Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 1: Tần gia có nữ
Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Hy Thái phi
Tần phu nhân đang răn dạy thứ nữ.
"Áo váy cổ xếp tầng, tay áo rộng màu hồng đào, đai eo màu hồng cánh sen, lại còn thêu hoa tử đằng. Tam cô nương thật là muốn thuận gió bay lên, mọc cánh thành tiên, ngươi cũng không sợ gió lớn thổi tung ngược tay áo, mất hết mặt mũi sao."
Tam cô nương lập tức cúi đầu, quẫn bách dị thường.
"Tứ cô nương mặc thì rất thuần tịnh, dù gì cũng là áo váy thường ngày." Tầm mắt Tần phu nhân giống một cây đao, quét qua toàn thân Tứ cô nương, sau đó nhíu mày: "Chỉ là trên đầu ngươi, cây trâm hồ điệp chấp cánh trên chuỗi sương này, hơi bị diễm tục."
"Lục cô nương, vẻ mặt ủ rũ này là diễn cho ai xem, ta còn sống rất mạnh khỏe, không cần ngươi chát mặt trắng bệch đến khóc tang."
Tần phu nhân liên tiếp răn dạy, miệng đều không ngừng một chút, khiến cho vài vị cô nương thứ xuất đều không còn chỗ dung thân, sắc mặt trắng bệch thì bà mới hơi nghỉ ngơi.
"Nương, uống trà đi."
Người duy nhất chưa bị xỉa xói - thứ Ngũ cô nương, hai tay dâng trà.
Tần phu nhân tiếp nhận trà, độ ấm vừa vặn, nước trà ấm áp, hương khí bốn phía, gãi đúng chỗ ngứa, tức khắc cơn tức của bà liền tiêu tan hai phần.
"Phải chi các ngươi đều ngoan ngoãn nghe lời như Phiên Phiên, ta cũng chẳng phải hao phí nhiều tâm tư. Hiện giờ là cái thế đạo gì, trong lòng các ngươi không rõ ràng sao? Ta đã nhiều lần nhắc nhở và giảng giải qua, tân hoàng đăng cơ, cả nước vui mừng, đúng là thời điểm quan trọng, các ngươi đều kẹp chặt cái đuôi làm người cho ta. Nếu như bị lôi ra cái sai lầm gì, liên lụy toàn bộ Tần gia, xem ta khiến các ngươi đẹp mặt!"
Tần phu nhân "cạch" một tiếng dằn chung trà, mấy thứ nữ đều run lên, không dám cãi lại một câu.
"Phu nhân, lão gia đã trở lại." Tiểu nha hoàn nín thở mà tiến đến thông bẩm.
Vừa dứt lời, Tần Trí liền mang theo vẻ mặt u sầu mà đi đến, trên cằm râu ria đều trở nên hỗn độn, nhìn tiều tụy dị thường.
"Lão gia, vài vị đại nhân nói như thế nào?" Tần phu nhân lập tức nghênh đón.
Tần Trí xua xua tay, bi thảm mà nói: "Đừng nói tới người, ngay cả cửa phủ ta cũng chưa đi vào, không một ai gặp ta. Mấy cái lão gia hỏa này, lúc trước Tần gia phồn thịnh, một đám thấy ta thì như sói nhìn thấy thịt mà nhào tới, hiện tại lại vứt bỏ như giày rách. Đều chờ xem kết cục của Tần gia ta a."
Một đại lão gia có cả đoàn nữ nhi, nói nói đến sắp khóc, bi ai đầy trong lòng.
"Cha, ngài uống trà nhuận nhuận hầu, giọng nói đều khàn cả rồi."
Ngũ cô nương đúng lúc đưa lên một ly trà, Tần Trí thích trà nhạt, nước này là phao lần thứ ba, vừa vặn hợp khẩu vị của ông.
"Vẫn là Phiên Phiên ngoan." Tần Trí nhấp một ngụm, nuốt xuống uất ức nghẹn ở yết hầu.
