Cố Chấp Trói Buộc, Cố Chấp Yêu Em
Chương 9: Phát tiết (H)
Hạt nước lạnh lẽo xuyên qua lớp vải mỏng manh thấm vào cơ thể Tố Cẩm Huyên, dần dần da thịt cô trở lên tím tái, chật vật trong cơ ghen tuông điên cuồng của Thương Chiến Nam.
Hai tay Tố Cẩm Huyên bao lấy cơ thể, ấm ức tủi hờn rơi nước mắt. Thương Chiến Nam nhìn thấy cô khóc trái tim liền trở nên yếu mềm, thế nhưng vẫn chẳng thể nào xóa nhòa việc cô đã phản bội anh.
"Cạch." Chiếc vòi hoa sen trong tay bị ném đi một cách không thương tiếc, Thương Chiến Nam biểu lộ sự ngang tàn ngông cuồng xông tới chỗ Tố Cẩm Huyên, thô bạo cưỡng hôn cô.
Tố Cẩm Huyên lúc đầu còn phản kháng, sau dần có lẽ đã quá mệt mỏi hai tay buông thõng tùy ý để anh ta phát tiết.
Đôi môi nhợt nhạt bị phủ kín, Thương Chiến Nam liên tục đòi hỏi ép buộc cô phải cùng mình rong ruổi.
Tấm lưng Tố Cẩm Huyên ghì chặt vào tường, cố nén cảm giác khó chịu mặc cho bàn tay tàn phá cơ thể mình.
Thương Chiến Nam không chút nhu tình đưa tay vào cổ áo Tố Cẩm Huyên nắn bóp bầu ngực non mềm, cho tới khi đóa hoa dựng đứng căng mọng mới chịu buông tha.
Gian nhà tắm cứng rắn ẩm ướt buộc phải chứng kiến cảnh Thương Chiến Nam xé toạc chiếc váy vướng víu trên người Tố Cẩm Huyên, đôi môi anh ta men theo xương quai xanh gợi cảm để lại dấu hôn dày đặc trên vùng ngực mẫn cảm.
Cả người Tố Cẩm Huyên không rõ vì dính nước hay do kích thích Thương Chiến Nam tạo ra mà run rẩy? Hai chân khó lòng đứng vững nhưng lại kiên quyết không chịu dựa dẫm vào người Thương Chiến Nam.
Cô đưa tay bám vào cần gạt vòi hoa sen, tránh cho bản thân ngã quỵ xuống sàn nhà.
Dần dần chiếc quần nhỏ còn sót lại duy nhất trên thân Tố Cẩm Huyên cũng bị Thương Chiến Nam mất kiên nhẫn lột bỏ. Anh ta trêu chọc, làm ra những hành động hoang đường khiến Tố Cẩm Huyên phải khó chịu.
Hàm răng Tố Cẩm Huyên cắn chặt môi, ngăn không cho thanh âm mất lý trí phát ra khỏi miệng.
Một bên chân Tố Cẩm Huyên vắt trên tay Thương Chiến Nam, ngón tay anh ta giống như lưu manh đùa giỡn vùng cấm kỵ.
Trái ngược với Tố Cẩm Huyên trần như nhộng, quần áo trên người Thương Chiến Nam nguyên vẹn phẳng phiu đến đáng giận.
Anh ta dùng cách thức mèo vờn chuột làm cô phải khó chịu, làm cô phải mở miệng cầu xin anh ta muốn mình.
Nhưng Tố Cẩm Huyên làm sao có thể nói ra lời đê tiện đó? Cứng miệng không chịu nhượng bộ.
Các cơ trên mặt Thương Chiến Nam căng cứng, thái dương gân xanh chằng chịt nổi nên, ngón tay rút ra khỏi mật động phì nhiêu quơ quơ trước mặt Tố Cẩm Huyên:
"Miệng em nói ghét tôi, nhưng cơ thể em lại khác, Huyên Huyên thừa nhận đi em cũng muốn tôi yêu chiều em phải không?"
Tức giận xen lẫn xấu hổ, gương mặt Tố Cẩm Huyên đỏ bừng một mảng, mái tóc dài ẩm ướt bết dính vào da thịt tô thêm phần mong manh quyến rũ.
"Thương Chiến Nam anh bỉ ổi vừa thôi." Hơi thở cô hổn hển, giọng nói gần như lạc cả đi mắng chửi.
Thương Chiến Nam cười khẩy: "Tôi còn có thể bỉ ổi hơn nữa kìa."
Trái tim cô đã không thể chứa nổi anh, thì ít nhất cơ thể này cũng phải lưu luyến nhớ mãi không quên về anh ta.
Thương Chiến Nam cởi thắt lưng của mình ra, vật nam nhân hùng dũng tiếp cận vùng cấm kỵ, ngay sau đó đẩy mạnh hông một cái tiến vào bên trong Tố Cẩm Huyên.
Mãnh thú xông vào, gương mặt Tố Cẩm Huyên nhăn nhúm vì đau đớn, ký ức kinh hoàng về đêm đầu tiên không ngừng chạy trong đầu cô.
