Chuyện Gì Cũng Có Thể Xảy Ra Trong Tiểu Thuyết!
Chương 2: Người Ngoài Kẹt Có Nội Tâm Phong Phú
Lê Thanh Tuyền từ lúc sinh ra đã ít khi khóc lóc, ú òa giữa đêm giữa hôm làm phiền gia đình hàng xóm, lớn lên cũng ít biểu lộ tâm sự ra khuôn mặt, dần dà cũng đứt mất cọng thần kinh cơ mặt. Gọi là Thanh Tuyền, vì cậu vừa thanh lãnh bình đạm, như một nguồn suối nhỏ mát lạnh, giông có đập vào mặt vẫn an nhiên kiên cố, không nhiễm bụi đời.
Dù đọc bao nhiêu tiểu thuyết tình cảm, đọc sách từ lúc biết đọc, xem phim tình cảm sướt mướt, dù trong lòng đã khóc thành một dòng sông, vẻ mặt cậu vẫn điềm nhiên như đang xem phim tài liệu lịch sử.
Nói tóm lại, Lê Thanh Tuyền bị liệt cơ mặt.
A a a! Bạn tui nó vừa làm gì tui kìa! Bớ làng nước ơi!
Bị thằng bạn sàm sỡ, lòng cậu xấu hổ vô cùng, mặt ngoài thì bình tĩnh trèo xuống giường đánh răng, thuận tiện cho Nhiếp Diên một bạt tay.
"Biến ra ngoài chờ."
Nhiếp Diên hoảng hốt bị đuổi ra khỏi nhà, cứ nhìn xuống tay, xoa gương mặt, nhìn lên phòng cậu, lặp đi lặp lại như thằng khờ, nào có chút phong độ hot boy lạnh lùng của chị em.
Đợi trước cổng mười lăm phút, Lê Thanh Tuyền cuối cùng cũng mặc đồng phục xách theo cặp xuống dưới. Cậu liếc nhìn thần thái ngạc nhiên của Nhiếp Diên, móc ra chìa khóa mở cổng: "Cậu vào được, ra không được?"
Dám cá khứa này leo rào nữa nè, mấy cây xoài trong vườn bị nó trộm cho còn lá không! Mình chưa ăn được trái nào, tức á!
Nhiếp Diên á khẩu, xấu hổ đi theo sau.
Bị cặp mắt trong sáng đó nhìn, cậu ta hơi bối rối.
Thằng bạn mập ú mắt đít chai mặt mụn xấu ơi là xấu của cậu ta đâu mất rồi! Bắt đền đi, trả lại tâm trí đây!
Hứa Xuyên và Nghiêm Trạch chờ mỏi mòn, cuối cùng cửa cũng mở.
Nghiêm Trạch vạch tay áo ra xem đồng hồ, lần nữa lên án mấy đứa hay dây chun dây cao su: "Ê tao nói, bây làm gì mà lâu-"
Lê Thanh Tuyền hất lọn tóc dài ra sau vành tai, lộ ra gương mặt nhỏ tuyệt thế dung nhan, cậu vừa khóa cổng vừa nói, cố gắng không ngáp: "Lỗi tao, ngủ quên."
Buồn ngủ muốn chết luôn á, chả ngủ đủ tám tiếng ai mà chịu nổi. Hay khai giảng xong chuồn ta?
Thấy hai thằng bạn tốt ngơ ngác hệt Nhiếp Diên, cậu hơi nhăn mày: "Tụi bây sao vậy?" Đứa nào đứa nấy kì cục kì đời.
Còn sao nữa, đương nhiên là hoài nghi nhân sinh.
Hứa Xuyên chậm chạp thốt: "Mày khác quá."
Da của thiếu niên rất trắng, bộ đồng phục may theo size cũ nên hơi rộng, làm cậu ấy càng nhỏ xinh duyên dáng, chọc trúng điểm yêu thích của mấy thằng trai thẳng.
