Đa Danh Chi Hậu
Chương 33
Cố Tịch Hy phát hiện, cách nói chuyện nửa vời lạt mềm buộc chặt, khiến cho người khác vừa hoảng sợ vừa lúng túng của Hoàng Phủ Minh Phong dường như chỉ áp dụng với mỗi mình nàng. Đối với Bảo Quân Hoa, hắn có thể không nói mấy lời ngọt ngào, nhưng lời nào ra lời nấy, nàng ta đối đáp cung kính nhưng rất thoải mái.
Bầu không khí cũng theo đó mà nhẹ nhàng.
Thật chẳng bù cho nàng, đứng trước mặt hắn, thở thôi cũng sợ mình thở sai…
Khi bữa ăn kết thúc, Bảo Quân Hoa đang muốn đứng dậy tiễn Hoàng Phủ Minh phong và Cố Tịch Hy rời đi thì sắc mặt bỗng trở nên xấu đi mấy phần, ôm bụng muốn ngã ra sau.
Hoàng Phủ Minh Phong nhanh tay đỡ được nàng ta. Nô tỳ đứng hầu bên cạnh tiến lên, thống thiết một tiếng:
“Nương nương!”
Cố Tịch Hy nói với cung nhân:
“Còn không mau truyền thái y!”
Hoàng Phủ Minh Phong vừa bế nàng ta sang phòng ngủ, vừa sốt ruột hỏi:
“Nàng làm sao thế?”
Bảo Quân Hoa nhăn nhó, giọng nói như sắp khóc:
“Điện hạ, bụng thiếp đột nhiên đau quá!”
Khi nằm trên giường, nàng ta túm chặt tay Hoàng Phủ Minh Phong, mồ hôi sớm đã đầm đìa trên trán:
“Điện hạ, có phải… có phải nhi tử gặp chuyện gì đó không?”
Hắn để nguyên tay mình cho nàng ta ôm lấy, trấn an:
“Sẽ không sao, nàng đừng nói bậy!”
Cố Tịch Hy đứng qua một góc, không mở lời, ánh mắt vừa nhìn Bảo Quân Hoa, vừa luân phiên hướng ra ngoài cổng xem thái y đã đến chưa.
Tô Khanh Tuân đến cũng khá nhanh, sau khi một lượt bắt mạch thì bảo tiểu nội thị bên cạnh mang kim châm ra, châm cứu một lượt quanh vùng mạch dưới cổ.
Sau khi rút kim, cơn đau của Bảo Quân Hoa dịu dần rồi biến mất. Y quay sang Hoàng Phủ Minh Phong bẩm báo:
“Hồi điện hạ, thai nhi hiện tại đã không còn đáng ngại.”
Hoàng Phủ Minh Phong hỏi:
“Nàng ấy vì sao bị như vậy?”
“Theo hạ thần thấy, Bảo lương đệ là do ngọc thể không tốt, có vẻ là thời kỳ đầu của nguyệt sự không cẩn thận khiến cho các cơ quan mang thai không bình thường, mới dẫn đến tình trạng thai nhi có dấu hiệu yếu ớt.”
Cố Tịch Hy nhíu mày một cái:
“Yếu ớt?”
Tô Khanh Tuân quay sang nàng:
“Vâng, thai tự của Bảo lương đệ đúng thật là hơi yếu, phải qua đến tháng thứ năm thì sẽ qua thời kỳ nguy hiểm. Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là chú ý tẩm bổ, điều dưỡng thân thể, như vậy thì đứa bé vẫn được sinh ra khỏe mạnh bình thường.”
Nàng nghe thấy, quay sang nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, thấy sắc mặt hắn lạnh đi mấy phần.
“Vậy thì phần kê đơn thuốc, xây dựng chế độ tẩm bổ cho Bảo lương đệ, phải phiền Tô thái y rồi.”
“Vâng thái tử phi nương nương, hạ thần tuân mệnh.”
Chuyện Bảo Quân Hoa động thai khí cũng coi như chuyện lớn, vì đây là đứa con đầu tiên của trữ quân. Tuy không phải con của chính thất, song cái thai này vừa được thông báo đã mang theo nhiều dự đoán về một thân phận, địa vị tôn quý. Vì thế, lần này dù ít dù nhiều, hoàng hậu cũng phải một phen dời giá từ cung Phượng Tê sang.
