Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót
Chương 47: Chương 47
Triệu phủ.
Tạ thị vừa xem sổ sách trong ngoài phủ sau một quý vừa gảy bàn tính, trước tầm tay có thư nhà đến từ Lưỡng Giang.
Triệu Bá Ung cầm thư lên mở ra xem: "Nhà chúng ta chỉ có Nhị lang là giống bà nhất, tài tính sổ không ai bì nổi."
Triệu gia Nhị lang Triệu Trọng Cẩm đang làm việc ở Diêm thiết ty, năm trước được điều đi Lưỡng Giang, thành tích không thể nói là xuất sắc nhưng cũng khá đẹp, chờ đến khi kết thúc nhiệm kỳ chắc hắn có một suất vào thẳng Tam ty, không vớt được phó sứ thì cũng phải là phán quan.
Tạ thị: "Gần đây ông có quan tâm đến Tam lang và Tứ lang không đấy?"
Triệu Bá Ung: "Sao thế? Bệnh của Tứ lang lại tái phát à?"
Tạ thị lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Sao ông không hỏi Tam lang?"
Triệu Bá Ung bật cười: "Thân thế Tam lang cường tráng, đầu óc cũng linh hoạt, thân thủ đánh khắp thiên hạ này không ai sánh bằng, sức tự vệ có thừa.
Nó không đi bắt nạt người ta là tôi an tâm rồi.
Trái lại là Tứ lang, gần đây trời vào đông lạnh giá, con nó đóng cửa cực khổ học hành, hai tai không nghe chuyện bên ngoài, không nên học quá mệt mà để đổ bệnh mới đúng."
Tạ thị cau mày: "Gần đây Kinh Đô không ổn định đúng không?"
Triệu Bá Ung nghe vậy, biểu cảm trên mặt nhạt đi một chút: "Đại án Hoài Nam không phải chuyện đùa, dính líu đến Tĩnh vương nhưng lại không thể giết Tĩnh Vương, nỗi căm ghét và tức giận mà bệ hạ tích lũy nhiều năm sẽ bị kích thích vào mai kia thôi, không ai có thể làm nó lắng xuống được, chỉ có giết chóc, đổ máu đủ nhiều mới khiến cho bệ hạ lấy lại lý trí."
Tạ thị nghe mà kinh hãi: "Lại là đại ngục sao?"
Triệu Bá Ung: "So với thuở đầu bệ hạ lên ngôi, thì đây là đại ngục cực kỳ hung hiểm."
Tạ thị: "Phải cảnh cáo Nhị lang và Tam lang, nhất định không được để bị cuốn vào...!Gần đây Đại lang cũng đi sớm về trễ, chẳng lẽ là gặp chuyện gì rồi?"
Triệu Bá Ung: "Nó là cận vệ của Thiên tử, nghe lệnh làm việc, đại án không thể ảnh hưởng đến nó."
Tạ thị thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm sổ sách một hồi lâu mà một chữ cũng chẳng thể chui vào đầu, do dự mãi mới hỏi: "Đứa trẻ kia...!Ta nghe nói lúc trước được nhận chức Phủ dụ sứ đến Hoài Nam tra án, cuối cùng lật quan trường Hoài Nam long trời lở đất, nhưng đã lâu rồi không nghe được tin tức gì, bây giờ thế nào rồi?"
"Nó thậm chí rút lui an toàn, không màng quan tâm đến nữa." Triệu Bá Ung nhắc đến Triệu Bạch Ngư, biểu cảm và tâm trạng đều trở nên phức tạp.
"Để ý đến nó làm gì?"
Tạ thì cười một tiếng: "Tùy tiện hỏi thôi mà."
Đôi vợ chồng hơn hai mươi năm nhỏ giọng nói với nhau đôi lời, bỗng dưng Triệu Trường Phong bước vào phòng, sắc mặt hơi kì lạ.
Tạ thị nhìn thấy con trai cả trước, vội vàng ra hiệu cho Triệu Bá Ung nhìn về phía sau.
Triệu Trường Phong chào hỏi: "Cha, mẹ."
Triệu Bá Ung chắp tay sau lưng: "Có chuyện gì?"
Triệu Trường Phong: "Triệu Bạch Ngư nói muốn gặp cha, đang chờ ở tiền thính."
Triệu Bá Ung đáp không chút nghĩ ngợi: "Không gặp."
Triệu Trường Phong: "Y nói y muốn thương lượng với cha cách làm lắng đại ngục xuống —— "
"Nói khoác mà không biết ngượng!" Triệu Bá Ung lớn tiếng quát, bỗng nhiên cảm thấy bất mãn, Tam công Cửu khanh còn không kịp tránh đại ngục, vậy mà một đứa con nít chỉ mới mười chín tuổi như y không biết xấu hổ chạy tới đĩnh đạc nói muốn cản trở ư?
"Đuổi ra ngoài!"
Triệu Trường Phong nhớ lúc trước Triệu Bạch Ngư bình định vùng dịch ở Hoài Nam, sửa lại án sai, một ổ sạn quan trường Hoài Nam bị lật tẩy, hỗn loạn ngày nay làm cho lòng người bàng hoàng, thế nhưng y vẫn có thể giữ được mình, hắn rất khó mà hiểu được, cảm thấy Triệu Bạch Ngư đã làm được đến chuyện này rồi thì không thể nào nói ngoa được.
"Cha, chi bằng thử nghe ý tưởng của y xem, có lẽ sẽ được?"
