Chuyện Tình Song Sinh
Chương 9: Nhỏ Phù Thủy.
Buổi học kết thúc, học sinh trong trường tấp nập ra về. Trên mặt ai nấy cũng vui mừng sau ngày đi học căng thẳng.
Trong đám đông, đâu đó vẫn có thể nhận ra được hình dáng nổi bật của một cô gái xinh đẹp. Linh Nhi đến trước cổng trường, mọi người đều say mê trước vẻ đẹp của cô. Ngay cả những anh chàng trường khác cũng tranh thủ về sớm để chiêm ngưỡng.
Từ xa, một chiếc xe bốn bánh màu đen đắt tiền chạy đến. Chiếc xe lăn bánh đến vị trí của Linh Nhi thì dừng lại.
Nhìn thấy người đàn ông cao tuổi bước ra, Linh Nhi tươi tắn mỉm cười.
_ Tiểu thư Linh Nhi, cô chờ lâu không?
_ Bác Lĩnh. Không lâu đâu ạ, con chỉ mới ra thôi.
Bác Lĩnh là quản gia thân cận với Linh Nhi. Ông là gia đình mà cô luôn trân trọng.
Ông quay mặt về hướng Linh Nhi, mở cửa ra, kính cẩn mời thiếu nữ.
Linh Nhi mở cửa sổ, nhướn người lại gần bác Lĩnh đang đứng ở ngoài và giật nhẹ chiếc áo của ông. Bác Lĩnh mỉm cười, trìu mến xoa đầu Linh Nhi như người cha đang vỗ về con gái. Thiếu nữ nhắm mắt tận hưởng sự cưng chiều, đôi môi chủ động tươi cười.
Trời cũng không còn sớm, bầu trời đã hơi ửng đỏ lên và pha một chút sắc hồng. Học sinh đã ra về hết chỉ còn lại sân trường trống trải, ở xa xa chỉ còn thấy hình bóng của ba cô cậu đang đùa giỡn chạy ra.
Lập tức cảnh tượng đó liền thu vào mắt Linh Nhi. Cô tối sầm, không hài lòng với nụ cười trên gương mặt Linh An.
_ Lại là nó...
Linh Nhi đóng hờ cửa kính, mắt hướng về phía Linh An đang chạy ra.
_ Đây là hai người bạn của tôi, họ đều mới chuyển trường đến.
Linh An cười tươi đưa tay về phía Tinh Khang và Tuyết Kì rồi lần lượt giới thiệu.
Linh Nhi ở trong xe nhìn ra ngoài. Thấy Tuyết Kì đứng cạnh Tinh Khang khiến cô nhận ra họ là sinh đôi. Chẳng trách khi cô gặp Tinh Khang vào những lần trước lại quen đến vậy.
_ Hóa ra em trai mà cậu nói là người này sao? Tên cẩu thả.
Đang trò chuyện vui vẻ thì Linh An hơi ngập ngừng, nụ cười liền gượng lại.
_ Quản gia Lĩnh, không biết Linh Nhi...
"Cạch"
Chưa kịp dứt câu thì cửa xe đã mở, Linh Nhi vẫn ngồi bên trong, chân vắt chéo, khoanh tay lại, nhìn Linh An với ánh mắt đầy chán ghét và lạnh lùng.
_ Linh An tiểu thư muốn tìm tôi sao?
_ Linh Nhi? Cậu... sao lại ở đây?
Linh An vội trốn sau lưng Tinh Khang vẫn bình tĩnh đứng nhìn. Tuyết Kì bên cạnh cũng không biết bắt chuyện với cô thế nào.
_ Tôi không thể ở đây thì ở đâu? Không lẽ... thay thế cô đứng cạnh cậu ta để đóng vai người yêu à?
Cô liếc mắt nhìn Tinh Khang, ra giọng thách thức. Bác Lĩnh thấy không khí căng thẳng muốn giải vây, nhưng Linh Nhi đã bảo ông phải vào trong xe ngồi đợi.
Cô chậm rãi bước xuống xe, tiến đến đứng trước mặt Tinh Khang.
_ Lúc nãy đang định nói gì? Nói trước mặt tôi đây.
_ ...
_ Sao vậy? Sợ à? Chẳng có gì đáng sợ đâu, cậu có hẳn một gã đẹp trai bảo vệ mà.
