Đều Thời Đại Nào Rồi
Chương 109: Pháo hoa năm ngoái 9 (Kịch trong kịch kết thúc)
Edit: phuong_bchii
________________
Kỷ Tình Tình khóc đến thở không ra hơi, tim Bành Vân cũng đau nhói, giống như bong bóng, bị người ta bóp một cái, lại thổi phồng, lại bóp một cái, lại thổi phồng, vừa chặt vừa căng.
"Nói lời ngu ngốc gì vậy?" Nàng hỏi.
Nhà máy rượu kia nàng vừa nhìn đã biết. Ông chủ là người ở trong trấn ra ngoài làm ăn, hiệu quả và lợi ích thì ổn, nhưng quy mô không lớn, những năm trước đây về trấn, mời khách ăn cơm, họ Chu cũng đi, ông chủ còn hỏi họ Chu có muốn đi làm với ông ấy hay không.
Loại nhà máy tư nhân này, giới thiệu công việc cho bà con trong xã, đâu đến mức bị tố cáo.
Giữa họ hàng, đặc biệt là không thường xuyên đi lại, thích nói nhân tình lớn hơn trời, để cho bạn tới tăng thêm lợi thế cho tôi, bởi vậy Bành Vân có thể đoán được, dì sẽ nói ngoa với Kỷ Tình Tình trẻ tuổi non nớt như thế nào.
Nhưng mà nàng không đoán được chính là, cô gái ngốc này, muốn ném nhân tình tự cho là to lớn đi, liều mạng muốn ở lại bên cạnh nàng.
"Em không biết, dù sao em cũng không muốn đi." Kỷ Tình Tình nghẹn ngào nhìn nàng, cô không còn cách nào, không biết làm thế nào mới có thể khiến Bành Vân tin tưởng cô.
"Trước kia em không dám nói với chị, sợ chị vì mẹ em mà không muốn gặp em. Em muốn nói, nhưng em sợ."
Trời lạnh, mồ hôi cũng đã khóc ra. Bành Vân lau trán cho cô, lau nửa tờ khăn giấy, có mảnh vụn khảm vào khe tóc cô. Bành Vân chịu đựng đau lòng, giơ tay lấy từng chút từng chút cho cô, tóc Kỷ Tình Tình rất đẹp, có một chút giấy vụn cũng rất rõ ràng.
Rõ ràng làm cho Bành Vân nhìn không nổi.
Nàng kiên nhẫn ôn hòa nói: "Tình Tình, thật ra chuyện của người lớn đều đã qua, chị không oán trách mẹ em."
"Chị không quen biết mẹ em, bà ấy muốn tốt với ai, chị quản không được, kết hôn với họ Chu, chị muốn oán cũng là oán anh ta."
"Em nói xem lúc này chị ngay cả họ Chu cũng không quan tâm, còn có thể để ý mẹ em sao?"
Kỷ Tình Tình rưng rưng ngước mắt nhìn nàng, cái mũi rất vểnh bởi vì khóc mà đỏ lên, nhìn qua trong suốt long lanh, giống như hoa thạch vũ.
"Nhưng dù sao quan hệ này vẫn còn đó, hai ta không thể được."
"Em và chị không quan tâm, nhưng có người quan tâm." Bành Vân hoảng hốt nói.
Kỷ Tình Tình chớp mắt, nước mắt trong trẻo liền lăn xuống, từ trên khuôn mặt non mịn của cô có thể nhìn thấy lông tơ lướt qua, giống như hôn môi, lưu lại dấu vết ướt sũng.
Cô nói không ra lời, chỉ hơi nhếch môi, hít không khí, thở ra, lẳng lặng nghe xong cuộc nói chuyện của Bành Vân.
"Em muốn ở lại cùng chị, hai ta chỉ định sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng chị không muốn em bị nói."
"Chị nói lời này, là cảm thấy, em thích chị, em có thể cũng không muốn chị bị nói."
Bành Vân nói rất thực tế, đôi môi diễm lệ mím lên, nàng nghĩ, mình ngẫm lại sau này Kỷ Tình Tình bị nói đến tận xương tủy, cũng đã đủ khó chịu, Kỷ Tình Tình thích nàng như vậy, nếu như mình bị người ta nói này nói nọ, vậy cô phải buồn biết bao nhiêu chứ.
Có thể vẫn phải khóc, vẫn phải khóc.
"Vậy chúng ta đi, chị Vân." Kỷ Tình Tình nắm lấy tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bành Vân lấy xuống mảnh giấy cuối cùng trong tóc mai Kỷ Tình Tình, đều nắm lấy trong tay, nhìn chúng rơi lả tả, khảy nhẹ hai cái, sau đó lắc đầu.
"Chị không muốn đi theo em vào thành phố, chị không biết phải làm gì, chị đã ở đây hơn 30 năm rồi, không muốn đi. Chị không thích ngồi tàu điện ngầm, những người đó đi làm như muốn mạng vậy, thời gian trôi qua rất nhanh. Không khí cũng không tốt, chị ở một ngày đã ho khan."