"Ta đi theo bệ hạ gần ba mươi năm, từ khi lão còn là Đông cung đến tận lúc chính mắt thấy lão và Tĩnh vương chém giết lẫn nhau, lần nào cũng đấu không chết không thôi, cuối cùng chẳng bao giờ giết được Tĩnh vương mà chỉ có thể vạ lây người vô tội.
Năm đó cha con suýt nữa chết trong mưu tính của Tĩnh vương, sau đó bệ hạ lên ngôi, còn từng rơi vào kế ly gián Tĩnh vương bày ra nên đã nghi ngờ ta.
Đại lang, con được bệ hạ giao cho trách nhiệm nặng nề, trợ giúp Trịnh Sở Chi thẩm vấn trăm quan, ắt phải nhớ kĩ con chỉ cần trợ giúp chứ không được lạm quyền hỏi cung, cũng không có quyền luận tội."
Triệu Trường Phong cúi đầu: "Đại lang nhớ kỹ lời cha dặn." Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Vậy con đi báo cho Triệu Bạch Ngư quay về."
Tạ thị cau chặt mày, vô thức vỗ lên mu bàn tay của chồng, môi giật giật, rốt cuộc cũng không nói ra lời khuyên nhủ nào.
Dù sao bà cũng không hiểu quan trường, sao có thể tùy tiện đóng góp lời khuyên?
Ngay lúc Triệu Trường Phong xuống đến bậc thang cuối cùng của thư phòng, Triệu Bá Ung đột nhiên cất giọng: "Chờ đã."
Triệu Trường Phong quay đầu: "?"
Triệu Bá Ung yên lặng một lúc lâu: "Đến xem thử đi."
***
Triệu Bạch Ngư chuyên tâm nhìn hoa văn trên khung cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân liền xoay người chắp tay: "Hạ quan tham kiến Triệu tế chấp."
Triệu Bá Ung dừng chân, nhìn Triệu Bạch Ngư kính cẩn lễ phép hành lễ giống hệt như bất kì một cấp dưới nào khác, trong lòng dâng lên cảm xúc không mấy vui vẻ, nhưng ông vẫn nén xuống như thường, bước qua Triệu Bạch Ngư ngồi lên chủ vị tiền thính, không thèm nhìn y lấy một cái đã hỏi: "Ngươi nói ngươi có cách dẹp yên đại ngục?"
"Có cách, có thể thử một lần."
"Chỉ biết nói lời ngông cuồng."
Triệu Bạch Ngư gật đầu một cái: "Ta biết rồi." Sau đó chắp tay bái biệt, dứt khoát xoay người rời đi.
Triệu Bá Ung hơi sững sốt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt ngay tức khắc, ông vỗ một chưởng lên mặt bàn, chấn động khiến ly trà kêu lên leng keng: "Triệu Bạch Ngư, thái độ này của ngươi là sao?"
Triệu Bạch Ngư vẫn không dừng bước: "Ta còn chưa nói lời nào, ngài đã vội bác bỏ ta, phủ nhận ta, nói ta chỉ biết nói lời ngông cuồng chẳng phải trong lòng có thành kiến hay sao? Nếu tận sâu trong lòng ngài đã không tin hạ quan, hạ quan cần gì phải tự chuốc họa vào thân? Chẳng qua đường đường là Tế chấp, lòng dạ vốn nên rộng rãi, hải nạp bách xuyên, nào ngờ lại giống đám lưu manh đầu đường xó chợ, chỉ vì ghi hận chút chuyện cỏn con trong quá khứ mà giữ lòng thành kiến với người có liên quan, còn muốn hòa lẫn thành kiến đó vào chuyện triều, không tiếc dối lừa tính mạng đồng liêu! Triệu tế chấp, ngài đúng là quân tử! Đúng là quan tốt! Hay cho đại thần xương cánh tay của Đại Cảnh!"
Đi đến giữa phòng, giọng nói của y càng lớn hơn khiến cho người hầu đang lau dọn nhà cửa trong phủ đều ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người nói là Triệu Bạch Ngư đã xuất giá thì rối rít ngạc nhiên, nghe những lời kia lại như là đang trào phúng lão gia nhà họ thì càng ngạc nhiên hơn nữa.
Chẳng lẽ cuối cùng hai cha con cũng xé rách da mặt, chính thức trở thành thù địch sống chết cũng không gặp nhau nữa hay sao?
Triệu Bá Ung giận đến nỗi tay phát run, ông cầm ly trà đập vỡ: "Chuyện cỏn con? Ngươi cảm thấy đó là chuyện cỏn con ư? Ta là lưu manh đầu đường xó chợ, còn ngươi là cái thá gì? Công chúa mẹ ngươi là cái thá gì? Một đám hạ cửu lưu sao!"
Triệu Bạch Ngư dừng chân, nghiêng người sang một bên, sống lưng thẳng tắp đón lấy ánh sáng, ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Công chúa là người gieo họa cho hậu trạch Triệu phủ, gieo họa cho Tạ thị và đứa bé trong bụng bà ấy, nhưng đã gieo cho ngài họa gì? Người cưới công chúa về không phải ngài sao? Biếm thê làm thiếp không phải ngài sao? Người ngủ với công chúa không phải ngài sao? Hừ, được tiên đế cưng chiều, quyền thế của công chúa như mặt trời ban trưa, còn ngài cần phải nâng đỡ Đông cung, sợ bị liên lụy nên không thể không bấm bụng chịu đựng, ngài vì người trong họ, vì người nhà mà hy sinh bản thân ngài đúng không? Ngài đúng là một người vĩ đại, nhưng thật sự là vì người trong họ hay là vì muốn có công trạng, để có được tiền đồ Tể tướng mà làm như thể hy sinh bản thân mình, thực ra là hy sinh vợ con của mình, chắc hẳn rồi Tế chấp đại nhân, trong lòng ngài đều biết rõ cả!"
