Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế
Chương 51: Thử nghiệm vacxin
“Đúng cái gì mà đúng chứ? Mình vậy mà bị tên đó dắt đi như dắt bò vậy aaaa.”
Lục Vĩnh Hi đang đi quanh căn cứ tìm thiếu tá nhà mình không ngờ mới rẽ qua khúc ngoặc cạnh khu gieo trồng đã gặp cảnh đánh nhau giữa hai người. Cậu đứng đó xem một lúc lâu lại chẳng ra mặt vì muốn xem quý ngài mặt lạnh sẽ đối xử với tình địch của mình như thế nào. Tuy điều này rất không hợp với tác phong làm việc của cậu nhưng dịp hiếm có như này phải xem cho kĩ chứ!
Thế mà nghe một hồi người ngại lại chính là cậu, đến khi thiếu tá rời đi cậu lại kiềm lòng không đặng xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Lục Vĩnh Hi từ một góc tối đi đến tự nhiên nắm lấy tay hắn, một hành động vô cùng thân mật mà bọn họ đã dần quen thuộc theo thời gian. Cậu cúi đầu xem kĩ báo cáo rồi trình bày một cách trôi chảy với người nọ. Trơn tru đến mức không ai có thể bắt bẻ được.
“Em đứng đó lâu chưa?”
Hai má Lục Vĩnh Hi hơi đỏ lên nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trả lời: “Lúc anh ta vừa tìm đến chỗ ngài.”
Hắn vươn tay vuốt nhẹ má trái ửng đỏ vì lạnh của cậu thấp giọng nói: “Lạnh cả rồi.”
“Hôm nay có tin tốt.” Lục Vĩnh Hi xoa xoa mặt mình sau đó lập tức chuyển đề tài, giọng cậu mang theo vẻ hứng khởi: “Khu gieo trồng đã phát hiện ra rằng đất bắt đầu có thể trồng được nhiều loại cây lương thực hơn. Trước đây chúng ta chỉ tập trung vào nghiên cứu các loài cây chịu hạn, chịu nhiệt, và khoai lang nhưng sau khi thí nghiệm với mẫu đất mới, có khả năng trồng thêm lúa mì và ngô.”
Cố Viễn Quân vẫn đan chặt tay mình vào tay cậu, vừa sưởi ấm cho đôi bàn tay lạnh lẽo ấy, vừa nghe báo cáo về đất trồng, lòng hắn cũng nhẹ nhõm hơn đôi phần.
Đất đai vốn là yếu tố cốt lõi trong việc tự cung tự cấp của căn cứ, việc phát hiện ra đất có khả năng trồng trọt thêm nhiều loại cây sẽ giúp căn cứ giảm bớt phụ thuộc vào nguồn vật từ phải tìm kiếm từ bên ngoài, nhất là khi tình hình xác sống và động thực vật biến dị đang tiềm ẩn nhiều nguy cơ trở lại trong tương lai.
“Đã thử nghiệm chưa?”
“Đã thử nghiệm và thành công. Nhóm nghiên cứu và các dị năng giả hệ Mộc cũng đang tiến hành phát triển các giống cây có sức đề kháng mạnh hơn. Với tốc độ này, trong vòng sáu tháng tới, chúng ta có thể bắt đầu trồng trọt quy mô lớn hơn.” Lục Vĩnh Hi tiếp tục báo cáo, đôi mắt cậu sáng lên khi nói về thành quả này.
Sau khi nguồn lương thực tạm thời được giải quyết, những vấn đề cậu và hắn hoạch định trong giai đoạn kế tiếp sẽ dễ dàng tiến hành và đi đúng quỹ đạo.
Họ đi ngang qua khu gieo trồng, nơi những luống đất được chăm sóc kỹ lưỡng, từng hàng cây xanh mơn mởn trải dài, vật liệu xây dựng như mái tôn được một đội dị năng giả vì điểm thưởng tìm về được và đem đến đổi với cao tầng. Đội ngũ nông nghiệp của căn cứ đang bận rộn, cẩn thận và tỉ mỉ chăm sóc từng cây con.