"Này phải làm sao cho phải? Không được, ta đi tìm phu nhân của bọn họ, nếu là không cho ta tiến vào, ta liền ăn vạ ngoài cửa không đi. Xem ai có thể lì hơn ai!"
Tần phu nhân đột nhiên đập bàn một cái, hiển nhiên là tức giận đến không nhẹ, tính tình nóng nảy, bà vừa nói vừa đứng dậy ý đi ra bên ngoài ngay.
"Phu nhân, phu nhân!" Tần Trí vội giữ chặt bà: "Tội gì chứ, Tần gia chúng ta không phải phạm lỗi nhỏ đâu, mà là —"
Hắn nói tới đây lại đột nhiên dừng lại, thật sự là ngượng ngùng nói ra, mất mặt a.
"Đếm ngày trôi qua đi, có thể sống lâu một ngày là một ngày. Nhân sinh trên đời, tận hưởng lạc thú trước mắt."
Tần Trí thở dài một hơi, biểu tình bất đắc dĩ lại tiêu điều, thậm chí còn giống đắc đạo cao tăng mà an ủi chính mình.
"Vậy sao được, lão gia ngươi nói được là nói cái gì, Tần gia trên dưới một trăm hai mươi lăm mạng người, nếu thật sự thiên tử giận dữ, làm sao nói năng cùng liệt tổ liệt tông đây a. Ta —"
Tần phu nhân luôn có nhiều chủ ý, giờ phút này cũng là không có biện pháp gì, bà suy sụp mà tựa lưng vào ghế ngồi, lần đầu trong đời có loại cảm giác mờ mịt bối rối.
"Ta không muốn chết. Cha, nương, các ngươi ngẫm lại biện pháp, ta không muốn chết a..."
Lục cô nương lá gan nhỏ nhất nhịn không được, trực tiếp nức nở mà khóc thành tiếng, nguyên bản sắc mặt trắng bệch nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu.
"Hỗn trướng, ta đã bảo ngươi không cần khóc tang, ngươi khóc cái gì mà khóc! Ngôi sao chổi đầu thai à?"
Tần phu nhân nhăn mày lại, thuận tay liền quăng chung trà.
Đang lúc bà bực bội, Lục cô nương còn tới khóc, quả thực là dậu đổ bìm leo.
"Ô ô ô, nữ nhi không muốn khóc, nhưng là nhịn không nổi." Lục cô nương khóc đến mức sắp ngất, hoàn toàn chính là mỹ nhân làm bằng nước mắt: "Ta thật sự không muốn chết, nương, ta mới mười bốn a. Thật nhiều đồ ăn ngon còn chưa có ăn hết liền chết, thật đáng tiếc a..."
Tần phu nhân trừng đôi mắt, tròng trắng đều sắp nhảy ra ngoài, nhìn thấy liền biết sắp phát hỏa.
Vẫn là Tần Trí ngăn bà: "Phu nhân, ngươi phát hỏa với một tiểu cô nương như nó làm gì, đều là hài tử nhà mình. Phía trước còn nói đến việc hôn sự của Lục nha đầu, không bằng ngươi chọn lựa một nhà dòng dõi thấp, nhanh chóng gả nó đi ra ngoài, họa không tới nữ nhi xuất giá, có thể bảo hộ một đứa cũng là một đứa."
"A." Tần phu nhân cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng nói đó là phía trước, hiện giờ quang cảnh này, ta thấy ngươi bên ngoài bôn ba vất vả, không tiện nói cho ngươi. Vài vị cô nương này đều cùng Tần gia tồn vong rồi, ngạch cửa đều bị người tới từ hôn người đạp vỡ kia kìa."
Tần phu nhân vừa dứt lời, trong nhà bốn vị cô nương, tất cả đều chấn động.
"Nương, không bằng chúng ta tìm Nhị tỷ —" Tứ cô nương thử nói.
