Đồng Tiền Kham Thế
Chương 37: Hý ban tử (Gánh hát rong) – 2
Nam nhân mặt sẹo nọ trông có vẻ dữ tợn không dễ ở chung, song kỳ thực lại là người tốt bụng. Thực tế thì, mấy người nam nữ già trẻ đồng hành cùng hắn đều rất nhiệt tình. Sau khi nam nhân mặt sẹo nói chuyện với bọn họ, bọn họ chẳng những không hề tỏ vẻ không vui, mà còn chủ động nhường chỗ, giành nguyên cả một xe trống cho đám Tiết Nhàn.
Trời tuyết thế này, đường xá ở ngoại thành trên núi có hơi khó đi. Có vẻ là sợ có xe bị tụt lại phía sau nên mấy chiếc xe ngựa này đều được nối nhau bằng dây thừng, chiếc này kéo chiếc khác, đi sau cùng là chiếc xe lừa chở đồ linh tinh.
Nam nhân mặt sẹo trùm kín mặt mũi đầu tóc, nhét một vò rượu thơm vào trong ngực, ngồi ở trước chiếc xe ngựa dẫn đầu, hô to bảo người khác hỗ trợ lấy miếng gỗ chèn trước bánh xe ra.
“Xuất phát thôi, ngồi vững nhé.” Hắn hô to với đằng sau, rồi đánh xe ngựa xuất phát.
Đám Tiết Nhàn ngồi trong chiếc xe ngựa thứ ba, khoang xe của bốn người dù có ngồi hơn năm người cũng không tính là chật, chủ yếu là do Giang Thế Ninh thật sự rất gầy, mà vóc người của Lục Nhập Thất cùng lắm chỉ coi như đứa nhóc choai choai. Vậy nên thừa ra không ít không gian.
Huyền Mẫn thường ngày vẫn luôn không thích để ý tới kẻ khác, trừ Tiết Nhàn, chẳng ai dám không nể mặt hắn. Ngồi trong xe ngựa, đương nhiên cũng đều lúng túng né tránh hắn. Về phần Tiết Nhàn…………
Dù sao Thạch Đầu Trương cứ thấy y là hệt như chuột thấy mèo, mỗi lần bị y nhìn một cái là đều tê dại da đầu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể có Cửu Thiên Huyền Lôi ngang ngược bổ xuống.
Vì vậy nên khi ngồi vào trong xe ngựa, Thạch Đầu Trương, Lục Nhập Thất và Giang Thế Ninh đều vô cùng ăn ý ngồi sang một bên, chừa lại bên kia cho hai vị tổ tông không dễ chọc này.
Tiết Nhàn ôm tấm vải đen dùng để che đầu của mình, ngồi thẳng người, lại quét mắt nhìn đối diện, ngoài cười nhưng trong không cười nói với đám Thạch Đầu Trương: “Thực sự cám ơn các ngươi.”
Thạch Đầu Trương vẻ mặt thảm thiết quay đầu đi: “……….” Rõ ràng có ba người cơ mà, sao cứ nhất định phải nhìn chằm chằm vào ta mà nói vậy.
Đoàn người của nam nhân mặt sẹo hẳn là cũng vào Nam ra Bắc không ít, kéo xe lừa xe ngựa bôn tẩu nhiều, đã dưỡng ra linh tính. Chỉ dựa vào mỗi mình hắn ngồi trước xe để khống chế phương hướng và tốc độ, những xe phía sau đều vững vàng nối đuôi nhau, giảm được không ít sức người.
Trên xe cũng coi như bố trí đầy đủ, cửa sổ được đóng một lớp màn che bằng mền lông rất dày, nặng trịch, không dễ bị hất lên hay bị gió lùa.
Ở giữa hai bên khoang xe còn đặt một cái bàn gỗ nhỏ hẹp, chiều cao vừa đủ, vừa không vướng chân, lại có thể để đồ. Một góc trong xe còn dùng vỏ thép đóng thành một giá đỡ hình bán nguyệt, có thể để dầu thắp và chén đựng bấc đèn lên trên đó, bất cứ lúc nào cũng lấy xuống được. Hai bên còn có nệm mỏng xếp ngay ngắn chỉnh tề, không lớn lắm, chính là loại mà người già dùng để che gối che chân thông khí vào mùa đông.
“Đồ đạc đầy đủ ghê.” Thạch Đầu Trương tỉ mỉ nhìn một vòng, cảm thán nói: “Xem ra họ là những người quanh năm rong ruổi trên đường, lấy xe làm nhà.”
