Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế
Chương 56: Ngày hôm nay là ngày cuối cùng.
Khi hừng đông lại đến, cậu sẽ quay về bên hắn, như lời đã hứa tận sâu trong trái tim.
Lục Vĩnh Hi đứng giữa khoảng không rộng lớn, nơi những xác sống và động thực vật biến dị tụ tập thành một biển quái vật vô tận. Gió thổi mạnh, cuốn theo tiếng gào thét đầy phẫn nộ từ phía kẻ thù. Cả bầu trời như đắm chìm trong màn đêm tối tăm, chỉ còn lại ánh sáng của các tia điện lóe lên từ thanh kiếm năng lượng mà cậu đang nắm chặt trong tay.
Đây là ngày cuối cùng.
“Lục Vĩnh Hi, ngày hôm nay là ngày cuối cùng” giọng của Lục Ngạn lại vang vọng trong tâm trí cậu, lạnh lùng và xa lạ như một lời tiên tri dành cho số mệnh của tất cả mọi người và cả chính cậu.
Cậu không đáp lại, chỉ khẽ mím môi. Ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, nơi đám xác sống đang ùn ùn kéo tới như một cơn sóng thần bất tận muốn hủy diệt tất cả kiến trúc, cá thể mà nó quét qua. Dị năng của cậu, sau bao nhiêu ngày dồn nén, nay đã trở lại như ban đầu, tinh thần lực cấp SSS. Cậu biết bản thân không thể lùi bước, không thể để lũ quái vật tiến gần thêm một bước đến căn cứ. Đằng sau cậu, là những người cậu yêu thương, là nơi Cố Viễn Quân đang đợi cậu trở về.
Bằng mọi giá, cậu sẽ bảo vệ nơi đó.
Cơ giáp 001 khẽ rung lên, báo hiệu hệ thống đã được kích hoạt đến mức tối đa. Trong nháy mắt, Lục Vĩnh Hi phóng lên trời cao, lao thẳng vào giữa trung tâm đội quân quái vật. Thanh kiếm năng lượng trong tay cậu lóe lên, chém xuyên qua không khí và giáng xuống mặt đất với một sức mạnh khủng khiếp. Đất đá vỡ tung, từng đợt năng lượng cuồng nộ bắn ra xung quanh, cuốn phăng hàng trăm xác sống và thực vật biến dị.
Nhưng thứ sức mạnh khủng khiếp đó vẫn không thể đẩy lui số lượng khổng lồ ấy. Những động thực vật biến dị cao lớn với đủ hình thù kỳ dị, vươn lên từ lòng đất như những cột trụ sống, với những dây leo sắc bén, xoắn quanh không gian như đang muốn siết chặt lấy cơ giáp của cậu. Lũ xác sống bò lên như dòng chảy vô tận, tiếng gào rú của chúng chói tai đến mức như muốn đào thủng màng nhĩ của con người.
Lục Vĩnh Hi lướt qua chúng như một bóng ma, không hề chậm lại. Cậu chém từng nhát kiếm mạnh mẽ vào quái vật, nhưng bản thân vẫn ý thức rõ ràng rằng, đây không phải là tất cả. Lũ sinh vật này chỉ là phần nhỏ của đội quân lớn hơn đang tiến về phía căn cứ, cách đây khoảng 10km. (2
Phía trước cậu, một sinh vật khổng lồ xuất hiện, cao hơn mười mét, da nó dày như thép, mỗi bước đi của nó làm rung chuyển cả đất trời. Cậu nhận ra ngay, đây là thủ lĩnh của lũ quái vật, một con quái vật thực vật biến dị, với những xúc tu khổng lồ tỏa ra xung quanh như mạng nhện, đang không ngừng hút lấy sinh mệnh của những con xác sống cấp thấp khác khiến bản thân nó ngày một mạnh hơn.
“Đây rồi.” Lục Vĩnh Hi lẩm bẩm, đôi mắt cậu trở nên ngưng động. Đó là mục tiêu cậu phải tiêu diệt.
Cơ giáp của cậu sáng lên, tiếng động cơ rền vang, trong chớp mắt, cậu phóng tới con quái vật khổng lồ với tốc độ kinh hoàng. Cậu lao vào những xúc tu vươn ra từ thân thể nó, xoay người né tránh, chém qua chúng bằng những đường kiếm chính xác. Cả cơ thể cậu chuyển động nhanh như gió, những vệt sáng màu xanh lóe lên trong đêm đen, xé toạc không gian xung quanh.