Triệu Bá Ung trợn tròn mắt: "Ngươi ——!"
Triệu Bạch Ngư không có ý định bỏ qua cho ông: "Là người làm Tế chấp nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến giờ ngài vẫn không cách nào quên được chuyện đó, vậy là xuất phát từ việc vợ con bị tổn thương, hay bởi vì quá quan tâm sự trong trắng của mình bị một người đàn bà làm nhục?"
"Khụ!" Triệu Trường Phong suýt nữa là sặc nước miếng mà chết, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, quát lên: "Ngũ lang.
đệ biết mình đang nói chuyện với ai không? Lời mà đệ nói truyền ra ngoài chính là tội bất hiếu bất kính.
Ngự sử đài mà gấp sổ tổ cáo, dù có Lâm An quận vương thì quan đồ của đệ cũng chấm dứt từ đây đấy!"
Triệu Bạch Ngư ngước cao cằm, để lộ ra dáng vẻ không chịu khuất phục mà bọn họ chưa từng thấy: "Chết ta còn không sợ, chẳng lẽ phải sợ không thể thăng quan?"
Triệu Bá Ung gào lên: "Triệu Bạch Ngư, ngươi nhớ những lời hôm nay mình nói đi!"
Triệu Bạch Ngư nói rõ từng chữ: "Khắc sâu trong lòng."
Triệu Bá Ung giận đến nỗi tim cũng quặn đau: "Cút."
Triệu Bạch Ngư không nói hai lời quay người đi, coi như y uổng công đến Triệu phủ một chuyến, còn tưởng rằng ít nhất Triệu Bá Ung sẽ không bị cảm xúc ảnh hưởng, thì ra y đánh giá cao quá rồi.
Tạ thị dự thính bước ra, đỡ Triệu Bá Ung rồi nhẹ giọng trấn an, bà nháy mắt với Triệu Trường Phong, người nọ hiểu ý bèn vội vàng đuổi theo Triệu Bạch Ngư.
Đắn đo một lúc, Triệu Trường Phong mới nói: "Ta biết trong lòng đệ vẫn trách..."
"Không có." Triệu Bạch Ngư phủ nhận: "Đừng cứ mãi dùng những ý nghĩ mà các người cho là đúng để suy đoán ta nữa, vả lại huynh có thể phản bác lời ta nói lúc nãy sao?"
Triệu Trường Phong nhìn y chằm chằm: "Công chúa vào phủ cũng là lúc ta có thể nhớ chuyện.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng vẫn biết khi ấy triều cục khó khăn, thời thế không ổn định, dù là cha hay hai nhà Triệu, Tạ, thì bước đi bước nào cũng hiểm trở, chỉ cần lơ là sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.
Năm đó tiên đế có ý định phế Thái tử, cha lại là cánh tay đắc lực của Đông cung, Xương Bình công chúa và Thái tử lại là anh em ruột, vậy nên họ lợi dùng bà ấy để chia rẽ Đông cung...!Tình thế ngày ấy, không phải cha muốn lui là có thể lui."
Triệu Bạch Ngư dừng bước, xoay người nhìn hắn: "Triệu chỉ huy, ngài dừng bước đi.
Cùng là quan triều, không cùng chính kiến mà sinh ra vết rạn là chuyện thường tình, không cần phải lo ta vì vậy mà sẽ oán sẽ hận, nói không chừng về sau còn có cơ hội làm cộng sự."
"Chờ chút đã." Triệu Trường Phong đi đến trước mặt Triệu Bạch Ngư: "Phiền đệ tới cửa viếng thăm, ắt hẳn là đệ rất nóng lòng vì đại ngục.
Nếu như có cách, đệ cứ nói cho ta nghe cũng được, ta sẽ quay về khuyên cha giúp đỡ, dù sao cũng là việc thiện cứu người, tránh khỏi cảnh máu chảy thành sông."
Nếu như có mấy vị Tế chấp dẫn đầu, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Triệu Bạch Ngư không phải kiểu người tùy hứng, chuyện công là chuyện công, chuyện riêng là chuyện riêng, cảm xúc của Triệu Bá Ung bị kích thích là vì bị chuyện xưa làm ảnh hưởng, nhưng nếu tỉnh táo suy nghĩ thì quả thật không đáng, vậy nên y đã nói rõ kế hoạch sắp tới của mình ra.
Triệu Trường Phong ngạc nhiên: "Khuyên thẳng ngay miệng chẳng khác gì đổ dầu vào lửa, lấy thân nuôi cọp, ai dám hành động thiếu suy nghĩ? Đệ...!Ý tưởng của đệ hay, nhưng nó quá ngây thơ."
Có thể làm quan, đến cùng ai mới là người hồ đồ thật sự?
