Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 4: Sinh nhật phải làm gì
Thật ra mấy ngày trước Bùi Thanh Ngọc đã từng báo quan. Vốn dĩ y định dẫn A Tễ đi chung, nhưng giữa đường gặp Trương đồ tể cùng thôn. Nam nhân cao to vạm vỡ vác một tảng thịt heo, nghe họ nói muốn đến phủ nha thì bảo Bùi Thanh Ngọc cứ để người lại đó là được rồi, đỡ phải nuôi thêm một kẻ ăn không ngồi rồi, còn bị ngốc nữa.
Bùi Thanh Ngọc chưa kịp nói gì thì người bên cạnh đã chụp tảng thịt heo trên vai Trương đồ tể ném xuống đất.
Trương đồ tể lập tức nổi trận lôi đình, “Ngươi làm gì vậy?!”
A Tễ quay lưng bỏ đi.
“Ngươi đứng lại!” Trương đồ tể muốn đuổi theo nhưng bị Bùi Thanh Ngọc cản lại, “Giữ hay không là chuyện của Bùi mỗ, sau này xin Trương đại ca nói năng cẩn thận.”
Nói xong y lập tức đuổi theo người đã chạy mất, bỏ lại nam nhân hùng hổ nhặt thịt heo sau lưng.
A Tễ đi rất nhanh, Bùi Thanh Ngọc đuổi một lúc lâu mới kéo được hắn lại, “A Tễ, nhầm đường rồi.”
A Tễ cụp mắt né tránh tay y rồi lẩm bẩm: “A Thanh, ngươi không cần ta nữa đúng không?”
Bùi Thanh Ngọc mềm lòng nói: “Đâu có.”
“Ta không đi chỗ khác đâu,“ A Tễ trầm giọng nói, “Ta muốn về nhà, về nhà A Thanh cơ.”
Bùi Thanh Ngọc không chịu nổi bộ dạng này của hắn nên đành dẫn người về.
Sau đó y lại đến nha môn hỏi thăm mấy lần nhưng vẫn không có tin tức gì, ngay cả chân dung dâm tặc cũng xem, chẳng có ai giống hắn mà toàn những khuôn mặt gian manh.
Bùi Thanh Ngọc nghĩ có lẽ nên dán một bức vẽ ở nha môn, lỡ có người đến tìm cũng dễ nhận dạng hơn.
Chỉ có điều Bùi Thanh Ngọc viết chữ đẹp nhưng lại không biết vẽ, vịt còn vẽ thành gà, huống chi là vẽ người.
Y trải giấy ra rồi vẽ hơn nửa ngày, vẻ mặt ngưng trọng.
A Tễ đứng lâu đến nỗi chân mỏi nhừ, hắn hỏi: “A Thanh, ta nhúc nhích được không?”
Bùi Thanh Ngọc trầm mặc.
A Tễ nhịn không được muốn tới xem, “A Thanh......”
Bùi Thanh Ngọc nắm tờ giấy giấu sau lưng, “Chưa vẽ đâu.”
“Hả?” A Tễ mờ mịt nói, “Nhưng chẳng phải ngươi......”
Bùi Thanh Ngọc đặt tranh lên bàn rồi kéo hắn đi ra ngoài, “Vào thành tìm họa sĩ đi.”
A Tễ quay đầu nhìn bức tranh kia nói: “A Thanh, muốn xem.”
Bùi Thanh Ngọc: “Không cho xem.”
A Tễ tủi thân hỏi: “Tại sao? Không phải vẽ ta à?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Không phải.” Chẳng giống chút nào hết.
“Để ta tìm người vẽ cho ngươi một bức.”
“Không muốn,“ A Tễ không chịu đi, “Mỏi chân lắm.”
Bùi Thanh Ngọc dỗ dành: “Ngồi cũng được mà.” Lúc mới vẽ cũng bảo hắn ngồi nhưng hắn cứ khăng khăng đòi đứng.
