắng giọng giảng bài cho Như Ý ngồi cạnh bên:
“Cân bằng nội môi là một đặc tính của một hệ thống mở để điều khiển môi trường bên trong nhằm duy trì trạng thái cân bằng, thông qua việc điều chỉnh các cơ chế điều hòa cân bằng động khác nhau. Con người cũng có cơ chế giống vậy, thông qua việc hô hấp ở phổi hay tuần hoàn ở các mạch máu,...
' Ngôn ngữ gì thế?
Không đợi bạn mình kịp mở lời, Trúc Vy tiếp tục cất lời giảng tiếp:
“Nói đến cân bằng nội môi là phải nói đến gan. Gan là một cơ quan chuyển hóa năng lượng, đào thải độc tố, hỗ trợ quá trình tiêu hóa, dự trữ năng lượng và tổng hợp nhiều dưỡng chất quan trọng khác. Tao lấy ví dụ về quá trình chuyển hóa glucid để cho mày hiểu hơn về chức năng chuyển hóa năng lượng này?” (2
“Sự chuyển hoá glucid thành năng lượng tại gan được thực hiện thông qua quá trình tổng hợp và phân giải glycogen. Tao sẽ giải thích chi tiết hơn nè, là trong quãng đường từ ruột tới gan, glucid lúc này tồn tại dưới ba loại đường là glucose, fructose và galactose. Tại gan, cả 3 loại đường trên sẽ được chuyển hóa thành glycogen. Cái chất này sẽ được giữ ở gan và trở thành nguồn năng lượng dự trữ của cơ thể. Nhờ đó, chức năng chuyển hoá glucid của gan có vai trò giúp cơ thể kiểm soát nồng độ đường trong máu, cũng như cung cấp và dự trữ năng lượng.”
“Nếu như rối loạn ở quá trình này thì sẽ gây ra rất nhiều bệnh lý, phổ biến nhất là đái tháo đường” Vy nói thêm.
“Đái tháo đường còn gọi là...”
“Thôi được rồi, tạo học vẹt luôn cho lành” Như Ý lấy tay che miệng Trúc Vy lại.
Cô chỉ hỏi cân bằng nội môi là gì thôi mà. Sao nhỏ này nói một hồi qua tới gan phèo phổi tùm lum tà la luôn rồi. Đúng là mấy đứa giỏi Sinh, chả ai bình thường hết.
Trúc Vy hất nhẹ tay Ý. Thật ra thì cô với Trúc Vy cũ có rất nhiều điểm chung, trong đó có việc cả hai đều khá giỏi Sinh. Vy kia do thích xem phim trinh thám nên có đam mê với môn này, còn cô là bác sĩ mà, nên này cũng phải biết một tí.
Thanh Nhã ngồi bên phải Vy, vừa chép bài Toán vừa chép miệng nói:
“Mày hỏi chị Vy là sai người rồi. Đụng tới mấy này là Vy nói tới sáng cho mày nghe đã luôn.”
“Còn mày ngồi ở đây chi vậy? Bàn có hai người ngồi đã chật rồi, giờ còn chen thêm mày nữa.” Như Ý rướn người vòng qua Vy, giật lấy bút từ tay Nhã.
“Cho tao chép bài tí đi mà, chút tạo kiểm tra rồi á.” Nhã vờ mếu máo, giành lấy
bút.
Như Ý đứng lên, đi qua chỗ của Nhã, lấy quyển sách Sinh kí vào đầu cô bạn:
“Sao không hỏi cô bạn học đội tuyển Toán của mày đi? Qua đây chép bài tạo làm gì?”
“Nhỏ giảng cũng như Vy á, tao có hiểu gì đâu. Thà qua đây chép bài mày còn hơn.”
Nãy giờ Trúc Vy đơ người nhìn hai người bạn. Tụi này nói vậy, có nghĩa là chê cô không biết giảng bài á hả...
Lúc này, Bảo Ngọc từ cửa bước vào. Do bàn của Vy và Ý gần cửa ra vào nên
từ xa cô nhóc đã thấy một cảnh tượng khá thú vị. Như Ý và Thanh Nhã đang chí chóe nhau, còn Vy ngồi thẫn thờ nhìn lên bảng lớp.
“Mới sáng sớm mà đã xôm như vậy rồi sao.” Ngọc khẽ khúc khích cười.
