Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 37: Trọng tuyền nhược hữu song ngư ký (3)



“Xem ra, ngươi đã phát hiện.”

Trong bóng tối, một âm thanh trầm thấp như đang cười, âm cuối pha chút sung sướng độc ác.

Mộ Hàn Uyên giơ tay, đặt lên ngực.

Hắn nhắm mắt lại.

Không ai nhìn thấy, chỉ Vân Dao từng thấy một lần —— Lúc này, giữa lồng ngực của hắn, xuyên qua tim là một thanh dao găm “không hề tồn tại”.

Như ánh sao cô đọng, như tinh chất thần hồn.

Sau khi rời khỏi cốc Táng Long, kể từ khi tỉnh lại, nó vẫn luôn ở đó.

“Trong huyễn cảnh, là ngươi đưa dao găm cho nàng ấy.” Mộ Hàn Uyên khẽ nói: “Đây không phải dao găm Long Lân.”

“Thế thì sao, ngươi muốn đi tố cáo à?”

Tay áo của Mộ Hàn Uyên rủ xuống, hắn đứng đó, sương giá trên khuôn mặt đã tiêu tan, giọng nói nghe có vẻ ôn hòa: “Hiển ảnh cũng không thể làm được, chỉ có thể trốn trong bóng tối, như cô hồn dã quỷ nói chuyện với mình ta. Sự tồn tại có ngươi, có tư cách gì đáng để nàng ấy biết.”

“——”

Bóng tối khắp thành chợt cuồn cuộn.

Xa xa, dưới ánh trăng, núi rừng gầm thét, ánh sáng biến mất, vầng trăng trong vắt trên bầu trời bị mây đen nuốt chửng, như ma diễm cắn nuốt mặt trăng, cuồng phong chợt nổi lên.

Người đi đường trong chợ đêm chẳng biết tại sao lại sợ hãi chạy tán loạn.

Dưới gốc cây, giữa bóng tối lay động, chỉ có Mộ Hàn Uyên đang đứng yên nghe được, âm thanh điên cuồng hung bạo trong bóng tối.

“Nếu ta là cô hồn dã quỷ, vậy ngươi là thứ gì!”

Khi âm thanh hung bạo vang lên, Mộ Hàn Uyên nghe thấy một tiếng đàn như sát diệt vang lên trong hư không ——

Trong chớp mắt, thức hải của hắn như tràn ngập nghìn kiếm sắc bén, vạn quỷ khóc gào.

Giọng nói nhập ma kia vẫn khàn giọng cười, như âm thanh đứt ruột xé gan: “Nếu không có ta, ngươi chính là ta!! Ngươi có tư cách gì……”

Giọng nói chợt biến mất.

Cứ như một loại sức mạnh tích lũy nào đó đã cạn kiệt, lồng ngực của Mộ Hàn Uyên, những đốm sáng như ánh sao băng tiêu tán.

Giống như giọng nói kề bên tai hắn, như chưa từng tồn tại, rút đi như thủy triều.

Gió ngừng thổi.

Thanh nguyệt xua tan mây mù.

Xung quanh vẫn tấp nập người qua kẻ lại.

Nhưng Mộ Hàn Uyên vẫn đứng đó, lông mày nhíu chặt, ngón tay phất qua bên dưới thắt lưng ngọc.

Ngọc cầm bội sức nằm trong lòng bàn tay của hắn.

…… Hắn không thể nghe nhầm, đó là tiếng đàn Mẫn Sinh.

[Nếu không có ta, ngươi chính là ta.]

Ma âm như độc dược, khiến đôi mắt của Mộ Hàn Uyên u ám, trên liên hoa quan thanh lãnh như tuyết, một ngọn lửa đen như mực bắt đầu dấy lên.

“Mộ Hàn Uyên.”

“——”

Trong giọng nữ trong trẻo chợt gọi dòng suy nghĩ đang chìm đắm của hắn trở về.

Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên.

