Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 333: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (96-4)
Vì vậy, động tác của cô dừng lại trên cánh cửa.
Nhìn mà tức cười như vậy, thật tức cười!
Cô cười như không có chuyện gì xảy ra, tỏ vẻ mình không hề bị ảnh hưởng, không có bất kỳ chuyện gì, nhưng. . . . . . Khóe miệng nhếch lên lại cứng ngắc thế.
Nụ cười này quả thật còn khó coi hơn cả khóc!
Thật ra thì cự ly của Đông Phương Tuyết và Nam Cung Tĩnh rất gần.
Nguyệt Trì Lạc hiểu rõ, đó không phải vấn đề của góc nhìn.
Hai người thật sự đứng rất gần!
Mỗi sáng khi Đông Phương Tuyết đi làm, hoặc tham gia hoạt động gì đó, Nguyệt Trì Lạc luôn thắt cà vạt rồi chỉnh áo cho hắn.
Cô biết rõ cự ly này gần đến mức nào.
Cho nên. . . . . . Khi thấy hắn không cự tuyệt Nam Cung Tĩnh, cô thật sự rất đau khổ, ngay cả trái tim cũng siết lại đau đớn, thậm chí còn có sự bi thương tuyệt vọng không thể giải thích nổi.
Thì ra là vậy.
Người kề sát Đông Phương Tuyết như vậy, thật sự. . . . . . không chỉ có mình cô.
Ngón tay run lên, Nguyệt Trì Lạc rũ mi xuống, giấu nỗi bi thương trong mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới tái nhợt, gần như muốn cắn rách.
Vô cùng khó khăn, cô rụt lại cánh tay chuẩn bị đẩy cửa.
Từng chút một, cánh tay mềm mại không xương chậm rãi buông thõng xuống không còn sức lực.
Thậm chí, giờ khắc này Nguyệt Trì Lạc còn không có sức để siết chặt nắm tay.
Cô nghĩ, lúc này cô không nên vào.
Nếu không, chỉ bối rối, chỉ tuyệt vọng hơn.
Đi vào làm gì đây?
Xem hai người họ sâu nặng biết bao nhiêu ư? Xem hai người họ chân thành biết bao nhiêu ư?
A!
Nguyệt Trì Lạc muốn nhấc chân rời đi, nhưng chân lại tựa như đổ chì, không thể nào nhúc nhích được.
Thở dài một hơi, cô dời ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết đi, dựa toàn bộ sức nặng cơ thể lên cánh cửa.
Cô không biết giây sau còn có thể đứng vững hay không, nên đành phải mượn cánh cửa này để chống đỡ thân thể.
Nhưng tai cô lại lắng nghe động tĩnh bên trong theo bản năng.
Cự ly của Nam Cung Tĩnh và Đông Phương Tuyết thật sự rất gần!
Gần đến mức Đông Phương Tuyết chỉ cần hơi cúi đầu xuống là môi có thể chạm lên tóc Nam Cung Tĩnh, dưới ánh mắt của Đông Phương Tuyết là đỉnh đầu đang đung đưa. Gần đến mức Đông Phương Tuyết có thể cảm nhận rõ mùi hương trên người Nam Cung Tĩnh.
Nhìn mà tức cười như vậy, thật tức cười!
Cô cười như không có chuyện gì xảy ra, tỏ vẻ mình không hề bị ảnh hưởng, không có bất kỳ chuyện gì, nhưng. . . . . . Khóe miệng nhếch lên lại cứng ngắc thế.
Nụ cười này quả thật còn khó coi hơn cả khóc!
Thật ra thì cự ly của Đông Phương Tuyết và Nam Cung Tĩnh rất gần.
Nguyệt Trì Lạc hiểu rõ, đó không phải vấn đề của góc nhìn.
Hai người thật sự đứng rất gần!
Mỗi sáng khi Đông Phương Tuyết đi làm, hoặc tham gia hoạt động gì đó, Nguyệt Trì Lạc luôn thắt cà vạt rồi chỉnh áo cho hắn.
Cô biết rõ cự ly này gần đến mức nào.
Cho nên. . . . . . Khi thấy hắn không cự tuyệt Nam Cung Tĩnh, cô thật sự rất đau khổ, ngay cả trái tim cũng siết lại đau đớn, thậm chí còn có sự bi thương tuyệt vọng không thể giải thích nổi.
Thì ra là vậy.
Người kề sát Đông Phương Tuyết như vậy, thật sự. . . . . . không chỉ có mình cô.
Ngón tay run lên, Nguyệt Trì Lạc rũ mi xuống, giấu nỗi bi thương trong mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới tái nhợt, gần như muốn cắn rách.
Vô cùng khó khăn, cô rụt lại cánh tay chuẩn bị đẩy cửa.
Từng chút một, cánh tay mềm mại không xương chậm rãi buông thõng xuống không còn sức lực.
Thậm chí, giờ khắc này Nguyệt Trì Lạc còn không có sức để siết chặt nắm tay.
Cô nghĩ, lúc này cô không nên vào.
Nếu không, chỉ bối rối, chỉ tuyệt vọng hơn.
Đi vào làm gì đây?
Xem hai người họ sâu nặng biết bao nhiêu ư? Xem hai người họ chân thành biết bao nhiêu ư?
A!
Nguyệt Trì Lạc muốn nhấc chân rời đi, nhưng chân lại tựa như đổ chì, không thể nào nhúc nhích được.
Thở dài một hơi, cô dời ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết đi, dựa toàn bộ sức nặng cơ thể lên cánh cửa.
Cô không biết giây sau còn có thể đứng vững hay không, nên đành phải mượn cánh cửa này để chống đỡ thân thể.
Nhưng tai cô lại lắng nghe động tĩnh bên trong theo bản năng.
Cự ly của Nam Cung Tĩnh và Đông Phương Tuyết thật sự rất gần!
Gần đến mức Đông Phương Tuyết chỉ cần hơi cúi đầu xuống là môi có thể chạm lên tóc Nam Cung Tĩnh, dưới ánh mắt của Đông Phương Tuyết là đỉnh đầu đang đung đưa. Gần đến mức Đông Phương Tuyết có thể cảm nhận rõ mùi hương trên người Nam Cung Tĩnh.