Là một Tế chấp đã dịnh đứng trên nhân thần, ai làm việc mà không phải nhìn trước ngó sau, vô cùng cẩn thận? Ngăn đại ngục, càng ít sóng gió càng tốt, nhưng muốn nhường cho bọn họ xung phong đi đầu thì khó như lên trời, quan làm lớn chỉ sợ bị liên lụy, sau lưng kẻ nào không có ba trăm gia quyến, bàn ngàn môn đảng, sĩ tộc mọc lên như rừng?
Ngay cả Triệu phủ cũng không chỉ có duy nhất một Triệu gia, bên dưới dây mơ rễ má với bao nhiêu môn đảng sĩ tộc, nếu không vì sao Triệu Bá Ung dù hận công chúa thấu xương nhưng lại dễ dàng tha thứ cho bà ta hưởng phúc ở Lưỡng Giang?
Triệu Bá Ung nhát gan hay là mềm lòng?
Ông ta chỉ sợ vươn tay quá dài, vả mặt Thiên tử, kéo một sợi tóc động đến cả người.
"Nghe lời ta khuyên, chớ nhúng tay vào đó.
Đại án lần này là ý của vua, ông ấy nhất định phải có cách xả giận, dù đệ có là Gia Cát tái thế, thì người đáng chết đệ cũng không bảo vệ được!"
"Ai đáng chết? Người vô tội đáng chết sao? Không đáng tội chết cũng phải chết sao? Thiên tử nói giết là giết, quốc pháp có cũng uổng, đó chính là quốc không phải quốc, pháp không hợp pháp, còn nói gì đến thịnh thế? Văn tướng chết răn, võ tướng chết trận, là một bề tôi cũng chỉ như vậy mà thôi!"
Triệu tam lang nghe tin Triệu Bạch Ngư tới phủ thăm hỏi thì vội vàng chạy đến, vừa vào đến cửa phủ đã nghe thấy được những lời lẽ khí thế như này, trong lòng xúc động, ấy vậy mà lại nghe đến ngây người tại chỗ.
Triệu Trường Phong xúc động không thua gì Triệu tam lang, trước đây hắn đã nghe tiếng Triệu Bạch Ngư đi Hoài Nam làm việc rất xuất sắc, nhưng dù có giỏi thế nào đi nữa thì qua lời của người kể chuyện, hình ảnh của Triệu Bạch Ngư vẫn không khớp với y trong trí nhớ của hắn, bây giờ nghe những lời như tuyên truyền giác ngộ này, cảm giác hình ảnh tiểu thanh thiên trong câu chuyện kia dường như đã trở nên chân thực.
"Đó là..." Triệu Trường Phong chăm chú đối mắt với Triệu Bạch Ngư: "Đó là lời chó má mà kẻ có học ngu dốt mới tin."
Hắn thường ở trong cấm cung, dù không nói nhiều, nhưng thấy nhiều rồi.
Hậu cung tranh đấu tàn khốc, huynh đệ hoàng thất tính kế lẫn nhau.
Trăm quan giao hữu che đi bảy phần, trong lời nói giấu kim.
Thiên tử nhìn như anh minh dung thứ, thực ra là bàng quang nhìn trăm quan triều đình ngươi dối ta gạt, luôn luôn nhúng tay làm rối lên, đẩy bên này một cái, động bên kia một chút, ai cũng có thể trở thành con cờ trong tay ông ấy, ai ai cũng là con cờ của vua.
Có ai thật lòng nghĩ cho người khác?
Lòng ai có thể chứa cả triều đình lẫn trăm họ?
Chính cha cũng thường dạy bọn họ, thân là nhân thần, cần phải suy nghĩ trù tính thật nhiều cách để bảo vệ mình, sau đó mới đến triều đình và trăm họ, có thể dành một phần tấm lòng cho dân cũng đã là một quan tốt rồi.
"Vậy coi như ta đọc sách trong bụng chó đi."
Triệu Bạch Ngư đáp xong bỏ đi ngay.
Triệu tam lang vô thức gọi: "Ngũ lang..."
Triệu Bạch Ngư giả điếc không nghe, bước chân không dừng lại.
Triệu tam lang siết chặt quả đấm, chạy đến chỗ Triệu Trường Phong, khó nén tức giận nói: "Đại ca, đệ không ngờ huynh có thể nói lời như vậy đấy! Đệ cứ nghĩ cha và huynh dù không phải người cao nghĩa, nhưng ít nhất phải là một vị quan tốt, một lòng một dạ vì triều đình, vì dân chúng!"
Triệu Trường Phong liếc nhìn Tam đệ ngây thơ: "Người tốt không thể làm quan.
Con cháu Triệu gia cũng không thể làm người tốt."
Triệu tam lang không phục: "Nhưng Triệu Bạch Ngư có thể."
Triệu Trường Phong: "Vậy nên y và Triệu gia mới kết thúc rồi."
Triệu tam lang bị chặn lời nghẹn họng, gã cúi thấp đầu, vô cùng phiền muộn.
***
Lúc Triệu Trường Phong quay về tiểu viện, lại bị Triệu Bá Ung gọi đến thư phòng, sau đó hắn đứng giữa phòng, nhìn Triệu Bá Ung viết đầy một bàn chữ, phê hơn nữa sổ con rồi mà cũng không chủ động lên tiếng.
"Một hồi lâu sau, Triệu Bá Ung mới hỏi: "Nó nói gì?"
Triệu Trường Phong: "Ai?"
Triệu Bá Ung đặt bút xuống, đan chéo mười ngón tay, ông nhìn Triệu Trường Phong một lúc rồi nói: "Lui xuống đi."
