Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy

Chương 47: Ha hả



Edit #Salim

Beta #Kumoe

Mấy ngày nay, Hứa Anh đều không muốn nhúc nhích.

Không phải ghé vào bàn ngủ thì là ngồi phát ngốc. Thiếu Kim Vũ trong biệt đội xấu xa, Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn, Tống Tiểu Chi ngẫu nhiên sẽ ở đằng sau chơi bài ầm ĩ, nhưng so với lúc trước cũng thu liễm nhiều. Trong lòng ba người đều mang nỗi lòng của chính mình, vô tâm vô tư ngủ trốn học, tiêu xài ngày tháng thanh xuân đã từng, phảng phất như đã một đi không trở lại.

Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn hai tên học tra vội vàng chuẩn bị ra nước ngoài, kết hợp với xử lí mối quan hệ ái muội vi diệu với nhau.

Mà Tống Tiểu Chi mỗi ngày đều vội vàng nhắn tin dính nhớp cùng bạn trai, nấu cháo điện thoại, thấy sắc quên bạn.

Chỉ có Hứa Anh, sau khi từ chối biểu diễn văn nghệ, lại khôi phục trạng thái không biết phải làm gì, mỗi ngày chỉ có ngẩn ngơ nhìn giáo viên trên bục giảng giảng bài, nghe dạy dỗ về đạo lý nhân sinh, tiêm máu gà cho học sinh trong lớp, hướng tới thi đại học.

Mà cô, trên mặt thờ ơ, nhưng đáy lòng đã ẩn ẩn hoảng loạn cùng bất ổn.

Cố Tinh Trầm gần đây rất bận, hoạt động vẫn chưa xong, cậu giống như vĩnh viễn không hề có thời gian! Thời gian bên cô cũng ít đi một chút.

Một ngày lại một ngày, cuối cùng tới ngày trước hôm tổ chức hoạt động giao lưu văn hóa.

Buổi chiều sau khi tan học, Hứa Anh một mình ngồi trên phòng truyền thông sân thượng, nơi đã từng luyện ca cùng dàn nhạc.

Nơi này địa thế cao, ngồi ở thành xi măng có thể quan sát hơn một nửa trường Bát Trung.

Sau hồ Thanh Hoa là một con đường, đi tới rừng hương chương, còn có những tán cây lộ ra hình dáng điêu tàn loáng thoáng các khu dạy học lớn nhỏ. Nơi xa là Bộ Sơ Trung , gần một chút là Bộ Cao Trung. Hiện tại trời đã hơi tối, mọi nơi trong trường học đều bắt đầu sáng đèn.

Cô lại quay đầu nhìn.

Trong trời tối lại có một nam sinh đi tới, trời có chút đen, nhìn không rõ lắm.

Thân hình mảnh khảnh, trên dưới một mét tám, cậu càng tới gần, Hứa Anh dần dần thấy được cổ áo sơ mi đồng phục trắng tinh, còn có một chiếc đồng hồ mộc mạc trên cổ tay.

Một nam sinh thật thuần khiết sạch sẽ.

“ Lạnh không?”

Tiếng nói Cố Tinh Trầm nhàn nhạt, đem áo khoác đồng phục của mình khoác trên người Hứa Anh. Đôi tay giao nhau kéo kéo quần áo nam sinh trên vai: “ Có chút.”

“ Đã bảo đừng giảm béo nhịn ăn cơm chiều. Đã gầy như vậy rồi.”

“ Bởi vì không ăn nên mới gầy đó, cậu cho rằng tớ ăn rồi sẽ còn gầy như vậy sao.”

Nói xong Hứa Anh vẫn nhận được một chiếc bánh gạo ấm áp, cười ra tiếng: “ Tớ biết ngay bé ngoan nhất định sẽ chăm sóc tớ.”

Cố Tinh Trầm hơi cười, ở bên cạnh cô ngồi xuống, duỗi tay vuốt ve mái tóc Hứa Anh.

Thật mượt mà.

Sau đó cổ tay cậu bị túm, Hứa Anh lấy đồng hồ cậu nhìn thời gian.

“ Mới hơn sáu giờ một chút sao, trời đã tối như vậy.”

Cố Tinh Trầm: “ Càng gần đông chí, ban ngày sẽ càng ngắn.”

“ Vậy sao?”