Trước khi lên xe, một bà lão trong đoàn của nam nhân mặt sẹo còn nhét lò sưởi ấm cho bọn họ, nói là đặt trong xe ngựa có thể ấm hơn một chút, lại đưa cho bọn họ một cái bao nhỏ, nói: “Bên trong có chút đồ khô, trong xe cũng có rượu đấy, nếu lạnh thì uống rượu ăn chút đồ cho nóng người, phía trước còn phải đi qua hai con đường núi nữa, trời tuyết đường trơn, trước khi trời tối không chắc có thể tới huyện thành phía trước đâu, đừng để bị đói.”
Thạch Đầu Trương miệng thì nói “Không cần không cần đâu mà, ngại lắm ngại lắm”, tay lại ôm chặt lò sưởi ấm, chẳng có tí tẹo ngại ngùng nào.
Trong xe ngựa tuy tốt hơn bên ngoài một ít, nhưng cũng không tính là ấm áp.
Thạch Đầu Trương hơ hơ ngón tay đông cứng trước lò sưởi ấm, tròng mắt cứ không nhịn được mà hướng tới đống nệm được gấp gọn, nhưng cách giữa hắn và nệm là Lục Nhập Thất và Giang Thế Ninh, nếu mà thò tay lướt qua hai người này thì động tĩnh lại hơi lớn. Hắn không dám làm ra bất cứ động tĩnh nào hấp dẫn sự chú ý trước mặt vị tổ tông Tiết Nhàn này.
Thạch Đầu Trương đảo con mắt, quay mặt sang hỏi Lục Nhập thất: “Lấy nệm ra đi, hai ta đắp chung một cái, lò sưởi ấm đặt ở giữa, che đầu gối, thế nào?”
Lục Nhập Thất theo bản năng nhìn hắn một cái, biểu tình ghét bỏ tuy không hiện rõ ra mặt nhưng cũng chẳng khác mấy: “Không cần, ta không lạnh, ông cứ lấy mà đắp.”
Bàn tay Thạch Đầu Trương ôm lò sưởi ấm không muốn rời, hắn liền dùng cằm chỉ chỉ vào tay Lục Nhập Thất, nói: “Ngươi xem đầu ngón tay ngươi đông cứng hết rồi kìa, ngươi từng bị thương hả? Hôm nay ẩm thấp, tay của ngươi không cất vào trong tay áo, cứ để đông lạnh thế này, bị vết thương thì đau phát khóc luôn ấy, vừa ngứa vừa sưng, còn dễ bị đông đến xé da rách thịt, bị thương ở khớp xương thì lại càng khổ nữa, gập đầu ngón tay là miệng vết thương sẽ bung rách ra, thịt lộ hết ra ngoài, ngươi ——”
Lục Nhập Thất giật giật khóe miệng, không nói tiếng nào từ bên cạnh kéo ra một tấm nệm mỏng, không nhẹ không nặng phủ lên đầu gối: “Ngài đừng có nói nữa.”
Ngữ khí của cậu ta một nửa là của Lục Nhập Thất một nửa là của Lục Thập Cửu, giống như trong xương cốt thì cứng đầu cứng cổ còn bên ngoài vẫn khoác một lớp da khiêm tốn có chừng mực.
Dù Lục Nhập Thất có mạnh miệng, nhưng đắp được một lúc, sắc mặt bị đông cứng đến trắng bệch cũng dịu đi phần nào. Cậu giật giật ngón tay, cuối cùng vẫn cho tay vào trong nệm đắp luôn.
“Ầy —— Thế này mới đúng nè.” Thạch Đầu Trương nói: “Ngươi giờ mới có mấy tuổi chứ, cứ tỏ vẻ không tự nhiên làm chi, sợ lạnh cũng đâu phải việc gì ghê gớm đâu.”
Lục Nhập Thất xoay mặt đi, xem mấy lời lải nhải liên miên này như gió thoảng bên tai.
“Tuổi này mà không che đầu gối là về già không đi đường được đâu.” Thạch Đầu Trương bày ra giọng điệu của người từng trải, tỏ vẻ thấm thía tiếp tục cằn nhằn, từ lúc lên xe, cái miệng của hắn chưa từng ngơi nghỉ, cứ xì xà xì xồ, đúng là nhân tài.
Song vừa dứt lời, chính hắn liền cảm thấy không đúng chỗ nào. Nhấc mắt lên, liền vừa khéo đối mắt với Tiết Nhàn “không đi đường được” ngồi đối diện.