Nghiêm Trạch gật đầu tán đồng, nếu không phải biết trước mắt là đực rựa, cậu ta đã ngỏ lời làm quen.
Nhiếp Diên nhìn phản ứng của hai thằng bạn, đột nhiên an tâm hẳn.
Lê Thanh Tuyền hiểu rõ.
Đúng là mấy tháng trước cậu rất mập, chỗ nào cũng tràn đầy mỡ thừa, mắt kính thì dày như miếng ve chai, đôi mắt nhỏ xíu như hạt mè.
Hầu như trừ dắt chó đi dạo, mua đồ cho mẹ, suốt ngày cậu đều nhốt mình trong phòng đọc truyện, không ăn cơm, chỉ ăn vặt, tiền cậu dồn hết vào truyện nên không mua trà sữa nữa. Vì luyện tuyệt chiêu đọc truyện vượt địa hình xuyên phương tiện, cậu tận dụng máy chạy bộ trong nhà, mỗi ngày chạy 30 đến 45 phút.
Cách giảm cân của Lê Thanh Tuyền có chút tiêu cực, tốt nhất vẫn nên ăn kiêng theo set, tập theo hướng dẫn, chậm rãi xuống kí, an toàn sức khỏe quan trọng nhất.
Còn về phần đôi mắt này, mới đây cậu chuyển sang dùng kính áp tròng, chiếc kính có gọng thứ 13 của cậu đã bị đống sách đè nát rồi.
Cậu chớp chớp đôi mắt, tuy chưa quen nhưng không đến nỗi không dùng được.
"Tao vẫn là tao, không khác lắm."
Chỉ tụi bây được đẹp trai, không cho tao đẹp trai à?
Ba người Nhiếp Diên liếc mắt nhìn nhau, đối diện gương mặt xinh đẹp như hoa, không thốt ra một chữ tục tĩu nào.
Sức mạnh của sắc đẹp là đây sao!
Lê Thanh Tuyền đi vài bước, thúc giục: "Trễ bây giờ, lẹ lên."
Hứa Xuyên phản ứng nhanh nhất, chạy chậm theo sau: "Tới liền!"
Nhiếp Diên và Nghiêm Trạch trước sau đuổi kịp hai thằng bạn.
Dù Lê Thanh Tuyền có đẹp gái hơn đi chăng nữa, nó vẫn là đực!
_________
Trường cấp ba Lê Hồng Phong.
Trước cổng trường đông nghịt người, có phụ huynh, có học sinh, có người qua đường. Con đường rộng lớn cũng chỉ còn một lối đi nhỏ, siêu xe các loại ra ra vào vào dẫn đến tắc nghẽn giao thông.
Không những đông mà còn ồn.
Bốn người Lê Thanh Tuyền đi xe nhà Nghiêm Trạch tới trường. Vì tắc đường, tài xế thả cả bọn ở đường lớn rồi lái đi cho trống chỗ.
Nghiêm Trạch lại lần nữa xem đồng hồ, hơi thả lỏng: "Hên quá, chưa trễ giờ." 6 giờ 50 phút, một con số tròn trịa làm sao.
Hứa Xuyên đi trước mở đường, cười nhạo: "Mày xem đồng hồ nữa thì trễ thật đó, nhanh cái chân lên."
Bốn người theo dòng người tiến vào cổng trường, Lê Thanh Tuyền thính tai tinh mắt phát hiện ra bọn họ đang bị rất nhiều nữ sinh lẫn nam sinh nhìn chằm chằm.
Nhiếp Diên, Hứa Xuyên và Nghiêm Trạch làm như không phát giác, bình thường đi đứng.
Ờ hơ, ba đứa này lại làm màu.
Mấy nữ sinh nhịn không được lớn giọng gọi.
"A a a!"
"Tứ đại hoàng tử!"
"Mấy anh hoàng tử của em!"
"Đẹp trai quá!"