“ Ừm, giáo viên địa lý đã từng dạy, trước khi chia lớp văn lý.”

“ À…..” Hứa Anh nhìn cậu: “ Cậu biết tớ không thích học tập, không biết.”

“ Ngốc.”

Hứa Anh nghiêng người nhìn cậu: “ Cậu thông minh là được rồi. Trên đời có nhiều người thông minh như vậy làm gì? Ai cũng thi được hạng nhất, những người học bá như cậu chắc chắn sẽ mất đi hào quang!”

“ Nhớ rõ lần sau khi thi, hãy đem những lời nói này dùng ở trong bài văn.”

“ ……….”

Hứa Anh tức giận trừng cậu.

Hai người an tĩnh vài phút, cùng nhau nhìn về con đường trong vườn trường uốn lượn phía xa xa, chuỗi đèn đường mờ nhạt như con sông, học sinh lui tới, nhìn xa giống như đàn kiến tốp năm tốp ba đang di động.

“ Tinh Trầm, cậu muốn thi vào trường đại học nào.”

“ Nhân Đại, hoặc là tài chính Bắc Đại.”

“ Điểm rất cao phải không?”

“ Tạm ổn.”

Hứa Anh nhìn về phía cậu, chớp chớp mắt, sau đó dùng Baidu tra điểm tài chính Bắc Đại, liền nổ tung.

“ Cố Tinh Trầm! Năm nay người trúng tuyển điểm thấp nhất là 648! Cậu còn bảo với tớ ‘ Tạm ổn’!”

Hứa Anh giống như thấy quỷ nhìn Cố Tinh Trầm, dường như đang xác nhận có phải đàn ông nhà mình hay không, sau đó lại nghĩ tới thành tích thường ngày của cậu, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “ Được rồi, đối với cậu mà nói xác thật là ‘ Tạm ổn’ …….”

Thiếu niên nhàn nhạt mà cười nhìn cô.

Hứa Anh nghiêng mắt to nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm, chua xót, hâm mộ, ghen ghét, hận.

“ Khó trách người trên mạng toàn nói người giỏi giang tỏ vẻ là trí mạng nhất. Cố Tinh Trầm, hiện tại tớ mới phát hiện cậu chính là loại người ghê tởm này.”

“ ……… Tớ không có tỏ vẻ, Hứa Anh.”

Thái độ đứng đắn của Cố Tinh Trầm làm Hứa Anh cảm thấy có chút buồn cười.

Bạn trai cao lãnh của cô từ nhỏ chính là nghiêm túc như vậy, vô luận cô vui đùa như thế nào, đùa nghịch cậu, cậu vẫn luôn có thể nghiêm trang mà không để ý tới, hoặc là nghiêm trang mà đáp lại.

Đều nói đàn ông khi nghiêm túc luôn có mị lực.

Cố Tinh Trầm.

Hẳn là cực phẩm trong đó đi. Yêu đương cũng tốt, đọc sách cũng tốt, sinh hoạt cũng tốt, cậu giống như luôn luôn nghiêm cẩn mà đối nhân xử thế.

Cô thích nét cao ngạo lạnh băng giữa hàng mi Cố Tinh Trầm lại vương một chút hương vị ngây thơ, làm người đặc biệt muốn đùa giỡn cậu, hoặc là sủng ái cậu.

Hứa Anh cười, cô ngã xuống, nằm ngửa trên chân dài thiếu niên, tóc dài tán sang một bên, có một ít trải ở trên đùi thiếu niên, cô duỗi tay vuốt mặt Cố Tinh Trầm.

Hứa Anh: “ Chắc chắn là cậu sẽ thi đỗ, đồ ngốc.”

Hứa Anh: “ Chẳng qua cậu thật sự lợi hại, cho dù trường đại học nào cũng tùy tiện cho cậu chọn. Tớ kém như vậy, quả thực không xứng với cậu…..”

“ Tớ không ưu tú như vậy, Hứa Anh.” Cố Tinh Trầm rũ mắt nhìn cô.

Cậu không tốt như vậy. Cậu hư, cô ấy cho rằng cô ấy biết, kì thật, cô ấy vẫn không biết, cậu rốt cuộc có bao nhiêu bẩn thỉu……..

Đến cả chính mình, cũng không thể thích nổi. Mỗi ngày luôn mang tâm cơ vui đùa, câu dẫn dụ dỗ cô, để cô vẫn luôn thích cậu.

