Công Ngọc
Chương 106: Mẹ Con
"Một viên đá dấy lên sóng gió ngập trời."
...
Một viên đá dấy lên sóng gió ngập trời.
Lương Phục An thả người nhảy một cái, bọt nước đã không ngừng văng đến cung thái hậu.
Đúng như dự đoán, đêm nay Lương Phục An và Khương Hi tranh chấp trong cung thái hậu, ngày hôm say chuyện đã lan truyền ra toàn bộ Hoàng cung: Thái hậu nhất định không chịu cứu ấu đế, bởi vậy còn bức tử nguyên lão ngự y trung tâm với triều đình.
Triều chính trong ngoài nhìn nhau, đầu mâu chỉ chĩa về một mình thái hậu đương triều.
Đáy lòng nhóm cựu thần đều hiểu, Khương Hi sớm đã không còn là Thái tử phi thanh tao thục đức năm ấy nữa rồi. Từ nửa năm trước khi nàng mang theo Lâm Củng về Tam Quận nắm quyền, không ít người còn đặt ra nghi vấn về chuyện Lâm Kinh Phác và Ngũ Tu Hiền đột nhiên nhảy vào Khải triều, sau này lại nhìn nàng dùng danh mẹ đẻ của ấu đế mà nhúng tay vào can thiệp chuyện triều chính, sùng võ khinh văn, lén lút âm thầm cắt giảm thực quyền và từng lời khuyên can vấn trách của văn thần, còn bị nhiều người chê trách vì tư tình với Ngô Chúc.
Chỉ có điều Khương Hi làm việc bí mật, mọi người không có căn cứ, nhưng trước nay vẫn chẳng hề vững chắc, quá nhiều nhược điểm lộ ra ngoài, lại bị vướng bởi thân phận thái hậu của nàng nên chẳng thể trách móc nặng nề quá đáng. Vì vậy, tất thảy những sự kiện ấy đều bị kéo dài đến tận hôm nay, cho đến khi Lương Phục An chết mới có cớ mượn đề tài mà nói ra thành lời.
Hài cốt Lương Phục An còn chưa lạnh, đã có mấy chục đại thần chặn ngoài cung thái hậu trình tấu chương liên danh lên, muốn truy phong chức quan của Lương Phục An, còn khẩn cầu Khương Hi trả lại ngọc tỷ cho Hoàng Thượng, an hưởng thiên luân tại hậu cung.
Sau khi Lâm Kinh Phác đọc xong phong mật thư từ Tam Quận này, Ngụy Dịch đã thành thục lột hai quả hạch đào, đặt hạt vào đĩa nhỏ bên tay y.
Ngón tay Lâm Kinh Phác gõ nhẹ lên đĩa nhỏ, dường như không có nhiều hứng thú lắm. Y khép tấu chương lại, lạnh lùng nói: "Lương Phục An tính tình bình thường, còn có phần yếu nhược, có thẹn quá hóa giận cũng không tùy tiện lấy tính mạng dòng dõi ra làm chim đầu đàn. Rốt cuộc là tự sát nay có người dụ ông ta tự sát, e là vẫn còn khó nói."
Ngụy Dịch nhíu nhẹ mày, chỉ cười không nói.
Lâm Kinh Phác bình tĩnh ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi thẳng thắn nói ta nghe, Lương Phục An có nằm trong kế hoạch của ngươi không?"
Ngụy Dịch tiếp tục lột hạch đào trong tay, bình tĩnh không vội mà giải thích: "Lương Phục An là bạn cũ của á phụ ngươi, ít nhiều gì cũng đã theo ngươi mấy năm, xem như là trung tâm tận trách, cho dù là không nể mặt mũi ngươi, trẫm cũng không làm ra được chuyện như vậy. Đổi lời giải thích, nếu trẫm thật sự có tính toán như vậy, e là nhóm cựu thần Tam Quận kia còn dùng tốt hơn Lương Phục An nhiều. Tư lịch Lương Phục An có cao hơn, đức hạnh đến đâu, chung quy cũng chỉ là một ngự y mà thôi."
Ngụy Dịch cường điệu nhấn mạnh vào hai chữ "ngự y". Nói trắng ra, ngự y trong cung chỉ là nô tài có chút tài nghệ, không sánh được với sự quan trọng của tướng quân và quyền thần.