Lê Thanh Tuyền muốn đội quần, xấu hổ muốn chết.
Cái gì mà hoàng tử, biết người ta thích lắm không! A hi hi!
Cậu liếc ba thằng bạn hoàng tử: "Tụi bây không ngượng à?"
Ba người: "..." Họ không thấy ngại, nhưng bị cậu hỏi thẳng thừng thì bây giờ muốn đội quần thật.
Dù đọc bao nhiêu tiểu thuyết tình cảm, đọc sách từ lúc biết đọc, xem phim tình cảm sướt mướt, dù trong lòng đã khóc thành một dòng sông, vẻ mặt cậu vẫn điềm nhiên như đang xem phim tài liệu lịch sử.
Nói tóm lại, Lê Thanh Tuyền bị liệt cơ mặt.
A a a! Bạn tui nó vừa làm gì tui kìa! Bớ làng nước ơi!
Bị thằng bạn sàm sỡ, lòng cậu xấu hổ vô cùng, mặt ngoài thì bình tĩnh trèo xuống giường đánh răng, thuận tiện cho Nhiếp Diên một bạt tay.
"Biến ra ngoài chờ."
Nhiếp Diên hoảng hốt bị đuổi ra khỏi nhà, cứ nhìn xuống tay, xoa gương mặt, nhìn lên phòng cậu, lặp đi lặp lại như thằng khờ, nào có chút phong độ hot boy lạnh lùng của chị em.
Đợi trước cổng mười lăm phút, Lê Thanh Tuyền cuối cùng cũng mặc đồng phục xách theo cặp xuống dưới. Cậu liếc nhìn thần thái ngạc nhiên của Nhiếp Diên, móc ra chìa khóa mở cổng: "Cậu vào được, ra không được?"
Dám cá khứa này leo rào nữa nè, mấy cây xoài trong vườn bị nó trộm cho còn lá không! Mình chưa ăn được trái nào, tức á!
Nhiếp Diên á khẩu, xấu hổ đi theo sau.
Bị cặp mắt trong sáng đó nhìn, cậu ta hơi bối rối.
Thằng bạn mập ú mắt đít chai mặt mụn xấu ơi là xấu của cậu ta đâu mất rồi! Bắt đền đi, trả lại tâm trí đây!
Hứa Xuyên và Nghiêm Trạch chờ mỏi mòn, cuối cùng cửa cũng mở.
Nghiêm Trạch vạch tay áo ra xem đồng hồ, lần nữa lên án mấy đứa hay dây chun dây cao su: "Ê tao nói, bây làm gì mà lâu-"
Lê Thanh Tuyền hất lọn tóc dài ra sau vành tai, lộ ra gương mặt nhỏ tuyệt thế dung nhan, cậu vừa khóa cổng vừa nói, cố gắng không ngáp: "Lỗi tao, ngủ quên."
Buồn ngủ muốn chết luôn á, chả ngủ đủ tám tiếng ai mà chịu nổi. Hay khai giảng xong chuồn ta?
Thấy hai thằng bạn tốt ngơ ngác hệt Nhiếp Diên, cậu hơi nhăn mày: "Tụi bây sao vậy?" Đứa nào đứa nấy kì cục kì đời.
Còn sao nữa, đương nhiên là hoài nghi nhân sinh.
Hứa Xuyên chậm chạp thốt: "Mày khác quá."
Da của thiếu niên rất trắng, bộ đồng phục may theo size cũ nên hơi rộng, làm cậu ấy càng nhỏ xinh duyên dáng, chọc trúng điểm yêu thích của mấy thằng trai thẳng.
Nghiêm Trạch gật đầu tán đồng, nếu không phải biết trước mắt là đực rựa, cậu ta đã ngỏ lời làm quen.
Nhiếp Diên nhìn phản ứng của hai thằng bạn, đột nhiên an tâm hẳn.
Lê Thanh Tuyền hiểu rõ.
