Chuyện Tình Song Sinh
Chương 102: Lời Xin Lỗi Thất Bại.
Ông bà Dương về nhà thấy tối om không một bóng người, thầm nghĩ hai đứa trẻ này vì sao đi học về lại chẳng mở đèn, đến cửa nhà cũng khóa không cẩn thận.
Ông Dương vào nhà sau vợ thì đóng cửa, nói lời nhẹ nhàng nhưng mang ý trách mắng đôi song sinh:
_ Hai đứa nhỏ ở đâu nhà sao để nhà thế này không biết nữa!
Bà Dương cũng đồng ý với chồng, gật gù theo ông vào bếp. Thấy nhà bếp trống trơn không có thứ gì, thức ăn cũng không có sẵn như mọi lần, bà Dương tặc lưỡi ngán ngẩm:
_ Con trai mình dạo này lười thế nhỉ?
_ Nó lười sẵn rồi mà?
_ Ý em là làm việc nhà, còn chuyện học nó mà siêng thì mình đâu chuyển nó qua trường cậu Đinh làm gì?
Bà Dương xắn tay áo, mở tủ lạnh rồi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Ông Dương cũng bắt tay phụ vợ cho nhanh.
Hai vợ chồng nấu xong thì lên phòng tìm hai đứa nhỏ. Bà Dương mở cửa phòng con gái nhưng không có ai, sau mới nghe tiếng chồng vẫy tay gọi:
_ Vợ, bên này nè.
Hai người đứng trước giường nhìn đôi song sinh đang ngủ, chúng nắm tay nhau, mặt còn thoáng nét buồn giống nhau.
_ Tinh Khang cũng khóc nữa hả?
Ông Dương khẽ cười, chậm rãi lau nước mắt cho đôi song sinh mít ướt. Bà Dương ngồi xuống nệm, hôn trán và xoa đầu con trai, nói thì thầm với chồng:
_ Con trai cũng có lúc yếu đuối mà.
Bà đứng lên, giúp chồng đắp chăn cho hai đứa trẻ rồi cẩn thận đóng cửa sổ, kéo rèm, bật điều hòa và tắt đèn rồi ra khỏi phòng.
Nửa đêm hai đứa trẻ không hẹn nhau mà tỉnh dậy, khóc cả buổi chiều nên mệt và thiếp đi, đến lúc đói thì tự thức và mò xuống bếp. Dù sao cũng mới mười bảy tuổi, vẫn chưa đủ chững chạc và trưởng thành, gọi là trẻ con thì cũng đúng.
Tuyết Kì ngồi đợi em trai hâm nóng thức ăn được ba mẹ chừa lại. Lúc ăn cơm cả hai chẳng nói với nhau câu nào, dường như hiểu được tâm sự của đối phương.
_ Khang... Chị sắp không trụ được với Hàn Vũ rồi.
Tinh Khang khựng lại, vẻ mặt bất ngờ không thể tin được.
_ Sao vậy chị?
Thấy chị gái im lặng, môi mím chặt và mắt rưng rưng uất ức, Tinh Khang vội nói trước:
_ Nếu mà cậu ta dám làm chị khóc thì ngày mai em sẽ...
_ Không sao đâu. Chị đã nói với cậu ta rồi, sau khi thi xong chị và Hàn Vũ sẽ bàn lại.
Tuyết Kì lên tiếng, lau nước mắt lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục ăn. Tinh Khang thấy buồn, đột nhiên lại thấy thế giới này chuyện tâm linh thật sự không đùa được.
_ Sao hai đứa mình hồi nào cũng gặp vấn đề cùng lúc với nhau vậy?
_ Người ta hay nói là do sinh đôi. - Tuyết Kì vẫy tay không quan tâm. - Thôi kệ đi, lúc nào chả vậy.
Cô chống cằm, giờ chuyện mình coi như là tạm hoãn mà thay vào đó là tò mò với em trai nhiều hơn.
_ Còn em thì sao? Định thế nào với Linh Nhi đây?
Tinh Khang ngập ngừng, cậu cũng đang nghĩ đây, rối rắm chẳng biết sẽ bắt đầu từ đâu.
_ Chắc chắn là không tỏ tình ngay rồi... Nếu vác mặt tới thì Linh Nhi sẽ ghét và hận em đến đau đớn luôn cho xem. Hơn nữa... - Cậu nắm chặt tay, lòng tự trách vô cùng. - Em muốn xin lỗi Linh Nhi trước...vì đã làm chuyện không hay với cậu ấy.
_ Tóm lại là em đã làm gì Linh Nhi vậy?
_ Chuyện đó... chị không biết thì tốt hơn!
Cậu đỏ mặt xấu hổ, không thể nói được. Tuyệt đối không thể nói được!
"Tuyết Kì sẽ giết mình mất!"
Thấy em trai có gì đó rất đáng nghi, cô lườm cậu để dò xét rồi mắt lại lia trúng môi dưới rướm máu và vai có vết răng.
_ Bị gì đây?
_ Đây... không bị gì hết!