Cách đó mấy trượng, trên cầu thang gỗ trước quán trà, nữ tử áo đỏ dựa vào lan can, nghiêng người nhìn hắn.

Dung mạo xinh đẹp như lan.

Dừng lại một chút, nàng bỗng giơ tay, ngoắc ngoắc gọi hắn.

“......”

Mộ Hàn Uyên ổn định lại tâm trạng, tay áo buông thõng, đứng dưới bậc thang gỗ, thấp hơn nàng nửa người.

Đầu ngón tay đang giơ lên của nàng kề bên mái tóc đen nhánh của hắn.

“Sư tôn.”

Liên hoa quan hơi nghiêng, khuôn mặt thanh cao tuấn mỹ như trích tiên ngay trong tầm tay nàng, đang ngẩng lên, bất động nhìn nàng.

Vân Dao ngập ngừng một chút, một tay chống cằm, dựa vào lan can: “Liên hoa quan của ngươi có thể đổi màu hả?”

Ngón tay của nàng chạm nhẹ vào nó.

Hệt như ảo giác, liên hoa quan run rẩy.

Vân Dao: “?”

“......”

Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên.

Hai người đứng dưới ánh đèn mờ ảo, cảm xúc sâu cạn trong đáy mắt hắn cũng khó bề phân biệt.

Vân Dao cảm thấy ánh mắt của Mộ Hàn Uyên dừng lại trên khuôn mặt mình một lát, sau đó mới dời xuống.

“Sư tôn,” Giọng của hắn pha chút bất đắc dĩ: “Không thể chạm vào liên hoa quan.”

“Tại sao? Giống như đàn Mẫn Sinh của ngươi, người ngoài không được chạm vào à?” Vân Dao lẩm bẩm hỏi.

“...... Không giống nhau.”

“Không giống cái gì?”

Vân Dao chống cằm một lát, không nghe được câu trả lời, tay hơi mỏi, nàng không kìm được giơ tay lên, một lần nữa chạm vào ngân ti liên hoa quan lạnh như băng nọ: “Ta, muốn, chạm, vào.”

“......”

Cuối cùng Mộ Hàn Uyên cũng nhận ra điều gì đó.

Hắn hơi nhíu mày, bước lên cầu thang gỗ, dừng lại dưới Vân Dao một bậc, ấy vậy mà vẫn cao hơn nàng hai tấc.

Nương theo ánh đèn trong tòa nhà, thấy rõ nét mặt hơi ửng hồng của Vân Dao, Mộ Hàn Uyên hơi khó tin: “Sư tôn, người lại uống rượu?”

“Gì mà lại —— Ta không có,” Vân Dao nghiêm nghị nhíu mày: “Là nước, nước trà ngọt.”

Hồng y thiếu nữ chỉ tay: “Đặc sản của quán trà này!”

Mộ Hàn Uyên nhìn theo ngón tay của nàng, ánh mắt hướng lên trên.

Tấm bảng gỗ “Hoan nghênh đến tửu quán” treo cao trên đỉnh đầu nàng, bằng gỗ sơn màu đỏ, minh bạch rõ ràng.

“Quán trà ở đằng trước, ta dẫn sư tôn đi, được không?”

“Không,” Vân Dao không hề suy nghĩ, lắc đầu từ chối: “Ta thích trà của quán này, dễ uống.”

“Sư tôn.”

“Không đi nổi, không đi.” Thiếu nữ áo đỏ không thể chịu nổi ánh mắt tra hỏi lương tâm kia, nên đành ngước cổ lên, quay người ôm cây cột gỗ bên cạnh.

Mộ Hàn Uyên bước lên bậc thang cuối cùng giữa hai người.



Bóng của hắn phủ xuống người Vân Dao.

Do dự một chút, nàng chậm chạp quay đầu lại, ngẩng mặt lên.

Đồ đệ cao hơn nàng rất nhiều đứng gần kề bên nàng, ngược hướng với ánh đèn và đám đông nhộn nhịp trong thành.

