Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 61: Cậu không có lo tí nào à?



Úc Bùi do dự một lúc, nhưng sau khi chuông reo vài lần vẫn nhấc máy.

"Trường Châu..." Úc Bùi cố gắng điều chỉnh âm thanh, không muốn Lạc Trường Châu phát hiện giọng nói của mình có vấn đề.

Lạc Trường Châu nghe được giọng của cậu không có lập tức ứng tiếng mà dừng lại một lát mới hỏi cậu: "Cậu ngủ rồi à? A Bùi."

Úc Bùi trả lời: "Tớ chưa ngủ."

Lạc Trường Châu chỉ nói: "Giọng cậu khàn quá, tớ còn tưởng rằng cậu đang ngủ thì bị điện thoại của tớ đánh thức."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Úc Bùi biết hắn có lẽ đã phát hiện cậu có gì đó không ổn, nhưng hắn cũng chỉ không nói toạc ra thôi.

Lạc Trường Châu lại hỏi: "Đã buồn ngủ chưa?"

"Ừm." Úc Bùi thực ra còn chưa buồn ngủ, nhưng cậu biết nếu nhắm mắt ngủ lúc này chính là lựa chọn tốt nhất của mình rồi.

"Vậy cậu đi ngủ đi." Lạc Trường Châu cười dịu dàng, "Có muốn tớ hát cho cậu một bài chúc ngủ ngon không nào?"

Úc Bùi hỏi hắn: "Trường Châu, cậu còn biết hát nữa ư?"

"Hát chắc không hay đâu, nhưng vẫn có thể ru cậu ngủ được đấy." Đầu dây bên kia Lạc Trường Châu vang lên một tiếng động nhỏ, hẳn là hắn xoay người lại.

Úc Bùi cũng xoay người tìm một tư thế thoải mái trên giường, kéo chăn lên đến cổ, chờ Lạc Trường Châu hát chúc ngủ ngon.

Không bao lâu, trong điện thoại di động vang lên giọng hát trầm trầm của Lạc Trường Châu, Úc Bùi đặt điện thoại di động bên cạnh gối, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chúc Lạc Trường Châu ngủ ngon.

Tiếng hát thủ thỉ bên tai mãi cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi Úc Bùi bị đồng hồ báo thức đánh thức, cậu nhìn điện thoại phát hiện cuộc gọi giữa cậu và Lạc Trường Châu vẫn chưa kết thúc, đồng hồ hiển thị cho thấy hai người đã nói chuyện điện thoại trong gần tám giờ.

"...Alo?" Úc Bùi cầm điện thoại thử gọi một tiếng.

"Cậu tỉnh rồi sao?" Giọng nói của ltc nhanh chóng xuất hiện, hẳn là lúc trước hắn mute mic của mình nên ub không nghe được bất kỳ âm thanh gì, bây giờ hắn đã mở mic nên động tĩnh của ltc bên đầu dây bên kia cậu nghe rất rõ ràng.

Úc Bùi lắng nghe kỹ càng, hình như cậu nghe được tiếng xẻng nấu ăn chạm vào nồi niêu nên lên tiếng hỏi: "Trường Châu, cậu đang nấu món gì à?"

"Ừ, tớ đang làm bánh trứng gà mật ong để lát nữa mang đến trường cho cậu." Lạc Trường Châu nói: "Vậy nên cậu nhanh nhanh rời giường đi nhé, cúp điện thoại đi, lát nữa tớ sẽ gặp cậu ở trường."

"Được." Úc Bùi mỉm cười, nhanh chóng rời khỏi giường, tắm rửa mặc quần áo, cầm cặp sách và mang theo nụ cười rời khỏi phòng.

Cố Tranh nhìn thấy Úc Bùi thì cảm thấy kỳ lạ, cậu chàng nghĩ thầm Úc Bùi gặp được chuyện gì tốt lắm đây, cười không thấy mặt trời như thế kia. Cuối cùng khi đi xuống tầng, cậu chàng và Úc Bùi bắt gặp Úc Khanh đang ngồi ở bàn ăn với vẻ mặt nghiêm túc.

Úc Khanh đi làm sớm hơn hai người đến lớp nên hiếm khi họ ăn sáng cùng nhau, Cố Tranh nhịn không được hỏi: "Anh Úc, anh vẫn chưa đi làm ạ?"

"Ừ, ăn sáng xong anh đi." Úc Khanh nói, ngẩng đầu nhìn Úc Bùi, thấy có vẻ tâm trạng cậu không tồi nên bắt đầu cầm đũa ăn bánh bao trong bát.

Đang ăn được một nửa, Úc Bùi đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, cậu ngẩng lên hỏi Úc Khanh: "Nhân tiện, anh ơi, anh có phải đang yêu ai không?"

Cố Tranh nghe được tin, lập tức mở to mắt nhìn Úc Khanh.

Úc Khanh sửng sốt một chút sau đó mỉm cười gật đầu nói: "Ừ, đến sinh nhật của em, anh trai sẽ dẫn em ấy đến gặp em nhé."

Úc Bùi trả lời: "Dạ, được ạ."

