Đốt Cháy
Chương 35
Diệp Thanh Thời một hơi nói ra nhiều lời như vậy, rất không phù hợp với hình ảnh trước đây của hắn.
Ôn Lý có chút mất tập trung, dùng ngón tay vẽ loạn lên cửa kính. Diệp Thanh Thời nói có câu đúng câu sai, cô nghe rõ ràng, nhưng có một số lại không nghe được , ngoại trừ ba chữ "Giang Ứng Lâm" khơi dậy trong lòng cô rất nhiều sợ hãi, còn lại những gì Diệp Thanh Thời nói, cô không để tâm.
Một khi cô bắt đầu tính toán, đa nghi, chính là lúc cô bị rơi vào bẫy.
Đầu óc Ôn Lý kỳ thực rất nông cạn, giống như một vũng trà trong vắt, mọi vui buồn đều dồn vào trong đó, để người ta có thể nhìn thấu. Ấy nhưng, lại không chứa một chút tạp trần nào.
Cách đây rất lâu, khi còn đi học, Trần Hạc Chinh đã chọc vào trán Ôn Lý, nói rằng cô thật ngốc, cho rằng dù cô có chịu bao nhiêu mất mát, cô cũng không học được cách ghi nhớ, đối với ai cũng tốt bụng, khiến cho bản thân cô lúc nào cũng chịu bắt nạt.
Khi đó, Ôn Lý vô tư, đôi mắt sáng, đôi môi đầy đặn, nụ cười ngọt ngào dễ thương nói với Trần Hạc Chinh: "Những chuyện lộn xộn em không muốn đặt trong lòng, chiếm rất nhiều kí ức của em! Em chỉ để ý đến anh, chỉ cần biết anh đối với em tốt là được."
Có lẽ sau này sẽ khó có được những năm tháng ngây thơ như vậy nữa.
Mãi cho đến khi Diệp Thanh Thời nói về Giải thưởng Kim Mạch, khi Chung Oanh thay mặt Trần Hạc Chinh nhận cúp Nhà sản xuất album xuất sắc nhất, Ôn Lý mới rời mắt khỏi bầu trời đêm ngoài cửa sổ, cô mới cảm thấy năng lượng của mình đang đi xuống , vì vậy cô ấy hít một hơi dài.
Diệp Thanh Thời nghe được âm thanh cô thở dài, ý cười trên môi càng đậm, hỏi cô: "Thế nào, nghe không nổi?".
"Có một chi tiết Diệp lão sư nói không đúng," Ôn Lý sửa lại, "Người thay mặt Trần Hạc Chinh nhận giải là cả nhóm nhạc Sirius, nhóm nhạc mà một tay anh ấy làm ra kiệt tác đáng tự hào nhất của anh ấy, không chỉ riêng một mình Chung Oanh."
Diệp Thanh Thời bỗng nhiên im lặng, không nói cũng không cười.
Ôn Lý cảm thấy muốn thể hiện bản thân nên trở thành người nói tiếp lời của Diệp Thanh Thời: "Album đoạt giải của Trần Hạc Chinh, do nhóm nhạc Sirius thể hiện, bài hát "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý", trong bài hát có tên của tôi, và bài hát đó là anh ấy viết cho tôi."
"Trần Hạc Chinh và tôi đã ở bên nhau, chia tay rồi quay lại, tôi hiện tại đang theo đuổi anh ấy. Tôi đối với Trần Hạc Chinh rõ hơn so với những người ở ngoài xem náo nhiệt." Ôn Lý nói với âm thanh trong trẻo, ở trong bóng đêm mềm mại, nhưng lại vô cùng bướng bỉnh, "Nên anh cũng đừng đến trước mặt tôi nói xấu anh ấy, tôi không tin đâu. Chẳng những không khiến tôi tin mà tôi còn cảm thấy có vẻ như ai đó đang rất ghen tỵ nữa."
Lời nói này nói thẳng ra đến mức xé nát sự thể diện của hai người.
