Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 1



Khi Giang Tứ ngã xuống, cậu chỉ kịp trách cứ rằng tối nay trời quá tối, nếu không thì cậu nhất định đã tránh thoát khỏi con dao kia.

Trong con hẻm nhỏ tối tăm như có sương mù cuồn cuộn, đèn đường ngoài ngỏ, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng lờ mờ.

Có tiếng bước chân chạy trốn, tiếng người phụ nữ thét chói tai, cùng với những tiếng cầu cứu và báo cảnh sát đan xen lộn xộn.

Máu tươi ào ạt chảy ra, nhiệt độ cơ thể của Giang Tứ đang dần giảm.

Sương mù cuồn cuộn, mặt đất bắt đầu chấn động, càng ngày càng kịch liệt, thế giới trở nên ồn ào.

Xe cứu thương bị một trận động đất bất ngờ chặn lại trên đường, chờ tới khi chạy đến con hẻm sau của phố bar, trận động đất đã dừng lại.

Giang Tứ được nhân viên y tế nâng lên xe cứu thương, cấp cứu khẩn cấp, còn chưa tới được bệnh viện thì bác sĩ đã cho biết tim cậu đã ngừng đập.

May mắn thay, tố chất của nhân viên y tế rất cao, không dễ gì từ bỏ, họ vẫn nỗ lực cấp cứu cho tới khi tới bệnh viện.

Kết quả vẫn không thay đổi.

Cậu bị tuyên bố tử vong.

Cậu nghe được âm thanh tiếc nuối của các nhân viên y tế.

Nghe được thanh âm yêu cầu liên hệ với người nhà của bác sĩ.

Nghe được rằng bệnh viện không liên lạc được với người nhà, nên yêu cầu gọi cảnh sát.

Bác sĩ nói cậu đã chết, nhưng Giang Tứ cảm thấy bản thân mình còn chưa có chết đâu, ý thức cậu còn ở đây này, bên ngoài đang nói chuyện gì cậu vẫn có thể nghe thấy.

Cậu muốn nói với bác sĩ rằng đừng từ bỏ, hẳn là có thể cứu cậu một lần nữa mà.

Chắc là đêm nay trong bệnh viện rất bận rộn, nhân viên y tế vội vàng rời đi, để lại một mình cậu trong phòng phẫu thuật.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Giang Tứ bị người đẩy đi, bỏ vào trong một không gian nhỏ hẹp.

Nhiệt độ trong không gian này rất thấp, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

"Sao mà sương mù và động đất tối này kỳ lạ quá, không hề có một chút dấu hiệu nào."

"Ô nhiễm môi trường trên Thủy Lam tinh quá tệ rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sương mù dày đặc và tầm nhìn kém đến như vậy."

"Xe cứu thương của bệnh viện không đủ dùng nữa, chắc là tối nay nhà xác sẽ chật kín người......"

Thanh âm xa dần, Giang Tứ nghe được tiếng đóng cửa, hai người đang nói chuyện rời đi.

Cuối cùng Giang Tứ cũng biết mình đang ở đâu.

Chỉ cần nghĩ đến hàng xóm của mình là xác anh xác chị xác bác xác cô, Giang Tứ đã cảm thấy có lẽ mình phải thức đến rạng sáng rồi.

Giang Tứ suy nghĩ một hồi vẫn quyết định giãy giụa một chút, tạo ra một chút động tĩnh, chứng minh cậu vẫn còn sống, có lẽ sẽ được rời khỏi đây.

Cậu dùng một chút ý thức đánh một tổ hợp cú đấm, tiếc rằng cơ thể vẫn nằm ngay ngắn như cũ, ngay cả mí mắt cũng không cử động được chút nào.

Nhà xác vô cùng an tĩnh, không có một tiếng động nào, chỉ có khí lạnh bao vây cậu một các tàn nhẫn.

Giam cầm trong bóng đêm, dường như ẩn chứa những nỗi khinh hoàng không rõ nguồn gốc, nỗi sợ hãi của Giang Tứ giống như một chú chó con nghịch ngợm, càng ấn đầu thì càng nổ tung.

Giang Tứ có chút dày vò, suy nghĩ dần mất khống chế.

Cậu nghĩ tới mẹ mình, nguyện vọng lớn nhất của mẹ cậu lúc còn sống chính là cậu sống tốt, vui vẻ mỗi ngày, trở thành người tốt.

Giang Tứ cân nhắc rằng bản thân mình là người luôn hướng về phía trước, thích giúp đỡ mọi người, chưa làm qua việc gì thương thiên hại lý, còn hăng hái làm việc nghĩa để rồi nằm ở đây, cậu như vậy hẳn là được tính là người tốt đúng không?