Tinh Khang vội kéo áo lên che vết cắn, mặt cúi xuống, ngậm môi để giấu đi. Cậu chạm vào má, chợt nhớ lại cái tát Linh Nhi dành cho mình và gương mặt mang nỗi buồn, đôi mắt ứ nước chỉ chứa hình ảnh của cậu khi cô rời đi.
"Ngày mai... phải xin lỗi cậu ấy đàng hoàng mới được. Hy vọng Linh Nhi sẽ tha thứ cho mình..."
Mong thì mong vậy nhưng trong lòng cậu vẫn biết rõ việc cậu làm sẽ không bao giờ được tha thứ... trừ khi Linh Nhi bảo cậu đi chết đi.
...
Tinh Khang dậy sớm và đến trường trước Tuyết Kì, tận dụng thời gian để đợi Linh Nhi bởi cậu không biết cô sẽ đến vào giờ nào. Thêm một việc nữa...
"Nếu không được thì áp dụng chiêu mặt dày được không nhỉ? Hay là lập tức tỏ tình rồi công khai theo đuổi? Không được! Làm như vậy có khác gì biến thái đâu? Linh Nhi vốn không ưa mình rồi, mình mà làm mấy thứ tởm lợm đó..."
_ Bị từ mặt chắc luôn!
Bác Lĩnh lái xe đến cổng trường, trùng hợp thay ông lại dừng ngay trước cậu. Tinh Khang ngẩng đầu vội đứng nghiêm chỉnh, hồi hộp chờ Linh Nhi bước ra. Trái với mong đợi của cậu, người bước xuống lại là Linh An.
Tinh Khang biết trước nên cũng kiên nhẫn đứng thêm một chút. Thế mà bác Lĩnh lại chào cậu rồi lái xe đi mất, cậu bất ngờ, Linh Nhi sẽ không đến trường vào hôm nay sao?
Cậu cúi đầu buồn rầu, gương mặt xụ xuống có phần căng thẳng, lòng day dứt không thôi.
"Vì sợ gặp mình nên mới nghỉ ở nhà sao...?"
Linh An đứng đối diện cậu nãy giờ nhưng không được chú ý cũng thấy buồn. Cô đưa mặt mình lại gần cậu, nhíu mày như đang tra khảo.
_ Môi cậu sao vậy? Bị con gì cắn sao?
_ Không phải, ừ thì bị cắn... nhưng mà không phải!
Cô khó hiểu, điệu bộ lắp bắp của Tinh Khang rõ ràng là đang giấu gì đó. Dù muốn hỏi nhưng cô biết cậu sẽ không nói đâu.
_ Tinh Khang dạo này lạ lắm!
_ Có hả?
Cô nhanh chóng gật đầu, Tinh Khang gần đây không ở chung với cô nhiều, thay vào đó là cậu thường xuyên vắng mặt mỗi khi cô đến tìm.
_ Mấy hôm nay cậu ít ở trong lớp hẳn, cũng không đến tìm mình luôn. Tinh Khang bận gì sao?
_ Không có, tôi chỉ...
Cậu đảo mắt, giờ mới nhận ra là từ hôm đi chơi riêng với Linh Nhi về thì toàn đi tìm chỗ có cảnh đẹp để ngắm rồi vẽ lên một bức tranh trong đầu. Bức tranh trong tưởng tượng của cậu thì Linh Nhi chắc chắn là nữ chính rồi.
"Mình bận ngắm Linh Nhi mà..."
Tinh Khang cười gượng, chắc chắn không thể nói với Linh An nghe được rồi. Cậu quay người vào trường, ở đây thêm cũng bị bảo vệ đuổi vào trong.
_ Ta vào thôi, bác bảo vệ nãy giờ lia tôi lắm rồi đó.
Linh An cũng ậm ừ theo sau, vừa qua cổng trường cô lại nổi hứng muốn xuống căn tin cùng cậu. Cô chạy đến ôm tay Tinh Khang, cười tươi rồi dẫn đi mà không để cậu nói gì.
_ Tinh Khang, mình đi xuống nhà ăn đi!
Bác Lĩnh ở trong chiếc xe được đậu ở nơi khuất mắt cách trường vài bước bây giờ mới hạ kính xuống. Ông nhìn qua thiếu nữ e thẹn ngồi cạnh, cất lời hỏi han:
_ Linh Nhi tiểu thư, cậu Tinh Khang vào trong rồi.
_ Vậy ạ...?
Linh Nhi nãy giờ ngồi trong xe để trốn. Cô không dám bước ra để gặp Tinh Khang vì sợ phải đối mặt với cậu. Lúc nãy đến trường nhìn thấy Tinh Khang đứng trước cổng cô liền núp xuống sàn để trốn, dù không nói cô cũng biết vì sao cậu lại đứng đó.
_ Bác Lĩnh, hôm nay con lại nghỉ được không ạ?
_ Sao vậy tiểu thư?
Cô cúi mặt xuống, nắm chặt gấu váy, căng thẳng đáp lại:
_ Vì... Tinh Khang đang đợi con... - Linh Nhi lắc đầu. - Con không dám gặp cậu ấy ngay lúc này.
Bác Lĩnh khẽ cười, cởi áo khoác rồi khoác lên người cô. Ông mở ngăn tủ, lấy ra một hộp phấn, kem che khuyết điểm và một chiếc gương đưa cho Linh Nhi.
