Chu Nhan

Chương 70



Y còn chưa dứt lời đã xoay cổ tay, duỗi mười ngón tay ra, hai ngón trỏ đan chéo giữa trán. Mười luồng ánh sáng rực rỡ đan xen giống như mười tia chớp ngưng tụ, ầm ầm đánh xuống.

Thiên Chu! Chu Nhan chấn động, mặt mũi tái nhợt.

Nàng đương nhiên biết rằng loại pháp thuật này một khi được thi triển trong tay y thì sẽ đáng sợ đến cỡ nào, nếu như nàng còn không thể tung ra toàn bộ năng lực, chỉ sợ chẳng những không thể báo thù cho Uyên, mà còn chết ngay tại đây.

“Khốn kiếp!”. Trong lòng nàng phẫn nộ, không cam lòng xông thẳng lên, nàng rút dao sau lưng ra khỏi vỏ, đâm thẳng tới, lưỡi dao được vào nội lực mạnh mẽ, giống như ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Đó cũng là chiêu thức của Thiên Chu, chỉ khác với pháp thuật của sư phụ là nàng có dùng thêm binh khí.

Hôm nay cho dù là đổi mạng ở đây, nàng cũng muốn đánh với y đến một mất một còn, y cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng đuổi nàng đi như vậy.

Thân hình hai người xẹt qua nhau trong chớp mắt, giao nhau giữa không trung. Chu Nhan chỉ cảm thấy đao phong chấn động như tuột khỏi tay khiến nàng phải dùng hết toàn bộ khí lực mới nắm lại được. Hai sức mạnh ầm ầm xung đột, ở giữa không trung không phân cao thấp. Hay quá, nàng mà cũng có thể đỡ được một đòn Thiên Chu này của sư phụ ư?

Chu Nhan cảm thấy mừng rỡ, thân thể rơi xuống đất, không đợi đứng vững đã lập tức quay người, nhưng mà nàng vừa mới quay đầu lại, đã nhìn thấy Thời Ảnh cũng đáp xuống cách đó không xa, ngón tay một lần nữa khép lại giữa trán, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Không ổn! Sư phụ lại thi triển Thiên Chu lần nữa.

Giữa ranh giới sinh tử, nàng buộc phải nhanh hơn, chỉ cần chậm một nhịp sẽ bị đánh tan thành tro bụi.

Nàng không kịp nghĩ ngợi, lật lưỡi dao, dốc hết sức lực xuất ra Thiên Chu lần nữa. Hai người nhảy lên, thân thể giao nhau giữa không trung. Nàng dốc hết sức, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, ánh đao nhanh không kém lướt ngang giữa không trung.

Ngay lúc đó, một sức mạnh ngưng đọng như cắt vào máu thịt, tay cầm dao của nàng run lên đau đớn, dao cũng rời khỏi tay.

Cái gì? Trúng… trúng rồi sao? Hay là dao của nàng bị thổi bay rồi?

Chu Nhan đáp xuống đất xong lập tức khiếp sợ quay đầu nhìn, phát hiện thân hình Thời Ảnh đã bị nhát dao của mình đánh lui, giống như diều đứt dây bay ra sau, giống như diều đứt dây đập mạnh vào bức tường phía sau, mà lưỡi dao gãy của nàng lại đang cắm phập vào giữa ngực y.

Không thể nào! Khoảnh khắc ấy đầu óc của nàng trở nên trống rỗng, toàn thân phát run, thế nhưng không biết là vui hay là giận mà người kia ở thế đối diện đang mở trừng mắt, hai tay dừng giữa trán, ánh sáng lưu chuyển giữa các ngón tay nhưng không có chút dấu hiệu được phát động nào. Không công kích cũng không chống đỡ.

Vừa rồi vào lúc hai người lướt qua nhau, y lại đột nhiên dừng sức mạnh Thiên Chu, để cho lưỡi dao của nàng đâm thẳng vào ngực, không hề chống cự!

Thế… thế là sao?

Chu Nhan một đao đắc thủ lại dường như cả kinh ngây dại, sau một lúc lâu vẫn không hề động đậy, ngẩng đầu nhìn mục tiêu vừa bị công kích, ngây ngẩn cả người, đầu óc trống rỗng. Thiên Chu… Thiên Chu của y đâu? Vì sao không phát động? Nàng đang mơ đúng không?

Mãi cho đến khi giữa hư không một giọt máu tươi rơi xuống mặt nàng, đó là một giọt máu đỏ tươi, nóng rực. Không, đây không phải là mơ.

“Sư… sư phụ?”. Nàng dò hỏi một câu, khóe môi rung động, nhưng mà không có tiếng trả lời, đôi mắt vẫn nhìn nàng trừng trừng. Không thể tin được chuôi đao của nàng là đâm sâu vào giữa ngực y, xuyên qua trái tim, đóng đinh thân hình y vào bức tường phía sau.

