Đều Thời Đại Nào Rồi
Chương 102: Pháo hoa năm ngoái 2
Edit: phuong_bchii
________________
"Mình nói, hình tượng của cậu là người lái xe ba bánh à? Cần Thái nghĩ thế nào vậy? Cậu sao mà đạp được xe ba bánh?" Bành Hướng Chi cau mày, Kỷ Tiểu Tranh này vai không thể khiêng tay không thể xách, đạp xe ba bánh giao hai két bia, đừng chọc cười nữa.
"Vì sao em ấy lại cảm thấy cậu giỏi đến mức giao hàng?" Bành Hướng Chi tò mò quan sát Kỷ Minh Tranh, "Trong lòng em ấy, cậu không phải là Barbie Kim Cương chứ? Dưới áo blouse trắng toàn là cơ bắp."
Kỷ Minh Tranh chậm rãi thêm củi: "Cậu trong mắt em ấy, vỏ hạt dưa cũng không phun sạch được."
"Mình rất muốn đánh nhau với em ấy."
Bành Hướng Chi có chút xao động, tiếp tục nói: "Hơn nữa em ấy còn có nội hàm với cậu."
"Em ấy cứ phàn nàn với mình phòng khám của cậu đắt, bây giờ cố ý viết đổi răng hai tệ một cái."
"Hai tệ không thể đổi răng." Kỷ Minh Tranh nói.
"Đúng vậy, không có thường thức." Bành Hướng Chi bĩu môi.
"Ừ."
Bành Hướng Chi trêu ghẹo xong, rất vui vẻ, xách bút vẽ một vòng tròn ở chỗ "hai tệ", tìm một tư thế thoải mái, cùng Kỷ Minh Tranh tiếp tục xem.
......
Ngày đó sắp đóng cửa, Kỷ Tình Tình mới đạp xe ba bánh trở về, Bành Vân vừa đạp cửa cuốn, vừa ngáp: "Em gái, đừng nhóm lửa nữa, không có ai đâu, chút quỷ này cũng không có một ai."
Nàng vô cùng quen thuộc với lưu lượng người ở đây, bởi vậy mới có thể tan ca đúng giờ.
"Chỗ này, quản lý đô thị tới dày lắm, nếu không em nói bên ngoài khu này, còn có thể sạch sẽ đến mức cho em đạp ba bánh tới đây chiếm quán à?" Bành Vân ném ví tiền nhỏ, khuyên cô, "Em xem những người cùng em chạy trốn, đều là người trong ngõ nhỏ bên cạnh, người nơi đó cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, hai người vừa mới cùng chạy, hẳn là đã trao đổi qua tình cảm rồi, em nhìn mấy ông kia xem, xanh xao vàng vọt."
"Nếu em muốn bày sạp, còn phải ở cửa số hai." Bành Vân nói.
"Cửa số hai, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" Kỷ Tình Tình hỏi.
"Làm sao chị biết, em nướng xiên hay là chị nướng xiên?" Bành Vân vui vẻ, "Em đừng tố cáo chị, ngày đầu tiên em ra ngoài bày sạp à, xem em ngượng tay kìa."
"Của ông ngoại em," Kỷ Tình Tình nói, "Ông ngoại em làm không được, em tiếp tục làm, nhưng em nướng xiên ăn rất ngon, em từ nhỏ đã theo ông ngoại nướng rồi."
"Vậy em cho chị một cái, nướng cánh trong, thêm một xiên vỏ điều, nhìn em đuổi tới đuổi lui thật không dễ dàng." Bành Vân đứng bên cạnh cô.
"Lửa này không được, ngày mai đi chị, ngày mai em đến nướng cho chị sớm một chút." Kỷ Tình Tình nói.
"Ôi, ngoan," Bành Vân xoay người muốn đi, "Em cũng mau trở về đi, cô gái mọi nhà."
"Ừm." Kỷ Tình Tình thu dọn một chút, đạp ba bánh đi.
Bành Vân đạp giày cao gót tiếp tục ném ví tiền, lại quay đầu nhìn cô gái một cái, vẫn đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như hơi không để ý sẽ bị túm xuống.