Triệu Trường Phong ho nhẹ hai tiếng nói xin lỗi: "Con nói.
Đệ ấy muốn Tế chấp ra mặt, dẫn dắt quan triều lấy lý do Tĩnh vương mưu triều soán vị, làm lung lay xã tắc quốc gia, khuyên bệ hạ phế bỏ di huấn của Thánh tổ, giết Tĩnh vương có trong tay đan thư thiết quyển."
Mi tâm Triệu Bá Ung giật giật, không phát biểu ý kiến.
Triệu Trường Phong thấy vậy nói tiếp: "Con cảm thấy ý tưởng này quá ngây thơ, đừng nói Tế chấp quyền cao chức trọng, tội gì phải tiếp xúc với rủi ro của bệ hạ, bảo trăm quan khuyên bệ hạ giết Tĩnh vương là có thể ngừng đại ngục ư, đúng là suy nghĩ đơn giản.
Tư Mã thị là Đông cung đều có dính dấp trong đó, huống chi những năm gần đây Đông cung hành động liên tục, án Tần vương lần trước còn muốn mượn Cấm quân cung nội trong tay con, nào ngờ bệ hạ nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Bệ hạ dễ dàng tha thứ cho Đông cung và Hoàng hậu đã là cực hạn rồi...!Tóm lại, lòng Triệu Bạch Ngư tốt, nhưng ý tưởng thì rất khó mà thực hiện được."
"Trừ cái này ra, nó còn nói gì nữa?"
"Không có —— " Triệu Trường Phong nhớ đến lời bị hắn ngó lơ: "Đúng rồi, Triệu Bạch Ngư còn nói, tội Tư Mã Kiêu tham ô hãy để y giải quyết.
An Hoài Đức đang nắm giữ chứng cứ, bọn họ chỉ muốn hại chết Đông cung, nhưng Triệu Bạch Ngư sẽ giải quyết thế nào?"
Triệu Bá Ung như có điều suy nghĩ: "Nó nói được lời này chứng tỏ trong lòng đã có dự tính.
Ban đầu cha cũng cảm thấy lạ, dù bệ hạ không quá coi trọng Triệu Bạch Ngư, nhưng vì sao người khuấy lật quan trường Hoài Nam lại là Trịnh Sở Chi? Triệu Bạch Ngư chủ thẩm án oan, hầu một công đường, Tư Mã Kiêu và Trịnh Sở Chi không nên xuất hiện cũng xuất hiện, còn lôi cả An Hoài Đức không đến hiện trường vào, đây là trùng hợp trời xui đất khiến thôi sao? Làm sao biết được đây không phải là âm mưu của Triệu Bạch Ngư?"
Triệu Trường Phong sững người: "Ngũ lang mưu tính được sâu xa đến vậy ạ?"
Triệu Bá Ung: "Khâm sai đến Hoài Nam, đầu óc và tâm tư của tất cả mọi người đều căng thẳng, trong lòng đương nhiên biết rõ dụng ý thật sự của bệ hạ khi phái Khâm sai đến, hẳn là họ đã đề phòng từ sớm.
Kết quả đại quan tam phẩm rối rít ngã ngựa, rơi vào trong nước đục, trái lại người trong tâm vòng xoáy thoắt cái đã leo lên bờ, không dính giọt nước nào, thoát thân sạch sẽ, người bình thường khó mà làm được như thế."
"Nó thông minh như vậy, nhưng có bản lĩnh hay không thì chưa biết." Triệu Bá Ung gõ bàn, nói với con trai cả: "Nếu như có thể xóa được tội danh tham ô của Tư Mã Kiêu thì sẽ cứu được một nửa quan viên trong danh sách đại ngục, ít nhiều gì bọn họ cũng từng lui tới Đông cung.
Tiếp theo là giải quyết đại họa Tĩnh vương trong lòng bệ hạ, giận cá chém thớt giết nhiều quan hơn nữa, cũng không bằng lấy ký do danh chính ngôn thuật giết Tĩnh vương, khiến cho bệ hạ càng cảm thấy sung sướng!"
Triệu Trường Phong: "Nói như vậy, cách của Triệu Bạch Ngư thật sự có thể dùng ạ?"
Triệu Bá Ung không nói, chỉ nhìn chằm chằm mặt bàn gỗ tử đàn, ưu tư trong lòng đã phức tạp đến cực điểm.
Là ông, ông cũng khó mà nghĩ ra được cách phá cục hoàn mỹ đến như vậy.
Mà cho dù ông có nghĩ ra được cách này, cũng sẽ không mạo hiểm đi cứu một người xa lạ không liên quan gì đến mình, dù cho "người xa lạ" đó là đồng liêu đã cùng làm quan với ông mười mấy năm.
Triệu Bạch Ngư, vì sao y lại có một người mẹ khốn nạn như vậy chứ?
***
Phủ Khu mật sứ.
Lư tri viện cung kính đưa Hoắc Kinh Đường đến cửa, Hoắc Kinh Đường khoát tay: "Bổn vương tin Lư lão là người thông minh.
Đến đây thôi, không cần tiễn nữa."
Lư tri viện đưa mắt nhìn bóng lưng Hoắc Kinh Đường biến mất, vừa xoay người lại, nụ cười trên mặt đã biến mất, quay về thư phòng suy nghĩ thật kỹ, sau đó thuật lại ý đồ của Lâm An quận vương cho phụ tá nghe.