Tuy vậy, cô nhóc quyết định không đến bàn Vy chung vui, mà chọn quay về chỗ ngồi ôn lại bài cũ.
Tiếng chuông vào tiết reo lên, Như Ý nhanh chân tung cước vào Nhã, tỏ ý đuổi khách. Thanh Nhã cũng không vừa, cô nàng xách luôn quyển tập của Ý chạy về lớp.
“Cái con này, trả tao quyển tập coi.” Như Ý gào lên, chuẩn bị chạy qua lớp
11A6.
Chưa kịp di chuyển, có một bàn tay vịn nhẹ vào vai cô nhóc, kèm theo giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên. Nhưng với Ý thì đó đích thị là tiếng nói cất lên từ chốn địa ngục trần gian. (3)
“Hồ Như Ý, giờ này vào tiết rồi mà em còn chạy đi đâu nữa? Em muốn trốn tiết của tôi hay gì?”
Như Ý vội vàng quay người lại nhìn cô Lan, gãi đầu nở một nụ cười thương nghiệp: (5)
“Đâu có đâu cô, em chỉ qua đó đi lấy tập thôi mà. Nhưng mà giờ em thấy nó cũng không còn quan trọng rồi.”
Nói xong, cô nàng cùng tay cùng chân lọt tọt đi vào lớp. Nhìn thấy cảnh tượng vậy, cả lớp đều bật cười nức nẻ. Đối với 11A5 mà nói thì màn đối đáp giữa cô chủ nhiệm và cô bạn Như Ý luôn là một trong những vở hài kịch giải trí cực mạnh.
Ngồi xuống bàn, Ý gục mặt xuống than thở với người bạn cùng bàn đang cố kiềm cơn cười kia.
“Cười thì cứ cười đi. Tao không hiểu sao tao toàn bị cô ghim.” ( 1
“Ai biểu mày là trò cưng của cô chi?” Vy hỏi ngược lại.
“Trò cưng của cô Lan ai mà chả biết đó là Ngọc. Còn tao là trò thúi thì có” Như Ý phản bác.
“Biết thế rồi hỏi tạo chi nữa”
Ý đang định nói gì đó tiếp, cô Lan từ trên bàn giáo viên bỗng nói vọng xuống:
“Như Ý chắc thuộc bài rồi ha? Cô bảo ôn bài lại mà ở đó lại tám chuyện với Vy. Hai đứa lên đây, cô dò bài.”
Thôi xong rồi Lượm ơi, biết gì đâu mà trả. Trúc Vy đưa con mắt ai oán nhìn Như Ý, bị ghim một mình không chịu hay sao mà còn lôi cô vào vậy?
Kết quả là hai bạn trẻ, người nhận con 5, người nhận con 3 tròn trĩnh, nắm tay nhau về chỗ trước ánh mắt bất lực từ cô Lan.
Suốt cả tiết học, Trúc Vy đều liếc mắt trừng Ý, đến nỗi cô bạn cùng bàn phải ngây thơ lên tiếng hỏi:
“Mày bị lé hả? Sao con mắt mày nó cứ tía lia về hướng tạo á?” (1,
“Tao nào bị lé! Mày mới bị lé á, đồ hại bạn.” Vy gầm lên.
“Xin lỗi mà, ai biết cô lại vậy đâu.” Ý lúng túng nói.
“Như Ý đem vở cho cô xem. Chép kịp bài không mà lại nói chuyện với Vy vậy?”
Cô Lan đột ngột xuất hiện kế bên Ý, híp mắt cười.
“Chúc đồng chí may mắn.” Vy cúi gầm mặt, giả bộ chép bài. Tuy vậy, ở một góc độ khác, cô nàng huých nhẹ vào tay Như Ý, nhỏ giọng cổ vũ.
Tiết học vẫn tiếp tục. Vì sợ cô Lan lại bắt chẹt mình nên Như Ý cố gắng nghiêm chỉnh, chú tâm nghe giảng. Nhưng mà, khó hiểu quá. Gì mà An thích xem xe lửa buổi đêm, rồi còn Liên thích khung cảnh đoàn tàu,... Nhức hết cả đâu.
Tiếng chuông một lần nữa reo lên. Ý như được giải phóng phong ấn, vui vẻ chạy vọt ra khỏi lớp ngay sau khi cô Lan cho nghỉ giải lao.
“Thật tình, Văn có gì khó hiểu đâu mà.” Nhìn học trò, Thiên Lan thở dài.
