Cung Tường Vãn Tâm
Chương 187: Phá thai
Tiêu Sát trả lời: "Ừ, trẫm không định nhúng tay vào việc này. Nghiệt nàng ta tự tạo ra thì nàng ta tự chịu trách nhiệm đi. Đồ ngốc, nàng không cần đồng tình với nàng ta, nàng ta không xứng đáng."
"Vâng, thần thiếp biết rồi. Có điều thần thiếp đã hứa sẽ giúp Cẩm Tú, nhưng bây giờ thần thiếp vẫn chưa nghĩ ra cách." Triệu Thanh Uyển cau mày.
"Không phải nàng còn có trẫm sao? Trẫm có thể giúp nàng nghĩ."
"Cảm ơn hoàng thượng, hoàng thượng tốt quá."
"Đồ ngốc, bây giờ nàng mới biết trẫm tốt hả?"
"Đương nhiên không phải, người ta biết lâu rồi, chẳng qua bây giờ cảm thấy ngài tốt hơn..."
"Ha ha ha, hoàng hậu của trẫm đúng là càng ngày càng biết nói ngọt."
"Không phải thần thiếp càng ngày càng biết nói ngọt, mà là thần thiếp càng ngày càng thích ngài, càng ngày càng không thể rời xa ngài..." Triệu Thanh Uyển nghẹn ngào lẩm bẩm, khóe mắt ướt đẫm, ôm chặt Tiêu Sát hơn.
Tối nay sau khi nghe những lời thẳng thắn của Tiêu Sát, sau khi hiểu hắn hơn, nàng lại càng thấy tiếc nuối vì thời gian qua bản thân lạnh nhạt quật cường tra tấn hắn lâu như thế, đánh mất hai năm quý giá ở bên hắn.
Bây giờ quay đầu mới phát hiện nam nhân này đáng để nàng thật lòng dựa dẫm.
Nghe Triệu Thanh Uyển thổ lộ, Tiêu Sát vui mừng khôn xiết, cúi đầu hỏi nàng: "Hoàng hậu, nàng thật sự càng ngày càng thích trẫm, càng ngày càng không thể rời xa trẫm sao?"
"Vâng, thật đó... Thần thiếp thích ngài nhiều hơn bất kỳ ai trên thế gian..."
"Hoàng hậu, tối nay nàng làm trẫm vui quá! Cảm ơn nàng đã chủ động nói với trẫm những lời này."
"Ngài nên cảm ơn thần thiếp đã nghĩ vậy thì mới đúng."
"Ha ha ha, hoàng hậu của trẫm bắt đầu bắt bẻ trẫm rồi. Được được, trẫm cảm ơn hoàng hậu của trẫm đã nói như vậy, càng cảm ơn hoàng hậu của trẫm cũng nghĩ như thế, được chưa?"
"Được."
"Đồ ngốc, thế... thế trẫm có thể bắt nạt đồ ngốc của trẫm một chút, sau đó mới nói chuyện nghiêm túc với nàng được không?"
"Có thể..." Triệu Thanh Uyển cúi đầu, thẹn thùng đáp.
Tiêu Sát khẽ cười hôn lên môi nàng.
Tiếng hai người động tình nỉ non quanh quẩn khắp đại điện.
Thế gian chứng kiến tình yêu sâu đậm nhất, thuần khiết nhất.
Nghĩ đến việc Tiêu Sát sáng mai còn phải thượng triều, sau khi bị hắn "bắt nạt", Triệu Thanh Uyển không tiếp tục nhắc đến việc của Cẩm Tú nữa, để hắn ngủ trước, ngày mai mới nói cũng không muộn.
Sáng hôm sau trước khi rời khỏi Phượng Nghi Điện, Tiêu Sát chủ động nói: "Hoàng hậu, chuyện của Cẩm Tú buổi trưa trẫm về sẽ nói với nàng, nàng đừng sốt ruột."
"Vâng, thần thiếp biết rồi, cảm hoàng thượng đã nhớ chuyện của thần thiếp."
"Đồ ngốc, nên vậy mà. Được rồi, vậy trẫm thượng triều trước."
"Vâng, hoàng thượng đi thong thả."
Tiêu Sát rời đi.
Đến giờ Mão, tất cả phi tần đều đến Phượng Nghi Điện thỉnh an.
Bây giờ đối mặt với những nữ nhân này, tâm trạng của Triệu Thanh Uyển đã hoàn toàn khác xưa.
Ngày trước tuy nàng hiền hòa với tất cả bọn họ, cho họ sự tôn trọng mà mình có thể cho, nhưng trong lòng nàng luôn thấy khó chịu, thỉnh thoảng trong đầu còn nghĩ đến cảnh Tiêu Sát và bọn họ ở đâu, ở tẩm điện nào hoan hảo thân thiết, càng nghĩ càng thấy hụt hẫng.
