Đan Đại chí Tôn
Chương 4
Chương 4 Tiểu Hài Thứ Tám Mươi Bảy
Máu tươi vừa mới thẩm thấu hộp gấm, hộp gấm liền cấp tốc bị hòa tan, một ngọn lửa màu vàng óng hừng hực mà mãnh liệt cuồn cuộn lan ra, quét sạch sơn cốc, hoàn toàn nuốt hết Khương Phàm vào bên trong.
Khương Phàm tuyệt đối không nghĩ tới thanh thế xảy ra sẽ mãnh liệt như vậy, vội vàng không kịp chuẩn bị, quần áo toàn thân trong nháy mắt đã biến mất, da thịt đều giống như muốn hòa tan.
Nơi sâu trong liệt diễm, một cây lông vũ màu vàng như kiểu lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía Khương Phàm. Lông vũ màu vàng thon dài mà hoa lệ, giống như là Thần Điểu bay lượn cuốn quấy liệt diễm mãnh liệt đều hội tụ về phía hướng nó
Đây là cái gì?
Khương Phàm giật mình, lông vũ màu vàng trong chốc lát đâm vào mi tâm.
- A!!
Khương Phàm phát ra tiếng kêu thảm thống khổ, âm thanh trầm đục vang lên trong đầu phảng phất như muốn nổ tung, quang minh vô tận chiếu sáng ý thức, sáng chói như mặt trời ban trưa, huyết dịch toàn thân đều giống như muốn bốc cháy .
Cùng lúc đó, từng đạo hào quang màu vàng xen lẫn trong mi tâm, liệt diễm dần dần hình thành đường vân sáng chói giống như đóa hoa sen vàng đã nở rộ.
- Liệt Diễm linh văn?
Khương Phàm cố nén tê liệt đau nhức kịch liệt, giữ vững tâm thần, nhận lấy linh văn thức tỉnh.
Quang vũ màu vàng mang theo năng lượng nóng bỏng lưu chuyển toàn thân, một đầu va vào khí hải, khí lãng vô tận cấp tốc chiếu thấu vào bên trong mê vụ.
Khí hải thức tỉnh cùng linh văn trêи trán chiếu rọi lẫn nhau.
Nhất phẩm... Nhị phẩm... Tam phẩm... Tứ phẩm...
Linh văn thức tỉnh phi thường mạnh mẽ không ngừng vọt mạnh phả bỏ hàng rào.
Ngũ phẩm... Lục phẩm...
Tràn ngập Ý thức của Khương Phàm là hào quang màu vàng, thân thể phảng phất như bị xuyên thấu, mạch máu kinh mạch thậm chí cả xương cốt đều có thể thấy rõ ràng.
Một cỗ hỏa diễm nở rộ to lớn vờn quanh ở chung quanh, vừa sáng chói lại vừa tráng lệ, ù ù oanh minh.
Lục phẩm linh văn!
Đây không thể nghi ngờ là cấp bậ thiên tài. Nhưng mà, cỗ khí thế thức tỉnh trong thân thể Khương Phàm kia cũng không có kết thúc như vậy, sau khi đình trệ ngắn ngủi, bỗng nhiên vượt qua ngưỡng cửa vốn có, đạt đến tầng diện cao hơn.
- A...
Cả người Khương Phàm giống như bị tươi sống đốt hết, từ linh hồn đến xương cốt đều đang tiếp nhận khảo nghiệm to lớn.
Linh văn trêи trán xán lạn đến cực hạn, chiếu rọi sơn cốc thành màu vàng óng, phảng phất như một vòng mặt trời rơi xuống sơn cốc. Nếu như cẩn thận quan sát, Liệt Diễm Hỏa Liên sôi trào đến nở rộ ở sâu bên trong kia giống như có một đầu Thần Điểu hoa lệ đang thức tỉnh, cường thịnh mà uy nghiêm, càng tản ra lệ khí kinh khủng.
May mắn là nơi này vắng vẻ lại bị Diêm bá bố trí cấm chế dày đặc, nếu không thời khắc này khí tức bạo phát không biết sẽ khiến bao nhiêu cường giả chú ý, lại sẽ dẫn phát oanh động bao lớn.
- Thất phẩm linh văn?!
Khương Phàm thống khổ lại kϊƈɦ động.
Lục phẩm linh văn đã là thiên tài hiếm thấy, thất phẩm linh văn càng là trăm năm khó gặp. Đến phương diện thất phẩm liền có càng xưng hô cao quý hơn, Thánh linh văn!
Là thiên tài chân chính trêи ý nghĩa, càng có được tiềm lực không có gì sánh kịp.
