Cưới Nhầm Thái Tử
Chương 30
Văn bá hầu ở một bên, thỉnh thoảng lo lắng Mộc Tình Tiêu đột nhiên tại chỗ hỏi chuyện đi đến đất Thục, chỉ sợ gia chủ khó có thể ứng phó.
Nhưng mà Mộc Tình Tiêu phảng phất như biết ông đang lo lắng cái gì, cho đến cuối cùng, nàng cũng không có nhắc tới một câu, Văn bá thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Sau một bữa cơm no nê, Thẩm Đồng Phong nói: "Thời gian không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút đi, Chỉ Sam Uyển nơi mẫu thân con ở trước kia vẫn còn, đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, ta dẫn con qua đó, về phần Tiểu Cố thì ở Trúc Lam Uyển, để Văn bá dẫn hắn đi.”
Nói xong nhìn Cố Diễn một chút, lại không nhịn được cười nói: "Lần đầu tiên thấy người uống say mà bớt lo lắng như vậy.”
"Chứng tỏ Cố công tử tửu phẩm tốt, người có tửu phẩm tốt phần lớn tính tình cũng tốt." Văn bá cũng cười phụ họa, quay lại nói với Cố Diễn: "Cố công tử, mời đi theo ta.”
Cố Diễn không trả lời mà nhìn về phía Mộc Tình Tiêu, ánh mắt kia vừa giống như là trưng cầu ý kiến, lại giống như muốn đi cùng Mộc Tình Tiêu.
Mộc Tình Tiêu biết hắn lại nghe không hiểu lời người bên ngoài, cũng may lời nói của nàng hắn có thể nghe vào.
Nàng bất đắc dĩ nhìn hắn, dỗ dành nói: "A Diễn đi theo Văn bá, trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta gặp lại, được không?”
Vừa dứt lời, Cố Diễn tuy lộ vẻ không nỡ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: "Được rồi, ngày mai gặp.”
Văn bá lập tức dẫn Cố Diễn đi, Mộc Tình Tiêu nhìn bóng lưng hắn, không khỏi nghĩ, nếu ngày mai Cố Diễn nhớ rõ tối nay, ở trước mặt trưởng bối vừa làm nũng vừa muốn người dỗ dành, cũng không biết sẽ tự xử như thế nào.
Nàng tưởng tượng, không thể không cười nhẹ một tiếng.
"Nghĩ cái gì mà cười thành như vậy?" Thẩm Đồng Phong nhướng mày trêu ghẹo, vừa đi ra ngoài, "Đi thôi, cữu cữu dẫn con đến đó.”
Mộc Tình Tiêu vội vàng đuổi theo: "Con đang suy nghĩ ngày mai đợi hắn tỉnh táo lại, sẽ có phản ứng gì đây.”
"Con từ đâu tìm được một người tuyệt vời như vậy." Thẩm Đồng Phong nghe vậy cũng không nhịn được cười, "Nghe hắn ta nói, là con đã cứu hắn ta?”
Hai Cậu Cháu vừa đi vừa tán gẫu, những chiếc đèn lồng được treo khắp nơi trong nhà, tô điểm thêm sự ấm áp cho màn đêm.
Mộc Tình Tiêu hơi kinh ngạc, nàng cau mày nghi hoặc suy nghĩ một chút, nói: "Kỳ thật cũng không tính là cứu, huynh ấy đã nói như vậy thật sao?”
"Nói như thế." Thẩm Đồng Phong hơi nhướng mày, xem ra có ẩn tình khác, chẳng lẽ là Cố Diễn một bên tình nguyện?
Mộc Tình Tiêu không biết vì sao Cố Diễn lại nói như vậy, theo nàng, nàng chỉ mang theo mục đích giúp hắn một việc, nàng giải thích: "Có một số việc lúc con viết thư đã không đề cập đến, khi huynh ấy mới đến Mộc phủ, đôi mắt đã không nhìn thấy, sau đó con giúp huynh ấy tìm thuốc, mới làm cho huynh ấy không đến nửa tháng đã khôi phục, tuy rằng dược liệu huynh ấy cần quả thật rất quý hiếm, tập hợp đủ dược liệu rất tốn tài lực, nhưng người cũng biết, việc này đối với người bên ngoài mà nói có lẽ là việc khó nhưng đối với con mà nói lại chỉ là cái nhấc tay, huống hồ huynh ấy đã nói, cho dù không có thuốc, bệnh mắt cũng sẽ chậm rãi khôi phục, chỉ là chậm hơn rất nhiều.”
