Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 136: Tuyệt đối không để cho mẹ chịu uất ức



Đôi mắt to tròn còn tràn đầy nước mắt của Trình Lan Y vụt sáng, mím môi không khóc ra tiếng, cũng không nói lời nào nữa.

La Tình Uyển lẳng lặng chờ đợi mấy giây, sợ Nam Cung Dạ Hi lại bắt đầu phát giận, không thể làm gì khác hơn đành phải kéo bàn tay nhỏ bé của Trình Lan Y qua, thử dò xét hỏi: "Y Y, tại sao bạn nhỏ không cho cháu mượn?"

Trình Lan Y cắn môi, tính tình luôn kiêu ngạo ngang ngược cũng không dám ở trong ngực của cậu la lối om sòm, thế nhưng mỗi lần gặp phải loại sự tình này thì nhất định không nói lời nào, giống như biết chắc chắn là người lớn sẽ không thể làm gì cô bé, cho nên càng lúc càng ra vẻ ấm ức, chính là không nói lời nào!

La Tình Uyển lẳng lặng đợi mấy giây mà cô bé cũng không có phản ứng, ánh mắt trong suốt nhìn thoáng qua Nam Cung Kình Hiên, có phần bất lực.

Nam Cung Kình Hiên nâng hàng mi dày rậm lên, cũng không cưng chiều cô bé nữa, vỗ vỗ đầu cô bé nói: "Ngày mai đến trường nhìn xem, bây giờ đi theo mẹ cháu về nhà, nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai tiếp tục đi học."

Trình Lan Y bị thả xuống đất, mắt thấy dáng vẻ hung thần ác sát của mẹ muốn tiến tới gần, giọng thanh thúy nói: "Y Y không muốn đi học! ngày mai Y Y không cần đi học á!"

"Trình Lan Y, con lại náo loạn phải hay không? Mỗi lần cãi cọ hay đánh lộn không lại người ta con liền làm đà điểu, con vừa mới khóc đến mức thiếu chút nữa xốc nóc nhà sức lực đó đi đâu rồi! Có giỏi thì đi tìm ông ngoại, để ông ngoại giải quyết giúp con, đuổi học thằng nhóc kia thì sẽ không có ai dám ăn hiếp con nữa, có hiểu hay không hả!"

Trình Lan Y mím môi không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ mềm mại tràn đầy vẻ khẩn trương, giật nhẹ tay áo của Nam Cung Kình Hiên: "Cậu, không cần đến trường học.…."

"Không đến trường làm sao có thể hỏi rõ ràng? Là cháu sai hay là lỗi của bạn nhỏ, dù sao cũng nên làm rõ ràng rồi mới kết luận, nếu như là lỗi của Y Y, phải phạt thế nào thì phạt thế ấy, chuyện đến đây cậu đã hiểu, đừng nghĩ mẹ hay là ông ngoại có thể bảo vệ cháu, hiểu không?" Nam Cung Kình Hiên siết chặt cằm của cô bé, đôi mắt thâm thúy kiêu căng thoáng qua sự lạnh lùng nghiêm nghị.

Đứng ở bên cạnh anh, sắc mặt cô bé đã trắng nhợt còn hai mắt thì trợn to.

"Y Y không đi học! Không phải lỗi của Y Y, đều là do Dụ Thiên Ảnh đó!! Chính là bạn ấy không cho cháu mượn máy chơi game, mấy bạn khác có thể mượn tại sao không cho cháu mượn!" Rốt cuộc Trình Lan Y cũng bộc phát ra, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng.

Toàn thân Nam Cung Kình Hiên chấn động, đôi mắt thâm thúy bỗng run run nổi cơn sóng gió. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

"Vậy con muốn làm gì hả? Con lại muốn chiếm đoạt phải hay không?!" Nam Cung Dạ Hi kéo mạnh cô con gái nhỏ của mình qua, đôi mắt đẹp bùng cháy lửa giận: "Trình Lan Y, con đúng là rất có triển vọng, nhà con nghèo rớt mồng tơi ngay cả cái máy chơi game cũng không mua nổi cho con đúng không? Ai cho con ở trong trường học làm mất thể diện của mẹ hả!"