Sau cuộc đối thoại ngắn gọn, hai anh em bắt đầu im lặng dùng bữa, thực hiện đúng chế độ đang ăn không nói chuyện, để lại Cố Tranh với nghi hoặc to to.

Sau khi lên xe đến trường, Cố Tranh lập tức hỏi Úc Bùi: "A Bùi, anh trai cậu đang yêu đương á?!"

Úc Bùi trả lời: "Đúng vậy."

"Làm sao có thể như vậy?" Cố Tranh kinh ngạc thốt lên: "Anh trai của cậu thế mà yêu đương rồi! Tớ luôn cho rằng anh cậu sẽ là người không biết yêu đương ấy chứ."

Úc Bùi nhìn Cố Tranh, kỳ quái hỏi: "Sao cậu lại có cảm giác như vậy?"

"Nói thế nào nhỉ? Tớ chỉ cảm thấy anh Úc không giống người sẽ yêu một ai đó ấy, tớ thấy nếu anh Úc muốn kết hôn thì cũng sẽ làm liên hôn thương mại kiểu kiểu ấy..." Cố Tranh càng nói càng nhỏ đi.

Úc Bùi lắc đầu, kiên quyết nói: "Anh nhất định sẽ không kết hôn mang tính làm ăn đâu."

Cố Tranh nghe vậy, trong tiềm thức muốn hỏi Úc Bùi tại sao cậu lại chắc chắn như vậy, nhưng sau đó cậu chàng lập tức nhớ tới kết quả cuộc hôn nhân thương mại giữa cha Úc và mẹ Úc, nên cậu chàng ngậm miệng lại, thở dài.

Khi đến trường, cậu càng thở dài hơn khi nhìn thấy Lạc Trường Châu đứng dưới gốc cây cổ thụ đợi Úc Bùi.

Lạc Trường Châu trọn tâm trọn ý chỉ toàn Úc Bùi cũng không khỏi quay đầu lại nhìn c cậu chàng hỏi: "Sao cậu cứ thở dài thế?"

"Trường Châu, cậu biết không?" Cố Tranh vô cùng bi thương nói: "Anh Úc đang yêu đấy."

Lạc Trường Châu hỏi cậu: "Đấy không phải là chuyện tốt à?"

"Chuyện tốt mà." Cố Tranh buồn bã, "Nhưng như vậy, chu vi quanh đây chỉ có mình tôi độc thân á."

Cố Tranh cũng lấy làm khó hiểu, trong nhóm này vốn dĩ cậu chàng là người có cơ hội độc thân ít nhất, ấy vậy mà lại xảy ra cớ sự sau khi chuyển đến Nam Hoa, cậu không tìm nổi được một người bạn gái.

Cố Tranh chỉ cần nghĩ đến hôm sinh nhật của Úc Bùi, mọi người có đôi có cặp đến biệt thự Đường Phong, và lạc lối trong số đôi cặp đó mình chó độc thân là cậu chàng, là lập tức Cố Tranh cảm thấy đau lòng khôn nguôi. Cậu chàng chẳng thèm nằm ngủ trong giờ nữa, chỉ biết chống cằm và ngơ ngác nhìn các bạn cùng lớp, trong đầu tự hỏi mình có thể làm gì để thoát khỏi tình trạng độc thân.

Kết quả là biện pháp thoát FA còn nghĩ chưa ra, cậu chàng đã phát hiện ra điều gì đó không ổn - Lạc Trường Châu, Úc Bùi và cậu đều ở trong tổ phía cạnh tường, nhưng ở tổ đối diện có một cô gái không ngừng ngoái nhìn về phía Lạc Trường Châu và Úc Bùi.

Cố Tranh lúc đầu còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng sau khi quan sát một hồi, cậu chàng mới phát hiện mình chuẩn rồi, bởi vì cô gái này thường xuyên nhìn lại, mỗi lần nhìn về phía Úc Bùi cùng Lạc Trường Châu đều rất lâu, không cần biết hai người đang làm gì mà vẫn rất chăm chú.

Nhưng, Cố Tranh ở đây chưa lâu, tên của các bạn cùng lớp vẫn chưa nhớ rõ, hơn nữa, cậu chàng cũng không quen lắm với cô gái này, cũng không nhớ được tên gái là gì. Cho nên Cố Tranh nhằm lúc cô gái này quay đầu lại, chọc chọc Úc Bùi: "Này, A Bùi --"

"Hả? Sao vậy?" Úc Bùi còn đang ăn dở món bánh trứng mật ong do Lạc Trường Châu làm cho mình mà.

Lần này, bánh trứng được làm thành hình trái tim, phồng lên, nhân bên trong là nước mật ong ngọt ngào, khi cắn một miếng sẽ ngập tràn trong miệng, ngọt ngào đến mức khiến người ta cảm thấy mềm mại.

Úc Bùi cắn một nửa cái bánh trứng, quay đầu nhìn Cố Tranh, bởi vì cậu xoay người quá nhanh nên khóe môi chảy ra một ít nước mật ong, rỏ xuống quần áo của cậu, Lạc Trường Châu ngồi cạnh sau khi nhìn thấy liền lập tức dùng ngón tay cái xoa khóe môi cậu lau sạch nước mật ong.