Ngày hôm sau Kỷ Tình Tình quả nhiên tới rất sớm, Bành Vân đúng hẹn mua hai xiên, thấy cô thuần thục quét dầu, rắc nguyên liệu, thơm nức mũi, khiến cho người ta thèm chảy nước miếng, lại nếm cánh gà kia, ngoài mềm trong mềm, mùi vị rất thấm, nhưng một chút cũng không có vị nặng của dầu muối kém chất lượng, vừa vặn.
"Chị, được không?" Kỷ Tình Tình giơ cây quét dầu, hỏi.
"Ngon ngon, thật sự ngon."
Kỷ Tình Tình quét khoai tây, cười.
Nàng cười rộ lên vậy mà có hai má lúm đồng tiền, rất thuần lương, rất đáng yêu.
Bành Vân đột nhiên tò mò, ngậm cánh gà hỏi cô: "Em bao nhiêu tuổi?"
"22."
"Tốt nghiệp đại học rồi?"
"Tốt nghiệp cao đẳng."
"Sao không tìm việc?"
"Thích xiên nướng," Kỷ Tình Tình nói, "Sau này muốn mở một tiệm thịt nướng."
Ngược lại rất ít thấy thanh niên bây giờ thích bày sạp, Bành Vân cảm thấy rất thú vị, từ trên quầy lấy ra mấy tờ tiền lẻ trả cho cô, Kỷ Tình Tình nhận, còn nói: "Cảm ơn chị."
"Vừa nhìn em đã biết làm ăn không tốt," Bành Vân nói, "Làm ăn lễ phép cũng không tốt. Chị đã thấy người làm ăn tốt nhất, tính tình tệ lắm, ai dám nói xiên của anh ta không ngon, anh ta chửi tận ba con phố."
Kỷ Tình Tình không để ý tới ngụy biện của nàng, lại thêm một chút dầu vào bát: "Chị bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chị 32 rồi."
"Một mình à?"
"Ly hôn," Bành Vân nói, "Ly hôn năm ngoái."
"Tại sao?" Kỷ Tình Tình nhìn nàng.
"Tên đàn ông chó làm bậy," Bành Vân nghiến răng nghiến lợi, "Người khác tìm tiểu tam, hắn tìm đại tam, lúc chị bắt gian, còn tưởng rằng là một cô gái trẻ, xốc chăn lên, lập tức gọi một tiếng chị."
"Nhìn qua hơn bốn mươi mấy." Bành Vân tự khẳng định gật đầu.
"Phụt," Kỷ Tình Tình cảm thấy rất thú vị, "Chị bắt gian còn gọi chị à?"
"Đúng vậy, chị bắt gian cũng rất lễ phép, cho nên chị bắt gian cũng uổng phí."
"Tại sao?"
"Da mặt dày, bị bắt còn muốn kiện chị, muốn chị ra khỏi nhà, chị còn đặc biệt chạy đến thành phố thưa kiện, tên đàn ông kia nói tình cảm với chị không tan vỡ, chị cười, nói hắn trần truồng nằm trên giường với người khác, muốn hai bọn chị không tan vỡ, vậy cô ta là tới gia nhập cửa hàng tạp hóa của chị sao?"
"Giằng co hơn nửa năm, cuối cùng cũng ly hôn, cũng không bồi thường tiền cho chị, trước khi kết hôn chị có một quầy bán đồ ăn vặt, sau khi kết hôn vẫn là một quầy bán đồ ăn vặt."
Bành Vân cười, mắt phượng híp híp, nhìn rất quyến rũ.
"Nhưng hiện tại thịnh hành mua sắm qua mạng, kinh doanh cũng kém hơn mấy năm trước." Cũng chỉ bán chút thuốc lá bán chút rượu, đứa nhỏ chạy xuống kéo tủ kẹo nói trong nhà không có xì dầu, hoặc là cô gái ướt đầu nói chị lấy chai dầu gội đầu.
"Chị," thời gian còn sớm, không có người nào, Kỷ Tình Tình chuyển băng ghế ngồi xuống, tò mò liếc mắt nhìn Bành Vân, "Chị uốn cái đầu này, tốn bao nhiêu tiền?"