Nàng giấu đi thể chất đặc thù của Cố Diễn, có lẽ hắn không muốn người khác biết.
Thẩm Đồng Phong nghe vậy, suy nghĩ một chút nói: "Chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân nào đó, một chút cố gắng của con lại giúp ích rất nhiều cho hắn? Nói như vậy cũng có lý.”
Mộc Tình Tiêu từ chối cho ý kiến, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một chút nghi ngờ.
Thẩm Đồng Phong nghiêng mặt nhìn nàng, nhớ tới "tình huống đó" trong lời nói lúc say của Cố Diễn, do dự một lát, cũng không hỏi nàng lúc này.
Trong lòng ông có chút áy náy, nhưng dù muốn bù đắp thế nào, cũng phải chờ từ Thượng Kinh trở về, sau khi hoàn toàn thoát thân.
Đang nghĩ đến chuyến đi Thượng kinh, lại nghe Mộc Tình Tiêu bỗng nhiên hỏi: "Cữu cữu, con nghe Văn bá nói, mùng mười người phải xuất phát đi đất Thục?”
Tim Thẩm Đồng Phong đập lỡ một nhịp, sắc mặt hơi khựng lại, mới như không có việc gì xảy ra nói: "Đúng vậy, làm sao thế?”
Đi đến đất Thục là lý do của ông và Văn bá chuẩn bị từ trước, phòng ngừa Mộc Tình Tiêu hỏi.
"Con có thể đi theo không?" Mộc Tình Tiêu hỏi, lặp lại những gì đã với Văn bá, nói với cữu cữu một lần nữa.
Nàng nói xong, quay đầu như lơ đãng lại cẩn thận quan sát thần sắc của ông.
Thẩm Đồng Phong thong dong hơn Văn bá nhiều, ông hơi nhướn trán, có chút khó xử nói: "Nếu là làm ăn bình thường, cữu cữu đương nhiên vui vẻ dẫn con đi học hỏi thêm kiến thức, nhưng chuyến đi này của cữu cữu đến Thục, còn bởi vì hàng hóa lưu thông xảy ra vấn đề, một đám giặc cỏ lợi dụng địa hình, mấy lần cướp đi hàng hóa, quan phủ vây quét không có kết quả, bọn họ ỷ vào Thẩm gia ngoài tầm tay với nên càng càn rỡ, ta chờ hai tháng mới chờ đến lúc rảnh rỗi, tính toán nhân cơ hội này dẫn người liên hợp với quan phủ giải quyết triệt để.”
"Chuyến đi này không an toàn, cho nên cữu cữu không thể dẫn con đi. Sau khi chuyện này qua đi, lần sau nhất định ta sẽ đưa con đến đó."
Mộc Tình Tiêu có chút thất vọng nói: "Được rồi, vậy chúc người chuyến đi này thuận lợi.”
Lúc này hai người đã đi tới trước một tiểu viện tinh xảo, chính là chỗ ở trước khi mẫu thân xuất giá.
Nhìn đình viện đã xa lạ, Mộc Tình Tiêu nhớ tới lần trước tới đây đã là rất nhiều năm trước, một nhà ba người bọn họ cùng ở chỗ này.
Trong phòng ngoài đều sáng đèn, Thanh Đại và nha hoàn trong phủ cùng nhau tiến lên hành lễ.
Thẩm Đồng Phong nói: "Đi vào đi, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cũng không cần dậy sớm.”
Mộc Tình Tiêu đáp một tiếng, đi vào.
Phong cách bày biện trong phòng coi như quen thuộc nhưng đều mới tinh sạch sẽ, xem ra đã được thay mới, trên bàn trang điểm cũng là đồ mới thay.
Nha hoàn ở một bên đúng lúc mở miệng nói: "Đồ vật trước kia gia chủ cũng không vứt bỏ, đều bảo tồn nguyên vẹn.”
Mộc Tình Tiêu cười nhạt nói: "Cữu cữu là người hoài niệm.”
