Đa Danh Chi Hậu

Chương 50



Cố Tịch Hy khá gầy, bóng lưng mỏng manh của nàng đứng dưới mảng ngược sáng, càng trở nên nhỏ bé, thanh mảnh hơn.

Tóc đen huyền, vai gầy, áo lụa...

Hoàng Phủ Minh Phong thầm liên tưởng, Chiêu Thủy cũng gầy, cũng thích ngắm trăng, tóc nàng ấy cũng thực dài, song giữa hai người lại không có bất kỳ mối tương đồng nào.

Khi ngắm trăng, Chiêu Thủy không tĩnh lặng như Cố Tịch Hy. Nàng ấy luôn tíu tít không ngừng, quay đầu tươi cười kéo tay áo hắn, ép hắn cùng mình ngẩng đầu lên trời.

Chiêu Thủy nói:

"Điện hạ, chàng biết không, lời cầu nguyện của chúng ta có thể sẽ được thực hiện dưới ánh trăng. Trăng càng tròn, điều ước càng linh nghiệm."

Hoàng Phủ Minh Phong đương nhiên không tin vào lời này, song vẫn không phá vỡ niềm tin làm vui nho nhỏ của Chiêu Thủy. Hắn hơi cúi người ôm nàng ấy từ phía sau, cằm đặt trên đỉnh đầu, bốn bàn tay quấn chặc.

"Vậy nàng ước gì?"

Chiêu Thủy ngã đầu vào lồng ngực ấm áp, cười đáp:

"Ước cho điện hạ, một đời viên mãn!"

Hắn hơi cọ cọ cằm:

"Không ước cho nàng sao?"

Người trong lòng dịu dàng:

"Ước muội có thể ở bên cạnh điện hạ."

Hắn hỏi:

"Bao lâu?"



"Cả đời. Một khắc cũng không thiếu..."

Nhưng rốt cục, vẫn không thể là cả đời.

Đêm trước, khi Cố Tịch Hy khuỵu gối ngồi bên Hoàng Phủ Minh Phong, bàn tay nàng nhẹ nhàng, mềm mại xua tan đi hàn khí cho hắn, hắn cũng hỏi nàng một câu như vậy.

Nàng cũng đáp, cả đời.

Hoàng Phủ Minh Phong từng không tin, khi Chiêu Thủy đi rồi, sẽ có người cam tâm tình nguyện đi cùng hắn đến hết đời.

Ngai vàng kia cao quý lộng lẫy, ngập đầy quyền lực, nhưng cũng là thứ đỉnh cao cô độc, không người. Phụ hoàng hắn gần một đời làm bậc minh quân, trị nước an dân không có điểm gì chê trách, song vẫn làm gì có người thật lòng bên cạnh.

Với con cái có tình phụ tử, nhưng xen lẫn vẫn là ánh mắt của quyền vị và tranh đoạt. Với người kề vai ấp gối... Ha, ngay từ đầu, trái tim của mẫu hậu hắn chưa từng đặt nơi đế vương.

Thế nên khi trái tim của Chiêu Thủy ngừng đập, hắn thực thấy mình bị bỏ rơi mất rồi. Lồng ngực trống trãi, đôi tay lạnh căm, con đường từ đây đến ngày thiên hoang địa lão, hắn đơn độc và đau khổ bao lần, nhưng sẽ chẳng có ai dịu dàng dang tay ôm hắn, bàn tay nho nhỏ khẽ vỗ trên lưng, giọng nói nhẹ nhàng:

"Muội ở đây, không sao!"

Nhưng, thái tử phi trước mặt này, là người gieo lại cho hắn niềm tin. Nàng nói hai chữ "cả đời" nhẹ như ru, nhưng mang ra cảm giác vững hơn cả bức thành đồng. Nữ nhân này vây quanh đều là bí mật, nhưng khi thốt ra lời đó, lại chân thật đến mức tựa thể đang nói bằng cả tâm can.

**

Hôm sau, Hoàng Phủ Minh Phong, Hoàng Phủ Miên Khang dẫn theo đám người Phùng Tiếu Trung đến khu vực xảy ra cuộc hỗn chiến, xem xét tình hình.