Cô Lan đi đến bàn Ngọc, nhỏ giọng nói gì đó với cô nhóc. Nghe xong, khuôn mặt nhỏ của Bảo Ngọc như bừng sáng lên, tuy vậy, sau đó lại trùng xuống.
Nói hết những điều cần nói, cô Lan mệt mỏi bồi thêm:
“Có gì em kèm Như Ý môn Văn được không? Dạo này cô bận quá, nên không có thời gian ôn bài cho em ấy. Học thầy không tày học bạn, cô nghĩ Ý sẽ hiểu bài hơn khi được em chỉ.”
“Dạ cô, em sẽ kèm bạn ạ. Dù sao cũng sắp thi rồi” Nói thật là Ngọc cũng khá lo lắng cho tình trạng học lệch cực nặng của Ý.
“Cảm ơn em nhé, em có gì nhớ qua A11 nói với Ánh Vân luôn nha.” Vỗ nhẹ vào vai Ngọc, cô Lan đi ra khỏi lớp.
Đợi cô Lan đi xa dần, Trúc Vy lon ton đến chỗ Ngọc, bất ngờ quàng tay qua vai Ngọc, thắc mắc hỏi:
“Cô Lan tìm mày có gì vậy?”
Bảo Ngọc giật mình, vội rụt hai vai lại. Tuy là vậy, cô nhóc sau đó thả lỏng người, quay sang nhìn Vy trả lời:
“Cũng không có gì đâu. Chỉ là vụ đội tuyển với cô nhờ mình kèm Ý thôi à”
“À thì ra là vậy, Ý khó kèm lắm đó. Coi bộ kì này mày khoai rồi.” Trúc Vy chép miệng nói.
Bảo Ngọc nghe vậy, bất lực cười nhẹ. Cô nhóc cũng biết vụ Như Ý cực kỳ khó kèm cặp, dù gì cô bạn đó còn được chính cô chủ nhiệm phụ đạo. Nhưng kết quả cũng đâu vào đó, không hề có tiến bộ.
Bỗng nhớ cô Lan còn nhờ mình một việc khác ngoài chuyện kèm Ý. Ngọc vội đứng lên, rút tay Vy ra khỏi người. Cô nhóc quay sang Vy, khế lên tiếng:
“Chút mấy cậu cứ ăn sáng trước đi, nay mình ăn sáng rồi. Mình có việc qua A11 tí.” Nói xong, cô nhóc nhanh bước đi mất.
Bảo Ngọc đứng trước cửa 11A11, lúng túng thò đầu vào kiếm cô bạn chung đội tuyển của cô nhóc. Bỗng từ phía sau, có đôi tay mảnh khảnh, tinh tế che đi hai mắt của Ngọc.
“Đoán đi nào, tui là ai đây?”
“Vân phải không? Cậu thả tay ra đi...
Ánh Vân cười rộ lên, thả hai tay xuống. Ngọc lúc này quay người lại, đối diện với Vân. (20)
Trước mắt cô nhóc là bóng dáng mảnh mai của một cô nàng xinh đẹp với ngũ quan vô cùng hài hòa. Đường nét trên gương mặt của Ánh Vân rất tinh xảo, dường như bậc Thượng Đế đã dành hết mọi tinh hoa vào cô. Khác với Thục
Nghi mang vẻ khá lạnh lùng, khó gần thì Vân lại mang nét sang chảnh và thanh tạo hơn. (73)
Nếu như Nghi có nốt ruồi lệ ở khoé mắt trái thì Vân lại có nốt ruồi son ngay cánh mũi phải. Điều đó không những không làm cô xuống sắc đi, mà còn khiến cho Vân trở nên thu hút nhiều ánh nhìn của chàng trai.
Không chỉ thế, ngoài vẻ ngoài có phần hút mắt của mình, Ánh Vân càng được nhiều người yêu quý hơn bởi chất giọng dịu dàng, ngọt ngào của cô. Chất giọng ấy hay đến nỗi mà nhiều bạn phải mời Vân về đầu quân cho câu lạc bộ truyền thông. Tuy vậy, cô từ chối hết tất cả với lý do quá bận.
“Sao thế? Giờ nhớ tui nên đi tìm à?” Vân nhướng đôi mày lá liễu lên hỏi.