Tóc Bành Vân xoăn dài kiểu mì tôm, mẹ Kỷ Tình Tình cũng từng uốn, nhưng cứng nhắc có chút quê mùa, mà ở trên người Bành Vân không quê mùa, rất phong tình, rất tự nhiên.
Bành Vân nghe ra, cô gái khen mình, nàng híp mắt cười, nhướng mày vươn hai ngón tay.
"Hai mươi à?"
"Phì, hai mươi em có thể cắt tóc sao? Hai trăm."
"À," Kỷ Tình Tình gật đầu, "Trước kia em cắt tóc, chỉ có năm tệ."
"Trước kia?"
"Đã lâu không cắt rồi, muốn nuôi tóc bán, trước kia từng bán, bán tám mươi, cũng không uốn nổi một cái đầu."
Ôi, Bành Vân trìu mến, cô gái của mọi nhà, sao lại nghèo thành như vậy.
"Nhà em làm gì?" Nàng quạt hương bồ hỏi.
"Ba em mất sớm, mẹ em tái hôn, em sống với ông bà ngoại," cô giống như biết Bành Vân muốn hỏi gì, cúi đầu xiên khoai tây, "Không nghèo, cũng cho em đi học, chỉ là người già tương đối tiết kiệm."
Trong lúc nói chuyện có người đi vào mua thuốc lá, quần áo thể thao, tay áo thật dài che mũi: "Hồng tháp sơn."
Bành Vân liếc mắt một cái: "Mua cho ba cậu hay tự mình hút?"
"Ba tôi." Giọng nam non nớt, ấp úng.
"Vớ vẩn," Bành Vân cười cậu ta, "Tôi gọi điện thoại cho ba cậu."
Thiếu niên buông ống tay áo xuống, lẩm bẩm một câu "Làm ăn cũng không làm", lại chạy.
Bành Vân dựa vào quầy vui vẻ, vừa quay đầu lại, quản lý đô thị lại tới, Kỷ Tình Tình đạp xe ba bánh lại luống cuống tay chân chạy trốn.
Nàng và Kỷ Tình Tình quen nhau như vậy.
Cô gái này, không chịu đổi chỗ, mỗi ngày đến chỗ nàng báo danh, thật đúng là đợi được học sinh của cô.
Có lúc làm ăn tốt, tìm Bành Vân giúp cô thối tiền, có lúc không để ý tới, Bành Vân còn giơ hộp nhỏ giúp cô thu tiền thối tiền, Kỷ Tình Tình giống như nghe lọt tai lời ngụy biện nàng nói "Rất có lễ phép không kiếm được tiền", cũng không nói cám ơn, ngay lúc rảnh rỗi, giơ một xiên cánh gà, hoặc là khoai lang, đưa cho Bành Vân.
Chỉ cần Bành Vân nói ngon, cô liền rất vui vẻ.
Bành Vân gặm cánh gà, nhìn cô bị quản lý đô thị đuổi tới đuổi lui, xe ba bánh loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng, có lúc thùng dầu rơi xuống, bánh xe lăn bánh, Bành Vân giúp cô thu lại.
Lúc không buôn bán, hai người ngồi ở trước cửa hàng, Bành Vân nghe Kỷ Tình Tình nói với cô những kiến thức trong đại học, nàng chưa từng học đại học, tốt nghiệp trung học cũng không học, bảo Kỷ Tình Tình cho nàng xem ảnh chụp trong trường.
"Cao cấp." Bành Vân nhai vỏ khoai nói.
Quen biết gần một tháng, Bành Vân mới biết được, chí hướng của cô gái không phải là thịt nướng, dì cô nhờ người tìm việc làm cho cô ở nhà máy rượu trong thành phố, người ta nói đã đủ người rồi, tháng hai sang năm mới có hi vọng, bảo ở nhà chờ.
Mấy tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nên Kỷ Tình Tình đi ra bày sạp.
"Lừa chị." Bành Vân trợn trắng mắt với cô, tiểu cô nương, ngay từ đầu còn nói dối.
"Dì em nói, không nên nói với người khác chuyện liên quan đến tìm nhà máy rượu, sợ bị tố cáo." Kỷ Tình Tình giải thích.
Bành Vân híp mắt cười: "Vậy sao bây giờ em lại nói với chị?"