_ Họ vào trong lâu rồi, nếu giờ tiểu thư vào đó thì sẽ không sao đâu.
_ Dạ... - Linh Nhi mở cửa rồi chậm rãi bước xuống xe, e dè quay lại nhìn bác Lĩnh. - Bác Lĩnh, bác phải nhớ đón con sớm đó! Dừng ngay cổng trường!
Ông gật đầu, đợi cô gái nhanh chân chạy vào trong hẳn rồi mới lái xe đi.
Linh Nhi nắm chặt áo khoác của bác Lĩnh rồi chạy một mạch vào nhà vệ sinh, len lén nhìn xem có ai không rồi mới để áo xuống. Cô nhìn vào gương, cởi nút áo và săm soi xem còn dấu vết nào chưa được che hay không.
"Phải dặm thật kĩ, nếu bị phát hiện thì nguy mất..."
Mãi đến khi dặm và tán đều thì nhìn da Linh Nhi trông cũng tự nhiên như bình thường rồi. Tuy vậy cô vẫn không khỏi lo lắng khi nhìn dấu răng ở dưới cổ.
_ Mình phải làm sao với thứ này đây?
Cô nghe tiếng chuông vang lên thì giật mình, vội cài nút áo rồi mặc áo của bác Lĩnh vào, kéo khóa lên mức cao nhất.
_ Thế này...chắc là ổn rồi nhỉ?
Trời hôm nay hầm hầm vì hôm qua không có mưa, mọi ngày trời sẽ dịu lạnh vào buổi sáng vì tối hôm trước mưa nhiều. Linh Nhi ngồi trong lớp cảm thấy khó chịu, cũng dễ hiểu thôi, vì cô mặc áo khoác to và rộng thùng thình của bác Lĩnh mà.
_ Hu... Nóng chết mất!
Cô nằm dài lên bàn, cảm thấy người mình sắp thành lò nung rồi. Tuyết Kì ngồi bên cạnh cũng thấy nóng thay và không ngừng lo lắng:
_ Linh Nhi, cậu có ổn không? Hay là xin phép ra ngoài một lát đi.
_ Mình không sao, lát nữa nghỉ trưa sẽ đi ra mà.
Tuyết Kì lặng lẽ nhìn cô gái đang chịu đựng cơn nóng, tự hỏi em trai mình rốt cuộc đã làm gì mà Linh Nhi phải trông như thế này?
Giờ học kết thúc và Linh Nhi đứng dậy ngay khi giáo viên rời khỏi lớp. Cô chạy ra nơi lần trước mình ngủ và trốn ở đó. Việc cởi áo khoác ra khiến cô cảm giác mình vừa thoát khỏi sa mạc và đang đứng trước máy lạnh vậy, mát mẻ và dễ chịu vô cùng.
_ Nhà vệ sinh đông quá mình không đến được. - Linh Nhi ôm chân, tựa cằm vào đầu gối lảm nhảm một mình. - Với lại không có gì đảm bảo việc Tinh Khang sẽ ngồi yên trong lớp, lỡ cậu ấy xuống tìm Tuyết Kì thì...
Cô cầm chiếc gương to bằng bàn tay đặt xuống đất. Lục cặp lấy thứ cần thiết và tiếp tục công cuộc che giấu vết hôn để lại của ai đó.
Linh Nhi nhìn lên bầu trời chói mắt, cảm thấy nơi này đúng là nơi lý tưởng để núp mà.
_ Vừa có bóng mát. - Cô nhìn tán lá to bao trùm một khu vực rồi lại ngó nghiêng xung quanh. - Vừa kín đáo, chắn chắc là an toàn.
Nói vậy nhưng ở một mình thì thật sự rất buồn, cô muốn ở cùng với Tuyết Kì và Lê Vy để trò chuyện hơn.
Cô ngồi được một lát thì buồn ngủ, chớp mắt một lát lại ngủ luôn. Dáng ngủ thoải mái co chân không đề phòng, Linh Nhi đã tin rằng nơi này sẽ không có người đến.
...
Tinh Khang lúc sáng đến căn tin và bây giờ cũng đến căn tin, cậu mua thức ăn cho mình và nhận nhiệm vụ đưa cho Tuyết Kì một ổ bánh mì.
_ Sao không tự đi mà đưa?
_ Không được... - Hàn Vũ xụ mặt, nhét bánh mì vào tay Tinh Khang bắt cậu phải đưa cho bằng được. - Tuyết Kì đang không muốn gặp mặt tôi.
Thấy bạn thân đang gặp khổ thì không thể không giúp được. Dù gì Tuyết Kì cũng chưa ăn trưa, chỉ sợ thấy cậu đang ăn có khi lại giành giật.
Tinh Khang đưa bánh mì cho chị gái, cậu nhìn chỗ của Linh Nhi và vô tình nhìn thấy một quyển vở ở trong ngăn bàn, miệng không tự chủ được mà hỏi:
_ Vở chị hả?
_ Đâu?
Cậu nhướn mày, vội chạy vào lớp rồi cầm quyển vở nhìn nhãn tên.
