Đều Thời Đại Nào Rồi
Chương 8
Edit: phuong_bchii
__________
Giọng nói rất nhẹ, trong kịch chính là cảm giác yếu đuối không được yêu mà Kỷ Minh Tranh am hiểu nhất.
Lông mày cũng hơi nhíu lại, giống như thật sự quấy nhiễu cô một thời gian.
Kỷ Minh Tranh được hình dung là “Tiên khí phiêu phiêu”, không phải ngũ quan của cô, cũng không phải khí chất độc lập di thế gì, mà là làn da của cô, toàn thân trắng như tuyết, mang theo sự mềm mại không quá phận, giống như rau quả chưa bao giờ bị thuốc trừ sâu xâm nhập, tự nhiên đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng tự ti mặc cảm.
Bởi vì năm tháng, ánh mặt trời và thứ bẩn thỉu đều không bắt nạt cô, cho nên mới có vẻ như thiên ngoại phi tiên.
Kỷ Minh Tranh như vậy bị người ta hôn, so với cô nói mình có người mình thích còn khiến người ta khiếp sợ hơn.
Mẹ Kỷ đặt sách xuống, kẹp một thẻ đánh dấu trên bàn rồi khép lại: “Chuyện lúc nào vậy?”
Không lòng vòng với bà, nói “Nếu“.
“Mấy tháng trước rồi.” Vành tai Kỷ Minh Tranh nhuộm một vệt đỏ mỏng, cô cúi đầu, hai tay khá mở ra, ngón tay khẽ chạm ngón tay.
“Vậy, như vậy...” Mẹ Kỷ nhìn bộ dạng của cô, nghĩ đến hơn phân nửa không phải là cố ý dâm loạn, tảng đá lớn trong lòng thả xuống một nửa, lại cân nhắc hỏi cô, “Vậy đối phương nói như thế nào? Là thích con, hay là......”
“Cô ấy không nhớ.”
Khi nói mấy chữ này, cằm và sau tai nhanh chóng tê dại một chút, lại tản ra.
Mẹ Kỷ nhíu mày: “Sao lại không nhớ?”
Tiểu hạt dẻ vừa mới bị đuổi đi lại trở về, trêu cợt Kỷ Minh Tranh tựa như lần nữa làm cô giật mình một giây, cô rất không quen cùng mẹ nói loại lời này, nhưng cô cũng không biết phải nói cùng ai.
Đưa tay lên, nắm một lỗ tai: “Đoàn kịch chúng con liên hoan, hát karaoke, cô ấy uống nhiều, khóc, con......”
“Con đang ngồi cạnh cô ấy.”
“Uống nhiều quá khóc?” Lông mày mẹ Kỷ đột nhiên cao hơn, một đứa con trai tại sao lại uống nhiều quá khóc, có phải trạng thái tâm lý không quá ổn định hay không.
*Trong tiếng Trung “cô ấy” và “anh ấy” phát âm giống nhau nên mẹ Kỷ nghĩ rằng người hôn Kỷ Minh Tranh là con trai.
“Nói như vậy, cũng là diễn viên lồng tiếng đúng không? Tại sao lại khóc?” Thất bại, hay là gia đình có gì khó khăn?”
“Nghe cô ấy khóc, hình như là trải qua quá nhiều về chuyện tình cảm.”
Kỷ Minh Tranh có chút khó mở miệng, nhớ tới Bành Hướng Chi bám trên người cô lau nước mắt lên cổ cô, khóc lóc kêu: “Năm đó sao anh lại nhẫn tâm như vậy, nói chia tay liền chia tay, mấy năm nay mỗi lần tôi nghe thấy《 Mua bán tình yêu》, người khác đều cười, mẹ nó tôi đều khóc, bọn họ đều nói tôi bị bệnh thần kinh, ai biết một người phụ nữ ngay cả nghe《 Mua bán tình yêu》cũng khóc, đã từng bị tổn thương tình cảm như thế nào.”
