Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 24



Edit: phuong_bchii

________________

Không phải chứ......

Sao có thể chứ? Bành Hướng Chi là gái thẳng quý hiếm cuối cùng trên trái đất, bơi ở trong vòng bách hợp bao nhiêu năm cũng chỉ quan tâm tư thế bơi lội của mình, bị bao nhiêu thiếu nữ thanh xuân theo đuổi vội vàng gọi vợ cũng không lung lay. Làm sao có thể lật thuyền trong kìm của nha sĩ nhỏ chứ?

Cong thì không có khả năng cong, Bành Hướng Chi không sợ đồng tính, nhưng nàng sợ chính mình đồng tính.

Đó là những gì nàng nghĩ, Bành Hướng Chi, bắt ngựa, đồng tính nữ, bắt ngựa, đồng tính nữ Bành Hướng Chi, bắt một đàn ngựa.

Để bảo vệ tình trạng sinh tồn của đàn ngựa, nàng cũng phải thẳng tiến vào quan tài.

Nàng đứng dậy, nhìn thấy Kỷ Minh Tranh pha cà phê trong bếp, cười chết đi được, ngay cả máy pha cà phê con nhộng cô cũng không có, còn tự mình run rẩy điều chỉnh tốc độ tan của túi nilon nhỏ, mặc áo len màu xám đậm giống như cha già của Bành Hướng Chi, buộc một nửa tóc ở phía trước một nửa phía sau, mắt kính cũng không phải là tơ vàng rất nâng cao khí chất, mà là khung nhỏ màu xám bạc, mộc mạc đến mức ngay cả kiểu dáng cũng không nói ra được.

A, Bành Hướng Chi kéo khung cửa cười nhạo chính mình, bên người có bao nhiêu Cơ Quyển Thiên Thái*? Bạn thấy ngự tỷ lạnh lùng trong truyền thuyết - Tô Xướng, thịnh hành niên hạ em gái ngọt ngào công - Hướng Vãn, trưởng thành mê người - Tiều Tân, mở ngoặc, kèm phiên bản bánh bao mini, cho dù muốn trải nghiệm một chút nhu yếu phẩm, vậy còn có lựa chọn Vu Chu này.

*Cơ Quyển Thiên Thái là một loại người thiết lập hoặc là định vị, chính là chỉ nữ minh tinh có đặc tính hấp dẫn đồng tính nữ, họ có hơi thở văn nghệ, hoặc trông oai hùng hiên ngang, hoặc là chị em ngọt ngào, phong cách có rất nhiều.

Năm đó, nàng cũng không muốn cạy góc tường Tô Xướng.

Cho nên chính mình vừa rồi phát điên cái gì, cảm thấy rung động như vậy, một meo meo đâu?

Nàng vuốt cằm, lại cẩn thận đánh giá Kỷ Minh Tranh, cô bưng ly cà phê thuần sắc trắng lên, nhìn không nóng lắm, liền nhấp một ngụm nhỏ, cái cổ thon dài hơi co rúm, xuống dưới nữa là bộ ngực không lớn không nhỏ, đường cong rất vểnh lên rất đẹp mắt, không quá dựa vào giống như chen đến hoảng hốt, cũng không có vị trí thấp đến giống như rủ xuống, tóm lại nàng chưa từng thấy có người đến cả ngực cũng thong dong như vậy.

Kỷ Minh Tranh nghe thấy động tĩnh, hạ ly cà phê xuống để ở trước bụng, hơi quay đầu nhìn nàng một cái.

Chết tiệt, bị bắt gặp rồi.

Bành Hướng Chi nhanh chóng lắc mình trốn trở về, dán đến trên tường, cảm thấy chính mình thật hèn mọn, ghé vào cạnh cửa nghiên cứu ngực người ta. Kiễng mũi chân từ trên tường dịch trở về, chui vào phòng ngủ phụ, trốn mình vào trong chăn.

Mơ hồ choáng váng đầu óc, không thở nổi, nàng mới bình tĩnh lại.

Thật ra cũng bình thường, nàng tự nhủ. Bởi vì nàng đặc biệt dễ rung động, cũng đặc biệt ngưỡng mộ mạnh mẽ. Trước kia không có đặt Kỷ Minh Tranh vào mắt, nhưng hiện tại liên tiếp phát hiện người ta có chỗ hơn người, ví dụ như kỹ thuật nhổ răng cao siêu, năng lực dỗ ngủ hàng nhất, xử sự bất kinh vững như lão cẩu, ngẫu nhiên cười rộ lên lại giống như đang tan băng......