Không, không thể nào. Nàng làm sao có thể thật sự giết sư phụ. Một người như thần đó, sao có thể để nàng tùy tiện đánh trúng, nhất… nhất định là nàng đang nằm mơ đúng không?

Sau trận huyết chiến là kiệt sức, mọi chuyện diễn ra quá nhanh như một giấc mơ, Chu Nhan run rẩy, cuối cùng cẩn thận giơ tay lên, chạm vào lưỡi dao gãy đang đâm vào ngực người kia. Kiếm lạnh như băng, sắc bén, trên vết đao thấm đẫm máu tươi nóng hổi.

Khoảnh khắc đó, nàng lập tức kêu lên như từ trong mơ tỉnh lại, không thể tin được khi nhìn thấy y như vậy. Ánh mắt nàng tràn đầy sợ hãi và bàng hoàng.

“Sư phụ… người…”

Vì… vì sao người lại dừng Thiên Chu giữa chừng? Người, người muốn làm gì?

“Tốt lắm, ngươi thật sự giết ta rồi”. Thời Ảnh gục đầu xuống, cúi đầu nhìn nàng, giọng nói vẫn bình tĩnh như nước, cầm lấy tay  nàng đặt lên bờ ngực thấm đẫm máu tươi: “Ngươi có thể nói được làm được… khụ khụ… Không hổ… không hổ là đệ tử của ta”.

Máu tươi càng lúc càng chảy không ngừng theo ngón tay nàng, dần dần nhuộm đỏ ống tay rồi vạt áo của nàng, một màu đỏ chói đáng sợ. Tình hình đó khiến Chu Nhan gần như muốn phát điên.

“Sư phụ… sư phụ…”. Nàng tuyệt vọng đứng lên, cố gắng rút tay về. Nhưng mà y cũng không thả ra mà cứ giữ chặt lấy đôi tay đầy máu tươi của nàng, nhìn nàng tuyệt vọng giãy dụa. Trong đôi mắt sắc bén hiện lên một ý cười khó hiểu, nàng toàn thân phát run, đầu óc trống rỗng, sư phụ… sư phụ rốt cuộc đang làm cái gì. Đây? Đây là chuyện gì?

“A Nhan… ngươi không rõ sao?”. Y nhìn vẻ mặt mê man của đệ tử, vỗ về bả vai nàng, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên ý cười kỳ lạ: “Kết cục thế này, giống như tiên đoán”.

Đầu óc nàng cứng đờ, lúng túng nói: “Lời… lời tiên đoán gì?”.

“Sau khi ta mới sinh ra không lâu, đại tư mệnh đã nói… khụ khụ… tương lai… tương lai ta sẽ chết trong tay một người con gái”.

Y kể lại lời tiên tri về cuộc đời của mình mà giọng nói lại bình tĩnh vô cùng: “Ta không được phép rời khỏi cốc trước năm mười tám tuổi, không được phép gặp gỡ bất kì cô gái nào, nếu gặp được phải lập tức giết ngay”.

Nàng cả kinh, theo bản năng thốt lên: “Nhưng, nhưng người lại không giết con?”

Đúng vậy, y không hề giết nàng, mười năm trước đây, khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, thiếu nhiên tu hành cô độc trong sơn cốc kia hẳn là chưa mười tám tuổi lại ra tay cứu một tiểu cô nương tự ý xông vào.

“Đúng vậy, ngày đó, ta vốn nên giết ngươi”. Y mệt mỏi nở nụ cười nhẹ lắc đầu. “Không biết vì sao lúc đó ta lại không đem ngươi làm thức ăn cho Trùng Minh”.

Toàn thân Chu Nhan dần dần run rẩy: “Vì… vì sao lúc ấy người không giết con?”.

Thời Ảnh nhìn nàng, thản nhiên nói: “Bởi vì, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã rất thích ngươi”.

Giọng điệu của y thật bình tĩnh như thể đang nói một điều mà đáng lẽ ra nàng phải biết từ rất lâu, vậy mà trong giọng điệu thản nhiên của y lại chứa đựng một sức thương tổn thật lớn, mỗi chữ lọt vào tai lại khiến nàng run rẩy như bị sét đánh, đột nhiên lùi về phía sau một bước, khiếp sợ mở to hai mắt: “Cái… cái gì?”.

“Ta thật sự rất thích ngươi, A Nhan… tuy rằng trước giờ ngươi luôn sợ ta”.

Đại thần quan sắp chết nhìn chằm chằm đệ tử của mình, đột nhiên nhàn nhạt thở dài: “Những lời này ta vốn nghĩ cả đời cũng không thể nói cho ngươi, bí mật này vốn nên sống để bụng chết mang theo”.

Chu Nhan nói không nên lời, chỉ không ngừng run rẩy, không thể tin được.

“Năm ấy khi ngươi mười ba tuổi, ta mang kỷ vật mà mẫu hậu để lại chính là cây trâm đưa cho ngươi”.