Khoảng thời gian này, người có thể tiếp xúc với ngự y, còn có thể lợi dụng ngự y tạo thế?
Lâm Kinh Phác đã nghĩ rõ ràng: "Lâm Củng."
Ngụy Dịch đặt hai hạt nhân hạch đào vào lòng bàn tay y: "Trẫm đã từng nhắc nhở cháu ngươi, sau khi hắn bệnh nặng có thể nghĩ cách cầu Khải triều cứu viện, mà vì kế sách phục quốc, Khương Hi tất sẽ không dễ dàng đáp ứng. Hắn chỉ cần lợi dụng một điểm này đã có thể đổi khách thành chủ, nhấn Khương Hi vào sâu trong cái danh bất nhân bất nghĩa."
Lâm Kinh Phác chầm chậm nghiền ngẫm hạch đào, gật đầu nói: "Khương Hi không cam lòng để Đại Ân chỉ vây quanh Tam Quận, nàng muốn dùng chiến mã đại pháo trở lại Nghiệp Kinh Trung Nguyên, bởi vậy nửa năm qua không tiếc đánh đổi chiêu binh mộ sĩ, rèn đúc vũ khí, có thể nói là tên đã lắp vào cung không bắn ra được. Nói như vậy, chuyện ngươi xúi giục Lâm Củng cũng chẳng hề thanh bạch."
"Bức Lương Phục An tự sát là chủ ý của chính Lâm Củng, e là đến Liễu Hữu cũng chẳng hề hay biết gì về chuyện này."
Ngụy Dịch thay đổi tư thế ngồi, dán sát vào rồi nói: "Mấy ngày nay trẫm đang nghĩ, coi như cháu ngươi là thần đồng chuyên về mưu tính, người khác chỉ cần chỉ điểm một chút đã có thể nghĩ ra chiêu lợi hại đến vậy, nhưng dù sao Khương Hi cũng là mẫu thân thân sinh của hắn, hắn làm như thế có phải quá bất cận nhân tình không?"
Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta.
Tuy nói Đế Vương vô tình, nhưng trước khi trưởng thành, trở thành Đế Vương chân chính, ai cũng là người có tình cả.
Khi còn bằng tuổi Lâm Củng, Ngụy Dịch căn bản không có năng lực như thế, dù hắn hận Ngụy Thiên Khiếu đến nghiến răng nghiến lợi cũng niệm tình người kia là cha ruột của mình, trong tâm còn ôm lại chút hy vọng may mắn.
Lâm Củng làm đến vậy, thật sự chỉ vì đoạt quyền trong tay chính mẹ mình?
Hai mẹ con nhà này, thực sự quá kỳ lạ.
Có điều lời này lại nhắc nhở Lâm Kinh Phác. Y trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Ngươi có còn nhớ Ninh Vi Quân không? Nhiều năm qua, Khương Hi và Lâm Củng vẫn luôn ẩn thân trong dinh thự của hắn."
Ngụy Dịch thả hạch đào xuống: "Đương nhiên là nhớ. Nửa năm trước hắn không chết trong ngục, trẫm đã gửi hắn đến từ đường Hoàng thất dưỡng thương, lâu rồi không hỏi đến, cũng không biết bây giờ hắn ra sao rồi. Sao đột nhiên lại nói tới hắn?"
Ánh mắt Lâm Kinh Phác thoáng thẫm lại: "Tào Du từng tìm được một sợi xích sắt trong Ninh phủ, bên trên còn dính không ít máu. Tào Du tinh thông thương tổn, y nói vết máu như vậy chỉ có thể là tích lũy qua năm tháng, cuối cùng mài ra. Căn nhà kia vốn là để giam cầm."
...
Ban đêm, Lâm Củng lại phát sốt, vết thương năm xưa trên mắt cá chân cũng đau đớn không thôi. Hắn uống thuốc rồi, có điều vẫn cắn chặt hàm răng lăn qua lộn lại trong chăn, mãi cho đến khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài mới bất đắc dĩ tỉnh táo tại trước.
Bốn cung nữ thướt tha bên ngoài vén mành lên, Khương Hi bọc khăn che mặt chậm rãi bước vào, cuối cùng ngồi xuống bên người Lâm Củng.