Thương Chiến Nam luôn như vậy, không bao giờ chịu lắng nghe cô, quan tâm đến cảm nhận của cô, lúc nào cũng ngang ngược phách lối chỉ cần bản thân dễ chịu sẵn sàng làm thương tổn người khác.
Tố Cẩm Huyên giơ tay đặt lên vai Thương Chiến Nam, muốn đẩy anh ta ra cũng như giải thoát khỏi khổ sở này.
Nhưng Thương Chiến Nam đang trong cơn u mê làm sao có thể buông tha Tố Cẩm Huyên vào lúc chỉ mới bắt đầu này, cơ thể anh ta đè chặt người cô chiếc hông đưa đẩy ra vào.
"Thương Chiến Nam cầu xin anh đau quá." Cuối cùng Tố Cẩm Huyên không thể chịu đựng được những lần va chạm lỗ mãng nữa, buộc phải mở miệng cầu xin anh ta.
Nghe được tiếng nỉ non thê lương, quầng sát khí nơi đáy mắt Thương Chiến Nam chỉ còn một nửa. Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, tuy không nói năng gì nhưng lực tác động bên dưới đã dịu dàng đi rất nhiều.
Chiếc chân tê cứng còn lại của Tố Cẩm Huyên được Thương Chiến Nam nhấc lên cao, đem cô chuyển từ nhà tắm sang giường lớn.
Tấm đệm mềm mại lập tức bao lấy tấm lưng tưởng như gãy đôi của Tố Cẩm Huyên, Thương Chiến Nam điều chỉnh tư thế cả hai sao cho thỏa mái nhất rồi tiếp tục đưa đẩy chinh phục.
Tấm rèm cửa khép hờ bị cơn gió chớm đông thổi tung, Tố Cẩm Huyên bị sắc dục nhuốm chàm phát ra những thanh âm nỉ non đầu tiên.
Mà lời ngọt ngào này lọt vào tai Thương Chiến Nam liền biến thành chất xúc tác, khiến anh ta mất hồn.
Thương Chiến Nam vui vẻ cúi đầu hôn lên cánh môi khép hờ của Tố Cẩm Huyên, đôi tay ôm cả người cô vào lòng cùng nhau đi đến đỉnh điểm của hạnh phúc.
Ở những giai đoạn chạy nước rút, hơi thở dồn dập của cả hai quyện vào nhau, Thương Chiến Nam gầm lên một tiếng trút hết tất thảy vào tận cùng Tố Cẩm Huyên.
Anh ta nằm trên người cô một lúc rồi chuyển sang tư thế nằm nghiêng ôm cô, tuy không thừa nhận nhưng Thương Chiến Nam ấu trĩ muốn chứng minh cho Tố Cẩm Huyên thấy anh ta cái gì cũng hơn Đổng Kiện Huân.
Hai tay Tố Cẩm Huyên bao lấy cơ thể, ấm ức tủi hờn rơi nước mắt. Thương Chiến Nam nhìn thấy cô khóc trái tim liền trở nên yếu mềm, thế nhưng vẫn chẳng thể nào xóa nhòa việc cô đã phản bội anh.
"Cạch." Chiếc vòi hoa sen trong tay bị ném đi một cách không thương tiếc, Thương Chiến Nam biểu lộ sự ngang tàn ngông cuồng xông tới chỗ Tố Cẩm Huyên, thô bạo cưỡng hôn cô.
Tố Cẩm Huyên lúc đầu còn phản kháng, sau dần có lẽ đã quá mệt mỏi hai tay buông thõng tùy ý để anh ta phát tiết.
Đôi môi nhợt nhạt bị phủ kín, Thương Chiến Nam liên tục đòi hỏi ép buộc cô phải cùng mình rong ruổi.
Tấm lưng Tố Cẩm Huyên ghì chặt vào tường, cố nén cảm giác khó chịu mặc cho bàn tay tàn phá cơ thể mình.
Thương Chiến Nam không chút nhu tình đưa tay vào cổ áo Tố Cẩm Huyên nắn bóp bầu ngực non mềm, cho tới khi đóa hoa dựng đứng căng mọng mới chịu buông tha.
Gian nhà tắm cứng rắn ẩm ướt buộc phải chứng kiến cảnh Thương Chiến Nam xé toạc chiếc váy vướng víu trên người Tố Cẩm Huyên, đôi môi anh ta men theo xương quai xanh gợi cảm để lại dấu hôn dày đặc trên vùng ngực mẫn cảm.
Cả người Tố Cẩm Huyên không rõ vì dính nước hay do kích thích Thương Chiến Nam tạo ra mà run rẩy? Hai chân khó lòng đứng vững nhưng lại kiên quyết không chịu dựa dẫm vào người Thương Chiến Nam.
Cô đưa tay bám vào cần gạt vòi hoa sen, tránh cho bản thân ngã quỵ xuống sàn nhà.
Dần dần chiếc quần nhỏ còn sót lại duy nhất trên thân Tố Cẩm Huyên cũng bị Thương Chiến Nam mất kiên nhẫn lột bỏ. Anh ta trêu chọc, làm ra những hành động hoang đường khiến Tố Cẩm Huyên phải khó chịu.