_ Tuyết Kiều Linh Nhi...
Tinh Khang không nói gì mà cầm nó rồi chạy đi, làm Tuyết Kì cũng thấy khó hiểu và có chút lo lắng.
"Nếu mà có gặp nhau thì em phải nói chuyện cho khôn một chút đó, Tinh Khang!"
Cậu tìm đến nơi lần trước thấy Linh Nhi ngủ say, Tinh Khang nín thở, lấy can đảm rồi bước xuống thềm. Cậu tiến tới bụi cây che chắn kín đáo, đôi mắt mở to thu trọn hình bóng nàng Kiều đang ngủ.
Cô vẫn như thế, không một chút phòng bị mà ngủ ngon lành. Tinh Khang nhấc chân nhẹ nhàng bước lại gần, cậu nhìn vào khóe mắt của cô, vẫn sưng nhưng thật may là đỡ hơn lần trước.
Tinh Khang ngồi xuống đối diện Linh Nhi, tay chạm nhẹ vào má của cô. Cảm xúc hổ thẹn và hối hận liên tục kéo đến khi nhìn thấy vết răng của mình ở cổ Linh Nhi. Cậu đoán cô hẳn đã rất khó khăn mới che được các dấu hôn do cậu hôn mạnh mà tạo thành.
_ Xin lỗi, tôi không được phép làm vậy với cậu...
Cậu nhìn xuống đất, mắt vô tình thấy một thứ ngại ngùng. Tinh Khang vội quay mặt sang chỗ khác, hai má thoáng lên màu hồng vì ngại.
"Sao lại ngồi như thế mà ngủ chứ?"
Tinh Khang cởi áo khoác rồi đắp lên người Linh Nhi, vậy mà được thấy thêm dấu hôn và vết cắn dưới đùi của cô. Không thể tin được, rốt cuộc là khi đó cậu đã nghĩ gì trong đầu vậy?
Chỗ này vẫn chưa được che kem khuyết điểm, cậu đoán Linh Nhi đã quên mất nó và bỏ sót lại.
Cậu muốn ngồi với cô thêm một chút nên chưa rời đi ngay, thật ra lòng cũng hồi hộp sợ cô tỉnh dậy sẽ không biết nói gì rồi cả hai lại ngượng ngùng khó xử.
_ Đã nói là muốn xin lỗi thì phải can đảm lên!
Tinh Khang vò đầu tạo nên tiếng động xung quanh. Linh Nhi chậm rãi mở mắt, tiếng của lá xào xạc nghe rất dễ chịu, nhưng pha lẫn vào đó là tiếng lảm nhảm của một cậu trai làm cô phải tỉnh giấc.
Giật mình, hoang mang, ngại ngùng, hồi hộp, lo sợ,... Đủ mọi cảm xúc đang quấn lấy lồng ngực Linh Nhi. Cô vội ngồi sát vào tường, cầm áo bác Lĩnh lên và trùm người kín mít.
"Nằm mơ, nằm mơ, là nằm mơ thôi!"
Cô co rúm, rụt người vào trong góc tường mong cậu sẽ rời đi ngay nếu đó là thật. Vậy mà cô tính không bằng Tinh Khang tính, cậu ngồi đó và chẳng đi đâu.
_ Linh Nhi...
Tinh Khang khẽ gọi tên làm cô giật mình nhưng không trả lời, theo đó là thấy rất bất ngờ.
"Tinh Khang... vừa gọi tên mình?"
Cậu thấy cô vẫn còn sợ mình nên lùi lại, ngồi cách xa nhưng vẫn đủ khoảng cách để nói lời quan trọng với cô.
_ Chuyện hôm qua...
_ Cậu đừng nhắc đến!
Linh Nhi lớn tiếng, cô thấy rất xấu hổ khi cậu chủ động đề cập đến việc này. Bây giờ cô không muốn phải nghe về nó, bây giờ cô chưa muốn gặp cậu.
_ Cậu đi đi, bây giờ tôi không muốn gặp cậu!
Tinh Khang im lặng cúi mặt nhìn xuống đất. Linh Nhi quả nhiên không muốn nhìn thấy cậu. Dù đã biết trước kết quả nhưng sao vẫn thấy bản thân thất bại và thảm hại đến nhường này.
_ Cậu đã ăn gì chưa...?
_ ...
Cô vẫn không trả lời, cậu chồm người đến đặt ổ bánh mì lên quyển vở của cô và nhẹ giọng:
_ Xin lỗi... Thật sự xin lỗi cậu.
Tiếng bước chân nhỏ dần và biến mất. Linh Nhi ló đầu ra, xung quanh cô trống trải không có ai. Tinh Khang đã rời đi rồi, với một gương mặt và lồng ngực đầy giằng xé.
Cô nhìn ổ bánh mì và quyển tập của mình ở dưới đất liền hiểu ra vấn đề.
"Mình để ở lớp nên Tinh Khang mới biết sao?"
Cô nhíu mày dè chừng, không nghĩ bản thân mình đã bất cẩn để lộ sơ hở. Linh Nhi cầm bánh mì trên tay, há miệng cắn lấy nhưng không rứt ra, hai má ửng hồng không biết vì lí do gì.
