Đa Danh Chi Hậu
Chương 97
Ánh mắt Cố Tịch Hy mở to thể hiện sự bất ngờ.
Hoàng Phủ Minh Phong tiếp tục:
“Đúng như nàng nghĩ, ta vốn đang nghĩ cách để nàng và mẫu hậu không đến chùa Linh Hoa, không ngờ lại xảy ra chuyện này, cân nhắc một chút, chi bằng thuận nước xuôi thuyền, nàng không đi, mẫu hậu cũng sẽ không đi.”
Điểm nhìn của Hoàng Phủ Minh Phong bất chợt dồn hết lên người Cố Tịch Hy, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng:
“Chỉ là, thật sự khiến thái tử phi chịu ủy khuất rồi.”
Nhưng Cố Tịch Hy thật ra cũng không quá để tâm chuyện này, nếu nói về ủy khuất, chỉ sợ nàng ngồi đếm ba ngày ba đêm cũng không đủ, người này chà đạp, người kia chì chiết vốn từng là chuyện thường tình mỗi ngày trong cuộc sống của nàng.
Nàng để tâm chuyện khác…
Cố Tịch Hy khẽ đưa tay níu lấy ống tay áo của Hoàng Phủ Minh Phong, có hơi e dè cất giọng:
“Điện hạ, vậy nếu kế hoạch đó được vạch ra chỉn chu hơn, chàng thật sự sẽ tin rằng thiếp là thủ phạm sao?”
“Vẫn không tin.” Hắn hồi đáp nhanh hơn nàng tưởng.
Hoàng Phủ Minh Phong nói, vẫn vì hắn biết nàng là người thông minh, nên nàng chắc chắn biết sự tồn tại của tiểu vương tử không có uy hiếp nhiều tới nàng, làm hại mẫu tử Bảo Quân Hoa càng không có lợi cho nàng.
Cho nên từ đầu tới cuối, Hoàng Phủ Minh Phong không mất niềm tin nơi Cố Tịch Hy. Hắn chỉ là dùng một cách thức hơi cực đoan để giải quyết hiểm họa đang tiềm tàng trước mặt.
Khi nằm xuống giường lại lần nữa, Hoàng Phủ Minh Phong đã chủ động đưa tay mình ra làm gối, để Cố Tịch Hy dựa sát vào người mình.
Nhưng trong lòng Cố Tịch Hy vẫn nhốn nháo không yên.
“Nàng còn có chuyện gì muốn hỏi?” Hắn cúi mặt nhìn nàng.
Cố Tịch Hy lại quyết định thành thật:
“Điện hạ, nói vậy, chàng đã nắm được chuyện ở Linh Hoa tự, thật sự có người cố ý phóng hỏa, muốn làm hại…”
Hai chữ “mẫu hậu”, nàng căn bản không dám nói.
Bàn tay của Hoàng Phủ Minh Phong vuốt ve sau gáy nàng, giọng nói rõ là đang có ý cười nhưng lại mơ hồ pha chút lạnh:
“Còn nhớ ta từng nói với nàng chuyện thích khách ở điện Sùng Đức không?”
Thần kinh của Cố Tịch Hy trong nhất thời căng chặt. Nàng đương nhiên nhớ, còn nhớ rất rõ những vết thương kỳ lạ trên người hắn.
“Vậy… Điện hạ?” Nàng có chút hoảng sợ.
Thế thì âm mưu tồn tại trong hoàng cung này thật sự quá thâm hiểm, quá tày trời rồi. Nếu kẻ muốn thích khách hoàng đế và kẻ phóng hỏa Linh Hoa tự là một, vậy…
Hoàng Phủ Minh Phong cười nhạt:
“E rằng thật sự có kẻ không chờ nổi nữa…”
Cố Tịch Hy nhíu mày, hắn muốn đề cập tới ai? Hoàng Phủ Bắc Trì? Hay một thế lực thứ ba khác đang âm mưu chơi trò bọ ngựa bắt sâu, chim sẻ đợi sẵn?
Nhận ra người trong lòng mình đang nhấp nhổm không yên, Hoàng Phủ Minh Phođanghạ giọng:
“Ta nói với nàng mấy chuyện này, không phải muốn thăm dò nàng. Ngược lại chỉ muốn nàng biết để không nghĩ linh tinh. Nàng yên ổn làm thái tử phi của nàng là được.”
Cố Tịch Hy đưa mắt nhìn người nằm bên cạnh mình, trong lòng rộ lên chút ấm áp vạ hoảng sợ. Ấm áp, vì chí ít hắn vẫn tin tưởng nàng. Hoảng sợ, vì nhận ra không chỉ có nàng, mà Hoàng Phủ Minh Phong cũng đang ngày ngày đi trên băng mỏng, sẩy chân liền thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục.
Nàng khẽ vâng một tiếng, cụp mắt, cố ép mình đi vào giấc ngủ, lại có chút e dè cơn ác mộng kia lại đến quấy nhiễu.