Tô Khanh Tuân lại một lần nữa đem toàn bộ tình trạng của Bảo Quân Hoa thuật lại với bà. Bà nghe xong thì gật đầu, bên cạnh sự cảm thông, trong lời nói còn pha lẫn chút oán trách nàng ta không biết quý trọng thân thể, làm ảnh hưởng đến huyết mạch hoàng gia.
Nhưng nói tới nói lui, vẫn là quay về chuyện Đông cung sắp tới không còn người, Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy đều cùng đến Lũng Nham, cũng không biết là qua bao lâu mới trở về. Một tháng hay tận vài tháng, đều còn phụ thuộc vào tiến độ điều tra của cả đoàn người.
Việc đứng ra quán xuyến chuyện chăm sóc mẫu tử Bảo Quân Hoa, đến cuối cùng vẫn quy về tay hoàng hậu.
Cố Tịch Hy lần đầu cảm thấy may mắn khi hoàng đế Cao Tông và tiền triều thuận ý cho nàng đi Lũng Nham. Nếu không đi, thì chuyện chăm sóc mẫu tử của Bảo Quân Hoa tuyệt đối sẽ do nàng đảm trách.
Cơ mà Tô Khanh Tuân đã nói, năm tháng đầu rất nguy hiểm, nếu nàng ta lại gặp chuyện gì bất trắc, vậy thì nàng hiển nhiên sẽ rất thảm.
Dù sao, hoàng hậu đứng ra làm chủ vẫn hay hơn.
Suy nghĩ này khiến cho Cố Tịch Hy có hơi vui vẻ, như cảm giác trút đi được một gánh nặng, thở phào một cái. Nàng không biết hành động vừa rồi có lọt vào tầm mắt của Hoàng Phủ Minh Phong hay không, chỉ biết khi quay sang đã bị ánh nhìn đặt trên người mình của hắn dọa cho giật thót.
Dù sao cái suy nghĩ vừa qua của mình cũng có phần ích kỷ, giống như đang vui khi người ta gặp nạn, Cố Tịch Hy nghĩ vậy, sau đó thì hơi lúng túng mà quanh đảo ánh mắt sang chỗ khác.
Hoàng hậu không nán lại lâu, dặn dò các cung nhân trong Túc Dữ điện vài điều về chăm sóc chủ tử, sau đó thì rời đi.
Tô Khanh Tuân chuẩn bị cho Bảo Quân Hoa một chén canh bổ có lẫn ít thuốc an thần. Nàng ta uống xong, cũng thiêm thiếp đi vào giấc ngủ.
Cố Tịch Hy vốn tưởng Hoàng Phủ Minh Phong sẽ ở lại đây nên hành lễ cáo lui với hắn, lại không nghĩ bản thân quay đi thì hắn cũng cất bước cùng.
Hắn sang điện Thừa Chính xử lý tấu chương. Dù sao Bảo Quân Hoa đã ngủ, chăm sóc đã có cung nhân, hắn nán lại cũng bằng thừa.
Cố Tịch Hy tuy trước việc hắn không đặt Bảo Quân Hoa vào vị trí quan trọng trong lòng thì khá thoải mái, thậm chí là vui vẻ. Nhưng cùng một chữ thuyền quyên, lòng nàng phân ra một thái cực khác, có hơi đồng cảm.
Cho dù có yêu hay không, có thật sự xem nhau là phu thê hay không, vẫn là ấp gối kề chăn cùng đi đến hết đời. Trộm vía nếu một ngày nàng cũng có phước phần hoài thai, lại lâm vào hoàn cảnh đó, Hoàng Phủ Minh Phong sau một màn quan tâm lúc đầu liền chạy đi lo chính sự, nàng cũng sẽ cực kỳ tủi thân, buồn bã.
Cố sư mẫu từng nói với nàng, là nữ nhân, thà là một thân áo vải, lấy cành mận làm trâm, lấy bột trai làm phấn, cũng tuyệt đối đừng làm dâu hào môn, càng đừng làm thiếp thất. Thế giới quan của họ lớn rộng, một nhành cỏ nhỏ lay lắt cả đời cũng không đáng được đặt vào mắt để ngắm nhìn.