Mặc dù không phải ngày nào cậu cũng vui vẻ, nhưng từng ngày trôi qua cậu đều nỗ lực tạo niềm vui cho bản thân, miễn cưỡng xem như làm được.

Điều duy nhất cậu không làm được đó là sống thật tốt, cậu đã phụ lòng sự mong đợi của mẹ......

Ý thức của Giang Tứ có chút mơ hồ, suy nghĩ của cậu càng ngày càng trôi xa.

Đột nhiên có tiếng vang truyền đến từ cửa nhà xác, như thể là có thứ gì đó bò qua đầu.

Giang Tứ bừng tỉnh.

Nhà xác rất yên tĩnh, tiếng sột sột soạt soạt bò lổm ngổm rất rõ ràng, âm thanh phát ra từ sàn nhà, trần nhà và tủ đựng xác.

Có chuột à?

Động tĩnh như thế này, hẳn là một con chuột rất lớn!

Giang Tứ lo lắng rằng nếu cửa tủ không đóng đúng cách, chuột sẽ chạy vào đây rồi gặm cắn cậu mất.

Cậu cố gắng cử động cơ thể lần nữa, nhưng vẫn nằm ngay ngắn đó, không hề nhúc nhích.

"Kẽo kẹt" một tiếng, có cửa tủ bị mở ra, tiếp theo chính là âm thanh giường xác được kéo ra......

Giang Tứ:???

Đây là linh hồn chuột sao? Sẽ mở cửa tủ, sẽ kéo giường xác ra sao?

Giang Tứ nhớ lại, hai người lúc nãy đưa cậu tới đây có khóa tủ xác hay không, hình như không có, vậy là cửa tủ của cậu có thể bị chuột lớn quan tâm chăm sóc rồi.

Thiệt quá qua loa rồi.



Giang Tứ nghe thấy một trận âm thanh nhớp nháp, giống như có thứ gì đó đang khuấy thịt băm.

Sởn tóc gáy, cmn có khả năng là không đơn giản bị cắn một ngụm thôi đâu, mà là phải bị ăn luôn á!

Giang Tứ nghe thấy từng cánh cửa tủ bị mở ra, bắt đầu tích tụ năng lượng.

Mặc dù bây giờ cậu chỉ có ý thức, nhưng cũng không thể ngăn cản quyết tâm đại chiến 300 hiệp của cậu với chuột lớn, chuột dám cắn, cậu sẽ dám xác chết vùng dậy luôn!

Cuối cùng cũng đến phiên cửa tủ của cậu, giường xác bị kéo ra một cách thô bạo, Giang Tứ tích tụ năng lượng hồi lâu, đột nhiên mở mắt ——

Thật sự là mở!

Lọt vào trong tầm mắt một mảnh tối đen như mực, không thấy một nguồn sáng nào.

Cậu đây là mở hay là không mở đây?

Cậu sửng sốt, sau đó gặp phải hai đôi mắt đỏ như máu, lao thẳng về phía đầu cậu!

Chết tiệt! Đây là chủng loại chuột lớn gì thế, sao lại có thể có hai đôi mắt?! Mà còn là màu đỏ!

Đôi tay Giang Tứ nắm lấy tủ đựng xác, rồi dùng một lực mạnh mẽ.

"Rầm ——"

"Phanh!"

Giường xác rơi xuống đất, đôi mắt đỏ như máu cũng theo đó mà rơi xuống, đằng sau đôi mắt đỏ như máu đó mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng đen vặn vẹo, nhanh chóng bò tới về phía Giang Tứ.

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ lăn xuống giường xác, nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, nhưng lại va vào một chiếc giường xác bị kéo ra ngoài.

Tay chân Giang Tứ tê dại, không biết là bị chuột lớn dọa sợ, hay là vừa mới tỉnh lại nên hành động không linh hoạt, cậu bất chấp sợ hãi, một tay đẩy mạnh giường xác vào, mò mẫm trong bóng tối rồi chạy ra ngoài, rời xa hai đôi mắt kia.

Giang Tứ chạy tới cửa, cửa nhà xác đã bị khóa lại từ bên ngoài.

Đôi mắt đỏ như máu đuổi theo, trái tim Giang Tứ đập điên cuồng, đại não trống rỗng, muốn cậu dùng đôi tay không này đối phó với chuột dị biến, cậu làm không được đâu!

Một khung thoại đột nhiên xuất hiện trước mặt Giang Tứ.