“Cô Lan nói là hai mình qua bài thi lọc đội tuyển, nên tuần sau bắt đầu học á.”
“À, cảm ơn cậu nha. Dạo này tui bận tập múa nên không đi ôn đội tuyển được.”
Ánh Vân sắp có cuộc thi múa đương đại cấp Thành, nên cô nàng này đã nghỉ học đội tuyển hai tháng để luyện tập. Nhưng mà khi biết tin có bài thi sàng lọc lại học sinh thì cô bạn này vẫn có mặt tham gia.
Lấy hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ của Bảo Ngọc, Vân híp mắt soi xét. Khá bất ngờ là hiện tại trên khuôn mặt dễ thương ấy không còn những vết thương nhỏ nữa.
“Cô bạn gì đó của cậu không còn tìm cậu nữa hả? Hay là cậu đang xài thuốc bôi mà tui cho vậy?” Ánh Vân tò mò hỏi thăm.
“Cả hai..” Ngọc đỏ mặt lên tiếng.
Thật ra Ảnh Vân biết hết vấn đề của Bảo Ngọc, cô cũng từng có ý định muốn thay cô bạn nhỏ của mình để đi đàm phán với Trúc Vy, nhưng mà Ngọc lại ngăn cản. Thế là Vân quyết đi nói chuyện với cô Lan.
Cô tưởng nói chuyện với cô Lan là xong chuyện. Nhưng mà đời không như mơ, bằng một cách nào đó, cô Lan không hề hiểu ý của cô nói. Dù cô có nói huỵch toẹt ra thì cô Lan vẫn có thể nghe lộn sang việc khác. (2)
Ảnh Vân cũng đem chuyện này nói với Giám Hiệu. Tất cả đều giống với cô Lan, không thể hiểu được lời cô muốn phản ánh. (6)
Bất lực, Vân chỉ có thể đứng ngoài sau lén đưa cho cô bạn những chai thuốc mỡ hàng xịn từ nước ngoài nhập về.
Buông hai tay khỏi mặt Ngọc, Vân cong nhẹ khoé môi nói:
“Hai tháng trời cậu không đi tìm tui gì hết. Cậu không xem tui là bạn của cậu nữa hả? Tui cũng có vài lần tìm cậu mà chẳng thấy cậu đâu.”
“Cân bằng nội môi là một đặc tính của một hệ thống mở để điều khiển môi trường bên trong nhằm duy trì trạng thái cân bằng, thông qua việc điều chỉnh các cơ chế điều hòa cân bằng động khác nhau. Con người cũng có cơ chế giống vậy, thông qua việc hô hấp ở phổi hay tuần hoàn ở các mạch máu,...
' Ngôn ngữ gì thế?
Không đợi bạn mình kịp mở lời, Trúc Vy tiếp tục cất lời giảng tiếp:
“Nói đến cân bằng nội môi là phải nói đến gan. Gan là một cơ quan chuyển hóa năng lượng, đào thải độc tố, hỗ trợ quá trình tiêu hóa, dự trữ năng lượng và tổng hợp nhiều dưỡng chất quan trọng khác. Tao lấy ví dụ về quá trình chuyển hóa glucid để cho mày hiểu hơn về chức năng chuyển hóa năng lượng này?” (2
“Sự chuyển hoá glucid thành năng lượng tại gan được thực hiện thông qua quá trình tổng hợp và phân giải glycogen. Tao sẽ giải thích chi tiết hơn nè, là trong quãng đường từ ruột tới gan, glucid lúc này tồn tại dưới ba loại đường là glucose, fructose và galactose. Tại gan, cả 3 loại đường trên sẽ được chuyển hóa thành glycogen. Cái chất này sẽ được giữ ở gan và trở thành nguồn năng lượng dự trữ của cơ thể. Nhờ đó, chức năng chuyển hoá glucid của gan có vai trò giúp cơ thể kiểm soát nồng độ đường trong máu, cũng như cung cấp và dự trữ năng lượng.”
“Nếu như rối loạn ở quá trình này thì sẽ gây ra rất nhiều bệnh lý, phổ biến nhất là đái tháo đường” Vy nói thêm.
“Đái tháo đường còn gọi là...”
“Thôi được rồi, tạo học vẹt luôn cho lành” Như Ý lấy tay che miệng Trúc Vy lại.