Nhưng bây giờ sau khi biết tất cả chỉ là nàng nghĩ nhiều, hắn chưa từng chạm vào họ, cũng chưa từng coi họ là nữ nhân của hắn, nàng bỗng dưng thấy thoải mái tự do hơn nhiều.
Hiện tại, sự tôn trọng nàng cho họ hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, không hề có chút dối trá.
Ngay cả Lan phi luôn đối đầu với nàng, lúc này nàng nhìn nàng ta cũng thấy thuận mắt hơn.
Thấy sắc mặt nàng ta có vẻ không tốt, hôm nay không chủ động trêu chọc ai, lại nghĩ đến việc đêm nay nàng ta sẽ bỏ đứa bé, Triệu Thanh Uyển quan tâm hỏi thăm: "Lan phi, mặt muội hôm nay trông không hồng hào, có phải bị bệnh rồi không? Nếu thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi vài ngày đi, không cần ngày nào cũng đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, chờ khỏe rồi lại đến thỉnh an là được."
"Ha ha, tạ nương nương quan tâm. Chắc là nguyệt sự của thần thiếp sắp đến rồi nên hôm nay mới thấy không khỏe lắm, ngày mai chắc thần thiếp không đến thỉnh an nương nương được, mong nương nương thứ lỗi." Lan phi chột dạ đáp.
Cẩm Tú đứng sau lưng nàng ta cúi đầu cười lạnh.
"Bổn cung đã nói rồi, nếu thấy không khỏe thì không cần mỗi ngày đều tới. Thế ngày mai muội đừng đến nữa, sức khỏe mới là quan trọng nhất."
"Vâng, vậy thần thiếp cảm tạ nương nương trước."
Thuận lợi xin nghỉ đến thỉnh an ngày mai, tuy Lan phi thoáng thở phào nhưng nghĩ đến việc tối nay phải uống thuốc phá thai, tuy Chu thái y đã nói bảo đảm ngọc thể của nàng không gặp vấn đề gì, nhưng nàng vẫn lo lắng.
Nhỡ đâu xảy ra sự cố gì, hoặc chuyện phá thai bị người ta biết thì sao?
Cả buổi thỉnh an hôm nay các phi tần khác và Triệu Thanh Uyển nói gì, Lan phi đều không nghe lọt tai.
Sau khi Triệu Thanh Uyển tuyên bố cho mọi người giải tán, nàng ta lập tức lặng lẽ về Y Lan Điện của mình.
Ban ngày dài như thế, đến đêm Chu thái y mới đến.
Lan phi đứng ngồi không yên, nôn nóng bất an.
Sau khi ăn sáng, Lan phi ra lệnh cho Cẩm Tú: "Cẩm Tú, bổn cung không đợi đến tối được nữa, bảo Chu thái y lập tức đem thuốc tới đây cho bổn cung!"
"Nương nương, ban ngày nhiều miệng nhiều người, nhỡ bị phát hiện..."
"Ngươi không biết nhắc ông ta cẩn thận một chút, tránh tai mắt người khác à? Mau đi đi, bổn cung không muốn chờ nữa!"
"Vâng, vậy nô tỳ đi ngay."
Cẩm Tú chỉ đành lập tức đến Thái Y Viện mời Chu thái y.
Hôm qua Chu thái y nói ban đêm sẽ mang thuốc tới là vì thấy việc này quan trọng, ban đêm làm việc sẽ an toàn hơn.
Nhưng bây giờ việc này đã được hoàng đế ân chuẩn, ông ta không còn căng thẳng nữa, cũng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết việc này.
Ông ta mang thuốc tới, nhìn Cẩm Tú đi hâm nóng, sau khi Lan phi uống, mãi đến khi xác nhận nàng ta đã sẩy thai, ông ta lại kê cho Lan phi thuốc điều trị cơ thể rồi mới rời khỏi Y Lan Điện.
Y Lan Điện tuy nhiều cung nữ thái giám nhiều như đa phần không ai tận tâm với chủ tử như Lan phi.
Tuy thời điểm Lan phi phá thai, người hầu hạ bên cạnh chỉ có một mình Cẩm Tú nhưng việc này vẫn bị một vài cung nhân phát hiện.
Bí mật nàng ta phá thai như cơn gió bay khắp hậu cung.
Triệu Thanh Uyển tất nhiên cũng từ chỗ Vân Tụ nghe nói.
Nàng thật sự giận hành động này của Lan phi.
Tiêu Sát và nàng vốn định giúp nàng ta che giấu bí mật này, nàng ta lại mất kiên nhẫn, để hậu cung xuất hiện tin đồn nhảm nhí như thế.