Cổ Viễn Quân dừng lại trước một luống đất mới được cải tạo, hắn cúi xuống nhặt một nắm đất lên, cảm nhận độ mềm mịn và ẩm ướt của nó. “Đất đã thực sự cải thiện nhiều.” hắn nhận xét. “Nếu có thể phát triển thêm, nguồn lương thực của căn cứ sẽ không còn là vấn đề lớn nữa.
Lục Vĩnh Hi đứng bên cạnh hắn, mỉm cười tự hào.
“Đúng vậy. Chúng ta đang tiến gần hơn tới việc tự cung tự cấp. Nếu có thể vượt qua giai đoạn này, căn cứ sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết nhưng em nghĩ căn cứ bây giờ cần được mở rộng nhanh nhất có thể.”
Thiếu tá đột ngột vòng tay qua ôm lấy cả người cậu, Lục Vĩnh Hi lại một lần
nữa nhận ra chiều cao đáng tự hào ở thế giới trước so với bây giờ chênh lệch như thế nào, cậu chỉ ước bản thân cao thêm được chút mà thôi.
“Được, tôi sẽ cho người bắt đầu làm việc này, em vất vả rồi.
Cảm nhận được hơi ấm trong lòng ngực của hắn, cậu muốn đẩy ra nhưng lại nuối tiếc, chỉ có thể làm lơ hết ánh mắt hiếu kì sáng rực như đèn pha ô tô từ đám nhân viên nghiên cứu thôi. (D
Lục Vĩnh Hi đang bàn về việc mở rộng căn cứ với Cố Viễn Quân thì từ xa, Tiến sĩ Phó đã vội vã chạy đến, trên tay cầm một tập tài liệu, vừa cười vừa thở hổn hển vì mệt. Ai bảo anh ta không có dị năng, kể cả khi rất nhiều người có được dị năng sau lần tiến hóa bất ngờ thứ hai thì anh ta vẫn không có chút dấu hiệu nào sẽ có chứ!
Thảm, chỉ có một từ để hình dung mà thôi.
“Thiếu tá Cố, Phụ tá Lục!”
Phó Hoài Chu vừa đến gần vừa gọi, giọng anh ta có chút run rẩy vì kích động thông báo: “Có tin tốt! Vacxin giai đoạn 2 đã thí nghiệm thành công!”
Hai người ngay lập tức chuyển sự chú ý về phía anh ta. Lục Vĩnh Hi nhanh chóng hỏi: “Có chắc chắn không? Đã qua đủ kiểm tra chưa?”
Tiến sĩ Phó gật đầu liên tục, mắt anh sáng rực: “Chắc chắn rồi! Kết quả cho thấy hiệu quả của vacxin đã vượt qua mong đợi, và dị năng chữa trị trong máu của thiếu tá đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc tăng cường hiệu quả" Anh ta đấm nhẹ vào bả vai cậu mắng: "Cái cậu này bộ không tin tưởng tôi đến thế cơ à?”
Lục Vĩnh Hi lạnh nhạt bảo: “Bình thường ngài ra sao ngài còn chẳng biết à?”
Cổ Viễn Quân nhẹ nhếch môi, xoa xoa tóc cậu lên tiếng hỏi: “Cụ thể thế nào?” (2)
“Máu của cậu không chỉ giúp đẩy nhanh quá trình tái tạo tế bào mà còn giúp vacxin thích nghi nhanh hơn với các loại virus biến dị.” Anh ta tiếp tục giải thích. “Chúng tôi đã thử nghiệm trên một nhóm tình nguyện viên, tất cả đều cho thấy khả năng miễn dịch với các dạng xác sống và thực vật biến dị.”
Lục Vĩnh Hi lộ vẻ kinh ngạc: “Nói cách khác, vacxin này có thể bảo vệ chúng ta khỏi chất độc và mấy vết thương gây ra ở cả động thực vật biến dị?”