Trình Lan Y bị mẹ hung hăng đẩy ngã nhào ở trên sofa, mếu môi thiếu chút nữa lại khóc, nhưng cố nén, trừng đôi mắt la to: "Nhà chúng ta nhất định là không có, đúng là con chưa hề thấy qua, chính là muốn giành! Nhưng mà bạn ấy bắt nạt con, bạn ấy chạy nhanh như vậy hại con té ngã, cái mông con té đau, con bị chảy máu, ô oa....."

Cô bé cong cong cánh tay nhỏ của mình lên, trên da thịt mềm mại quả nhiên có mấy dấu trầy xước đo đỏ.

Cô bé khóc đến ruột gan đứt từng khúc, sắc mặt của Nam Cung Dạ Hi lại sung huyết đỏ bừng sắp nhỏ ra máu, mỗi lần tiểu ác ma Trình Lan Y này gây chuyện là cô ta đều hao tổn tâm tư, tính tình cô ta vênh váo tự đắc không cho phép bản thân chịu chút xíu uất ức, túm cánh tay nhỏ của con gái đẩy tới nói: "Vậy đi tìm ông ngoại đi, kêu ông ngoại giúp con đuổi học bạn nhỏ đó! Mỗi lần con khóc có dùng được cái rắm gì không, ông ngoại thương con nhất, còn không đi mau!"

Trình Lan Y bị rống càng khóc dữ dội hơn, sự ngang ngược cùng uất ức trộn lẫn trong lòng, vỗ vỗ bụi đất trên cái váy, lau nước mắt rồi hướng về phía phòng sách của ông ngoại đi tới.

"Đủ rồi." Nam Cung Kình Hiên trầm thấp ngăn lại vở kịch ồn ào  này, giọng nói nồng hậu quanh quẩn trong không gian phòng khách.

Sắc mặt Nam Cung Dạ Hi đỏ lên: "Anh trai, anh muốn làm gì! Bình thường anh đâu có quan tâm, lần này anh cũng không cần trông nom!"

Nam Cung Kình Hiên quét ánh mắt thâm thúy qua Trình Lan Y, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra tâm tình phức tạp: "Y Y tới đây."

Trình Lan Y sợ tới mức chân không dám di chuyển, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên vẫn là vội vã di chuyển từng bước từng bước, bàn tay nhỏ của cô bé bị Nam Cung Kình Hiên cầm lấy, bên tai là tiếng nói thật nhỏ: "Người bạn nhỏ đó tên gọi là gì?"

Trình Lan Y cho là cậu đổi tính muốn giúp cô bé chèn ép tên tiểu tử thúi kiêu căng kia, mang theo tiếng khóc nức nở giọng nói giòn tan: "Dụ Thiên Ảnh!"

Sắc đen trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng nồng đậm, giống như biển cả cuộn trào sóng ngầm mãnh liệt.

"Chuyện này không cần đi tìm ông ngoại, ngày mai cậu dẫn cháu đến trường học giải quyết."

Vừa nghe những lời này trái tim của Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên nhảy lên, ôm con gái của mình nói: "Em không cần! Anh trai, anh không cần phải lo chuyện của em, em nhất định không để cho người khác bắt nạt con gái em, em chính là muốn dạy dỗ bọn họ một chút, coi bọn họ sau này còn dám đối nghịch với nhà Nam Cung nữa hay không!"

"Gả ra ngoài rồi cũng không cần nhắc đến nhà Nam Cung, về sau mày còn dám lấy ba chữ này diễu võ dương oai ở bên ngoài, cẩn thận tao không khách khí với mày!" Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng quét mắt qua khuôn mặt của em gái.

"Anh trai! Em không cần, em chỉ muốn đi tìm ba!" Nam Cung Dạ Hi giận đến trợn tròn đôi mắt đẹp, đau lòng kêu lên.

"Chuyện này để cho tao giải quyết, hoặc là cả đời không cho mày bước vào cửa lớn nhà Nam Cung nữa—— chọn đi." Ánh mắt âm trầm của Nam Cung Kình Hiên quét qua, cả người tản ra hơi thở lẫm liệt mị hoặc như Satan địa ngục, làm cho người ta không dám kháng cự lại.

"Anh….. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy!"

"Mày nói thử đi?" Ánh mắt lạnh như hàn băng nhìn cô ta chằm chằm, mang theo chút mùi vị khát máu, khiến người ta tinh tường thấy được sát khí bên trong!

