Đồng Tiền Kham Thế

Chương 97: Phát đường – 8



Phía sau trúc lâu tại núi Bá Ki, chỗ gần vách núi có suối nước nóng, nói lớn thì cũng không lớn, ngang dọc đều không quá hai trượng, bên cạnh ao có trúc xanh và hoa dại, thậm chí còn có đình trúc nho nhỏ, là nơi thư giãn an nhàn.

Gần trăm năm nay, bởi vì sương mù lượn lờ trong khe núi và một vài truyền thuyết, cho nên suối nước nóng này chưa từng bị người ngoài chạm vào, người có thể sử dụng suối nước nóng này, cũng chỉ có chủ nhân của trúc lâu, trước đây là một vị, hiện tại là hai vị.

Tiết Nhàn uống thành rồng say, còn khăng khăng rằng mình rất chi là tỉnh táo, đòi kéo Huyền Mẫn bay lên trời.

Huyền Mẫn đã quen nhìn y náo loạn, cũng thực sự cưỡi rồng về luôn. Trên đường đi người nào đó còn rẽ ngang quẹo dọc mấy bận, suýt chút nữa chở Huyền Mẫn tới biên cương, may mà cảm giác phương hướng của Huyền Mẫn rất mạnh, kịp thời ngăn y lại, nghiêm trang vừa lừa vừa dỗ kéo y về đúng đường.

Tóm lại, lộ trình vốn vô cùng thuận lợi đã bị y đi sai đến chín chín tám mươi mốt lần, cuối cùng khi trời tờ mờ sáng mới trông thấy bóng dáng núi Bá Ki.

Tác dụng của long tiên giày vò suốt một đêm, đã thấu da nhập cốt rồi, Tiết Nhàn ngay cả trúc lâu cũng không kịp tìm, trực tiếp theo vách núi xông vào trong suối nước nóng. Nửa đường rơi xuống y còn váng đầu váng não chuyển đổi hình thái.

Bộ tăng bào của Huyền Mẫn nổi lềnh bềnh trên mặt nước, một tay hắn chống lên hàn thạch cạnh ao, vừa ngước mắt lên nhìn, liền thấy một bóng đen rất nhỏ đột nhiên xẹt qua trước mắt.

Hắn theo bản năng vươn tay chụp lấy…..

Một tiểu hắc long nhỏ như sợi thừng mảnh đang gục đầu ngây ngất vắt trên ngón tay hắn, cái đuôi lúc cuộn lúc thu, quấn lấy ngón tay hắn vặn vẹo, cực kỳ khó chịu.

Huyền Mẫn: “……………………………………….”

Tác dụng của long tiên dù là hắn cũng có phần không chống đỡ nổi, đặc biệt là khi người nào đó còn cứ thích cố ý khơi gợi hiệu dụng của nó lên, gia tăng càng mạnh hơn. Cho nên lúc này mi mắt hắn cũng ướt sũng, ánh mắt lộ ra từ con ngươi nửa khép, sâu không thấy đáy, lại hàm chứa dục niệm tận lực áp chế.

Hắn dùng ngón tay gẩy gẩy cái đầu rồng đang gục xuống, gẩy khiến cái tên đang nửa sống nửa chết kia lắc lư trái phải hai cái, trầm giọng nói: “Biến sai rồi kìa.”

Tiết Nhàn quấn trên tay Huyền Mẫn, đang gấp gáp cọ xát, nghe vậy thì ngơ ra nửa ngày mới phát hiện vốn nên biến thành hình người mà mình lại không cẩn thận rút nhỏ đi. Y hừ một tiếng, lập tức hóa thành người.

Bình thường mỗi khi biến hóa, y đều mặc quần áo vào trong chớp mắt. Bấy giờ đang mặc được một nửa, bỗng nhớ ra lát nữa đằng nào chả phải cởi, phí công làm gì chứ, liền giữ nguyên bộ dáng nửa khoác nửa buông, ôm lấy Huyền Mẫn bắt đầu náo loạn.

