Đa Danh Chi Hậu

Chương 2



Trong nhân gian có lắm chuyện éo le, đủ viết nên mấy bộ kinh kịch vang danh chân trời góc bể.

Ví dụ như đương kim thái sư thiên triều Trường Khánh Diên, một đời uy vũ lẫy lừng, hô phong hoán vũ khắp mọi chiến trường. Nhà họ Trường lại là gia tộc lớn có công phò vua dựng nước, trợ quốc trị an năm đời. Người người đều xa tụng, Trường gia uy thế chỉ kém thiên tử một bậc.

Nhưng đến đời Trường Khánh Diên, là trưởng cả dòng họ, phu nhân mất sớm song quyết không tục huyền, kết cục tới giờ chỉ có độc một ái nữ, tên gọi Trường Ý Đan.

Nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, tinh thông cầm kỳ thi họa, đích thực là một thiên kim tài sắc vẹn toàn. Không chỉ thế, nếu không tính thái hậu, hoàng hậu và đích công chúa, Trường Ý Đan chính là nữ nhân cao quý nhất trong thiên hạ.

Trường Khánh Diên dốc sức bao năm, là vì muốn để Trường Ý Đan trở thành nguyên cơ của thái tử, sau lại từng bước ngồi lên hậu vị, dùng hào quang phượng hoàng che chở cho cả gia tộc.

Đó là chuyện đã lưu truyền từ lâu, ngay cả một nha đầu xa xôi như Cố Tịch Hy cũng nghe loáng thoáng ít nhiều.

Nhưng đó là chuyện của nhân gian.

Người ta lưu truyền không sai, nhưng chỉ đúng một phần của cả thiên truyện.

Đại loại như, Trường Ý Đan đích thực là cầm kỳ thi họa tinh thông, nhưng nhan sắc lại rất tầm thường, trên mặt lại còn có vết bớt trên má phải, hoàn toàn phá hủy một thanh sắc thiếu nữ.

Trường Khánh Diên muốn bảo toàn tiếng tốt của ái nữ trong nhân gian, càng muốn giữ hình ảnh của nàng ta trong cung đình để dễ tính chuyện về sau. 18 năm qua chưa từng để nàng ta xuất đầu lộ diện, hoặc dùng một tấm vải lụa che mắt đời.

Cứ vậy, tiếng tốt lan xa, thực hư bất định.

Hoàng đế Cao Tông có rất nhiều hoàng tự, trong đó có hai người nổi bật nhất. Một là nguyên ngũ hoàng tử, đương kim thái tử thiên triều Hoàng Phủ Minh Phong. Hắn tài giỏi hơn người người, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, là một người văn võ toàn tài. Lại thêm dung mạo anh tuấn bất phàm. Trông mọi hướng đều xứng đáng là người kế thừa đại thống.



Ngược lại, nhị vương gia Hoàng Phủ Bắc Trì lại là hoàng tử không được sủng nhất. Y vốn là con của tiểu cung nữ, người vừa sinh xong đã băng huyết mà chết. Lúc y 5 tuổi, cung bị cháy, tuy may mắn thoát chết nhưng đã mang một vết bỏng rất lớn trên mặt, từ đó đều mang mặt nạ sắt ẩn dung. Y lầm lì, u uất, cứ như một cái bóng chẳng ai nhớ hình.

Cách đây 2 năm, Hoàng Phủ Bắc Trì bất ngờ xin hoàng đế để mình lãnh binh đi dẹp Lan tộc đang làm loạn ở phương Bắc. Kết cục, loạn quân được dẹp, nhưng chính y cũng tử trận sa trường, nhục thể còn không được tìm thấy.

Mọi người đều không biết vì sao một người không để tâm thế sự như y, lúc ấy lại dám dẫn quân dẹp giặc. Giờ đây cũng chỉ có duy nhất Trường Khánh Diên biết, y làm vậy là vì Trường Ý Đan.

Bọn họ yêu nhau, yêu rất đậm, bất chấp Trường Khánh Diên có ngăn cấm thế nào. Hoàng Phủ Bắc Trì hiểu rõ, muốn cưới được Trường Ý Đan, y tuyệt đối phải lập được đại công hiển hách.

Chỉ tiếc... Thân vong tình vỡ, duyên nợ đứt ngang.

Giờ đây, thiên triều như ý nguyện nhà họ Trường, tuyên chỉ triệu Trường Ý Đan làm nguyên cơ, mùng chín năm sau nhập cung làm lễ sắc phong, sau cử hành đại lễ.

Như tháng bảy năm nay, Trường Ý Đan không nguyện ý, cương quyết cự tuyệt. Đến cuối cùng, quyết định dùng một dải lụa trắng, tuẫn táng cùng tình yêu.

Gả cho hoàng đệ của người mình yêu, nàng ta không chịu nổi bi kịch này.

Vốn dĩ Trường Khánh Diên mấy năm nay cho người rong ruổi thiên hạ, cuối cùng cũng tìm ra một bậc cao nhân có thể giúp Trường Ý Đan thay xương hoán cốt, tạo tác lại dung nhan.

Nhưng bây giờ cả người cũng chẳng còn.

Nguyên cơ đã được ban chiếu, giờ đây tự mình hủy thân, khác nào trêu ngươi thiên triều. Tội này, cả nhà họ Trường không kham nổi.



Cố Tịch Hy nghe chuyện xong, bần thần một hồi lâu. Hóa ra làm tiểu thư quyền quý, cũng có cái giá thực đắt phải trả.

Nàng tuy không phải người giỏi, nhưng đầu óc vẫn thông minh nhanh nhạy, rất nhanh hiểu ra vì sao mình lại đến đây.

Một nha đầu, một tiểu thư, một phen trộm long tráo phụng.

Nàng nhìn bài vị của Trường Ý Đan, phải lén lút đặt trong căn nhà nhỏ phía sau biệt viện. Đến nay, ngoài trừ Trường Khánh Diên và vài người thân tín, chẳng ai biết chuyện nàng ta chết đi.

Cố Tịch Hy mím môi, quay đầu nhìn Trường Khánh Diên:

"Vì sao ngài lại chọn tiểu nữ?"

Nhân gian không hiếm nữ nhân xinh đẹp tinh anh. Không nhất thiết phải là một nha đầu hèn mọn như nàng.

"Ta đã chọn rất lâu, sau cùng vẫn chỉ có thể cầu xin cô nương."

Không chỉ vì nàng xinh đẹp, mà bởi vì nàng không cha không mẹ, không thân thế, cũng không thân bằng quyến thuộc. Dù nàng có là ai, mang thân phận gì, cũng đều là thần không biết quỷ không hay. Hơn nữa, Trường Khánh Diên quan sát nàng nhiều ngày, biết nàng có võ công, lanh lợi, biết cách chiều lòng người khác.

Trên hết, nàng biết quý mạng sống của mình. Như vậy, nàng cũng sẽ quý được mạng của Trường gia.

Một nữ nhân như vậy, tuyệt đối có thể dùng hào quang phượng hoàng bảo vệ cả gia tộc này.

Đạo lý đó, Trường Ý Đan kia không hiểu, hay đúng hơn là không muốn hiểu. Vì một chữ tình, dám cược cả thiên nhai.
Chương trước Chương tiếp
Loading...