Đảo Mặt Trăng
Chương 21: Cô ấy là người đồng tính sao?
Tần Triêu Ý nhìn chằm chằm vào hai chữ "công chúa" trên màn hình, trong phút chốc không biết nên đáp trả thế nào.
Chỉ là không nuốt nổi đồ ăn ở đây mà thôi.
Mùi vị nhạt nhẽo, lại thiếu dinh dưỡng, không hiểu sao lũ trẻ ở đây có thể ăn những món này mà nở nụ cười hạnh phúc.
Cô thật sự không làm được điều đó.
Chắc có lẽ chỉ đơn giản là... kén ăn?
Vậy mà qua lời của Lạc Nguyệt, cô lại biến thành "công chúa"?
Cô đâu có yếu đuối đến vậy.
Một lát sau, thấy Tần Triêu Ý không trả lời, Lạc Nguyệt đưa tay định lấy lại điện thoại, bất ngờ bị Tần Triêu Ý giữ chặt.
Lạc Nguyệt hơi nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ thích thú.
Tần Triêu Ý nhẹ dùng lực, không để Lạc Nguyệt rút tay ra.
Trên khuôn mặt nàng vẫn giữ nụ cười, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Dưới ánh mắt khiêu khích của Lạc Nguyệt, Tần Triêu Ý giật lấy điện thoại của nàng, xóa dòng chữ vừa viết và gõ lại:
Người thường không được kén ăn à?
Phải là công chúa mới được à?
Lạc Nguyệt lấy lại điện thoại, không trả lời mà bắt đầu nhắc nhở lũ trẻ không được bỏ thức ăn.
Tần Triêu Ý: "..."
Người con gái này thật sự, chẳng biết gì về sự qua lại giữa người với người cả.
Làm cho lòng người cứ lơ lửng, chẳng lên chẳng xuống.
Chưa kịp hết tức giận, Tần Triêu Ý đã nghe Lạc Nguyệt gọi: "Hứa Tri Xuân, cô giáo dặn con thế nào?"
Cậu bé bị gọi tên chu môi ủy khuất, gắp một cọng rau chân vịt xanh mướt đưa lên miệng, giọng nói giọng nói non nớt nhưng đầy vẻ nghiêm trang: "Trẻ con không được kén ăn, nếu không sẽ không cao lớn được."
Nói xong, cậu bé nhăn mặt nhăn mũi mà nuốt cọng rau xuống, như thể đang nuốt phải thuốc đắng.
Tần Triêu Ý: "...?"
Ánh mắt của cô như dán chặt vào người Lạc Nguyệt, nhưng người kia vẫn giữ nguyên hướng nhìn, chẳng hề có ý định giao tiếp.
Đúng lúc đó, đứa trẻ ngồi bên cạnh hỏi: "Chị đẹp ơi, sao chị không ăn?"
Tần Triêu Ý giật mình, cố tỏ ra bình thản: "Không đói."
Thực ra cô đã hơi đói rồi, ly cà phê mong đợi chưa kịp uống, lại còn tập thể dục một hồi, rồi đến đồn cảnh sát mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng bữa ăn này khiến cô mất hết khẩu vị.
"Nhưng mà chị phải ăn một chút chứ," Đứa trẻ tỏ ra hiểu chuyện: "Nếu không bà đánh cơm sẽ buồn lắm đó."
"Tại sao?" Tần Triêu Ý hỏi.
Đứa trẻ liếc mắt ra cửa sổ, rồi cúi đầu ăn vội hai miếng cơm lớn: "Dù sao bà ấy cũng không thích ai bỏ thừa cơm. Nếu ai mà để thừa cơm bị bà ấy thấy, lần sau đến xin cơm bà ấy sẽ rất dữ."
Tần Triêu Ý: "..."
Tần Triêu Ý theo dõi ánh mắt mình vừa hướng tới, quả nhiên có một bà lão đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sắc lạnh.
Sau một hồi đắn đo, cô đành cầm đũa lên ăn.
Nghe thấy tiếng động, Lạc Nguyệt cuối cùng cũng rời mắt, nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi mỉm cười.
Nụ cười ấy rất rõ ràng – Đúng như vậy rồi.
Tần Triều Ý không thích ánh mắt "ân cần" kiểu như cô giáo nhìn học sinh của Lạc Nguyệt dành cho mình, nên cố tình tránh né.
May mắn là Lạc Nguyệt cũng không nhìn cô lâu.
