Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 1252: Anh còn phải làm đầu đề



“Đây là dấu chân đàn ông. Xem ra Tần Hạo đã tới đây, cũng có khả năng anh ta trốn ở chỗ này.” Kỷ Hi Nguyệt tức khắc thu được tin tức.

“Có người có thể ở đây?” La Hi không thể tin được.

“Không biết, mở ra nhìn xem sẽ biết.” Kỷ Hi Nguyệt nói, ngay sau đó dùng sức kéo, cửa sắt phát ra một tiếng rên rỉ, kẽo kẹt mở ra.

Kỷ Hi Nguyệt thấy trong lòng vui vẻ, chậm rãi kéo ra, mà khi cô kéo ra trong nháy mắt, ‘đoàng’ một tiếng súng vang lên, phát ra từ bên trong.

Đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt co rụt lại trong nháy mắt, thân thể nháy mắt đã hơi lướt ngang, trực tiếp buông tay, cửa sắt đã bị đóng lại lần nữa.

Ngay sau đó, bên trong lại lần nữa nhanh chóng vang lên hai tiếng thương, kế tiếp yên lặng.

“La Hi, nói cho anh Ngô chúng ta đã tìm được người.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói, vừa rồi thật đúng là rất nguy hiểm, xuất kỳ bất ý. Cũng may cô là người tu luyện khí công, nếu không sẽ trực tiếp bị một súng bắn trúng.

Sau khi cửa sắt đóng lại, Kỷ Hi Nguyệt nhìn bên kia, thông đạo này vẫn luôn đi thẳng phía trước, chính là hướng khu chợ, cũng chính là nơi ẩn thân có thể trốn sang hai bên.

La Hi gọi điện thoại cho Ngô Phương Châu, nhưng không có tín hiệu. Anh ấy nói: “Dưới này không có tín hiệu. Đại tiểu thư, chúng ta trực tiếp đi vào bắt người đi!”

Kỷ Hi Nguyệt ngẫm lại cũng chỉ có thể như thế, nhưng không biết Tần Hạo có bao nhiêu viên đạn, nếu bắn loạn cũng rất nguy hiểm.

Cô suy nghĩ, lấy ra một đồng tiền xu từ áo khoác cao bồi của mình. Ngay sau đó cô lại kéo ra cửa sắt lần nữa, giờ cô đều lúc nào cũng mang theo tiền xu trên người, dùng làm ám khí.

Quả nhiên tiếng súng bắn lại tới nữa, Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng phóng đồng tiền xu bay vụt vào, nhanh tàn nhẫn hơn nữa.

“A!” Bên trong vang lên tiếng hét thảm, Kỷ Hi Nguyệt biết rõ đã trúng mục tiêu, lập tức tận dụng thời gian này, cả người nhảy vào cửa sắt.

La Hi khẩn trương, cũng lập tức theo vào.

Kỷ Hi Nguyệt đi vào, tiếng súng lục lại vang lên. Ngay sau đó nghe được tiếng bước chân di chuyển, Kỷ Hi Nguyệt tập trung nhìn, vậy mà nơi này không nhỏ.

“Tên này bị thương!” La Hi nhìn thấy trên mặt đất có vết máu, phỏng chừng bị tiền xu của Kỷ Hi Nguyệt đánh trúng không nhẹ, hơn nữa tên này còn nghĩ muốn chạy trốn.

Thật ra từ khi bọn họ xuống dưới cống thoát nước đã bắt đầu phát ra âm thanh. Nếu phía dưới có người thì nhất định sẽ bị kinh động, họ chỉ nghĩ dựa vào may mắn, nhìn xem có thể tìm được không, nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ tìm được đến đây, tìm được cửa sắt, còn đi vào trong.

“Tần Hạo, anh không cần chạy!” Kỷ Hi Nguyệt la to với bóng hình đen như mực.

Bóng hình kia nghe được giọng Kỷ Hi Nguyệt thì tựa hồ hơi kinh ngạc, nhưng anh ta cũng dừng lại, ngay sau đó quay đầu hỏi lại: “Cô là Vương Nguyệt?”

Anh ta còn tưởng rằng là cảnh sát, hơn nữa anh ta cảm thấy phía trên nhất định đều là xe cảnh sát, cho nên cũng không dám chạy, chờ may mắn tránh được một kiếp. Anh ta không nghĩ tới người đến là Vương Nguyệt.

“Không tồi, là tôi!” Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Anh trốn không thoát đâu, nơi này sớm đã bị cảnh sát bao vây.”

Tần Hạo cầm súng, nhìn Kỷ Hi Nguyệt đã đi tới, anh ta giơ súng lên.

“Sao lại là cô, sao không phải cảnh sát xuống đây bắt tôi?” Tần Hạo hỏi lạnh như băng.

Giờ phút này Kỷ Hi Nguyệt quả thực không nỡ nhìn thẳng Tần Hạo. Vốn dĩ anh ta là người đàn ông đẹp trai cao lớn mà lúc này còn không bằng một kẻ ăn xin. Tóc và râu của anh ta đều rất dài, quả thực chính là một ông cụ non, hơn nữa trên tay còn đang đổ máu, xem ra là bị Kỷ Hi Nguyệt đả thương.

“Ai xuống dưới cũng thế thôi. Tôi yêu cầu anh làm tin tức đầu đề của tôi!” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Đầu đề? Con đàn bà chết tiệt, đều tại cô! Nếu không phải lúc trước cô dây dưa vụ tin tức tai nạn xe ở Giang Sơn không bỏ thì tôi cũng sẽ không có kết cục thế này!” Lúc này Tần Hạo mới nói hết thù mới hận cũ ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...