Sắc mặt Tần phu nhân biến đổi đột ngột, khóe mắt hiện vết rạn: "Câm mồm, thu hồi những tiểu tâm tư của ngươi đi, nếu không ta là người đầu tiên khiến ngươi đẹp mặt!"
"Chớ có nhắc lại Nhị nha đầu, các ngươi đều đi xuống trước đi. Đã nhiều ngày muốn ăn cái gì liền nhanh đi mua, muốn mặc cái gì cũng đừng luyến tiếc, tiền tài giữ lại vô dụng, tranh thủ lúc còn có mạng sống đều dùng cả đi."
Tần Trí vẫy vẫy tay, trong thanh âm tràn ngập mỏi mệt.
Nha đầu canh giữ ở ngoài cửa nhìn thấy vài vị cô nương ra tới, trong lòng đều thảng thốt, cũng không biết lão gia cùng phu nhân nói cái gì, bốn vị cô nương thì tới ba người khóc.
Chỉ có Ngũ cô nương vẫn là một bộ dáng tự nhiên bình đạm.
Tứ cô nương không chịu nổi loại bộ dáng này của Ngũ cô nương, nhẹ hừ một tiếng: "Ngũ muội muội cũng đừng ra vẻ cao thâm, việc hôn sự tự mình chọn còn không phải bị từ hôn? Đừng tỏ ra hơn người, đến lúc đó cả nhà bị sao trảm cũng không thể thiếu ngươi."
Nói đến chuyện này, Tứ cô nương liền tức giận, rõ ràng trong bốn vị thứ xuất cô nương nàng thông minh nhất, nhưng là cha mẹ đều thiên sủng Ngũ cô nương.
Tần Phiên Phiên chậm rì rì mà liếc mắt đánh giá nàng ta một cái, trầm giọng nói: "Câm miệng đi."
"Tần Phiên Phiên, ngươi là chó sao? Ở trước mặt cha mẹ ngoan như cái gì. Sao vừa đến trước mặt ta, liền nhe răng trợn mắt, chỉ chớp mắt liền trở mặt!" Tứ cô nương lập tức dậm chân.
"Tứ tỷ, kỳ thật ta chính là mặt gương. Cha mẹ hiền lành, chiếu ra tới tất nhiên là hiền lành. Nếu ngươi là chó, vậy chiếu ra tới cũng thành không được thứ thú vị gì khác nha." Tần Phiên Phiên chớp mắt, biểu tình biến thành mười phần vô tội, thở dài mà nói.
Tứ cô nương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cao giọng kêu gào ở phía sau nàng. Tần Phiên Phiên đã uốn éo vòng eo đi rồi, ánh mắt cũng chẳng lưu lại.
Tỷ muội bốn người tan rã trong không vui, Tần phủ to như vậy bị mây đen bao phủ, giống như tùy thời đều sẽ bị đẩy lên đoạn đầu đài, chặt đứt mạng sống.
Thời điểm Tần Phiên Phiên trở lại sân, nhũ mẫu của nàng đã đợi từ lâu.
"Cô nương, phu nhân có nói cái gì không? Ta nghe nói vài bà tử nghe ngóng được chút gì, đã lấy ra vốn ban đầu để chuẩn bị chuộc thân. Bọn họ đều nói Tần gia sắp suy sụp, không muốn cuối cùng rơi vào số mệnh bị chém đầu tuẫn táng." Lý ma ma đầy mặt u sầu.
Tần Phiên Phiên nhíu mày đẹp: "Đừng đi con đường này, phu nhân nhất định là không đồng ý. Trước mắt tình thế không rõ, tốt nhất đừng có hành động đường đột, nếu không chân long (Hoàng đế) còn chưa có phát hỏa, quý phủ cũng đã tức giận. Nếu thật sự tới lúc vạn bất đắc dĩ, ta chắc chắn sẽ tìm tự do cho ma ma, đỡ phải bị liên lụy."
Lấy tính tình nói một không hai của Tần phu nhân, nếu là biết có hạ nhân vào loại thời điểm này muốn bỏ chủ mà đi, phỏng chừng không chỉ không tha người, còn sẽ tự mình đưa bọn họ về trời.