"Đến lúc đó, chúng ta muốn thuê phòng, đoán chừng chỉ có thể thuê nhà vệ sinh lớn như vậy." Bành Vân ở trên mạng tìm qua giá cả thuê phòng trong thành phố, thật ra có một khắc như vậy, cũng từng động qua một chút tâm tư cao chạy xa bay. Nàng nhìn căn nhà nhỏ cũ nát nhưng cũng khá rộng rãi của mình, nói: "Em nói trong thành phố rất quái dị, bên ngoài lớn đến mức không tìm được đường, nhưng mỗi người đóng cửa lại, cũng chỉ có chỗ lớn bằng miếng đậu hũ."
"Cuộc sống trong thành phố, chị không quen, không sống nổi." Nàng nói.
"Hai ta quên nó đi, em nghe chị Vân," cô ôm Kỷ Tình Tình, nói, "Thật ra chị cũng không thích em nhiều, chỉ cảm thấy có bạn đời rất tốt, có lúc muốn, có lúc cũng không muốn đến vậy, em sắp đi, chị còn nhẹ nhàng hơn, không cần cả ngày nhớ thương việc này."
"Em nhìn chị, chị cũng không khóc."
Nàng cười ôm bả vai Kỷ Tình Tình.
"Dì em không phải đã nói rồi sao, năm đó chị bắt gian họ Chu, còn rất đau lòng khóc ở hành lang, bây giờ chị nói với em quên đi, cũng không khóc."
Nàng đờ đẫn nhìn bóng dáng của mình xuất hiện trên màn hình TV tối như mực, giống như quái vật.
"Chúng ta mới quen nhau vài tháng, dù sao vẫn là làm bạn tốt hơn, em ở trong thành phố nhớ nhà, thì gọi điện thoại cho chị."
"Làm bạn bè, cũng có thể ở bên nhau rất lâu."
Kỷ Tình Tình vùi đầu vào cổ nàng khóc, nước mắt nóng bỏng, như muốn làm Bành Vân bị bỏng.
Đáng tiếc nàng bỏng không ra, không nhìn thấy trái tim Bành Vân.
Trên lầu có người đang băm nhân, thùng thùng thùng, thùng thùng thùng, làm cho cả tòa nhà cũ chấn động. Bành Vân cảm thấy sông cuộn biển gầm trong lòng mình cũng rung trời vang, có người dùng dao đang băm nhân trong cơ thể nàng, chặt đứt một khúc xương, lại là một khúc xương, chặt đứt một sợi gân, lại là một sợi gân.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy đau, nàng chỉ muốn thở dài, thở dài một hơi, lại một hơi.
Nàng lại bắt đầu suy nghĩ, tiếp theo suy nghĩ trước kia, lần trước nàng nghĩ đến, Kỷ Tình Tình nên tìm người như thế nào đây? Tìm một giám đốc đi, nhất định phải là tốt nghiệp đại học, mặc vest bảnh tỏn, tốt nhất phải có xe hơi, đừng để cho Kỷ Tình Tình đạp xe nữa.
Bành Vân cũng không nỡ để cô chen chúc trên xe buýt, chen chúc trên tàu điện ngầm.
Xe buýt trong thành phố không phúc hậu, vẫy tay cũng không ngừng, chạy chậm một bước, cũng không ngừng.
Ta cũng không bị cái kia mà tức giận, nàng vỗ về Kỷ Tình Tình trong lòng mình.
Đây là một buổi tối dịu dàng lại vô tình, Bành Vân ôm Kỷ Tình Tình, hai người đều không ngủ, chờ hừng đông, 10 giờ, 11 giờ, hai người vẫn nằm ở trên giường, nhìn bóng tối ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nó chậm rãi di chuyển, từ cổ chân người, chuyển qua mắt người.
Ông ngoại Kỷ Tình Tình gọi điện thoại cho cô, cô quay người đứng lên, phải đi về, lúc yên lặng mặc quần áo cô đột nhiên xoay người lại hôn lên mặt Bành Vân một cái, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tựa vào cạnh cửa nói với Bành Vân một tiếng, rồi đóng cửa rời đi.
Bành Vân và Kỷ Tình Tình cứ như vậy tách ra.
Từ ngày đó về sau, Bành Vân không mở hàng nữa, cũng không về nhà, Kỷ Tình Tình ngồi xổm ở quầy bán đồ vặt và cửa nhà nửa tháng, cũng không có bóng dáng của nàng.
Cô gọi điện thoại cho Bành Vân, Bành Vân nói là nàng về quê ăn tết.
Cậu mợ của Bành Vân ở nông thôn, nàng trở về thuận tiện tạm biệt cụ.
Kỷ Tình Tình không ngừng gọi điện thoại cho nàng, Bành Vân chỉ nói, trước hết đừng gặp mặt, bảo cô chuẩn bị đến thành phố.
Bành Vân ở nông thôn, ngồi ở trước sân của cậu mợ chưa nói qua mấy câu, nhìn mấy đứa nhỏ đốt pháo trên ruộng, bùm bùm, làm cá hết hồn nhảy lên hai cái.
Qua năm mới, nàng nhận được tin nhắn của Kỷ Tình Tình, nói cô đến thành phố, cô sẽ làm việc thật chăm chỉ, bàn thấp và ghế nhỏ đừng bán, cô nghỉ sẽ trở về, còn nướng xiên nướng.
