Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư
Chương 3: Chương 2
Mở ra quyển tạp chí thời trang mới nhất, hình Khúc Hi Chi trong phục trang đầy khí chất nam nhi chiếm hết cả bìa. Cô nàng mặc áo sơmi, ống tay lẫn cổ áo đều được thiết kế tỉ mỉ hiện ra vô cùng trang trọng và tôn quý. Tuy mắt điểm màu khói cùng đôi môi đỏ sậm đều đang ám chỉ đây là một người phụ nữ đích thực, nhưng tấm ảnh cô đang mặc một chiếc quần bò màu xám tro kết hợp với đôi giày boot Anh màu đen cao đến đầu gối, vóc người dong dỏng cao hòa với nụ cười nhàn nhạt trên môi cũng làm cho người ta cảm thấy thật anh tuấn.
Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Linh để tạp chí qua một bên, không ngẩng đầu lên tiếng "Vào đi", mặt không chút cảm xúc cúi đầu nhìn màn hình máy tính.
Cố Hi Chi diện trên người bộ Âu phục xanh sẫm và giày cao gót cùng màu đi tới, do mất ngủ nên vành mắt đen lộ rõ trên da thịt trắng nõn. Nàng dừng lại trên tấm thảm đỏ rồi ngồi xuống trước mặt Triệu Linh, tùy ý đặt chiếc túi xách màu nâu đỏ sang một bên: "Tổng giám đốc Triệu tìm tôi có việc gì?"
Triệu Linh đưa xấp tài liệu trong tay trái cho nàng, ánh mắt xẹt qua ngón tay thon dài trắng nõn của nàng, bỗng nhiên buâng quơ khen: "Ngón tay thật xinh đẹp."
Cố Hi Chi liếc nhìn ngón tay của mình, không hiểu ra sao: "Mặt tôi không xinh đẹp bằng tay sao?"
"Đương nhiên là không rồi" Triệu Linh đồng thời đem tạp chí lúc nãy đưa cho Cố Hi Chi: "Xem cô ấy hóa nam trang một lát đi, sau đó nói ý kiến của cô cho tôi nghe"
Cố Hi Chi hơi hiếu kỳ nhận tạp chí, nhưng vừa nhìn thấy người phụ nữ trong tạp chí thì khuôn mặt lập tức co giật. Lại là cô ta! Tại sao đi tới đâu cũng đều thấy người phụ nữ xui xẻo này?
Đúng, nàng thừa nhận Khúc Hi Chi cực kì xinh đẹp, thậm chí đẹp hơn cả nàng. Nàng cũng công nhận Khúc Hi Chi rất nổi, nổi tiếng hơn nàng nhiều. Cô ta được mọi người yêu thích là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng chẳng lẽ không ai có thể nghĩ đến tâm tình của nàng một chút hay sao? Nàng đã thất vọng lắm rồi, có cần phải để người này xuất hiện trước mặt chế nhạo nàng không?
Cố Hi Chi vươn ngón tay vuốt nhẹ lên hình, lòng chìm xuống đánh giá một phen sau đó đẩy tạp chí về trước mặt Triệu Linh: "Cũng bình thường thôi, thế thì sao nào?"
Triệu linh ngẩn ra, nhướng mày: "Bình thường?"
Cố Hi Chi nói dối không biết ngượng: "Đại khái là hình tượng Tô Đát Kỷ của cô ta quá thành công. Tôi nhìn cô ta cũng chỉ có thể nghĩ đến Hồ ly tinh, nam trang cũng vậy thôi!"
Cố Hi Chi biết mình lại một lần nữa nói dối không biết xấu hổ. Khúc Hi Chi xuất thân giàu có, được giáo dưỡng tốt, lễ phép làm người lớn rất hài lòng. Tuy dung mạo cô ta hết sức xinh đẹp còn có vẻ yêu diễm, nhưng kỳ thực bản thân lại có khí chất vô cùng tao nhã, hóa thân vào nam trang lại càng thêm hoàn mỹ.
Mỹ nữ ở làng giải trí rất đa dạng, các loại hình mỹ nhân đều làm người ta nhìn đến hoa cả mắt, nhưng cô lại được tôn làm đệ nhất mỹ nữ, thực sự không phải không có nguyên do.
Triệu Linh lấy lại tạp chí, không đậm không nhạt nói: "Nhưng đạo diễn Khương cảm thấy rất tốt, vì thế quyết định giao "Vong Xuyên" cho cô ấy"
Cố Hi Chi nhất thời không thể hiểu chuyện này cùng quyển tạp chí có liên hệ gì, vừa nghe cô ta đoạt vai của mình lần thứ hai thì lập tức đứng lên: "Chị nói cái gì? Tôi vì bộ phim này bỏ ra nửa năm, nói thay người liền thay người?"