Lý ma ma liền nói không phải: "Lão nô tuổi lớn, liền tính đi ra ngoài cũng chẳng biết sống thế nào, không bằng ở cạnh cô nương. Sợ nhất loại thời điểm nay nhân tâm không ổn, những kẻ dưới càng dễ dàng gây ra sai lầm, chuyện trộm cắp đều có thể làm ra."
"Ma ma xem kĩ sân viện, lúc này cũng không thể để có sơ sót gì. Còn có thu hồi hết những áo váy lụa tay áo rộng của ta lại, gần đây mẫu thân nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt, nếu không phải ta đã hỏi thăm trước, hôm nay nhất định cũng sẽ bị mắng." Tần Phiên Phiên thấp giọng phân phó.
Lý ma ma sửng sốt, ngược lại vỗ vỗ đùi: "Phu nhân thật là, một hồi này một hồi kia, phía trước nơi nơi khen xiêm y tay áo rộng đẹp, nói là mặc lên như tiên nữ. Ngài mới đặt làm hai tháng trước, kết quả mấy bộ này một lần còn chưa có mặc liền phải thu vào, mất trắng bạc."
Tần Phiên Phiên nói ẩn ý: "Trước khác nay khác."
Tần gia nổi danh toàn bộ Đại Diệp Triều, cũng chỉ là chuyện một tháng trước, hiện giờ tân hoàng đăng cơ, toàn kinh đô đều chờ xem nhà hắn bị chê cười.
Cho lui hết người bên cạnh, Tần Phiên Phiên ngồi một mình ở phía trước cửa sổ, thở dài liên tục.
Đương kim thiên tử là Nhị tỷ phu trước của nàng, sở dĩ là trước, bởi vì hiện tại Nhị tỷ phu đã thay đổi người khác.
Có điều nói vậy vào giờ phút này, Nhị tỷ hẳn là hối hận muốn chết rồi.
Nàng ta không chỉ lỡ mất vị trí Hoàng hậu, còn mang đến tai họa ngập đầu cho Tần gia.
"Ánh mắt không tốt là bệnh, trị không hết liền táng mệnh. Nhị tỷ a Nhị tỷ, ngươi thật đúng là ném đi chân long, tuyển cái con rệp. Còn muốn muội muội cũng theo ngươi, buộc đầu ở lưng quần a."
Thật lâu sau, nàng ai thán ra tiếng, vừa nói vừa lắc đầu, hết sức buồn rầu.
---
Bảng phân vị.
Cực phẩm: Hoàng Hậu
Chính nhất phẩm: Hoàng quý phi
Tòng nhất phẩm: Quý phi
Chính nhị phẩm: Hiền phi, Lương phi, Thục phi, Đức phi
Tòng nhị phẩm: Phi
Từ tòng nhị phẩm trở lên tự xưng với kẻ dưới là bổn cung, đối với người trên là thần thiếp.
Chính tam phẩm: Chiêu nghi, chiêu viện, chiêu dung, thục nghi, thục viện, thục dung, tu nghi, tu viện, tu dung
Tòng tam phẩm: Tiệp dư
Chính tứ phẩm: Dung hoa
Tòng tứ phẩm: Uyển nghi, phương nghi, phân nghi, đức nghi, thuận nghi
Chính ngũ phẩm: Tần
Tòng ngũ phẩm: Tiểu nghi, tiểu viện, lương viện, lương đệ
Từ tòng ngũ phẩm trở lên tự xưng với kẻ dưới là bổn tần, đối với người trên là tần thiếp
Chính lục phẩm: Quý nhân
Tòng lục phẩm: Tài nhân, mỹ nhân
Chính thất phẩm: Thường tại, nương tử
Tòng thất phẩm: Tuyển thị
Chính bát phẩm: Thải nữ
Tòng bát phẩm: Canh y
Đối với người trên tự xưng nô thiếp
Beta: Hy Thái phi
Tần phu nhân đang răn dạy thứ nữ.