“Tôi......”
“Anh đừng nói chuyện! Vương Nhuận và anh đừng nói chuyện! Anh để Tề Dương nói trước, Tề Dương đá tôi trước.”
......
Mặt mẹ Kỷ đã nhăn thành trái khổ qua, lo âu mơ hồ treo lên ngũ quan, ngay cả kính lão cũng quên tháo: “Cậu ấy nói qua rất nhiều lần, đều thất bại?”
“Có vẻ thế.”
“Như vậy, là hoa......” Hoa công tử (playboy)?
“Vâng.” Là hoa hồ điệp (bướm hoa).
Kỷ Minh Tranh nhớ tới lần đầu tiên gặp Bành Hướng Chi, vào mùa hè nàng mặc áo hai dây màu vàng, quần short denim cạp cao, tóc xoăn dài tung bay là màu hạt dẻ thịnh hành năm đó, nàng từ trên cầu thang nhảy xuống, cánh tay vòng quanh bả vai cô bạn thân phía trước, ở trên người nàng đeo một vòng nhỏ, trước ngực...... Trước ngực nảy lên giống như bong bóng nước, còn có lộ ra một nửa khe rãnh.
Ấn tượng đầu tiên gần như không tốt lắm, nhưng nụ cười ngày đó của Bành Hướng Chi quá mức tươi sáng, lông mày của nàng luôn được cắt tỉa rất tinh tế, lại rất tự nhiên, lần đầu tiên còn tưởng rằng là hoang dã, nhưng mỗi một lần, độ cong “hoang dã” của nàng đều không giống nhau.
Nàng cười rộ lên luôn toét miệng, người rất tự tin mới có thể cười như vậy, đôi mắt là mắt phượng nhãn hiện nay hiếm thấy, nếu như ở trên người những người khác sẽ rất quyến rũ, nhưng bởi vì Bành Hướng Chi tùy tiện, bởi vậy lúc cong lên thì có một chút ngây thơ.
Mười mấy năm, lúc ấy thiếu nữ mặc áo hai dây trưởng thành thành đại ngự tỷ môi đỏ mọng mặc váy xếp ly, không thích cười như lúc còn trẻ, cũng không có năng lượng như lúc cùng nhau chạy trốn năm đó, nàng trở thành “đạo diễn Bành” mạnh mẽ, lúc làm việc không cười, dễ buồn ngủ, dễ nóng nảy.
Bành Hướng Chi rất “cay”, người trong giới đều nói như vậy, có người nói dáng người chọc giận của nàng, có người nói tính cách hấp tấp của nàng.
Nàng có thói quen mở tiệc đêm, giống như chỉ có buổi tối mới có thể tĩnh tâm lại, ban ngày mặt trời nhảy, Bành Hướng Chi váy đỏ càng nhảy, không má nào chịu thua má nào.
Có một lần tụ họp trong giới, Bành Hướng Chi đề nghị đi quán bar, đó là lần đầu tiên Kỷ Minh Tranh đi, thấy Bành Hướng Chi phong tình lắc lư tựa vào quầy bar kêu một ly B52, có người đàn ông tới nói mời nàng uống.
Nàng nhếch miệng lưu manh, ánh mắt từ lông mày người đàn ông đặt xuống bụng dưới của hắn, nói: “Anh quá nhỏ rồi.”
“Vẫn là không uống thì tốt hơn.”
Người như vậy, có một ngày sẽ gửi cho mình tấm ảnh mặt sưng phù như chó bị ong đốt, Kỷ Minh Tranh nghĩ nghĩ, lại nhịn không được hé miệng nở nụ cười.
Ảnh minh họa
Mẹ Kỷ đứng thẳng người lên, đang suy nghĩ, tại sao nói đến là playboy, Tiểu Tranh... nở nụ cười.
Bà đương nhiên không biết, Kỷ Minh Tranh cười chính là tấm ảnh “Chó ong” kia.