Làm giáo viên chủ nhiệm có nhiều việc phải lo, nhất là khi trông một lớp tiểu học.
Dù các em học sinh đều rất ngoan, nhưng đôi lúc vẫn có vài đứa nhỏ lanh chanh, lén đổ thức ăn thừa vào thùng rác, hoặc nhanh tay chuyển hết rau xanh cho bạn bên cạnh khi cô giáo không để ý.
Lạc Nguyệt phải kiểm tra từng đứa một, sợ chúng kén ăn.
Suốt bữa ăn, Lạc Nguyệt bận bịu với đủ thứ việc, chẳng còn thời gian để ý đến cô.
Ánh mắt của Tần Triêu Ý cứ thỉnh thoảng lại dừng trên người nàng, gần như chẳng được đáp lại.
Nhìn lâu đến nỗi cô cảm thấy hơi mỏi mắt.
Lũ trẻ sau khi ăn xong đều lần lượt đặt bát đũa xuống, thỏa mãn rời khỏi nhà ăn.
Sau bữa trưa, bọn trẻ sẽ có thời gian chơi đùa và nghỉ trưa một giờ.
Theo lý mà nói, thời gian này sẽ có giáo viên quản lý sinh hoạt đi cùng, ít nhất thì hồi nhỏ của Tần Triêu Ý là vậy.
Chính xác hơn, hồi cô còn đi học, việc giám sát bữa ăn, giờ chơi và giờ nghỉ trưa đều do những giáo viên khác nhau đảm trách, còn giáo viên chủ nhiệm thì chỉ lo việc học hành của học sinh.
Nhưng ở đây, mọi việc đều do một giáo viên đảm nhận.
Lạc Nguyệt thuộc kiểu rất có trách nhiệm, sau khi học sinh ăn xong, nàng sẽ dẫn chúng ra ngoài chơi, rồi đưa chúng đi nghỉ trưa.
Đợi đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc, nếu có tiết thì tiếp tục dạy, không có thì nàng sẽ về văn phòng, chấm bài hoặc soạn giáo án.
Cả ngày bận rộn với lịch trình dày đặc.
Lạc Nguyệt bận rộn đến mức không kịp nghỉ chân, trong khi Tần Triêu Ý chẳng có việc gì làm, bèn đi dạo quanh sân trường.
Đúng lúc này, Chu Khê gọi điện, báo rằng có một nhà xuất bản đã để mắt tới cuốn sách mới của cô, sẵn sàng ký hợp đồng trước và từ từ chờ cô hoàn thành.
Có lẽ họ cũng đã nắm bắt được tình hình, biết Tần Triêu Ý đang gặp khó khăn sáng tác, và với tính cách kiêu ngạo của cô, rất có thể đây sẽ là cuốn sách cuối cùng trong loạt truyện "Tây Tây Lý." Dùng nó để tạo điểm nhấn tiếp thị cũng không tệ.
Tần Triêu Ý chẳng cần nghĩ ngợi, liền từ chối ngay lập tức, còn thắc mắc: "Chuyện này sao còn phải hỏi?"
Ai nhìn cũng biết là không thể nào.
Trước đây, Chu Khê sẽ không hỏi mà từ chối thẳng thừng thay cô.
Chu Khê khựng lại một chút: "Tìm cớ để hỏi thăm em."
Tần Triêu Ý im lặng: "... Tôi ổn."
Đầu dây bên kia Chu Khê cũng im lặng.
Tần Triêu Ý cũng không biết nên diễn tả tình trạng hiện tại của mình thế nào, nhưng cô hiểu Chu Khê đang lo lắng điều gì.
Sau khi suy nghĩ, cô vẫn nói: "Tôi sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định."
"Ý em là gì?" Chu Khê thoáng ngạc nhiên, sau đó nhận ra Tần Triều Ý đang nói gì, nhưng lại đáp: "Tôi không có ý đó."
"Vậy chị muốn nói gì?" Tần Triêu Ý tò mò.
Chu Khê khẽ ho một tiếng, hạ giọng: "Em... đã làm theo lời tôi nói và thử hôn lại chưa?"
Tần Triêu Ý: "...?"
_
Tần Triêu Ý cứ tưởng Chu Khê lo lắng cho tác phẩm của mình, không ngờ cô ấy chỉ muốn tám chuyện tình cảm.