Cố Tịch Hy dần dần tận tường nỗi lòng đó…
Bầu không khí cũng theo đó mà nhẹ nhàng.
Thật chẳng bù cho nàng, đứng trước mặt hắn, thở thôi cũng sợ mình thở sai…
Khi bữa ăn kết thúc, Bảo Quân Hoa đang muốn đứng dậy tiễn Hoàng Phủ Minh phong và Cố Tịch Hy rời đi thì sắc mặt bỗng trở nên xấu đi mấy phần, ôm bụng muốn ngã ra sau.
Hoàng Phủ Minh Phong nhanh tay đỡ được nàng ta. Nô tỳ đứng hầu bên cạnh tiến lên, thống thiết một tiếng:
“Nương nương!”
Cố Tịch Hy nói với cung nhân:
“Còn không mau truyền thái y!”
Hoàng Phủ Minh Phong vừa bế nàng ta sang phòng ngủ, vừa sốt ruột hỏi:
“Nàng làm sao thế?”
Bảo Quân Hoa nhăn nhó, giọng nói như sắp khóc:
“Điện hạ, bụng thiếp đột nhiên đau quá!”
Khi nằm trên giường, nàng ta túm chặt tay Hoàng Phủ Minh Phong, mồ hôi sớm đã đầm đìa trên trán:
“Điện hạ, có phải… có phải nhi tử gặp chuyện gì đó không?”
Hắn để nguyên tay mình cho nàng ta ôm lấy, trấn an:
“Sẽ không sao, nàng đừng nói bậy!”
Cố Tịch Hy đứng qua một góc, không mở lời, ánh mắt vừa nhìn Bảo Quân Hoa, vừa luân phiên hướng ra ngoài cổng xem thái y đã đến chưa.
Tô Khanh Tuân đến cũng khá nhanh, sau khi một lượt bắt mạch thì bảo tiểu nội thị bên cạnh mang kim châm ra, châm cứu một lượt quanh vùng mạch dưới cổ.
Sau khi rút kim, cơn đau của Bảo Quân Hoa dịu dần rồi biến mất. Y quay sang Hoàng Phủ Minh Phong bẩm báo:
“Hồi điện hạ, thai nhi hiện tại đã không còn đáng ngại.”
Hoàng Phủ Minh Phong hỏi:
“Nàng ấy vì sao bị như vậy?”
“Theo hạ thần thấy, Bảo lương đệ là do ngọc thể không tốt, có vẻ là thời kỳ đầu của nguyệt sự không cẩn thận khiến cho các cơ quan mang thai không bình thường, mới dẫn đến tình trạng thai nhi có dấu hiệu yếu ớt.”
Cố Tịch Hy nhíu mày một cái:
“Yếu ớt?”
Tô Khanh Tuân quay sang nàng:
“Vâng, thai tự của Bảo lương đệ đúng thật là hơi yếu, phải qua đến tháng thứ năm thì sẽ qua thời kỳ nguy hiểm. Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là chú ý tẩm bổ, điều dưỡng thân thể, như vậy thì đứa bé vẫn được sinh ra khỏe mạnh bình thường.”
Nàng nghe thấy, quay sang nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, thấy sắc mặt hắn lạnh đi mấy phần.
“Vậy thì phần kê đơn thuốc, xây dựng chế độ tẩm bổ cho Bảo lương đệ, phải phiền Tô thái y rồi.”
“Vâng thái tử phi nương nương, hạ thần tuân mệnh.”
Chuyện Bảo Quân Hoa động thai khí cũng coi như chuyện lớn, vì đây là đứa con đầu tiên của trữ quân. Tuy không phải con của chính thất, song cái thai này vừa được thông báo đã mang theo nhiều dự đoán về một thân phận, địa vị tôn quý. Vì thế, lần này dù ít dù nhiều, hoàng hậu cũng phải một phen dời giá từ cung Phượng Tê sang.