Kỳ thật Kỷ Minh Tranh lớn như vậy, chưa từng yêu đương, tuy rằng 'chàng trai' này nghe rất không đáng tin, nhưng từ phản ứng của Kỷ Minh Tranh xem ra, cô cũng không cảm thấy bị mạo phạm nhiều, thậm chí còn có thể cười được.
Đó chính là nói...... cô cũng không có phản cảm với hành vi này của người đó.
Trong lòng mẹ Kỷ đấu tranh tư tưởng, một mặt cũng không muốn cho trang giấy trắng của bà cùng playboy ở bên nhau, mặt khác, bà cũng luôn nghĩ lại, mình có phải dục vọng khống chế quá nặng hay không, dẫn đến bộ dáng thanh tâm quả dục của Kỷ Minh Tranh nhiều năm như vậy.
Kỷ Minh Tranh cái gì cũng tốt, nghe lời, ngoan ngoãn, hiếu thuận, từ nhỏ đến lớn đều là “con nhà người ta” ở trong viện, ngay cả chuyên ngành và công việc của nha sĩ cũng là đề nghị của cha mẹ, cô một chút phản kháng cũng không có, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của gia đình.
Nghĩ tới đây, mẹ Kỷ liền có chút mềm lòng.
Vì vậy, bà nhẹ nhàng nói: “Nếu con đã đến hỏi ý kiến của mẹ, mẹ đương nhiên là tôn trọng ý kiến của con.”
“Mẹ cảm thấy, mặc kệ thế nào, cậu ấy thích con, hay là nhất thời cao hứng, vậy tóm lại phải có một lời giải thích.”
“Nhà chúng ta không phải là loại gia đình phong kiến không tiến bộ, tuy rằng mẹ thường nói với con, con gái phải tự tôn tự ái tự trọng, nhưng không phải nói kết hôn nhất định phải chịu trách nhiệm gì đó, nhưng nếu đã xảy ra một chuyện như vậy, nói rõ ràng vẫn là muốn, nếu không có ý đó, thì nói xin lỗi thôi.”
Dù sao cũng là nụ hôn đầu của Kỷ Minh Tranh, không hiểu, bà rất dễ canh cánh trong lòng.
Kỷ Minh Tranh như có điều suy nghĩ, phải nói rõ ràng...... với nàng sao?
Ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay chống đỡ.
Buổi tối ăn cơm xong, cùng ba mẹ đi dạo ở công viên bên cạnh, cùng kéo tay mẹ vừa tản bộ vừa nói chuyện học tập và công việc, về đến nhà, ba mẹ đã mệt, vì thế đã sớm tắm rửa đi ngủ.
Kỷ Minh Tranh cũng tắm nước nóng xong xuôi, tựa vào đầu giường đọc sách một lát, lại nhấn vào nhóm fan xem tiểu thuyết mạng có thông báo cập nhật hay không, sau đó sạc di động, tắt đèn đi ngủ.
Đồng hồ treo tường giống như lão học giả nghiên từng bước còng xuống đi, rất vất vả chịu đựng đến ba giờ, đi hết một nửa đêm dài, nhưng di động trên tủ đầu giường đã phá vỡ nó.
Nó giống như bị đè ở trong gối điên cuồng reo, ong ong ong bày ra, trong đêm yên tĩnh cực kỳ đột ngột.
Kỷ Minh Tranh ngủ nông, rất nhanh bị đánh thức, cũng may cô thức dậy không có tức giận gì, liếc mắt một cái, cánh tay từ trong chăn vươn ra, dựng thẳng di động lên, vừa nhìn, là Bành Hướng Chi.
“A lô?” Giọng Kỷ Minh Tranh rất khàn, ngay cả tiếng thở cũng mang theo cảm giác chưa tỉnh hẳn.
Đầu kia ỉu xìu, Bành Hướng Chi mạnh như rồng như hổ.