“Đúng là vậy. Tiến sĩ Phó gật đầu: “Tuy nhiên, giai đoạn 3 vẫn cần được tiến hành để kiểm tra thêm về tác dụng phụ tiềm ẩn và đảm bảo vacxin có thể bảo vệ lâu dài. Nhưng bước đột phá này đã là một tin tức tuyệt vời cho tất cả người dân trong căn cứ rồi.”
Lục Vĩnh Hi có thể thấy được sau vẻ ngoài bình thản sâu thẩm trong đôi mắt nâu ấy vẫn ánh lên một tia hi vọng. Cậu cười cười, nhẹ buông lỏng tay rồi lại siết chặt lấy tay hắn, nhỏ giọng khen: “Không chừng ngài có thể trở thành niềm hi vọng của mọi người thật đấy, thiếu tá.”
Cố Viễn Quân hạ mình đến bên tai cậu thủ thỉ: “Còn tôi coi em là hi vọng.” (D)
Cố Viễn Quân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như câu rõ ràng là thả thính nọ không phải là của hắn, nguyên soái hai má đỏ âu nhưng lại bày ra bộ mặt lạnh như tiền ngoan ngoãn đứng đó không nói gì nữa.
Phó Hoài Chu khế “hừ” một tiếng, rất muốn đánh hai con người phát cơm không đúng thời điểm này. Cố Viễn Quân trầm giọng dặn dò anh ta vài điều, tên này mới thôi sân si trong lòng về đôi họ.
“Tiến sĩ Phó, ngài hãy tiếp tục đẩy nhanh tiến trình giai đoạn 3 đi, không còn nhiều thời gian. Nếu bọn chúng quay trở lại mạnh mẽ, chúng ta phải luôn trong trạng thái sẵn sàng.”
Phó Hoài Chu gật đầu quay người rời đi, bỏ lại vài lời: “Biết rồi, đang đẩy
nhanh tốc độ đây. Hai người muốn tình tứ thì về nhà, đợt sau trước mặt tôi đừng có sến súa như vậy nữa”
Lục Vĩnh Hi nghe vậy cau mày hỏi lại hắn: “Có không ạ?”
Cố Viễn Quân cười nhẹ, kéo cậu rời đi đáp: “Anh ta chỉ là ghen tị với chúng ta mà thôi.”
Lục Vĩnh Hi đang đi quanh căn cứ tìm thiếu tá nhà mình không ngờ mới rẽ qua khúc ngoặc cạnh khu gieo trồng đã gặp cảnh đánh nhau giữa hai người. Cậu đứng đó xem một lúc lâu lại chẳng ra mặt vì muốn xem quý ngài mặt lạnh sẽ đối xử với tình địch của mình như thế nào. Tuy điều này rất không hợp với tác phong làm việc của cậu nhưng dịp hiếm có như này phải xem cho kĩ chứ!
Thế mà nghe một hồi người ngại lại chính là cậu, đến khi thiếu tá rời đi cậu lại kiềm lòng không đặng xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Lục Vĩnh Hi từ một góc tối đi đến tự nhiên nắm lấy tay hắn, một hành động vô cùng thân mật mà bọn họ đã dần quen thuộc theo thời gian. Cậu cúi đầu xem kĩ báo cáo rồi trình bày một cách trôi chảy với người nọ. Trơn tru đến mức không ai có thể bắt bẻ được.
“Em đứng đó lâu chưa?”
Hai má Lục Vĩnh Hi hơi đỏ lên nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trả lời: “Lúc anh ta vừa tìm đến chỗ ngài.”
Hắn vươn tay vuốt nhẹ má trái ửng đỏ vì lạnh của cậu thấp giọng nói: “Lạnh cả rồi.”
“Hôm nay có tin tốt.” Lục Vĩnh Hi xoa xoa mặt mình sau đó lập tức chuyển đề tài, giọng cậu mang theo vẻ hứng khởi: “Khu gieo trồng đã phát hiện ra rằng đất bắt đầu có thể trồng được nhiều loại cây lương thực hơn. Trước đây chúng ta chỉ tập trung vào nghiên cứu các loài cây chịu hạn, chịu nhiệt, và khoai lang nhưng sau khi thí nghiệm với mẫu đất mới, có khả năng trồng thêm lúa mì và ngô.”