Ngón tay của Vân Dao ôm lấy cột gỗ, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Đệ tử mạo phạm, sư tôn.”

“?”

Trời đất chợt xoay chuyển.

Khi đầu óc choáng váng vì men say của Vân Dao tỉnh táo lại đôi chút, thì nàng đã nằm trên lưng của Mộ Hàn Uyên.

Hai người đi giữa biển người trong chợ đêm.

Tiếng rao hàng, tiếng cười đùa của trẻ con, tiếng mặc cả…… Nhân gian như một tràng pháo hoa long trọng, âm thanh, màu sắc, hình ảnh, mùi vị, tất cả vây quanh người nàng, muốn trốn cũng không trốn được.

Vân Dao cũng không muốn trốn, nàng đã sống quá lâu trong Tư Thiên Cung và đỉnh Thiên Huyền lạnh lẽo không một bóng người, nàng thích nhân gian, cho dù chỉ là thịnh cảnh phàm tục.

Cũng thích……

Nữ tử áo đỏ nằm sấp trên lưng yên tĩnh không bao lâu.

Mộ Hàn Uyên nghe thấy tiếng quần áo ma sát sột soạt, sau đó, hơi thở ấm áp nóng bỏng phả vào gáy hắn.

Hắn đột nhiên dừng lại.

Vân Dao không để ý tới, nàng kề bên cổ Mộ Hàn Uyên ngửi một lúc lâu, sau đó mờ mịt ngước mắt hỏi: “Ngươi dùng huân hương gì thế?”

“...... Huân hương đệ tử nội môn của Càn Môn thống nhất sử dụng.”

“Thế à?” Không nhận ra giọng của Mộ Hàn Uyên đã trở nên trầm khàn, Vân Dao ngập ngừng lẩm bẩm: “Nhưng tại sao, mùi của ngươi không giống với bọn họ……”

Mộ Hàn Uyên lần nữa cất bước, giọng nói nhỏ nhẹ như tan trong màn đêm.

“Sư tôn từng ngửi mùi trên người của ai?”

“Ừm…… quên rồi.” Vân Dao suy nghĩ một chút, nhưng lại không nghĩ ra, nàng cũng không muốn làm khó mình: “Có lẽ chưa từng ngửi, thảo nào ta cảm thấy không giống nhau.”

“......”

Khóe môi của Mộ Hàn Uyên lặng lẽ cong lên.

Vân Dao dựa vào vai hắn, ôm cổ hắn, nhìn quán rượu xa dần sau lưng, buồn ngủ nhưng vẫn cố nhướng mắt lên: “Tại sao không thể, ở lại đó?”

“Tửu lượng của sư tôn không tốt, lại thích uống rượu, uống say rồi chuyện gì cũng làm được.” Mộ Hàn Uyên nhẹ nhàng nói, dịu dàng như vây nàng trong một giấc mơ trên mây: “Tối nay còn phải gặp Liễu Vô trong thành, sư tôn không thể uống quá say.”

“Ừm, có lý,” Hồng y nữ tử cố gắng duy trì tỉnh táo: “Trước mặt con lừa trọc, phải bảo vệ…… mặt mũi của Càn Môn.”

Mộ Hàn Uyên khẽ cười: “Ngươi không thích Liễu Vô đại sư sao?”

“Không thích! Con lừa trọc!”

“Tại sao?”

Mộ Hàn Uyên vốn muốn hỏi, nếu không thích, tại sao còn đến Phạn Thiên Tự cướp người thành thân. Nhưng nếu hỏi như thế, khó tránh khỏi hiềm nghi giậu đổ bìm leo, nếu Vân Dao không muốn nhắc đến chuyện năm đó, hắn cũng sẽ không ép nàng.

Phía sau im lặng một lúc lâu.

Đúng lúc Mộ Hàn Uyên định chuyển chủ đề, hắn đột nhiên cảm thấy người trên lưng mình cử động, hơi thở của nàng phả vào tai hắn, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

“Ta cũng vậy…… Tối nay nghe kể chuyện trong tửu lâu, mới chợt nhớ ra.”

