Đồng Tiền Kham Thế

Chương 20: Manh quái tử (Thầy bói mù) – 3



chapter content


Nhập Thất lau nước mắt, lại khôi phục dáng vẻ cứng đầu cứng cổ kia, cậu ta nắm góc áo, không nhìn Huyền Mẫn và Tiết Nhàn, mà nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngọn lửa nhỏ xíu trong chậu than, rầu rĩ nói: “Khoảng nửa tháng trước, Lục Thập Cửu nói với ta, huynh ấy muốn đến đảo Mộ Phần ở Giang Tâm một chuyến……..”

Huyện Ngọa Long nhiều sông ngòi, thường khá ngắn hẹp, trong sông rải rác các bãi nhỏ. Những bãi nhỏ kia đa phần đều chật hẹp nhỏ bé, căn nhà bé như cái lồng gà của huynh đệ Lục gia cũng nằm trên bãi nhỏ hết sức chật chội, mấy bãi nhỏ đó mọc đầy cỏ tranh, ngày thường là nơi nghỉ chân cho lũ chim nước ven sông.

Chỉ có một trong số đó là lớn hơn vài phần, miễn cưỡng có thể xem như một đảo nhỏ ở giữa sông.

Từ xa nhìn lại, trên đảo nhỏ cây cỏ um tùm, trông như một cái màn thầu màu xanh, cũng giống nấm mồ. Vì thế dân bản xứ gọi nó là “đảo Màn Thầu” hoặc “đảo Mộ Phần”.

Đảo Mộ Phần bình thường chẳng có ai đến, dù sao chỗ đó trừ cỏ dại thì cũng chỉ có cây cối linh tinh, vừa hoang vu vừa âm u, không phải nơi tốt. Đến thăm đảo Mộ Phần, chỉ có mấy thầy thuốc, nghe nói đất ở đảo Mộ Phần phì nhiêu ẩm ướt, có không ít cây thuốc tốt.

Lục Thập Cửu từng đến đó hai ba lần.

Một buổi sáng sớm nửa tháng trước, Lục Nhập Thất vừa mở mắt liền phát hiện bên giường có một tờ giấy. Lục Thập Cửu không dùng được bút lông, khi viết chữ toàn lấy ngón tay chấm mực để viết, vậy nên chữ viết rất khó đọc. Trên tờ giấy nọ chỉ có một câu xiêu vẹo: Đi đảo Mộ Phần một chuyến.

Đúng như người ngoài thấy, hai anh em Lục gia không thân nhau, Lục Nhập Thất tính tình ngang bướng khó dạy, Lục Thập Cửu tính tình cổ quái kiệm lời, để lại tờ giấy rồi đi cũng là việc y hay làm.

Bởi vậy Lục Nhập Thất cũng không nghĩ nhiều, vẫn ra ngoài lượm củi tự mình nhóm lửa nấu cơm, vừa làm công việc hàng ngày vừa đợi Lục Thập Cửu trở về.

Kết quả đợi đến đêm, trời đổ mưa, vẫn chẳng thấy bóng dáng Lục Thập Cửu đâu.

“Ta đến bến thuyền, mấy lái thuyền ở đó nói mưa to quá, không đi Giang Tâm được. Còn nói Lục Thập Cửu đi thuyền của Lưu lão đầu, Lưu lão đầu cũng chưa trở về, tám chín phần mười là mưa quá lớn, phải tạm nghỉ ở đó.” Lục Nhập Thất trông thì nhỏ con, nhưng nói chuyện rất rõ ràng, “Ta thấy giữa sông thấp thoáng có đèn của thuyền đánh cá, đoán hẳn là tránh mưa thật nên bèn quay về. Ai ngờ ——”

Ai ngờ trận mưa kia dai dẳng tận ba ngày, nước sông dâng lên mấy phần. Lục Nhập Thất mỗi ngày đều đến bến thuyền nhìn ánh đèn kia rồi mới quay về, đứng ngồi không yên đợi đến khi mưa ngừng. Cậu ta cầm vài đồng tiền, đến bến thuyền tìm một con thuyền chở khách, đi đến đảo Mộ Phần ở Giang Tâm, không ngờ chẳng gặp được Lục Thập Cửu, cũng không thấy Lưu lão đầu.

“Ta đã đi khắp đảo Mộ Phần, vẫn không tìm được huynh ấy, nhưng có lần từng nghe thấy tiếng huynh ấy nói chuyện.” Lục Nhập Thất nói, “Đến khi ta lên tiếng gọi huynh ấy, giọng nói kia lại biến mất.”

Cứ như vậy, Lục Nhập Thất đã đi tới đi lui đến đảo Mộ Phần sáu bảy lần, song vẫn chẳng thể nào tìm được Lục Thập Cửu. Mấy hôm trước, gần đảo Mộ Phần không hiểu sao lại có xoáy nước, có hai khách thuyền muốn đi thuyền, nhưng lái thuyền đều không chịu, khiến Lục Nhập Thất nài nỉ kiểu gì cũng vô dụng.