Cuối tháng hai, Bành Vân mới trở lại ngôi nhà nhỏ của nàng, trước cửa có một túi hoa quả, nhìn là để rất lâu, bên ngoài rất đẹp, mở ra xem, bên trong đều thối rữa, một cái cũng không thể ăn.
Bành Vân đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Kỷ Tình Tình gọt táo cho nàng, vừa cẩn thận vừa săn sóc.
Nàng chưa từng được con gái yêu, không biết có phải tình yêu của tất cả con gái đều như vậy hay không, nhỏ đến mức giống như vỏ trái cây không gọt đứt, rất mỏng, muốn cho nàng ăn nhiều một chút thịt quả.
Đúng như Bành Vân dự đoán, cuộc sống ở thành phố vô cùng bận rộn, sau khi làm việc Kỷ Tình Tình bị chiếm cứ tất cả thời gian và tinh lực, liên lạc với nàng càng ngày càng ít. Cuộc sống sau khi chia tay không khó khăn như trong tưởng tượng, Bành Vân chẳng qua là về tới trước kia, mỗi ngày lười biếng thức dậy, cẩn thận bôi kem dưỡng da, sau đó thơm ngào ngạt đi tới góc đường ăn bát mì nhỏ giá 5,3 tệ.
Ăn xong môi nàng cay cay đi tới trước cửa tiệm, rầm rầm kéo cửa cuốn ra, vì cửa hàng nhỏ cũ kỹ chào đón một ngày mới.
Không có quầy nướng của Kỷ Tình Tình, tiệm tạp hóa A Vân tiếp tục trừng mắt nhỏ với siêu thị đối diện.
Vẫn tuân thủ nguyên tắc bật đèn lúc sáu giờ mùa đông, bật đèn lúc bảy giờ mùa hè, không thua thiệt một giây.
Bành Vân là một người rất có nguyên tắc, mùa hè năm ngoái, cũng bởi vì có Kỷ Tình Tình mà nàng mới bằng lòng bật đèn điện thêm mấy tiếng, nàng thậm chí bằng lòng dời đèn điện đến bên đường, lảo đảo lắc lư chiếu vào "Quán ăn khuya" đơn sơ của hai người bọn họ.
Trước kia nàng rất sợ lạnh, mùa đông luôn rụt ở phía sau quầy, nhưng hiện tại nàng không được, nàng chuyển ghế ngồi ở trước cửa hàng, tay rụt trong tay áo, cùng người quen qua đường chào hỏi, sau đó đợi đến 5 giờ 50, người bán hàng rong từ trước cửa leng keng bỏ chạy.
Nàng lại nghĩ, có lẽ cũng không phải bởi vì Kỷ Tình Tình bận rộn, mà là bởi vì, cô cũng không nhìn thấy hy vọng.
Có lẽ là trong lần bị lạnh nhạt, tin lời Bành Vân, chính mình không thích cô đến vậy.
Bành Vân cũng nhanh tin, thẳng đến có một lần, nàng nhận được một cú điện thoại, nhà Lý Lão Tam muốn làm tiệc, bảo nàng giao đến hai thùng bia, nàng cúp điện thoại ghi vào sổ, cũng không quay đầu lại mà cao giọng hô: "Xe ôm, nhà Lý Lão Tam, hai thùng bia, năm tệ, giao hay không?"
Xe ôm rất nhanh đi vào mang bia, quay lưng về phía hắn bà chủ không rên một tiếng.
Trong tiếng động tác hự hự, Bành Vân lau nước mắt, tựa vào quầy khóc.
Khóc còn đau lòng hơn cả lần ở đầu cầu thang, khóc đến mức nàng suýt chút nữa ngất đi.
Cuối cùng nàng không gặp được người như Kỷ Tình Tình nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo đạp xe ba bánh, lúc chuyển hàng không kì kèo mặc cả, nâng đầu gối lên cố hết sức nâng bia lên, cô sẽ một thân mùi rượu trở về, chọc chọc quai hàm của mình, hỏi Bành Vân, nếu răng lỏng, có thể thêm hai tệ nữa không.
Hiện tại hẳn là đã biết, hai tệ làm sao có thể thay răng.
Phòng khám trong thành phố, nhất định sẽ nói cho cô biết.
Lúc này cô chỉ định sống rất khá, có đôi khi Bành Vân xem phim đô thị, thấy loại thành phần tri thức mặc áo sơ mi này, sẽ nghĩ nếu Kỷ Tình Tình mặc, nhất định rất đẹp.
Hôm đó nàng đi mua quần áo, có một cái váy nhìn qua rất cao cấp, nhưng kiểu tân xuân, cần 800 tệ, có thể uốn bốn cái đầu.
Thường ngày Bành Vân đương nhiên không nỡ mua, nhưng nàng đột nhiên nghĩ, nếu Kỷ Tình Tình làm việc ở thành phố trở về, ngày nào đó hai người gặp nhau trên đường, nàng hy vọng mình ăn mặc cao cấp một chút.
Dù sao cũng đừng kém người thành phố quá nhiều.
Cả một mùa xuân trôi qua, chiếc váy kia bị gác xó, Bành Vân không có cơ hội mặc nó.