"Củng, sao lại ra nhiều mồ hôi thế này?" Khương Hi không nhanh không chậm, gọi người cầm khăn đến lau cho hắn.
Dường như Lâm Củng vừa bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khương Hi đã đỏ chót. Hắn trầm thấp thở hổn hển hai tiếng, mới yếu ớt nói: "Hài nhi cảm ơn mẫu hậu... Ra một thân mồ hôi, trái lại còn cảm thấy thoải mái không ít."
Khương Hi vẫn giữ tư thái ung dung, thoáng cúi người: "Như thế thì tốt, chờ ngươi khỏi hẳn rồi, tảng đá nặng khiến mẫu hậu đau đầu mới rơi xuống được."
Lâm Củng ho khan hai tiếng: "Bệnh này dễ dàng lây nhiễm, hài nhi e sợ sẽ liên lụy mẫu hậu. Đêm đã khuya, mẫu hậu vẫn nên về sớm đi thôi."
Khương Hi thoáng trầm vai, không hề động một chút nào. Cung nữ đã bày sẵn giấy bút trước mặt Lâm Củng, mài xong nghiên mực.
Lâm Củng không rõ, ho càng lợi hại hơn.
"Củng, hôm nay ai gia có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
Khương Hi chẳng hề cấm kỵ, hiếm thấy mà nở nụ cười với hắn, nói: "Ngươi còn bệnh nên có điều không biết, trước đây vài ngày, Lương Phục An nói năng lỗ mãng trước mặt ai gia, bức ai gia phải khúm núm xin thuốc trước mặt Hoàng Đế Khải triều, tất nhiên là ai gia không chịu, sau đó ông ta liền sợ tội tự sát. Có điều đối đầu với kẻ địch mạnh, quốc thù chưa báo, làm như vậy sẽ tổn hại thể diện Hoàng gia, nản lòng chí khí, không thể không răn đe nghiêm trị. Ngươi là vua một nước, bởi vậy ai gia muốn ngươi tự mình hạ chiếu, xác định tội danh sau lưng ông ta."
Ban ngày nhóm cựu thần còn nháo nhào trong cung thái hậu, dùng lý do truy phong Lương Phục An tạo áp lực cho Khương Hi, hôm nay nàng ta bèn ra nước cờ phản lại, muốn bại hoại danh dự của Lương Phục An. Mà chỉ khi Lâm Củng tự tay viết xuống, tội danh này mới đủ để xóa bỏ công lao bất bình vì Hoàng Thượng của Lương Phục An, ngăn chặn miệng người đưa chuyện.
Bút đã đưa tới trong tay Lâm Củng.
Lâm Củng ngây ngốc nhìn chằm chằm chiếu thư viền vàng, dường như chẳng biết phải hạ bút ra sao, có điều vừa không để ý, bút đã rơi xuống thẳng tắp, vẩy một nét mực lên làn váy hào hoa phú quý của Khương Hi.
Thần sắc vô tội của hắn toàn là tự trách, bên mi còn đong đầy ánh lệ: "Mẫu hậu thứ tội, hài nhi bệnh nặng vô dụng, đến bút cũng không cầm chắc được..."
Đôi mày Khương Hi thoáng nhíu lại, lẳng lặng nhìn Lâm Củng một lát, xác nhận lại: "Thực sự là không viết được?"
Hai hàng nước mắt xấu hổ của Lâm Củng lăn xuống, lên tiếng trả lời: "Hài nhi... Hài nhi quả thực không làm gì được."
Khương Hi đột nhiên sinh ý cười, đứng dậy như không có chuyện gì, cản cung tỳ đang nhặt bút bên cạnh lại: "Không sao, vậy ai gia chờ ngươi khỏi bệnh rồi lại nói."
Nàng không căn dặn dài dòng, dự định bãi giá hồi cung.
Giám hầu mở cửa cung tiễn, một trận gió đêm thổi vào trong, xốc mành trắng hai bên giường lên. Mặt mày Khương Hi thong dong, không khỏi quay đầu lại nhìn một cái, nguồn cơn mụn nhọt cắm rễ sâu trong tâm trí đột nhiên trào lên trước mắt, trở thành cây gai vô cùng sắc nhọn.
Đứa nhỏ này cực kỳ giống trượng phu đã chết kia của nàng, chỉ tiếc, chẳng có nửa phần bóng dáng ấy, nàng thầm nghĩ.