Nàng cả kinh nói: “Tranh Tử à, có lẽ tôi bị viêm ổ răng khô rồi!”
“Viêm ổ răng khô?” Kỷ Minh Tranh vươn tay, dụi dụi mắt.
“Đúng,“ Bành Hướng Chi dùng giọng điệu đặc vụ nói, “Tôi lên mạng tìm, có người nhổ răng xong, có thể sẽ bị viêm ổ răng khô.”
“Cậu xem nè, trên 'Phổ cập khoa học kiến thức về bệnh tật Baidu' này nói, 'Nhổ răng hai ba ngày sau xuất hiện đau đớn kịch liệt', còn có cái gì 'Lợi sưng tấy', tôi y vậy nè.”
Nàng rất hoảng: “Tôi nhìn một chút, còn cảm thấy chỗ nhổ răng kia của tôi, hình như không có gì, không bình thường lắm, thật đấy, tôi có phải đi khám không.”
Nàng càng xem càng cảm thấy, triệu chứng giống như chỗ nào cũng giống chính mình, cảm giác đã có thể chẩn đoán chính xác.
“Bành Hướng Chi,“ đầu Kỷ Minh Tranh có chút đau, rên rỉ một tiếng nho nhỏ, trong dư vị rên rỉ dùng khí âm khàn khàn, nhẹ nhàng nói, “Cậu đang nghi ngờ kỹ thuật của tôi.”
Bành Hướng Chi liền bối rối, bởi vì giờ phút này, đêm khuya yên tĩnh, Kỷ Minh Tranh phảng phất như đang nói những lời này bên tai......
Như nói ở trên giường.
- -------------------
Triệu chứng của viêm ổ răng khô được trích từ Phổ cập khoa học kiến thức về bệnh tật Baidu: bệnh ổ răng khô biểu hiện là đau dữ dội xuất hiện sau 2 - 3 ngày nhổ răng và phóng xạ vào các bộ phận xung quanh, sưng lợi v. v.
__________
Giọng nói rất nhẹ, trong kịch chính là cảm giác yếu đuối không được yêu mà Kỷ Minh Tranh am hiểu nhất.
Lông mày cũng hơi nhíu lại, giống như thật sự quấy nhiễu cô một thời gian.
Kỷ Minh Tranh được hình dung là “Tiên khí phiêu phiêu”, không phải ngũ quan của cô, cũng không phải khí chất độc lập di thế gì, mà là làn da của cô, toàn thân trắng như tuyết, mang theo sự mềm mại không quá phận, giống như rau quả chưa bao giờ bị thuốc trừ sâu xâm nhập, tự nhiên đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng tự ti mặc cảm.
Bởi vì năm tháng, ánh mặt trời và thứ bẩn thỉu đều không bắt nạt cô, cho nên mới có vẻ như thiên ngoại phi tiên.
Kỷ Minh Tranh như vậy bị người ta hôn, so với cô nói mình có người mình thích còn khiến người ta khiếp sợ hơn.
Mẹ Kỷ đặt sách xuống, kẹp một thẻ đánh dấu trên bàn rồi khép lại: “Chuyện lúc nào vậy?”
Không lòng vòng với bà, nói “Nếu“.
“Mấy tháng trước rồi.” Vành tai Kỷ Minh Tranh nhuộm một vệt đỏ mỏng, cô cúi đầu, hai tay khá mở ra, ngón tay khẽ chạm ngón tay.
“Vậy, như vậy...” Mẹ Kỷ nhìn bộ dạng của cô, nghĩ đến hơn phân nửa không phải là cố ý dâm loạn, tảng đá lớn trong lòng thả xuống một nửa, lại cân nhắc hỏi cô, “Vậy đối phương nói như thế nào? Là thích con, hay là......”
“Cô ấy không nhớ.”
Khi nói mấy chữ này, cằm và sau tai nhanh chóng tê dại một chút, lại tản ra.