"Áo váy cổ xếp tầng, tay áo rộng màu hồng đào, đai eo màu hồng cánh sen, lại còn thêu hoa tử đằng. Tam cô nương thật là muốn thuận gió bay lên, mọc cánh thành tiên, ngươi cũng không sợ gió lớn thổi tung ngược tay áo, mất hết mặt mũi sao."
Tam cô nương lập tức cúi đầu, quẫn bách dị thường.
"Tứ cô nương mặc thì rất thuần tịnh, dù gì cũng là áo váy thường ngày." Tầm mắt Tần phu nhân giống một cây đao, quét qua toàn thân Tứ cô nương, sau đó nhíu mày: "Chỉ là trên đầu ngươi, cây trâm hồ điệp chấp cánh trên chuỗi sương này, hơi bị diễm tục."
"Lục cô nương, vẻ mặt ủ rũ này là diễn cho ai xem, ta còn sống rất mạnh khỏe, không cần ngươi chát mặt trắng bệch đến khóc tang."
Tần phu nhân liên tiếp răn dạy, miệng đều không ngừng một chút, khiến cho vài vị cô nương thứ xuất đều không còn chỗ dung thân, sắc mặt trắng bệch thì bà mới hơi nghỉ ngơi.
"Nương, uống trà đi."
Người duy nhất chưa bị xỉa xói - thứ Ngũ cô nương, hai tay dâng trà.
Tần phu nhân tiếp nhận trà, độ ấm vừa vặn, nước trà ấm áp, hương khí bốn phía, gãi đúng chỗ ngứa, tức khắc cơn tức của bà liền tiêu tan hai phần.
"Phải chi các ngươi đều ngoan ngoãn nghe lời như Phiên Phiên, ta cũng chẳng phải hao phí nhiều tâm tư. Hiện giờ là cái thế đạo gì, trong lòng các ngươi không rõ ràng sao? Ta đã nhiều lần nhắc nhở và giảng giải qua, tân hoàng đăng cơ, cả nước vui mừng, đúng là thời điểm quan trọng, các ngươi đều kẹp chặt cái đuôi làm người cho ta. Nếu như bị lôi ra cái sai lầm gì, liên lụy toàn bộ Tần gia, xem ta khiến các ngươi đẹp mặt!"
Tần phu nhân "cạch" một tiếng dằn chung trà, mấy thứ nữ đều run lên, không dám cãi lại một câu.
"Phu nhân, lão gia đã trở lại." Tiểu nha hoàn nín thở mà tiến đến thông bẩm.
Vừa dứt lời, Tần Trí liền mang theo vẻ mặt u sầu mà đi đến, trên cằm râu ria đều trở nên hỗn độn, nhìn tiều tụy dị thường.
"Lão gia, vài vị đại nhân nói như thế nào?" Tần phu nhân lập tức nghênh đón.
Tần Trí xua xua tay, bi thảm mà nói: "Đừng nói tới người, ngay cả cửa phủ ta cũng chưa đi vào, không một ai gặp ta. Mấy cái lão gia hỏa này, lúc trước Tần gia phồn thịnh, một đám thấy ta thì như sói nhìn thấy thịt mà nhào tới, hiện tại lại vứt bỏ như giày rách. Đều chờ xem kết cục của Tần gia ta a."
Một đại lão gia có cả đoàn nữ nhi, nói nói đến sắp khóc, bi ai đầy trong lòng.
"Cha, ngài uống trà nhuận nhuận hầu, giọng nói đều khàn cả rồi."
Ngũ cô nương đúng lúc đưa lên một ly trà, Tần Trí thích trà nhạt, nước này là phao lần thứ ba, vừa vặn hợp khẩu vị của ông.
"Vẫn là Phiên Phiên ngoan." Tần Trí nhấp một ngụm, nuốt xuống uất ức nghẹn ở yết hầu.