“ Được được được, bé ngoan nói gì thì chính là như vậy.” Hứa Anh giật nhẹ gương mặt trắng nõn của thiếu niên, làn da Cố Tinh Trầm rất tốt, xúc cảm sờ vào rất không tồi.

Con trai lớn lên ở sông nước phía Nam, làn da luôn tinh tế.

Bóng đêm nặng trĩu, mơ hồ nhìn thấy đôi mắt thiếu nữ.

Hứa Anh khốn đốn mê mang, lại có chút không cam lòng.



Cô từ nhỏ đã là người mạnh mẽ. Không để bụng, có thể hoàn toàn lơ đi, một khi đã để ý, liền nhất định phải túm được.

Hứa Anh ngẩng mặt nhìn không trung đen tối rộng lớn không thấy đáy, nhớ tới hôm đó trước phòng âm nhạc, hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm đánh giá cô ---

"….. Cố Tinh Trầm, vì sao cậu vẫn muốn ở bên học sinh tồi chẳng có chỗ nào tốt đẹp như vậy…….. Cậu ta cái gì cũng không có, chỉ biết làm liên lụy cậu…….. Trừ bỏ ở trong nhà có chút tiền, có chỗ nào xứng đôi với cậu……. Cho dù cậu ta không ném cậu đi, lâu rồi cậu cũng sẽ chán……. Loại nữ sinh không có đầu óc này…….”

Đáng chết, Hứa Anh nhíu mày, tới chính cô cũng cảm thấy hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm nói có lý.

Mẹ nó, quá thẳng thắn…..

Hứa Anh duỗi tay ôm lấy vòng eo Cố Tinh Trầm, mặt dán vào áo đồng phục vuốt ve một chút, sau đó đem toàn bộ mặt chôn ở trong lồng ngực cậu.

Trên người thiếu niên có mùi hương bột giặt quần áo nhàn nhạt, xâm nhập vào xoang mũi.

Lúc ấy, Cố Tinh Trầm nói: “ Tôi chỉ cảm thấy may mắn cậu ấy còn có khuyết điểm, nếu không, tôi càng không xứng với cậu ấy……”

Cố Tinh Trầm còn lạnh mặt nói, sau này không hy vọng nghe thấy tên của cô từ miệng hoa bé con mẫu giáo lớp dương cầm nữa.

Bởi vì cô ta không xứng nhắc tới.

Một mặt Hứa Anh cảm thấy may mắn vì Cố Tinh Trầm thích cô, bảo vệ cô, một mặt lại cảm thấy……… Nhìn đi, Cố Tinh Trầm cũng biết rằng cô có một thân tật xấu, thừa nhận “ Khuyết điểm” của cô.

“ Tinh Trầm, hoạt động giao lưu biểu diễn văn hóa ngày mai tớ muốn đi xem, mở cửa sau cho tớ một cái vé nha.”

Rũ xuống đôi mắt, lông mi Cố Tinh Trầm chỉnh tề ẩn trong bóng đêm.

Ngón tay cậu vuốt ve mặt Hứa Anh, mà Hứa Anh đang dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn cậu, khuôn mặt phối hợp với vuốt ve của cậu mà nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay.

Đầu ngón tay cậu lướt qua gương mặt đầu tiên, sau đó lại lưu luyến trên cổ, văn nhã, lại có chút sắc tình, sau đó, luồn vào mái tóc đen dày của thiếu nữ, mềm mại tơ lụa giống như nước, từng sợi ở trong ngón tay xuyên qua, làm cậu nhớ tới, cảm giác khi cùng cô thân thiết…….

Rất mỹ diệu………

Tuy rằng, cậu đã đồng ý với bác Hứa, không ra tay với Hứa Anh, nhưng mà, có gì khác biệt?

A.

Cô ấy chính là người của mình.

“ Được.”

---

Một đám tóc vàng mắt xanh, hỗn loạn trộn lẫn cùng người da đen Âu Mỹ trang điểm kiểu châu Á, đi vào vườn trường.

Bọn học sinh ở chỗ nghỉ chân xa xa xem, người ngoại quốc ở Bát Trung cũng không hiếm thấy, tóm lại cũng chẳng mấy khoa trương.

Lễ đường văn nghệ biểu diễn ở trường học vào buổi tối.