Mẹ Kỷ nhíu mày: “Sao lại không nhớ?”
Tiểu hạt dẻ vừa mới bị đuổi đi lại trở về, trêu cợt Kỷ Minh Tranh tựa như lần nữa làm cô giật mình một giây, cô rất không quen cùng mẹ nói loại lời này, nhưng cô cũng không biết phải nói cùng ai.
Đưa tay lên, nắm một lỗ tai: “Đoàn kịch chúng con liên hoan, hát karaoke, cô ấy uống nhiều, khóc, con......”
“Con đang ngồi cạnh cô ấy.”
“Uống nhiều quá khóc?” Lông mày mẹ Kỷ đột nhiên cao hơn, một đứa con trai tại sao lại uống nhiều quá khóc, có phải trạng thái tâm lý không quá ổn định hay không.
*Trong tiếng Trung “cô ấy” và “anh ấy” phát âm giống nhau nên mẹ Kỷ nghĩ rằng người hôn Kỷ Minh Tranh là con trai.
“Nói như vậy, cũng là diễn viên lồng tiếng đúng không? Tại sao lại khóc?” Thất bại, hay là gia đình có gì khó khăn?”
“Nghe cô ấy khóc, hình như là trải qua quá nhiều về chuyện tình cảm.”
Kỷ Minh Tranh có chút khó mở miệng, nhớ tới Bành Hướng Chi bám trên người cô lau nước mắt lên cổ cô, khóc lóc kêu: “Năm đó sao anh lại nhẫn tâm như vậy, nói chia tay liền chia tay, mấy năm nay mỗi lần tôi nghe thấy《 Mua bán tình yêu》, người khác đều cười, mẹ nó tôi đều khóc, bọn họ đều nói tôi bị bệnh thần kinh, ai biết một người phụ nữ ngay cả nghe《 Mua bán tình yêu》cũng khóc, đã từng bị tổn thương tình cảm như thế nào.”
“Tôi......”
“Anh đừng nói chuyện! Vương Nhuận và anh đừng nói chuyện! Anh để Tề Dương nói trước, Tề Dương đá tôi trước.”
......
Mặt mẹ Kỷ đã nhăn thành trái khổ qua, lo âu mơ hồ treo lên ngũ quan, ngay cả kính lão cũng quên tháo: “Cậu ấy nói qua rất nhiều lần, đều thất bại?”
“Có vẻ thế.”
“Như vậy, là hoa......” Hoa công tử (playboy)?
“Vâng.” Là hoa hồ điệp (bướm hoa).
Kỷ Minh Tranh nhớ tới lần đầu tiên gặp Bành Hướng Chi, vào mùa hè nàng mặc áo hai dây màu vàng, quần short denim cạp cao, tóc xoăn dài tung bay là màu hạt dẻ thịnh hành năm đó, nàng từ trên cầu thang nhảy xuống, cánh tay vòng quanh bả vai cô bạn thân phía trước, ở trên người nàng đeo một vòng nhỏ, trước ngực...... Trước ngực nảy lên giống như bong bóng nước, còn có lộ ra một nửa khe rãnh.
Ấn tượng đầu tiên gần như không tốt lắm, nhưng nụ cười ngày đó của Bành Hướng Chi quá mức tươi sáng, lông mày của nàng luôn được cắt tỉa rất tinh tế, lại rất tự nhiên, lần đầu tiên còn tưởng rằng là hoang dã, nhưng mỗi một lần, độ cong “hoang dã” của nàng đều không giống nhau.
Nàng cười rộ lên luôn toét miệng, người rất tự tin mới có thể cười như vậy, đôi mắt là mắt phượng nhãn hiện nay hiếm thấy, nếu như ở trên người những người khác sẽ rất quyến rũ, nhưng bởi vì Bành Hướng Chi tùy tiện, bởi vậy lúc cong lên thì có một chút ngây thơ.
