Cung Tường Vãn Tâm
Chương 180: Nhục nhã
Giờ Mão hôm sau, tất cả phi tần đến Phượng Nghi Điện thỉnh an như thường lệ.
Triệu Thanh Uyển tươi cười chúc mừng Tuệ tần: "Chúc mừng Tuệ tần được tấn chức, đây là chút tấm lòng của bổn cung, mong muội nhận lấy."
Nói rồi, Triệu Thanh Uyển ra hiệu cho Vân Tụ, bảo nàng ấy trình một hộp trang sức đến trước mặt Tuệ tần.
"Tạ hoàng hậu nương nương, ban thưởng này của nương nương quá quý giá, thần thiếp hổ thẹn không dám nhận."
"Tuệ tần không cần khách sáo, dù có quý giá muội bây giờ nhận nổi rồi."
"Hoàng hậu nương nương đúng là hào phóng với Tuệ tần. Trang sức phỉ thúy đẹp như vậy chắc cả hoàng cung này không tìm được bộ thứ hai đúng không?" Lan phi liếc nhìn hộp trang sức kia, cười khinh.
Triệu Thanh Uyển mỉm cười, thong dong nói: "Lan phi nói không sai, trang sức phỉ thúy này cũng giống các muội muội, đều là độc nhất vô nhị trong cung, đương nhiên không tìm ra món thứ hai. Được rồi, các vị muội muội, hôm nay bổn cung có một việc muốn tuyên bố. Sau này trừ Dĩnh phi, Tuệ tần cũng sẽ giúp bổn cung quản lý bổn cung dài hạn. Còn những người chưa đến lượt thay phiên vẫn sẽ giữ y như cũ. Mong các vị muội muội trong thời gian làm việc cố gắng hết sức. Bổn cung định hết lượt thay phiên này sẽ chọn ra một người ưu tú trong số các muội, cùng Dĩnh phi và Tuệ tần giúp bổn cung quản lý hậu cung."
"Tạ hoàng hậu nương nương đã đề bạt thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ tận tâm tận lực chia sẻ với nương nương."
"Có câu này của Tuệ tần là đủ rồi. Bổn cung tin muội nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của hoàng thượng và bổn cung."
Thấy Tuệ tần liên tiếp gặp việc mừng, Lan phi vô cùng khó chịu: "Xem ra hai ngày nay Tuệ tần đúng là song hỉ lâm môn, hậu cung chúng ta đúng là không ai sánh bằng. Các muội nói đúng không Tưởng quý nhân, thẩm quý nhân? Hai muội đều trở thành quý nhân trước Tuệ tần, kết quả... Người ta đã là tần rồi hai muội vẫn còn như xưa. Giữa người với người đúng là khác nhau, hai vị quý nhân muội muội nói xem có phải không?"
"Lan phi nương nương nói đùa, Tuệ tần có thể được thăng lên tần vị là vì năng lực của nàng ấy đủ trở thành tần, muội muội hoàn toàn không hề ghen ghét Tuệ tần."
"Thẩm quý nhân đúng là biết cách không đắc tội người khác, mà cũng đúng thôi, Tuệ tần bây giờ là người mà muội đắc tội được sao!"
"Được rồi Lan phi, hôm nay là ngày vui của Tuệ tần. Mọi người đều là tỷ muội, nói đùa vài câu thì được, cần gì phải đối chọi gây gắt khiến các vị muội muội khó chịu chứ!"
"Hừ!"
Nghe Triệu Thanh Uyển trách cứ, Lan phi khinh thường trừng mắt.
"Được rồi, nếu không còn việc gì nữa mọi người giải tán đi. Dĩnh phi, Tuệ tần, hai muội ở lại, bổn cung còn vài việc muốn nói với các muội."
"Vâng."
Sau khi đuổi những người không liên quan đi, Triệu Thanh Uyển chỉ giữ lại Dĩnh phi và Tuệ tần.
Nàng dặn dò Tuệ tần: "Tuệ tần, Dĩnh phi bây giờ được hoàng thượng sắp xếp đến giáo trường kiêm nhiệm phó giáo đầu, mỗi tháng sẽ dành ít thời gian qua đó, vậy nên những việc nàng ấy phụ trách muội tiếp nhận một phần đi."
"Vâng."