Một khi ranh giới thể diện xé nát, những thứ bên trong, tốt xấu đều rơi ra ngoài, lộ ra dưới ánh sáng của sao sáng, để lại trên mặt đất một đống hỗn độn, gió thổi tung lên làm bay đi nhiều vết bụi bặm.
Việc Ôn Lý có thể bảo vệ Trần Hạc Chinh đến mức độ này thực sự nằm ngoài dự đoán của Diệp Thanh Thời.
Hắn luôn cho rằng cô là một cô gái mềm mại nhưng yếu đuồi, cô trẻ trung, ngây thơ, giản dị, trong sáng đến mức chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấu.
Chẳng trách Trần Hạc Chinh ở nước ngoài, tìm mọi cách để bảo vệ cô ngay cả khi anh không thể tự bảo vệ mình. Chỉ sợ nếu cô rời khỏi vòng tay của anh, chỉ cần một cú va chạm nhẹ, cả người cô sẽ tan nát.
Dễ bị tổn thương và dễ gặp nguy hiểm.
Nhưng cách cô bảo vệ Trần Hạc Chinh rất sống động, ngôn ngữ vô cùng sắc bén, như thể tất cả những chiếc gai trên cơ thể cô đều dựng đứng lên.
Cô rõ ràng là một con thỏ với đôi mắt tròn và bộ lông trắng như tuyết, nhưng cô lại dũng cảm đến khó hiểu. Cô đứng trước một con sói hoang, nói với con sói: "Đừng sợ, bọn chúng chỉ ghen tị với anh thôi."
Ghen tỵ?
Diệp Thanh Thời chế nhạo, nghĩ, từ này rất hay, cực kì hay.
Ôn Lý cảm thấy những điều mình có thể nói đều đã nói hết rồi, liền gọn gàng cúp điện thoại. Sau đó, cô giơ tay lên, dùng ngón tay thon thả vuốt mái tóc dài, cô cảm thấy mệt mỏi từ trong ra ngoài.
Mệt mỏi quá, như đang đánh trận vậy.
Ban công không có đèn, ánh sáng từ màn hình điện thoại có chút chói mắt. Ôn Lỵ nhìn tên Diệp Thanh Thời trong cuộc gọi gần đây, đột nhiên có ý muốn lôi hắn vào danh sách đen.
Sau khi do dự một lúc lâu, cô vẫn không thể.
Khi cô lần đầu tiên ký hợp đồng với Reborn, Ôn Lý ở khắp mọi nơi đều ngồi trên ghế dự bị, Diệp Thanh Thời chính xác đã giúp cô, cô thiếu hắn một ân tình.
Nếu cô nợ điều gì đó, cô nhất định sẽ trả lại.
Sau khi hạ quyết tâm, Ôn Lý cảm thấy những suy nghĩ phiền muộn trong lòng dường như đã tiêu tan đi rất nhiều, thậm chí còn thảnh thơi mở xem bài đăng vừa đăng trên vòng bạn bè.
Khi nhìn thấy bài đăng cô chia sẻ bài hát, những người bạn tốt của cô đã để lại bình luận bên dưới, hỏi đùa rằng có phải cô đang yêu hay không, phải nói cho rõ ràng nha! Phó Nhiễm Ninh gửi một loạt biểu tượng cảm xúc hình "quả bom" dài, tức giận mắng cô lén lút phát cơm chó!
Ôn Lý đọc từng bình luận tương tác mới được thêm vào, nhưng không thấy Trần Hạc Chinh.
Không bình luận, không thích, anh hoàn toàn không để ý đến cô, cũng không biết là anh vô tình không nhìn thấy hay là cố ý.
Sự kiêu ngạo của Trần Hạc Chinh thật sự quá cao!
Trước khi đi ngủ, Ôn Lý do dự một lát có nên nhắn chúc ngủ ngon cho Trần Hạc Chinh hay không, nhưng sau đó cô lại suy nghĩ lại.
Cô đã chủ động một lần, nếu cứ nhắn tin liên tục trong một ngày như vậy, nhìn cô không khác nào con cún cố liếm chân chủ để lấy lòng.
Như vậy thì không tốt.