Mười mấy năm, lúc ấy thiếu nữ mặc áo hai dây trưởng thành thành đại ngự tỷ môi đỏ mọng mặc váy xếp ly, không thích cười như lúc còn trẻ, cũng không có năng lượng như lúc cùng nhau chạy trốn năm đó, nàng trở thành “đạo diễn Bành” mạnh mẽ, lúc làm việc không cười, dễ buồn ngủ, dễ nóng nảy.
Bành Hướng Chi rất “cay”, người trong giới đều nói như vậy, có người nói dáng người chọc giận của nàng, có người nói tính cách hấp tấp của nàng.
Nàng có thói quen mở tiệc đêm, giống như chỉ có buổi tối mới có thể tĩnh tâm lại, ban ngày mặt trời nhảy, Bành Hướng Chi váy đỏ càng nhảy, không má nào chịu thua má nào.
Có một lần tụ họp trong giới, Bành Hướng Chi đề nghị đi quán bar, đó là lần đầu tiên Kỷ Minh Tranh đi, thấy Bành Hướng Chi phong tình lắc lư tựa vào quầy bar kêu một ly B52, có người đàn ông tới nói mời nàng uống.
Nàng nhếch miệng lưu manh, ánh mắt từ lông mày người đàn ông đặt xuống bụng dưới của hắn, nói: “Anh quá nhỏ rồi.”
“Vẫn là không uống thì tốt hơn.”
Người như vậy, có một ngày sẽ gửi cho mình tấm ảnh mặt sưng phù như chó bị ong đốt, Kỷ Minh Tranh nghĩ nghĩ, lại nhịn không được hé miệng nở nụ cười.
Ảnh minh họa
Mẹ Kỷ đứng thẳng người lên, đang suy nghĩ, tại sao nói đến là playboy, Tiểu Tranh... nở nụ cười.
Bà đương nhiên không biết, Kỷ Minh Tranh cười chính là tấm ảnh “Chó ong” kia.
Kỳ thật Kỷ Minh Tranh lớn như vậy, chưa từng yêu đương, tuy rằng 'chàng trai' này nghe rất không đáng tin, nhưng từ phản ứng của Kỷ Minh Tranh xem ra, cô cũng không cảm thấy bị mạo phạm nhiều, thậm chí còn có thể cười được.
Đó chính là nói...... cô cũng không có phản cảm với hành vi này của người đó.
Trong lòng mẹ Kỷ đấu tranh tư tưởng, một mặt cũng không muốn cho trang giấy trắng của bà cùng playboy ở bên nhau, mặt khác, bà cũng luôn nghĩ lại, mình có phải dục vọng khống chế quá nặng hay không, dẫn đến bộ dáng thanh tâm quả dục của Kỷ Minh Tranh nhiều năm như vậy.
Kỷ Minh Tranh cái gì cũng tốt, nghe lời, ngoan ngoãn, hiếu thuận, từ nhỏ đến lớn đều là “con nhà người ta” ở trong viện, ngay cả chuyên ngành và công việc của nha sĩ cũng là đề nghị của cha mẹ, cô một chút phản kháng cũng không có, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của gia đình.
Nghĩ tới đây, mẹ Kỷ liền có chút mềm lòng.
Vì vậy, bà nhẹ nhàng nói: “Nếu con đã đến hỏi ý kiến của mẹ, mẹ đương nhiên là tôn trọng ý kiến của con.”
“Mẹ cảm thấy, mặc kệ thế nào, cậu ấy thích con, hay là nhất thời cao hứng, vậy tóm lại phải có một lời giải thích.”
“Nhà chúng ta không phải là loại gia đình phong kiến không tiến bộ, tuy rằng mẹ thường nói với con, con gái phải tự tôn tự ái tự trọng, nhưng không phải nói kết hôn nhất định phải chịu trách nhiệm gì đó, nhưng nếu đã xảy ra một chuyện như vậy, nói rõ ràng vẫn là muốn, nếu không có ý đó, thì nói xin lỗi thôi.”