Lịch năm 2013 xé rất nhanh, Bành Vân mơ hồ cảm thấy trong không khí còn có mùi than đá năm ngoái, mùa hè liền loảng xoảng một chút tới.
Ở cửa chung cư mở một tiệm thịt nướng, là thịt nướng tự phục vụ kiểu Hàn Quốc, rất rẻ, chỉ 30 tệ một người, kinh doanh cũng rất phát đạt.
Bành Vân nhìn nó, liền suy nghĩ, nếu mình đổi quầy bán đồ vặt thành tiệm thịt nướng, có phải kinh doanh cũng sẽ rất tốt hay không.
Hoặc là, nếu như đều bán quầy bán đồ vặt với nhà đi, học tay nghề ai đó, đến cửa sau của chung cư nào đó ở trong thành phố bày sạp, hình như cũng có thể sống sót.
Học tay nghề ai? Nàng cũng không biết, nghĩ lung tung.
Nàng từng ăn thịt nướng BBQ, ngon nhất chính là Kỷ Tình Tình nướng, ngay cả vị khói lửa của cô cũng không giống với các nhà khác, cũng không biết mua than ở đâu, hoặc là nói, cũng không biết, có phải ánh lửa than chiếu đến khuôn mặt xinh đẹp của cô, mới có hương vị khác hay không.
Tháng 7 năm 2013, hơn ba giờ sáng, Bành Vân không ngủ được, lướt mạng xã hội.
Thế nhưng nhìn thấy ảnh avatar hệ xanh lá cây đã lâu không cập nhật, chia sẻ một liên kết.
Nàng trở mình, nằm sấp trên giường, bật đèn bàn lên, tỉ mỉ xem trạng thái kia.
Kỷ Tình Tình: Trong lúc vô tình biết còn có kịch truyền thanh, rất mới mẻ, lại bởi vì họ của hai vị chủ dịch này mà lựa chọn bộ kịch truyền thanh này, không nghĩ tới, sau khi nghe xong rất bất ngờ.
Phía dưới là nhảy chuyển giao diện.
Bành Vân nhấn vào, hiện ra trang kịch truyền thanh, bên phải đánh dấu hai chữ "Bách Hợp".
Bộ kịch này tên là "Nhớ mãi không quên", tên chủ dịch vô cùng nổi bật, các cô tên là, Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh.
Bành, Kỷ...... Trong lòng Bành Vân lộp bộp nhảy dựng lên.
Nàng mở nút phát, âm thanh trong trẻo dịu dàng tựa như thiên ngoại phi tiên từ trong điện thoại truyền ra.
Là câu chuyện của hai cô gái, một người tươi sáng vui vẻ, một người hàm súc thong dong, các cô quen biết trong một lần đi du lịch, cùng ở một khách sạn nửa tháng, sau đó mỗi người đi một ngả, hai người đều cho rằng đây chỉ là một giấc mơ đẹp mà mùa hè ban tặng, đã từng cố gắng quên đi đối phương, muốn trở lại quỹ đạo, nhưng các cô không cam lòng, vẫn luôn không cam lòng.
Thời gian chia lìa càng lâu, các cô càng có thể cảm nhận được sức nặng của đối phương trong cuộc đời của mình.
Cuối cùng quanh đi quẩn lại, lần nữa gặp nhau, người có tình cuối cùng thành thân thuộc.
Ban đêm Bành Vân nằm ở trấn nhỏ, nghe bên gối hai cô gái nói lời tâm tình bí ẩn, các cô răng môi gắn bó, thổ lộ tâm sự, thậm chí còn ở trên giường đơn giản, trao đổi hơi thở được thân thể ấm áp qua. Thuộc về mùa hè, mồ hôi đầm đìa.
Bành Vân nhớ tới nàng và Kỷ Tình Tình, hai người cũng từng hàm chứa lời nói của nhau, đổi nỉ non thành từng nụ hôn triền miên.
Trong điện thoại, Bành Hướng Chi thở hổn hển nói: "Bắt lấy em."
Giống như bắt được gió mùa hè, giống như bắt được pháo hoa thoáng qua, giống như bắt được sương sớm hừng đông liền tan, bắt được vận mệnh ngẫu nhiên hào phóng tặng cho một lần, cũng bắt được một mặt lưới ít ỏi trong cuộc sống.
Tin đồn vớ vẩn có thể kéo dài bao lâu? Có đủ để hai người nhớ lâu như vậy không? Có đủ hay không, tình yêu của hai người lâu như vậy?
Cuộc sống ở thành phố có bao nhiêu khó khăn? Có bao giờ khó quên một người như vậy không? Có hay không, quên Kỷ Tình Tình khó như vậy?
Một kỳ của kịch truyền thanh không dài, gần năm tiếng Bành Vân mới nghe xong. Ca khúc cuối bộ kịch vẫn đang chậm rãi phát, nàng trả lời Wechat, nhấp vào ảnh avatar của liên kết chia sẻ và gửi hai chữ: "Tình Tình."
Một phút sau, Bành Vân nhận được một tấm ảnh Kỷ Tình Tình gửi tới, trời tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ xe là sơn dã ngủ say.
Tấm ảnh thứ hai là một tấm vé xe, Lạc Thành tới Cần Trấn.
Khởi hành lúc 4 giờ, 9 giờ 40 đến.