Mộ Hàn Uyên im lặng.

Hồng y nữ tử dựa trên vai hắn khẽ cười: “Người kể chuyện kể một câu chuyện về một vị hòa thượng, nhưng ta chợt nhớ đến một câu chuyện khác.”

Nàng nghiêng đầu, dựa sát vào hắn mà không để ý: “Ta kể cho ngươi nghe, được không?”

Một lúc sau, Mộ Hàn Uyên mới nghe thấy giọng mình trầm khàn đáp lại.

“...... Vâng.”

May mà đang ở giữa đám đông, nên không ai nghe ra cảm xúc sắp dâng trào trong đó.

“Ngày xửa ngày xưa, trên một ngọn núi cao, có một tông môn nhỏ, trong tông môn có một nữ đệ tử như đầu gỗ, chỉ biết luyện kiếm, đọc sách và tu luyện. Một ngày nọ, sư phụ của nàng nói nàng tu hành quá nhạt nhẽo, phải bổ sung sức sống, nên bảo nàng xuống núi rèn luyện, kết quả xuống núi chưa được bao lâu thì nàng gặp một công tử trẻ tuổi phong lưu.”

Vân Dao nói, đột nhiên thở dài.

“Sau đó, hai người cùng hành tẩu khắp thế gian, hành hiệp trượng nghĩa, trải qua mấy lần sinh tử, đầu gỗ cũng đâm chồi nở hoa. Nữ đệ tử này đã yêu thầm công tử, cuối cùng lấy hết can đảm bày tỏ tấm lòng, sau đó mới chợt biết, hóa ra công tử trẻ tuổi là Phật tử chuyển thế được Phạn Thiên Tự chọn ở phàm trần hai mươi năm trước, chỉ là thuở nhỏ được đưa vào hồng trần rèn luyện, để y lần nữa nhập thế rồi lại xuất thế. Hiện tại y tu đến đại thành, chặt đứt tình duyên, chuẩn bị được đón về Phạn Thiên Tự, chính thức kế vị Phật tử.”

Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi đôi đồng tử trong veo như lưu ly, giấu đi cảm xúc bên trong đó.

Vân Dao nghe người nọ nhỏ giọng hỏi: “Sau đó nàng ấy đuổi theo cướp người sao?”

“Ừm, cướp người là chuyện của nhiều năm sau, nhưng mà người không phải do nàng ấy muốn cướp.”

Mộ Hàn Uyên giật mình, ý thức được điều gì đó, hắn dừng bước, hơi quay đầu lại.

Tóc đen khẽ tung bay trong màn đêm.

Vân Dao như không chú ý đến: “Khi nghe được tin tức, đầu gỗ ấy đang ở tiên sơn Đông Hải, cách Phạn Thiên Tự ở cực tây của Tiên Vực tám vạn dặm, nàng ấy vừa đại chiến với một con phượng hoàng trong nhóm di dân của tộc Hải Yêu, sau khi nghe tin không tiếc cạn kiệt nội lực, chớp nhoáng mấy vạn dặm, mang theo trọng thương chạy đến Phạn Thiên Tự……”

Dừng lại một chút, thiếu nữ khẽ cười lạnh: “Đáng tiếc nàng ấy đến chậm một bước. Bên ngoài cửa chùa, nàng ấy tận mắt nhìn thấy công tử trẻ tuổi cắt tóc thành tăng, quy y xuất gia, từ nay về sau thanh đăng cổ Phật, không hỏi hồng trần.”

Nghe xong, Mộ Hàn Uyên im lặng một lúc lâu.

“Sau đó, nàng ấy về núi sao?”