Thế nhưng con quái vật không dễ dàng bị đánh bại. Những xúc tu khổng lồ của nó không ngừng vươn tới, vây quanh và tấn công cậu từ mọi hướng. Mỗi cú quét của chúng đều mang theo sức mạnh kinh người, khiến không khí xung quanh rung chuyển. Lục Vĩnh Hi cảm nhận được sức nặng khủng khiếp của từng đòn đánh, nhưng cậu không hề dừng lại.
“Lục Vĩnh Hi!” Giọng nói của Cố Viễn Quân bất ngờ vang lên qua kênh liên lạc nội bộ. “Em đang ở đâu? Trả lời tôi!”
Lục Vĩnh Hi chớp mắt, rồi nhanh chóng trả lời: “Em đang ở cách căn cứ 10km, ngài gọi mọi người đi ạ... chuẩn bị chiến đấu, em không kiểm soát hết được tình hình.”
Cậu ngừng lại một chút, nhìn về phía căn cứ xa xa qua đôi mắt của 001, nơi ánh sáng le lói của căn cứ vẫn sáng lên như một đốm lửa nhỏ giữa biển đêm tăm tối. Cậu cười khẽ, giọng nói dứt khoát nhưng lại vô cùng dịu dàng: “Hôm nay, nhất định em sẽ quay về.”
Một giây mất cảnh giác đó, cả cơ giáp Lục Vĩnh Hi đã bị con quái vật khổng lồ hất bay ra thật ra, xác sống cấp thấp nhanh chóng vây đến bao trùm lấy cả người cơ giáp. (5)
Bộ đàm liên lạc bị ngắt, trái tim Cố Viễn Quân dường như ngừng đập, hắn thầm thì, mỗi câu, mỗi chữ đều như chứa đựng sự xót xa khôn kể mà hắn dành cho người nọ.
“Tôi tin chứ! Em nhất định sẽ về mà... nhất định sẽ sống sót.”
“Nơi đây là hậu phương vững chãi của em, tôi sẽ bảo vệ nó để em còn nơi để trở về.”
Hắn nhìn lũ xác sống tựa như đàn kiến khổng lồ đang kéo về phía căn cứ, lạnh lùng ra lệnh.
“Chuẩn bị chiến đấu.”
Tác giả có lời muốn nói.
Nhiều đêm chìm vào giấc ngủ trong sự bối rối và lạc lõng, chính cậu vẫn luôn không tin cuộc sống hạnh phúc hiện tại là thật, nhưng hôm nay mọi thứ dường như chân thực đến mức cậu không thể sợ hãi, không thể hoài nghi nữa.
Chiến đấu để bảo vệ cả thế giới của cậu...
Lục Vĩnh Hi đứng giữa khoảng không rộng lớn, nơi những xác sống và động thực vật biến dị tụ tập thành một biển quái vật vô tận. Gió thổi mạnh, cuốn theo tiếng gào thét đầy phẫn nộ từ phía kẻ thù. Cả bầu trời như đắm chìm trong màn đêm tối tăm, chỉ còn lại ánh sáng của các tia điện lóe lên từ thanh kiếm năng lượng mà cậu đang nắm chặt trong tay.
Đây là ngày cuối cùng.
“Lục Vĩnh Hi, ngày hôm nay là ngày cuối cùng” giọng của Lục Ngạn lại vang vọng trong tâm trí cậu, lạnh lùng và xa lạ như một lời tiên tri dành cho số mệnh của tất cả mọi người và cả chính cậu.
Cậu không đáp lại, chỉ khẽ mím môi. Ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, nơi đám xác sống đang ùn ùn kéo tới như một cơn sóng thần bất tận muốn hủy diệt tất cả kiến trúc, cá thể mà nó quét qua. Dị năng của cậu, sau bao nhiêu ngày dồn nén, nay đã trở lại như ban đầu, tinh thần lực cấp SSS. Cậu biết bản thân không thể lùi bước, không thể để lũ quái vật tiến gần thêm một bước đến căn cứ. Đằng sau cậu, là những người cậu yêu thương, là nơi Cố Viễn Quân đang đợi cậu trở về.
Bằng mọi giá, cậu sẽ bảo vệ nơi đó.
Cơ giáp 001 khẽ rung lên, báo hiệu hệ thống đã được kích hoạt đến mức tối đa. Trong nháy mắt, Lục Vĩnh Hi phóng lên trời cao, lao thẳng vào giữa trung tâm đội quân quái vật. Thanh kiếm năng lượng trong tay cậu lóe lên, chém xuyên qua không khí và giáng xuống mặt đất với một sức mạnh khủng khiếp. Đất đá vỡ tung, từng đợt năng lượng cuồng nộ bắn ra xung quanh, cuốn phăng hàng trăm xác sống và thực vật biến dị.