...
Một viên đá dấy lên sóng gió ngập trời.
Lương Phục An thả người nhảy một cái, bọt nước đã không ngừng văng đến cung thái hậu.
Đúng như dự đoán, đêm nay Lương Phục An và Khương Hi tranh chấp trong cung thái hậu, ngày hôm say chuyện đã lan truyền ra toàn bộ Hoàng cung: Thái hậu nhất định không chịu cứu ấu đế, bởi vậy còn bức tử nguyên lão ngự y trung tâm với triều đình.
Triều chính trong ngoài nhìn nhau, đầu mâu chỉ chĩa về một mình thái hậu đương triều.
Đáy lòng nhóm cựu thần đều hiểu, Khương Hi sớm đã không còn là Thái tử phi thanh tao thục đức năm ấy nữa rồi. Từ nửa năm trước khi nàng mang theo Lâm Củng về Tam Quận nắm quyền, không ít người còn đặt ra nghi vấn về chuyện Lâm Kinh Phác và Ngũ Tu Hiền đột nhiên nhảy vào Khải triều, sau này lại nhìn nàng dùng danh mẹ đẻ của ấu đế mà nhúng tay vào can thiệp chuyện triều chính, sùng võ khinh văn, lén lút âm thầm cắt giảm thực quyền và từng lời khuyên can vấn trách của văn thần, còn bị nhiều người chê trách vì tư tình với Ngô Chúc.
Chỉ có điều Khương Hi làm việc bí mật, mọi người không có căn cứ, nhưng trước nay vẫn chẳng hề vững chắc, quá nhiều nhược điểm lộ ra ngoài, lại bị vướng bởi thân phận thái hậu của nàng nên chẳng thể trách móc nặng nề quá đáng. Vì vậy, tất thảy những sự kiện ấy đều bị kéo dài đến tận hôm nay, cho đến khi Lương Phục An chết mới có cớ mượn đề tài mà nói ra thành lời.
Hài cốt Lương Phục An còn chưa lạnh, đã có mấy chục đại thần chặn ngoài cung thái hậu trình tấu chương liên danh lên, muốn truy phong chức quan của Lương Phục An, còn khẩn cầu Khương Hi trả lại ngọc tỷ cho Hoàng Thượng, an hưởng thiên luân tại hậu cung.
Sau khi Lâm Kinh Phác đọc xong phong mật thư từ Tam Quận này, Ngụy Dịch đã thành thục lột hai quả hạch đào, đặt hạt vào đĩa nhỏ bên tay y.
Ngón tay Lâm Kinh Phác gõ nhẹ lên đĩa nhỏ, dường như không có nhiều hứng thú lắm. Y khép tấu chương lại, lạnh lùng nói: "Lương Phục An tính tình bình thường, còn có phần yếu nhược, có thẹn quá hóa giận cũng không tùy tiện lấy tính mạng dòng dõi ra làm chim đầu đàn. Rốt cuộc là tự sát nay có người dụ ông ta tự sát, e là vẫn còn khó nói."
Ngụy Dịch nhíu nhẹ mày, chỉ cười không nói.
Lâm Kinh Phác bình tĩnh ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi thẳng thắn nói ta nghe, Lương Phục An có nằm trong kế hoạch của ngươi không?"
Ngụy Dịch tiếp tục lột hạch đào trong tay, bình tĩnh không vội mà giải thích: "Lương Phục An là bạn cũ của á phụ ngươi, ít nhiều gì cũng đã theo ngươi mấy năm, xem như là trung tâm tận trách, cho dù là không nể mặt mũi ngươi, trẫm cũng không làm ra được chuyện như vậy. Đổi lời giải thích, nếu trẫm thật sự có tính toán như vậy, e là nhóm cựu thần Tam Quận kia còn dùng tốt hơn Lương Phục An nhiều. Tư lịch Lương Phục An có cao hơn, đức hạnh đến đâu, chung quy cũng chỉ là một ngự y mà thôi."
Ngụy Dịch cường điệu nhấn mạnh vào hai chữ "ngự y". Nói trắng ra, ngự y trong cung chỉ là nô tài có chút tài nghệ, không sánh được với sự quan trọng của tướng quân và quyền thần.