"Còn nữa, việc Dĩnh phi đến giáo trường làm phó giáo đầu trong hậu cung chỉ có ba chúng ta là được, đừng nói ra bên ngoài."
"Vâng, nương nương yên tâm, Dĩnh phi nương nương yên tâm, thần thiếp sẽ không nói bậy."
"Được rồi, phân công thế nào hai muội cứ nói chuyện với nhau đi, bổn cung không có ý kiến. Việc gì không quyết định được thì đến hỏi bổn cung."
"Vâng, thần thiếp tuân mệnh." Dĩnh phi và Tuệ tần cung kính trả lời.
Ngoại trừ việc hai người đều là thiếp của Tiêu Sát khiến Triệu Thanh Uyển hơi khó chịu thì nàng thật sự có ấn tượng tốt với họ. Nàng nhìn ra bọn họ thật lòng kính trọng người làm hoàng hậu này, cũng là người lương thiện đáng tin.
Vậy nên nàng dặn dò Tuệ tần thêm vài câu: "Ngoài ra Tuệ tần, khi nãy muội cũng thấy rồi đấy, những phi tần khác đều đang ghen tị với muội. Những ngày tới việc ăn ở đi lại muội chú ý một chút. Hôm nay bổn cung sẽ nói với hoàng thượng, nhờ ngài ấy âm thầm phái thêm vài thị vệ bảo vệ muội."
"Vâng, tạ hoàng hậu nương nương, nương nương lo lắng cho thần thiếp như vậy, thần thiếp vô cùng cảm kích."
"Mọi người đều là tỷ muội, huống hồ muội giúp bổn cung quản lý hậu cung là chia sẻ với bổn cung, bổn cung nên quan tâm muội nhiều hơn mới đúng. Dĩnh phi cũng vậy, tuy hoàng thượng sắp xếp cho muội đi làm giáo đầu nhưng muội dù sao cũng chỉ là nữ nhi, sau này ở giáo đầu phải tự chăm sóc bản thân nhiều hơn, đừng cậy mạnh, hậu cung luôn có một vị trí cho muội."
"Vâng, thần thiếp biết rồi, đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm."
Triệu Thanh Uyển cùng Dĩnh phi và Tuệ tần ở Phượng Nghi Điện nói chuyện rất hợp nhau.
Trong lúc đó, Lan phi bực bội về đến Y Lan Điện, lập tức chất vấn Cẩm Tú và Cẩm Sắt: "Tiện nhân Tuệ tần kia ngày xưa cũng giống các ngươi đều là nô tỳ hầu hạ bổn cung. Các ngươi nói xem tại sao các ngươi vẫn cứ là nô tỳ hạ tiện hầu hạ bổn cung, mà nàng ta đã thành chủ tử, còn là chủ vị một cung, nắm quyền quản lý hậu cung hả? Là tại hai ngươi quá vô dụng hay thủ đoạn hồ ly tinh của nàng ta quá lợi hại? Đã quyến rũ hoàng thượng mà còn mê hoặc được cả hoàng hậu? Các ngươi nói đi! Nói cho bổn cung nghe đi!"
Thấy Lan phi kích động mắng chửi, Cẩm Tú và Cẩm Sắt vừa bất mãn vừa sợ hãi, vội quỳ xuống, không dám nói lung tung.
"Các ngươi nói đi! Rốt cuộc là hai nô tỳ các ngươi quá vô dụng hay thủ đoạn hồ ly tinh của tiện nhân Tuệ tần kia lợi hại hả? Cẩm Tú, ngươi nói đi!"
"Hồi... Hồi nương nương, nô tỳ... Nô tỳ không biết..."
"Cái gì cũng không biết, bổn cung nuôi các ngươi làm gì hả? Đúng là phế vật!" Lan phi hung hăng đi tới đánh Cẩm Tú.
Cẩm Tú đau đớn đến chảy nước mắt nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, trong lòng càng hận Lan phi.
Ban đêm, Cẩm Tú trực đêm ngoài điện.
Giờ Tý Trình Phú Quý lại ngựa quen đường cũ vào trong bằng cửa sổ, vội vàng cởi áo, hưng phấn bò lên giường của Lan phi.
Nghe nam nhân trên danh nghĩa là trượng phu của mình cùng chủ tử không biết tôn trọng hạ nhân ở bên trong điên loan đảo phượng, Cẩm Tú nghiến răng, ánh mắt trở nên sắc bén.