Kỷ Tình Tình lau mặt, không nói gì.
Buổi tối hôm đó quản lý đô thị bảy giờ mới đến, Kỷ Tình Tình lửa cháy đang vượng, bị đánh trở tay không kịp, Bành Vân có chút lo lắng nhìn chở than đi, lại thu lại thùng cho cô, đặt ở cửa tiệm.
Tám giờ không trở về, chín giờ không trở về, Bành Vân "chậc" vài tiếng cũng không nỡ đóng cửa, đèn điện sáng đã lâu có chút không chịu nổi gánh nặng, lúc thì vàng lúc thì trắng, Bành Vân ngồi ở phía sau quầy, muốn gọi điện thoại cho cô.
Vẫn là thôi, tốn tiền điện, còn phải tốn tiền điện thoại, cảm giác có chút lỗ.
Mười giờ, Kỷ Tình Tình trở lại, đẩy xe ba bánh khập khiễng.
Bành Vân "cọ" một cái đứng dậy, đuổi theo: "Sao vậy?"
Quần jean rách, máu dính bùn.
"Ngã rồi." Kỷ Tình Tình nói.
"Ôi trời," Bành Vân cúi đầu nhìn, cái này ngã không nhẹ nha, "Chị đã nói rồi, chiếc ba bánh này em cưỡi lung lay lung lay, sớm muộn gì cũng ngã."
Kỷ Tình Tình chớp mắt nhìn nàng, sáng ngời: "Nhưng em đỡ xe, đồ bên trên cũng không rơi."
"Em còn rất đắc ý." Bành Vân cười cô.
"Xe mì phía trước em cả người lẫn xe đều bị ngã, em bị giật mình, nên mới ngã."
"Đúng vậy, trách anh ta," Bành Vân ngồi xổm xuống, nhìn vết thương của cô, "Em đây sao về nhà được, xe cũng không đi được."
"Lên nhà chị đi, chị xử lý vết thương cho," nàng đứng lên, "Nhà chị ở ngã tư phía trước, đi không tới mấy bước."
"Cám ơn chị." Kỷ Tình Tình lộ ra má lúm đồng tiền.
________________
"Mình nói, hình tượng của cậu là người lái xe ba bánh à? Cần Thái nghĩ thế nào vậy? Cậu sao mà đạp được xe ba bánh?" Bành Hướng Chi cau mày, Kỷ Tiểu Tranh này vai không thể khiêng tay không thể xách, đạp xe ba bánh giao hai két bia, đừng chọc cười nữa.
"Vì sao em ấy lại cảm thấy cậu giỏi đến mức giao hàng?" Bành Hướng Chi tò mò quan sát Kỷ Minh Tranh, "Trong lòng em ấy, cậu không phải là Barbie Kim Cương chứ? Dưới áo blouse trắng toàn là cơ bắp."
Kỷ Minh Tranh chậm rãi thêm củi: "Cậu trong mắt em ấy, vỏ hạt dưa cũng không phun sạch được."
"Mình rất muốn đánh nhau với em ấy."
Bành Hướng Chi có chút xao động, tiếp tục nói: "Hơn nữa em ấy còn có nội hàm với cậu."
"Em ấy cứ phàn nàn với mình phòng khám của cậu đắt, bây giờ cố ý viết đổi răng hai tệ một cái."
"Hai tệ không thể đổi răng." Kỷ Minh Tranh nói.
"Đúng vậy, không có thường thức." Bành Hướng Chi bĩu môi.
"Ừ."
Bành Hướng Chi trêu ghẹo xong, rất vui vẻ, xách bút vẽ một vòng tròn ở chỗ "hai tệ", tìm một tư thế thoải mái, cùng Kỷ Minh Tranh tiếp tục xem.
......
Ngày đó sắp đóng cửa, Kỷ Tình Tình mới đạp xe ba bánh trở về, Bành Vân vừa đạp cửa cuốn, vừa ngáp: "Em gái, đừng nhóm lửa nữa, không có ai đâu, chút quỷ này cũng không có một ai."
Nàng vô cùng quen thuộc với lưu lượng người ở đây, bởi vậy mới có thể tan ca đúng giờ.