Cô chỉ hỏi cân bằng nội môi là gì thôi mà. Sao nhỏ này nói một hồi qua tới gan phèo phổi tùm lum tà la luôn rồi. Đúng là mấy đứa giỏi Sinh, chả ai bình thường hết.
Trúc Vy hất nhẹ tay Ý. Thật ra thì cô với Trúc Vy cũ có rất nhiều điểm chung, trong đó có việc cả hai đều khá giỏi Sinh. Vy kia do thích xem phim trinh thám nên có đam mê với môn này, còn cô là bác sĩ mà, nên này cũng phải biết một tí.
Thanh Nhã ngồi bên phải Vy, vừa chép bài Toán vừa chép miệng nói:
“Mày hỏi chị Vy là sai người rồi. Đụng tới mấy này là Vy nói tới sáng cho mày nghe đã luôn.”
“Còn mày ngồi ở đây chi vậy? Bàn có hai người ngồi đã chật rồi, giờ còn chen thêm mày nữa.” Như Ý rướn người vòng qua Vy, giật lấy bút từ tay Nhã.
“Cho tao chép bài tí đi mà, chút tạo kiểm tra rồi á.” Nhã vờ mếu máo, giành lấy
bút.
Như Ý đứng lên, đi qua chỗ của Nhã, lấy quyển sách Sinh kí vào đầu cô bạn:
“Sao không hỏi cô bạn học đội tuyển Toán của mày đi? Qua đây chép bài tạo làm gì?”
“Nhỏ giảng cũng như Vy á, tao có hiểu gì đâu. Thà qua đây chép bài mày còn hơn.”
Nãy giờ Trúc Vy đơ người nhìn hai người bạn. Tụi này nói vậy, có nghĩa là chê cô không biết giảng bài á hả...
Lúc này, Bảo Ngọc từ cửa bước vào. Do bàn của Vy và Ý gần cửa ra vào nên
từ xa cô nhóc đã thấy một cảnh tượng khá thú vị. Như Ý và Thanh Nhã đang chí chóe nhau, còn Vy ngồi thẫn thờ nhìn lên bảng lớp.
“Mới sáng sớm mà đã xôm như vậy rồi sao.” Ngọc khẽ khúc khích cười.
Tuy vậy, cô nhóc quyết định không đến bàn Vy chung vui, mà chọn quay về chỗ ngồi ôn lại bài cũ.
Tiếng chuông vào tiết reo lên, Như Ý nhanh chân tung cước vào Nhã, tỏ ý đuổi khách. Thanh Nhã cũng không vừa, cô nàng xách luôn quyển tập của Ý chạy về lớp.
“Cái con này, trả tao quyển tập coi.” Như Ý gào lên, chuẩn bị chạy qua lớp
11A6.
Chưa kịp di chuyển, có một bàn tay vịn nhẹ vào vai cô nhóc, kèm theo giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên. Nhưng với Ý thì đó đích thị là tiếng nói cất lên từ chốn địa ngục trần gian. (3)
“Hồ Như Ý, giờ này vào tiết rồi mà em còn chạy đi đâu nữa? Em muốn trốn tiết của tôi hay gì?”
Như Ý vội vàng quay người lại nhìn cô Lan, gãi đầu nở một nụ cười thương nghiệp: (5)
“Đâu có đâu cô, em chỉ qua đó đi lấy tập thôi mà. Nhưng mà giờ em thấy nó cũng không còn quan trọng rồi.”
Nói xong, cô nàng cùng tay cùng chân lọt tọt đi vào lớp. Nhìn thấy cảnh tượng vậy, cả lớp đều bật cười nức nẻ. Đối với 11A5 mà nói thì màn đối đáp giữa cô chủ nhiệm và cô bạn Như Ý luôn là một trong những vở hài kịch giải trí cực mạnh.
Ngồi xuống bàn, Ý gục mặt xuống than thở với người bạn cùng bàn đang cố kiềm cơn cười kia.
“Cười thì cứ cười đi. Tao không hiểu sao tao toàn bị cô ghim.” ( 1
“Ai biểu mày là trò cưng của cô chi?” Vy hỏi ngược lại.
“Trò cưng của cô Lan ai mà chả biết đó là Ngọc. Còn tao là trò thúi thì có” Như Ý phản bác.
“Biết thế rồi hỏi tạo chi nữa”
Ý đang định nói gì đó tiếp, cô Lan từ trên bàn giáo viên bỗng nói vọng xuống:
“Như Ý chắc thuộc bài rồi ha? Cô bảo ôn bài lại mà ở đó lại tám chuyện với Vy. Hai đứa lên đây, cô dò bài.”