Cô vén chăn, nằm dài trên giường, thời gian làm việc cố định, cần nghỉ ngơi sớm, nhưng cô lại không ngủ được. Cô mở mắt, nhìn hư không vào trần nhà, trước mặt đều là hình bóng của Trần Hạc Chinh.
Chàng trai ấy xa cách, lạnh lùng, dễ dàng nhìn thấu tận xương tủy.
Về việc chủ động theo đuổi người khác, thật ra Ôn Lý đến nay cũng không có kinh nghiệm, cô mới chỉ hẹn hò một lần, là lần cô thích Trần Hạc Chinh.
Ở trường cấp 3, cô tuy được khen là xinh đẹp nhưng tính cách lại quá trầm lặng, không nói nhiều, suốt ngày tập luyện ở phòng khiêu vũ để chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật, ngoại trừ Phó Nhiễm Ninh, những người bạn còn lại cô chỉ giữ mối quan hệ xã giao, thẳng đến khi tốt nghiệp còn không có thông tin để liên lạc.
Ôn Lý cũng gặp một vài chàng trai táo bạo, viết thư tình, mua đồ ăn nhẹ, tìm mọi cách để lấy được WeChat của cô, thậm chí còn chặn cô ở cửa lớp. Nói chung, Ôn Lý không có cảm giác lãng mạn hay kinh ngạc, mà chỉ có sợ hãi. Sau này khi gặp lại những người đó, cô chỉ đơn giản là đi vòng qua họ chứ đừng nói đến việc có cảm giác rung động.
Theo đuổi người khác là một môn học, Ôn Lý nghĩ thầm, cô chưa từng học qua môn này, nếu có người có thể cho cô một bộ dàn bài thì thật tốt.
Trăn trở mãi không ngủ được, cô cầm điện thoại lên, dùng ngón tay mở Weibo, vốn là muốn tìm kiếm "Làm thế nào để theo đuổi chàng trai mình thích". Sau khi làm mới, bài đăng Weibo mới nhất do tài khoản Blue V đăng tải xuất hiện trên trang:
@Phòng đại diện của Trần Hạc Chinh: Hôm nay Boss chiêu đãi khách trà sữa, anh nói và chúc mọi người một đêm ấm áp.
Bên dưới dòng chữ có hai bức ảnh, một là bàn đầy ly trà sữa mang, còn lại là một tờ giấy ghi chú có chữ viết trên đó rõ ràng là do tay Trần Hạc Chinh viết.
Anh viết——
"Đắp kín mền, đi ngủ sớm một chút."
Đèn đêm đã tắt và phòng ngủ tối om.
Trong im lặng, Ôn Lý cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, giống như có một thứ gì đó đẹp đẽ đang lặng lẽ lớn lên, sắp vọt ra khỏi mặt đất, phóng lên bầu trời.
Weibo của Phòng đại diện chỉ mới đăng bài cách đây mười phút, so với bài viết chia sẻ bài hát "Ấm áp" của Ôn Lý đăng đã trễ ba tiếng.
Trần Hạc Chinh chắc chắn đã nhìn thấy bài đăng của cô!
Anh cố tình giả vờ phớt lờ cô rồi đáp lại cô bằng cách khác.
Có phải tờ giấy nhỏ không có tiêu đề đó cũng gửi cho cô ấy không?
Dù thế nào cũng cứ coi như viết cho cô đi!
Ôn Lý kéo chăn lên che đầu, trốn ở trong chăn cười thầm, nheo mắt cười.
Cô lại bấm vào tài khoản của Phòng đại diện và lưu hình ảnh bức thư viết tay vào điện thoại. Có lúc, Ôn Lý muốn lấy nó làm bìa cho vòng bạn bè của mình, nhưng cô do dự, cho rằng như vậy sẽ quá phô trương nên đã từ bỏ.
Cô cẩn thận đọc bản cập nhật Weibo của Phòng đại diện nhiều lần, mọi rắc rối và bóng tối do Diệp Thanh Thời gây ra đều tan biến, giống như mùa đông đã qua, mây tan và mặt trăng chiếu sáng rực rỡ.