Ngay lập tức, cô dập máy, nhưng sau đó mới nhớ ra rằng phòng làm việc của họ luôn làm từ thiện, hàng năm 8% tiền nhuận bút của cô đều được quyên góp cho Hội Chữ Thập Đỏ.
Đặc biệt, gần một nửa tiền nhuận bút từ cuốn sách đầu tiên của cô đã được quyên tặng cho các trường tiểu học vùng cao.
Nhìn cái sân trường cũ kỹ trước mắt, Tần Triêu Ý liền nhắn tin cho Chu Khê:【Năm nay trích ra một phần tiền để quyên góp cho ngôi trường này đi.】
Cô còn gửi thêm vị trí của Trường Tiểu học Đảo Mặt Trăng qua.
Đồng thời, cô cũng đặc biệt dặn dò hãy tu sửa lại sân chơi cho các em nhỏ và cải thiện bữa ăn.
Chu Khê trước tiên đáp "được", rồi sau đó mới bắt đầu tám chuyện: "Người trong lòng em ở đó à?"
Tần Triêu Ý: "..."
Tần Triêu Ý:【Không thể nào chỉ đơn thuần là làm việc tốt sao?】
Chu Khê:【Tôi biết em lâu rồi.】
Tần Triêu Ý:【Vậy thì sao?】
Chu Khê:【Em có chút tốt bụng.】
Tần Triêu Ý:【Cũng tạm.】
Chu Khê lại đâm thêm một nhát:【Nhưng không nhiều.】
Tần Triêu Ý:【...】
Tần Triêu Ý trịnh trọng tuyên bố:【Tôi chỉ lười thôi.】
Chu Khê hời hợt đáp lại, qua màn hình cũng có thể thấy sự miễn cưỡng của cô ấy.
Nhưng Tần Triêu Ý cũng chẳng có thời gian để bận tâm.
Laptop của cô vẫn còn để lại ở quán cà phê Nhan Từ. Một ngày trôi qua, tâm trạng viết lách cũng đã không còn.
Khi Tần Triêu Ý đến quán cà phê, bên trong gần như vắng vẻ.
Trên một hòn đảo nhỏ như thế này, việc mở một quán cà phê được trang trí tinh tế quả thật là một cuộc kinh doanh lỗ vốn.
Nhưng Nhan Từ lại rất thích thú, khi Tần Triêu Ý bước vào, cô ấy đang đứng trước quầy bar lựa chọn hạt cà phê.
Cả quán cà phê ngập tràn mùi hương nồng đượm của cà phê, khơi dậy vị giác của con người.
Tần Triêu Ý vẫn chưa được thưởng thức cà phê buổi sáng, giờ lại bị hương thơm quyến rũ, liền đến quầy gọi một ly latte. Cô định quét mã thanh toán thì bị Nhan Từ ngăn lại.
"Buổi sáng vẫn chưa kịp uống," Nhan Từ nói: "Ly này coi như đền bù cho cô."
Trên người cô ấy toát lên một nét phong tình khó diễn tả. Mái tóc dài được búi lên, cố định bằng một cây trâm gỗ, và ngay cả bộ quần áo trên người cũng mang sắc trắng thanh nhã như tranh thủy mặc.
Nhan Từ không giống người địa phương, mà lại mang đậm vẻ dịu dàng của người vùng Giang Nam.
Tần Triêu Ý im lặng quan sát cô ấy, cuối cùng cũng nhận lấy ly cà phê bù đắp, nhưng khi đảo mắt quanh quán không thấy con chó đâu, cô liền hỏi: "Con chó đâu rồi?"
"Cô nói đến Tảo Tảo?" Nhan Từ vừa pha cà phê vừa trả lời: "Nó ở trên tầng hai."
Tần Triêu Ý ngước mắt nhìn lên, nhưng không thấy bóng dáng con chó.
"Tối nay Lạc Nguyệt sẽ đón nó về." Nhan Từ vừa nói vừa đưa ly cà phê sang, đôi bàn tay mềm mại trắng trẻo trông như được cưng chiều từ bé, thản nhiên hỏi: "Cô là bạn gái của cô Lạc à?"
Tần Triêu Ý vừa nhận cà phê, vừa đưa lên miệng nhấp một ngụm, đầu lưỡi lập tức bị nóng đến tê dại, nhưng lời vừa nghe càng khiến cô bất ngờ hơn, quên cả cơn đau, liền hỏi lại: "Cô ấy là người đồng tính sao?"