"Chỗ này, quản lý đô thị tới dày lắm, nếu không em nói bên ngoài khu này, còn có thể sạch sẽ đến mức cho em đạp ba bánh tới đây chiếm quán à?" Bành Vân ném ví tiền nhỏ, khuyên cô, "Em xem những người cùng em chạy trốn, đều là người trong ngõ nhỏ bên cạnh, người nơi đó cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, hai người vừa mới cùng chạy, hẳn là đã trao đổi qua tình cảm rồi, em nhìn mấy ông kia xem, xanh xao vàng vọt."
"Nếu em muốn bày sạp, còn phải ở cửa số hai." Bành Vân nói.
"Cửa số hai, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" Kỷ Tình Tình hỏi.
"Làm sao chị biết, em nướng xiên hay là chị nướng xiên?" Bành Vân vui vẻ, "Em đừng tố cáo chị, ngày đầu tiên em ra ngoài bày sạp à, xem em ngượng tay kìa."
"Của ông ngoại em," Kỷ Tình Tình nói, "Ông ngoại em làm không được, em tiếp tục làm, nhưng em nướng xiên ăn rất ngon, em từ nhỏ đã theo ông ngoại nướng rồi."
"Vậy em cho chị một cái, nướng cánh trong, thêm một xiên vỏ điều, nhìn em đuổi tới đuổi lui thật không dễ dàng." Bành Vân đứng bên cạnh cô.
"Lửa này không được, ngày mai đi chị, ngày mai em đến nướng cho chị sớm một chút." Kỷ Tình Tình nói.
"Ôi, ngoan," Bành Vân xoay người muốn đi, "Em cũng mau trở về đi, cô gái mọi nhà."
"Ừm." Kỷ Tình Tình thu dọn một chút, đạp ba bánh đi.
Bành Vân đạp giày cao gót tiếp tục ném ví tiền, lại quay đầu nhìn cô gái một cái, vẫn đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như hơi không để ý sẽ bị túm xuống.
Ngày hôm sau Kỷ Tình Tình quả nhiên tới rất sớm, Bành Vân đúng hẹn mua hai xiên, thấy cô thuần thục quét dầu, rắc nguyên liệu, thơm nức mũi, khiến cho người ta thèm chảy nước miếng, lại nếm cánh gà kia, ngoài mềm trong mềm, mùi vị rất thấm, nhưng một chút cũng không có vị nặng của dầu muối kém chất lượng, vừa vặn.
"Chị, được không?" Kỷ Tình Tình giơ cây quét dầu, hỏi.
"Ngon ngon, thật sự ngon."
Kỷ Tình Tình quét khoai tây, cười.
Nàng cười rộ lên vậy mà có hai má lúm đồng tiền, rất thuần lương, rất đáng yêu.
Bành Vân đột nhiên tò mò, ngậm cánh gà hỏi cô: "Em bao nhiêu tuổi?"
"22."
"Tốt nghiệp đại học rồi?"
"Tốt nghiệp cao đẳng."
"Sao không tìm việc?"
"Thích xiên nướng," Kỷ Tình Tình nói, "Sau này muốn mở một tiệm thịt nướng."
Ngược lại rất ít thấy thanh niên bây giờ thích bày sạp, Bành Vân cảm thấy rất thú vị, từ trên quầy lấy ra mấy tờ tiền lẻ trả cho cô, Kỷ Tình Tình nhận, còn nói: "Cảm ơn chị."
"Vừa nhìn em đã biết làm ăn không tốt," Bành Vân nói, "Làm ăn lễ phép cũng không tốt. Chị đã thấy người làm ăn tốt nhất, tính tình tệ lắm, ai dám nói xiên của anh ta không ngon, anh ta chửi tận ba con phố."
Kỷ Tình Tình không để ý tới ngụy biện của nàng, lại thêm một chút dầu vào bát: "Chị bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chị 32 rồi."
"Một mình à?"
"Ly hôn," Bành Vân nói, "Ly hôn năm ngoái."
"Tại sao?" Kỷ Tình Tình nhìn nàng.