Dừng lại.

Bành Hướng Chi xoay người ngồi dậy, cầm lấy chai nước khoáng bên giường, vừa vô thức gặm nắp chai, vừa chẩn đoán cho mình.

Kết luận thứ nhất, nàng chính là quá hoa si, kết luận thứ hai, độc thân quá lâu, phát điên rồi.

Lòng mang ý nghĩ xấu xa ra khỏi phòng tản bộ nửa vòng, hắng giọng hai cái, vặn mở nắp chai uống một ngụm nước, hỏi Kỷ Minh Tranh: “Cậu viết xong luận văn thì chúng ta đi ra ngoài, đúng không?”

“Ừ.” Kỷ Minh Tranh bưng cà phê vào thư phòng.



Nhìn cũng không nhìn nàng, Bành Hướng Chi hận cô một chút, bản thân vừa rồi tốt xấu gì còn rối rắm năm phút đồng hồ đó.

Nhưng ai bảo Bành Hướng Chi là chị, chị đương nhiên phải đại phát từ bi tha thứ cho cô.

Buổi chiều các nàng hẹn nhau ở SC Studio, nhận một công việc, là lồng tiếng cho sách mới của Vu Chu, còn chưa bắt đầu nhanh như vậy, nhưng cần phải định giọng lồng. Vốn dĩ loại chuyện nhỏ này ghi hai câu gửi qua là được, nhưng nghĩ đã lâu không gặp Tô Xướng, vừa vặn hai người cũng không có việc gì, liền đi qua gặp cô ấy một chút.

Bành Hướng Chi rất thích tìm Tô Xướng chơi, bởi vì mỗi lần quậy với cô ấy, đều cảm thấy mình đặc biệt có tiền.

Ha ha ha ha ha ha.

Ví dụ như quầy bar bụng cá trắng này, còn có liếc mắt nhìn qua phòng nghỉ rất cao cấp, bình thường cũng chỉ có chỗ bán nhà vì chống đỡ tình cảnh mới giả bộ cao lớn như vậy, người ta là vì ám chỉ nhà đầu tư giàu sang phú quý sẽ không chạy trốn, mà Tô đại tiểu thư là nói rõ chị giàu sang phú quý không thiếu tiền.

Bành Hướng Chi và Kỷ Minh Tranh cùng đi vào, thật ra nàng rất thích động tay động chân, hàng ngày cũng ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng, quý cô Từ cả ngày mắng nàng không mọc xương, trước kia thích ôm Tô Xướng, sau đó cũng luôn nắm tay tay trong tay, nhưng hôm nay cửa tự động vừa mở ra, nàng theo bản năng muốn nắm cổ tay Kỷ Minh Tranh, dẫn cô vào, nhưng không biết vì sao, lại không có.

Nàng khó chịu giữ khoảng cách hai nắm tay với Kỷ Minh Tranh, sánh vai đi vào, Vu Chu và Tô Xướng ở trong lều.

Tán tỉnh.

Mẹ ơi, không có mắt nhìn.

Nàng liếc mắt đưa tay gõ cửa, Tô Xướng khoanh tay dựa vào bàn đứng lên: “Tới rồi à.”

Vu Chu nằm trong ghế xoay, quay lại: “Cô Kỷ.”

Chỉ chào hỏi Kỷ Minh Tranh, sau đó lắc đầu cười với Bành Hướng Chi.

Con nhỏ này, Bành Hướng Chi coi thường cô nàng về mặt chiến thuật: “Vẻ mặt gì vậy?”

“Nhìn cô nương mặt mày hồng hào tất có chuyện vui.” Vu Chu híp mắt cười tủm tỉm.

“Vậy sao?” Bành Hướng Chi nghe vậy, vui vẻ, hai tay nâng mặt, “Em xem sắc mặt chị có tốt hơn rất nhiều không? Gần đây không thức đêm nữa, hôm nay chị không đánh phấn nền, em xem có phải nhỏ hơn nhiều không.”

Đưa mặt đến trước mặt Vu Chu, Vu Chu nhìn trái nhìn phải: “Vâng ạ.”

“Chị ngủ một giấc ngủ rất có hiệu quả.”