"Cô ngồi xuống trước đi" Triệu Linh bình tĩnh tựa vào sofa màu nâu đậm nhìn người trước mặt: "Tiểu Khúc không có ý cướp vai nữ chính của cô. Đạo diễn Khương muốn cô ấy thế vai nam chính. Đúng lúc đây cũng là một khiêu chiến rất lớn đối với Tiểu Khúc, cô ấy rất muốn thử qua"
Cố Hi Chi vừa nghe vai nữ chính của mình an toàn, thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng tài liệu trong tay ngồi xuống sofa, mặt mày mệt mỏi trông rất sợ hãi.
Ước chừng khoảng hai giây sau, Cố Hi Chi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu Linh, hầu như muốn bật ra khỏi ghế, vẻ mặt biến hóa cực kỳ đặc sắc: "Chị nói cô ta đóng vai nam chính?"
Triệu Linh chuyển tài liệu trong tay cô về phía trước, "Đây là bản thảo phân vai"
Cố Hi Chi cũng không thèm nhìn tới, "Không được, tôi nhất quyết không đồng ý."
Triệu Linh không ngừng xoay tròn cây bút trong tay, hững hờ tựa vào sofa quan sát nàng: "Nhưng mọi chuyện đã định đoạt hết rồi."
"Vậy tôi không diễn nhân vật này" Cố Hi Chi vẫn kiên quyết, "Nói chung tôi sẽ không đóng cùng cô ta, càng không muốn làm đối thủ với cô ta"
Triệu Linh nhàn nhạt liếc nàng một hồi, nghiêng người thả bút trên tay xuống, lấy một điếu xì gà đưa cho Cố Hi Chi rồi chuẩn bị châm lửa: "Đừng nóng vội, từ từ suy nghĩ đi"
Cố Hi Chi do dự nhìn Triệu Linh, Triệu Linh cũng không vội, cầm xì gà chờ nàng. Cuối cùng Cố Hi Chi tiếp nhận điếu thuốc, Triệu Linh giúp nàng châm lửa. Cố Hi Chi đưa xì gà tới gần mồi lửa rồi xoay tròn, rất nhuần nhuyễn cắp xì gà đưa lên môi.
Màu môi đỏ cùng khói thuốc lượn lờ khiêu gợi thị giác, Triệu Linh cất bật lửa, ánh mắt rơi vào ngón tay trắng nõn nhỏ dài, lạnh nhạt nói: "Kỳ thực nếu cô thật sự không muốn đóng, tôi cũng không miễn cưỡng cô, dù sao người muốn diễn nhân vật này còn rất nhiều. Mà Cô mới vừa mất đi giải nữ chính xuất sắc nhất, có lẽ không phải vì một vai diễn như vậy"
Cố Hi Chi sững sờ: "Chị đang uy hiếp tôi?"
"Nói uy hiếp thì có hơi nghiêm trọng một chút, cô cũng biết rõ đạo diễn Khương có thể nâng đỡ cô. Nếu đã chuẩn bị lâu như vậy, đừng dễ dàng lùi bước chứ, lấy tinh thần chuyên nghiệp ra đi. Nếu cái này không được cái kia cũng không được, vậy thì vĩnh viễn cũng không bao giờ sánh nổi với Tiểu Khúc."
Tay Cố Hi Chi cầm xì gà bỗng trở nên cứng đờ, sâu trong đôi mắt xẹt qua một vết thương rõ ràng. Nếu suốt năm năm bạn cũng bị đem ra so sánh với một người vô cùng ưu tú, thì bạn hẳn phải biết rõ cảm nhận của Cố Hi Chi lúc này.
Trong giới giải trí luôn phân tranh cao thấp như vậy, ai ai cũng đều hy vọng có thể trụ vững. Cố Hi Chi nỗ lực năm năm, nhưng thường bị khán giả lãng quên, hóa thành một minh tinh hạng hai nhỏ bé, họ cứ luôn so sánh nàng với đối tượng nổi tiếng khắp đại giang nam bắc - Khúc Hi Chi. Nàng có thể chịu được người khác nói dung mạo của nàng không bằng Khúc Hi Chi, có thể nhịn được người khác bảo nàng bây giờ không nổi bằng Khúc Hi Chi, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được người khác nói nàng vĩnh viễn không sánh nổi với Khúc Hi Chi.
Ai kia chỉ có thể khoe khoang bộ dáng Hồ ly tinh lẳng lơ, còn nàng đây là diễn viên tốt nghiệp chính quy đường đường chính chính thì làm sao không sánh được cơ chứ? Thế tại sao lại bảo nàng cùng người phụ nữ kia diễn cảnh thân mật?