Hàm răng Tố Cẩm Huyên cắn chặt môi, ngăn không cho thanh âm mất lý trí phát ra khỏi miệng.
Một bên chân Tố Cẩm Huyên vắt trên tay Thương Chiến Nam, ngón tay anh ta giống như lưu manh đùa giỡn vùng cấm kỵ.
Trái ngược với Tố Cẩm Huyên trần như nhộng, quần áo trên người Thương Chiến Nam nguyên vẹn phẳng phiu đến đáng giận.
Anh ta dùng cách thức mèo vờn chuột làm cô phải khó chịu, làm cô phải mở miệng cầu xin anh ta muốn mình.
Nhưng Tố Cẩm Huyên làm sao có thể nói ra lời đê tiện đó? Cứng miệng không chịu nhượng bộ.
Các cơ trên mặt Thương Chiến Nam căng cứng, thái dương gân xanh chằng chịt nổi nên, ngón tay rút ra khỏi mật động phì nhiêu quơ quơ trước mặt Tố Cẩm Huyên:
"Miệng em nói ghét tôi, nhưng cơ thể em lại khác, Huyên Huyên thừa nhận đi em cũng muốn tôi yêu chiều em phải không?"
Tức giận xen lẫn xấu hổ, gương mặt Tố Cẩm Huyên đỏ bừng một mảng, mái tóc dài ẩm ướt bết dính vào da thịt tô thêm phần mong manh quyến rũ.
"Thương Chiến Nam anh bỉ ổi vừa thôi." Hơi thở cô hổn hển, giọng nói gần như lạc cả đi mắng chửi.
Thương Chiến Nam cười khẩy: "Tôi còn có thể bỉ ổi hơn nữa kìa."
Trái tim cô đã không thể chứa nổi anh, thì ít nhất cơ thể này cũng phải lưu luyến nhớ mãi không quên về anh ta.
Thương Chiến Nam cởi thắt lưng của mình ra, vật nam nhân hùng dũng tiếp cận vùng cấm kỵ, ngay sau đó đẩy mạnh hông một cái tiến vào bên trong Tố Cẩm Huyên.
Mãnh thú xông vào, gương mặt Tố Cẩm Huyên nhăn nhúm vì đau đớn, ký ức kinh hoàng về đêm đầu tiên không ngừng chạy trong đầu cô.
Thương Chiến Nam luôn như vậy, không bao giờ chịu lắng nghe cô, quan tâm đến cảm nhận của cô, lúc nào cũng ngang ngược phách lối chỉ cần bản thân dễ chịu sẵn sàng làm thương tổn người khác.
Tố Cẩm Huyên giơ tay đặt lên vai Thương Chiến Nam, muốn đẩy anh ta ra cũng như giải thoát khỏi khổ sở này.
Nhưng Thương Chiến Nam đang trong cơn u mê làm sao có thể buông tha Tố Cẩm Huyên vào lúc chỉ mới bắt đầu này, cơ thể anh ta đè chặt người cô chiếc hông đưa đẩy ra vào.
"Thương Chiến Nam cầu xin anh đau quá." Cuối cùng Tố Cẩm Huyên không thể chịu đựng được những lần va chạm lỗ mãng nữa, buộc phải mở miệng cầu xin anh ta.
Nghe được tiếng nỉ non thê lương, quầng sát khí nơi đáy mắt Thương Chiến Nam chỉ còn một nửa. Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, tuy không nói năng gì nhưng lực tác động bên dưới đã dịu dàng đi rất nhiều.
Chiếc chân tê cứng còn lại của Tố Cẩm Huyên được Thương Chiến Nam nhấc lên cao, đem cô chuyển từ nhà tắm sang giường lớn.
Tấm đệm mềm mại lập tức bao lấy tấm lưng tưởng như gãy đôi của Tố Cẩm Huyên, Thương Chiến Nam điều chỉnh tư thế cả hai sao cho thỏa mái nhất rồi tiếp tục đưa đẩy chinh phục.
Tấm rèm cửa khép hờ bị cơn gió chớm đông thổi tung, Tố Cẩm Huyên bị sắc dục nhuốm chàm phát ra những thanh âm nỉ non đầu tiên.
Mà lời ngọt ngào này lọt vào tai Thương Chiến Nam liền biến thành chất xúc tác, khiến anh ta mất hồn.
Thương Chiến Nam vui vẻ cúi đầu hôn lên cánh môi khép hờ của Tố Cẩm Huyên, đôi tay ôm cả người cô vào lòng cùng nhau đi đến đỉnh điểm của hạnh phúc.
Ở những giai đoạn chạy nước rút, hơi thở dồn dập của cả hai quyện vào nhau, Thương Chiến Nam gầm lên một tiếng trút hết tất thảy vào tận cùng Tố Cẩm Huyên.
Anh ta nằm trên người cô một lúc rồi chuyển sang tư thế nằm nghiêng ôm cô, tuy không thừa nhận nhưng Thương Chiến Nam ấu trĩ muốn chứng minh cho Tố Cẩm Huyên thấy anh ta cái gì cũng hơn Đổng Kiện Huân.