Cố Tịch Hy không đi, Hoàng Phủ Minh Phong không triệu nàng, nàng cũng không dại khờ dẫn xác qua đó. Cứ cho là nàng đọc hết mấy sách dạy cầm nghệ đi, nhưng chỉ là đọc, không học, chung quy cũng chỉ như vẹt nhại tiếng người, hoàn toàn không hiểu.

Lỡ đâu bọn họ tìm được manh mối gì đó liên quan tới số cống phẩm là nhạc cụ kia bị cướp, bảo nàng điều nghiên, chắc nàng chỉ có nước đập đầu...

Hơn nữa, Cố Tịch Hy có cảm giác, Hoàng Phủ Minh Phong dẫn người đi chuyến này chung quy chỉ là làm đúng nghi thức. Còn sự việc, thực chất hắn đã nắm trong tay. Nàng không tin, mấy hôm bàn chuyện thâu đêm giữa hắn và Hoàng Phủ Miên Khang lại không lần ra đầu mối gì.

Nàng nói quả không sai.



Đầu giờ chiều trở về, tin tức đưa ra là không tìm được dấu vết. Nhưng người ngoài vô tri liền sẽ tin điều đó là thật. Chỉ là Cố Tịch Hy đã nghe quen tai những lời có cánh mà Trường Khánh Diên nói về Hoàng Phủ Minh Phong, lại nhìn ngược về chiến trạng lẫy lừng của hắn trước đi. Nói hắn đi chuyến này vô lực, thật sự có quỷ mới tin.

Nàng không biết Tát Lạt có suy nghĩ giống nàng hay không, nhưng khi y lê cả người vẫn còn băng bó vết thương đến tìm Hoàng Phủ Minh Phong, nghe nói lại vẫn chưa tìm ra dấu vết, y liền làm ra vẻ rất thống khổ.

"Các huynh đệ của ta..."

Hoàng Phủ Minh Phong nhấp trà, giọng điệu như đang trấn an:

"Tát Lạt đại nhân không cần lo lắng. Tin ta, bổn thái tử tuyệt đối sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng!"

Cố Tịch Hy đứng bên cạnh, cảm thấy câu này giống như đang bỏ lửng một vế sau: thỏa đáng đến mức cả đời ngài sẽ không quên.

Vì người hắn lúc này tỏa ra thứ khí thế bức người, như thế đang nắm đằng cán mọi chuyện, tùy ý nắn siết chơi đùa những kẻ đã vô tri mắc lưới. Người ở xa có thể không cảm nhận được điều này, nhưng nàng đang ở ngay bên cạnh hắn, nàng cảm nhận được...

Nàng khẽ đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, lại nghĩ về suy đoán của mình. Rốt cục là do nàng qua sùng bái hắn mà thần thánh hóa, hay thật sự giác quan của nàng quá nhạy bén, tinh tường?

Tát Lạt đột nhiên chuyển chủ đề, ánh mắt y đưa trên người Cố Tịch Hy, mỉm cười:

"Tát Lạt được biết thái tử phi là bậc thầy cầm nghệ. Vừa hay trong số cống phẩm bị cướp mất, có một cỗ tranh cầm gọi là Họa Phiến, gảy một nốt vang xa bốn bề, gảy hai nốt chim non ríu rít. Nếu có thể tìm lại được cống phẩm, tộc Miêu xin dâng riêng cho nương nương."

Ý cười của y vẫn rất khó nhìn.

Cố Tịch Hy còn chưa kịp có phản ứng, Tát Lạt lại tiếp lời:

"Đương nhiên, Họa Phiến đó không phải người nào cũng có thể gảy. Không phải tài nhân, bấm phím buông dây tự khắc không thành lời."

Cố Tịch Hy giật thót lại như một thứ phản xạ có điều kiện. Nàng nhìn y, ánh mắt cũng lóe lên tia âm trầm.

"Tạ sứ giả khen ngợi, ta cũng chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt."

Hoàng Phủ Minh Phong vẫn ngồi yên, không chen vào cuộc trò chuyện.
Chương trước Chương tiếp
Loading...