_ ...
_ Vẫn không nói... Rốt cuộc muốn nói gì? Không có miệng sao?
Linh Nhi tức giận nắm cổ áo Linh An, lôi ra đối diện với mình. Linh An nhìn Linh Nhi mà sợ sệt run rẩy. Cô khó thở nhưng lại không dám nói mà im lặng chịu đựng.
_ Buông ra mau.
Tinh Khang khó chịu nắm cổ tay Linh Nhi, tay còn lại ôm Linh An kéo vào lòng. Cổ tay cô bị nắm rất đau, không thể giật lại được.
Tuyết Kì hốt hoảng, vội kéo tay cậu xoa dịu.
_ Tinh Khang, buông tay em ra, đừng làm vậy!
Tinh Khang lập tức đen mặt, nhìn sang Tuyết Kì mà lạnh lùng:
_ Chị bảo em đứng trơ mắt nhìn cô ta làm vậy với Linh An sao?
_ Ý chị không phải vậy...
Linh Nhi không nói gì, mặt nhăn một tí vì đau. Càng cố gắng vùng vẫy thì Tinh Khang càng siết chặt hơn, đến mức cô nghĩ cổ tay mình sẽ gãy nát. Hành động của Tinh Khang làm cô bất ngờ, nhìn cậu ta không nhu nhược như lần trước mình gặp.
Cô lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn Linh An đang nép vào lòng Tinh Khang, nhếch môi cười khinh bỉ.
_ Cô thích nhìn thấy tôi tức giận đến vậy sao? Đã hài lòng chưa? Nhưng mà... riêng tôi vẫn chưa hài lòng lắm.
Sắc mặt Tinh Khang tệ hơn, cậu siết tay chặt hơn làm Linh Nhi đau đớn.
_ Đủ rồi.
Linh Nhi đưa mặt sát lại, lạnh lùng nói nhỏ:
_ Chẳng phải nói nếu cậu sơ hở tôi sẽ khiến cô ta khổ sao? Đau lòng rồi à? Cẩu. Bỏ tay cậu ra, thật gớm ghiếc.
_ Được, theo ý cậu.
Tinh Khang hơi dùng sức đẩy cô mất thăng bằng. Tuyết Kì như biết trước vội chạy tới đỡ vai thiếu nữ.
_ Khang, em đừng thô bạo với cậu ấy như vậy!
_ Cậu ta làm đau Linh An, em chỉ trả lại thôi.
Ánh mắt Tuyết Kì đượm buồn khi em trai mình trở nên vô tâm. Linh Nhi chạm tay với cô, quyết đoán từ chối sự giúp đỡ.
_ Mình không sao.
Cô loạng choạng đứng lên, nhìn sang bác Lĩnh.
_ Bác Lĩnh, con đi dạo một chút. Phiền bác đưa Tuyết Kì về giúp con.
_ Vâng, cô nhớ về sớm. Gọi cho tôi nếu cô cần người đến đón nhé.
_ Vâng. Bác đừng lo.
Thiếu nữ trả lời rồi rời đi. Khoảng cách dù rất gần, nghĩ rằng có thể chạm đến nhưng từng bước chân của Linh Nhi sao lại khiến Tinh Khang cảm thấy cả đời này, có lẽ... cậu không thể với tới trái tim của cô.
Cậu thôi không nhìn theo nữa, lấy từ trong túi ra một hộp bánh đưa cho Linh An, ân cần dặn dò.
_ Tặng cho cậu, đừng buồn nữa.
_ Cảm ơn cậu, Tinh Khang!
Linh An cảm động, đưa tay ra nhận bánh. Đôi má hồng hào hơi ửng đỏ vì vui mừng.
_ Đi ké thì đừng phá nha, kẻo cuốc bộ.
_ Gì?
Tinh Khang xoa đầu Tuyết Kì, mặc kệ sự mắng mỏ từ chị gái mà rời đi.
Lòng Tinh Khang như có sóng vỗ, không hề dịu bớt mà cuộn trào.
"Con nhỏ đó, tại sao lại làm vậy?"
Trái tim Tinh Khang không ngừng nhắc đến cô gái đã khiến cậu phải day dứt trong lòng.