Thở dốc phập phồng, đôi mắt đẹp của Nam Cung Dạ Hi bùng cháy lửa giận, cảm xúc cuồn cuộn dữ dội, được, được, cô ta cũng biết anh trai còn nhớ rõ mấy chuyện năm năm về trước, ròng rã năm năm rồi, con đàn bà hèn hạ hại cô ta sinh non vẫn còn có địa vị quan trọng như thế ở trong lòng của anh trai sao!

Sau khi róc xương lóc thịt bóng dáng mỏng manh đó ở tận đáy lòng, Nam Cung Dạ Hi ôm hận bồng con gái của mình lên: "Ngày mai để cậu theo chúng ta cùng đến trường dạy dỗ thằng nhóc kia! Dù sao hôm qua cũng đã nói là để cho phụ huynh của nó tới gánh chịu trách nhiệm! Chuyện Y Y bị thương em theo bọn họ cãi đến cùng! Chờ coi!"

Nam Cung Kình Hiên không nói một lời, trong đầu lưu lại cảnh tượng đó, bóng dáng Dụ Thiên Tuyết mảnh khảnh lôi kéo con trai xuất hiện ở trước mặt anh, anh có dự cảm mãnh liệt có thể khẳng định, đứa bé kia là con trai của anh.

Anh muốn gặp hai mẹ con, mỗi một phân, mỗi một khắc, mỗi một lần cơ hội.

*****

Xua tan sương sớm, ánh mặt trời chiếu sáng ở cổng chính trường tiểu học Ấu Dương.

"Đây là ngày đầu tiên mẹ đi làm, lại phải xin nghỉ." Dụ Thiên Tuyết có chút mất mác nói một câu, giữ chặt tay Tiểu Ảnh, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng nghiêm túc nói: "Một lát nữa nếu như con nhìn thấy ba mẹ của bạn, Tiểu Ảnh nhất định phải nói thật, không cần hành động theo cảm tính, mẹ đang ở bên cạnh con, tin tưởng con có thể phân rõ ai đúng ai sai, phải hay không?"

Tiểu Ảnh ngẩng mặt lên, vẻ mặt hơi phức tạp, "Dạ" một tiếng.

Thật sự là cậu bé chưa từng sinh hoạt học tập cùng với các bạn thế này, không nghĩ tới còn có thể mâu thuẫn ầm ĩ cùng với bạn nhỏ, nhưng mà chuyện ngày hôm qua rõ ràng cũng không thể trách cậu bé, cô bé kia tự ngã xuống mà mình còn đi lướt qua!

"Mẹ, con muốn đi tiểu." Tiểu Ảnh ngẩng mặt lên nói.

"Tiểu Ảnh, không thể trốn tránh hiện thực." Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, khuôn mặt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng động lòng người, nắm chặt tay cậu bé: "Mẹ ở ngay bên cạnh mà con còn sợ sao?"

"Mẹ, không phải Tiểu Ảnh sợ! Trước kia Tiểu Ảnh và mẹ ở nước Mĩ chưa bao giờ gặp qua chuyện không phân rõ phải trái thế này, Tiểu Ảnh không sợ bọn họ, nhưng mà mẹ không cần vì Tiểu Ảnh mà chịu uất ức, con thà chuyển trường không đi học cũng không để mẹ chịu uất ức!" Tiểu Ảnh lớn tiếng nói, trong đôi mắt trong trẻo phát ra ánh sáng quật cường.

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết hơi cảm động, ngồi xổm xuống xòe bàn tay ra: "Được, mẹ cũng giống như vậy, chúng ta đều tin tưởng nhau, coi như đối phương ngang ngược thì chúng ta cũng không khuất phục! Mẹ sẽ không chịu uất ức, Tiểu Ảnh tuyệt đối cũng không thể chịu uất ức!"

"Dạ!" Tiểu Ảnh trịnh trọng gật đầu, không sợ hãi ngẩng đầu  ưỡn ngực lôi kéo Dụ Thiên Tuyết đi về hướng phòng học.

Trong phòng học, cô giáo Đàm đã đợi hồi lâu.