Cố Viễn Quân vẫn đan chặt tay mình vào tay cậu, vừa sưởi ấm cho đôi bàn tay lạnh lẽo ấy, vừa nghe báo cáo về đất trồng, lòng hắn cũng nhẹ nhõm hơn đôi phần.
Đất đai vốn là yếu tố cốt lõi trong việc tự cung tự cấp của căn cứ, việc phát hiện ra đất có khả năng trồng trọt thêm nhiều loại cây sẽ giúp căn cứ giảm bớt phụ thuộc vào nguồn vật từ phải tìm kiếm từ bên ngoài, nhất là khi tình hình xác sống và động thực vật biến dị đang tiềm ẩn nhiều nguy cơ trở lại trong tương lai.
“Đã thử nghiệm chưa?”
“Đã thử nghiệm và thành công. Nhóm nghiên cứu và các dị năng giả hệ Mộc cũng đang tiến hành phát triển các giống cây có sức đề kháng mạnh hơn. Với tốc độ này, trong vòng sáu tháng tới, chúng ta có thể bắt đầu trồng trọt quy mô lớn hơn.” Lục Vĩnh Hi tiếp tục báo cáo, đôi mắt cậu sáng lên khi nói về thành quả này.
Sau khi nguồn lương thực tạm thời được giải quyết, những vấn đề cậu và hắn hoạch định trong giai đoạn kế tiếp sẽ dễ dàng tiến hành và đi đúng quỹ đạo.
Họ đi ngang qua khu gieo trồng, nơi những luống đất được chăm sóc kỹ lưỡng, từng hàng cây xanh mơn mởn trải dài, vật liệu xây dựng như mái tôn được một đội dị năng giả vì điểm thưởng tìm về được và đem đến đổi với cao tầng. Đội ngũ nông nghiệp của căn cứ đang bận rộn, cẩn thận và tỉ mỉ chăm sóc từng cây con.
Cổ Viễn Quân dừng lại trước một luống đất mới được cải tạo, hắn cúi xuống nhặt một nắm đất lên, cảm nhận độ mềm mịn và ẩm ướt của nó. “Đất đã thực sự cải thiện nhiều.” hắn nhận xét. “Nếu có thể phát triển thêm, nguồn lương thực của căn cứ sẽ không còn là vấn đề lớn nữa.
Lục Vĩnh Hi đứng bên cạnh hắn, mỉm cười tự hào.
“Đúng vậy. Chúng ta đang tiến gần hơn tới việc tự cung tự cấp. Nếu có thể vượt qua giai đoạn này, căn cứ sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết nhưng em nghĩ căn cứ bây giờ cần được mở rộng nhanh nhất có thể.”
Thiếu tá đột ngột vòng tay qua ôm lấy cả người cậu, Lục Vĩnh Hi lại một lần
nữa nhận ra chiều cao đáng tự hào ở thế giới trước so với bây giờ chênh lệch như thế nào, cậu chỉ ước bản thân cao thêm được chút mà thôi.
“Được, tôi sẽ cho người bắt đầu làm việc này, em vất vả rồi.
Cảm nhận được hơi ấm trong lòng ngực của hắn, cậu muốn đẩy ra nhưng lại nuối tiếc, chỉ có thể làm lơ hết ánh mắt hiếu kì sáng rực như đèn pha ô tô từ đám nhân viên nghiên cứu thôi. (D
Lục Vĩnh Hi đang bàn về việc mở rộng căn cứ với Cố Viễn Quân thì từ xa, Tiến sĩ Phó đã vội vã chạy đến, trên tay cầm một tập tài liệu, vừa cười vừa thở hổn hển vì mệt. Ai bảo anh ta không có dị năng, kể cả khi rất nhiều người có được dị năng sau lần tiến hóa bất ngờ thứ hai thì anh ta vẫn không có chút dấu hiệu nào sẽ có chứ!
Thảm, chỉ có một từ để hình dung mà thôi.
“Thiếu tá Cố, Phụ tá Lục!”