Cậu dừng lại, nhìn vào bàn tay thô bạo mà chính bản thân mình còn cảm thấy chán ghét. Thật khó chịu, chẳng phải đã bảo vệ được Linh An hay sao? Tại sao tâm trạng lại nặng nề đến vậy?
_ Nhỏ phù thủy...
...
Tại một sân chơi nhỏ có những đứa trẻ vẫn đang nô đùa bỏ mặc thời gian. Một nhóm con nít đang chơi đùa với nhau, còn mẹ các bé thì đang trò chuyện.
Ngay một góc sân bên cạnh bãi cát. Một cô gái đang ngồi trên chiếc xích đu. Đôi mắt đen láy hài hòa với gương mặt yêu kiều có nét khó chịu, cô gái lẳng lặng ngồi đu đưa chẳng muốn ai để ý.
Cô xoa nhè nhẹ cổ tay đã hằn vết bầm, tuy chỉ tím nhẹ nhưng cũng đủ để người khác thấy rõ. Chỉ xoay cổ tay một tí mà đã nhói lên khiến cô nheo mày.
Thật sự rất đau, nơi bầm tím đã in hằn dấu tay của Tinh Khang. Linh Nhi vừa xoa vừa trầm tư, cảm thấy có phần bất lực.
"Cậu ta. Dám làm như vậy với mình sao? Tuyết Kì, tên cẩu thả hẳn đã nói với cậu. Nhìn thấy tôi như thế... cậu có ghét tôi không? "
Đôi mi Linh Nhi rũ xuống, đôi mắt để lộ nỗi buồn sâu thẳm.
_ Chị ơi! Chị!
_ Hả...?
_ Chị đang buồn ạ?
Cô nghe tiếng gọi lớn của một bé trai tầm bốn tuổi đang đứng trước mặt với gương mặt lo lắng.
Linh Nhi bất ngờ với câu hỏi của cậu bé, cô cười gượng:
_ Đứa bé này... Em nghĩ chị đang buồn sao?
_ Vì trông chị như người mất hồn vậy, chị không chịu cười.
Đứa trẻ chạy lại nơi chiếc xích đu còn trống bên cạnh ngồi xuống, mò trong túi quần lục tìm thứ gì đó, lát sau nó chìa tay cầm những viên kẹo có đủ màu sắc đưa về phía Linh Nhi. Miệng cười chúm chím nói với cô.
_ Cho chị kẹo! Không buồn nữa chị nha!
_ ...
Linh Nhi nhìn thấy sự ngây ngô của đứa bé mà không nhịn được cười. Cô cười không quá lớn nhưng vẫn đủ để bé trai nghe thấy.
Đứa nhỏ khó hiểu, nhưng rồi trên môi nó cũng nở nụ cười tươi tắn, để lộ hàm răng trắng sữa trong vòm miệng nhỏ bé.
Linh Nhi nhìn sang bé trai với ánh mắt trìu mến và nụ cười dịu dàng.
_ Chị không buồn nữa!
_ Phải vậy chứ, chị cười lên xinh lắm luôn!
_ Cảm ơn em.
_ Chị ăn kẹo đi! Kẹo này anh em cho á, ngon lắm luôn nha.
Đứa bé cầm trên tay một nắm kẹo hướng về phía Linh Nhi. Cô không muốn cậu bé buồn nên cũng đưa tay ra, để cậu bé cho cô bao nhiêu thì cho vậy, không ngờ cậu bé lại đưa luôn cả nắm kẹo để lên tay cô.
_ Cho chị hết! Anh em sẽ cho thêm nếu em ăn hết kẹo, anh em lúc nào cũng có kẹo trong túi á!
_ À... Cảm ơn em, em thương anh lắm đúng không?
"Nhiều kẹo quá... Không tin là em ấy lại cho mình hết."
_ Vâng! Tin thương anh lắm, nhưng mà...
Bỗng nhiên cậu bé xụ mặt, chề môi ra, buồn bã nói:
_ Anh hai cũng được em khác thương.
_ Em có thêm một đứa em nữa sao?
_ Dạ không, nhiều em lắm.
_ Nhiều... em?
Linh Nhi nghe đứa bé nói hai từ "nhiều em" liền cảm thấy không đúng. Trong lòng cũng thầm nghĩ hẳn là người anh trai này có không dưới một người bạn gái.