Ở tại cửa ra vào thấy bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết, cô giáo Đàm đi ra ngoài nghênh đón, có chút lo lắng nhìn nhìn phương hướng phòng giáo viên, hơi xấu hổ cười cười nói: "Đi thôi, phụ huynh của cô bé kia đã đi qua đó rồi, có hơi hung hãn, Dụ tiểu thư, cô đừng thấy lạ."

Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, kéo Tiểu Ảnh qua: "Dạ."

Cửa phòng giáo viên bị mở ra, đầu tiên thấy chính là cánh tay nhỏ đã được cuộn tay áo lên lộ ra vết thương nhỏ, cô bé đang ríu rít khóc thút thít.

"Ơ, rốt cuộc cũng đã đến đúng không? Hôm qua chưa kịp nhìn, hôm nay tôi muốn nhìn thử là người nào không có mắt dám ăn hiếp cháu ngoại của nhà Nam Cung!" Nam Cung Dạ Hi cười lạnh một tiếng đặt con gái đang bồng trên người xuống đất nói.

Đôi mắt trong veo của Dụ Thiên Tuyết quét qua thương thế của cô bé kia trước, xác định không có gì đáng ngại mới nhìn về phía cô gái đang nói chuyện.

Chẳng qua là một trong nháy mắt, sấm sét vang dội cả phòng giáo viên, Dụ Thiên Tuyết bị mấy người trước mắt làm cho chấn động tại chỗ, đôi mắt trong trẻo rung động không lớn không nhỏ, sắc mặt có hơi tái nhợt.

Mà Nam Cung Dạ Hi bị bất ngờ nên sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trợn to cả kinh: "Cô….. Dụ Thiên Tuyết, tại sao là cô?!" 

Không riêng gì cô ta, sau lưng cô ta khuôn mặt Trình Dĩ Sênh lại càng lộ vẻ không thể tin nổi.

"Thiên Tuyết, em….." Trình Dĩ Sênh kích động kêu lên một tiếng, không ngờ cô vẫn còn sống, năm năm sau còn có thể sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ!

Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết mát lạnh đảo qua, rơi vào trên thân người đàn ông cao ngất rắn rỏi kia, trời sanh anh quý khí quanh quẩn cả người, đôi mắt thâm thúy phát ra sự kiêu căng, chầm chậm đi tới, ưu nhã mà mị hoặc.

Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên tràn đầy nhu tình mà thâm ý nhìn cô một cái, chậm rãi ngồi xổm người xuống, vuốt ve đầu Tiểu Ảnh: "Còn nhớ chú không?"

Tiểu Ảnh cũng kinh ngạc, nhìn cô bé kia hỏi: "Chú theo chân bọn họ là quan hệ như thế nào?!"

Cô giáo Đàm thấy một màn như thế thì hơi yên tâm một chút: "Hóa ra là mọi người đều quen biết, anh thấy giải quyết như thế này được không, trẻ con không hiểu chuyện cãi nhau ầm ĩ, cũng không cần đến mức kinh động gây sức ép cho nhà trường, để cho hai đứa bé nói rõ rồi bảo đảm sẽ không có việc gì xảy ra nữa là tốt rồi, mọi người nói có đúng hay không?"

"Đúng cái gì mà đúng hả!" Một câu nói hung ác của Nam Cung Dạ Hi bức cô giáo lui về phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết, cười lạnh nói: "A, tôi thật sự không nghĩ đến năm năm sau vẫn có thể đụng phải cô, Dụ Thiên Tuyết, cô còn chưa chết sao? Không chết nên cô lớn lối vậy sao?! Cùng người đàn ông nào sinh ra một đứa hạ tiện như thế lại dám trở về ăn hiếp con gái của tôi, cô không muốn sống nữa đúng không!"

Lời nói sắc bén như gai nhọn trực tiếp bức Dụ Thiên Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu của cô không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn Nam Cung Dạ Hi, năm năm sau, đã lâu không gặp, cô ta lại vẫn là bộ dáng phách lối đứng đầu ấy.

Nàng không có bực bội, nhưng mà Tiểu Ảnh thì tức giận.