Phó Hoài Chu vừa đến gần vừa gọi, giọng anh ta có chút run rẩy vì kích động thông báo: “Có tin tốt! Vacxin giai đoạn 2 đã thí nghiệm thành công!”
Hai người ngay lập tức chuyển sự chú ý về phía anh ta. Lục Vĩnh Hi nhanh chóng hỏi: “Có chắc chắn không? Đã qua đủ kiểm tra chưa?”
Tiến sĩ Phó gật đầu liên tục, mắt anh sáng rực: “Chắc chắn rồi! Kết quả cho thấy hiệu quả của vacxin đã vượt qua mong đợi, và dị năng chữa trị trong máu của thiếu tá đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc tăng cường hiệu quả" Anh ta đấm nhẹ vào bả vai cậu mắng: "Cái cậu này bộ không tin tưởng tôi đến thế cơ à?”
Lục Vĩnh Hi lạnh nhạt bảo: “Bình thường ngài ra sao ngài còn chẳng biết à?”
Cổ Viễn Quân nhẹ nhếch môi, xoa xoa tóc cậu lên tiếng hỏi: “Cụ thể thế nào?” (2)
“Máu của cậu không chỉ giúp đẩy nhanh quá trình tái tạo tế bào mà còn giúp vacxin thích nghi nhanh hơn với các loại virus biến dị.” Anh ta tiếp tục giải thích. “Chúng tôi đã thử nghiệm trên một nhóm tình nguyện viên, tất cả đều cho thấy khả năng miễn dịch với các dạng xác sống và thực vật biến dị.”
Lục Vĩnh Hi lộ vẻ kinh ngạc: “Nói cách khác, vacxin này có thể bảo vệ chúng ta khỏi chất độc và mấy vết thương gây ra ở cả động thực vật biến dị?”
“Đúng là vậy. Tiến sĩ Phó gật đầu: “Tuy nhiên, giai đoạn 3 vẫn cần được tiến hành để kiểm tra thêm về tác dụng phụ tiềm ẩn và đảm bảo vacxin có thể bảo vệ lâu dài. Nhưng bước đột phá này đã là một tin tức tuyệt vời cho tất cả người dân trong căn cứ rồi.”
Lục Vĩnh Hi có thể thấy được sau vẻ ngoài bình thản sâu thẩm trong đôi mắt nâu ấy vẫn ánh lên một tia hi vọng. Cậu cười cười, nhẹ buông lỏng tay rồi lại siết chặt lấy tay hắn, nhỏ giọng khen: “Không chừng ngài có thể trở thành niềm hi vọng của mọi người thật đấy, thiếu tá.”
Cố Viễn Quân hạ mình đến bên tai cậu thủ thỉ: “Còn tôi coi em là hi vọng.” (D)
Cố Viễn Quân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như câu rõ ràng là thả thính nọ không phải là của hắn, nguyên soái hai má đỏ âu nhưng lại bày ra bộ mặt lạnh như tiền ngoan ngoãn đứng đó không nói gì nữa.
Phó Hoài Chu khế “hừ” một tiếng, rất muốn đánh hai con người phát cơm không đúng thời điểm này. Cố Viễn Quân trầm giọng dặn dò anh ta vài điều, tên này mới thôi sân si trong lòng về đôi họ.
“Tiến sĩ Phó, ngài hãy tiếp tục đẩy nhanh tiến trình giai đoạn 3 đi, không còn nhiều thời gian. Nếu bọn chúng quay trở lại mạnh mẽ, chúng ta phải luôn trong trạng thái sẵn sàng.”
Phó Hoài Chu gật đầu quay người rời đi, bỏ lại vài lời: “Biết rồi, đang đẩy
nhanh tốc độ đây. Hai người muốn tình tứ thì về nhà, đợt sau trước mặt tôi đừng có sến súa như vậy nữa”
Lục Vĩnh Hi nghe vậy cau mày hỏi lại hắn: “Có không ạ?”
Cố Viễn Quân cười nhẹ, kéo cậu rời đi đáp: “Anh ta chỉ là ghen tị với chúng ta mà thôi.”