Phụ tá cảm thấy khó hiểu: "Vị Lâm An quận vương này tự giao nộp binh quyền lên, thái độ thờ ơ không màng thế sự, trừ phi được bệ hạ sai phái, nếu không thì chỉ ở trong phủ nhàn rỗi, cũng không kết giao bè đảng, thậm chí rất ít khi qua lại với bộ hạ cũ.
Hôm nay làm như vậy là có ý gì?"
Một phụ tá khác nói: "Có phải hắn muốn nhân cơ hội này lôi kéo triều thần hay không? Lúc này hắn ra mặt, hơn ba trăm người còn sống sót kia đều sẽ thiếu tiểu quận vương ơn cứu mạng đấy."
Phụ tá: "Vậy mà hắn lại nhường cơ hội làm người tốt này cho Tri viện!"
Phụ tá cầm quạt lại nói: "Quan trường không có bí mật nào kín gió, nếu tiểu quận vương có lòng cứu quan triều, e là sẽ không chỉ tìm đến Tri viện mà sẽ còn đến nhờ những Tể tướng khác nữa."
Lư tri viện: "Hai ngày trước, ta có nghe nói Triệu Bạch Ngư đến Triệu phủ thăm hỏi, sau đó phát sinh tranh cái lớn với Triệu Bá Ung, nói không chừng là gây gổ vì chuyện này."
Phụ tá sững sốt một chút, hỏi: "Tri viện cho rằng cách này có thể không?"
Lư tri viện yên lặng chốc lát rồi đáp: "Ngựa chết thành ngựa sống, có thể cứu Đông cung, vì Uyển nhi, lão phu cũng phải gắng gượng mang bộ xương già này đến trước điện Thùy Củng quỳ một chuyến, vả lại cách đó cũng không phải không được."
***
Phủ phó Khu mật sứ.
Trên bàn cờ, cờ trắng bị cờ đen bao vây, Triệu Bạch Ngư nghĩ nát nước cả buổi trời, cuối cùng ném cờ trắng vào hũ trở lại, thoải mái cười một tiếng nhận thua: "Tài đánh cờ của đại nhân tuyệt vời, Bạch Ngư tự thẹn không bằng."
Trước mặt Triệu Bạch Ngư là Cao đồng Tri viện, một trong ba Tế chấp đương triều.
Cao đồng tri kéo sợi râu cằm, nhìn Triệu Bạch Ngư cười híp mắt nói: "Anh hùng xuất thiếu niên, đạt quan xứng phong hầu.
Với tài học của ngươi, chỉ cần ba năm thôi là có thể đỗ tiến sĩ, mà ngươi cũng chỉ mới mười chín, vẫn còn rất nhiều thời gian để làm lại.
Lần này không cần phải lo có người cản trở ngươi đi thi nữa, ngươi bái môn hạ của ta, ta nhất định bảo hộ ngươi một đường."
Triệu Bạch Ngư: "Bạch Ngư* tạ đại nhân đã khen ngợi, nhưng khoa thi không có công dụng gì nhiều.
Thay vì tranh vị tiến sĩ với ngàn vạn học sinh trong thiên hạ, làm lên từ tiểu quan cửu phẩm, chi bằng nhân lúc này tận dụng chức vụ đang có được, dành thêm thời gian đền đáp triều đình, làm chút chuyện giúp đỡ trăm họ, nhờ vậy cũng có thể để lại vị trí tiến sĩ cho người khác, coi như tích đức, đại nhân nói xem lý này có đúng hay không?"
(*) Thường thì ở cổ đại khi xưng tên với người khác trong một hội thoại người ta sẽ xưng tự chứ không xưng tên nhé.
Mà vì bé Cá của chúng ta không được đặt tên tự (rồi sẽ có thui đừng lo) nên bé đã xưng tên đó.
Ở một hai chương nào đó mình quên mất rồi, tác giả cũng từng nhầm lẫn giữa tên và tự của 2 nhân vật Hạ Quang Hữu và An Hoài Đức khi đã để 2 người xưng tên, dù không sửa lại nhưng chị ấy có đính chính rồi mà mình không edit thêm vào, nhưng nếu ai có để ý thì giờ hiểu rồi hen.
Cao đồng tri nhìn y cười: "Tiểu thanh thiên tâm thiện."
Triệu Bạch Ngư cũng cười: "Dân gian đồn bậy đồn bạ, khen nhầm Bạch Ngư thôi, đại nhân nhất định đừng coi là thật ạ."
Cao đồng tri nhìn bàn cờ thở dài: Ta cũng già rồi, chẳng biết từ khi nào mà đã làm quan ba mươi năm, đến được đây cũng coi như quyền khuynh triều đình, có điều làm quan ngày càng to, trái lại không có cái gan bàn trắng luận đen như tiểu Triệu đại nhân đây."
Triệu Bạch Ngư: "Ta cũng kính trọng Cao đại nhân, hai mươi năm trước một mình xông vào trại địch, trong vạn quân ngựa bắt thủ lĩnh giặc, khí nuốt ngàn dặm, lòng giấu triệu binh, không phải có gan lắm sao?"
Cao đồng tri nghe vậy thì cười to, ông làm quan trên đã nhiều năm, lời nịnh hót nào mà ông chưa từng nghe qua? Nhưng đây là lần đầu cam tâm tình nguyện đội mũ cao cho Triệu Bạch Ngư, tâm trạng còn vui sướng lạ thường.