Cố Hi Chi chỉ cảm thấy trong lòng có mười hai trượng lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu nhưng không tài nào phát tiết được. Cầm xì gà tựa vào sofa giả vờ bình tĩnh hút hết, rồi thuận tiện ném điếu thuốc vào thùng rác. Cố Hi Chi nghiêng người xách túi lên, chỉ quăng lại một câu sau đó giẫm lên đôi giày xanh sẫm cao mười hai phân xoay người rời đi: "Cho tôi ba ngày suy nghĩ."
Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Linh để tạp chí qua một bên, không ngẩng đầu lên tiếng "Vào đi", mặt không chút cảm xúc cúi đầu nhìn màn hình máy tính.
Cố Hi Chi diện trên người bộ Âu phục xanh sẫm và giày cao gót cùng màu đi tới, do mất ngủ nên vành mắt đen lộ rõ trên da thịt trắng nõn. Nàng dừng lại trên tấm thảm đỏ rồi ngồi xuống trước mặt Triệu Linh, tùy ý đặt chiếc túi xách màu nâu đỏ sang một bên: "Tổng giám đốc Triệu tìm tôi có việc gì?"
Triệu Linh đưa xấp tài liệu trong tay trái cho nàng, ánh mắt xẹt qua ngón tay thon dài trắng nõn của nàng, bỗng nhiên buâng quơ khen: "Ngón tay thật xinh đẹp."
Cố Hi Chi liếc nhìn ngón tay của mình, không hiểu ra sao: "Mặt tôi không xinh đẹp bằng tay sao?"
"Đương nhiên là không rồi" Triệu Linh đồng thời đem tạp chí lúc nãy đưa cho Cố Hi Chi: "Xem cô ấy hóa nam trang một lát đi, sau đó nói ý kiến của cô cho tôi nghe"
Cố Hi Chi hơi hiếu kỳ nhận tạp chí, nhưng vừa nhìn thấy người phụ nữ trong tạp chí thì khuôn mặt lập tức co giật. Lại là cô ta! Tại sao đi tới đâu cũng đều thấy người phụ nữ xui xẻo này?
Đúng, nàng thừa nhận Khúc Hi Chi cực kì xinh đẹp, thậm chí đẹp hơn cả nàng. Nàng cũng công nhận Khúc Hi Chi rất nổi, nổi tiếng hơn nàng nhiều. Cô ta được mọi người yêu thích là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng chẳng lẽ không ai có thể nghĩ đến tâm tình của nàng một chút hay sao? Nàng đã thất vọng lắm rồi, có cần phải để người này xuất hiện trước mặt chế nhạo nàng không?
Cố Hi Chi vươn ngón tay vuốt nhẹ lên hình, lòng chìm xuống đánh giá một phen sau đó đẩy tạp chí về trước mặt Triệu Linh: "Cũng bình thường thôi, thế thì sao nào?"
Triệu linh ngẩn ra, nhướng mày: "Bình thường?"
Cố Hi Chi nói dối không biết ngượng: "Đại khái là hình tượng Tô Đát Kỷ của cô ta quá thành công. Tôi nhìn cô ta cũng chỉ có thể nghĩ đến Hồ ly tinh, nam trang cũng vậy thôi!"
Cố Hi Chi biết mình lại một lần nữa nói dối không biết xấu hổ. Khúc Hi Chi xuất thân giàu có, được giáo dưỡng tốt, lễ phép làm người lớn rất hài lòng. Tuy dung mạo cô ta hết sức xinh đẹp còn có vẻ yêu diễm, nhưng kỳ thực bản thân lại có khí chất vô cùng tao nhã, hóa thân vào nam trang lại càng thêm hoàn mỹ.
Mỹ nữ ở làng giải trí rất đa dạng, các loại hình mỹ nhân đều làm người ta nhìn đến hoa cả mắt, nhưng cô lại được tôn làm đệ nhất mỹ nữ, thực sự không phải không có nguyên do.
Triệu Linh lấy lại tạp chí, không đậm không nhạt nói: "Nhưng đạo diễn Khương cảm thấy rất tốt, vì thế quyết định giao "Vong Xuyên" cho cô ấy"
Cố Hi Chi nhất thời không thể hiểu chuyện này cùng quyển tạp chí có liên hệ gì, vừa nghe cô ta đoạt vai của mình lần thứ hai thì lập tức đứng lên: "Chị nói cái gì? Tôi vì bộ phim này bỏ ra nửa năm, nói thay người liền thay người?"
"Cô ngồi xuống trước đi" Triệu Linh bình tĩnh tựa vào sofa màu nâu đậm nhìn người trước mặt: "Tiểu Khúc không có ý cướp vai nữ chính của cô. Đạo diễn Khương muốn cô ấy thế vai nam chính. Đúng lúc đây cũng là một khiêu chiến rất lớn đối với Tiểu Khúc, cô ấy rất muốn thử qua"
Cố Hi Chi vừa nghe vai nữ chính của mình an toàn, thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng tài liệu trong tay ngồi xuống sofa, mặt mày mệt mỏi trông rất sợ hãi.