(Phiên ngoại - Pháo hoa năm ngoái, hết.)
________________
Kỷ Tình Tình khóc đến thở không ra hơi, tim Bành Vân cũng đau nhói, giống như bong bóng, bị người ta bóp một cái, lại thổi phồng, lại bóp một cái, lại thổi phồng, vừa chặt vừa căng.
"Nói lời ngu ngốc gì vậy?" Nàng hỏi.
Nhà máy rượu kia nàng vừa nhìn đã biết. Ông chủ là người ở trong trấn ra ngoài làm ăn, hiệu quả và lợi ích thì ổn, nhưng quy mô không lớn, những năm trước đây về trấn, mời khách ăn cơm, họ Chu cũng đi, ông chủ còn hỏi họ Chu có muốn đi làm với ông ấy hay không.
Loại nhà máy tư nhân này, giới thiệu công việc cho bà con trong xã, đâu đến mức bị tố cáo.
Giữa họ hàng, đặc biệt là không thường xuyên đi lại, thích nói nhân tình lớn hơn trời, để cho bạn tới tăng thêm lợi thế cho tôi, bởi vậy Bành Vân có thể đoán được, dì sẽ nói ngoa với Kỷ Tình Tình trẻ tuổi non nớt như thế nào.
Nhưng mà nàng không đoán được chính là, cô gái ngốc này, muốn ném nhân tình tự cho là to lớn đi, liều mạng muốn ở lại bên cạnh nàng.
"Em không biết, dù sao em cũng không muốn đi." Kỷ Tình Tình nghẹn ngào nhìn nàng, cô không còn cách nào, không biết làm thế nào mới có thể khiến Bành Vân tin tưởng cô.
"Trước kia em không dám nói với chị, sợ chị vì mẹ em mà không muốn gặp em. Em muốn nói, nhưng em sợ."
Trời lạnh, mồ hôi cũng đã khóc ra. Bành Vân lau trán cho cô, lau nửa tờ khăn giấy, có mảnh vụn khảm vào khe tóc cô. Bành Vân chịu đựng đau lòng, giơ tay lấy từng chút từng chút cho cô, tóc Kỷ Tình Tình rất đẹp, có một chút giấy vụn cũng rất rõ ràng.
Rõ ràng làm cho Bành Vân nhìn không nổi.
Nàng kiên nhẫn ôn hòa nói: "Tình Tình, thật ra chuyện của người lớn đều đã qua, chị không oán trách mẹ em."
"Chị không quen biết mẹ em, bà ấy muốn tốt với ai, chị quản không được, kết hôn với họ Chu, chị muốn oán cũng là oán anh ta."
"Em nói xem lúc này chị ngay cả họ Chu cũng không quan tâm, còn có thể để ý mẹ em sao?"
Kỷ Tình Tình rưng rưng ngước mắt nhìn nàng, cái mũi rất vểnh bởi vì khóc mà đỏ lên, nhìn qua trong suốt long lanh, giống như hoa thạch vũ.
"Nhưng dù sao quan hệ này vẫn còn đó, hai ta không thể được."
"Em và chị không quan tâm, nhưng có người quan tâm." Bành Vân hoảng hốt nói.
Kỷ Tình Tình chớp mắt, nước mắt trong trẻo liền lăn xuống, từ trên khuôn mặt non mịn của cô có thể nhìn thấy lông tơ lướt qua, giống như hôn môi, lưu lại dấu vết ướt sũng.
Cô nói không ra lời, chỉ hơi nhếch môi, hít không khí, thở ra, lẳng lặng nghe xong cuộc nói chuyện của Bành Vân.
"Em muốn ở lại cùng chị, hai ta chỉ định sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng chị không muốn em bị nói."
"Chị nói lời này, là cảm thấy, em thích chị, em có thể cũng không muốn chị bị nói."
Bành Vân nói rất thực tế, đôi môi diễm lệ mím lên, nàng nghĩ, mình ngẫm lại sau này Kỷ Tình Tình bị nói đến tận xương tủy, cũng đã đủ khó chịu, Kỷ Tình Tình thích nàng như vậy, nếu như mình bị người ta nói này nói nọ, vậy cô phải buồn biết bao nhiêu chứ.
Có thể vẫn phải khóc, vẫn phải khóc.
"Vậy chúng ta đi, chị Vân." Kỷ Tình Tình nắm lấy tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bành Vân lấy xuống mảnh giấy cuối cùng trong tóc mai Kỷ Tình Tình, đều nắm lấy trong tay, nhìn chúng rơi lả tả, khảy nhẹ hai cái, sau đó lắc đầu.
"Chị không muốn đi theo em vào thành phố, chị không biết phải làm gì, chị đã ở đây hơn 30 năm rồi, không muốn đi. Chị không thích ngồi tàu điện ngầm, những người đó đi làm như muốn mạng vậy, thời gian trôi qua rất nhanh. Không khí cũng không tốt, chị ở một ngày đã ho khan."