-
Bởi vì đêm qua sau khi trở về, Cố Diễn uống canh tỉnh rượu rồi mới ngủ, cho nên hôm sau tỉnh lại cũng không có bất kỳ khó chịu nào.
Thậm chí còn nhớ rất rõ những chuyện xảy ra tối hôm qua, phảng phất vừa mới xảy ra.
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại một lần, may mắn không có gì nói lỡ miệng, đồng thời lại xấu hổ đến mức không muốn gặp người, tính toán tiếp tục ngủ một giấc, tốt nhất là ngủ mê man, quên mất tất cả mọi chuyện.
Nhưng gã sai vặt hầu hạ đã nghe thấy động tĩnh, vào phòng nói: "Cố công tử đã tỉnh, gia chủ mới vừa rồi phái người tới hỏi, nói nếu công tử tỉnh dậy sớm thì đi qua tiền viện sảnh đường, cùng dùng bữa sáng.”
Nói xong lập tức không nói một lời muốn hầu hạ hắn mặc y phục rửa mặt.
Cố Diễn không còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ tí nữa nhất định phải giả vờ như không nhớ gì cả.
Đến tiền viện, Thẩm Đồng Phong một thân trang phục mỏng manh, không để ý gió lạnh buổi sáng cuối thu, đang ở trong viện đánh quyền, trên trán còn phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Thấy Cố Diễn đến, ông rất hứng thú vẫy tay: "Tiểu Cố, tới tiếp hai chiêu?”
Cố Diễn một thân bản lĩnh thu phóng* tự nhiên, cũng không sợ lộ, nghĩ cũng không phải thật đánh, chỉ cần hắn không chế tốc độ, để Thẩm Đồng Phong không ghét bỏ hắn quá mức văn nhược là được nên tiến lên: "Vậy thì làm phiền Thẩm bá bá chỉ giáo.”
*ở đây chỉ có thể kiềm hãm hoặc phóng thích.
Ai ngờ Thẩm Đồng Phong vừa nghe giống như nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên cao giọng cười nói: "Sao còn gọi là Thẩm bá bá, đêm qua không phải đã gọi qua mấy tiếng cữu cữu rồi sao?”
Nói xong không đợi Cố Diễn phản ứng, lại lập tức thêm sương giá nói: "Không phải con đã quên rồi chứ, đêm qua ta còn nói, đồng ý cho con gọi ta là cữu cữu, nếu con không nhớ rõ, vậy ta đành phải coi như chưa từng nói qua.”
Cố Diễn: "..."
Hắn âm thầm nhẫn nhịn không nên xoay người rời đi, đối với trưởng bối như vậy là thất lễ, nhưng có muốn thừa nhận hay không?
Suy tư thật lâu, hắn hít sâu một hơi, rốt cục kêu một tiếng "Cữu cữu".
Đây là sự thừa nhận những gì đã xảy ra đêm qua.
Thẩm Đồng Phong nhìn thấy tai hắn nghẹn đến đỏ bừng, lại không nhịn được cười.
Hai người trải qua mấy chiêu quyền cước, chủ yếu là vì cường thân kiện thể, cũng không thực sự động thủ, chỉ chú ý có tới có lui, cũng không có làm gì nghiêm trọng.
Theo phán đoán của Thẩm Đồng Phong, Cố Diễn không có nội công, công phu quyền cước thoạt nhìn cũng không tính là tinh thông, thậm chí có thể còn vụng về hơn so với Mộc Tình Tiêu luyện qua một thời gian, nhưng sức thì vẫn có, chứng tỏ hắn chỉ là không học qua một cách bài bản, thể lực không có vấn đề gì.
Miễn cưỡng hài lòng, về sau có cơ hội thì để cho hắn đi luyện tập với đám người dưới tay ông.
Lúc hai người dừng tay, mới phát hiện Mộc Tình Tiêu đã tới đang đứng ở một bên nhìn, không biết nhìn bao lâu.
Lúc Mộc Tình Tiêu vừa tới nhìn thấy Cố Diễn tiếp chiêu với cữu cữu có chút ngoài ý muốn, nhìn một lúc thì nhận ra Cố Diễn cũng không phải là người trong nghề.