Hơn hai trăm năm trước, tổ tiên Khương gia - Khương Nguyên Liệt chính là lấy Thánh linh văn quật khởi, đi theo tiên hoàng xuất sinh nhập tử, khai sáng Lang Gia quốc, cũng có đất phong Thương Châu. Chỉ là từ đó về sau, Khương gia hay thậm chí toàn bộ Thương Châu đều không còn lại xuất hiện qua Thánh linh văn nào nữa.
Ánh sáng mạnh toàn thân Khương Phàm sôi trào đến cực hạn, hắn nhịn không được ngửa đầu lên trời rống to, Kim Liên mãnh liệt ầm vang nổ tung, Thần Điểu bên trong kia giương cánh thét dài, lệ khí như biển, muốn nứt cả bầu trời.
Cỗ năng lượng này không làm kinh động thành Bạch Hổ nhưng lại đưa tới một vị nhân vật đặc biệt khác chú ý.
Vùng địa cực hoang nguyên xa xôi, cát vàng gào thét đầy trời - giữa một mảnh thiên địa ʍôиɠ lung. Một lão già mù khô gầy kéo lấy cổ quan hoàng kim thần bí lại nặng nề, cô độc mà chậm rãi đi tới. Cổ quan dài đến ba mét, trêи vách quan tài khắc đầy đồ văn cùng phù văn cổ xưa. Đồ văn phù văn tản ra u quang nhàn nhạt, đem cát vàng đầy trời đều ngăn cách ở bên ngoài, quỷ dị tới cực điểm. Càng quỷ dị chính là lão nhân kia, hai mắt trống rỗng, không có chút sinh khí nào, mặc áo trắng đưa tang như đồng hành cùng cổ nhân đi đến nơi chôn cất.
Cát vàng đầy trời, cổ nhân kéo quan tài.
Hình ảnh này cực kỳ đánh vào thị giác, chân nhϊế͙p͙ tâm hồn con ngươi. Không ai biết hắn từ đâu tới đây, lại đi hướng nơi nào, nhưng ở Bạch Hổ quan xa xôi kia tại một khắc Khương Phàm thức tỉnh linh văn toàn diện, trong hai mắt trống rỗng của lão nhân nổi lên một tia u quang.
- Khí tức Thần Nguyên? Nơi đó là... Đại Hoang? An trí trong Đại Hoang chính là đứa trẻ thứ tám mươi bảy. Chẳng lẽ...
Lão nhân dừng kéo cổ quan hoàng kim lại, nhìn về phương xa, sau khi hoảng hốt thật lâu, bỗng nhiên quỳ một chân trêи đất, tay phải khô gầy dùng sức ấn về phía cát vàng.
Ầm ầm!
Máu tươi vừa mới thẩm thấu hộp gấm, hộp gấm liền cấp tốc bị hòa tan, một ngọn lửa màu vàng óng hừng hực mà mãnh liệt cuồn cuộn lan ra, quét sạch sơn cốc, hoàn toàn nuốt hết Khương Phàm vào bên trong.
Khương Phàm tuyệt đối không nghĩ tới thanh thế xảy ra sẽ mãnh liệt như vậy, vội vàng không kịp chuẩn bị, quần áo toàn thân trong nháy mắt đã biến mất, da thịt đều giống như muốn hòa tan.
Nơi sâu trong liệt diễm, một cây lông vũ màu vàng như kiểu lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía Khương Phàm. Lông vũ màu vàng thon dài mà hoa lệ, giống như là Thần Điểu bay lượn cuốn quấy liệt diễm mãnh liệt đều hội tụ về phía hướng nó
Đây là cái gì?
Khương Phàm giật mình, lông vũ màu vàng trong chốc lát đâm vào mi tâm.
- A!!
Khương Phàm phát ra tiếng kêu thảm thống khổ, âm thanh trầm đục vang lên trong đầu phảng phất như muốn nổ tung, quang minh vô tận chiếu sáng ý thức, sáng chói như mặt trời ban trưa, huyết dịch toàn thân đều giống như muốn bốc cháy .
Cùng lúc đó, từng đạo hào quang màu vàng xen lẫn trong mi tâm, liệt diễm dần dần hình thành đường vân sáng chói giống như đóa hoa sen vàng đã nở rộ.
- Liệt Diễm linh văn?
Khương Phàm cố nén tê liệt đau nhức kịch liệt, giữ vững tâm thần, nhận lấy linh văn thức tỉnh.
Quang vũ màu vàng mang theo năng lượng nóng bỏng lưu chuyển toàn thân, một đầu va vào khí hải, khí lãng vô tận cấp tốc chiếu thấu vào bên trong mê vụ.
Khí hải thức tỉnh cùng linh văn trêи trán chiếu rọi lẫn nhau.
Nhất phẩm... Nhị phẩm... Tam phẩm... Tứ phẩm...
Linh văn thức tỉnh phi thường mạnh mẽ không ngừng vọt mạnh phả bỏ hàng rào.
Ngũ phẩm... Lục phẩm...