Mặt Thạch Đầu Trương cứng ngắc, lúng túng rụt cổ, ho khan một tiếng, nói: “Ta, ta không nói, không nói nữa.”
Hắn im lặng rồi, Giang Thế Ninh trước giờ chưa từng mở miệng liền xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng từ tốn lên tiếng: “Vừa nãy khi ở cạnh xe ngựa, ngươi đè tay của ta, bảo ta đừng hỏi nhiều là ý gì? Bọn họ……….”
Giang Thế Ninh theo bản năng hướng đầu nhìn xuyên qua khe hở của lớp màn che dày liếc một cái, lại hạ giọng nói: “Bọn họ có chỗ cổ quái hả? Vậy sao chúng ta còn lên xe?”
Thạch Đầu Trương nghe vậy, lại nói: “Không phải phường giặc cướp gì đó chứ? Vừa cho lò sưởi vừa cho đồ ăn, đâu có xấu xa chỗ nào.”
Hắn vừa dứt lời thì vả vào miệng mình một cái: “Đây là câu cuối cùng nhé, giờ không nói thật nè.”
Lục Nhập Thất mặt không biểu cảm trợn trắng mắt, dường như không chịu nổi cái gã lắm mồm này nữa, song với tính tình lãnh đạm của Lục Thập Cửu, chỉ ngồi im không mở miệng.
Tiết Nhàn cũng chẳng ngồi không, từ lúc lên xe đã tìm kiếm rượu trong một góc hẻo lánh của khoang xe mà bà lão nói, vừa tìm vừa nói với bọn họ: “Trong chuyện này có chút kiêng kị, không tiện nói ra. Vừa nãy ta nhìn thấy, hai bao bố trên xe lừa của bọn họ không cột chặt, để lộ ra một ít quần áo vật liệu.”
“A, ta cũng nhìn thấy.” Giang Thế Ninh nói, “Màu sắc sặc sỡ, ngươi từng xem hí chưa? Ta cảm giác mấy bộ đồ đó trông giống hí phục.”
Tiết Nhàn lấy bầu rượu ra, lại bắt đầu ôm rượu tán nhiệt, nấu rượu ùng ục ùng ục.
“Rượu này thơm phết đó.” Y thì thào một câu, lại thuận miệng tiếp lời Giang Thế Ninh, “Ta xem hí làm gì, hí có đẹp bằng ta không.”
Giang Thế Ninh: “………..” Cũng đúng, ngươi diễn hí còn nhiều hơn người ta đi hát diễn nữa kìa.
“Ta có thể nói thêm một câu không?” Thạch Đầu Trương hỏi.
“Ai bịt miệng ngươi, rút lưỡi ngươi không cho ngươi nói hả?” Tiết Nhàn tức giận nói, “Chớ nói mấy lời vô nghĩa nữa, vào thẳng chính sự đi.”
“Vừa rồi lúc bọn họ lên xe xuống xe để chuyển đồ đạc, ta có đi đến chỗ xe lừa nhìn thoáng qua.” Thạch Đầu Trương nói, “Vị tiểu tiên sinh này đoán không sai, trong khoang xe lừa có chất không ít đồ đạc vật dụng, còn có chiêng có trống, đúng thật là hát hí khúc, chính là loại gánh hát gồm những người không nhà không cửa cùng sinh sống với nhau, vào Nam ra Bắc. Nam nhân có ba vết sẹo trên mặt kia hẳn là trưởng đoàn, một số ít còn lại ta cũng đếm rồi, có già có trẻ, hoa đán lão hoa đán tiểu sinh chính sinh, còn cả hoa liễm và vai hề nữa, số lượng vừa đủ tạo thành một đài diễn (sân khấu) hơi lớn, đủ hoạt động rồi.[1]“
Ở phủ An Khánh quả thực không ít gánh hát, có một vài gánh hát ở trong hí lâu, ít phải chịu mưa chịu gió, cuộc sống tốt hơn một chút. Còn có một vài gánh hát nổi tiếng trong dân gian. Cũng có vài gánh hát không có đài diễn cố định, lúc nào cũng vào Nam ra Bắc đi chung quanh hát dã hí, có chút tiếng tăm thì sẽ được điểm tên mời vào hí lâu hát một vài vở, có đôi khi chỉ hát một bài đơn giản ở ngay góc đường đầu thôn.