"Đồ ngốc... Lần sau mình phải đổi chỗ núp thôi..."
Ông Dương vào nhà sau vợ thì đóng cửa, nói lời nhẹ nhàng nhưng mang ý trách mắng đôi song sinh:
_ Hai đứa nhỏ ở đâu nhà sao để nhà thế này không biết nữa!
Bà Dương cũng đồng ý với chồng, gật gù theo ông vào bếp. Thấy nhà bếp trống trơn không có thứ gì, thức ăn cũng không có sẵn như mọi lần, bà Dương tặc lưỡi ngán ngẩm:
_ Con trai mình dạo này lười thế nhỉ?
_ Nó lười sẵn rồi mà?
_ Ý em là làm việc nhà, còn chuyện học nó mà siêng thì mình đâu chuyển nó qua trường cậu Đinh làm gì?
Bà Dương xắn tay áo, mở tủ lạnh rồi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Ông Dương cũng bắt tay phụ vợ cho nhanh.
Hai vợ chồng nấu xong thì lên phòng tìm hai đứa nhỏ. Bà Dương mở cửa phòng con gái nhưng không có ai, sau mới nghe tiếng chồng vẫy tay gọi:
_ Vợ, bên này nè.
Hai người đứng trước giường nhìn đôi song sinh đang ngủ, chúng nắm tay nhau, mặt còn thoáng nét buồn giống nhau.
_ Tinh Khang cũng khóc nữa hả?
Ông Dương khẽ cười, chậm rãi lau nước mắt cho đôi song sinh mít ướt. Bà Dương ngồi xuống nệm, hôn trán và xoa đầu con trai, nói thì thầm với chồng:
_ Con trai cũng có lúc yếu đuối mà.
Bà đứng lên, giúp chồng đắp chăn cho hai đứa trẻ rồi cẩn thận đóng cửa sổ, kéo rèm, bật điều hòa và tắt đèn rồi ra khỏi phòng.
Nửa đêm hai đứa trẻ không hẹn nhau mà tỉnh dậy, khóc cả buổi chiều nên mệt và thiếp đi, đến lúc đói thì tự thức và mò xuống bếp. Dù sao cũng mới mười bảy tuổi, vẫn chưa đủ chững chạc và trưởng thành, gọi là trẻ con thì cũng đúng.
Tuyết Kì ngồi đợi em trai hâm nóng thức ăn được ba mẹ chừa lại. Lúc ăn cơm cả hai chẳng nói với nhau câu nào, dường như hiểu được tâm sự của đối phương.
_ Khang... Chị sắp không trụ được với Hàn Vũ rồi.
Tinh Khang khựng lại, vẻ mặt bất ngờ không thể tin được.
_ Sao vậy chị?
Thấy chị gái im lặng, môi mím chặt và mắt rưng rưng uất ức, Tinh Khang vội nói trước:
_ Nếu mà cậu ta dám làm chị khóc thì ngày mai em sẽ...
_ Không sao đâu. Chị đã nói với cậu ta rồi, sau khi thi xong chị và Hàn Vũ sẽ bàn lại.
Tuyết Kì lên tiếng, lau nước mắt lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục ăn. Tinh Khang thấy buồn, đột nhiên lại thấy thế giới này chuyện tâm linh thật sự không đùa được.
_ Sao hai đứa mình hồi nào cũng gặp vấn đề cùng lúc với nhau vậy?
_ Người ta hay nói là do sinh đôi. - Tuyết Kì vẫy tay không quan tâm. - Thôi kệ đi, lúc nào chả vậy.
Cô chống cằm, giờ chuyện mình coi như là tạm hoãn mà thay vào đó là tò mò với em trai nhiều hơn.
_ Còn em thì sao? Định thế nào với Linh Nhi đây?
Tinh Khang ngập ngừng, cậu cũng đang nghĩ đây, rối rắm chẳng biết sẽ bắt đầu từ đâu.
_ Chắc chắn là không tỏ tình ngay rồi... Nếu vác mặt tới thì Linh Nhi sẽ ghét và hận em đến đau đớn luôn cho xem. Hơn nữa... - Cậu nắm chặt tay, lòng tự trách vô cùng. - Em muốn xin lỗi Linh Nhi trước...vì đã làm chuyện không hay với cậu ấy.
_ Tóm lại là em đã làm gì Linh Nhi vậy?
_ Chuyện đó... chị không biết thì tốt hơn!
Cậu đỏ mặt xấu hổ, không thể nói được. Tuyệt đối không thể nói được!
"Tuyết Kì sẽ giết mình mất!"
Thấy em trai có gì đó rất đáng nghi, cô lườm cậu để dò xét rồi mắt lại lia trúng môi dưới rướm máu và vai có vết răng.
_ Bị gì đây?
_ Đây... không bị gì hết!
Tinh Khang vội kéo áo lên che vết cắn, mặt cúi xuống, ngậm môi để giấu đi. Cậu chạm vào má, chợt nhớ lại cái tát Linh Nhi dành cho mình và gương mặt mang nỗi buồn, đôi mắt ứ nước chỉ chứa hình ảnh của cậu khi cô rời đi.