Thôi xong rồi Lượm ơi, biết gì đâu mà trả. Trúc Vy đưa con mắt ai oán nhìn Như Ý, bị ghim một mình không chịu hay sao mà còn lôi cô vào vậy?
Kết quả là hai bạn trẻ, người nhận con 5, người nhận con 3 tròn trĩnh, nắm tay nhau về chỗ trước ánh mắt bất lực từ cô Lan.
Suốt cả tiết học, Trúc Vy đều liếc mắt trừng Ý, đến nỗi cô bạn cùng bàn phải ngây thơ lên tiếng hỏi:
“Mày bị lé hả? Sao con mắt mày nó cứ tía lia về hướng tạo á?” (1,
“Tao nào bị lé! Mày mới bị lé á, đồ hại bạn.” Vy gầm lên.
“Xin lỗi mà, ai biết cô lại vậy đâu.” Ý lúng túng nói.
“Như Ý đem vở cho cô xem. Chép kịp bài không mà lại nói chuyện với Vy vậy?”
Cô Lan đột ngột xuất hiện kế bên Ý, híp mắt cười.
“Chúc đồng chí may mắn.” Vy cúi gầm mặt, giả bộ chép bài. Tuy vậy, ở một góc độ khác, cô nàng huých nhẹ vào tay Như Ý, nhỏ giọng cổ vũ.
Tiết học vẫn tiếp tục. Vì sợ cô Lan lại bắt chẹt mình nên Như Ý cố gắng nghiêm chỉnh, chú tâm nghe giảng. Nhưng mà, khó hiểu quá. Gì mà An thích xem xe lửa buổi đêm, rồi còn Liên thích khung cảnh đoàn tàu,... Nhức hết cả đâu.
Tiếng chuông một lần nữa reo lên. Ý như được giải phóng phong ấn, vui vẻ chạy vọt ra khỏi lớp ngay sau khi cô Lan cho nghỉ giải lao.
“Thật tình, Văn có gì khó hiểu đâu mà.” Nhìn học trò, Thiên Lan thở dài.
Cô Lan đi đến bàn Ngọc, nhỏ giọng nói gì đó với cô nhóc. Nghe xong, khuôn mặt nhỏ của Bảo Ngọc như bừng sáng lên, tuy vậy, sau đó lại trùng xuống.
Nói hết những điều cần nói, cô Lan mệt mỏi bồi thêm:
“Có gì em kèm Như Ý môn Văn được không? Dạo này cô bận quá, nên không có thời gian ôn bài cho em ấy. Học thầy không tày học bạn, cô nghĩ Ý sẽ hiểu bài hơn khi được em chỉ.”
“Dạ cô, em sẽ kèm bạn ạ. Dù sao cũng sắp thi rồi” Nói thật là Ngọc cũng khá lo lắng cho tình trạng học lệch cực nặng của Ý.
“Cảm ơn em nhé, em có gì nhớ qua A11 nói với Ánh Vân luôn nha.” Vỗ nhẹ vào vai Ngọc, cô Lan đi ra khỏi lớp.
Đợi cô Lan đi xa dần, Trúc Vy lon ton đến chỗ Ngọc, bất ngờ quàng tay qua vai Ngọc, thắc mắc hỏi:
“Cô Lan tìm mày có gì vậy?”
Bảo Ngọc giật mình, vội rụt hai vai lại. Tuy là vậy, cô nhóc sau đó thả lỏng người, quay sang nhìn Vy trả lời:
“Cũng không có gì đâu. Chỉ là vụ đội tuyển với cô nhờ mình kèm Ý thôi à”
“À thì ra là vậy, Ý khó kèm lắm đó. Coi bộ kì này mày khoai rồi.” Trúc Vy chép miệng nói.
Bảo Ngọc nghe vậy, bất lực cười nhẹ. Cô nhóc cũng biết vụ Như Ý cực kỳ khó kèm cặp, dù gì cô bạn đó còn được chính cô chủ nhiệm phụ đạo. Nhưng kết quả cũng đâu vào đó, không hề có tiến bộ.