A Tễ bám lấy cửa trúc, “Không muốn, ta không muốn cho người khác vẽ.”
Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ nói: “Nhưng ta không biết vẽ.”
A Tễ: “Dù có như vậy cũng không muốn người khác vẽ đâu.”
“Nhưng cứ thế này,“ Bùi Thanh Ngọc rầu rĩ nói, “Làm sao tìm được người nhà ngươi đây?”
A Tễ: “Ta không phải tiên sao?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Tiên cũng có người nhà chứ?”
A Tễ ngẩng đầu nhìn trời, “Chẳng phải bọn họ ở trên trời sao?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Biết đâu họ sẽ xuống đây tìm ngươi.”
“Vậy bọn họ cũng không có tiên thuật à?” A Tễ nói, “Nếu không sao lại tìm không ra?”
Bùi Thanh Ngọc không phản bác được, hết sức hối hận vì mình đã bịa ra đại tiên lừa gì đó.
A Tễ thấy y không nói lời nào thì lại hỏi: “Hay là bọn họ không muốn tìm ta?”
Bùi Thanh Ngọc sợ hắn lại nghĩ lung tung, nói người nhà không cần mình nữa nên đành phải tiếp tục nói dối, “Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, chắc họ vẫn chưa phát hiện ra ngươi biến mất.”
A Tễ bừng tỉnh đại ngộ, “Thế sang năm mới phát hiện à?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Chắc vậy.”
A Tễ: “Vậy năm nay ta ở nhà A Thanh được không?”
Bùi Thanh Ngọc: “Được thì được......” Chỉ là không cần thiết cho lắm.
Bùi Thanh Ngọc không rõ mình và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, tại sao hắn không muốn tìm người nhà mà cứ đòi ở lại đây?
“Ngươi thích chỗ này lắm à?”
A Tễ cười khúc khích gật đầu.
Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc không khuyên nổi hắn, tranh mình vẽ lại giống hệt yêu ma quỷ quái nên đành thôi.
Phương Tiểu Trúc đang phơi thảo dược trong sân, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy A Tễ ôm một đống đồ đẩy cửa ra rồi cùng Bùi Thanh Ngọc đi vào.
“Tiểu Trư,“ A Tễ đưa đồ cho hắn, “Cho ngươi đó.”
Phương Tiểu Trúc thắc mắc, “Gì vậy?”
Bùi Thanh Ngọc cười nói: “Ta mua ít giấy bút cho ngươi, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay.”
Phương Tiểu Trúc ngờ vực hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Bùi Thanh Ngọc: “Từ mai ngươi và A Tễ cùng đến học đường được không?”
Phương Tiểu Trúc sững sờ rồi vội vàng lắc đầu: “Không, không được, ta không đi.”
A Tễ vỗ vai hắn: “Tiểu Trư đừng sợ, ta không cho thằng béo bắt nạt ngươi đâu.”
Phương Tiểu Trúc phủ nhận: “Ta có sợ hắn đâu!”
Hôm đó Bùi Thanh Ngọc hỏi A Tễ, nghe kể trong học đường có một đứa trẻ chế giễu Phương Tiểu Trúc là đồ ăn xin mới biết tại sao hắn không chịu đi học.
“Tiểu Trúc,“ Bùi Thanh Ngọc thương lượng với hắn, “A Tễ quậy phá ở học đường, ngươi trông chừng hắn giùm tiên sinh được không?”
“Ta......” Phương Tiểu Trúc ôm chặt giấy bút trong ngực, im lặng nửa ngày rồi gật đầu.
Ngày hôm sau, Phương Tiểu Trúc đeo túi sách đến học đường. Hắn gặp A Tễ ở cửa, đang định hỏi Bùi Thanh Ngọc ở đâu thì thấy thằng béo cũng đến.
Phương Tiểu Trúc lập tức cảnh giác, chuẩn bị cãi nhau một trận, nhưng chỉ nghe thằng béo hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Phương Tiểu Trúc:???