Vân Dao lơ đễnh chốc lát: “Sau đó, trở về…… Nữ đệ tử kia rất đau lòng, trở về sơn môn, đáng tiếc nàng là đầu gỗ mà, dù ấm ức cũng chẳng nói với ai, các sư đệ sư muội cũng không nhận ra. Chỉ là từ đó trở đi nàng tị thế bất xuất, cứ như thế suốt trăm năm, cuối cùng thành tựu người thứ ba của thất kiệt Càn Môn —— Ngày trở về núi, nàng ấy vứt bỏ quá khứ, thay tên đổi họ, tên là, Tu Tâm.”

“......”

Tu Tâm.

Thất kiệt Càn Môn, tam sư tỷ của Vân Dao, nghe đồn là một người bảo thủ vô cùng, ngay cả cây trâm cũng phải gọt thành hình vuông.

Lời đồn quả nhiên không thể tin được.

Mộ Hàn Uyên nhìn quán trà cách đó không xa, chợ đêm đã dần thưa thớt người.

Vừa đi hắn vừa ấm giọng hỏi: “Cô ấy đã nói với người, ít nhất lúc người nghe, trong lòng cô ấy đã từ bỏ rồi.”

“Từ bỏ? Đúng là từ bỏ rồi, ngay cả mạng của mình mà tỷ ấy cũng có thể từ bỏ, còn có gì mà tỷ ấy không thể bỏ chứ?”

Vân Dao vùi đầu vào hõm cổ của Mộ Hàn Uyên, giọng trở nên trầm khàn: “Ngươi có biết tỷ ấy kể cho ta nghe khi nào không? Là bốn trăm năm trước, sau trận chiến Tiên Ma ác liệt nhất, đại sư huynh và nhị sư tỷ đều qua đời, tam sư tỷ bế quan một đêm, bỗng nhiên nói với ta, tỷ ấy quyết tâm đi trấn thủ núi Lưỡng Giới.”

Giọng nói rất trầm, như đang nức nở nghẹn ngào, thốt ra từ trong mái tóc lộn xộn của nàng.

“......”

Hầu kết của Mộ Hàn Uyên hơi nhúc nhích, nhưng cuối cùng cũng không quay đầu lại.

Hắn chỉ bước đến trước quán trà, bước từng bước lên lầu.

“Tỷ ấy đi liều chết, vực Đoạn Thiên của núi Lưỡng Giới quá sâu, cần biết bao nhiêu mạng người để lấp, nhưng lấp thế nào cũng không đầy…… Ta không muốn tỷ ấy đi.”

“Ta luôn cho rằng tam sư tỷ không thích ta, tỷ ấy trầm mặc ít nói, chưa bao giờ nói chuyện với ta, đêm ấy là đêm mà tỷ ấy nói nhiều nhất, ta nghe tỷ ấy kể rất nhiều chuyện…… Ta thà rằng chưa từng nghe, thà rằng tỷ ấy vĩnh viễn không nói chuyện với ta.”

Nhưng nàng ấy vẫn đã nói.

Vân Dao khóc không kìm được, suốt đêm chạy đến Phạn Thiên Tự, bẻ cành đào dưới chân núi, mở sơn môn, vượt qua mười hai thiên môn của kim trận La Hán của Phạn Thiên Tự, chỉ vì muốn ép Hồng Trần Phật tử về núi, thành thân với sư tỷ.



Khi đó nàng còn nhỏ, suy nghĩ ấu trĩ, nàng cho rằng chỉ cần trói Hồng Trần trở về, sư tỷ sẽ không đi nữa.

Nhưng cuối cùng sư tỷ vẫn đi, Hồng Trần cũng không thể đưa về.

Ngày ấy yêu tăng mặt mũi từ bi, phật diện mỉm cười, nốt ruồi cát tường đỏ tươi như máu, qua loa từ chối nàng.

Y nói kỳ hạn trăm năm chưa đến, dù có chết y cũng phải chết ở Phạn Thiên Tự.

Suy cho cùng, Vân Dao vẫn là Vân Dao của Càn Môn, là tiểu sư muội của thất kiệt ngày ấy, nơi đó lại là Phạn Thiên Tự, nàng không thể làm chuyện ác như ép người phải chết.