Ôn Lý xoay người nằm ngửa, ôm điện thoại trước ngực. Màn đêm yên tĩnh như vậy, cô chợt nhớ đến một câu mình đã đọc trong một cuốn sách không rõ tên -
Anh ấy giống như một ngọn núi cứng rắn, dưới vẻ ngoài lạnh lùng, anh ấy ẩn chứa một biển hoa ồn ào vì nàng.
Nhịp tim dần dần bình tĩnh lại, Ôn Lý lại nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn.
[Ôn Li: A Chinh, thật ngọt ngào.]
Không đợi anh trả lời, cô đã chủ động gửi một tin nhắn khác.
[Ôn Lý: Em đã đắp chăn rồi, anh ngủ ngon nhé!]
Vậy giờ nhìn cô có khác gì con cún đang liếm chân của chủ nhân nó không?
Không sao cả, cún con chỉ liếm chân lấy lòng người mà nó thích.
*
Tâm trạng tốt, Ôn Lý ngủ cực kỳ thoải mái, ngày hôm sau tỉnh dậy rất sảng khoái.
Ăn sáng xong, Ôn Lý đi ra ngoài rất sớm, vừa đi bộ đến ga tàu điện ngầm thì nhận được tin nhắn của Đào Tư. Cô bé lại dậy muộn, đáng thương hỏi Ôn Lý có thể dọc đường mua đồ ăn sáng cho cô không.
Ôn Lý luôn giúp đỡ những việc nhỏ nhặt này, vì vậy cô rất tốt bụng hỏi Đào Tư có muốn uống sữa đậu nành và ăn bánh trứng không, vì gần ga tàu điện ngầm chỉ có những thứ đó.
[Đào Tư: Cái gì em cũng ăn! Không có kén chọn! Cảm ơn chị Ôn Lý nhiều ạ!]
Màn hình đầy những dấu chấm than, thật là một cô bé giàu cảm xúc.
Trong lúc chờ tàu điện ngầm, Ôn Lý nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên bức tường bảo vệ trong suốt. Cô mặc một chiếc áo phông ngắn sọc rất sạch sẽ, một chiếc váy và một đôi chân thẳng tắp mịn màng. Mái tóc dài được buộc cao, buộc thành đuôi ngựa, để lộ làn da trắng ngần ở cổ khiến khuôn mặt trông nhỏ nhắn. Những chiếc cúc làm bằng vỏ sò ôm sát xương quai xanh, nhẹ nhàng và rất đẹp.
Ôn Lý nhịn không được dùng điện thoại di động chụp ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè trên WeChat.
Một loạt thao tác đã được làm xong, tàu điện ngầm vừa đến ga. Lúc Ôn Lý lên tàu, quả thực còn một chỗ trống. Cô ngồi xuống, đeo tai nghe vào. Phần mềm nghe nhạc đang phát bài hát "Ấm áp".
Chiếc tàu lắc lư, dừng hết trạm này đến trạm khác, dừng rồi lại khởi hành, mang theo một làn gió nhẹ.
Tàu điện ngầm này có thể đi thẳng tới con phố nơi có vũ đoàn mà không cần phải đổi tàu giữa chừng. Ôn Lý có chút buồn ngủ, cô dụi dụi mắt, tăng âm lượng nhạc trong tai nghe lên.
Tàu lại vào ga, cửa các khoang mở ra, người người qua lại.
Trong điện thoại có tin nhắn mới, Ôn Lý cúi đầu xem, ánh mắt đột nhiên tối sầm.
Một cái bóng dài, cao, gầy, đôi chân thẳng tắp, trên ngọn tóc có tia sáng lấp lánh, khí chất kiêu ngạo, ngang ngược mà chói mắt.
Ôn Lý còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay với ngón tay thon dài đã nhéo cằm cô.
Lực rất nhẹ, nhiệt độ thấp hơn một chút, mát lạnh như gió tuyết.
Ôn Lý ngẩng đầu, theo ánh sáng phía sau, cô nhìn thấy một đôi mắt đen.
Đường nét tinh tế, đến mức tưởng như không có gì có thể bóp méo được.