“Lúc trước vị đại ca kia có nói, bọn họ cũng muốn đi về hướng huyện Thanh Bình.” Giang Thế Ninh nói, “Nếu có điều kiêng kị, vậy phải nói ra chứ, nếu các ngươi không ngăn cản chúng ta lên xe, vậy đồng hành một đoạn đường hẳn là không có vấn đề gì lớn, đúng không?”
“Chỉ cần nhớ không được đi nói thì sẽ không có phiền toái gì.” Tiết Nhàn nói.
Dứt lời, y đặt bầu rượu nóng bỏng lên bàn gỗ.
Thạch Đầu Trương chà chà tay, định bưng lên. Huyền Mẫn ngồi đối diện hắn đột nhiên dùng đầu ngón tay bắn ra, Thạch Đầu Trương chỉ cảm thấy cổ tay mình không biết bị thứ gì đánh vào, chắc là chạm vào gân, lập tức mềm nhũn.
“Rượu này không thể uống.” Huyền Mẫn chẳng buồn nhìn hắn, lạnh lùng nói.
“Hả?” Thạch Đầu Trương cả kinh, trong đầu lóe lên vô số suy đoán, ngượng ngùng rụt tay về. Hắn nghĩ một chốc, rồi lại nhìn thoáng qua bọc đồ mà bà lão đưa cho mình, “Thế còn đồ khô này ——”
“Ăn đi, ăn xong thì chúng ta có thể bốn người một xe, rộng thêm tí chỗ.” Tiết Nhàn nói.
Thạch Đầu Trương: “………..”
Tiết Nhàn lắc lắc tay, có chút khó chịu.
Nhiệt khí trong cơ thể luôn cuồn cuộn không ngừng xộc lên, tuy rằng không còn dày vò như lúc còn là rồng nhỏ, nhưng cũng chẳng dễ chịu là bao. Y chỉ có thể tụ nhiệt khí vào trong lòng bàn tay, rồi tìm thứ gì đó lạnh để tán nhiệt. Một khi tích tụ quá nhiều không tán nổi nữa, y sẽ không kiềm chế được tính tình của mình.
Y yên lặng nhìn chằm chằm nóc khoang xe, tựa như lơ đãng mà đặt tay lên bàn gỗ, dựa người lên đó.
Sau thời gian khoảng chừng một chén trà, xe ngựa thoáng xóc nảy, ba người đám Giang Thế Ninh bất ngờ không kịp phòng bị lảo đảo nghiêng về trước, theo bản năng nâng tay chống lên mép bàn.
“Ui ——” Giang Thế Ninh hít một ngụm khí lạnh.
Thạch Đầu Trương thì thét lên “Oái” một tiếng.
Lục Nhập Thất rụt phắt tay về, liếc nhìn Tiết Nhàn: “Ngươi mà còn dựa tiếp thì cái bàn này sẽ chín luôn đấy.”
Tiết Nhàn làm chuyện xấu lại còn vờ như không nghe thấy, chuyển mắt xuyên qua khe hở của tấm màn che nhìn ra phía ngoài, sau đó yên lặng rụt tay về, đặt lên rìa khoang xe.
Lại sau một chén trà nữa, Huyền Mẫn lắc đầu, trực tiếp nắm lấy cổ tay y, nhấc mớ móng vuốt nóng cháy người của y lên, nói: “Được rồi, đổi chỗ khác đi.”
Nóng như thế này, xe này còn ngồi nổi nữa không đây?
Tiết Nhàn ngẫm nghĩ, đặt tay lên cửa xe.
Chẳng mấy chốc sau, toàn bộ khoang xe đều ấm lên, rồi sau đó bắt đầu nóng dần.
Lục Nhập Thất chống đầu, không nói hai lời xốc nệm lên, lại nhét lò sưởi ấm vào lòng Thạch Đầu Trương.
Giang Thế Ninh yên lặng vén màn che cửa sổ, lén chọc ra hai lỗ gió, đối với một dã quỷ vốn quen âm hàn, nhiệt độ cao như vậy quả thực là quá bức bối. Bọn họ như thể đang ngồi trong cái vỉ hấp bánh bao, lớp da ngoài đã chín rồi, hấp thêm một tẹo nữa là cả người cũng chín luôn.
Sau một hồi lâu, Huyền Mẫn lại nhàn nhạt mở miệng: “Nếu mà còn nóng nữa thì sợ là khoang xe có thêm ba chỗ trống đấy.”
Ba cái bánh bao sắp ra lò xanh mặt nhìn về phía Tiết Nhàn.