Cũng may, nó không đến, Cố Tịch Hy bị đánh thức lần nữa bởi tiếng gọi Hoàng Phủ Minh Phong đi dự buổi thượng triều của Lý công công.
Trong lúc giúp Hoàng Phủ Minh Phong mặc y phục, nàng nghe hắn nói:
“Ba ngày tới ta phải đi di trường phía Tây kinh thành luyện mã binh, nàng nếu không đi thỉnh an mẫu hậu thì đừng đi linh tinh những nơi khác.”
Cố Tịch Hy gật đầu, lại thầm nghĩ không cần hắn dặn dò, nàng trước nay cũng không có sở thích đi lung tung trong hoàng cung, tránh gặp những chuyện phiền phức không đáng.
Nàng nói:
“Vâng, thiếp biết rồi.”
Hoàng Phủ Minh Phong nhìn nàng:
“Còn gì muốn nói sao?”
Cố Tịch Hy khẽ chớp mắt:
“Điện hạ cẩn thận.”
So với lần trước, Hoàng Phủ Minh Phong không có nhã hứng trêu chọc nàng, không làm ra vẻ bất ngờ, tùy ý chiếm một chút tiện nghi, sau đó lạnh lùng hỏi lại, nàng thật lòng lo cho hắn à?
Lần này, hắn chỉ khẽ cười, gật đầu:
“Ta biết rồi.”
Nút thắt cuối cùng trên y phục hắn hoàn tất, Cố Tịch Hy chậm rãi buông tay, sau đó nghiêm túc hành lễ:
“Điện hạ đi thong thả.”
Hoàng Phủ Minh Phong vốn dĩ đã xoay lưng bước đi, nhưng khi ra đến ngạch cửa thì bỗng dưng ngừng lại, quay người tiến về phía nàng thêm lần nữa.
Bàn tay của hắn nhanh như chớp giữ lấy eo Cố Tịch Hy, kéo nàng nhích về phía mình thêm một chút, thấp giọng nói:
“Không đi linh tinh, cũng đừng gặp người linh tinh, được không?”
Nàng ngơ ngác đôi chút, nhưng vẫn kính cẩn nghe theo:
“V…vâng.”
Cố Tịch Hy cảm thấy, trong bối cảnh dầu sôi lửa bỏng này, nếu Trường Khánh Diên không chuyển lời gì đến, vậy thì tốt nhất cứ nghe theo lời của Hoàng Phủ Minh Phong.
Hoàng Phủ Minh Phong tiếp tục:
“Đúng như nàng nghĩ, ta vốn đang nghĩ cách để nàng và mẫu hậu không đến chùa Linh Hoa, không ngờ lại xảy ra chuyện này, cân nhắc một chút, chi bằng thuận nước xuôi thuyền, nàng không đi, mẫu hậu cũng sẽ không đi.”
Điểm nhìn của Hoàng Phủ Minh Phong bất chợt dồn hết lên người Cố Tịch Hy, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng:
“Chỉ là, thật sự khiến thái tử phi chịu ủy khuất rồi.”
Nhưng Cố Tịch Hy thật ra cũng không quá để tâm chuyện này, nếu nói về ủy khuất, chỉ sợ nàng ngồi đếm ba ngày ba đêm cũng không đủ, người này chà đạp, người kia chì chiết vốn từng là chuyện thường tình mỗi ngày trong cuộc sống của nàng.
Nàng để tâm chuyện khác…
Cố Tịch Hy khẽ đưa tay níu lấy ống tay áo của Hoàng Phủ Minh Phong, có hơi e dè cất giọng:
“Điện hạ, vậy nếu kế hoạch đó được vạch ra chỉn chu hơn, chàng thật sự sẽ tin rằng thiếp là thủ phạm sao?”
“Vẫn không tin.” Hắn hồi đáp nhanh hơn nàng tưởng.
Hoàng Phủ Minh Phong nói, vẫn vì hắn biết nàng là người thông minh, nên nàng chắc chắn biết sự tồn tại của tiểu vương tử không có uy hiếp nhiều tới nàng, làm hại mẫu tử Bảo Quân Hoa càng không có lợi cho nàng.
Cho nên từ đầu tới cuối, Hoàng Phủ Minh Phong không mất niềm tin nơi Cố Tịch Hy. Hắn chỉ là dùng một cách thức hơi cực đoan để giải quyết hiểm họa đang tiềm tàng trước mặt.
Khi nằm xuống giường lại lần nữa, Hoàng Phủ Minh Phong đã chủ động đưa tay mình ra làm gối, để Cố Tịch Hy dựa sát vào người mình.
Nhưng trong lòng Cố Tịch Hy vẫn nhốn nháo không yên.
“Nàng còn có chuyện gì muốn hỏi?” Hắn cúi mặt nhìn nàng.