Y bào màu đen sau khi thấm nước thì màu sắc càng đậm hơn, tản ra trên mặt nước như một mảng mực ướt, không ngừng dập dềnh trong sóng nước xao động, quấn cùng một chỗ với tăng bào tuyết trắng của Huyền Mẫn.

Trong hỗn loạn, Tiết Nhàn vừa cắn cằm Huyền Mẫn, vừa hàm hồ nói: “Có muốn bây giờ để ta……”

Nói được một nửa, y lại lẩm bẩm lắc đầu, dùng mũi cọ cọ sườn cổ Huyền Mẫn, rồi nói: “Thôi, vất vả lắm mới cứu được ngươi về, lưu cho ngươi một cái mạng vậy.”

Huyền Mẫn lúc ấy chỉ khẽ nâng mí mắt, không nói gì cả.

Hồi lâu sau, Tiết Nhàn bị đặt trên vách đá, đôi chân thon dài lộ ra khỏi hắc bào nổi trên mặt nước, lại quấn lấy thân thể Huyền Mẫn, khi nôn nóng chồng chất sắp tìm được chỗ xả, Huyền Mẫn bỗng ngừng động tác, buông mắt nhìn ngắm nhãn thần mê ly và khóe môi khẽ nhếch của Tiết Nhàn, cất tiếng hỏi vừa trầm hoãn vừa bình tĩnh: “Chuyện lúc trước ngươi nói, không muốn thật sao?”

Tiết Nhàn lúc này nào còn tâm tư suy nghĩ xem mình từng nói cái gì, y híp mắt kéo lấy cổ Huyền Mẫn, gấp gáp hôn lên, quấn lấy đôi môi mỏng của Huyền Mẫn, giữa lúc thở dốc theo từng động tác, y hàm hồ nói: “Không muốn không muốn, ngươi quản nhiều như vậy làm chi, nhanh lên coi nào.”

……



Hắc điểu vốn nghe tiếng rồng ngâm liền vỗ cánh bay qua, kết quả vừa mới từ trong rừng nhào ra, liền thấy hai thân ảnh quấn quít trong suối nước, lập tức sợ hãi chạy té khói, lòng tràn đầy ấm ức tìm một cây cổ thụ xiêu vẹo, thò đầu khoa chân múa tay nửa ngày ở chỗ mấy dải dây leo buông xuống, vẫn chẳng tìm được góc độ thích hợp để treo cổ……

Chỉ có thể duỗi thẳng hai chân, ngã vật trên chạc cây, bất tỉnh nhân sự.

Lúc hai kẻ trên núi đang hôn thiên hắc địa, trong hẻm Hồ Qua tại huyện Ngọa Long, Thạch Đầu Trương mới tỉnh rượu được một nửa, đang lảo đảo dựa vào cửa, nước mắt nước mũi xì xụt tiễn bước Lục Nhập Thất.

Duyên phận giữa phàm nhân bao giờ cũng kỳ lạ như vậy đấy, vốn chẳng chút liên quan, thậm chí đi trên phố xá chào hỏi cũng không nhất định đụng phải hai người, nhưng lại vì ngoài ý muốn mà bỗng dây dưa với nhau. Dù trên đường cả một câu đứng đắn cũng chưa nói, đều là gượng ép bắt buộc, nhưng trải qua sinh tử, giống như đột nhiên trở thành người đặc biệt, lại vài năm trôi qua, liền thuận lý thành chương trở thành cố nhân đặc biệt.

Thạch Đầu Trương cũng chẳng biết mình đang khóc cái gì, rõ ràng quãng thời gian kia chẳng những trải qua đủ thứ chuyện gà bay chó sủa mà còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng có lẽ chính bởi quá mức mạo hiểm, trong đời cũng chỉ có một lần ấy thôi, cho nên khiến người ta đặc biệt cảm khái và hoài niệm. Mà những cố nhân đồng hành đó, cũng là gặp một lần lại bớt một lần, có lẽ ngày nào đó cũng sẽ không gặp lại nữa.