Cô vô cùng ngạc nhiên, không khỏi cảm thấy phấn khích.
"Trần Hạc Chinh?"
Ôn Lý có chút mất tập trung, dùng ngón tay vẽ loạn lên cửa kính. Diệp Thanh Thời nói có câu đúng câu sai, cô nghe rõ ràng, nhưng có một số lại không nghe được , ngoại trừ ba chữ "Giang Ứng Lâm" khơi dậy trong lòng cô rất nhiều sợ hãi, còn lại những gì Diệp Thanh Thời nói, cô không để tâm.
Một khi cô bắt đầu tính toán, đa nghi, chính là lúc cô bị rơi vào bẫy.
Đầu óc Ôn Lý kỳ thực rất nông cạn, giống như một vũng trà trong vắt, mọi vui buồn đều dồn vào trong đó, để người ta có thể nhìn thấu. Ấy nhưng, lại không chứa một chút tạp trần nào.
Cách đây rất lâu, khi còn đi học, Trần Hạc Chinh đã chọc vào trán Ôn Lý, nói rằng cô thật ngốc, cho rằng dù cô có chịu bao nhiêu mất mát, cô cũng không học được cách ghi nhớ, đối với ai cũng tốt bụng, khiến cho bản thân cô lúc nào cũng chịu bắt nạt.
Khi đó, Ôn Lý vô tư, đôi mắt sáng, đôi môi đầy đặn, nụ cười ngọt ngào dễ thương nói với Trần Hạc Chinh: "Những chuyện lộn xộn em không muốn đặt trong lòng, chiếm rất nhiều kí ức của em! Em chỉ để ý đến anh, chỉ cần biết anh đối với em tốt là được."
Có lẽ sau này sẽ khó có được những năm tháng ngây thơ như vậy nữa.
Mãi cho đến khi Diệp Thanh Thời nói về Giải thưởng Kim Mạch, khi Chung Oanh thay mặt Trần Hạc Chinh nhận cúp Nhà sản xuất album xuất sắc nhất, Ôn Lý mới rời mắt khỏi bầu trời đêm ngoài cửa sổ, cô mới cảm thấy năng lượng của mình đang đi xuống , vì vậy cô ấy hít một hơi dài.
Diệp Thanh Thời nghe được âm thanh cô thở dài, ý cười trên môi càng đậm, hỏi cô: "Thế nào, nghe không nổi?".
"Có một chi tiết Diệp lão sư nói không đúng," Ôn Lý sửa lại, "Người thay mặt Trần Hạc Chinh nhận giải là cả nhóm nhạc Sirius, nhóm nhạc mà một tay anh ấy làm ra kiệt tác đáng tự hào nhất của anh ấy, không chỉ riêng một mình Chung Oanh."
Diệp Thanh Thời bỗng nhiên im lặng, không nói cũng không cười.
Ôn Lý cảm thấy muốn thể hiện bản thân nên trở thành người nói tiếp lời của Diệp Thanh Thời: "Album đoạt giải của Trần Hạc Chinh, do nhóm nhạc Sirius thể hiện, bài hát "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý", trong bài hát có tên của tôi, và bài hát đó là anh ấy viết cho tôi."
"Trần Hạc Chinh và tôi đã ở bên nhau, chia tay rồi quay lại, tôi hiện tại đang theo đuổi anh ấy. Tôi đối với Trần Hạc Chinh rõ hơn so với những người ở ngoài xem náo nhiệt." Ôn Lý nói với âm thanh trong trẻo, ở trong bóng đêm mềm mại, nhưng lại vô cùng bướng bỉnh, "Nên anh cũng đừng đến trước mặt tôi nói xấu anh ấy, tôi không tin đâu. Chẳng những không khiến tôi tin mà tôi còn cảm thấy có vẻ như ai đó đang rất ghen tỵ nữa."
Lời nói này nói thẳng ra đến mức xé nát sự thể diện của hai người.
Một khi ranh giới thể diện xé nát, những thứ bên trong, tốt xấu đều rơi ra ngoài, lộ ra dưới ánh sáng của sao sáng, để lại trên mặt đất một đống hỗn độn, gió thổi tung lên làm bay đi nhiều vết bụi bặm.