【Ngươi đã trở thành con mồi của Thi Khôi Trùng, tương tự, Thi Khôi Trùng cũng là con mồi của ngươi. 】

【 Quỷ Thể vừa mới thức tỉnh, nhu cầu cấp bách là cần đồ ăn nóng để bổ sung năng lượng, bàn tay trái Quỷ Dị đã không thể áp chế dục vọng muốn ăn uống rồi. 】

Khung thoại tản ra ánh sáng trắng, trong bóng tối này hiện ra vô cùng rõ ràng, phản chiếu khiến cho đôi mắt đỏ như máu kia cũng rõ ràng hơn một chút.

Thứ đồ kia có khuôn mặt giống như con người, như thể mới vừa bị lột da, cả người máu me nhầy nhụa, không có cái mũi, chỉ có hai đôi mắt cùng cái miệng tối om, trên đầu là mái tóc rối bù, thân thể và cổ vặn thành 180°, cái bụng hướng lên trên, tứ chi hưởng ra ngoài để đỡ đất.

Giang Tứ: "!!!"

Này mẹ nó......

Giang Tứ bị dọa đến mức mất đi giọng nói.

Dáng vẻ sâu bọ quỷ dị nhà ai thế này á á á á!

Toàn thân cậu tê dại, đôi chân không nghe sự điều khiển của cậu, không thể cử động được dù chỉ là một centimet.

Đôi mắt đỏ như máu lao về phía cậu, Giang Tứ gắt gao nhìn chằm chằm vào nội dung trong khung thoại, cố gắng tự cứu bản thân.

Cậu không biết cái gì gọi là Thi Khôi Trùng, cậu chỉ nhớ rõ "Tay trái Quỷ Dị", tay trái, tay trái, tay trái......

Giang Tứ dùng sức vung mạnh tay trái.

"Bang!"

Đôi mắt đỏ như máu bị bắn ra.

Hiệp thứ nhất, Giang Tứ thắng!

Đôi mắt đỏ như máu đó không ngừng cố gắng, lại nhào lên một lần nữa.

Giang Tứ lại phất tay, đôi mắt đỏ ngầu đó tiếp tục bị hất đi.

Giang Tứ không biết phải làm thế nào để giải quyết phiền toái trước mặt mình, cậu không thể đứng đây một mình mãi mãi được.

Huống chi, một con bọ lớn như vậy, cánh tay trái mảnh dẻ của cậu sẽ không thể chịu nổi đâu.

Tay trái quá mệt mỏi, cậu vô thức đổi sang tay khác.

"Bang ——"

Đôi mắt đỏ như máu còn chưa bị hất đi thì Giang Tứ lại bị ném xuống mặt đất, cánh tay phải bị thứ gì đó lạnh lẽo và nhớp nháp ấn chặt xuống đất.

Mãi đến lúc này, Giang Tứ mới ý thức được, sức lực của quỷ sâu này mạnh đến mức nào.

Khi sử dụng tay trái, cậu hoàn toàn không ý thức được điều này, có thể nhẹ nhàng đánh bay nó ra.

Không hề nghi ngờ, tay trái Quỷ Dị là đại ca, tay phải chính là đệ đệ.

Khung thoại lại xuất hiện một lần nữa.



【 Ngươi cho rằng tay phải Linh Giả có thể phát huy sức mạnh tương đương như tay trái Quỷ Dị sao, sự thật chứng minh, ngươi ra ngoài đã quên đọc bản hướng dẫn rồi. 】

【 Tay phải Linh Giả, giá trị tinh thần: 99】

【 Thi Khôi Mẫu Trùng bốn mắt, giá trị quỷ dị: 400】

【 Nếungươi có thể nén linh tử hoặc thả linh tử ra, có lẽ còn có thể chiến đấu, đáng tiếc là ngươi! Không! Thể! 】

Giang Tứ: "......"

Bản thuyết minh quỷ gì!

Cậu có nhìn thấy cái gì đâu!

Chỉ nhìn thấy cái khung thoại khiến bản thân bức xúc thôi!

Thi Khôi Trùng dường như phá lệ cảm thấy hứng thú đến đầu của Giang Tứ, dùng cái miệng tối om đó định cắn vào đầu Giang Tứ.

【 Thi Khôi Mẫu Trùng bốn mắt: Đây là một quả đầu vừa to lại vừa tròn, thích hợp cho những chú bọ con ưu tú nhất làm ổ ở đây. 】

Giang Tứ: "......"

Đệt cmm!