Không ai biết, sau khi nàng trải qua tất cả những chuyện ở kiếp trước, nàng khó có thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ một người nào, nếu nhất định phải có một nam nhân thành thân với nàng, sau này cùng giường chung gối, thân mật khăng khít, thì nam nhân này không thể quá cường đại, vậy sẽ làm cho nàng bất an.
Lòng người không chỉ khó có thể nhìn thấu mà còn biến ảo khó lường, nàng không muốn mình lại rơi vào hoàn cảnh bất lợi.
Mắt thấy hai người dừng lại, lập tức phát hiện nàng, lúc này nàng mới tiến lên ân cần hỏi thăm.
Thẩm Đồng Phong nói, "Không phải ta đã bảo con không cần dậy sớm sao?”
“Nếu con không đến, cũng không biết người lại muốn nói gì đó với A Diễn mà không thể nói cho con biết!” Mộc Tình Tiêu lật lên nợ cũ đêm qua.
Thẩm Đồng Phong cười nói: "Cũng không phải ta không muốn nói cho con biết, thật sự là những lời Tiểu Cố nói khiến ta xấu hổ khi kể lại, nếu con muốn biết, không ngại để chính hắn tự mình nói với con một lần, nếu hắn không chịu nói thì ta lại tìm cơ hội chuốc say hắn, lại chính miệng hỏi hắn rốt cuộc nói gì với ta, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn nói cho con nghe, đúng không Tiểu Cố?”
Ông nói xong, dường như nhớ tới bộ dạng Cố Diễn đêm qua ở trước mặt Mộc Tình Tiêu, lại không nhịn được cười to.
Cố Diễn: "......"
Hắn sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Ba người cùng nhau dùng bữa sáng, Thẩm Đồng Phong bảo Cố Diễn đến thư phòng chơi cờ với ông, Mộc Tình Tiêu ở bên cạnh quan sát, vừa pha trà.
Hai người chơi cờ vây, trên kỳ nghệ Cố Diễn vốn nghĩ sẽ nhường cho trưởng bối, không ngờ Thẩm Đồng Phong còn tinh thông hơn hắn nghĩ, mới qua mười mấy nước cờ đã nhìn ra Cố Diễn đang cố ý nhường ông, lập tức tức giận nói: "Tiểu tử nhà ngươi không muốn chơi thì về đi, chơi cờ như vậy có ý nghĩa gì, ngay cả thắng cũng không dám tranh thủ, còn có thể làm gì?!”
Cố Diễn nhất thời bị khơi dậy lòng thắng bại, vẻ mặt trở nên ngay thẳng, bắt đầu chơi nghiêm túc, không chút giấu diếm.
Thẩm Đồng Phong cũng là cao thủ hiếm có, cao thủ so chiêu cực kỳ dễ dàng đắm chìm trong đó, nhất thời thoải mái, Cố Diễn thậm chí còn quên che dấu phong cách của mình.
Hai người đều là người dứt khoát, mới nửa canh giờ đã phân ra thắng bại, quân đen của Cố Diễn chiếm hơn phân nửa giang sơn, quân trắng không còn chỗ đặt chân.
Thẩm Đồng Phong thở dài: "Không nghĩ tới Tiểu Cố nhìn thì tính tình ôn hòa, trên bàn cờ lại quả quyết ngoan độc như thế, ta vẫn kém một chút, nhưng mà đủ thống khoái, lại đến!”
Mộc Tình Tiêu nhìn toàn bộ quá trình cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, bình thường mà nói phong cách trên bàn cờ ít nhiều có vài phần tương tự tính tình bản thân, khác hoàn toàn như Cố Diễn thì cực ít, nhưng cũng không phải không có, dù sao cũng có thể chịu ảnh hưởng của lão sư.
Cùng lúc đó, nàng cũng bị kích thích bởi trận chiến thịnh soạn trên bàn cờ, chẳng qua ngẫm lại cờ nghệ của mình kém bọn họ thật sự quá nhiều, còn không bằng tiếp tục quan sát.
Ngày khác lại để Cố Diễn dạy nàng.
Trong phòng hương trà thoang thoảng, trên bàn cờ quyết đấu kịch liệt, nửa ngày thảnh thơi trôi qua.
------oOo------