"Tên đàn ông chó làm bậy," Bành Vân nghiến răng nghiến lợi, "Người khác tìm tiểu tam, hắn tìm đại tam, lúc chị bắt gian, còn tưởng rằng là một cô gái trẻ, xốc chăn lên, lập tức gọi một tiếng chị."
"Nhìn qua hơn bốn mươi mấy." Bành Vân tự khẳng định gật đầu.
"Phụt," Kỷ Tình Tình cảm thấy rất thú vị, "Chị bắt gian còn gọi chị à?"
"Đúng vậy, chị bắt gian cũng rất lễ phép, cho nên chị bắt gian cũng uổng phí."
"Tại sao?"
"Da mặt dày, bị bắt còn muốn kiện chị, muốn chị ra khỏi nhà, chị còn đặc biệt chạy đến thành phố thưa kiện, tên đàn ông kia nói tình cảm với chị không tan vỡ, chị cười, nói hắn trần truồng nằm trên giường với người khác, muốn hai bọn chị không tan vỡ, vậy cô ta là tới gia nhập cửa hàng tạp hóa của chị sao?"
"Giằng co hơn nửa năm, cuối cùng cũng ly hôn, cũng không bồi thường tiền cho chị, trước khi kết hôn chị có một quầy bán đồ ăn vặt, sau khi kết hôn vẫn là một quầy bán đồ ăn vặt."
Bành Vân cười, mắt phượng híp híp, nhìn rất quyến rũ.
"Nhưng hiện tại thịnh hành mua sắm qua mạng, kinh doanh cũng kém hơn mấy năm trước." Cũng chỉ bán chút thuốc lá bán chút rượu, đứa nhỏ chạy xuống kéo tủ kẹo nói trong nhà không có xì dầu, hoặc là cô gái ướt đầu nói chị lấy chai dầu gội đầu.
"Chị," thời gian còn sớm, không có người nào, Kỷ Tình Tình chuyển băng ghế ngồi xuống, tò mò liếc mắt nhìn Bành Vân, "Chị uốn cái đầu này, tốn bao nhiêu tiền?"
Tóc Bành Vân xoăn dài kiểu mì tôm, mẹ Kỷ Tình Tình cũng từng uốn, nhưng cứng nhắc có chút quê mùa, mà ở trên người Bành Vân không quê mùa, rất phong tình, rất tự nhiên.
Bành Vân nghe ra, cô gái khen mình, nàng híp mắt cười, nhướng mày vươn hai ngón tay.
"Hai mươi à?"
"Phì, hai mươi em có thể cắt tóc sao? Hai trăm."
"À," Kỷ Tình Tình gật đầu, "Trước kia em cắt tóc, chỉ có năm tệ."
"Trước kia?"
"Đã lâu không cắt rồi, muốn nuôi tóc bán, trước kia từng bán, bán tám mươi, cũng không uốn nổi một cái đầu."
Ôi, Bành Vân trìu mến, cô gái của mọi nhà, sao lại nghèo thành như vậy.
"Nhà em làm gì?" Nàng quạt hương bồ hỏi.
"Ba em mất sớm, mẹ em tái hôn, em sống với ông bà ngoại," cô giống như biết Bành Vân muốn hỏi gì, cúi đầu xiên khoai tây, "Không nghèo, cũng cho em đi học, chỉ là người già tương đối tiết kiệm."
Trong lúc nói chuyện có người đi vào mua thuốc lá, quần áo thể thao, tay áo thật dài che mũi: "Hồng tháp sơn."
Bành Vân liếc mắt một cái: "Mua cho ba cậu hay tự mình hút?"
"Ba tôi." Giọng nam non nớt, ấp úng.
"Vớ vẩn," Bành Vân cười cậu ta, "Tôi gọi điện thoại cho ba cậu."
Thiếu niên buông ống tay áo xuống, lẩm bẩm một câu "Làm ăn cũng không làm", lại chạy.
Bành Vân dựa vào quầy vui vẻ, vừa quay đầu lại, quản lý đô thị lại tới, Kỷ Tình Tình đạp xe ba bánh lại luống cuống tay chân chạy trốn.
Nàng và Kỷ Tình Tình quen nhau như vậy.
Cô gái này, không chịu đổi chỗ, mỗi ngày đến chỗ nàng báo danh, thật đúng là đợi được học sinh của cô.