Việc Ôn Lý có thể bảo vệ Trần Hạc Chinh đến mức độ này thực sự nằm ngoài dự đoán của Diệp Thanh Thời.
Hắn luôn cho rằng cô là một cô gái mềm mại nhưng yếu đuồi, cô trẻ trung, ngây thơ, giản dị, trong sáng đến mức chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấu.
Chẳng trách Trần Hạc Chinh ở nước ngoài, tìm mọi cách để bảo vệ cô ngay cả khi anh không thể tự bảo vệ mình. Chỉ sợ nếu cô rời khỏi vòng tay của anh, chỉ cần một cú va chạm nhẹ, cả người cô sẽ tan nát.
Dễ bị tổn thương và dễ gặp nguy hiểm.
Nhưng cách cô bảo vệ Trần Hạc Chinh rất sống động, ngôn ngữ vô cùng sắc bén, như thể tất cả những chiếc gai trên cơ thể cô đều dựng đứng lên.
Cô rõ ràng là một con thỏ với đôi mắt tròn và bộ lông trắng như tuyết, nhưng cô lại dũng cảm đến khó hiểu. Cô đứng trước một con sói hoang, nói với con sói: "Đừng sợ, bọn chúng chỉ ghen tị với anh thôi."
Ghen tỵ?
Diệp Thanh Thời chế nhạo, nghĩ, từ này rất hay, cực kì hay.
Ôn Lý cảm thấy những điều mình có thể nói đều đã nói hết rồi, liền gọn gàng cúp điện thoại. Sau đó, cô giơ tay lên, dùng ngón tay thon thả vuốt mái tóc dài, cô cảm thấy mệt mỏi từ trong ra ngoài.
Mệt mỏi quá, như đang đánh trận vậy.
Ban công không có đèn, ánh sáng từ màn hình điện thoại có chút chói mắt. Ôn Lỵ nhìn tên Diệp Thanh Thời trong cuộc gọi gần đây, đột nhiên có ý muốn lôi hắn vào danh sách đen.
Sau khi do dự một lúc lâu, cô vẫn không thể.
Khi cô lần đầu tiên ký hợp đồng với Reborn, Ôn Lý ở khắp mọi nơi đều ngồi trên ghế dự bị, Diệp Thanh Thời chính xác đã giúp cô, cô thiếu hắn một ân tình.
Nếu cô nợ điều gì đó, cô nhất định sẽ trả lại.
Sau khi hạ quyết tâm, Ôn Lý cảm thấy những suy nghĩ phiền muộn trong lòng dường như đã tiêu tan đi rất nhiều, thậm chí còn thảnh thơi mở xem bài đăng vừa đăng trên vòng bạn bè.
Khi nhìn thấy bài đăng cô chia sẻ bài hát, những người bạn tốt của cô đã để lại bình luận bên dưới, hỏi đùa rằng có phải cô đang yêu hay không, phải nói cho rõ ràng nha! Phó Nhiễm Ninh gửi một loạt biểu tượng cảm xúc hình "quả bom" dài, tức giận mắng cô lén lút phát cơm chó!
Ôn Lý đọc từng bình luận tương tác mới được thêm vào, nhưng không thấy Trần Hạc Chinh.
Không bình luận, không thích, anh hoàn toàn không để ý đến cô, cũng không biết là anh vô tình không nhìn thấy hay là cố ý.
Sự kiêu ngạo của Trần Hạc Chinh thật sự quá cao!
Trước khi đi ngủ, Ôn Lý do dự một lát có nên nhắn chúc ngủ ngon cho Trần Hạc Chinh hay không, nhưng sau đó cô lại suy nghĩ lại.
Cô đã chủ động một lần, nếu cứ nhắn tin liên tục trong một ngày như vậy, nhìn cô không khác nào con cún cố liếm chân chủ để lấy lòng.
Như vậy thì không tốt.
Cô vén chăn, nằm dài trên giường, thời gian làm việc cố định, cần nghỉ ngơi sớm, nhưng cô lại không ngủ được. Cô mở mắt, nhìn hư không vào trần nhà, trước mặt đều là hình bóng của Trần Hạc Chinh.