"Này phải làm sao cho phải? Không được, ta đi tìm phu nhân của bọn họ, nếu là không cho ta tiến vào, ta liền ăn vạ ngoài cửa không đi. Xem ai có thể lì hơn ai!"
Tần phu nhân đột nhiên đập bàn một cái, hiển nhiên là tức giận đến không nhẹ, tính tình nóng nảy, bà vừa nói vừa đứng dậy ý đi ra bên ngoài ngay.
"Phu nhân, phu nhân!" Tần Trí vội giữ chặt bà: "Tội gì chứ, Tần gia chúng ta không phải phạm lỗi nhỏ đâu, mà là —"
Hắn nói tới đây lại đột nhiên dừng lại, thật sự là ngượng ngùng nói ra, mất mặt a.
"Đếm ngày trôi qua đi, có thể sống lâu một ngày là một ngày. Nhân sinh trên đời, tận hưởng lạc thú trước mắt."
Tần Trí thở dài một hơi, biểu tình bất đắc dĩ lại tiêu điều, thậm chí còn giống đắc đạo cao tăng mà an ủi chính mình.
"Vậy sao được, lão gia ngươi nói được là nói cái gì, Tần gia trên dưới một trăm hai mươi lăm mạng người, nếu thật sự thiên tử giận dữ, làm sao nói năng cùng liệt tổ liệt tông đây a. Ta —"
Tần phu nhân luôn có nhiều chủ ý, giờ phút này cũng là không có biện pháp gì, bà suy sụp mà tựa lưng vào ghế ngồi, lần đầu trong đời có loại cảm giác mờ mịt bối rối.
"Ta không muốn chết. Cha, nương, các ngươi ngẫm lại biện pháp, ta không muốn chết a..."
Lục cô nương lá gan nhỏ nhất nhịn không được, trực tiếp nức nở mà khóc thành tiếng, nguyên bản sắc mặt trắng bệch nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu.
"Hỗn trướng, ta đã bảo ngươi không cần khóc tang, ngươi khóc cái gì mà khóc! Ngôi sao chổi đầu thai à?"
Tần phu nhân nhăn mày lại, thuận tay liền quăng chung trà.
Đang lúc bà bực bội, Lục cô nương còn tới khóc, quả thực là dậu đổ bìm leo.
"Ô ô ô, nữ nhi không muốn khóc, nhưng là nhịn không nổi." Lục cô nương khóc đến mức sắp ngất, hoàn toàn chính là mỹ nhân làm bằng nước mắt: "Ta thật sự không muốn chết, nương, ta mới mười bốn a. Thật nhiều đồ ăn ngon còn chưa có ăn hết liền chết, thật đáng tiếc a..."
Tần phu nhân trừng đôi mắt, tròng trắng đều sắp nhảy ra ngoài, nhìn thấy liền biết sắp phát hỏa.
Vẫn là Tần Trí ngăn bà: "Phu nhân, ngươi phát hỏa với một tiểu cô nương như nó làm gì, đều là hài tử nhà mình. Phía trước còn nói đến việc hôn sự của Lục nha đầu, không bằng ngươi chọn lựa một nhà dòng dõi thấp, nhanh chóng gả nó đi ra ngoài, họa không tới nữ nhi xuất giá, có thể bảo hộ một đứa cũng là một đứa."
"A." Tần phu nhân cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng nói đó là phía trước, hiện giờ quang cảnh này, ta thấy ngươi bên ngoài bôn ba vất vả, không tiện nói cho ngươi. Vài vị cô nương này đều cùng Tần gia tồn vong rồi, ngạch cửa đều bị người tới từ hôn người đạp vỡ kia kìa."
Tần phu nhân vừa dứt lời, trong nhà bốn vị cô nương, tất cả đều chấn động.
"Nương, không bằng chúng ta tìm Nhị tỷ —" Tứ cô nương thử nói.