Khoảng thời gian này, người có thể tiếp xúc với ngự y, còn có thể lợi dụng ngự y tạo thế?
Lâm Kinh Phác đã nghĩ rõ ràng: "Lâm Củng."
Ngụy Dịch đặt hai hạt nhân hạch đào vào lòng bàn tay y: "Trẫm đã từng nhắc nhở cháu ngươi, sau khi hắn bệnh nặng có thể nghĩ cách cầu Khải triều cứu viện, mà vì kế sách phục quốc, Khương Hi tất sẽ không dễ dàng đáp ứng. Hắn chỉ cần lợi dụng một điểm này đã có thể đổi khách thành chủ, nhấn Khương Hi vào sâu trong cái danh bất nhân bất nghĩa."
Lâm Kinh Phác chầm chậm nghiền ngẫm hạch đào, gật đầu nói: "Khương Hi không cam lòng để Đại Ân chỉ vây quanh Tam Quận, nàng muốn dùng chiến mã đại pháo trở lại Nghiệp Kinh Trung Nguyên, bởi vậy nửa năm qua không tiếc đánh đổi chiêu binh mộ sĩ, rèn đúc vũ khí, có thể nói là tên đã lắp vào cung không bắn ra được. Nói như vậy, chuyện ngươi xúi giục Lâm Củng cũng chẳng hề thanh bạch."
"Bức Lương Phục An tự sát là chủ ý của chính Lâm Củng, e là đến Liễu Hữu cũng chẳng hề hay biết gì về chuyện này."
Ngụy Dịch thay đổi tư thế ngồi, dán sát vào rồi nói: "Mấy ngày nay trẫm đang nghĩ, coi như cháu ngươi là thần đồng chuyên về mưu tính, người khác chỉ cần chỉ điểm một chút đã có thể nghĩ ra chiêu lợi hại đến vậy, nhưng dù sao Khương Hi cũng là mẫu thân thân sinh của hắn, hắn làm như thế có phải quá bất cận nhân tình không?"
Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta.
Tuy nói Đế Vương vô tình, nhưng trước khi trưởng thành, trở thành Đế Vương chân chính, ai cũng là người có tình cả.
Khi còn bằng tuổi Lâm Củng, Ngụy Dịch căn bản không có năng lực như thế, dù hắn hận Ngụy Thiên Khiếu đến nghiến răng nghiến lợi cũng niệm tình người kia là cha ruột của mình, trong tâm còn ôm lại chút hy vọng may mắn.
Lâm Củng làm đến vậy, thật sự chỉ vì đoạt quyền trong tay chính mẹ mình?
Hai mẹ con nhà này, thực sự quá kỳ lạ.
Có điều lời này lại nhắc nhở Lâm Kinh Phác. Y trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Ngươi có còn nhớ Ninh Vi Quân không? Nhiều năm qua, Khương Hi và Lâm Củng vẫn luôn ẩn thân trong dinh thự của hắn."
Ngụy Dịch thả hạch đào xuống: "Đương nhiên là nhớ. Nửa năm trước hắn không chết trong ngục, trẫm đã gửi hắn đến từ đường Hoàng thất dưỡng thương, lâu rồi không hỏi đến, cũng không biết bây giờ hắn ra sao rồi. Sao đột nhiên lại nói tới hắn?"
Ánh mắt Lâm Kinh Phác thoáng thẫm lại: "Tào Du từng tìm được một sợi xích sắt trong Ninh phủ, bên trên còn dính không ít máu. Tào Du tinh thông thương tổn, y nói vết máu như vậy chỉ có thể là tích lũy qua năm tháng, cuối cùng mài ra. Căn nhà kia vốn là để giam cầm."
...
Ban đêm, Lâm Củng lại phát sốt, vết thương năm xưa trên mắt cá chân cũng đau đớn không thôi. Hắn uống thuốc rồi, có điều vẫn cắn chặt hàm răng lăn qua lộn lại trong chăn, mãi cho đến khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài mới bất đắc dĩ tỉnh táo tại trước.
Bốn cung nữ thướt tha bên ngoài vén mành lên, Khương Hi bọc khăn che mặt chậm rãi bước vào, cuối cùng ngồi xuống bên người Lâm Củng.
"Củng, sao lại ra nhiều mồ hôi thế này?" Khương Hi không nhanh không chậm, gọi người cầm khăn đến lau cho hắn.