"Ngày mai... phải xin lỗi cậu ấy đàng hoàng mới được. Hy vọng Linh Nhi sẽ tha thứ cho mình..."
Mong thì mong vậy nhưng trong lòng cậu vẫn biết rõ việc cậu làm sẽ không bao giờ được tha thứ... trừ khi Linh Nhi bảo cậu đi chết đi.
...
Tinh Khang dậy sớm và đến trường trước Tuyết Kì, tận dụng thời gian để đợi Linh Nhi bởi cậu không biết cô sẽ đến vào giờ nào. Thêm một việc nữa...
"Nếu không được thì áp dụng chiêu mặt dày được không nhỉ? Hay là lập tức tỏ tình rồi công khai theo đuổi? Không được! Làm như vậy có khác gì biến thái đâu? Linh Nhi vốn không ưa mình rồi, mình mà làm mấy thứ tởm lợm đó..."
_ Bị từ mặt chắc luôn!
Bác Lĩnh lái xe đến cổng trường, trùng hợp thay ông lại dừng ngay trước cậu. Tinh Khang ngẩng đầu vội đứng nghiêm chỉnh, hồi hộp chờ Linh Nhi bước ra. Trái với mong đợi của cậu, người bước xuống lại là Linh An.
Tinh Khang biết trước nên cũng kiên nhẫn đứng thêm một chút. Thế mà bác Lĩnh lại chào cậu rồi lái xe đi mất, cậu bất ngờ, Linh Nhi sẽ không đến trường vào hôm nay sao?
Cậu cúi đầu buồn rầu, gương mặt xụ xuống có phần căng thẳng, lòng day dứt không thôi.
"Vì sợ gặp mình nên mới nghỉ ở nhà sao...?"
Linh An đứng đối diện cậu nãy giờ nhưng không được chú ý cũng thấy buồn. Cô đưa mặt mình lại gần cậu, nhíu mày như đang tra khảo.
_ Môi cậu sao vậy? Bị con gì cắn sao?
_ Không phải, ừ thì bị cắn... nhưng mà không phải!
Cô khó hiểu, điệu bộ lắp bắp của Tinh Khang rõ ràng là đang giấu gì đó. Dù muốn hỏi nhưng cô biết cậu sẽ không nói đâu.
_ Tinh Khang dạo này lạ lắm!
_ Có hả?
Cô nhanh chóng gật đầu, Tinh Khang gần đây không ở chung với cô nhiều, thay vào đó là cậu thường xuyên vắng mặt mỗi khi cô đến tìm.
_ Mấy hôm nay cậu ít ở trong lớp hẳn, cũng không đến tìm mình luôn. Tinh Khang bận gì sao?
_ Không có, tôi chỉ...
Cậu đảo mắt, giờ mới nhận ra là từ hôm đi chơi riêng với Linh Nhi về thì toàn đi tìm chỗ có cảnh đẹp để ngắm rồi vẽ lên một bức tranh trong đầu. Bức tranh trong tưởng tượng của cậu thì Linh Nhi chắc chắn là nữ chính rồi.
"Mình bận ngắm Linh Nhi mà..."
Tinh Khang cười gượng, chắc chắn không thể nói với Linh An nghe được rồi. Cậu quay người vào trường, ở đây thêm cũng bị bảo vệ đuổi vào trong.
_ Ta vào thôi, bác bảo vệ nãy giờ lia tôi lắm rồi đó.
Linh An cũng ậm ừ theo sau, vừa qua cổng trường cô lại nổi hứng muốn xuống căn tin cùng cậu. Cô chạy đến ôm tay Tinh Khang, cười tươi rồi dẫn đi mà không để cậu nói gì.
_ Tinh Khang, mình đi xuống nhà ăn đi!
Bác Lĩnh ở trong chiếc xe được đậu ở nơi khuất mắt cách trường vài bước bây giờ mới hạ kính xuống. Ông nhìn qua thiếu nữ e thẹn ngồi cạnh, cất lời hỏi han:
_ Linh Nhi tiểu thư, cậu Tinh Khang vào trong rồi.
_ Vậy ạ...?
Linh Nhi nãy giờ ngồi trong xe để trốn. Cô không dám bước ra để gặp Tinh Khang vì sợ phải đối mặt với cậu. Lúc nãy đến trường nhìn thấy Tinh Khang đứng trước cổng cô liền núp xuống sàn để trốn, dù không nói cô cũng biết vì sao cậu lại đứng đó.
_ Bác Lĩnh, hôm nay con lại nghỉ được không ạ?
_ Sao vậy tiểu thư?
Cô cúi mặt xuống, nắm chặt gấu váy, căng thẳng đáp lại:
_ Vì... Tinh Khang đang đợi con... - Linh Nhi lắc đầu. - Con không dám gặp cậu ấy ngay lúc này.
Bác Lĩnh khẽ cười, cởi áo khoác rồi khoác lên người cô. Ông mở ngăn tủ, lấy ra một hộp phấn, kem che khuyết điểm và một chiếc gương đưa cho Linh Nhi.