Đôi mắt trong trẻo đột nhiên phát ra một chút sát khí, Tiểu Ảnh vòng qua Nam Cung Kình Hiên đi tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn hồng sáng lên sự quật cường: "Dì này, dì thật là không có lễ phép! Lúc gặp mặt người ta thường ân cần thăm hỏi, sao trước sau dì chỉ biết hỏi người ta có chết hay không?! Mẹ cháu còn sống hay không còn sống mắc mớ gì tới dì, tại sao ở chỗ này *thuyết tam đạo tứ*! Nơi này là trường học, ngay cả lễ phép căn bản như học sinh tiểu học chúng cháu đang học ở đây dì cũng đều không có! Ba mẹ của dì cũng không dạy dì phải làm thế nào tôn trọng người khác hay sao!"

Cậu bé tức giận, giọng thanh thúy như từng làn roi hung hăng quất vào trên mặt của Nam Cung Dạ Hi! Đôi mắt trong suốt to tròn lộ ra sự căm phẫn, cực độ căm phẫn, cậu bé vừa tròn năm tuổi cũng chưa từng mất khống chế thế này, nhưng cũng chưa bao giờ dễ dàng tha thứ cho người nào đối đãi với mẹ như vậy!

Giương cung bạt kiếm! Xung đột kịch liệt nhất, lại có thể kích thích ở trên người một đứa bé đầu tiên!

"Mày....." Nam Cung Dạ Hi trợn to hai mắt, giận đến nói không ra lời, nổi trận lôi đình: "Thằng nhóc tạp chủng, mày là thứ gì mà dám nói tao như thế! Mày biết tao là con gái duy nhất của nhà Nam Cung không? Thậm chí các người còn dám ăn hiếp con gái của tôi, các người không còn muốn lăn lộn ở trường học này nữa rồi! Dụ Thiên Tuyết, năm năm trước con của cô bị anh trai tôi xóa sạch, năm năm sau cô lại còn có thằng con trai lớn thế này, ha, cô đúng là không thể thiếu đàn ông? Cô quả thật là ti tiện đến xương tủy!"

Tiểu Ảnh bị lời nói trắng trợn như vậy kích thích đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xông lên muốn liều mạng cùng cô ta, bị Dụ Thiên Tuyết kéo lại, nhốt chặt thân thể của cậu bé không để cho cậu bé xông về phía trước, đứa nhỏ này chưa hề kích động như vậy, hôm nay đã bị ô nhiễm quá nhiều rồi.

Kéo Tiểu Ảnh ra phía sau mình, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Nam Cung Dạ Hi, Dụ Thiên Tuyết mở miệng hỏi: "Cô mới vừa nói gì?"

Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu lên: "Tôi thật sự không nghĩ tới hôm nay đụng phải cô ở chỗ này, nhưng đụng phải tôi cũng sẽ không để cho dễ chịu! Dụ Thiên Tuyết, thằng con hoang hèn hạ kia của cô dám bắt nạt con gái tôi, tôi....."

Một tiếng ‘Chát!’ mạnh mẽ hung ác giòn tan, vang dội cả phòng giáo viên.

"Cô thử nói lại lần nữa." Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết lành lạnh tản ra ánh sáng lạnh như băng, hoàn toàn ngược lại với lòng bàn tay nóng rát, bình tĩnh mà khát máu: "Nam Cung Dạ Hi, cô mắng chửi tôi như thế nào cho tới bây giờ cũng không có quan hệ gì, nhưng cô có tin hay không cô lại nói đến con tôi một câu nữa, tôi sẽ để cho cô không thể bước ra khỏi cánh cửa này!"

Trong phòng giáo viên lan tỏa bầu không khí khắc nghiệt, cô gái nhỏ đứng trong góc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám thở mạnh. 

Hồi lâu Nam Cung Dạ Hi mới phản ứng được, bụm bên mặt nóng rát đau nhức không có tri giác, giọng bén nhọn như xé rách cổ họng, nước mắt nóng bỏng rơi xuống: "Dụ Thiên Tuyết, cô lại dám đánh tôi?!"    

"Tôi đánh cô là nhẹ!" Dụ Thiên Tuyết cất cao giọng, trong đôi mắt lộ ra sát khí, giọng nói lành lạnh làm mọi người trong phòng làm việc chấn động: "Không ai dạy cô làm sao làm người hôm nay tôi sẽ dạy cho cô, miệng mồm không sạch sẽ thì ra ngoài súc rửa cho sạch rồi hãy đi vào!"

*Thuyết tam đạo tứ: trách móc phê bình
Chương trước Chương tiếp
Loading...