Khi Vân Dao trở về sơn môn, Tu Tâm đã đi rồi.

Nàng ấy đến núi Lưỡng Giới.

“Ngươi cũng biết, cuối cùng tỷ ấy cũng,” Nước mắt thấm ướt áo của Mộ Hàn Uyên, hắn nghe nàng cười chua chát: “Một đi không trở lại.”

“......”

Khi câu cuối cùng của Vân Dao vừa dứt, Mộ Hàn Uyên cõng nàng vào quán trà.

Dù ai đó chết bao nhiêu năm, thế gian vẫn rộn ràng khói lửa. Chỉ cần bước chân vào hồng trần, sẽ được chào đón bằng âm thanh rối ren của con người, gột rửa hết bóng tối lạnh lẽo vấy bẩn tay áo.

Lầu một là nơi uống trà, lầu hai là nơi nghỉ chân. Lúc này trong hành lang lầu một, người kể chuyện đã giải tán, khách khứa còn lại không nhiều lắm, Mộ Hàn Uyên đi qua những chiếc bàn gỗ lộn xộn vỏ trái cây chưa được dọn dẹp, đi đến quầy tính tiền.

“Ôi, quý khách, ăn lót dạ hay là ở trọ? Chỗ của bọn ta ——”

Nụ cười rạng rỡ của chưởng quỹ đột nhiên khựng lại khi thấy khuôn mặt trích tiên thanh cao lạnh lùng bất phàm của Mộ Hàn Uyên.

“Tiên sư à, ngài họ Mộ đúng không?” Chưởng quỹ cẩn thận đi vòng qua quầy tính tiền, hỏi.

Thế gian gọi tu giả bằng vô số tên gọi kỳ lạ, Mộ Hàn Uyên nhiều lần dẫn đệ tử xuống núi rèn luyện, đương nhiên có kinh nghiệm, nên không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng mà……

“Ồ, ngươi nổi tiếng vậy sao?” Sau lưng hắn xuất hiện một cái đầu bù xù, tóc đen tán loạn, không ra dạng gì, nhưng nữ tử áo đỏ lại như không nhận ra vì men say: “Vậy mà hắn biết ngươi…… Không tệ không tệ, có phong thái danh dương thiên hạ của vi sư năm đó.”

Vân Dao giơ tay vỗ vai Mộ Hàn Uyên.

Tỏ ra rất tán thưởng, nhưng hiển nhiên đã quên mất “mỹ danh” mà mình nổi khắp thiên hạ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của chưởng quỹ, Mộ Hàn Uyên bất đắc dĩ dùng một tay đè bàn tay không an phận trên vai mình xuống.

“Xin lỗi, chờ ta một lát.”

Gật nhẹ đầu với chưởng quỹ, Mộ Hàn Uyên xoay người, đưa Vân Dao đến một góc lầu một.

Đèn ở đây mờ mịt, dừng lại bên một chiếc bàn gỗ chưa có khách nào sử dụng, bàn ghế và mặt tường đằng sau bị hắn dùng thuật pháp lau sạch, sau đó Mộ Hàn Uyên mới đặt nữ tử áo đỏ ngồi xuống.

Để nàng dựa vào góc tường không dính bụi.

“Sư tôn, trước tiên uống một tách trà đi, chờ người tỉnh rượu đôi chút, ta dẫn người lên lầu nghỉ ngơi.”

Một tay của Vân Dao chống cằm, ngơ ngác gật đầu.

Sau đó Mộ Hàn Uyên mới xoay người quay lại quầy tính tiền.

Chưởng quỹ vẫn luôn quan sát hai người, lúc này bắt gặp ánh mắt của hắn, nên lập tức tránh né: “Tiên sư đừng hiểu lầm, ta không quen biết hai vị, chỉ là vừa rồi có một người xuất gia vào, người nọ nói có một vị khách như trích tiên đến muộn, họ Mộ, là bạn của y, tiền thuê phòng cũng…… cùng tính chung……”

Hai viên linh châu có giá trị không nhỏ được ngón tay thẳng như trúc đặt xuống quầy.