Tràn ngập Ý thức của Khương Phàm là hào quang màu vàng, thân thể phảng phất như bị xuyên thấu, mạch máu kinh mạch thậm chí cả xương cốt đều có thể thấy rõ ràng.
Một cỗ hỏa diễm nở rộ to lớn vờn quanh ở chung quanh, vừa sáng chói lại vừa tráng lệ, ù ù oanh minh.
Lục phẩm linh văn!
Đây không thể nghi ngờ là cấp bậ thiên tài. Nhưng mà, cỗ khí thế thức tỉnh trong thân thể Khương Phàm kia cũng không có kết thúc như vậy, sau khi đình trệ ngắn ngủi, bỗng nhiên vượt qua ngưỡng cửa vốn có, đạt đến tầng diện cao hơn.
- A...
Cả người Khương Phàm giống như bị tươi sống đốt hết, từ linh hồn đến xương cốt đều đang tiếp nhận khảo nghiệm to lớn.
Linh văn trêи trán xán lạn đến cực hạn, chiếu rọi sơn cốc thành màu vàng óng, phảng phất như một vòng mặt trời rơi xuống sơn cốc. Nếu như cẩn thận quan sát, Liệt Diễm Hỏa Liên sôi trào đến nở rộ ở sâu bên trong kia giống như có một đầu Thần Điểu hoa lệ đang thức tỉnh, cường thịnh mà uy nghiêm, càng tản ra lệ khí kinh khủng.
May mắn là nơi này vắng vẻ lại bị Diêm bá bố trí cấm chế dày đặc, nếu không thời khắc này khí tức bạo phát không biết sẽ khiến bao nhiêu cường giả chú ý, lại sẽ dẫn phát oanh động bao lớn.
- Thất phẩm linh văn?!
Khương Phàm thống khổ lại kϊƈɦ động.
Lục phẩm linh văn đã là thiên tài hiếm thấy, thất phẩm linh văn càng là trăm năm khó gặp. Đến phương diện thất phẩm liền có càng xưng hô cao quý hơn, Thánh linh văn!
Là thiên tài chân chính trêи ý nghĩa, càng có được tiềm lực không có gì sánh kịp.
Hơn hai trăm năm trước, tổ tiên Khương gia - Khương Nguyên Liệt chính là lấy Thánh linh văn quật khởi, đi theo tiên hoàng xuất sinh nhập tử, khai sáng Lang Gia quốc, cũng có đất phong Thương Châu. Chỉ là từ đó về sau, Khương gia hay thậm chí toàn bộ Thương Châu đều không còn lại xuất hiện qua Thánh linh văn nào nữa.
Ánh sáng mạnh toàn thân Khương Phàm sôi trào đến cực hạn, hắn nhịn không được ngửa đầu lên trời rống to, Kim Liên mãnh liệt ầm vang nổ tung, Thần Điểu bên trong kia giương cánh thét dài, lệ khí như biển, muốn nứt cả bầu trời.
Cỗ năng lượng này không làm kinh động thành Bạch Hổ nhưng lại đưa tới một vị nhân vật đặc biệt khác chú ý.
Vùng địa cực hoang nguyên xa xôi, cát vàng gào thét đầy trời - giữa một mảnh thiên địa ʍôиɠ lung. Một lão già mù khô gầy kéo lấy cổ quan hoàng kim thần bí lại nặng nề, cô độc mà chậm rãi đi tới. Cổ quan dài đến ba mét, trêи vách quan tài khắc đầy đồ văn cùng phù văn cổ xưa. Đồ văn phù văn tản ra u quang nhàn nhạt, đem cát vàng đầy trời đều ngăn cách ở bên ngoài, quỷ dị tới cực điểm. Càng quỷ dị chính là lão nhân kia, hai mắt trống rỗng, không có chút sinh khí nào, mặc áo trắng đưa tang như đồng hành cùng cổ nhân đi đến nơi chôn cất.
Cát vàng đầy trời, cổ nhân kéo quan tài.
Hình ảnh này cực kỳ đánh vào thị giác, chân nhϊế͙p͙ tâm hồn con ngươi. Không ai biết hắn từ đâu tới đây, lại đi hướng nơi nào, nhưng ở Bạch Hổ quan xa xôi kia tại một khắc Khương Phàm thức tỉnh linh văn toàn diện, trong hai mắt trống rỗng của lão nhân nổi lên một tia u quang.
- Khí tức Thần Nguyên? Nơi đó là... Đại Hoang? An trí trong Đại Hoang chính là đứa trẻ thứ tám mươi bảy. Chẳng lẽ...
Lão nhân dừng kéo cổ quan hoàng kim lại, nhìn về phương xa, sau khi hoảng hốt thật lâu, bỗng nhiên quỳ một chân trêи đất, tay phải khô gầy dùng sức ấn về phía cát vàng.
Ầm ầm!