Cung Tường Vãn Tâm

Chương 196: Cưỡi ngựa



Xe ngựa chạy thẳng đến bãi đất trống ở tây giao.

Tiêu Sát đỡ Triệu Thanh Uyển xuống xe ngựa, bảo Tiểu Mục Tử và những người khác ở lại chờ, sau đó hắn cẩn thận đỡ Triệu Thanh Uyển lên Hắc Toàn Phong rồi cũng nhảy lên ngồi phía sau nàng, ôm lấy eo nàng, nắm chặt dây cương.

Cả hai cùng cưỡi một con ngựa đen phóng đi.

"Hoàng hậu muốn cưỡng nhanh lên hay chậm lại một chút?"

"Thần thiếp chưa từng cưỡi ngựa, cưỡi nhanh thì hơi sợ."

"Đồ ngốc, có trẫm bảo vệ nàng, nàng sợ gì chứ? Trẫm dẫn nàng chạy băng băng một lúc, cho nàng trải nghiệm cảm giác đuổi theo gió được không?"

"Thôi được, thế ngài phải ôm chặt người ta đấy."

"Biết rồi, đồ ngốc, trẫm sẽ ôm chặt nàng mà. Ngồi cho vững."

"Vâng."

"Được rồi! Đi thôi!"

Tiêu Sát quát lớn, Hắc Toàn Phong lập tức tăng tốc, chở cả hai rong ruổi về phía trước.

Triệu Thanh Uyển chưa từng thử cảm giác này, bây giờ lần đầu trải nghiệm, nàng phát hiện thì ra nó lại hiên ngang, vui sướng đến thế.

"A!"

Nàng buông thả chính mình, hào hứng kêu cùng gió.

"Có phải hoàng hậu rất vui không?"

"Vâng. Hoàng thượng, chúng ta cưỡi ngựa đi xa hơn được không? Thần thiếp không muốn dừng lại nhanh như vậy."

"Được, hôm nay nghe hoàng hậu hết!"

Tiêu Sát ôm chặt Triệu Thanh Uyển, cũng kêu to.

Hắc Toàn Phong đạp gió tiếp tục chạy về phía trước.

Một con ngựa hai người phóng đi rất xa.

Triệu Thanh Uyển mới nói: "Hoàng thượng, chúng ta chạy xa quá, có thể về được rồi."

"Được, hoàng hậu nói về thì về."



"Lúc về ngài cưỡi chậm một chút, thần thiếp muốn ở bên ngài lâu hơn có được không?"

"Đương nhiên là được, trẫm nói rồi mà, hôm nay nghe hoàng hậu hết."

Tiêu Sát lập tức điều khiển Hắc Toàn Phong chậm rãi quay về.

Hai người ngồi trên lưng ngựa trò chuyện.

"Hôm nay hoàng hậu vui không?"

"Vâng, rất vui."

"Thế lần sau nếu nàng còn muốn trẫm dẫn nàng xuất cung cưỡi ngựa, chỉ cần nàng nói một tiếng, trẫm lập tức sắp xếp."

"Vâng, cảm ơn hoàng thượng."

"Đồ ngốc, đây là việc trẫm nên làm mà, hôm nay trẫm cũng rất vui."

Nói rồi Triêu Sát hôn nhẹ lên má Triệu Thanh Uyển.

Mặt Triệu Thanh Uyển vốn đã ửng đỏ lập tức thẹn thùng động lòng người.

"Hoàng thượng..."

"Hửm?"

"Sao cái gì ngài cũng biết hết vậy?"

"Ha ha, đồ ngốc, có phải nàng càng ngày càng thưởng thức phu quân của nàng, càng ngày càng yêu phu quân của nàng không?"

"Vâng, thần thiếp cảm thấy hoàng thượng và thời niên thiếu khác nhau xa quá." Triệu Thanh Uyển trả lời, không khỏi nhớ đến Tiêu Sát thời niên thiếu.

Khi đó hắn cực kỳ không thích nói chuyện, càng không quan tâm đến ai, mỗi lần gặp hắn đều chỉ có một mình nàng nói, nhưng bây giờ khi trưởng thành hắn lại trở thành nam nhân vừa ương bướng vừa dịu dàng khiến nàng rung động.

"Thế sao? Chẳng lẽ trẫm thời niên thiếu hoàng hậu không thưởng thức trẫm à?"

"Khi đó thần thiếp cảm thấy ngài quá bí ẩn nên cứ khiến thần thiếp tò mò về ngài, muốn đến gần ngài, hiểu ngài hơn."

"Đồ ngốc, nàng có biết nữ hài tử không thể tùy tiện đến gần hay tìm hiểu người khác phái không, nếu không sẽ làm đối phương hiểu lầm đấy."

"Lúc đó người ta còn nhỏ, làm sao biết được! Khi ấy người ta thấy ngài đáng thương, sau đó tò mò về ngài, muốn quan tâm và tìm hiểu ngài một chút, người ta không thấy có gì không ổn cả."