Chàng trai ấy xa cách, lạnh lùng, dễ dàng nhìn thấu tận xương tủy.
Về việc chủ động theo đuổi người khác, thật ra Ôn Lý đến nay cũng không có kinh nghiệm, cô mới chỉ hẹn hò một lần, là lần cô thích Trần Hạc Chinh.
Ở trường cấp 3, cô tuy được khen là xinh đẹp nhưng tính cách lại quá trầm lặng, không nói nhiều, suốt ngày tập luyện ở phòng khiêu vũ để chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật, ngoại trừ Phó Nhiễm Ninh, những người bạn còn lại cô chỉ giữ mối quan hệ xã giao, thẳng đến khi tốt nghiệp còn không có thông tin để liên lạc.
Ôn Lý cũng gặp một vài chàng trai táo bạo, viết thư tình, mua đồ ăn nhẹ, tìm mọi cách để lấy được WeChat của cô, thậm chí còn chặn cô ở cửa lớp. Nói chung, Ôn Lý không có cảm giác lãng mạn hay kinh ngạc, mà chỉ có sợ hãi. Sau này khi gặp lại những người đó, cô chỉ đơn giản là đi vòng qua họ chứ đừng nói đến việc có cảm giác rung động.
Theo đuổi người khác là một môn học, Ôn Lý nghĩ thầm, cô chưa từng học qua môn này, nếu có người có thể cho cô một bộ dàn bài thì thật tốt.
Trăn trở mãi không ngủ được, cô cầm điện thoại lên, dùng ngón tay mở Weibo, vốn là muốn tìm kiếm "Làm thế nào để theo đuổi chàng trai mình thích". Sau khi làm mới, bài đăng Weibo mới nhất do tài khoản Blue V đăng tải xuất hiện trên trang:
@Phòng đại diện của Trần Hạc Chinh: Hôm nay Boss chiêu đãi khách trà sữa, anh nói và chúc mọi người một đêm ấm áp.
Bên dưới dòng chữ có hai bức ảnh, một là bàn đầy ly trà sữa mang, còn lại là một tờ giấy ghi chú có chữ viết trên đó rõ ràng là do tay Trần Hạc Chinh viết.
Anh viết——
"Đắp kín mền, đi ngủ sớm một chút."
Đèn đêm đã tắt và phòng ngủ tối om.
Trong im lặng, Ôn Lý cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, giống như có một thứ gì đó đẹp đẽ đang lặng lẽ lớn lên, sắp vọt ra khỏi mặt đất, phóng lên bầu trời.
Weibo của Phòng đại diện chỉ mới đăng bài cách đây mười phút, so với bài viết chia sẻ bài hát "Ấm áp" của Ôn Lý đăng đã trễ ba tiếng.
Trần Hạc Chinh chắc chắn đã nhìn thấy bài đăng của cô!
Anh cố tình giả vờ phớt lờ cô rồi đáp lại cô bằng cách khác.
Có phải tờ giấy nhỏ không có tiêu đề đó cũng gửi cho cô ấy không?
Dù thế nào cũng cứ coi như viết cho cô đi!
Ôn Lý kéo chăn lên che đầu, trốn ở trong chăn cười thầm, nheo mắt cười.
Cô lại bấm vào tài khoản của Phòng đại diện và lưu hình ảnh bức thư viết tay vào điện thoại. Có lúc, Ôn Lý muốn lấy nó làm bìa cho vòng bạn bè của mình, nhưng cô do dự, cho rằng như vậy sẽ quá phô trương nên đã từ bỏ.
Cô cẩn thận đọc bản cập nhật Weibo của Phòng đại diện nhiều lần, mọi rắc rối và bóng tối do Diệp Thanh Thời gây ra đều tan biến, giống như mùa đông đã qua, mây tan và mặt trăng chiếu sáng rực rỡ.