Toàn trường mỗi lớp cử ra mười đại biểu, dựa theo biểu hiện từng ngày được chủ nhiệm đánh giá. Đương nhiên, tiêu chuẩn bình chọn kiểu này không tới lượt Hứa Anh.

Cô là đi theo Cố Tinh Trầm vào.

Hứa Anh vẫn luôn cho rằng Cố Tinh Trầm rất chính trực, không nghĩ tới còn là một tên cao thủ mở cửa sau, cậu thậm chí còn tìm vị trí tốt nhất ở đằng trước cho cô,loạt ghế phía trước chính là những người nước Mỹ tới giao lưu.

Trái phải là các loại học sinh vinh dự, trên tường đều là ảnh chụp của bọn họ.

Trên đài hiệu trưởng đang đọc bài phát biểu hoan nghênh, WeChat của Trần Tinh Phàm gửi tới.

Trần Tinh Phàm:



Ánh đèn trong thính phòng tối đi, chỉ có trên sân khấu sáng đèn, Hứa Anh cúi đầu ấn màn hình, bật máy.

Hứa Anh:





Trần Tinh Phàm:







Trên đài hiệu trưởng đọc xong bài phát biểu hoan nghênh. Hứa Anh vùi đầu phát vài cái nhãn dán biểu tình đáng yêu đi qua. Nhưng mà, tâm tình lại không có đáng yêu như vậy.

Bên cạnh có người nhỏ giọng nghị luận về người diễn văn nghệ.

“ Nghe nói là hoa hậu giảng đường của lớp bảy năm ba hát!”

“ A? Không phải đâu, sao tớ lại nghe nói là tiết mục dương cầm.”

“ Không phải hoa hậu giảng đường, sớm đã thay đổi người rồi, là nữ thần chim ưng của lớp dương cầm, người đã từng chủ trì nghi thức kéo cờ đó.”

Lại một trận khe khẽ nói nhỏ.

“ Nghe dương cầm vẫn là tốt hơn, ưu nhã. Loại học sinh giống như hoa hậu giảng đường tác phong dở quá……..”

“ Nghe nói cậu ta cùng với hội trưởng hội học sinh có quan hệ tốt nên mới được đề cử.”

“ Khả năng là bị lãnh đạo không duyệt nên không được biểu diễn.”

“ Chắc lại hát một cái bài chẳng ai biết tới? Đã nói rồi làm sao có thể tốt đẹp được, làm sao có kỹ thuật hàm súc giống như dương cầm.”

“ Tớ đã xem qua video chương trình tuyển chọn gì đó rồi, cảm thấy hoa hậu giảng đường hát thật tầm thường chẳng có gì hay……”

“ Tớ cũng cảm thấy.”

Hứa Anh lột viên kẹo cứng nhai, nghiêng đầu nhìn bọn họ bàn tán, sau đó tiến lại gần, cùng mấy nữ sinh nói: “ Này!”

Người đang nhỏ giọng bàn tán nhìn về phía Hứa Anh, ánh sáng u ám, người trước mặt hơi mơ hồ.

Hứa Anh: “ Các cậu hiểu biết hoa hậu giảng đường như vậy sao, vậy có biết tính tình hoa hậu giảng đường rất kém cỏi không? Nổi giận lên, có thể đánh người đấy?”

Bên cạnh sân khấu có một chiếc dương cầm rất tốt được bày biện, mấy người bên cạnh run run hít vào khí lạnh, biểu tình mặt trắng xanh, Hứa Anh rời đi thính phòng.

Tay cô đặt trong túi quần, hướng tới hậu trường lễ đường đi tới.

Hậu trường nghỉ ngơi phòng hóa trang, có một tốp học sinh khiêu vũ vừa đi ra, Điền Ý Tuyết soi gương mỉm cười, tâm tình không tồi, nắm váy thưởng thức lễ phục đuôi cá, dạo qua một vòng, thấy người ở cửa, liền kinh ngạc.

Thiếu nữ dựa vào cửa, ôm cánh tay, nhìn chằm chằm ác ý cười.

--- Áo khoác đồng phục màu đen của nam sinh, khóa kéo cũng không kéo, lỏng lẻo, bên dưới là váy kẻ ô ngắn, một đôi tất màu đen đến đùi, giẫm lên đôi giày vải bạt cùng màu.