Tay trái Giang Tứ bóp chặt đầu con quỷ, không cho nó tới gần, xúc cảm cực kỳ giống như chộp vào một miếng thịt thối, mùi hôi hăng nồng như một con chuột chết đã được lên men trong thùng không biết bao lâu.

Thi Khôi Trùng liều mạng giãy giụa trong tay trái của Giang.

【 Thi Khôi Mẫu Trùng bốn mắt: Xác nô lệ! Xác nô lệ! Xác nô lệ!!! 】

Đánh lộn lâu như vậy, Giang Tứ cho rằng bản thân mình đã miễn nhiễm với sự sợ hãi, nhưng khi cậu nghe thấy thanh âm "Thùng thùng" trong nhà xác, cậu vẫn cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân lạnh buốt.

Đó là sự bất mãn của một cái xác anh em nào đó bị cậu đẩy vào, cậu nghĩ ra được.

Có lẽ cái xác anh trai này có kỹ năng đặc biệt để lộ diện, sau một hồi đấu đá giãy giụa, nó thực sự đã rời khỏi tủ đựng xác, không chỉ là một mà là nhiều tiếng phanh phanh phanh.

Giang Tứ nghe thấy âm thanh "Kẽo kẹt" của giường xác chịu lực, thi thể đứng dậy khỏi chiếc giường.

Dưới chân có âm thanh cọt kẹt, đi tới về phía cửa.

Giờ phút này trong đầu Giang Tứ chỉ có mỗi chữ đệt viết hoa!

Cậu gắt gao nắm chặt cái đầu quỷ đang điên cuồng vùng vẫy, chiến đấu một một mà đã gọi người tới hỗ trợ, không biết xấu hổ, không có đạo đức võ thuật gì cả!

Cái thứ đồ quỷ này càng giãy giụa lợi hại thì Giang Tứ nắm càng chặt ——

Ai cũng đừng nghĩ đến việc khiến cậu phải chết!

"Phanh!"

Đầu bị bóp chặt rồi nổ tung.

Thịt thối, mủ và máu phun khắp người và mặt Giang Tứ.

Cả người Giang Tứ ngơ ngác, vừa bò dậy thì nôn mửa một hồi.

Còn một số thi thể đang trên đường chi viện, lập tức mất đi năng lực hoạt động, bang bang ngã xuống đất, bày ra dáng vẻ nên có của một thi thể.

Trong bóng đêm, từng đợt từng đợt khí đen nhè nhẹ bay ra từ mảnh thịt thối, nhanh chóng đi vào cánh tay trái của Giang Tứ.

【 Quỷ Thể rất vừa lòng với món điểm tâm này, Quỷ Thể giải khóa 0.4%, trạng thái đói khát là 0.4, miễn cưỡng tiến vào vùng thoải mái. 】

【 Thoải mái chỉ là tạm thời, đói khát mới là vĩnh hằng, nếu trạng thái đói khát giảm xuống dưới 0, cơn đói khát sẽ theo ngươi như hình với bóng. 】

【 Nếu ngươi cũng đủ lười biếng, không lo lắng vì sinh kế của bản thân, trạng thái liên tục đạt giá trị âm, ngươi sẽ chỉ thu hoạch được một tồn tại quỷ dị là mất đi ý thức của chính mình và chỉ dựa vào bản năng săn mồi. 】

Giang Tứ tránh xa đống thịt thối này, ghê tởm không thể nào chịu được.

Cuối cùng ngoài cửa cũng có tiếng động, khóa của từ bên ngoài mở ra.

"Tại sao đèn lại tắt chứ?"

Người quản lý mò mẫm vào tường, bật đèn lên.

Nhà xác lập tức sáng như ban ngày.

Người quản lý đang định quay người đẩy thi thể vào thì thoáng chốc nhìn thấy thứ gì đó, lại nhìn một lần nữa, cả người sợ tới mức hồn vía lên mây.

Mặt đất đầy máu đen, mảnh vỡ và tứ chi bị cắt đứt hoàn toàn, những thi thể vốn dĩ phải nằm trong nhà xác thì lại đang nằm ngang dọc tứ tung trên mặt đất.

Tim của quản lý gần như ngừng đập!

Một người đàn ông đầy thịt nát và máu đen, chạy ra từ phía sau cánh cửa.

"Có quái vật, nhanh chóng rời khỏi đây!"

Giang Tứ nói xong, đã dẫn đầu xông ra ngoài.

Người quản lý nhìn chiếc giường xác rơi xuống đất và những thi thể trên mặt đất, anh ta quay người một cách máy móc, nhìn vào một trong những thi thể đã bỏ chạy......

Hai mắt anh ta trợn trắng, ngã xuống đất chết ngất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...