Việc này đối với danh dự của Tiêu Sát, với chính nàng ta đều có hại.
"Vâng, thần thiếp biết rồi. Có điều thần thiếp đã hứa sẽ giúp Cẩm Tú, nhưng bây giờ thần thiếp vẫn chưa nghĩ ra cách." Triệu Thanh Uyển cau mày.
"Không phải nàng còn có trẫm sao? Trẫm có thể giúp nàng nghĩ."
"Cảm ơn hoàng thượng, hoàng thượng tốt quá."
"Đồ ngốc, bây giờ nàng mới biết trẫm tốt hả?"
"Đương nhiên không phải, người ta biết lâu rồi, chẳng qua bây giờ cảm thấy ngài tốt hơn..."
"Ha ha ha, hoàng hậu của trẫm đúng là càng ngày càng biết nói ngọt."
"Không phải thần thiếp càng ngày càng biết nói ngọt, mà là thần thiếp càng ngày càng thích ngài, càng ngày càng không thể rời xa ngài..." Triệu Thanh Uyển nghẹn ngào lẩm bẩm, khóe mắt ướt đẫm, ôm chặt Tiêu Sát hơn.
Tối nay sau khi nghe những lời thẳng thắn của Tiêu Sát, sau khi hiểu hắn hơn, nàng lại càng thấy tiếc nuối vì thời gian qua bản thân lạnh nhạt quật cường tra tấn hắn lâu như thế, đánh mất hai năm quý giá ở bên hắn.
Bây giờ quay đầu mới phát hiện nam nhân này đáng để nàng thật lòng dựa dẫm.
Nghe Triệu Thanh Uyển thổ lộ, Tiêu Sát vui mừng khôn xiết, cúi đầu hỏi nàng: "Hoàng hậu, nàng thật sự càng ngày càng thích trẫm, càng ngày càng không thể rời xa trẫm sao?"
"Vâng, thật đó... Thần thiếp thích ngài nhiều hơn bất kỳ ai trên thế gian..."
"Hoàng hậu, tối nay nàng làm trẫm vui quá! Cảm ơn nàng đã chủ động nói với trẫm những lời này."
"Ngài nên cảm ơn thần thiếp đã nghĩ vậy thì mới đúng."
"Ha ha ha, hoàng hậu của trẫm bắt đầu bắt bẻ trẫm rồi. Được được, trẫm cảm ơn hoàng hậu của trẫm đã nói như vậy, càng cảm ơn hoàng hậu của trẫm cũng nghĩ như thế, được chưa?"
"Được."
"Đồ ngốc, thế... thế trẫm có thể bắt nạt đồ ngốc của trẫm một chút, sau đó mới nói chuyện nghiêm túc với nàng được không?"
"Có thể..." Triệu Thanh Uyển cúi đầu, thẹn thùng đáp.
Tiêu Sát khẽ cười hôn lên môi nàng.
Tiếng hai người động tình nỉ non quanh quẩn khắp đại điện.
Thế gian chứng kiến tình yêu sâu đậm nhất, thuần khiết nhất.
Nghĩ đến việc Tiêu Sát sáng mai còn phải thượng triều, sau khi bị hắn "bắt nạt", Triệu Thanh Uyển không tiếp tục nhắc đến việc của Cẩm Tú nữa, để hắn ngủ trước, ngày mai mới nói cũng không muộn.
Sáng hôm sau trước khi rời khỏi Phượng Nghi Điện, Tiêu Sát chủ động nói: "Hoàng hậu, chuyện của Cẩm Tú buổi trưa trẫm về sẽ nói với nàng, nàng đừng sốt ruột."
"Vâng, thần thiếp biết rồi, cảm hoàng thượng đã nhớ chuyện của thần thiếp."
"Đồ ngốc, nên vậy mà. Được rồi, vậy trẫm thượng triều trước."
"Vâng, hoàng thượng đi thong thả."
Tiêu Sát rời đi.
Đến giờ Mão, tất cả phi tần đều đến Phượng Nghi Điện thỉnh an.
Bây giờ đối mặt với những nữ nhân này, tâm trạng của Triệu Thanh Uyển đã hoàn toàn khác xưa.
Ngày trước tuy nàng hiền hòa với tất cả bọn họ, cho họ sự tôn trọng mà mình có thể cho, nhưng trong lòng nàng luôn thấy khó chịu, thỉnh thoảng trong đầu còn nghĩ đến cảnh Tiêu Sát và bọn họ ở đâu, ở tẩm điện nào hoan hảo thân thiết, càng nghĩ càng thấy hụt hẫng.