_ Họ vào trong lâu rồi, nếu giờ tiểu thư vào đó thì sẽ không sao đâu.
_ Dạ... - Linh Nhi mở cửa rồi chậm rãi bước xuống xe, e dè quay lại nhìn bác Lĩnh. - Bác Lĩnh, bác phải nhớ đón con sớm đó! Dừng ngay cổng trường!
Ông gật đầu, đợi cô gái nhanh chân chạy vào trong hẳn rồi mới lái xe đi.
Linh Nhi nắm chặt áo khoác của bác Lĩnh rồi chạy một mạch vào nhà vệ sinh, len lén nhìn xem có ai không rồi mới để áo xuống. Cô nhìn vào gương, cởi nút áo và săm soi xem còn dấu vết nào chưa được che hay không.
"Phải dặm thật kĩ, nếu bị phát hiện thì nguy mất..."
Mãi đến khi dặm và tán đều thì nhìn da Linh Nhi trông cũng tự nhiên như bình thường rồi. Tuy vậy cô vẫn không khỏi lo lắng khi nhìn dấu răng ở dưới cổ.
_ Mình phải làm sao với thứ này đây?
Cô nghe tiếng chuông vang lên thì giật mình, vội cài nút áo rồi mặc áo của bác Lĩnh vào, kéo khóa lên mức cao nhất.
_ Thế này...chắc là ổn rồi nhỉ?
Trời hôm nay hầm hầm vì hôm qua không có mưa, mọi ngày trời sẽ dịu lạnh vào buổi sáng vì tối hôm trước mưa nhiều. Linh Nhi ngồi trong lớp cảm thấy khó chịu, cũng dễ hiểu thôi, vì cô mặc áo khoác to và rộng thùng thình của bác Lĩnh mà.
_ Hu... Nóng chết mất!
Cô nằm dài lên bàn, cảm thấy người mình sắp thành lò nung rồi. Tuyết Kì ngồi bên cạnh cũng thấy nóng thay và không ngừng lo lắng:
_ Linh Nhi, cậu có ổn không? Hay là xin phép ra ngoài một lát đi.
_ Mình không sao, lát nữa nghỉ trưa sẽ đi ra mà.
Tuyết Kì lặng lẽ nhìn cô gái đang chịu đựng cơn nóng, tự hỏi em trai mình rốt cuộc đã làm gì mà Linh Nhi phải trông như thế này?
Giờ học kết thúc và Linh Nhi đứng dậy ngay khi giáo viên rời khỏi lớp. Cô chạy ra nơi lần trước mình ngủ và trốn ở đó. Việc cởi áo khoác ra khiến cô cảm giác mình vừa thoát khỏi sa mạc và đang đứng trước máy lạnh vậy, mát mẻ và dễ chịu vô cùng.
_ Nhà vệ sinh đông quá mình không đến được. - Linh Nhi ôm chân, tựa cằm vào đầu gối lảm nhảm một mình. - Với lại không có gì đảm bảo việc Tinh Khang sẽ ngồi yên trong lớp, lỡ cậu ấy xuống tìm Tuyết Kì thì...
Cô cầm chiếc gương to bằng bàn tay đặt xuống đất. Lục cặp lấy thứ cần thiết và tiếp tục công cuộc che giấu vết hôn để lại của ai đó.
Linh Nhi nhìn lên bầu trời chói mắt, cảm thấy nơi này đúng là nơi lý tưởng để núp mà.
_ Vừa có bóng mát. - Cô nhìn tán lá to bao trùm một khu vực rồi lại ngó nghiêng xung quanh. - Vừa kín đáo, chắn chắc là an toàn.
Nói vậy nhưng ở một mình thì thật sự rất buồn, cô muốn ở cùng với Tuyết Kì và Lê Vy để trò chuyện hơn.
Cô ngồi được một lát thì buồn ngủ, chớp mắt một lát lại ngủ luôn. Dáng ngủ thoải mái co chân không đề phòng, Linh Nhi đã tin rằng nơi này sẽ không có người đến.
...
Tinh Khang lúc sáng đến căn tin và bây giờ cũng đến căn tin, cậu mua thức ăn cho mình và nhận nhiệm vụ đưa cho Tuyết Kì một ổ bánh mì.
_ Sao không tự đi mà đưa?
_ Không được... - Hàn Vũ xụ mặt, nhét bánh mì vào tay Tinh Khang bắt cậu phải đưa cho bằng được. - Tuyết Kì đang không muốn gặp mặt tôi.
Thấy bạn thân đang gặp khổ thì không thể không giúp được. Dù gì Tuyết Kì cũng chưa ăn trưa, chỉ sợ thấy cậu đang ăn có khi lại giành giật.
Tinh Khang đưa bánh mì cho chị gái, cậu nhìn chỗ của Linh Nhi và vô tình nhìn thấy một quyển vở ở trong ngăn bàn, miệng không tự chủ được mà hỏi:
_ Vở chị hả?
_ Đâu?
Cậu nhướn mày, vội chạy vào lớp rồi cầm quyển vở nhìn nhãn tên.
_ Tuyết Kiều Linh Nhi...