Nhan Từ ngạc nhiên: "Không phải cô là bạn gái cô ấy à?"
Tần Triêu Ý: "..."
Chỉ là không nuốt nổi đồ ăn ở đây mà thôi.
Mùi vị nhạt nhẽo, lại thiếu dinh dưỡng, không hiểu sao lũ trẻ ở đây có thể ăn những món này mà nở nụ cười hạnh phúc.
Cô thật sự không làm được điều đó.
Chắc có lẽ chỉ đơn giản là... kén ăn?
Vậy mà qua lời của Lạc Nguyệt, cô lại biến thành "công chúa"?
Cô đâu có yếu đuối đến vậy.
Một lát sau, thấy Tần Triêu Ý không trả lời, Lạc Nguyệt đưa tay định lấy lại điện thoại, bất ngờ bị Tần Triêu Ý giữ chặt.
Lạc Nguyệt hơi nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ thích thú.
Tần Triêu Ý nhẹ dùng lực, không để Lạc Nguyệt rút tay ra.
Trên khuôn mặt nàng vẫn giữ nụ cười, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Dưới ánh mắt khiêu khích của Lạc Nguyệt, Tần Triêu Ý giật lấy điện thoại của nàng, xóa dòng chữ vừa viết và gõ lại:
Người thường không được kén ăn à?
Phải là công chúa mới được à?
Lạc Nguyệt lấy lại điện thoại, không trả lời mà bắt đầu nhắc nhở lũ trẻ không được bỏ thức ăn.
Tần Triêu Ý: "..."
Người con gái này thật sự, chẳng biết gì về sự qua lại giữa người với người cả.
Làm cho lòng người cứ lơ lửng, chẳng lên chẳng xuống.
Chưa kịp hết tức giận, Tần Triêu Ý đã nghe Lạc Nguyệt gọi: "Hứa Tri Xuân, cô giáo dặn con thế nào?"
Cậu bé bị gọi tên chu môi ủy khuất, gắp một cọng rau chân vịt xanh mướt đưa lên miệng, giọng nói giọng nói non nớt nhưng đầy vẻ nghiêm trang: "Trẻ con không được kén ăn, nếu không sẽ không cao lớn được."
Nói xong, cậu bé nhăn mặt nhăn mũi mà nuốt cọng rau xuống, như thể đang nuốt phải thuốc đắng.
Tần Triêu Ý: "...?"
Ánh mắt của cô như dán chặt vào người Lạc Nguyệt, nhưng người kia vẫn giữ nguyên hướng nhìn, chẳng hề có ý định giao tiếp.
Đúng lúc đó, đứa trẻ ngồi bên cạnh hỏi: "Chị đẹp ơi, sao chị không ăn?"
Tần Triêu Ý giật mình, cố tỏ ra bình thản: "Không đói."
Thực ra cô đã hơi đói rồi, ly cà phê mong đợi chưa kịp uống, lại còn tập thể dục một hồi, rồi đến đồn cảnh sát mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng bữa ăn này khiến cô mất hết khẩu vị.
"Nhưng mà chị phải ăn một chút chứ," Đứa trẻ tỏ ra hiểu chuyện: "Nếu không bà đánh cơm sẽ buồn lắm đó."
"Tại sao?" Tần Triêu Ý hỏi.
Đứa trẻ liếc mắt ra cửa sổ, rồi cúi đầu ăn vội hai miếng cơm lớn: "Dù sao bà ấy cũng không thích ai bỏ thừa cơm. Nếu ai mà để thừa cơm bị bà ấy thấy, lần sau đến xin cơm bà ấy sẽ rất dữ."
Tần Triêu Ý: "..."
Tần Triêu Ý theo dõi ánh mắt mình vừa hướng tới, quả nhiên có một bà lão đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sắc lạnh.
Sau một hồi đắn đo, cô đành cầm đũa lên ăn.
Nghe thấy tiếng động, Lạc Nguyệt cuối cùng cũng rời mắt, nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi mỉm cười.
Nụ cười ấy rất rõ ràng – Đúng như vậy rồi.
Tần Triều Ý không thích ánh mắt "ân cần" kiểu như cô giáo nhìn học sinh của Lạc Nguyệt dành cho mình, nên cố tình tránh né.
May mắn là Lạc Nguyệt cũng không nhìn cô lâu.
Làm giáo viên chủ nhiệm có nhiều việc phải lo, nhất là khi trông một lớp tiểu học.