Bỗng nhớ cô Lan còn nhờ mình một việc khác ngoài chuyện kèm Ý. Ngọc vội đứng lên, rút tay Vy ra khỏi người. Cô nhóc quay sang Vy, khế lên tiếng:
“Chút mấy cậu cứ ăn sáng trước đi, nay mình ăn sáng rồi. Mình có việc qua A11 tí.” Nói xong, cô nhóc nhanh bước đi mất.
Bảo Ngọc đứng trước cửa 11A11, lúng túng thò đầu vào kiếm cô bạn chung đội tuyển của cô nhóc. Bỗng từ phía sau, có đôi tay mảnh khảnh, tinh tế che đi hai mắt của Ngọc.
“Đoán đi nào, tui là ai đây?”
“Vân phải không? Cậu thả tay ra đi...
Ánh Vân cười rộ lên, thả hai tay xuống. Ngọc lúc này quay người lại, đối diện với Vân. (20)
Trước mắt cô nhóc là bóng dáng mảnh mai của một cô nàng xinh đẹp với ngũ quan vô cùng hài hòa. Đường nét trên gương mặt của Ánh Vân rất tinh xảo, dường như bậc Thượng Đế đã dành hết mọi tinh hoa vào cô. Khác với Thục
Nghi mang vẻ khá lạnh lùng, khó gần thì Vân lại mang nét sang chảnh và thanh tạo hơn. (73)
Nếu như Nghi có nốt ruồi lệ ở khoé mắt trái thì Vân lại có nốt ruồi son ngay cánh mũi phải. Điều đó không những không làm cô xuống sắc đi, mà còn khiến cho Vân trở nên thu hút nhiều ánh nhìn của chàng trai.
Không chỉ thế, ngoài vẻ ngoài có phần hút mắt của mình, Ánh Vân càng được nhiều người yêu quý hơn bởi chất giọng dịu dàng, ngọt ngào của cô. Chất giọng ấy hay đến nỗi mà nhiều bạn phải mời Vân về đầu quân cho câu lạc bộ truyền thông. Tuy vậy, cô từ chối hết tất cả với lý do quá bận.
“Sao thế? Giờ nhớ tui nên đi tìm à?” Vân nhướng đôi mày lá liễu lên hỏi.
“Cô Lan nói là hai mình qua bài thi lọc đội tuyển, nên tuần sau bắt đầu học á.”
“À, cảm ơn cậu nha. Dạo này tui bận tập múa nên không đi ôn đội tuyển được.”
Ánh Vân sắp có cuộc thi múa đương đại cấp Thành, nên cô nàng này đã nghỉ học đội tuyển hai tháng để luyện tập. Nhưng mà khi biết tin có bài thi sàng lọc lại học sinh thì cô bạn này vẫn có mặt tham gia.
Lấy hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ của Bảo Ngọc, Vân híp mắt soi xét. Khá bất ngờ là hiện tại trên khuôn mặt dễ thương ấy không còn những vết thương nhỏ nữa.
“Cô bạn gì đó của cậu không còn tìm cậu nữa hả? Hay là cậu đang xài thuốc bôi mà tui cho vậy?” Ánh Vân tò mò hỏi thăm.
“Cả hai..” Ngọc đỏ mặt lên tiếng.
Thật ra Ảnh Vân biết hết vấn đề của Bảo Ngọc, cô cũng từng có ý định muốn thay cô bạn nhỏ của mình để đi đàm phán với Trúc Vy, nhưng mà Ngọc lại ngăn cản. Thế là Vân quyết đi nói chuyện với cô Lan.
Cô tưởng nói chuyện với cô Lan là xong chuyện. Nhưng mà đời không như mơ, bằng một cách nào đó, cô Lan không hề hiểu ý của cô nói. Dù cô có nói huỵch toẹt ra thì cô Lan vẫn có thể nghe lộn sang việc khác. (2)
Ảnh Vân cũng đem chuyện này nói với Giám Hiệu. Tất cả đều giống với cô Lan, không thể hiểu được lời cô muốn phản ánh. (6)
Bất lực, Vân chỉ có thể đứng ngoài sau lén đưa cho cô bạn những chai thuốc mỡ hàng xịn từ nước ngoài nhập về.
Buông hai tay khỏi mặt Ngọc, Vân cong nhẹ khoé môi nói:
“Hai tháng trời cậu không đi tìm tui gì hết. Cậu không xem tui là bạn của cậu nữa hả? Tui cũng có vài lần tìm cậu mà chẳng thấy cậu đâu.”