Cô thấy lo lắng cho đứa trẻ, không biết tương lai nó lớn lên sẽ như thế nào, chỉ mong đừng như tên anh trai lăng nhăng...
Trong đám đông, đâu đó vẫn có thể nhận ra được hình dáng nổi bật của một cô gái xinh đẹp. Linh Nhi đến trước cổng trường, mọi người đều say mê trước vẻ đẹp của cô. Ngay cả những anh chàng trường khác cũng tranh thủ về sớm để chiêm ngưỡng.
Từ xa, một chiếc xe bốn bánh màu đen đắt tiền chạy đến. Chiếc xe lăn bánh đến vị trí của Linh Nhi thì dừng lại.
Nhìn thấy người đàn ông cao tuổi bước ra, Linh Nhi tươi tắn mỉm cười.
_ Tiểu thư Linh Nhi, cô chờ lâu không?
_ Bác Lĩnh. Không lâu đâu ạ, con chỉ mới ra thôi.
Bác Lĩnh là quản gia thân cận với Linh Nhi. Ông là gia đình mà cô luôn trân trọng.
Ông quay mặt về hướng Linh Nhi, mở cửa ra, kính cẩn mời thiếu nữ.
Linh Nhi mở cửa sổ, nhướn người lại gần bác Lĩnh đang đứng ở ngoài và giật nhẹ chiếc áo của ông. Bác Lĩnh mỉm cười, trìu mến xoa đầu Linh Nhi như người cha đang vỗ về con gái. Thiếu nữ nhắm mắt tận hưởng sự cưng chiều, đôi môi chủ động tươi cười.
Trời cũng không còn sớm, bầu trời đã hơi ửng đỏ lên và pha một chút sắc hồng. Học sinh đã ra về hết chỉ còn lại sân trường trống trải, ở xa xa chỉ còn thấy hình bóng của ba cô cậu đang đùa giỡn chạy ra.
Lập tức cảnh tượng đó liền thu vào mắt Linh Nhi. Cô tối sầm, không hài lòng với nụ cười trên gương mặt Linh An.
_ Lại là nó...
Linh Nhi đóng hờ cửa kính, mắt hướng về phía Linh An đang chạy ra.
_ Đây là hai người bạn của tôi, họ đều mới chuyển trường đến.
Linh An cười tươi đưa tay về phía Tinh Khang và Tuyết Kì rồi lần lượt giới thiệu.
Linh Nhi ở trong xe nhìn ra ngoài. Thấy Tuyết Kì đứng cạnh Tinh Khang khiến cô nhận ra họ là sinh đôi. Chẳng trách khi cô gặp Tinh Khang vào những lần trước lại quen đến vậy.
_ Hóa ra em trai mà cậu nói là người này sao? Tên cẩu thả.
Đang trò chuyện vui vẻ thì Linh An hơi ngập ngừng, nụ cười liền gượng lại.
_ Quản gia Lĩnh, không biết Linh Nhi...
"Cạch"
Chưa kịp dứt câu thì cửa xe đã mở, Linh Nhi vẫn ngồi bên trong, chân vắt chéo, khoanh tay lại, nhìn Linh An với ánh mắt đầy chán ghét và lạnh lùng.
_ Linh An tiểu thư muốn tìm tôi sao?
_ Linh Nhi? Cậu... sao lại ở đây?
Linh An vội trốn sau lưng Tinh Khang vẫn bình tĩnh đứng nhìn. Tuyết Kì bên cạnh cũng không biết bắt chuyện với cô thế nào.
_ Tôi không thể ở đây thì ở đâu? Không lẽ... thay thế cô đứng cạnh cậu ta để đóng vai người yêu à?
Cô liếc mắt nhìn Tinh Khang, ra giọng thách thức. Bác Lĩnh thấy không khí căng thẳng muốn giải vây, nhưng Linh Nhi đã bảo ông phải vào trong xe ngồi đợi.
Cô chậm rãi bước xuống xe, tiến đến đứng trước mặt Tinh Khang.
_ Lúc nãy đang định nói gì? Nói trước mặt tôi đây.
_ ...
_ Sao vậy? Sợ à? Chẳng có gì đáng sợ đâu, cậu có hẳn một gã đẹp trai bảo vệ mà.
_ ...
_ Vẫn không nói... Rốt cuộc muốn nói gì? Không có miệng sao?