Dường như Lâm Củng vừa bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khương Hi đã đỏ chót. Hắn trầm thấp thở hổn hển hai tiếng, mới yếu ớt nói: "Hài nhi cảm ơn mẫu hậu... Ra một thân mồ hôi, trái lại còn cảm thấy thoải mái không ít."
Khương Hi vẫn giữ tư thái ung dung, thoáng cúi người: "Như thế thì tốt, chờ ngươi khỏi hẳn rồi, tảng đá nặng khiến mẫu hậu đau đầu mới rơi xuống được."
Lâm Củng ho khan hai tiếng: "Bệnh này dễ dàng lây nhiễm, hài nhi e sợ sẽ liên lụy mẫu hậu. Đêm đã khuya, mẫu hậu vẫn nên về sớm đi thôi."
Khương Hi thoáng trầm vai, không hề động một chút nào. Cung nữ đã bày sẵn giấy bút trước mặt Lâm Củng, mài xong nghiên mực.
Lâm Củng không rõ, ho càng lợi hại hơn.
"Củng, hôm nay ai gia có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
Khương Hi chẳng hề cấm kỵ, hiếm thấy mà nở nụ cười với hắn, nói: "Ngươi còn bệnh nên có điều không biết, trước đây vài ngày, Lương Phục An nói năng lỗ mãng trước mặt ai gia, bức ai gia phải khúm núm xin thuốc trước mặt Hoàng Đế Khải triều, tất nhiên là ai gia không chịu, sau đó ông ta liền sợ tội tự sát. Có điều đối đầu với kẻ địch mạnh, quốc thù chưa báo, làm như vậy sẽ tổn hại thể diện Hoàng gia, nản lòng chí khí, không thể không răn đe nghiêm trị. Ngươi là vua một nước, bởi vậy ai gia muốn ngươi tự mình hạ chiếu, xác định tội danh sau lưng ông ta."
Ban ngày nhóm cựu thần còn nháo nhào trong cung thái hậu, dùng lý do truy phong Lương Phục An tạo áp lực cho Khương Hi, hôm nay nàng ta bèn ra nước cờ phản lại, muốn bại hoại danh dự của Lương Phục An. Mà chỉ khi Lâm Củng tự tay viết xuống, tội danh này mới đủ để xóa bỏ công lao bất bình vì Hoàng Thượng của Lương Phục An, ngăn chặn miệng người đưa chuyện.
Bút đã đưa tới trong tay Lâm Củng.
Lâm Củng ngây ngốc nhìn chằm chằm chiếu thư viền vàng, dường như chẳng biết phải hạ bút ra sao, có điều vừa không để ý, bút đã rơi xuống thẳng tắp, vẩy một nét mực lên làn váy hào hoa phú quý của Khương Hi.
Thần sắc vô tội của hắn toàn là tự trách, bên mi còn đong đầy ánh lệ: "Mẫu hậu thứ tội, hài nhi bệnh nặng vô dụng, đến bút cũng không cầm chắc được..."
Đôi mày Khương Hi thoáng nhíu lại, lẳng lặng nhìn Lâm Củng một lát, xác nhận lại: "Thực sự là không viết được?"
Hai hàng nước mắt xấu hổ của Lâm Củng lăn xuống, lên tiếng trả lời: "Hài nhi... Hài nhi quả thực không làm gì được."
Khương Hi đột nhiên sinh ý cười, đứng dậy như không có chuyện gì, cản cung tỳ đang nhặt bút bên cạnh lại: "Không sao, vậy ai gia chờ ngươi khỏi bệnh rồi lại nói."
Nàng không căn dặn dài dòng, dự định bãi giá hồi cung.
Giám hầu mở cửa cung tiễn, một trận gió đêm thổi vào trong, xốc mành trắng hai bên giường lên. Mặt mày Khương Hi thong dong, không khỏi quay đầu lại nhìn một cái, nguồn cơn mụn nhọt cắm rễ sâu trong tâm trí đột nhiên trào lên trước mắt, trở thành cây gai vô cùng sắc nhọn.
Đứa nhỏ này cực kỳ giống trượng phu đã chết kia của nàng, chỉ tiếc, chẳng có nửa phần bóng dáng ấy, nàng thầm nghĩ.