“Ơ kìa,“ Bành Hướng Chi thẹn thùng, vẫn che mặt như cũ, mắt phượng ném đi, “Nói cái gì vậy!”

“Nói cậu ra vẻ.” Tô Xướng nghiêng đầu nhìn nàng.

“Biết cái khỉ gì.” Bành Hướng Chi mặc kệ cô ấy, lui người ra sau nhìn một cái:“ Vậy, cậu đi thử giọng trước?”

Kỷ Minh Tranh ôm túi, lẳng lặng nhìn các nàng, gật đầu.

Nhưng Vu Chu cảm thấy có chút không thích hợp, bởi vì khi Bành Hướng Chi nói chữ đầu tiên với Kỷ Minh Tranh, dừng lại nửa giây sau chữ “vậy”, hơn nữa, âm điệu thấp hơn so với nói chuyện với chính mình hai độ.



Kỷ Minh Tranh cởi áo khoác ra, đi vào trong phòng quan sát, thiết bị đều đã điều chỉnh xong, cô chỉ đi vào đọc hai câu thoại dựa theo nội dung nhận được trong điện thoại.

Đứng trước micro, Vu Chu hơi bất ngờ, thấp giọng nói với Bành Hướng Chi: “Hôm nay cô Kỷ ăn mặc rất đẹp nha.”

Quần đùi nhỏ, giày bốt Martin, áo đen, hoạ tiết phía trên đơn giản hào phóng, đặc biệt có khí chất.

Bành Hướng Chi vui vẻ: “Đúng không?”

“Chị kiêu ngạo như vậy, chị phối?”

“Ờ ~” Bành Hướng Chi xoay ba vòng, thành ý vô cùng khẳng định bản thân, “Chị ở nhà chơi kỳ tích Tranh Tranh đó.”

“Ê chị nói em biết,“ nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, ghé vào bên tai Vu Chu nhỏ giọng nói, “Em phải cảm thấy đẹp, em khen cậu ấy, chị nói em biết, thú vị lắm, cậu ấy đặc biệt thích người khác khen, khen chuẩn đỏ mặt.”

“Thật sao?” Vu Chu che miệng hỏi ngược lại.

“Em thử xem.” Bành Hướng Chi nhướng mày, vẻ mặt như đang lên kế hoạch chồn trộm gà.

Ho một tiếng, nàng thu hồi ý cười, đứng thẳng dậy, ấn nút mở micro, ngón trỏ gõ lên micro.

Vu Chu ngầm hiểu, ghé sát micro: “Cô Kỷ.”

“Hả?” Kỷ Minh Tranh vốn đang xem lời thoại, nghe thấy trong tai nghe truyền đến âm thanh, quay đầu nhìn ra ngoài.

“Hôm nay chị rất ~ xinh ~ đẹp ~” Vu Chu khen ngợi tự đáy lòng.

Kỷ Minh Tranh không ngờ là câu này, ngẩn người, sau đó dời ánh mắt quay đi, nói: “Cảm ơn.”

Cúi đầu tiếp tục xem di động, mím môi cong cong khóe miệng.

Bành Hướng Chi tắt mic, ngồi xổm xuống, hai tay vịn mép bàn: “Em xem em xem, cười rồi cười rồi.”

“Chơi vui nhỉ.” Tay phải nàng chống mặt, nhìn Kỷ Minh Tranh, mi mắt cong cong.

Nhưng Vu Chu chỉ ngậm nụ cười yếu ớt bên miệng, ý vị sâu xa nhìn nàng.

“Làm gì?” Cảm thấy không đúng, Bành Hướng Chi liếc Vu Chu một cái.

“Cô Kỷ cười, hình như chị rất vui vẻ.” Vu Chu nói.

“Không phải,“ Bành Hướng Chi trong lòng luống cuống một giây, nhưng càng nhiều là vô tội, “Em không cảm thấy rất vui sao?”

“Em chỉ cảm thấy, dưới tình huống bình thường, sẽ không có người bởi vì phát hiện người khác sẽ cười mà phản ứng lớn thành như vậy......” Vu Chu ngửa mặt nhìn Tô Xướng, “Đúng không?”

“Ừ, người bình thường, sẽ không.” Tô Xướng đáp lại Kỷ Minh Tranh đã chuẩn bị sẵn sàng với thủ thế OK, nhẹ giọng nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...