Càng đáng giận hơn là, sáng sớm và nửa đêm mấy ngày nay Lục Nhập Thất luôn nghe thấy tiếng người gõ cửa, hai lần đầu cậu còn tưởng là Lục Thập Cửu trở về, vội vàng chạy ra mở cửa, thấy ngoài cửa chẳng có lấy một bóng người. Đến khi cậu ta tìm quanh một vòng rồi quay về, lại phát hiện rương trong phòng hình như bị người ta lục lọi.

“Bên trong là bốn xâu tiền mà chúng ta tích cóp được, mất hết cả rồi! Một đồng cũng không chừa! Ta lấy cái gì đi gọi lái thuyền đây!” Lục Thập Nhất nói đến đây thì trông như chó hoang xù lông.

Tiết Nhàn nghe vậy thì tặc lưỡi nói: “Thảo nào vừa mở cửa là hắt cho ta một chậu nước, là tên nào thiếu đạo đức không biết xấu hổ như vậy, ngay cả đứa nhỏ tám chín tuổi mà cũng trộm! Nhưng mà ngươi cũng không thể vì mình bị trộm bốn xâu tiền, liền cướp viên châu của ta, đây là đạo lý gì hả? May mà hiện giờ ta không tiện hành động, không thì ta nhất định sẽ treo ngược ngươi ném xuống sông hai hồi đấy.”

“Ai tám chín tuổi hả?” Lục Nhập Thất bị dạy dỗ đến đỏ bừng mặt, cứng đầu đốp lại một câu.



“Ngươi chứ ai!” Tiết Nhàn tức giận nói, “Còn ai vào đây nữa.”

“Ta mười lăm rồi!” Lục Nhập Thất khó chịu tức giận nói, “Chỉ là ngày trước đổ bệnh nên vóc dáng không lớn được thôi, đừng nhìn mặt mà đoán tuổi lung tung.”

Tiết Nhàn có chút ngạc nhiên, song thằng ranh con xấu tính này bao nhiêu tuổi, lớn tầm nào đều không phải chuyện của y, y muốn biết Lục Thập Cửu còn sống hay không hơn.

Hiển nhiên, không chỉ mình y có suy nghĩ này.

Huyền Mẫn nâng tay áo đảo qua, ngọn lửa le lói trong chậu than “Phụt” tắt ngúm, chỉ dư lại tàn khói lượn lờ. Ngón tay hắn xuyên qua làn khói, lấy cành cây phơi Tiết Nhàn và Giang Thế Ninh xuống. Hai người giấy mỏng manh bấy giờ tất nhiên đã được hong khô, không có gì trở ngại.

Điểm duy nhất không hoàn mỹ là, nét vẽ trên mặt bị chảy ra loang lổ.

Giang Thế Ninh biến thành hình người, lúc trước hai mắt đã thâm quầng xanh đen, giờ còn rõ rệt hơn, quầng thâm chiếm non nửa hai má, trông như mắc bệnh nguy kịch gần đất xa trời. Mà Tiết Nhàn còn thảm hại hơn chút, y đi đứng không tiện, không thích hợp biến về hình người. Nét mực lấm lem trên giấy càng dễ khiến người khác chú ý, chảy thẳng từ khóe mắt xuống dưới.

Nguyên bản là chết không nhắm mắt, lần này thì trực tiếp biến thành thất khiếu đổ máu. (Thất khiếu là bảy lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.)

Thật là……… cay mắt.

Huyền Mẫn rũ mắt nhìn lướt qua, liền dứt khoát nhét y vào túi, trong biểu tình lạnh lùng toát ra vẻ “Nhắm mắt làm ngơ”.

Lục Nhập Thất thấy vị tăng nhân lạnh như băng này nhấc chân muốn đi, nhịn không được bèn hỏi: “Các người định đi đâu?”

“Giang Tâm.” Huyền Mẫn nói.

Nghe vậy, Lục Nhập Thất quýnh lên, vội đuổi theo gọi: “Là đi tìm Lục Thập Cửu sao? Có thể mang ta theo không? Ta cũng đi!”

“Tùy ý.” Huyền Mẫn không quay đầu lại, chỉ ném ra hai chữ, sải bước đi đến bến sông.

Vài ngày không ở trong túi Huyền Mẫn, Tiết Nhàn vừa chui vào liền phát hiện trong túi có thêm vài thứ. Trừ kim châu bảo bối của y và túi đựng châm bạc ra, còn có mấy vật cứng linh tinh. Tiết Nhàn yên lặng xán lại, nâng tay sờ thử, lại cắn thử một phát……

Bạc vụn, còn có không ít nữa, không biết kiếm ở đâu ra.

Bến sông tuyết mù sương, chỉ lác đác mấy con thuyền chở khách, lái thuyền hẳn đều lui vào trong khoang rồi, có vẻ rất cô quạnh.