Sắc mặt Tần phu nhân biến đổi đột ngột, khóe mắt hiện vết rạn: "Câm mồm, thu hồi những tiểu tâm tư của ngươi đi, nếu không ta là người đầu tiên khiến ngươi đẹp mặt!"
"Chớ có nhắc lại Nhị nha đầu, các ngươi đều đi xuống trước đi. Đã nhiều ngày muốn ăn cái gì liền nhanh đi mua, muốn mặc cái gì cũng đừng luyến tiếc, tiền tài giữ lại vô dụng, tranh thủ lúc còn có mạng sống đều dùng cả đi."
Tần Trí vẫy vẫy tay, trong thanh âm tràn ngập mỏi mệt.
Nha đầu canh giữ ở ngoài cửa nhìn thấy vài vị cô nương ra tới, trong lòng đều thảng thốt, cũng không biết lão gia cùng phu nhân nói cái gì, bốn vị cô nương thì tới ba người khóc.
Chỉ có Ngũ cô nương vẫn là một bộ dáng tự nhiên bình đạm.
Tứ cô nương không chịu nổi loại bộ dáng này của Ngũ cô nương, nhẹ hừ một tiếng: "Ngũ muội muội cũng đừng ra vẻ cao thâm, việc hôn sự tự mình chọn còn không phải bị từ hôn? Đừng tỏ ra hơn người, đến lúc đó cả nhà bị sao trảm cũng không thể thiếu ngươi."
Nói đến chuyện này, Tứ cô nương liền tức giận, rõ ràng trong bốn vị thứ xuất cô nương nàng thông minh nhất, nhưng là cha mẹ đều thiên sủng Ngũ cô nương.
Tần Phiên Phiên chậm rì rì mà liếc mắt đánh giá nàng ta một cái, trầm giọng nói: "Câm miệng đi."
"Tần Phiên Phiên, ngươi là chó sao? Ở trước mặt cha mẹ ngoan như cái gì. Sao vừa đến trước mặt ta, liền nhe răng trợn mắt, chỉ chớp mắt liền trở mặt!" Tứ cô nương lập tức dậm chân.
"Tứ tỷ, kỳ thật ta chính là mặt gương. Cha mẹ hiền lành, chiếu ra tới tất nhiên là hiền lành. Nếu ngươi là chó, vậy chiếu ra tới cũng thành không được thứ thú vị gì khác nha." Tần Phiên Phiên chớp mắt, biểu tình biến thành mười phần vô tội, thở dài mà nói.
Tứ cô nương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cao giọng kêu gào ở phía sau nàng. Tần Phiên Phiên đã uốn éo vòng eo đi rồi, ánh mắt cũng chẳng lưu lại.
Tỷ muội bốn người tan rã trong không vui, Tần phủ to như vậy bị mây đen bao phủ, giống như tùy thời đều sẽ bị đẩy lên đoạn đầu đài, chặt đứt mạng sống.
Thời điểm Tần Phiên Phiên trở lại sân, nhũ mẫu của nàng đã đợi từ lâu.
"Cô nương, phu nhân có nói cái gì không? Ta nghe nói vài bà tử nghe ngóng được chút gì, đã lấy ra vốn ban đầu để chuẩn bị chuộc thân. Bọn họ đều nói Tần gia sắp suy sụp, không muốn cuối cùng rơi vào số mệnh bị chém đầu tuẫn táng." Lý ma ma đầy mặt u sầu.
Tần Phiên Phiên nhíu mày đẹp: "Đừng đi con đường này, phu nhân nhất định là không đồng ý. Trước mắt tình thế không rõ, tốt nhất đừng có hành động đường đột, nếu không chân long (Hoàng đế) còn chưa có phát hỏa, quý phủ cũng đã tức giận. Nếu thật sự tới lúc vạn bất đắc dĩ, ta chắc chắn sẽ tìm tự do cho ma ma, đỡ phải bị liên lụy."
Lấy tính tình nói một không hai của Tần phu nhân, nếu là biết có hạ nhân vào loại thời điểm này muốn bỏ chủ mà đi, phỏng chừng không chỉ không tha người, còn sẽ tự mình đưa bọn họ về trời.