Nhưng bây giờ sau khi biết tất cả chỉ là nàng nghĩ nhiều, hắn chưa từng chạm vào họ, cũng chưa từng coi họ là nữ nhân của hắn, nàng bỗng dưng thấy thoải mái tự do hơn nhiều.
Hiện tại, sự tôn trọng nàng cho họ hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, không hề có chút dối trá.
Ngay cả Lan phi luôn đối đầu với nàng, lúc này nàng nhìn nàng ta cũng thấy thuận mắt hơn.
Thấy sắc mặt nàng ta có vẻ không tốt, hôm nay không chủ động trêu chọc ai, lại nghĩ đến việc đêm nay nàng ta sẽ bỏ đứa bé, Triệu Thanh Uyển quan tâm hỏi thăm: "Lan phi, mặt muội hôm nay trông không hồng hào, có phải bị bệnh rồi không? Nếu thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi vài ngày đi, không cần ngày nào cũng đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, chờ khỏe rồi lại đến thỉnh an là được."
"Ha ha, tạ nương nương quan tâm. Chắc là nguyệt sự của thần thiếp sắp đến rồi nên hôm nay mới thấy không khỏe lắm, ngày mai chắc thần thiếp không đến thỉnh an nương nương được, mong nương nương thứ lỗi." Lan phi chột dạ đáp.
Cẩm Tú đứng sau lưng nàng ta cúi đầu cười lạnh.
"Bổn cung đã nói rồi, nếu thấy không khỏe thì không cần mỗi ngày đều tới. Thế ngày mai muội đừng đến nữa, sức khỏe mới là quan trọng nhất."
"Vâng, vậy thần thiếp cảm tạ nương nương trước."
Thuận lợi xin nghỉ đến thỉnh an ngày mai, tuy Lan phi thoáng thở phào nhưng nghĩ đến việc tối nay phải uống thuốc phá thai, tuy Chu thái y đã nói bảo đảm ngọc thể của nàng không gặp vấn đề gì, nhưng nàng vẫn lo lắng.
Nhỡ đâu xảy ra sự cố gì, hoặc chuyện phá thai bị người ta biết thì sao?
Cả buổi thỉnh an hôm nay các phi tần khác và Triệu Thanh Uyển nói gì, Lan phi đều không nghe lọt tai.
Sau khi Triệu Thanh Uyển tuyên bố cho mọi người giải tán, nàng ta lập tức lặng lẽ về Y Lan Điện của mình.
Ban ngày dài như thế, đến đêm Chu thái y mới đến.
Lan phi đứng ngồi không yên, nôn nóng bất an.
Sau khi ăn sáng, Lan phi ra lệnh cho Cẩm Tú: "Cẩm Tú, bổn cung không đợi đến tối được nữa, bảo Chu thái y lập tức đem thuốc tới đây cho bổn cung!"
"Nương nương, ban ngày nhiều miệng nhiều người, nhỡ bị phát hiện..."
"Ngươi không biết nhắc ông ta cẩn thận một chút, tránh tai mắt người khác à? Mau đi đi, bổn cung không muốn chờ nữa!"
"Vâng, vậy nô tỳ đi ngay."
Cẩm Tú chỉ đành lập tức đến Thái Y Viện mời Chu thái y.
Hôm qua Chu thái y nói ban đêm sẽ mang thuốc tới là vì thấy việc này quan trọng, ban đêm làm việc sẽ an toàn hơn.
Nhưng bây giờ việc này đã được hoàng đế ân chuẩn, ông ta không còn căng thẳng nữa, cũng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết việc này.
Ông ta mang thuốc tới, nhìn Cẩm Tú đi hâm nóng, sau khi Lan phi uống, mãi đến khi xác nhận nàng ta đã sẩy thai, ông ta lại kê cho Lan phi thuốc điều trị cơ thể rồi mới rời khỏi Y Lan Điện.
Y Lan Điện tuy nhiều cung nữ thái giám nhiều như đa phần không ai tận tâm với chủ tử như Lan phi.
Tuy thời điểm Lan phi phá thai, người hầu hạ bên cạnh chỉ có một mình Cẩm Tú nhưng việc này vẫn bị một vài cung nhân phát hiện.
Bí mật nàng ta phá thai như cơn gió bay khắp hậu cung.
Triệu Thanh Uyển tất nhiên cũng từ chỗ Vân Tụ nghe nói.
Nàng thật sự giận hành động này của Lan phi.
Tiêu Sát và nàng vốn định giúp nàng ta che giấu bí mật này, nàng ta lại mất kiên nhẫn, để hậu cung xuất hiện tin đồn nhảm nhí như thế.
Việc này đối với danh dự của Tiêu Sát, với chính nàng ta đều có hại.