Ước chừng khoảng hai giây sau, Cố Hi Chi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu Linh, hầu như muốn bật ra khỏi ghế, vẻ mặt biến hóa cực kỳ đặc sắc: "Chị nói cô ta đóng vai nam chính?"
Triệu Linh chuyển tài liệu trong tay cô về phía trước, "Đây là bản thảo phân vai"
Cố Hi Chi cũng không thèm nhìn tới, "Không được, tôi nhất quyết không đồng ý."
Triệu Linh không ngừng xoay tròn cây bút trong tay, hững hờ tựa vào sofa quan sát nàng: "Nhưng mọi chuyện đã định đoạt hết rồi."
"Vậy tôi không diễn nhân vật này" Cố Hi Chi vẫn kiên quyết, "Nói chung tôi sẽ không đóng cùng cô ta, càng không muốn làm đối thủ với cô ta"
Triệu Linh nhàn nhạt liếc nàng một hồi, nghiêng người thả bút trên tay xuống, lấy một điếu xì gà đưa cho Cố Hi Chi rồi chuẩn bị châm lửa: "Đừng nóng vội, từ từ suy nghĩ đi"
Cố Hi Chi do dự nhìn Triệu Linh, Triệu Linh cũng không vội, cầm xì gà chờ nàng. Cuối cùng Cố Hi Chi tiếp nhận điếu thuốc, Triệu Linh giúp nàng châm lửa. Cố Hi Chi đưa xì gà tới gần mồi lửa rồi xoay tròn, rất nhuần nhuyễn cắp xì gà đưa lên môi.
Màu môi đỏ cùng khói thuốc lượn lờ khiêu gợi thị giác, Triệu Linh cất bật lửa, ánh mắt rơi vào ngón tay trắng nõn nhỏ dài, lạnh nhạt nói: "Kỳ thực nếu cô thật sự không muốn đóng, tôi cũng không miễn cưỡng cô, dù sao người muốn diễn nhân vật này còn rất nhiều. Mà Cô mới vừa mất đi giải nữ chính xuất sắc nhất, có lẽ không phải vì một vai diễn như vậy"
Cố Hi Chi sững sờ: "Chị đang uy hiếp tôi?"
"Nói uy hiếp thì có hơi nghiêm trọng một chút, cô cũng biết rõ đạo diễn Khương có thể nâng đỡ cô. Nếu đã chuẩn bị lâu như vậy, đừng dễ dàng lùi bước chứ, lấy tinh thần chuyên nghiệp ra đi. Nếu cái này không được cái kia cũng không được, vậy thì vĩnh viễn cũng không bao giờ sánh nổi với Tiểu Khúc."
Tay Cố Hi Chi cầm xì gà bỗng trở nên cứng đờ, sâu trong đôi mắt xẹt qua một vết thương rõ ràng. Nếu suốt năm năm bạn cũng bị đem ra so sánh với một người vô cùng ưu tú, thì bạn hẳn phải biết rõ cảm nhận của Cố Hi Chi lúc này.
Trong giới giải trí luôn phân tranh cao thấp như vậy, ai ai cũng đều hy vọng có thể trụ vững. Cố Hi Chi nỗ lực năm năm, nhưng thường bị khán giả lãng quên, hóa thành một minh tinh hạng hai nhỏ bé, họ cứ luôn so sánh nàng với đối tượng nổi tiếng khắp đại giang nam bắc - Khúc Hi Chi. Nàng có thể chịu được người khác nói dung mạo của nàng không bằng Khúc Hi Chi, có thể nhịn được người khác bảo nàng bây giờ không nổi bằng Khúc Hi Chi, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được người khác nói nàng vĩnh viễn không sánh nổi với Khúc Hi Chi.
Ai kia chỉ có thể khoe khoang bộ dáng Hồ ly tinh lẳng lơ, còn nàng đây là diễn viên tốt nghiệp chính quy đường đường chính chính thì làm sao không sánh được cơ chứ? Thế tại sao lại bảo nàng cùng người phụ nữ kia diễn cảnh thân mật?
Cố Hi Chi chỉ cảm thấy trong lòng có mười hai trượng lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu nhưng không tài nào phát tiết được. Cầm xì gà tựa vào sofa giả vờ bình tĩnh hút hết, rồi thuận tiện ném điếu thuốc vào thùng rác. Cố Hi Chi nghiêng người xách túi lên, chỉ quăng lại một câu sau đó giẫm lên đôi giày xanh sẫm cao mười hai phân xoay người rời đi: "Cho tôi ba ngày suy nghĩ."