Nàng đang chờ cơ hội, nàng tin cơ hội ấy sắp đến rồi!
Triệu Thanh Uyển tươi cười chúc mừng Tuệ tần: "Chúc mừng Tuệ tần được tấn chức, đây là chút tấm lòng của bổn cung, mong muội nhận lấy."
Nói rồi, Triệu Thanh Uyển ra hiệu cho Vân Tụ, bảo nàng ấy trình một hộp trang sức đến trước mặt Tuệ tần.
"Tạ hoàng hậu nương nương, ban thưởng này của nương nương quá quý giá, thần thiếp hổ thẹn không dám nhận."
"Tuệ tần không cần khách sáo, dù có quý giá muội bây giờ nhận nổi rồi."
"Hoàng hậu nương nương đúng là hào phóng với Tuệ tần. Trang sức phỉ thúy đẹp như vậy chắc cả hoàng cung này không tìm được bộ thứ hai đúng không?" Lan phi liếc nhìn hộp trang sức kia, cười khinh.
Triệu Thanh Uyển mỉm cười, thong dong nói: "Lan phi nói không sai, trang sức phỉ thúy này cũng giống các muội muội, đều là độc nhất vô nhị trong cung, đương nhiên không tìm ra món thứ hai. Được rồi, các vị muội muội, hôm nay bổn cung có một việc muốn tuyên bố. Sau này trừ Dĩnh phi, Tuệ tần cũng sẽ giúp bổn cung quản lý bổn cung dài hạn. Còn những người chưa đến lượt thay phiên vẫn sẽ giữ y như cũ. Mong các vị muội muội trong thời gian làm việc cố gắng hết sức. Bổn cung định hết lượt thay phiên này sẽ chọn ra một người ưu tú trong số các muội, cùng Dĩnh phi và Tuệ tần giúp bổn cung quản lý hậu cung."
"Tạ hoàng hậu nương nương đã đề bạt thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ tận tâm tận lực chia sẻ với nương nương."
"Có câu này của Tuệ tần là đủ rồi. Bổn cung tin muội nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của hoàng thượng và bổn cung."
Thấy Tuệ tần liên tiếp gặp việc mừng, Lan phi vô cùng khó chịu: "Xem ra hai ngày nay Tuệ tần đúng là song hỉ lâm môn, hậu cung chúng ta đúng là không ai sánh bằng. Các muội nói đúng không Tưởng quý nhân, thẩm quý nhân? Hai muội đều trở thành quý nhân trước Tuệ tần, kết quả... Người ta đã là tần rồi hai muội vẫn còn như xưa. Giữa người với người đúng là khác nhau, hai vị quý nhân muội muội nói xem có phải không?"
"Lan phi nương nương nói đùa, Tuệ tần có thể được thăng lên tần vị là vì năng lực của nàng ấy đủ trở thành tần, muội muội hoàn toàn không hề ghen ghét Tuệ tần."
"Thẩm quý nhân đúng là biết cách không đắc tội người khác, mà cũng đúng thôi, Tuệ tần bây giờ là người mà muội đắc tội được sao!"
"Được rồi Lan phi, hôm nay là ngày vui của Tuệ tần. Mọi người đều là tỷ muội, nói đùa vài câu thì được, cần gì phải đối chọi gây gắt khiến các vị muội muội khó chịu chứ!"
"Hừ!"
Nghe Triệu Thanh Uyển trách cứ, Lan phi khinh thường trừng mắt.
"Được rồi, nếu không còn việc gì nữa mọi người giải tán đi. Dĩnh phi, Tuệ tần, hai muội ở lại, bổn cung còn vài việc muốn nói với các muội."
"Vâng."
Sau khi đuổi những người không liên quan đi, Triệu Thanh Uyển chỉ giữ lại Dĩnh phi và Tuệ tần.
Nàng dặn dò Tuệ tần: "Tuệ tần, Dĩnh phi bây giờ được hoàng thượng sắp xếp đến giáo trường kiêm nhiệm phó giáo đầu, mỗi tháng sẽ dành ít thời gian qua đó, vậy nên những việc nàng ấy phụ trách muội tiếp nhận một phần đi."
"Vâng."
"Còn nữa, việc Dĩnh phi đến giáo trường làm phó giáo đầu trong hậu cung chỉ có ba chúng ta là được, đừng nói ra bên ngoài."