"Đến lúc đó, chúng ta muốn thuê phòng, đoán chừng chỉ có thể thuê nhà vệ sinh lớn như vậy." Bành Vân ở trên mạng tìm qua giá cả thuê phòng trong thành phố, thật ra có một khắc như vậy, cũng từng động qua một chút tâm tư cao chạy xa bay. Nàng nhìn căn nhà nhỏ cũ nát nhưng cũng khá rộng rãi của mình, nói: "Em nói trong thành phố rất quái dị, bên ngoài lớn đến mức không tìm được đường, nhưng mỗi người đóng cửa lại, cũng chỉ có chỗ lớn bằng miếng đậu hũ."
"Cuộc sống trong thành phố, chị không quen, không sống nổi." Nàng nói.
"Hai ta quên nó đi, em nghe chị Vân," cô ôm Kỷ Tình Tình, nói, "Thật ra chị cũng không thích em nhiều, chỉ cảm thấy có bạn đời rất tốt, có lúc muốn, có lúc cũng không muốn đến vậy, em sắp đi, chị còn nhẹ nhàng hơn, không cần cả ngày nhớ thương việc này."
"Em nhìn chị, chị cũng không khóc."
Nàng cười ôm bả vai Kỷ Tình Tình.
"Dì em không phải đã nói rồi sao, năm đó chị bắt gian họ Chu, còn rất đau lòng khóc ở hành lang, bây giờ chị nói với em quên đi, cũng không khóc."
Nàng đờ đẫn nhìn bóng dáng của mình xuất hiện trên màn hình TV tối như mực, giống như quái vật.
"Chúng ta mới quen nhau vài tháng, dù sao vẫn là làm bạn tốt hơn, em ở trong thành phố nhớ nhà, thì gọi điện thoại cho chị."
"Làm bạn bè, cũng có thể ở bên nhau rất lâu."
Kỷ Tình Tình vùi đầu vào cổ nàng khóc, nước mắt nóng bỏng, như muốn làm Bành Vân bị bỏng.
Đáng tiếc nàng bỏng không ra, không nhìn thấy trái tim Bành Vân.
Trên lầu có người đang băm nhân, thùng thùng thùng, thùng thùng thùng, làm cho cả tòa nhà cũ chấn động. Bành Vân cảm thấy sông cuộn biển gầm trong lòng mình cũng rung trời vang, có người dùng dao đang băm nhân trong cơ thể nàng, chặt đứt một khúc xương, lại là một khúc xương, chặt đứt một sợi gân, lại là một sợi gân.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy đau, nàng chỉ muốn thở dài, thở dài một hơi, lại một hơi.
Nàng lại bắt đầu suy nghĩ, tiếp theo suy nghĩ trước kia, lần trước nàng nghĩ đến, Kỷ Tình Tình nên tìm người như thế nào đây? Tìm một giám đốc đi, nhất định phải là tốt nghiệp đại học, mặc vest bảnh tỏn, tốt nhất phải có xe hơi, đừng để cho Kỷ Tình Tình đạp xe nữa.
Bành Vân cũng không nỡ để cô chen chúc trên xe buýt, chen chúc trên tàu điện ngầm.
Xe buýt trong thành phố không phúc hậu, vẫy tay cũng không ngừng, chạy chậm một bước, cũng không ngừng.
Ta cũng không bị cái kia mà tức giận, nàng vỗ về Kỷ Tình Tình trong lòng mình.
Đây là một buổi tối dịu dàng lại vô tình, Bành Vân ôm Kỷ Tình Tình, hai người đều không ngủ, chờ hừng đông, 10 giờ, 11 giờ, hai người vẫn nằm ở trên giường, nhìn bóng tối ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nó chậm rãi di chuyển, từ cổ chân người, chuyển qua mắt người.
Ông ngoại Kỷ Tình Tình gọi điện thoại cho cô, cô quay người đứng lên, phải đi về, lúc yên lặng mặc quần áo cô đột nhiên xoay người lại hôn lên mặt Bành Vân một cái, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tựa vào cạnh cửa nói với Bành Vân một tiếng, rồi đóng cửa rời đi.
Bành Vân và Kỷ Tình Tình cứ như vậy tách ra.
Từ ngày đó về sau, Bành Vân không mở hàng nữa, cũng không về nhà, Kỷ Tình Tình ngồi xổm ở quầy bán đồ vặt và cửa nhà nửa tháng, cũng không có bóng dáng của nàng.
Cô gọi điện thoại cho Bành Vân, Bành Vân nói là nàng về quê ăn tết.
Cậu mợ của Bành Vân ở nông thôn, nàng trở về thuận tiện tạm biệt cụ.
Kỷ Tình Tình không ngừng gọi điện thoại cho nàng, Bành Vân chỉ nói, trước hết đừng gặp mặt, bảo cô chuẩn bị đến thành phố.
Bành Vân ở nông thôn, ngồi ở trước sân của cậu mợ chưa nói qua mấy câu, nhìn mấy đứa nhỏ đốt pháo trên ruộng, bùm bùm, làm cá hết hồn nhảy lên hai cái.
Qua năm mới, nàng nhận được tin nhắn của Kỷ Tình Tình, nói cô đến thành phố, cô sẽ làm việc thật chăm chỉ, bàn thấp và ghế nhỏ đừng bán, cô nghỉ sẽ trở về, còn nướng xiên nướng.