Đúng là mấy tháng trước cậu rất mập, chỗ nào cũng tràn đầy mỡ thừa, mắt kính thì dày như miếng ve chai, đôi mắt nhỏ xíu như hạt mè.
Hầu như trừ dắt chó đi dạo, mua đồ cho mẹ, suốt ngày cậu đều nhốt mình trong phòng đọc truyện, không ăn cơm, chỉ ăn vặt, tiền cậu dồn hết vào truyện nên không mua trà sữa nữa. Vì luyện tuyệt chiêu đọc truyện vượt địa hình xuyên phương tiện, cậu tận dụng máy chạy bộ trong nhà, mỗi ngày chạy 30 đến 45 phút.
Cách giảm cân của Lê Thanh Tuyền có chút tiêu cực, tốt nhất vẫn nên ăn kiêng theo set, tập theo hướng dẫn, chậm rãi xuống kí, an toàn sức khỏe quan trọng nhất.
Còn về phần đôi mắt này, mới đây cậu chuyển sang dùng kính áp tròng, chiếc kính có gọng thứ 13 của cậu đã bị đống sách đè nát rồi.
Cậu chớp chớp đôi mắt, tuy chưa quen nhưng không đến nỗi không dùng được.
"Tao vẫn là tao, không khác lắm."
Chỉ tụi bây được đẹp trai, không cho tao đẹp trai à?
Ba người Nhiếp Diên liếc mắt nhìn nhau, đối diện gương mặt xinh đẹp như hoa, không thốt ra một chữ tục tĩu nào.
Sức mạnh của sắc đẹp là đây sao!
Lê Thanh Tuyền đi vài bước, thúc giục: "Trễ bây giờ, lẹ lên."
Hứa Xuyên phản ứng nhanh nhất, chạy chậm theo sau: "Tới liền!"
Nhiếp Diên và Nghiêm Trạch trước sau đuổi kịp hai thằng bạn.
Dù Lê Thanh Tuyền có đẹp gái hơn đi chăng nữa, nó vẫn là đực!
_________
Trường cấp ba Lê Hồng Phong.
Trước cổng trường đông nghịt người, có phụ huynh, có học sinh, có người qua đường. Con đường rộng lớn cũng chỉ còn một lối đi nhỏ, siêu xe các loại ra ra vào vào dẫn đến tắc nghẽn giao thông.
Không những đông mà còn ồn.
Bốn người Lê Thanh Tuyền đi xe nhà Nghiêm Trạch tới trường. Vì tắc đường, tài xế thả cả bọn ở đường lớn rồi lái đi cho trống chỗ.
Nghiêm Trạch lại lần nữa xem đồng hồ, hơi thả lỏng: "Hên quá, chưa trễ giờ." 6 giờ 50 phút, một con số tròn trịa làm sao.
Hứa Xuyên đi trước mở đường, cười nhạo: "Mày xem đồng hồ nữa thì trễ thật đó, nhanh cái chân lên."
Bốn người theo dòng người tiến vào cổng trường, Lê Thanh Tuyền thính tai tinh mắt phát hiện ra bọn họ đang bị rất nhiều nữ sinh lẫn nam sinh nhìn chằm chằm.
Nhiếp Diên, Hứa Xuyên và Nghiêm Trạch làm như không phát giác, bình thường đi đứng.
Ờ hơ, ba đứa này lại làm màu.
Mấy nữ sinh nhịn không được lớn giọng gọi.
"A a a!"
"Tứ đại hoàng tử!"
"Mấy anh hoàng tử của em!"
"Đẹp trai quá!"
Lê Thanh Tuyền muốn đội quần, xấu hổ muốn chết.
Cái gì mà hoàng tử, biết người ta thích lắm không! A hi hi!
Cậu liếc ba thằng bạn hoàng tử: "Tụi bây không ngượng à?"
Ba người: "..." Họ không thấy ngại, nhưng bị cậu hỏi thẳng thừng thì bây giờ muốn đội quần thật.