Phương Tiểu Trúc gãi đầu, buồn bực hỏi: “Sao hắn không nói gì ta hết vậy?”
A Tễ cũng lắc đầu, “Không biết.”
“Thôi kệ hắn.” Phương Tiểu Trúc cẩn thận lấy từ túi sách ra một nhánh cỏ, nói muốn tặng cho Bùi Thanh Ngọc.
A Tễ kỳ quái hỏi: “Ngươi tặng cỏ cho A Thanh làm gì?”
“Hôm nay là sinh nhật tiên sinh,“ Phương Tiểu Trúc nói, “Đây không phải cỏ bình thường đâu, sư phụ nói ăn vào tốt cho sức khỏe lắm.”
“Sinh nhật?” A Tễ mờ mịt hỏi, “Sinh nhật phải làm gì?”
“Ta cũng không biết,“ Phương Tiểu Trúc đáp, “Nhưng nghe nói phải tặng quà sinh nhật nên ta lên núi hái thảo dược.”
A Tễ: “Tặng cỏ là được rồi à? Còn làm gì nữa không?”
“Không biết,“ Phương Tiểu Trúc nói, “Trước kia chẳng ai mừng sinh nhật ta cả.”
A Tễ nghĩ ngợi: “Vậy chúng ta tìm người hỏi thử xem.”
Phương Tiểu Trúc: “Tìm ai?”
Một lát sau, thằng béo bị hai người dồn vào góc tường, run lẩy bẩy.
“Các, các ngươi muốn gì?!”
A Tễ hung dữ hỏi: “Sinh nhật phải làm gì?”
Thằng béo: “Hả?”
Phương Tiểu Trúc: “Nói mau.”
Thằng béo nơm nớp lo sợ nói: “Cha mẹ sẽ cho ta ăn ngon rồi dẫn ta đi chơi.”
Phương Tiểu Trúc: “Còn gì nữa?”
“Còn nấu mì trường thọ cho ta,“ thằng béo lí nhí, “Mẹ ta còn hôn ta một cái rồi gọi ta là bé ngoan.”
A Tễ cau mày nói: “Ta không biết nấu mì.”
Nhưng nghĩ một hồi hắn lại hớn hở nói: “Vậy ta sẽ hôn A Thanh hai cái.”
Bùi Thanh Ngọc chưa kịp nói gì thì người bên cạnh đã chụp tảng thịt heo trên vai Trương đồ tể ném xuống đất.
Trương đồ tể lập tức nổi trận lôi đình, “Ngươi làm gì vậy?!”
A Tễ quay lưng bỏ đi.
“Ngươi đứng lại!” Trương đồ tể muốn đuổi theo nhưng bị Bùi Thanh Ngọc cản lại, “Giữ hay không là chuyện của Bùi mỗ, sau này xin Trương đại ca nói năng cẩn thận.”
Nói xong y lập tức đuổi theo người đã chạy mất, bỏ lại nam nhân hùng hổ nhặt thịt heo sau lưng.
A Tễ đi rất nhanh, Bùi Thanh Ngọc đuổi một lúc lâu mới kéo được hắn lại, “A Tễ, nhầm đường rồi.”
A Tễ cụp mắt né tránh tay y rồi lẩm bẩm: “A Thanh, ngươi không cần ta nữa đúng không?”
Bùi Thanh Ngọc mềm lòng nói: “Đâu có.”
“Ta không đi chỗ khác đâu,“ A Tễ trầm giọng nói, “Ta muốn về nhà, về nhà A Thanh cơ.”
Bùi Thanh Ngọc không chịu nổi bộ dạng này của hắn nên đành dẫn người về.
Sau đó y lại đến nha môn hỏi thăm mấy lần nhưng vẫn không có tin tức gì, ngay cả chân dung dâm tặc cũng xem, chẳng có ai giống hắn mà toàn những khuôn mặt gian manh.
Bùi Thanh Ngọc nghĩ có lẽ nên dán một bức vẽ ở nha môn, lỡ có người đến tìm cũng dễ nhận dạng hơn.