Cuối tháng hai, Bành Vân mới trở lại ngôi nhà nhỏ của nàng, trước cửa có một túi hoa quả, nhìn là để rất lâu, bên ngoài rất đẹp, mở ra xem, bên trong đều thối rữa, một cái cũng không thể ăn.
Bành Vân đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Kỷ Tình Tình gọt táo cho nàng, vừa cẩn thận vừa săn sóc.
Nàng chưa từng được con gái yêu, không biết có phải tình yêu của tất cả con gái đều như vậy hay không, nhỏ đến mức giống như vỏ trái cây không gọt đứt, rất mỏng, muốn cho nàng ăn nhiều một chút thịt quả.
Đúng như Bành Vân dự đoán, cuộc sống ở thành phố vô cùng bận rộn, sau khi làm việc Kỷ Tình Tình bị chiếm cứ tất cả thời gian và tinh lực, liên lạc với nàng càng ngày càng ít. Cuộc sống sau khi chia tay không khó khăn như trong tưởng tượng, Bành Vân chẳng qua là về tới trước kia, mỗi ngày lười biếng thức dậy, cẩn thận bôi kem dưỡng da, sau đó thơm ngào ngạt đi tới góc đường ăn bát mì nhỏ giá 5,3 tệ.
Ăn xong môi nàng cay cay đi tới trước cửa tiệm, rầm rầm kéo cửa cuốn ra, vì cửa hàng nhỏ cũ kỹ chào đón một ngày mới.
Không có quầy nướng của Kỷ Tình Tình, tiệm tạp hóa A Vân tiếp tục trừng mắt nhỏ với siêu thị đối diện.
Vẫn tuân thủ nguyên tắc bật đèn lúc sáu giờ mùa đông, bật đèn lúc bảy giờ mùa hè, không thua thiệt một giây.
Bành Vân là một người rất có nguyên tắc, mùa hè năm ngoái, cũng bởi vì có Kỷ Tình Tình mà nàng mới bằng lòng bật đèn điện thêm mấy tiếng, nàng thậm chí bằng lòng dời đèn điện đến bên đường, lảo đảo lắc lư chiếu vào "Quán ăn khuya" đơn sơ của hai người bọn họ.
Trước kia nàng rất sợ lạnh, mùa đông luôn rụt ở phía sau quầy, nhưng hiện tại nàng không được, nàng chuyển ghế ngồi ở trước cửa hàng, tay rụt trong tay áo, cùng người quen qua đường chào hỏi, sau đó đợi đến 5 giờ 50, người bán hàng rong từ trước cửa leng keng bỏ chạy.
Nàng lại nghĩ, có lẽ cũng không phải bởi vì Kỷ Tình Tình bận rộn, mà là bởi vì, cô cũng không nhìn thấy hy vọng.
Có lẽ là trong lần bị lạnh nhạt, tin lời Bành Vân, chính mình không thích cô đến vậy.
Bành Vân cũng nhanh tin, thẳng đến có một lần, nàng nhận được một cú điện thoại, nhà Lý Lão Tam muốn làm tiệc, bảo nàng giao đến hai thùng bia, nàng cúp điện thoại ghi vào sổ, cũng không quay đầu lại mà cao giọng hô: "Xe ôm, nhà Lý Lão Tam, hai thùng bia, năm tệ, giao hay không?"
Xe ôm rất nhanh đi vào mang bia, quay lưng về phía hắn bà chủ không rên một tiếng.
Trong tiếng động tác hự hự, Bành Vân lau nước mắt, tựa vào quầy khóc.
Khóc còn đau lòng hơn cả lần ở đầu cầu thang, khóc đến mức nàng suýt chút nữa ngất đi.
Cuối cùng nàng không gặp được người như Kỷ Tình Tình nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo đạp xe ba bánh, lúc chuyển hàng không kì kèo mặc cả, nâng đầu gối lên cố hết sức nâng bia lên, cô sẽ một thân mùi rượu trở về, chọc chọc quai hàm của mình, hỏi Bành Vân, nếu răng lỏng, có thể thêm hai tệ nữa không.
Hiện tại hẳn là đã biết, hai tệ làm sao có thể thay răng.
Phòng khám trong thành phố, nhất định sẽ nói cho cô biết.
Lúc này cô chỉ định sống rất khá, có đôi khi Bành Vân xem phim đô thị, thấy loại thành phần tri thức mặc áo sơ mi này, sẽ nghĩ nếu Kỷ Tình Tình mặc, nhất định rất đẹp.
Hôm đó nàng đi mua quần áo, có một cái váy nhìn qua rất cao cấp, nhưng kiểu tân xuân, cần 800 tệ, có thể uốn bốn cái đầu.
Thường ngày Bành Vân đương nhiên không nỡ mua, nhưng nàng đột nhiên nghĩ, nếu Kỷ Tình Tình làm việc ở thành phố trở về, ngày nào đó hai người gặp nhau trên đường, nàng hy vọng mình ăn mặc cao cấp một chút.
Dù sao cũng đừng kém người thành phố quá nhiều.
Cả một mùa xuân trôi qua, chiếc váy kia bị gác xó, Bành Vân không có cơ hội mặc nó.
Lịch năm 2013 xé rất nhanh, Bành Vân mơ hồ cảm thấy trong không khí còn có mùi than đá năm ngoái, mùa hè liền loảng xoảng một chút tới.