Mí mắt Cố Tranh giật giật khi thấy hai người hành động thân mật, cậu chàng nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy bạn cùng bàn của mình đã đi vệ sinh với bạn, dường như xung quanh đây cũng không ai chú ý đến họ, cô gái nãy giờ nhìn trộm Úc Bùi và Lạc Trường Châu cũng không quay đầu lại, thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Úc Bùi nuốt miếng bánh trứng sau đó lấy khăn ướt Lạc Trường Châu đưa ra lau miệng, thấy Cố Tranh không lên tiếng, cậu hỏi lại: "Sao vậy?"

Cố Tranh chỉ vào cô gái kia hỏi cậu: "A Bùi, bạn kia tên là gì thế?"

Úc Bùi nhìn về hướng cậu chàng chỉ: "Ai cơ?"

Cố Tranh bổ sung thêm: "Ở bên kia, ở hàng thứ tư của tổ hai, bạn bên phải ấy."

Úc Bùi vẫn đang đếm đếm, Lạc Trường Châu nhanh mắt nhanh trí nhìn sang đó, lập tức gọi tên cô: "Lâm Nhuận La."

"Ừ đúng rồi." Úc Bùi đồng tình, "Là Lâm Nhuận La, bạn ấy bị sao vậy? A Tranh, cậu thích bạn ấy à?"

"Ừ, ừ, chính là bạn ấy." Cố Tranh liên tục gật đầu, sau khi nghe được câu hỏi của Úc Bùi thì lập tức phản bác: "Tại sao tớ lại thích bạn ấy chứ? Tớ còn nghĩ rằng bạn ta thích một trong hai người các cậu ấy kìa."

Úc Bùi sửng sốt nói: "Sao có thể như vậy? Bạn ấy hình như chưa từng yêu ai đâu, hơn nữa trước đây bạn ấy còn muốn giới thiệu bạn gái cho tớ và Trường Châu cơ. Làm sao có thể thích bọn tớ dược?"

Cố Tranh cau mày nói: "Tại sao không? Bạn ấy cứ nhìn lén cậu mãi, tớ cũng đã bắt gặp mấy lần rồi."

Lần này, Cố Tranh vừa dứt lời, Lâm Nhuận La đã trùng hợp quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của ba người Úc Bùi, Cố Tranh và Lạc Trường Châu đang nhìn mình.

Rõ ràng nhỏ hơi giật mình, sau đó lập tức quay người đi, nhưng động tác đó mang lại cảm giác nhìn lén sau đó bị tóm được, cực kỳ khó chịu.

Cố Tranh xòe tay ra, nói: "Thấy chưa? Tớ nói rồi mà."

Lạc Trường Châu và Úc Bùi từng tiếp xúc với Lâm Nhuận La, biết nhỏ không thể yêu ai trong số hai người được, nhưng tại sao nhỏ vẫn nhìn chằm chằm vào họ?

Phản ứng đầu tiên của Úc Bùi là Lâm Nhuận La phát hiện ra mối quan hệ của mình với Lạc Trường Châu.

Chỉ là điều này không nên xảy ra.

Cậu và Lạc Trường Châu ở trường học rất cẩn thận, cho dù đôi khi hành vi của họ thân mật hơn so với nam sinh bình thường nhưng cũng sẽ không dẫn người ta suy nghĩ về tình yêu đồng giới.

Nhưng cậu không thể trực tiếp hỏi Lâm Nhuận La tại sao nhỏ lại lén nhìn cậu và Lạc Trường Châu.

Sự nghi ngờ này khiến Úc Bùi bất an, trong lúc hoảng sợ, Lạc Trường Châu đột nhiên nắm chặt tay cậu ở dưới gầm bàn nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng."

Cố Tranh nhìn thấy sắc mặt Úc Bùi đột nhiên biến đổi, Lạc Trường Châu đột nhiên nói ra một câu an ủi không đầu không đuôi, cậu chàng cũng không ngốc, lập tức ý thức được Úc Bùi đang lo lắng cái gì, cậu hỏi Lạc Trường Châu: "Các cậu... bị cô ấy phát hiện à?"

Lạc Trường Châu nói: "Có thể."

"Mẹ sư." Cố Tranh âm thầm chửi thề: "Làm sao cô ta phát hiện ra? Đây không phải là phản khoa học sao? Nếu không biết nội tình thì mỗi ngày tôi ở chung với hai cậu cũng chắc biết được ấy chứ."

"Không biết." Lạc Trường Châu vẫn kiệm lời như vậy.

Cố Tranh nhìn Úc Bùi rồi nhìn Lạc Trường Châu, cậu chàng thấy một người thì lo lắng đến mức sắp khóc, nhưng người còn lại không phản ứng gì, không cau mày hay căng thẳng vì dáng vẻ sợ sệt của Úc Bùi thì không khỏi hỏi: "Trường Châu, cậu không có lo tí nào à?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...