Bởi vì khi vào Cố Tinh Trầm chê Hứa Anh không mặc đồng phục quá chói mắt, đem đồng phục của mình khoác cho Hứa Anh, đại khái cũng là để che chở, ngược lại càng có vẻ chẳng ra cái gì cả, càng táo bạo.

“ Sao vậy, thấy tớ sợ vậy sao?”

Hứa Anh đi vào, cầm lấy son môi trang điểm trên bàn, ánh mắt thưởng thức một chút: “ Này, đây là đồ của mẹ cậu sao? Mẹ nó, màu này quá già rồi, nhãn hiệu cũng kém.”



Cô hơi liếc mắt nhìn, đôi mắt có chút câu nhân: “ Cậu muốn dùng son môi có thể tìm tôi đây này. Ở phòng học tôi có rất nhiều đấy."

Điền Ý Tuyết nhanh chóng lui về phía sau một bước.

“ Cậu, cậu tới làm gì!”

Hứa Anh đem son môi tùy tay ném vào trong túi trang điểm, vỗ vỗ đôi tay lây dính phấn nền: “ Tìm đòi lại thứ cậu nợ tôi .”

Lông mày Điền Ý Tuyết nhăn lại khẩn trương, cô ta chán ghét Hứa Anh, nhưng lại có chút sợ: “ Tôi? Tôi nợ cậu cái gì.”

“ Cậu thiếu tôi một câu cảm ơn.” Hứa Anh đem kẹo cứng thay đổi một bên hàm nhai.

“ Tôi thiếu cậu lời cảm ơn? Khi nào.”

Hứa Anh khẽ cười, cắn kẹo đi qua, Điền Ý Tuyết lui không thể lui, đôi tay chống lấy bàn trang điểm, không cẩn thận chạm vào vài lọ nước hoa, bang bang một cái.

“ Nhớ kỹ, sân khấu đêm nay, là tôi vứt cho cậu.”

Cô gái nhỏ đôi mắt nhiễm ánh sáng ngập nước thanh tú, lại có vài phần uy vũ không khuất phục: “ Hứa Anh! Cậu……. Cậu cùng với Cố Tinh Trầm yêu đương tôi đều biết hết!”

“ Ồ. Vậy thì?”

“ Cậu không xứng với cậu ấy, cậu chỉ làm liên lụy tới cậu ấy thôi. Như vậy đã đủ chưa?” Điền Ý Tuyết cũng cảm thấy mình sắp điên rồi, cư nhiên nói những lời nói này cùng Hứa Anh, Hứa Anh nhất định sẽ dạy dỗ cô ta.

“ Tôi không xứng với cậu ấy. Nhưng làm sao bây giờ , Cố Tinh Trầm lại thích tôi nha, tôi cũng không thể nào đem cậu ấy quăng đi.”

Điền Ý Tuyết mềm miệng, nói không nên lời.

Ngón trỏ Hứa Anh nâng cằm Điền Ý Tuyết, cười một chút: “ Nữ sinh ngoan ngoãn thì hãy đọc sách thật tốt, đừng có mặt đỏ nhìn chằm chằm ông chồng lạnh băng của người khác. Cậu ấy không thương hoa tiếc ngọc như tôi đâu.”

Buông cằm Điền Ý Tuyết, lại vỗ vỗ bả vai cô ta, đôi tay Hứa Anh đút trong túi áo, tùy tiện đi ra phòng nghỉ.

Đóng cửa, Điền Ý Tuyết ngồi liệt dưới đất, bưng kín mắt, một lúc sau mới có thể lấy lại hô hấp.

Từ cửa lớn lễ đường đi ra, Hứa Anh đi tới cây ngô đồng bên ngoài, bật bật lửa, ngọn lửa nhè nhẹ, đốt lên điếu thuốc lá nữ sĩ.

Bộ dạng có chút bất lương, nhưng ở trên khuôn mặt mỹ lệ như vậy, phảng phất đều có thể bị xem nhẹ.

Sau khi ở bên nhau với Cố Tinh Trầm, cậu không cho cô hút thuốc, Hứa Anh đã rất lâu không hút, chẳng qua mấy ngày nay tâm tình quá kém, cô thường trốn hút vài lần, lặng lẽ, không dám cho cậu biết.