Lục Nhập Thất chưa từng nói với lão được câu gì tốt lành, giờ lại bỗng vỗ vỗ vai lão, hiếm khi nói được một câu xuôi tai: “Khóc cái gì chứ, đời này còn nhiều năm như vậy, đời này trôi qua rồi, còn có kiếp sau. Cố nhân bao giờ cũng còn đó, ít nhất hai vị kia sẽ luôn còn, có lẽ một ngày nào đó trong kiếp sau, ông sẽ gặp được bọn họ đấy.”

Thạch Đầu Trương chảy cạn nước mắt, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh rượu, lão vừa xấu hổ lau mắt, vừa lải nhải cáo biệt với Lục Nhập Thất.

Buổi sớm ở huyện Ngọa Long cũng không tính là thanh tĩnh, bờ sông lúc nào cũng có tiếng người, thuyền đánh cá hay thuyền chở khách cũng không ngơi nghỉ, xen lẫn với tiếng rao hàng trên phố xá, hiện ra khói lửa nhân gian nồng đậm.

Y mang một đôi mắt nửa mù, tuy rằng không đến mức khiến y trầy trật va đụng, song ít nhiều vẫn có chút khác biệt với người thường. Lục Nhập Thất đi đường không vội vàng xao động, bao giờ cũng đi rất chậm, nhưng không phải kiểu chậm rì mò mẫm, mà cho người ta một loạt cảm giác đang chăm chú đi mỗi bước đường.

Y chậm rãi đi ra khỏi hẻm Hồ Qua, theo thói quen của người bình thường, đến đầu hẻm luôn quẹo phải đi ra ngoài, dọc theo một con phố dài muôn phần náo nhiệt, đi đến khu phố đối diện.

Trên phố có tửu lâu Thiên Hương cư nức tiếng xa gần, hầu bàn của Thiên Hương cư buổi sáng đang bày bánh bao ngon nổi danh ra quầy. Lục Nhập Thất nghe tiếng hầu bàn kia rao hàng, liền chậm rãi rẽ phải đi ra khỏi ngõ nhỏ, vào con phố dài, đi tới lầu dưới của Thiên Hương cư, mua chút bánh bao và bánh ngọt cho ba đứa nhỏ ở nhà.

Y vốn nên men theo con đường này đi tiếp, chung quy đây là đường gần nhất để về nhà y. Nhưng khi hầu bàn gói xong bánh bao và bánh ngọt đưa cho y, y lại bất chợt nảy lên ý nghĩ muốn đổi đường.

Ý nghĩ này đến chẳng có nguyên do, cũng không hề có điềm báo trước. Theo cách nói thông thường, đây hẳn là trực giác.

Lục Nhập Thất là người có thể chất mang linh, cho nên rất thuận theo trực giác của mình. Y không hề do dự, dứt khoát chuyển mũi chân, đi qua một con hẻm lệch phía sau Thiên Hương cư, bước tới một con đường gần bờ sông.

Con đường này rất hẻo lánh, có vài gia đình phú quý, nếu có chiếu cói không cần hoặc đệm chăn vứt đi, đều sẽ mang ra để ở gò đất hoang bên cạnh bờ sông này. Vì thế ăn mày và lưu dân liền thích lảng vảng ở nơi đây, nhặt nhạnh kiếm lấy vài thứ dùng được.

Thường xuyên qua lại, nơi này liền thực sự trở thành một ổ ăn xin, song mấy năm nay, ăn xin ăn mày đã ít đi rất nhiều, lưu dân càng chẳng có. Sáng sớm thế này, vài kẻ ăn mày duy nhất cũng sẽ không tụ tập lại đây, dù sao gió sông quá lớn. Bọn họ sẽ tìm tới phố xin chút cơm thừa canh cặn hoặc cháo từ thiện.

Lục Nhập Thất cũng chẳng phải quan tâm nơi này có người nào sống hay vứt bỏ vật gì, y chỉ lần theo trực giác, đi tới con đường này mà thôi.

Khi đi tới con dốc thấp, y bỗng dừng bước chân. Bởi vì y nghe thấy bên dốc vừa có một tiếng hít thở run rẩy rất nhỏ.

“Ai ở bên đó?” Lục Nhập Thất hỏi, xoay mặt nhìn sang.