"Đồ ngốc, chính vì ngày xưa nàng hồn nhiên tốt bụng quan tâm trẫm, đến gần trẫm, muốn tìm hiểu trẫm nên mới khiến trẫm có suy nghĩ nhất định phải cưới nàng, đồng thời cũng làm trẫm cảm thấy nàng thích trẫm. Nếu không tại sao nàng lại quan tâm trẫm như vậy."

"Không có, khi ấy người người ta thích là Yến Tử Huân!" Triệu Thanh Uyển lập tức phản bác.

"Nàng chắc chứ?"

"Đương nhiên chắc chắn. Năm sáu tuổi lần đầu đến trường tư của Yến phu tử, lần đầu gặp Tử Huân, thiếp đã thấy huynh ấy là nam hài tử tuấn tú nhất thiếp gặp, cười cũng đẹp nhất, giọng nói cũng hay nhất, cũng thích đọc sách nhất. Khi đó thiếp đã lén nghĩ sau này lớn lên thiếp nhất định phải gả cho huynh ấy."

"Đồ ngốc, nàng nói như vậy vi phu sẽ ghen đấy!" Tiêu Sát nửa đùa nửa thật.

Lúc này, hắn thật sự ghen tị với người mà nữ nhân hắn yêu thích lúc nhỏ. Hắn chỉ hận bản thân không gặp được Triệu Thanh Uyển trước Yến Tử Huân.

"Người ta sáu tuổi ngài cũng ghen à?"

"Dù là mấy tuổi, chỉ cần là nàng trẫm đều ghen!"

"Đáng ghét, người ta chỉ kể lại chuyện khi nhỏ thôi. Có điều bây giờ thiếp đã phân biệt được rõ yêu và thích khác nhau thế nào. Thời niên thiếu, thiếp thật sự thích Yến Tử Huân, thiếp cảm thấy chỉ cần ở bên huynh ấy, nghe huynh ấy nói chuyện, thấy huynh ấy cười, bản thân sẽ rất vui. Nhưng bây giờ quay đầu lại nhìn, giữa thiếp và huynh ấy... Có lẽ thiếu một cảm giác nào đó?"

"Vậy sao? Thiếu cái gì?" Nghe Triệu Thanh Uyển nghiêm túc nói, Tiêu Sát không khỏi tò mò, cảm giác ghen tuông dường như cũng dần vơi đi.

"Cảm giác khắc cốt ghi tâm."

"Có nghĩa là tuy nàng thích hắn mười mấy năm, nhưng cái thích đó vẫn chưa đến mức khắc cốt ghi tâm đúng không?"

"Có thể nói là vậy. Mười mấy năm thiếp và huynh ấy thích nhau thiếp còn nhỏ, huynh ấy cũng chỉ mới niên thiếu. Bọn thiếp chưa từng cãi nhau, chưa từng xảy ra mâu thuẫn, mỗi lần gặp nhau đều rất vui. Có lẽ cũng chính vì mỗi cuộc gặp mặt đều vô cùng đơn giản, không có sóng gió, không có lo được lo mất nên thiếu cảm giác khắc cốt ghi tâm chăng?"

Từ khi ra khỏi lãnh cung, nhất là sau khi biết Yến Tử Huân cũng đến kinh thành, thi đậu trạng nguyên, Triệu Thanh Uyển luôn nghĩ về gút mắc giữa nàng, Tiêu Sát và Yến Tử Huân, để bản thân được làm một người chân thật không lừa mình dối người, đồng thời cho Tiêu Sát một đáp án rõ ràng.

"Nhưng ba năm thần thiếp và ngài thành thân, không, thật ra là vào năm đầu tiên, thần thiếp đã thể miêu tả rõ tình cảm của chúng ta, cũng có cảm giác khắc cốt ghi tâm, mà cảm giác khắc cốt ghi tâm này qua càng lâu, cùng ngài trải qua càng nhiều chuyện, thần thiếp càng cảm thấy khắc sâu. Thần thiếp nghĩ cả đời này không gì có thể xóa bỏ nó khỏi trái tim của thần thiếp, cũng mãi mãi sẽ không có ai thay thế được."

"Hoàng hậu, hôm nay nàng có thể thẳng thắn với trẫm, trẫm thật sự rất vui."

"Thật ra thần thiếp cũng muốn thẳng thắn với bản thân mình một lần, bởi vì thần thiếp không muốn làm một kẻ hồ đồ."

"Đồ ngốc, dù nàng có hồ đồ hay không, trái tim trẫm dành cho nàng sớm đã như bàn thạch không thể di chuyển, cả cuộc đời này cũng sẽ không thay đổi!"

"Vâng."

Tiêu Sát xoay người Triệu Thanh Uyển lại, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Hắc Toàn Phong dường như cũng cảm nhận được sự nhu tình của chủ nhân, lập tức dừng lại, nhàn nhã ăn cỏ.

Lúc này dưới ánh nắng mặt trời, trong gió nhẹ phấp phới, giữa trời đất bao la, trên lưng ngựa có một đôi tình nhân ôm hôn nhau, chỉ mong khoảnh khắc lãng mạn này sẽ tồn tại vĩnh hằng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...