Lý ma ma liền nói không phải: "Lão nô tuổi lớn, liền tính đi ra ngoài cũng chẳng biết sống thế nào, không bằng ở cạnh cô nương. Sợ nhất loại thời điểm nay nhân tâm không ổn, những kẻ dưới càng dễ dàng gây ra sai lầm, chuyện trộm cắp đều có thể làm ra."
"Ma ma xem kĩ sân viện, lúc này cũng không thể để có sơ sót gì. Còn có thu hồi hết những áo váy lụa tay áo rộng của ta lại, gần đây mẫu thân nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt, nếu không phải ta đã hỏi thăm trước, hôm nay nhất định cũng sẽ bị mắng." Tần Phiên Phiên thấp giọng phân phó.
Lý ma ma sửng sốt, ngược lại vỗ vỗ đùi: "Phu nhân thật là, một hồi này một hồi kia, phía trước nơi nơi khen xiêm y tay áo rộng đẹp, nói là mặc lên như tiên nữ. Ngài mới đặt làm hai tháng trước, kết quả mấy bộ này một lần còn chưa có mặc liền phải thu vào, mất trắng bạc."
Tần Phiên Phiên nói ẩn ý: "Trước khác nay khác."
Tần gia nổi danh toàn bộ Đại Diệp Triều, cũng chỉ là chuyện một tháng trước, hiện giờ tân hoàng đăng cơ, toàn kinh đô đều chờ xem nhà hắn bị chê cười.
Cho lui hết người bên cạnh, Tần Phiên Phiên ngồi một mình ở phía trước cửa sổ, thở dài liên tục.
Đương kim thiên tử là Nhị tỷ phu trước của nàng, sở dĩ là trước, bởi vì hiện tại Nhị tỷ phu đã thay đổi người khác.
Có điều nói vậy vào giờ phút này, Nhị tỷ hẳn là hối hận muốn chết rồi.
Nàng ta không chỉ lỡ mất vị trí Hoàng hậu, còn mang đến tai họa ngập đầu cho Tần gia.
"Ánh mắt không tốt là bệnh, trị không hết liền táng mệnh. Nhị tỷ a Nhị tỷ, ngươi thật đúng là ném đi chân long, tuyển cái con rệp. Còn muốn muội muội cũng theo ngươi, buộc đầu ở lưng quần a."
Thật lâu sau, nàng ai thán ra tiếng, vừa nói vừa lắc đầu, hết sức buồn rầu.
---
Bảng phân vị.
Cực phẩm: Hoàng Hậu
Chính nhất phẩm: Hoàng quý phi
Tòng nhất phẩm: Quý phi
Chính nhị phẩm: Hiền phi, Lương phi, Thục phi, Đức phi
Tòng nhị phẩm: Phi
Từ tòng nhị phẩm trở lên tự xưng với kẻ dưới là bổn cung, đối với người trên là thần thiếp.
Chính tam phẩm: Chiêu nghi, chiêu viện, chiêu dung, thục nghi, thục viện, thục dung, tu nghi, tu viện, tu dung
Tòng tam phẩm: Tiệp dư
Chính tứ phẩm: Dung hoa
Tòng tứ phẩm: Uyển nghi, phương nghi, phân nghi, đức nghi, thuận nghi
Chính ngũ phẩm: Tần
Tòng ngũ phẩm: Tiểu nghi, tiểu viện, lương viện, lương đệ
Từ tòng ngũ phẩm trở lên tự xưng với kẻ dưới là bổn tần, đối với người trên là tần thiếp
Chính lục phẩm: Quý nhân
Tòng lục phẩm: Tài nhân, mỹ nhân
Chính thất phẩm: Thường tại, nương tử
Tòng thất phẩm: Tuyển thị
Chính bát phẩm: Thải nữ
Tòng bát phẩm: Canh y
Đối với người trên tự xưng nô thiếp