Nhưng thứ sức mạnh khủng khiếp đó vẫn không thể đẩy lui số lượng khổng lồ ấy. Những động thực vật biến dị cao lớn với đủ hình thù kỳ dị, vươn lên từ lòng đất như những cột trụ sống, với những dây leo sắc bén, xoắn quanh không gian như đang muốn siết chặt lấy cơ giáp của cậu. Lũ xác sống bò lên như dòng chảy vô tận, tiếng gào rú của chúng chói tai đến mức như muốn đào thủng màng nhĩ của con người.
Lục Vĩnh Hi lướt qua chúng như một bóng ma, không hề chậm lại. Cậu chém từng nhát kiếm mạnh mẽ vào quái vật, nhưng bản thân vẫn ý thức rõ ràng rằng, đây không phải là tất cả. Lũ sinh vật này chỉ là phần nhỏ của đội quân lớn hơn đang tiến về phía căn cứ, cách đây khoảng 10km. (2
Phía trước cậu, một sinh vật khổng lồ xuất hiện, cao hơn mười mét, da nó dày như thép, mỗi bước đi của nó làm rung chuyển cả đất trời. Cậu nhận ra ngay, đây là thủ lĩnh của lũ quái vật, một con quái vật thực vật biến dị, với những xúc tu khổng lồ tỏa ra xung quanh như mạng nhện, đang không ngừng hút lấy sinh mệnh của những con xác sống cấp thấp khác khiến bản thân nó ngày một mạnh hơn.
“Đây rồi.” Lục Vĩnh Hi lẩm bẩm, đôi mắt cậu trở nên ngưng động. Đó là mục tiêu cậu phải tiêu diệt.
Cơ giáp của cậu sáng lên, tiếng động cơ rền vang, trong chớp mắt, cậu phóng tới con quái vật khổng lồ với tốc độ kinh hoàng. Cậu lao vào những xúc tu vươn ra từ thân thể nó, xoay người né tránh, chém qua chúng bằng những đường kiếm chính xác. Cả cơ thể cậu chuyển động nhanh như gió, những vệt sáng màu xanh lóe lên trong đêm đen, xé toạc không gian xung quanh.
Thế nhưng con quái vật không dễ dàng bị đánh bại. Những xúc tu khổng lồ của nó không ngừng vươn tới, vây quanh và tấn công cậu từ mọi hướng. Mỗi cú quét của chúng đều mang theo sức mạnh kinh người, khiến không khí xung quanh rung chuyển. Lục Vĩnh Hi cảm nhận được sức nặng khủng khiếp của từng đòn đánh, nhưng cậu không hề dừng lại.
“Lục Vĩnh Hi!” Giọng nói của Cố Viễn Quân bất ngờ vang lên qua kênh liên lạc nội bộ. “Em đang ở đâu? Trả lời tôi!”
Lục Vĩnh Hi chớp mắt, rồi nhanh chóng trả lời: “Em đang ở cách căn cứ 10km, ngài gọi mọi người đi ạ... chuẩn bị chiến đấu, em không kiểm soát hết được tình hình.”
Cậu ngừng lại một chút, nhìn về phía căn cứ xa xa qua đôi mắt của 001, nơi ánh sáng le lói của căn cứ vẫn sáng lên như một đốm lửa nhỏ giữa biển đêm tăm tối. Cậu cười khẽ, giọng nói dứt khoát nhưng lại vô cùng dịu dàng: “Hôm nay, nhất định em sẽ quay về.”
Một giây mất cảnh giác đó, cả cơ giáp Lục Vĩnh Hi đã bị con quái vật khổng lồ hất bay ra thật ra, xác sống cấp thấp nhanh chóng vây đến bao trùm lấy cả người cơ giáp. (5)
Bộ đàm liên lạc bị ngắt, trái tim Cố Viễn Quân dường như ngừng đập, hắn thầm thì, mỗi câu, mỗi chữ đều như chứa đựng sự xót xa khôn kể mà hắn dành cho người nọ.
“Tôi tin chứ! Em nhất định sẽ về mà... nhất định sẽ sống sót.”
“Nơi đây là hậu phương vững chãi của em, tôi sẽ bảo vệ nó để em còn nơi để trở về.”
Hắn nhìn lũ xác sống tựa như đàn kiến khổng lồ đang kéo về phía căn cứ, lạnh lùng ra lệnh.
“Chuẩn bị chiến đấu.”
Tác giả có lời muốn nói.
Nhiều đêm chìm vào giấc ngủ trong sự bối rối và lạc lõng, chính cậu vẫn luôn không tin cuộc sống hạnh phúc hiện tại là thật, nhưng hôm nay mọi thứ dường như chân thực đến mức cậu không thể sợ hãi, không thể hoài nghi nữa.
Chiến đấu để bảo vệ cả thế giới của cậu...