Dù sao cũng là nụ hôn đầu của Kỷ Minh Tranh, không hiểu, bà rất dễ canh cánh trong lòng.
Kỷ Minh Tranh như có điều suy nghĩ, phải nói rõ ràng...... với nàng sao?
Ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay chống đỡ.
Buổi tối ăn cơm xong, cùng ba mẹ đi dạo ở công viên bên cạnh, cùng kéo tay mẹ vừa tản bộ vừa nói chuyện học tập và công việc, về đến nhà, ba mẹ đã mệt, vì thế đã sớm tắm rửa đi ngủ.
Kỷ Minh Tranh cũng tắm nước nóng xong xuôi, tựa vào đầu giường đọc sách một lát, lại nhấn vào nhóm fan xem tiểu thuyết mạng có thông báo cập nhật hay không, sau đó sạc di động, tắt đèn đi ngủ.
Đồng hồ treo tường giống như lão học giả nghiên từng bước còng xuống đi, rất vất vả chịu đựng đến ba giờ, đi hết một nửa đêm dài, nhưng di động trên tủ đầu giường đã phá vỡ nó.
Nó giống như bị đè ở trong gối điên cuồng reo, ong ong ong bày ra, trong đêm yên tĩnh cực kỳ đột ngột.
Kỷ Minh Tranh ngủ nông, rất nhanh bị đánh thức, cũng may cô thức dậy không có tức giận gì, liếc mắt một cái, cánh tay từ trong chăn vươn ra, dựng thẳng di động lên, vừa nhìn, là Bành Hướng Chi.
“A lô?” Giọng Kỷ Minh Tranh rất khàn, ngay cả tiếng thở cũng mang theo cảm giác chưa tỉnh hẳn.
Đầu kia ỉu xìu, Bành Hướng Chi mạnh như rồng như hổ.
Nàng cả kinh nói: “Tranh Tử à, có lẽ tôi bị viêm ổ răng khô rồi!”
“Viêm ổ răng khô?” Kỷ Minh Tranh vươn tay, dụi dụi mắt.
“Đúng,“ Bành Hướng Chi dùng giọng điệu đặc vụ nói, “Tôi lên mạng tìm, có người nhổ răng xong, có thể sẽ bị viêm ổ răng khô.”
“Cậu xem nè, trên 'Phổ cập khoa học kiến thức về bệnh tật Baidu' này nói, 'Nhổ răng hai ba ngày sau xuất hiện đau đớn kịch liệt', còn có cái gì 'Lợi sưng tấy', tôi y vậy nè.”
Nàng rất hoảng: “Tôi nhìn một chút, còn cảm thấy chỗ nhổ răng kia của tôi, hình như không có gì, không bình thường lắm, thật đấy, tôi có phải đi khám không.”
Nàng càng xem càng cảm thấy, triệu chứng giống như chỗ nào cũng giống chính mình, cảm giác đã có thể chẩn đoán chính xác.
“Bành Hướng Chi,“ đầu Kỷ Minh Tranh có chút đau, rên rỉ một tiếng nho nhỏ, trong dư vị rên rỉ dùng khí âm khàn khàn, nhẹ nhàng nói, “Cậu đang nghi ngờ kỹ thuật của tôi.”
Bành Hướng Chi liền bối rối, bởi vì giờ phút này, đêm khuya yên tĩnh, Kỷ Minh Tranh phảng phất như đang nói những lời này bên tai......
Như nói ở trên giường.
- -------------------
Triệu chứng của viêm ổ răng khô được trích từ Phổ cập khoa học kiến thức về bệnh tật Baidu: bệnh ổ răng khô biểu hiện là đau dữ dội xuất hiện sau 2 - 3 ngày nhổ răng và phóng xạ vào các bộ phận xung quanh, sưng lợi v. v.