Ở cửa chung cư mở một tiệm thịt nướng, là thịt nướng tự phục vụ kiểu Hàn Quốc, rất rẻ, chỉ 30 tệ một người, kinh doanh cũng rất phát đạt.
Bành Vân nhìn nó, liền suy nghĩ, nếu mình đổi quầy bán đồ vặt thành tiệm thịt nướng, có phải kinh doanh cũng sẽ rất tốt hay không.
Hoặc là, nếu như đều bán quầy bán đồ vặt với nhà đi, học tay nghề ai đó, đến cửa sau của chung cư nào đó ở trong thành phố bày sạp, hình như cũng có thể sống sót.
Học tay nghề ai? Nàng cũng không biết, nghĩ lung tung.
Nàng từng ăn thịt nướng BBQ, ngon nhất chính là Kỷ Tình Tình nướng, ngay cả vị khói lửa của cô cũng không giống với các nhà khác, cũng không biết mua than ở đâu, hoặc là nói, cũng không biết, có phải ánh lửa than chiếu đến khuôn mặt xinh đẹp của cô, mới có hương vị khác hay không.
Tháng 7 năm 2013, hơn ba giờ sáng, Bành Vân không ngủ được, lướt mạng xã hội.
Thế nhưng nhìn thấy ảnh avatar hệ xanh lá cây đã lâu không cập nhật, chia sẻ một liên kết.
Nàng trở mình, nằm sấp trên giường, bật đèn bàn lên, tỉ mỉ xem trạng thái kia.
Kỷ Tình Tình: Trong lúc vô tình biết còn có kịch truyền thanh, rất mới mẻ, lại bởi vì họ của hai vị chủ dịch này mà lựa chọn bộ kịch truyền thanh này, không nghĩ tới, sau khi nghe xong rất bất ngờ.
Phía dưới là nhảy chuyển giao diện.
Bành Vân nhấn vào, hiện ra trang kịch truyền thanh, bên phải đánh dấu hai chữ "Bách Hợp".
Bộ kịch này tên là "Nhớ mãi không quên", tên chủ dịch vô cùng nổi bật, các cô tên là, Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh.
Bành, Kỷ...... Trong lòng Bành Vân lộp bộp nhảy dựng lên.
Nàng mở nút phát, âm thanh trong trẻo dịu dàng tựa như thiên ngoại phi tiên từ trong điện thoại truyền ra.
Là câu chuyện của hai cô gái, một người tươi sáng vui vẻ, một người hàm súc thong dong, các cô quen biết trong một lần đi du lịch, cùng ở một khách sạn nửa tháng, sau đó mỗi người đi một ngả, hai người đều cho rằng đây chỉ là một giấc mơ đẹp mà mùa hè ban tặng, đã từng cố gắng quên đi đối phương, muốn trở lại quỹ đạo, nhưng các cô không cam lòng, vẫn luôn không cam lòng.
Thời gian chia lìa càng lâu, các cô càng có thể cảm nhận được sức nặng của đối phương trong cuộc đời của mình.
Cuối cùng quanh đi quẩn lại, lần nữa gặp nhau, người có tình cuối cùng thành thân thuộc.
Ban đêm Bành Vân nằm ở trấn nhỏ, nghe bên gối hai cô gái nói lời tâm tình bí ẩn, các cô răng môi gắn bó, thổ lộ tâm sự, thậm chí còn ở trên giường đơn giản, trao đổi hơi thở được thân thể ấm áp qua. Thuộc về mùa hè, mồ hôi đầm đìa.
Bành Vân nhớ tới nàng và Kỷ Tình Tình, hai người cũng từng hàm chứa lời nói của nhau, đổi nỉ non thành từng nụ hôn triền miên.
Trong điện thoại, Bành Hướng Chi thở hổn hển nói: "Bắt lấy em."
Giống như bắt được gió mùa hè, giống như bắt được pháo hoa thoáng qua, giống như bắt được sương sớm hừng đông liền tan, bắt được vận mệnh ngẫu nhiên hào phóng tặng cho một lần, cũng bắt được một mặt lưới ít ỏi trong cuộc sống.
Tin đồn vớ vẩn có thể kéo dài bao lâu? Có đủ để hai người nhớ lâu như vậy không? Có đủ hay không, tình yêu của hai người lâu như vậy?
Cuộc sống ở thành phố có bao nhiêu khó khăn? Có bao giờ khó quên một người như vậy không? Có hay không, quên Kỷ Tình Tình khó như vậy?
Một kỳ của kịch truyền thanh không dài, gần năm tiếng Bành Vân mới nghe xong. Ca khúc cuối bộ kịch vẫn đang chậm rãi phát, nàng trả lời Wechat, nhấp vào ảnh avatar của liên kết chia sẻ và gửi hai chữ: "Tình Tình."
Một phút sau, Bành Vân nhận được một tấm ảnh Kỷ Tình Tình gửi tới, trời tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ xe là sơn dã ngủ say.
Tấm ảnh thứ hai là một tấm vé xe, Lạc Thành tới Cần Trấn.
Khởi hành lúc 4 giờ, 9 giờ 40 đến.
(Phiên ngoại - Pháo hoa năm ngoái, hết.)