Linh Nhi tức giận nắm cổ áo Linh An, lôi ra đối diện với mình. Linh An nhìn Linh Nhi mà sợ sệt run rẩy. Cô khó thở nhưng lại không dám nói mà im lặng chịu đựng.
_ Buông ra mau.
Tinh Khang khó chịu nắm cổ tay Linh Nhi, tay còn lại ôm Linh An kéo vào lòng. Cổ tay cô bị nắm rất đau, không thể giật lại được.
Tuyết Kì hốt hoảng, vội kéo tay cậu xoa dịu.
_ Tinh Khang, buông tay em ra, đừng làm vậy!
Tinh Khang lập tức đen mặt, nhìn sang Tuyết Kì mà lạnh lùng:
_ Chị bảo em đứng trơ mắt nhìn cô ta làm vậy với Linh An sao?
_ Ý chị không phải vậy...
Linh Nhi không nói gì, mặt nhăn một tí vì đau. Càng cố gắng vùng vẫy thì Tinh Khang càng siết chặt hơn, đến mức cô nghĩ cổ tay mình sẽ gãy nát. Hành động của Tinh Khang làm cô bất ngờ, nhìn cậu ta không nhu nhược như lần trước mình gặp.
Cô lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn Linh An đang nép vào lòng Tinh Khang, nhếch môi cười khinh bỉ.
_ Cô thích nhìn thấy tôi tức giận đến vậy sao? Đã hài lòng chưa? Nhưng mà... riêng tôi vẫn chưa hài lòng lắm.
Sắc mặt Tinh Khang tệ hơn, cậu siết tay chặt hơn làm Linh Nhi đau đớn.
_ Đủ rồi.
Linh Nhi đưa mặt sát lại, lạnh lùng nói nhỏ:
_ Chẳng phải nói nếu cậu sơ hở tôi sẽ khiến cô ta khổ sao? Đau lòng rồi à? Cẩu. Bỏ tay cậu ra, thật gớm ghiếc.
_ Được, theo ý cậu.
Tinh Khang hơi dùng sức đẩy cô mất thăng bằng. Tuyết Kì như biết trước vội chạy tới đỡ vai thiếu nữ.
_ Khang, em đừng thô bạo với cậu ấy như vậy!
_ Cậu ta làm đau Linh An, em chỉ trả lại thôi.
Ánh mắt Tuyết Kì đượm buồn khi em trai mình trở nên vô tâm. Linh Nhi chạm tay với cô, quyết đoán từ chối sự giúp đỡ.
_ Mình không sao.
Cô loạng choạng đứng lên, nhìn sang bác Lĩnh.
_ Bác Lĩnh, con đi dạo một chút. Phiền bác đưa Tuyết Kì về giúp con.
_ Vâng, cô nhớ về sớm. Gọi cho tôi nếu cô cần người đến đón nhé.
_ Vâng. Bác đừng lo.
Thiếu nữ trả lời rồi rời đi. Khoảng cách dù rất gần, nghĩ rằng có thể chạm đến nhưng từng bước chân của Linh Nhi sao lại khiến Tinh Khang cảm thấy cả đời này, có lẽ... cậu không thể với tới trái tim của cô.
Cậu thôi không nhìn theo nữa, lấy từ trong túi ra một hộp bánh đưa cho Linh An, ân cần dặn dò.
_ Tặng cho cậu, đừng buồn nữa.
_ Cảm ơn cậu, Tinh Khang!
Linh An cảm động, đưa tay ra nhận bánh. Đôi má hồng hào hơi ửng đỏ vì vui mừng.
_ Đi ké thì đừng phá nha, kẻo cuốc bộ.
_ Gì?
Tinh Khang xoa đầu Tuyết Kì, mặc kệ sự mắng mỏ từ chị gái mà rời đi.
Lòng Tinh Khang như có sóng vỗ, không hề dịu bớt mà cuộn trào.
"Con nhỏ đó, tại sao lại làm vậy?"
Trái tim Tinh Khang không ngừng nhắc đến cô gái đã khiến cậu phải day dứt trong lòng.
Cậu dừng lại, nhìn vào bàn tay thô bạo mà chính bản thân mình còn cảm thấy chán ghét. Thật khó chịu, chẳng phải đã bảo vệ được Linh An hay sao? Tại sao tâm trạng lại nặng nề đến vậy?