Chỉ có điều Bùi Thanh Ngọc viết chữ đẹp nhưng lại không biết vẽ, vịt còn vẽ thành gà, huống chi là vẽ người.
Y trải giấy ra rồi vẽ hơn nửa ngày, vẻ mặt ngưng trọng.
A Tễ đứng lâu đến nỗi chân mỏi nhừ, hắn hỏi: “A Thanh, ta nhúc nhích được không?”
Bùi Thanh Ngọc trầm mặc.
A Tễ nhịn không được muốn tới xem, “A Thanh......”
Bùi Thanh Ngọc nắm tờ giấy giấu sau lưng, “Chưa vẽ đâu.”
“Hả?” A Tễ mờ mịt nói, “Nhưng chẳng phải ngươi......”
Bùi Thanh Ngọc đặt tranh lên bàn rồi kéo hắn đi ra ngoài, “Vào thành tìm họa sĩ đi.”
A Tễ quay đầu nhìn bức tranh kia nói: “A Thanh, muốn xem.”
Bùi Thanh Ngọc: “Không cho xem.”
A Tễ tủi thân hỏi: “Tại sao? Không phải vẽ ta à?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Không phải.” Chẳng giống chút nào hết.
“Để ta tìm người vẽ cho ngươi một bức.”
“Không muốn,“ A Tễ không chịu đi, “Mỏi chân lắm.”
Bùi Thanh Ngọc dỗ dành: “Ngồi cũng được mà.” Lúc mới vẽ cũng bảo hắn ngồi nhưng hắn cứ khăng khăng đòi đứng.
A Tễ bám lấy cửa trúc, “Không muốn, ta không muốn cho người khác vẽ.”
Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ nói: “Nhưng ta không biết vẽ.”
A Tễ: “Dù có như vậy cũng không muốn người khác vẽ đâu.”
“Nhưng cứ thế này,“ Bùi Thanh Ngọc rầu rĩ nói, “Làm sao tìm được người nhà ngươi đây?”
A Tễ: “Ta không phải tiên sao?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Tiên cũng có người nhà chứ?”
A Tễ ngẩng đầu nhìn trời, “Chẳng phải bọn họ ở trên trời sao?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Biết đâu họ sẽ xuống đây tìm ngươi.”
“Vậy bọn họ cũng không có tiên thuật à?” A Tễ nói, “Nếu không sao lại tìm không ra?”
Bùi Thanh Ngọc không phản bác được, hết sức hối hận vì mình đã bịa ra đại tiên lừa gì đó.
A Tễ thấy y không nói lời nào thì lại hỏi: “Hay là bọn họ không muốn tìm ta?”
Bùi Thanh Ngọc sợ hắn lại nghĩ lung tung, nói người nhà không cần mình nữa nên đành phải tiếp tục nói dối, “Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, chắc họ vẫn chưa phát hiện ra ngươi biến mất.”
A Tễ bừng tỉnh đại ngộ, “Thế sang năm mới phát hiện à?”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Chắc vậy.”
A Tễ: “Vậy năm nay ta ở nhà A Thanh được không?”
Bùi Thanh Ngọc: “Được thì được......” Chỉ là không cần thiết cho lắm.
Bùi Thanh Ngọc không rõ mình và hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, tại sao hắn không muốn tìm người nhà mà cứ đòi ở lại đây?
“Ngươi thích chỗ này lắm à?”
A Tễ cười khúc khích gật đầu.
Cuối cùng Bùi Thanh Ngọc không khuyên nổi hắn, tranh mình vẽ lại giống hệt yêu ma quỷ quái nên đành thôi.
Phương Tiểu Trúc đang phơi thảo dược trong sân, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy A Tễ ôm một đống đồ đẩy cửa ra rồi cùng Bùi Thanh Ngọc đi vào.
“Tiểu Trư,“ A Tễ đưa đồ cho hắn, “Cho ngươi đó.”