Huyền Mẫn khẽ rung chuông đồng treo trên thuyền. Mấy người lái thuyền lần lượt ló đầu ra từ trong khoang, một trong số đó miễn cưỡng kêu lên: “Sương dày lắm, không qua sông được đâu, đợi khi khác đi.”

“Không qua sông.” Huyền Mẫn chỉ vào một điểm ở giữa sông, “Đến đảo Mộ Phần.”



Hắn vừa nói vậy, mấy lái thuyền đều lắc đầu, không nói hai lời liền lùi vào trong khoang. Chỉ có một người nhìn khá dễ nói chuyện giải thích cho hắn: “Phụ cận đảo Mộ Phần có xoáy ngầm, sẽ lật thuyền, tiểu sư phụ không phải người địa phương đúng không? Mặc kệ là muốn làm gì, ta khuyên ngài, đổi nơi khác đi, chỗ này không có lái thuyền nào chịu chở đâu.”

Huyền Mẫn lẳng lặng nghe hắn nói xong, nói: “Chỉ thuê thuyền thôi, bao nhiêu tiền?”

Lái thuyền sửng sốt.

Người thuê du thuyền hoa thuyền thì thường có, chứ thuê loại thuyền nhỏ tí này thì hiếm thấy hơn. Dù sao thuyền chở khách đều nhỏ hẹp khó lái, không có lái thuyền, người bình thường khó mà an ổn đưa thuyền qua bờ bên kia được.

“Cái này ——” Lái thuyền có chút chần chừ.

Tiết Nhàn không chút khách khí lấy hai mảnh bạc vụn trong túi ra, yên lặng mở miệng túi.

Huyền Mẫn: “……..”

Hắn giật lấy bạc mà nghiệp chướng vừa móc ra, lại ấn móng vuốt của nghiệp chướng trở về, không trì hoãn thêm nữa, trực tiếp đưa bạc cho lái thuyền.

Tiết Nhàn bị nhét trong túi cũng không an phận, y vỗ bôm bốp vào hông Huyền Mẫn, ăn không nói có: “Bộ dáng hiện tại của ta không tiện lấy tiền, yên tâm, không chiếm lợi của lừa trọc nhà ngươi đâu, về sau trả lại gấp đôi.”

Huyền Mẫn xem như y không tồn tại.

Lái thuyền nhận bạc, dù không đo đếm cũng biết phân lượng không nhẹ. Hắn có chút xấu hổ: “Thôi được rồi.”

Tuy nhiên sắc mặt Huyền Mẫn quá mức lạnh nhạt, còn khiến người ta thấy rét lạnh hơn cả tuyết rơi đầy trời. Lái thuyền thấy hắn không định đổi ý, đành ngượng ngùng đi ra khỏi khoang thuyền, để đám Huyền Mẫn lên thuyền, phút cuối cùng lại không yên lòng hỏi một câu: “Các người định chèo thuyền thật đó hả?”

Lục Nhập Thất cũng lo lắng giống lái thuyền, nhưng cậu ta sợ hỏi nhiều thì Huyền Mẫn sẽ đổi ý, vì thế chỉ có thể nghẹn thắc mắc trong lòng, vừa ngóng trông vừa hồ nghi nhìn chằm chằm Huyền Mẫn và Giang Thế Ninh, theo sau bọn họ lên thuyền.

Huyền Mẫn đạp lên ván thuyền, thuận tay bẻ một nhánh cỏ lau.

Lục Nhập Thất đang buồn bực vì sao hắn lại mang cỏ lau theo, thì thấy Huyền Mẫn lấy trong người ra một tấm hoàng phù gấp lại, dán lên đầu thuyền, nói “Chèo thuyền”, sau đó thả nhánh cỏ lau vào trong nước. Con thuyền chuyển động như thể lên tiếng trả lời, đầu thuyền chuyển hướng, tiến thẳng đến đảo nhỏ ở Giang Tâm.

Nhập Thất nhìn chằm chằm tấm hoàng phù trông quen mắt kia một lát, rốt cuộc nhớ ra, đây là tấm phù lúc trước Huyền Mẫn dán vào trán mình, nhất thời có chút căm giận: Ngươi có thể đổi chiêu khác được không?

Dù có hoàng phù điều khiển con thuyền, cùng với cỏ lau khống chế phương hướng, Tiết Nhàn vẫn hơi không yên tâm về Huyền Mẫn như trước, y yên lặng ghé vào miệng túi, không nói một tiếng nhìn nhánh cỏ lau trong tay hắn, không dời mắt.

Y nhìn trong chốc lát, không khỏi ngẩng mặt hỏi Huyền Mẫn: “Ngươi tìm Lục Thập Cửu làm gì? Cũng mượn vật tìm người hả?”

Huyền Mẫn đang định mở miệng trả lời y, chợt nghe thấy Lục Nhập Thất bên kia đột nhiên kêu “Á” một tiếng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...