Trong lễ đường mơ hồ truyền tới âm thanh dương cầm lung tung rối loạn, bị ngắt đoạn rất nhiều lần, có thể nói là phát huy rối tinh rối mù, thanh âm nghị luận ong ong trong thính phòng ngày càng lớn. Cuối cùng hình như không đàn nổi dương cầm nữa, đột nhiên im bặt.

Hứa Anh nhẹ giọng cười một cái, nhợt nhạt trợn trắng mắt.

“ Tố chất tâm lý kém như vậy, còn dám lên đài biểu diễn sao…….”

Hứa Anh dựa vào thân cây, ôm cánh tay phủi phủi khói bụi.

Ngửa đầu, màn trời sao như biển.

Khó có một buổi đêm mát mẻ cuối thu như vậy.

Di động đinh lên tiếng vang.

Hứa Anh click mở, tin nhắn của Cố Tinh Trầm lập tức nhảy ra.

Cố Tinh Trầm

Cô hồi âm.

Hứa Anh

Cố Tinh Trầm

Cố Tinh Trầm

Hứa Anh cười.

--- Bạn trai cao lãnh của cô, gần đây bắt đầu chủ động rồi.

Hứa Anh đột nhiên nổi lên tâm tư ác liệt.

Hứa Anh

Sau đó bên kia ngay lập tức an tĩnh.

Hứa Anh phụt cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng Cố Tinh Trầm đứng giữa một đống giáo viên học sinh, khí phái đứng đắn rụt rè, sau đó bộ dạng nghẹn đỏ mặt khi thấy tin nhắn của cô.

Cô vui vẻ không nổi. Kết quả ở thời điểm cho rằng Cố Tinh Trầm sẽ không đáp, lại nhận được tin nhắn trả lời của bạn trai cao lãnh.

Cố Tinh Trầm

Hứa Anh:…….

Ngoài ý muốn một chút, sau đó có chút ngượng ngùng, dùng móng tay sơn trong suốt, đánh chữ trên màn hình.

Bên kia cánh gà lễ đường, Cố Tinh Trầm chờ ở phía trên kết thúc, cậu lên đài lên tiếng, đương nhiên không thể móc di động ra, bây giờ về mới click mở tin nhắn WeChat vừa rồi của Hứa Anh. Ngôn ngữ thật nhẹ nhàng.







Sau đó cách một phút đồng hồ bên kia bổ sung thêm một tin.



“ Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm?”

Bên sân, chủ nhiệm khối nhỏ giọng gọi mấy lần Cố Tinh Trầm mới hoàn hồn, nhanh chóng thu tay lại, nhịn cười.

Chủ nhiệm khối đem nội dung trọng điểm nói lại một lần, cuối cùng cùng Cố Tinh Trầm nói: “ Cố lên nhé, ổn định. Tiếng anh đừng phát âm sai. Hình tượng Bát Trung của chúng ta đều phải nhờ vào em.”

Cố Tinh Trầm gật đầu, sửa sang lại cổ áo sơ mi đồng phục cùng tay áo, vững vàng bước lên trên đài.

Làm đại biểu cho hội học sinh của Bát Trung phát biểu.

Bên ngoài, Hứa Anh nghe thấy thanh âm Cố Tinh Trầm, hiểu ý cười một chút.

Sao trời vạn dặm, giống như đang nghe thấy tiếng nói thiếu niên ngày bên tai, cậu sáng lạn ưu tú, người người ngước nhìn.

Nếu không phải mười hai tuổi cô phát điên chặn đứng cậu, đoạt lấy làm bạn trai. Với trình độ này của cô tuyệt đối không thể tìm một người bạn trai chất lượng tốt như Cố Tinh Trầm.

“ Cố Tinh Trầm….”

“ Cậu tốt như vậy, tớ lại thật sự quá kém……”

Hứa Anh dựa vào tường bên ngoài lễ đường, nghe thấy thanh âm Cố Tinh Trầm truyền tới từ bên trong, suy tư thật lâu.

Về những người khác, bao gồm bố mẹ cô vẫn luôn phê bình cô, về chính bản thân cô, về tương lai, về Cố Tinh Trầm…….

Thuốc lá tắt ngúm, vào thời điểm thanh âm Cố Tinh Trầm không còn vang lên, Hứa Anh gọi điện cho Lily.

“ Chị Lily, chị nói lễ hội âm nhạc kia, đã hết hạn báo danh chưa?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...