Giọng nói y bình tĩnh: “Có lẽ ngươi không biết vật này vốn là sính lễ của đại đế Không Tang dành cho hoàng hậu tương lai”.

Từng lời từng chữ nói ra lại như thiêu đốt trái tim nàng.

“Năm đó, khi ngươi cứu ta khỏi vực thẳm Thương Ngô, ta đã nói, tương lai nhất định sẽ trả lại mạng này cho ngươi”.

Y nhìn nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi biết không, ta nói tương lai chính là chỉ hôm nay”.

Nàng đột nhiên chấn động ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.

“Cho nên lời đại tư mệnh tiên đoán đã đúng, ngay từ lần đầu gặp ngươi đời ta cũng đã định”.

Giọng nói y thản nhiên, cuối cùng buông lỏng tay nàng ra, thuận tay rút lưỡi dao kia ra ném xuống mặt đất.

Tiên nhân quả nhiên không đoán được số mệnh của mình. Ngay lúc đó y ngã xuống khỏi bức tường đổ nát, thân thể không còn đứng vững.

“Sư phụ!”

Chu Nhan vội vàng chạy đến đỡ y, thất thanh kêu lên: “Không, không phải như thế! Lúc nãy… lúc nãy rõ ràng là do người không chịu tránh đi! Vì… vì sao người không chịu tránh đi?”.

Đúng vậy, nếu y tin tưởng lời tiên đoán này như vậy, vì sao lúc ấy không giết nàng? Nếu y không tin lời tiên đoán, vì sao vào thời khắc này lại phải làm ra chuyện như vậy? Đây là một nghịch lý, là chính y… là chính y tự mình lựa chọn để cho lời tiên tri này ứng nghiệm.

“Vì sao ta phải né tránh?”. Trong giọng nói của y dần dần lộ ra sự suy yếu. Máu từ trong thân thể mãnh liệt trào ra, lấy đi hơi thở sinh mệnh. Thời Ảnh chậm rãi lắc đầu: “Người ngươi thích lại là người khác, nếu ngươi đã thề phải báo thù cho hắn, thì chẳng qua ta chỉ giúp ngươi đạt thành ý nguyện sớm hơn một chút mà thôi. Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi, không phải sao?”.

Giọng nói của y bình tĩnh mà trong trẻo, giống như giọt nước mưa lăn qua lưỡi dao sắc bén. Chu Nhan nghe thấy toàn thân phát run, khản giọng hét lên: “Không, không, mọi chuyện không nên như thế này. Người có thể không giết Uyên, người có thể thả huynh ấy đi. Người có thể không làm như vậy”.

“Vì sao có thể…”

Thời Ảnh hạ mi mắt nhìn nữ tử thở dài: “Ta là đại thần quan núi Cửu Nghi, cũng là con trưởng của đại đế Không Tang, sao có thể để mặt tương lai đất nước khó khăn, nước mất nhà tan mà mặc kệ. Bất kể là ai ta đều phải giết”.

Chu Nhan nói không nên lời, chỉ có cắn răng không ngừng run rẩy.

“Ta không có lựa chọn, A Nhan”. Y thấp giọng: “Ngay từ đầu, hết thảy mọi thứ đều là số mệnh, không có lựa chọn nào khác”.

“Cho dù là như vậy, cho dù hết thảy đều không thể thay đổi, nhưng… nhưng…” Nàng run rẩy hé răng, cố gắng muốn nói nhưng rốt cuộc không thể khống chế chính mình, rốt cuộc bộc phát ra tiếng hét: “Nhưng mà vừa rồi, người rõ ràng có thể ngăn một đao kia của con”.

Nàng nắm lấy vạt áo y, cố gắng dùng sức đẩy y ra rồi hét: “Khốn kiếp, vừa rồi, vừa rồi tại sao người không chống đỡ. Vì sao? Người rõ ràng có thể ngăn cản con mà”.

Y nhìn ánh mắt nàng cụp xuống, trong mắt chợt lóe lên ý cười nhàn nhạt: “Ngươi thật sự hi vọng ta ngăn lại sao?”.

Thời Ảnh nhẹ giọng nói, cúi đầu nhìn nàng, giọng nói dịu dàng không gì sánh được: “Ta chết rồi, người sẽ buồn sao? Có… có buồn hơn khi người đó chết không?”.

Chu Nhan nói không ra lời, toàn thân phát run.

Y thấp giọng hỏi: “Nếu như trước đó ngươi biết được giữa ta và hắn nhất định phải có một người chết, ngươi hi vọng ai sẽ phải chết?”.

“Con… con…” Nàng chấn động, rốt cuộc nhịn không được khóc lớn lên, cảm thấy cuộc đời chưa bao giờ tuyệt vọng như thế: “Không, con không muốn ai trong hai người phải chết! Con… tự con chết đi là được rồi”.

Phải! Vì sao người chết không phải là nàng?

- -----oOo------
Chương trước Chương tiếp
Loading...