_ Nhỏ phù thủy...
...
Tại một sân chơi nhỏ có những đứa trẻ vẫn đang nô đùa bỏ mặc thời gian. Một nhóm con nít đang chơi đùa với nhau, còn mẹ các bé thì đang trò chuyện.
Ngay một góc sân bên cạnh bãi cát. Một cô gái đang ngồi trên chiếc xích đu. Đôi mắt đen láy hài hòa với gương mặt yêu kiều có nét khó chịu, cô gái lẳng lặng ngồi đu đưa chẳng muốn ai để ý.
Cô xoa nhè nhẹ cổ tay đã hằn vết bầm, tuy chỉ tím nhẹ nhưng cũng đủ để người khác thấy rõ. Chỉ xoay cổ tay một tí mà đã nhói lên khiến cô nheo mày.
Thật sự rất đau, nơi bầm tím đã in hằn dấu tay của Tinh Khang. Linh Nhi vừa xoa vừa trầm tư, cảm thấy có phần bất lực.
"Cậu ta. Dám làm như vậy với mình sao? Tuyết Kì, tên cẩu thả hẳn đã nói với cậu. Nhìn thấy tôi như thế... cậu có ghét tôi không? "
Đôi mi Linh Nhi rũ xuống, đôi mắt để lộ nỗi buồn sâu thẳm.
_ Chị ơi! Chị!
_ Hả...?
_ Chị đang buồn ạ?
Cô nghe tiếng gọi lớn của một bé trai tầm bốn tuổi đang đứng trước mặt với gương mặt lo lắng.
Linh Nhi bất ngờ với câu hỏi của cậu bé, cô cười gượng:
_ Đứa bé này... Em nghĩ chị đang buồn sao?
_ Vì trông chị như người mất hồn vậy, chị không chịu cười.
Đứa trẻ chạy lại nơi chiếc xích đu còn trống bên cạnh ngồi xuống, mò trong túi quần lục tìm thứ gì đó, lát sau nó chìa tay cầm những viên kẹo có đủ màu sắc đưa về phía Linh Nhi. Miệng cười chúm chím nói với cô.
_ Cho chị kẹo! Không buồn nữa chị nha!
_ ...
Linh Nhi nhìn thấy sự ngây ngô của đứa bé mà không nhịn được cười. Cô cười không quá lớn nhưng vẫn đủ để bé trai nghe thấy.
Đứa nhỏ khó hiểu, nhưng rồi trên môi nó cũng nở nụ cười tươi tắn, để lộ hàm răng trắng sữa trong vòm miệng nhỏ bé.
Linh Nhi nhìn sang bé trai với ánh mắt trìu mến và nụ cười dịu dàng.
_ Chị không buồn nữa!
_ Phải vậy chứ, chị cười lên xinh lắm luôn!
_ Cảm ơn em.
_ Chị ăn kẹo đi! Kẹo này anh em cho á, ngon lắm luôn nha.
Đứa bé cầm trên tay một nắm kẹo hướng về phía Linh Nhi. Cô không muốn cậu bé buồn nên cũng đưa tay ra, để cậu bé cho cô bao nhiêu thì cho vậy, không ngờ cậu bé lại đưa luôn cả nắm kẹo để lên tay cô.
_ Cho chị hết! Anh em sẽ cho thêm nếu em ăn hết kẹo, anh em lúc nào cũng có kẹo trong túi á!
_ À... Cảm ơn em, em thương anh lắm đúng không?
"Nhiều kẹo quá... Không tin là em ấy lại cho mình hết."
_ Vâng! Tin thương anh lắm, nhưng mà...
Bỗng nhiên cậu bé xụ mặt, chề môi ra, buồn bã nói:
_ Anh hai cũng được em khác thương.
_ Em có thêm một đứa em nữa sao?
_ Dạ không, nhiều em lắm.
_ Nhiều... em?
Linh Nhi nghe đứa bé nói hai từ "nhiều em" liền cảm thấy không đúng. Trong lòng cũng thầm nghĩ hẳn là người anh trai này có không dưới một người bạn gái.
Cô thấy lo lắng cho đứa trẻ, không biết tương lai nó lớn lên sẽ như thế nào, chỉ mong đừng như tên anh trai lăng nhăng...