Tổ tông này nâng mí mắt, đại phát từ bi bỏ tay ra, sau đó định sờ vào ngọn đèn, lại bị Huyền Mẫn giữa chừng nắm lấy cổ tay.
Chén sứ mỏng manh, nếu bị y đột nhiên đốt nóng, không chừng có thể trực tiếp phát nổ.
Tiết Nhàn còn định sờ núm cửa bằng sắt, lại bị Huyền Mẫn nắm cổ tay lần nữa.
Núm cửa mà có thể đốt loạn được sao? Nóng đến biến dạng là hết đường mở cửa luôn.
Liên tiếp bị cản mấy lần, lần nào con lừa trọc này cũng sắm vai người xấu, Tiết Nhàn lập tức bùng nổ, y lườm Huyền Mẫn, rồi sau đó vươn ra hai cái móng vuốt, không phân trần nhét vào trong cổ áo Huyền Mẫn: “Ngươi mà còn cản ta nữa, ta nóng đến điên lên là có thể nấu chín ngươi đấy có tin không?!”
Huyền Mẫn: “…………………………………………”
Ba người đối diện trợn mắt há mồm, song không ai dám nói lung tung, sợ vừa mở miệng, kẻ bị sờ cổ sẽ chính là mình. Tức thì tất cả đều cúi đầu, yên lặng nhìn đất.
Đây là chịu không nổi nữa, muốn lật trời hả……….
Vào lúc trong khoang xe đang nhốn nháo, liền nghe thấy tiếng một chuỗi tiếng ngựa hí vang truyền đến từ đằng trước, nam nhân mặt sẹo “Xùy ——” một hơi dài, tiếp đó không ngừng trấn an con ngựa: “Xùy —— Xùy —— Đừng sợ.”
Những chiếc xe ngựa phía sau phải phanh gấp đều lắc lư một trận, đám ngựa kéo xe khó chịu va đụng phát ra tiếng phì phì từ trong mũi.
“Sao tự dưng lại phanh gấp thế?” Giang Thế Ninh rướn cổ nói: “Đừng nói là gặp phải rắc rối gì đấy nhé?”
Hắn nhìn Tiết Nhàn, âm u nói: “Lúc trước ngươi nói câu gì ấy nhỉ, chỉ cần không đi nói thì sẽ không có phiền toái gì? Không………… Không xui xẻo như vậy đó chứ?”
Kể từ lúc Tiết Nhàn thần thần bí bí nhắc nhở một phen, cả quãng đường hắn đều luôn lo lắng đề phòng, sợ chọc phải cái gì. Nhưng mà……… Có một câu nói rất hay rằng —— Sợ cái gì thì cái đó sẽ tới.
******
★Chú thích:
[1]Kinh kịch: là loại kịch lưu hành rộng rãi nhất, và có ảnh hưởng sâu rộng nhất trong các loại kịch tại Trung Quốc. Diễn viên Kinh kịch được phân thành 4 vai diễn là: Sinh, Đán, Tịnh, Xú (vai hề).
– Vai diễn Sinh: người đảm nhiệm vai diễn này thường là các nhân vật nam, lại phân thành lão sinh, tiểu sinh, và vũ sinh.
– Vai diễn Đán: người đảm nhiệm cho vai diễn này thường là các nhân vật nữ, lại phân thành Thanh Y (tức nữ tì), Hoa Đán, Vũ Đán, Lão Đán.
-Vai diễn Tịnh (Hoa Liễm): vai diễn Tịnh thể hiện trong vở diễn là người đàn ông có tính cách hào phóng thẳng thắn, người đóng vai này phải vẽ mặt phác họa vì thế vai này cũng được gọi là “Hoa Liễm”.
-Vai diễn Xú (Vai hề): người đảm nhiệm vai diễn này thường là một nhân vật nam, đây là một vai hề, vừa hài hước, hóm hỉnh, linh hoạt lại vừa giảo hoạt, ranh mãnh, nham hiểm.
Editor: Mấy chương này hai đứa nó tình quá nhỉ, hết bế rồi sờ tay sờ chân, vuốt cổ blah bloh…… Chời mé có hai thằng nào ghét nhau mà cứ rờ qua mó lại như chúng mày chưa =_= Bà con yên tâm càng về sau chúng nó càng skinship nhiều nhiều.
Mấy nay đang hứng bộ này nên làm liền mấy chương, cũng phải quay lại với mấy bộ kia thôi =v=.