Ôn Lý xoay người nằm ngửa, ôm điện thoại trước ngực. Màn đêm yên tĩnh như vậy, cô chợt nhớ đến một câu mình đã đọc trong một cuốn sách không rõ tên -
Anh ấy giống như một ngọn núi cứng rắn, dưới vẻ ngoài lạnh lùng, anh ấy ẩn chứa một biển hoa ồn ào vì nàng.
Nhịp tim dần dần bình tĩnh lại, Ôn Lý lại nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn.
[Ôn Li: A Chinh, thật ngọt ngào.]
Không đợi anh trả lời, cô đã chủ động gửi một tin nhắn khác.
[Ôn Lý: Em đã đắp chăn rồi, anh ngủ ngon nhé!]
Vậy giờ nhìn cô có khác gì con cún đang liếm chân của chủ nhân nó không?
Không sao cả, cún con chỉ liếm chân lấy lòng người mà nó thích.
*
Tâm trạng tốt, Ôn Lý ngủ cực kỳ thoải mái, ngày hôm sau tỉnh dậy rất sảng khoái.
Ăn sáng xong, Ôn Lý đi ra ngoài rất sớm, vừa đi bộ đến ga tàu điện ngầm thì nhận được tin nhắn của Đào Tư. Cô bé lại dậy muộn, đáng thương hỏi Ôn Lý có thể dọc đường mua đồ ăn sáng cho cô không.
Ôn Lý luôn giúp đỡ những việc nhỏ nhặt này, vì vậy cô rất tốt bụng hỏi Đào Tư có muốn uống sữa đậu nành và ăn bánh trứng không, vì gần ga tàu điện ngầm chỉ có những thứ đó.
[Đào Tư: Cái gì em cũng ăn! Không có kén chọn! Cảm ơn chị Ôn Lý nhiều ạ!]
Màn hình đầy những dấu chấm than, thật là một cô bé giàu cảm xúc.
Trong lúc chờ tàu điện ngầm, Ôn Lý nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên bức tường bảo vệ trong suốt. Cô mặc một chiếc áo phông ngắn sọc rất sạch sẽ, một chiếc váy và một đôi chân thẳng tắp mịn màng. Mái tóc dài được buộc cao, buộc thành đuôi ngựa, để lộ làn da trắng ngần ở cổ khiến khuôn mặt trông nhỏ nhắn. Những chiếc cúc làm bằng vỏ sò ôm sát xương quai xanh, nhẹ nhàng và rất đẹp.
Ôn Lý nhịn không được dùng điện thoại di động chụp ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè trên WeChat.
Một loạt thao tác đã được làm xong, tàu điện ngầm vừa đến ga. Lúc Ôn Lý lên tàu, quả thực còn một chỗ trống. Cô ngồi xuống, đeo tai nghe vào. Phần mềm nghe nhạc đang phát bài hát "Ấm áp".
Chiếc tàu lắc lư, dừng hết trạm này đến trạm khác, dừng rồi lại khởi hành, mang theo một làn gió nhẹ.
Tàu điện ngầm này có thể đi thẳng tới con phố nơi có vũ đoàn mà không cần phải đổi tàu giữa chừng. Ôn Lý có chút buồn ngủ, cô dụi dụi mắt, tăng âm lượng nhạc trong tai nghe lên.
Tàu lại vào ga, cửa các khoang mở ra, người người qua lại.
Trong điện thoại có tin nhắn mới, Ôn Lý cúi đầu xem, ánh mắt đột nhiên tối sầm.
Một cái bóng dài, cao, gầy, đôi chân thẳng tắp, trên ngọn tóc có tia sáng lấp lánh, khí chất kiêu ngạo, ngang ngược mà chói mắt.
Ôn Lý còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay với ngón tay thon dài đã nhéo cằm cô.
Lực rất nhẹ, nhiệt độ thấp hơn một chút, mát lạnh như gió tuyết.
Ôn Lý ngẩng đầu, theo ánh sáng phía sau, cô nhìn thấy một đôi mắt đen.
Đường nét tinh tế, đến mức tưởng như không có gì có thể bóp méo được.
Cô vô cùng ngạc nhiên, không khỏi cảm thấy phấn khích.
"Trần Hạc Chinh?"