Có lúc làm ăn tốt, tìm Bành Vân giúp cô thối tiền, có lúc không để ý tới, Bành Vân còn giơ hộp nhỏ giúp cô thu tiền thối tiền, Kỷ Tình Tình giống như nghe lọt tai lời ngụy biện nàng nói "Rất có lễ phép không kiếm được tiền", cũng không nói cám ơn, ngay lúc rảnh rỗi, giơ một xiên cánh gà, hoặc là khoai lang, đưa cho Bành Vân.
Chỉ cần Bành Vân nói ngon, cô liền rất vui vẻ.
Bành Vân gặm cánh gà, nhìn cô bị quản lý đô thị đuổi tới đuổi lui, xe ba bánh loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng, có lúc thùng dầu rơi xuống, bánh xe lăn bánh, Bành Vân giúp cô thu lại.
Lúc không buôn bán, hai người ngồi ở trước cửa hàng, Bành Vân nghe Kỷ Tình Tình nói với cô những kiến thức trong đại học, nàng chưa từng học đại học, tốt nghiệp trung học cũng không học, bảo Kỷ Tình Tình cho nàng xem ảnh chụp trong trường.
"Cao cấp." Bành Vân nhai vỏ khoai nói.
Quen biết gần một tháng, Bành Vân mới biết được, chí hướng của cô gái không phải là thịt nướng, dì cô nhờ người tìm việc làm cho cô ở nhà máy rượu trong thành phố, người ta nói đã đủ người rồi, tháng hai sang năm mới có hi vọng, bảo ở nhà chờ.
Mấy tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nên Kỷ Tình Tình đi ra bày sạp.
"Lừa chị." Bành Vân trợn trắng mắt với cô, tiểu cô nương, ngay từ đầu còn nói dối.
"Dì em nói, không nên nói với người khác chuyện liên quan đến tìm nhà máy rượu, sợ bị tố cáo." Kỷ Tình Tình giải thích.
Bành Vân híp mắt cười: "Vậy sao bây giờ em lại nói với chị?"
Kỷ Tình Tình lau mặt, không nói gì.
Buổi tối hôm đó quản lý đô thị bảy giờ mới đến, Kỷ Tình Tình lửa cháy đang vượng, bị đánh trở tay không kịp, Bành Vân có chút lo lắng nhìn chở than đi, lại thu lại thùng cho cô, đặt ở cửa tiệm.
Tám giờ không trở về, chín giờ không trở về, Bành Vân "chậc" vài tiếng cũng không nỡ đóng cửa, đèn điện sáng đã lâu có chút không chịu nổi gánh nặng, lúc thì vàng lúc thì trắng, Bành Vân ngồi ở phía sau quầy, muốn gọi điện thoại cho cô.
Vẫn là thôi, tốn tiền điện, còn phải tốn tiền điện thoại, cảm giác có chút lỗ.
Mười giờ, Kỷ Tình Tình trở lại, đẩy xe ba bánh khập khiễng.
Bành Vân "cọ" một cái đứng dậy, đuổi theo: "Sao vậy?"
Quần jean rách, máu dính bùn.
"Ngã rồi." Kỷ Tình Tình nói.
"Ôi trời," Bành Vân cúi đầu nhìn, cái này ngã không nhẹ nha, "Chị đã nói rồi, chiếc ba bánh này em cưỡi lung lay lung lay, sớm muộn gì cũng ngã."
Kỷ Tình Tình chớp mắt nhìn nàng, sáng ngời: "Nhưng em đỡ xe, đồ bên trên cũng không rơi."
"Em còn rất đắc ý." Bành Vân cười cô.
"Xe mì phía trước em cả người lẫn xe đều bị ngã, em bị giật mình, nên mới ngã."
"Đúng vậy, trách anh ta," Bành Vân ngồi xổm xuống, nhìn vết thương của cô, "Em đây sao về nhà được, xe cũng không đi được."
"Lên nhà chị đi, chị xử lý vết thương cho," nàng đứng lên, "Nhà chị ở ngã tư phía trước, đi không tới mấy bước."
"Cám ơn chị." Kỷ Tình Tình lộ ra má lúm đồng tiền.