Có lẽ con mắt y chuyển động tạo cảm giác khác với thường nhân, hoặc cũng có lẽ vì y thoạt nhìn văn văn nhược nhược không giống kẻ hung dữ, lời này vừa hỏi xong thì một hồi lâu sau, một thân ảnh nhỏ gầy dè chừng ló đầu ra từ phía sau sườn dốc.

Đó là một đứa trẻ ba bốn tuổi, mặt mày xám tro, chiếc áo ngắn trên người dính không ít bùn đất, lại sờn rách tả tơi, thoạt nhìn như là bị người vứt bỏ.

“Cha mẹ đệ đâu?” Lục Nhập Thất hỏi một câu.



Con ngươi đen láy của đứa bé nhìn y một hồi lâu, lại nhìn nốt ruồi son trên trán y, mềm giọng nói: “Không có cha mẹ.”

“Vậy sao đệ lại ở chỗ này?” Lục Nhập Thất lại hỏi.

Đứa nhỏ kia suy nghĩ rồi lại vẫn lắc đầu.

……..

Lục Nhập Thất kiên nhẫn hỏi rất lâu, vẫn chẳng thu hoạch được gì, thật giống như thể đứa bé này là trời sinh đất dưỡng, bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này. Mấy năm nay y nhặt không ít trẻ con về nhà, thấy tuổi nhỏ như vậy, đương nhiên cũng không thể nào không quan tâm. Vì thế y dẫn đứa bé đến gần chỗ nước cạn, giúp nó rửa bùn đất trên mặt.

Y đang muốn nói gì đó, đã thấy đứa trẻ rửa xong mặt ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn mình.

Làn da của đứa nhỏ này thực ra vô cùng trắng, chỉ là bị bùn đất che mất, rửa sạch rồi mới lộ ra. Khuôn mặt kia, có hơi giống một đứa trẻ khác từ rất nhiều năm trước. Song thứ thực sự khiến Lục Nhập Thất không thốt nên lời, chính là nốt ruồi đỏ trên trán nó.

Nho nhỏ, mang theo hơi ẩm của nước sông, nằm ngay giữa mệnh cung, giống như đúc cái trên trán Lục Nhập Thất.

Nhập Thất ngơ ngẩn ngồi xổm trước mặt đứa bé, nhìn trán nó, chậm chạp không chớp mắt.

“Sao huynh lại….. khóc?” Giọng nói của đứa bé mang đậm nét trẻ con, phát âm không rõ ràng, mang vẻ sợ hãi, nghe mà lòng vừa xót vừa mềm.

Lục Nhập Thất giật mình chớp mắt, giọt nước mắt trực tiếp rơi xuống trên đất, y hít một hơi, thấp giọng nói: “Không, ta chỉ là….. vui mừng quá nên có chút thất thố thôi.”

Thằng bé mở to đôi mắt đen láy nhìn y, thử vươn tay vụng về lau lau khóe mắt y, lại suýt chút nữa chọc vào mắt y.

Nhập Thất lại chẳng hề để ý, y ra sức chớp mắt mấy cái, gạt đi màn hơi nước không ngừng trào dâng, dùng ngữ khí ôn hòa hiếm thấy, hỏi: “Ta mang đệ về nhà, được không?”

Đứa nhỏ kia hỏi: “Sẽ đói bụng sao?”

“Sẽ không đâu, đời này đều sẽ không.”

Đứa nhỏ kia nghiêm túc “xem xét” y một lát, như là đang suy nghĩ xem lời của Nhập Thất có thể tin hay không. Song nó thực sự quá nhỏ, có nghĩ cũng chẳng nghĩ được cái gì phức tạp, chỉ nhìn thấy cái bọc trong tay Nhập Thất, ngửi được mùi bánh bao thơm phức.

Vì thế nó gật đầu như gà mổ thóc: “Được.”

Ta có người nhung nhớ, cách ở miền xa xa.

Mười hai năm hoàng tuyền cách trở, cố nhân ở miền xa xa cuối cùng cũng về nhà.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích: Ta có người nhung nhớ, cách ở miền xa xa —— Bạch Cư Dị 《Dạ vũ · Ta có người nhung nhớ》
Chương trước Chương tiếp
Loading...