Mộ Hàn Uyên ôn hòa nói: “Hai căn phòng cho khách.”

“Ôi! Vâng, ta sẽ sắp xếp cho hai vị hai căn phòng tốt nhất ——” Chưởng quỹ mỉm cười đáp lại.

“Hai phòng.” Mộ Hàn Uyên dừng lại một chút: “Vị tăng nhân kia một phòng, thêm một phòng nữa là được.”

“...... Hả?”

Chưởng quỹ ngập ngừng nhìn về phía góc tường.

Phía đối diện, thiếu nữ ngồi bên bàn chống má, nhưng đôi mắt lại sáng như đuốc, không hề nháy mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người như trích tiên đang đứng trước mặt.

Chưởng quỹ như hiểu ra chuyện gì đó.

“Hai vị là đạo……”

Ý nghĩ này chưa kịp thốt ra, một bóng người cao gầy lập tức che khuất tầm mắt của chưởng quỹ.

Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, vẻ mặt thanh cao lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại vừa ôn hòa vừa thản nhiên: “Sư tôn ta uống chút rượu, hơi say, tối nay ta phải ở cùng phòng để chăm sóc.”

“Sư….. tôn?”

Chưởng quỹ cảm thấy khó hiểu.

Đáng tiếc trích tiên trước mặt lại không kiên nhẫn lắm, trả lời xong vấn đề này, hắn quay người, đi thẳng về phía góc tường.

Mộ Hàn Uyên đi đến trước mặt Vân Dao, rồi dừng lại.

Trước mặt nàng, hắn khuỵu gối, ngồi xổm xuống.

Chạm vào tách trà thăm dò, Mộ Hàn Uyên hơi nhíu mày: “Không uống trà sao?”

“......”

Vân Dao không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt vi diệu.

“Sao vậy?” Cuối cùng Mộ Hàn Uyên cũng ngước mắt lên, hỏi.

Vân Dao im lặng một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói, men say khiến đôi đồng tử vốn trong veo của nàng hơi mờ mịt: “Ta mơ một giấc mơ, trong mơ, ta làm rất nhiều chuyện xấu xa với ngươi.”

“Làm cái gì?”

Mộ Hàn Uyên cúi đầu, giơ tay lau bùn dính trên giày của nàng.

Khuôn mặt Vân Dao hơi đỏ lên, nàng chột dạ dời ánh mắt: “Chính là, ngươi có thể nghĩ đến, chuyện xấu xa.”

“......?”

Ngón tay chạm vào mũi giày nàng của Mộ Hàn Uyên chợt khựng lại, hắn ngước mắt lên nhìn nàng.

Vân Dao liếc hắn một cái, sau đó lập tức nghiêng mặt sang một bên.

Tuy rằng ánh mắt của hai người chỉ chạm nhau trong chốc lát, nhưng Mộ Hàn Uyên vẫn hiểu ra điều gì đó, hắn hơi giật mình, buông tay xuống.

Hàng mi dài rủ xuống, che khuất cảm xúc trong đáy mắt.

Ngân ti liên hoa quan ẩn trong ánh sáng mờ ảo, khó bề phân biệt.

Cuối cùng Vân Dao không kìm được nữa, nàng hơi nín thở, khe khẽ hỏi: “Nếu như ta thật sự làm chuyện đó với ngươi.”

Mộ Hàn Uyên định mở miệng.

Bất thình lình nghe hồng y nữ tử mượn men say, cúi đầu oán giận hỏi: “Ngươi sẽ vì thế mà giết ta sao?”

“——?”

Mộ Hàn Uyên nghiêm nghị nhíu mày.

******

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Mộ nhíu mày.

Hắc Mộ đã tháo thắt lưng cởi áo bào (bushi
Chương trước Chương tiếp
Loading...