"Hiếm thấy có tiểu bối nào nhớ đến chuyện cũ của lão phu.
Ôi, tên nhóc nhà ngươi còn có dũng khí không sợ chết khuyên kẻ trên, lão thất phu ta nghe còn sợ, sau khi truyền ra ngoài rồi nào còn mặt mũi nhìn mấy bô lão Giang Đông đây?"
Triệu Bạch Ngư lập tức đứng dậy, cúi người trước Cao đồng tri: "Bạch Ngư thay Cao đại nhân hành đại nghĩa!"
Cao đồng tri vươn một tay ra đỡ y: "Sắc trời cũng tối rồi, sao tiểu Triệu đại nhân không ở lại phủ dùng cơm tối đi?"
Triệu Bạch Ngư ngượng ngùng từ chối: "Nhà còn có người đợi, Nếu tối nay ta không về, chỉ sợ hắn xông vào phủ đại nhân, mạo phạm đến đại nhân và gia quyến thì không hay."
Cao đồng tri gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, nhà vừa có hãn thê vừa có hãn phu*, đúng là làm khó người ta.
(*) Ở đây ý nói cả quận vương và tiểu Triệu đại nhân đều là người khôn ngoan, nếu cả hai người cùng ở đó thì gia đình Cao đồng tri sẽ rất khó xử.
Đợi Triệu Bạch Ngư đi rồi, Cao phu nhân mới bước ra, vươn tay nghịch bàn cờ hỏi: "Được không?"
Cao đồng tri: "Có thể thử một lần."
"Từ ngày trước, quan triều đã luôn ép bệ hạ phải nghe theo đan thư thiết quyển mà Thánh tổ để lại, ông ấy không thể không nhịn cục tức mà bỏ qua cho Tĩnh vương, mà nay trong triều cũng có không ít quan dùng đủ loại đạo lý bức bách bệ hạ phải tuân theo tổ huấn, cứ để cho bọn họ tự vả miệng mình, khuyên bệ hạ giết Tĩnh vương đi, nếu là tôi, tôi sẽ vui đến nỗi đốt pháo ăn mừng suốt ba ngày ba đêm luôn ấy chứ."
Đám người kia đứng trên lập luận đạo đức cao khuyên ngươi thông cảm cho kẻ thù của mình, đột nhiên một ngày quay lại cầu xin ngươi đừng lương thiện nữa, cũng đừng nương tay giết chết con mẹ nó kẻ thù đi, chẳng lẽ không vui ngất trời hay sao?
Cao phu nhân khẽ cười: "Đúng là làm khó tiểu thanh thiên phải nghĩ ra chiêu độc quá mà."
Cả buổi trời không nghe thấy Cao đồng tri đáp lời, Cao phu nhân giương mắt nhìn lại, hiểu rõ mồn một y hệt như con sâu trong bụng chồng, hỏi: "Ghen tị với Trần thị lang có được học sinh như vậy sao?"
Cao đồng tri liếc mắt hờ hững với Cao phu nhân một cái: "Kẻ làm con còn nhận người ngoài làm cha được, huống chi là thầy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, ai cũng có điểm tốt để mình học hỏi đấy thôi*."
(*) Nguyên văn三人行必有我师: nghĩa là trong ba người đi cùng nhau chắc chắn sẽ có người là thầy, có chỗ đáng để mình học hỏi người đó.
(Cảm ơn bạn Juyune Yu đã giải nghĩa giúp mình).
Cao phu nhân cười không dứt, biết Cao đồng trí đánh giá Triệu Bạch Ngư rất cao nhưng vẫn phải trêu ghẹo ông bằng được: "Triệu Bạch Ngư ấy, thằng bé này thế nào?"
Cao đồng tri yên lặng hồi lâu, đáp: "Đa trí cận yêu*, lòng như Bồ Tát."
(*) Đa trí cận yêu - 智多近妖: trí khôn xuất sắc vượt trổi, gần như là một con quái vật.
***
Trong triều, hơn nửa đại quan Tể tướng nhất phẩm là bị thuyết phục, đến Lư tri viện cũng bị thuyết phục giống như kéo theo cả Đông cung, cấp trên để lộ ý đồ, quan triều dưới trướng tự dưng nhanh chóng bắt lấy cái phao cứu mạng, cực kì hưởng ứng.
Chỉ có Chương thị trung mong chờ đại ngục là còn chẳng hay biết gì, viết cả danh sách quan viên mà mình chuẩn bị cất nhắc vào tấu chương, đã đưa vào điện Diên Hòa.
Lúc lâm triều, một đám triều thần chờ ngoài điện, thấy cấp trên hoặc đồng liêu lập tức chào hỏi nhau, hai ba người tụ lại thành nhóm nhỏ, ung dung trò chuyện, không thấy buồn phiền lẫn sợ hãi như hai ngày trước nữa như thể chẳng có đại án Hoài Nam và đại ngục vậy.
Chẳng lẽ ông đang nằm mơ?
Chương thị trung hoài nghi, bước đến gần Triệu tế chấp định chắp tay hỏi, người nọ đột nhiên phất áo mũ xoay người, sau đó sải bước vào điện Thùy Củng, hóa ra đã đến giờ vào triều, các quan triều lục tục tiến vào điện chờ Nguyên Thú đế xuất hiện.
Quá trình tảo triều vẫn diễn ra như thường, đến tảng sáng, Nguyên Thú đế mới nhắc tới tiến triển đại án Hoài Nam.