Cố Tịch Hy lại quyết định thành thật:
“Điện hạ, nói vậy, chàng đã nắm được chuyện ở Linh Hoa tự, thật sự có người cố ý phóng hỏa, muốn làm hại…”
Hai chữ “mẫu hậu”, nàng căn bản không dám nói.
Bàn tay của Hoàng Phủ Minh Phong vuốt ve sau gáy nàng, giọng nói rõ là đang có ý cười nhưng lại mơ hồ pha chút lạnh:
“Còn nhớ ta từng nói với nàng chuyện thích khách ở điện Sùng Đức không?”
Thần kinh của Cố Tịch Hy trong nhất thời căng chặt. Nàng đương nhiên nhớ, còn nhớ rất rõ những vết thương kỳ lạ trên người hắn.
“Vậy… Điện hạ?” Nàng có chút hoảng sợ.
Thế thì âm mưu tồn tại trong hoàng cung này thật sự quá thâm hiểm, quá tày trời rồi. Nếu kẻ muốn thích khách hoàng đế và kẻ phóng hỏa Linh Hoa tự là một, vậy…
Hoàng Phủ Minh Phong cười nhạt:
“E rằng thật sự có kẻ không chờ nổi nữa…”
Cố Tịch Hy nhíu mày, hắn muốn đề cập tới ai? Hoàng Phủ Bắc Trì? Hay một thế lực thứ ba khác đang âm mưu chơi trò bọ ngựa bắt sâu, chim sẻ đợi sẵn?
Nhận ra người trong lòng mình đang nhấp nhổm không yên, Hoàng Phủ Minh Phođanghạ giọng:
“Ta nói với nàng mấy chuyện này, không phải muốn thăm dò nàng. Ngược lại chỉ muốn nàng biết để không nghĩ linh tinh. Nàng yên ổn làm thái tử phi của nàng là được.”
Cố Tịch Hy đưa mắt nhìn người nằm bên cạnh mình, trong lòng rộ lên chút ấm áp vạ hoảng sợ. Ấm áp, vì chí ít hắn vẫn tin tưởng nàng. Hoảng sợ, vì nhận ra không chỉ có nàng, mà Hoàng Phủ Minh Phong cũng đang ngày ngày đi trên băng mỏng, sẩy chân liền thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục.
Nàng khẽ vâng một tiếng, cụp mắt, cố ép mình đi vào giấc ngủ, lại có chút e dè cơn ác mộng kia lại đến quấy nhiễu.
Cũng may, nó không đến, Cố Tịch Hy bị đánh thức lần nữa bởi tiếng gọi Hoàng Phủ Minh Phong đi dự buổi thượng triều của Lý công công.
Trong lúc giúp Hoàng Phủ Minh Phong mặc y phục, nàng nghe hắn nói:
“Ba ngày tới ta phải đi di trường phía Tây kinh thành luyện mã binh, nàng nếu không đi thỉnh an mẫu hậu thì đừng đi linh tinh những nơi khác.”
Cố Tịch Hy gật đầu, lại thầm nghĩ không cần hắn dặn dò, nàng trước nay cũng không có sở thích đi lung tung trong hoàng cung, tránh gặp những chuyện phiền phức không đáng.
Nàng nói:
“Vâng, thiếp biết rồi.”
Hoàng Phủ Minh Phong nhìn nàng:
“Còn gì muốn nói sao?”
Cố Tịch Hy khẽ chớp mắt:
“Điện hạ cẩn thận.”
So với lần trước, Hoàng Phủ Minh Phong không có nhã hứng trêu chọc nàng, không làm ra vẻ bất ngờ, tùy ý chiếm một chút tiện nghi, sau đó lạnh lùng hỏi lại, nàng thật lòng lo cho hắn à?
Lần này, hắn chỉ khẽ cười, gật đầu:
“Ta biết rồi.”
Nút thắt cuối cùng trên y phục hắn hoàn tất, Cố Tịch Hy chậm rãi buông tay, sau đó nghiêm túc hành lễ:
“Điện hạ đi thong thả.”
Hoàng Phủ Minh Phong vốn dĩ đã xoay lưng bước đi, nhưng khi ra đến ngạch cửa thì bỗng dưng ngừng lại, quay người tiến về phía nàng thêm lần nữa.
Bàn tay của hắn nhanh như chớp giữ lấy eo Cố Tịch Hy, kéo nàng nhích về phía mình thêm một chút, thấp giọng nói:
“Không đi linh tinh, cũng đừng gặp người linh tinh, được không?”
Nàng ngơ ngác đôi chút, nhưng vẫn kính cẩn nghe theo:
“V…vâng.”
Cố Tịch Hy cảm thấy, trong bối cảnh dầu sôi lửa bỏng này, nếu Trường Khánh Diên không chuyển lời gì đến, vậy thì tốt nhất cứ nghe theo lời của Hoàng Phủ Minh Phong.