Dù các em học sinh đều rất ngoan, nhưng đôi lúc vẫn có vài đứa nhỏ lanh chanh, lén đổ thức ăn thừa vào thùng rác, hoặc nhanh tay chuyển hết rau xanh cho bạn bên cạnh khi cô giáo không để ý.
Lạc Nguyệt phải kiểm tra từng đứa một, sợ chúng kén ăn.
Suốt bữa ăn, Lạc Nguyệt bận bịu với đủ thứ việc, chẳng còn thời gian để ý đến cô.
Ánh mắt của Tần Triêu Ý cứ thỉnh thoảng lại dừng trên người nàng, gần như chẳng được đáp lại.
Nhìn lâu đến nỗi cô cảm thấy hơi mỏi mắt.
Lũ trẻ sau khi ăn xong đều lần lượt đặt bát đũa xuống, thỏa mãn rời khỏi nhà ăn.
Sau bữa trưa, bọn trẻ sẽ có thời gian chơi đùa và nghỉ trưa một giờ.
Theo lý mà nói, thời gian này sẽ có giáo viên quản lý sinh hoạt đi cùng, ít nhất thì hồi nhỏ của Tần Triêu Ý là vậy.
Chính xác hơn, hồi cô còn đi học, việc giám sát bữa ăn, giờ chơi và giờ nghỉ trưa đều do những giáo viên khác nhau đảm trách, còn giáo viên chủ nhiệm thì chỉ lo việc học hành của học sinh.
Nhưng ở đây, mọi việc đều do một giáo viên đảm nhận.
Lạc Nguyệt thuộc kiểu rất có trách nhiệm, sau khi học sinh ăn xong, nàng sẽ dẫn chúng ra ngoài chơi, rồi đưa chúng đi nghỉ trưa.
Đợi đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc, nếu có tiết thì tiếp tục dạy, không có thì nàng sẽ về văn phòng, chấm bài hoặc soạn giáo án.
Cả ngày bận rộn với lịch trình dày đặc.
Lạc Nguyệt bận rộn đến mức không kịp nghỉ chân, trong khi Tần Triêu Ý chẳng có việc gì làm, bèn đi dạo quanh sân trường.
Đúng lúc này, Chu Khê gọi điện, báo rằng có một nhà xuất bản đã để mắt tới cuốn sách mới của cô, sẵn sàng ký hợp đồng trước và từ từ chờ cô hoàn thành.
Có lẽ họ cũng đã nắm bắt được tình hình, biết Tần Triêu Ý đang gặp khó khăn sáng tác, và với tính cách kiêu ngạo của cô, rất có thể đây sẽ là cuốn sách cuối cùng trong loạt truyện "Tây Tây Lý." Dùng nó để tạo điểm nhấn tiếp thị cũng không tệ.
Tần Triêu Ý chẳng cần nghĩ ngợi, liền từ chối ngay lập tức, còn thắc mắc: "Chuyện này sao còn phải hỏi?"
Ai nhìn cũng biết là không thể nào.
Trước đây, Chu Khê sẽ không hỏi mà từ chối thẳng thừng thay cô.
Chu Khê khựng lại một chút: "Tìm cớ để hỏi thăm em."
Tần Triêu Ý im lặng: "... Tôi ổn."
Đầu dây bên kia Chu Khê cũng im lặng.
Tần Triêu Ý cũng không biết nên diễn tả tình trạng hiện tại của mình thế nào, nhưng cô hiểu Chu Khê đang lo lắng điều gì.
Sau khi suy nghĩ, cô vẫn nói: "Tôi sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định."
"Ý em là gì?" Chu Khê thoáng ngạc nhiên, sau đó nhận ra Tần Triều Ý đang nói gì, nhưng lại đáp: "Tôi không có ý đó."
"Vậy chị muốn nói gì?" Tần Triêu Ý tò mò.
Chu Khê khẽ ho một tiếng, hạ giọng: "Em... đã làm theo lời tôi nói và thử hôn lại chưa?"
Tần Triêu Ý: "...?"
_
Tần Triêu Ý cứ tưởng Chu Khê lo lắng cho tác phẩm của mình, không ngờ cô ấy chỉ muốn tám chuyện tình cảm.
Ngay lập tức, cô dập máy, nhưng sau đó mới nhớ ra rằng phòng làm việc của họ luôn làm từ thiện, hàng năm 8% tiền nhuận bút của cô đều được quyên góp cho Hội Chữ Thập Đỏ.