Tinh Khang không nói gì mà cầm nó rồi chạy đi, làm Tuyết Kì cũng thấy khó hiểu và có chút lo lắng.
"Nếu mà có gặp nhau thì em phải nói chuyện cho khôn một chút đó, Tinh Khang!"
Cậu tìm đến nơi lần trước thấy Linh Nhi ngủ say, Tinh Khang nín thở, lấy can đảm rồi bước xuống thềm. Cậu tiến tới bụi cây che chắn kín đáo, đôi mắt mở to thu trọn hình bóng nàng Kiều đang ngủ.
Cô vẫn như thế, không một chút phòng bị mà ngủ ngon lành. Tinh Khang nhấc chân nhẹ nhàng bước lại gần, cậu nhìn vào khóe mắt của cô, vẫn sưng nhưng thật may là đỡ hơn lần trước.
Tinh Khang ngồi xuống đối diện Linh Nhi, tay chạm nhẹ vào má của cô. Cảm xúc hổ thẹn và hối hận liên tục kéo đến khi nhìn thấy vết răng của mình ở cổ Linh Nhi. Cậu đoán cô hẳn đã rất khó khăn mới che được các dấu hôn do cậu hôn mạnh mà tạo thành.
_ Xin lỗi, tôi không được phép làm vậy với cậu...
Cậu nhìn xuống đất, mắt vô tình thấy một thứ ngại ngùng. Tinh Khang vội quay mặt sang chỗ khác, hai má thoáng lên màu hồng vì ngại.
"Sao lại ngồi như thế mà ngủ chứ?"
Tinh Khang cởi áo khoác rồi đắp lên người Linh Nhi, vậy mà được thấy thêm dấu hôn và vết cắn dưới đùi của cô. Không thể tin được, rốt cuộc là khi đó cậu đã nghĩ gì trong đầu vậy?
Chỗ này vẫn chưa được che kem khuyết điểm, cậu đoán Linh Nhi đã quên mất nó và bỏ sót lại.
Cậu muốn ngồi với cô thêm một chút nên chưa rời đi ngay, thật ra lòng cũng hồi hộp sợ cô tỉnh dậy sẽ không biết nói gì rồi cả hai lại ngượng ngùng khó xử.
_ Đã nói là muốn xin lỗi thì phải can đảm lên!
Tinh Khang vò đầu tạo nên tiếng động xung quanh. Linh Nhi chậm rãi mở mắt, tiếng của lá xào xạc nghe rất dễ chịu, nhưng pha lẫn vào đó là tiếng lảm nhảm của một cậu trai làm cô phải tỉnh giấc.
Giật mình, hoang mang, ngại ngùng, hồi hộp, lo sợ,... Đủ mọi cảm xúc đang quấn lấy lồng ngực Linh Nhi. Cô vội ngồi sát vào tường, cầm áo bác Lĩnh lên và trùm người kín mít.
"Nằm mơ, nằm mơ, là nằm mơ thôi!"
Cô co rúm, rụt người vào trong góc tường mong cậu sẽ rời đi ngay nếu đó là thật. Vậy mà cô tính không bằng Tinh Khang tính, cậu ngồi đó và chẳng đi đâu.
_ Linh Nhi...
Tinh Khang khẽ gọi tên làm cô giật mình nhưng không trả lời, theo đó là thấy rất bất ngờ.
"Tinh Khang... vừa gọi tên mình?"
Cậu thấy cô vẫn còn sợ mình nên lùi lại, ngồi cách xa nhưng vẫn đủ khoảng cách để nói lời quan trọng với cô.
_ Chuyện hôm qua...
_ Cậu đừng nhắc đến!
Linh Nhi lớn tiếng, cô thấy rất xấu hổ khi cậu chủ động đề cập đến việc này. Bây giờ cô không muốn phải nghe về nó, bây giờ cô chưa muốn gặp cậu.
_ Cậu đi đi, bây giờ tôi không muốn gặp cậu!
Tinh Khang im lặng cúi mặt nhìn xuống đất. Linh Nhi quả nhiên không muốn nhìn thấy cậu. Dù đã biết trước kết quả nhưng sao vẫn thấy bản thân thất bại và thảm hại đến nhường này.
_ Cậu đã ăn gì chưa...?
_ ...
Cô vẫn không trả lời, cậu chồm người đến đặt ổ bánh mì lên quyển vở của cô và nhẹ giọng:
_ Xin lỗi... Thật sự xin lỗi cậu.
Tiếng bước chân nhỏ dần và biến mất. Linh Nhi ló đầu ra, xung quanh cô trống trải không có ai. Tinh Khang đã rời đi rồi, với một gương mặt và lồng ngực đầy giằng xé.
Cô nhìn ổ bánh mì và quyển tập của mình ở dưới đất liền hiểu ra vấn đề.
"Mình để ở lớp nên Tinh Khang mới biết sao?"
Cô nhíu mày dè chừng, không nghĩ bản thân mình đã bất cẩn để lộ sơ hở. Linh Nhi cầm bánh mì trên tay, há miệng cắn lấy nhưng không rứt ra, hai má ửng hồng không biết vì lí do gì.
"Đồ ngốc... Lần sau mình phải đổi chỗ núp thôi..."