Phương Tiểu Trúc thắc mắc, “Gì vậy?”
Bùi Thanh Ngọc cười nói: “Ta mua ít giấy bút cho ngươi, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay.”
Phương Tiểu Trúc ngờ vực hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Bùi Thanh Ngọc: “Từ mai ngươi và A Tễ cùng đến học đường được không?”
Phương Tiểu Trúc sững sờ rồi vội vàng lắc đầu: “Không, không được, ta không đi.”
A Tễ vỗ vai hắn: “Tiểu Trư đừng sợ, ta không cho thằng béo bắt nạt ngươi đâu.”
Phương Tiểu Trúc phủ nhận: “Ta có sợ hắn đâu!”
Hôm đó Bùi Thanh Ngọc hỏi A Tễ, nghe kể trong học đường có một đứa trẻ chế giễu Phương Tiểu Trúc là đồ ăn xin mới biết tại sao hắn không chịu đi học.
“Tiểu Trúc,“ Bùi Thanh Ngọc thương lượng với hắn, “A Tễ quậy phá ở học đường, ngươi trông chừng hắn giùm tiên sinh được không?”
“Ta......” Phương Tiểu Trúc ôm chặt giấy bút trong ngực, im lặng nửa ngày rồi gật đầu.
Ngày hôm sau, Phương Tiểu Trúc đeo túi sách đến học đường. Hắn gặp A Tễ ở cửa, đang định hỏi Bùi Thanh Ngọc ở đâu thì thấy thằng béo cũng đến.
Phương Tiểu Trúc lập tức cảnh giác, chuẩn bị cãi nhau một trận, nhưng chỉ nghe thằng béo hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Phương Tiểu Trúc:???
Phương Tiểu Trúc gãi đầu, buồn bực hỏi: “Sao hắn không nói gì ta hết vậy?”
A Tễ cũng lắc đầu, “Không biết.”
“Thôi kệ hắn.” Phương Tiểu Trúc cẩn thận lấy từ túi sách ra một nhánh cỏ, nói muốn tặng cho Bùi Thanh Ngọc.
A Tễ kỳ quái hỏi: “Ngươi tặng cỏ cho A Thanh làm gì?”
“Hôm nay là sinh nhật tiên sinh,“ Phương Tiểu Trúc nói, “Đây không phải cỏ bình thường đâu, sư phụ nói ăn vào tốt cho sức khỏe lắm.”
“Sinh nhật?” A Tễ mờ mịt hỏi, “Sinh nhật phải làm gì?”
“Ta cũng không biết,“ Phương Tiểu Trúc đáp, “Nhưng nghe nói phải tặng quà sinh nhật nên ta lên núi hái thảo dược.”
A Tễ: “Tặng cỏ là được rồi à? Còn làm gì nữa không?”
“Không biết,“ Phương Tiểu Trúc nói, “Trước kia chẳng ai mừng sinh nhật ta cả.”
A Tễ nghĩ ngợi: “Vậy chúng ta tìm người hỏi thử xem.”
Phương Tiểu Trúc: “Tìm ai?”
Một lát sau, thằng béo bị hai người dồn vào góc tường, run lẩy bẩy.
“Các, các ngươi muốn gì?!”
A Tễ hung dữ hỏi: “Sinh nhật phải làm gì?”
Thằng béo: “Hả?”
Phương Tiểu Trúc: “Nói mau.”
Thằng béo nơm nớp lo sợ nói: “Cha mẹ sẽ cho ta ăn ngon rồi dẫn ta đi chơi.”
Phương Tiểu Trúc: “Còn gì nữa?”
“Còn nấu mì trường thọ cho ta,“ thằng béo lí nhí, “Mẹ ta còn hôn ta một cái rồi gọi ta là bé ngoan.”
A Tễ cau mày nói: “Ta không biết nấu mì.”
Nhưng nghĩ một hồi hắn lại hớn hở nói: “Vậy ta sẽ hôn A Thanh hai cái.”