Quan chủ thẩm Trịnh Sở Chi bước ra khỏi hàng tấu bẩm: "Hồi bẩm bệ hạ, thần ngày dài đêm thâu không lơ là truy xét và thấm vấn, rốt cuộc cũng hỏi ra được chân tướng, An Hoài Đức đúng là bộ hạ cũ của Tĩnh vương, giả vờ quy phục Đông cung, mượn tên tuổi của Đông cung để tham ô bạc chữa sông, cậy chức quyền đóng binh..."
Nhắc đến chuyện lão ta làm theo lời Tĩnh vương sát hại cả nhà họ Hoàng ở Giang Nam là để cướp đoạt huyết phách ngàn năm, trong mắt Nguyên Thú đế ánh lên lửa giận, nắm đấm co chặt, lòng bàn tay bị hằn dấu chảy máu.
Chuyện này còn làm cho Nguyên Thú đế giận hơn cả lúc đầu khi nghe được chuyện Tĩnh vương đóng binh.
"...! Đồng thời, thần cũng đã lệnh cho người hạch toán sổ sách trong tay An Hoài Đức, xác nhận đó là sổ giả mới được làm cách đây không lâu, có nhiều số liệu mật không khớp với thuế thu của Hoài Nam bao năm qua, vì vậy thần chắc chắn An hoài Đức xác nhận Tư Mã Kiêu tham ô thuế Hoài Nam chính là bêu xấu, mượn cớ này cắn càn Đông cung, lay chuyển vị trí trữ quân, ý đồ dùng tội bè đảng cấu kết để tấn công triều đình và quan trường Hoài Nam —— " Trịnh Sở Chi đột nhiên cao giọng nói, lời lẽ và sắc mặt tràn trề chính nghĩa: "Lòng mưu triều soán vị của Tĩnh vương bất tử, ý đồ mưu hại mệnh quan triều đình, làm lung lay giang sơn xã tắc, tội lỗi vô cùng ác ôn, tội chết không thể dung thứ, xin bệ hạ trị nghiêm!"
Nguyên Thú đế cứ nghĩ rằng phản ứng của bọn họ vẫn y như cũ, trên mặt phủ đầy sương lạnh, chỉ chờ đợi quan triều khuyên can, sát ý trong lòng đã lao đến vùn vụt.
Đúng như dự đoán, Triệu Bá Ung bước ra khỏi hàng: "Từ khi bệ hạ còn là trữ quân Đông cung, Tĩnh vương đã mơ ước ngôi vị hoàng đế, đến khi bệ hạ kế thừa đại thống, Tĩnh vương vẫn không ngừng gian trá, nhiều lần hành động uy hiếp đến sự ổn định của triều đình, chắc chắn là vì trong tay có đan thư thiết quyển mà Thánh tổ đặc biệt ban cho, cùng với Thánh thượng nhân từ niệm tình anh em nên lần lượt nhận được khoan hồng.
Thánh tổ gia miệng vàng lời ngọc, Thiên tử nói vậy, cũng là gia quy tổ huấn không thể làm trái, thế nhân tuân theo gia pháp là lẽ thường, là hiếu đạo, Thiên tử tuân theo tổ huấn là vì nước, vì dân..."
Đấy, lại thế nữa!
Không tuân theo tổ huấn, không buông tha cho Tĩnh vương thì ông là kẻ bất hiếu bất nghĩa, sẽ lưu lại tiếng sấu với nước với nhà, nhưng sao bọn họ không mở to mắt ra mà xem Tĩnh vương làm như thế coi là việc con người có thể làm hay sao?
Tất cả những việc mà Tĩnh vương gây ra kia, tùy tiện lôi một việc ra cũng đủ khiến cho lão ta bị lăng trì xử chết rồi!
Nguyên Thú đế nổi cơn tam bành, con ngươi đỏ bừng, đến giờ đã không còn kiềm chế được sát ý nữa, lại nghe thấy Triệu Bá Ung nói thế này: "Nhưng cứ theo nề nếp cũ mãi, thì không ngừng phát triển thay đổi không hợp với Thiên gia, càng không hợp với một vương triều có xu hướng hưng thịnh, thánh nhân có nói Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu*, tiền triều có tội với chiếu thư của mình, chính lệnh của Thiên tử cũng không hẳn là không có sai sót, cho dù là di huấn của Thánh tổ thì cũng có chỗ không hợp lý, vậy nên phải tìm cách khắc phục nó, hoặc là phế trừ."
(*) Câu này có nghĩa là sự vật phát triển tới cực điểm khi đến cùng tận, thì tất phải biến hóa, sau khi biến hóa thì phải thông đạt, nhờ thông đạt mà được dài lâu.
Nguyên Thú đế:...!Ờ?
Triệu Bá Ung hùng hồn đáp: "Hành động của Tĩnh vương chồng chất tội lỗi cao ngút trời, nếu như không xử lý theo quốc pháp, không trừng trị nghiêm hình, quốc pháp còn có oai phong của nỏ không? Kỷ luật nghiêm minh kia có còn ai chấp nhận nghe theo không? Trăm họ vẫn sẽ tuân theo pháp luật hay sao? Do đó —— "
Sắc mặt Nguyên Thú đế khẽ biến, vậy thì tốt quá rồi.
"Thần khẩn cầu bệ hạ xử tử Tĩnh vương để răn đe!".