Đặc biệt, gần một nửa tiền nhuận bút từ cuốn sách đầu tiên của cô đã được quyên tặng cho các trường tiểu học vùng cao.
Nhìn cái sân trường cũ kỹ trước mắt, Tần Triêu Ý liền nhắn tin cho Chu Khê:【Năm nay trích ra một phần tiền để quyên góp cho ngôi trường này đi.】
Cô còn gửi thêm vị trí của Trường Tiểu học Đảo Mặt Trăng qua.
Đồng thời, cô cũng đặc biệt dặn dò hãy tu sửa lại sân chơi cho các em nhỏ và cải thiện bữa ăn.
Chu Khê trước tiên đáp "được", rồi sau đó mới bắt đầu tám chuyện: "Người trong lòng em ở đó à?"
Tần Triêu Ý: "..."
Tần Triêu Ý:【Không thể nào chỉ đơn thuần là làm việc tốt sao?】
Chu Khê:【Tôi biết em lâu rồi.】
Tần Triêu Ý:【Vậy thì sao?】
Chu Khê:【Em có chút tốt bụng.】
Tần Triêu Ý:【Cũng tạm.】
Chu Khê lại đâm thêm một nhát:【Nhưng không nhiều.】
Tần Triêu Ý:【...】
Tần Triêu Ý trịnh trọng tuyên bố:【Tôi chỉ lười thôi.】
Chu Khê hời hợt đáp lại, qua màn hình cũng có thể thấy sự miễn cưỡng của cô ấy.
Nhưng Tần Triêu Ý cũng chẳng có thời gian để bận tâm.
Laptop của cô vẫn còn để lại ở quán cà phê Nhan Từ. Một ngày trôi qua, tâm trạng viết lách cũng đã không còn.
Khi Tần Triêu Ý đến quán cà phê, bên trong gần như vắng vẻ.
Trên một hòn đảo nhỏ như thế này, việc mở một quán cà phê được trang trí tinh tế quả thật là một cuộc kinh doanh lỗ vốn.
Nhưng Nhan Từ lại rất thích thú, khi Tần Triêu Ý bước vào, cô ấy đang đứng trước quầy bar lựa chọn hạt cà phê.
Cả quán cà phê ngập tràn mùi hương nồng đượm của cà phê, khơi dậy vị giác của con người.
Tần Triêu Ý vẫn chưa được thưởng thức cà phê buổi sáng, giờ lại bị hương thơm quyến rũ, liền đến quầy gọi một ly latte. Cô định quét mã thanh toán thì bị Nhan Từ ngăn lại.
"Buổi sáng vẫn chưa kịp uống," Nhan Từ nói: "Ly này coi như đền bù cho cô."
Trên người cô ấy toát lên một nét phong tình khó diễn tả. Mái tóc dài được búi lên, cố định bằng một cây trâm gỗ, và ngay cả bộ quần áo trên người cũng mang sắc trắng thanh nhã như tranh thủy mặc.
Nhan Từ không giống người địa phương, mà lại mang đậm vẻ dịu dàng của người vùng Giang Nam.
Tần Triêu Ý im lặng quan sát cô ấy, cuối cùng cũng nhận lấy ly cà phê bù đắp, nhưng khi đảo mắt quanh quán không thấy con chó đâu, cô liền hỏi: "Con chó đâu rồi?"
"Cô nói đến Tảo Tảo?" Nhan Từ vừa pha cà phê vừa trả lời: "Nó ở trên tầng hai."
Tần Triêu Ý ngước mắt nhìn lên, nhưng không thấy bóng dáng con chó.
"Tối nay Lạc Nguyệt sẽ đón nó về." Nhan Từ vừa nói vừa đưa ly cà phê sang, đôi bàn tay mềm mại trắng trẻo trông như được cưng chiều từ bé, thản nhiên hỏi: "Cô là bạn gái của cô Lạc à?"
Tần Triêu Ý vừa nhận cà phê, vừa đưa lên miệng nhấp một ngụm, đầu lưỡi lập tức bị nóng đến tê dại, nhưng lời vừa nghe càng khiến cô bất ngờ hơn, quên cả cơn đau, liền hỏi lại: "Cô ấy là người đồng tính sao?"
Nhan Từ ngạc nhiên: "Không phải cô là bạn gái cô ấy à?"
Tần Triêu Ý: "..."