Tô Khanh Tuân lại một lần nữa đem toàn bộ tình trạng của Bảo Quân Hoa thuật lại với bà. Bà nghe xong thì gật đầu, bên cạnh sự cảm thông, trong lời nói còn pha lẫn chút oán trách nàng ta không biết quý trọng thân thể, làm ảnh hưởng đến huyết mạch hoàng gia.
Nhưng nói tới nói lui, vẫn là quay về chuyện Đông cung sắp tới không còn người, Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy đều cùng đến Lũng Nham, cũng không biết là qua bao lâu mới trở về. Một tháng hay tận vài tháng, đều còn phụ thuộc vào tiến độ điều tra của cả đoàn người.
Việc đứng ra quán xuyến chuyện chăm sóc mẫu tử Bảo Quân Hoa, đến cuối cùng vẫn quy về tay hoàng hậu.
Cố Tịch Hy lần đầu cảm thấy may mắn khi hoàng đế Cao Tông và tiền triều thuận ý cho nàng đi Lũng Nham. Nếu không đi, thì chuyện chăm sóc mẫu tử của Bảo Quân Hoa tuyệt đối sẽ do nàng đảm trách.
Cơ mà Tô Khanh Tuân đã nói, năm tháng đầu rất nguy hiểm, nếu nàng ta lại gặp chuyện gì bất trắc, vậy thì nàng hiển nhiên sẽ rất thảm.
Dù sao, hoàng hậu đứng ra làm chủ vẫn hay hơn.
Suy nghĩ này khiến cho Cố Tịch Hy có hơi vui vẻ, như cảm giác trút đi được một gánh nặng, thở phào một cái. Nàng không biết hành động vừa rồi có lọt vào tầm mắt của Hoàng Phủ Minh Phong hay không, chỉ biết khi quay sang đã bị ánh nhìn đặt trên người mình của hắn dọa cho giật thót.
Dù sao cái suy nghĩ vừa qua của mình cũng có phần ích kỷ, giống như đang vui khi người ta gặp nạn, Cố Tịch Hy nghĩ vậy, sau đó thì hơi lúng túng mà quanh đảo ánh mắt sang chỗ khác.
Hoàng hậu không nán lại lâu, dặn dò các cung nhân trong Túc Dữ điện vài điều về chăm sóc chủ tử, sau đó thì rời đi.
Tô Khanh Tuân chuẩn bị cho Bảo Quân Hoa một chén canh bổ có lẫn ít thuốc an thần. Nàng ta uống xong, cũng thiêm thiếp đi vào giấc ngủ.
Cố Tịch Hy vốn tưởng Hoàng Phủ Minh Phong sẽ ở lại đây nên hành lễ cáo lui với hắn, lại không nghĩ bản thân quay đi thì hắn cũng cất bước cùng.
Hắn sang điện Thừa Chính xử lý tấu chương. Dù sao Bảo Quân Hoa đã ngủ, chăm sóc đã có cung nhân, hắn nán lại cũng bằng thừa.
Cố Tịch Hy tuy trước việc hắn không đặt Bảo Quân Hoa vào vị trí quan trọng trong lòng thì khá thoải mái, thậm chí là vui vẻ. Nhưng cùng một chữ thuyền quyên, lòng nàng phân ra một thái cực khác, có hơi đồng cảm.
Cho dù có yêu hay không, có thật sự xem nhau là phu thê hay không, vẫn là ấp gối kề chăn cùng đi đến hết đời. Trộm vía nếu một ngày nàng cũng có phước phần hoài thai, lại lâm vào hoàn cảnh đó, Hoàng Phủ Minh Phong sau một màn quan tâm lúc đầu liền chạy đi lo chính sự, nàng cũng sẽ cực kỳ tủi thân, buồn bã.
Cố sư mẫu từng nói với nàng, là nữ nhân, thà là một thân áo vải, lấy cành mận làm trâm, lấy bột trai làm phấn, cũng tuyệt đối đừng làm dâu hào môn, càng đừng làm thiếp thất. Thế giới quan của họ lớn rộng, một nhành cỏ nhỏ lay lắt cả đời cũng không đáng được đặt vào mắt để ngắm nhìn.
Cố Tịch Hy dần dần tận tường nỗi lòng đó…