"Vâng, nương nương yên tâm, Dĩnh phi nương nương yên tâm, thần thiếp sẽ không nói bậy."
"Được rồi, phân công thế nào hai muội cứ nói chuyện với nhau đi, bổn cung không có ý kiến. Việc gì không quyết định được thì đến hỏi bổn cung."
"Vâng, thần thiếp tuân mệnh." Dĩnh phi và Tuệ tần cung kính trả lời.
Ngoại trừ việc hai người đều là thiếp của Tiêu Sát khiến Triệu Thanh Uyển hơi khó chịu thì nàng thật sự có ấn tượng tốt với họ. Nàng nhìn ra bọn họ thật lòng kính trọng người làm hoàng hậu này, cũng là người lương thiện đáng tin.
Vậy nên nàng dặn dò Tuệ tần thêm vài câu: "Ngoài ra Tuệ tần, khi nãy muội cũng thấy rồi đấy, những phi tần khác đều đang ghen tị với muội. Những ngày tới việc ăn ở đi lại muội chú ý một chút. Hôm nay bổn cung sẽ nói với hoàng thượng, nhờ ngài ấy âm thầm phái thêm vài thị vệ bảo vệ muội."
"Vâng, tạ hoàng hậu nương nương, nương nương lo lắng cho thần thiếp như vậy, thần thiếp vô cùng cảm kích."
"Mọi người đều là tỷ muội, huống hồ muội giúp bổn cung quản lý hậu cung là chia sẻ với bổn cung, bổn cung nên quan tâm muội nhiều hơn mới đúng. Dĩnh phi cũng vậy, tuy hoàng thượng sắp xếp cho muội đi làm giáo đầu nhưng muội dù sao cũng chỉ là nữ nhi, sau này ở giáo đầu phải tự chăm sóc bản thân nhiều hơn, đừng cậy mạnh, hậu cung luôn có một vị trí cho muội."
"Vâng, thần thiếp biết rồi, đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm."
Triệu Thanh Uyển cùng Dĩnh phi và Tuệ tần ở Phượng Nghi Điện nói chuyện rất hợp nhau.
Trong lúc đó, Lan phi bực bội về đến Y Lan Điện, lập tức chất vấn Cẩm Tú và Cẩm Sắt: "Tiện nhân Tuệ tần kia ngày xưa cũng giống các ngươi đều là nô tỳ hầu hạ bổn cung. Các ngươi nói xem tại sao các ngươi vẫn cứ là nô tỳ hạ tiện hầu hạ bổn cung, mà nàng ta đã thành chủ tử, còn là chủ vị một cung, nắm quyền quản lý hậu cung hả? Là tại hai ngươi quá vô dụng hay thủ đoạn hồ ly tinh của nàng ta quá lợi hại? Đã quyến rũ hoàng thượng mà còn mê hoặc được cả hoàng hậu? Các ngươi nói đi! Nói cho bổn cung nghe đi!"
Thấy Lan phi kích động mắng chửi, Cẩm Tú và Cẩm Sắt vừa bất mãn vừa sợ hãi, vội quỳ xuống, không dám nói lung tung.
"Các ngươi nói đi! Rốt cuộc là hai nô tỳ các ngươi quá vô dụng hay thủ đoạn hồ ly tinh của tiện nhân Tuệ tần kia lợi hại hả? Cẩm Tú, ngươi nói đi!"
"Hồi... Hồi nương nương, nô tỳ... Nô tỳ không biết..."
"Cái gì cũng không biết, bổn cung nuôi các ngươi làm gì hả? Đúng là phế vật!" Lan phi hung hăng đi tới đánh Cẩm Tú.
Cẩm Tú đau đớn đến chảy nước mắt nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, trong lòng càng hận Lan phi.
Ban đêm, Cẩm Tú trực đêm ngoài điện.
Giờ Tý Trình Phú Quý lại ngựa quen đường cũ vào trong bằng cửa sổ, vội vàng cởi áo, hưng phấn bò lên giường của Lan phi.
Nghe nam nhân trên danh nghĩa là trượng phu của mình cùng chủ tử không biết tôn trọng hạ nhân ở bên trong điên loan đảo phượng, Cẩm Tú nghiến răng, ánh mắt trở nên sắc bén.
Nàng đang chờ cơ hội, nàng tin cơ hội ấy sắp đến rồi!