Dưỡng Thừa
Chương 22: Một tiếng phu nhân là quá thân thiết...
Sau khi Đồng Thiếu Huyền rời đi, Tử Đàn từ sau tường thò đầu ra, khó chịu nói: “Đồng Nương Tử này lá gan lớn thật! Hai ngươi là Thiên Tử tứ hôn, nàng lại thẳng thắn nói trong lòng có người khác, cũng không sợ làm mất mặt mũi Thiên Tử, không sợ bị kéo ra ngoài chém đầu!”
Đường Kiến Vi thản nhiên cười: “Cho dù vô cớ được ban cho thành thân với người xa lạ, trong lòng sẽ có chút không vui. Việc thành thân là Thiên Tử ban cho, muốn gây sự thì cũng không có chỗ để tranh cãi, bất kể có nhân duyên tốt gì cũng sẽ bị chia rẽ, quá đáng thương. Huống chi nàng vốn là sợ ta, sợ hãi đến ngất xỉu, phải tiêu hóa việc này một thời gian. Thôi, đừng nói những chuyện này, hương gà nướng làm đầu ta choáng hoa mắt, không nghĩ Túc huyện mọi người nói chuyện ta nghe không hiểu, nhưng gà ăn ngon thật. Ta nướng xong một con khác, ngươi cầm đi rồi sao?”
Nói chuyện đến gà nướng, Tử Đàn không còn chút oán hận nào nữa, kích động xoa hai tay vào nhau: “Đương nhiên cầm đi rồi, Đại Nương Tử chờ ngươi cùng ăn.”
“Đi đi đi, bận rộn nửa ngày làm ta đói chết rồi, vừa vặn ăn con gà hảo hảo bồi bổ.”
Hai người nhanh chóng trở về phòng ăn gà, đầu kia Đồng Thiếu Huyền cũng bưng lấy gà quay muốn cùng người nhà cùng ăn, Tống Kiều nói vừa mới ăn cơm xong, nàng không ăn được: “Bồi bổ bản thân ngươi đi.”
Lúc đầu Đồng Thiếu Huyền muốn đem gà vào bếp ngày mai ăn, nhưng bị mùi thơm này kích thích cơn thèm ăn, lập tức muốn nếm thử.
Ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong bếp đang chuẩn bị ăn, Quý Tuyết ôm củi tiến đến, nghe được mùi thơm gà quay, Quý Tuyết kinh hô một tiếng: “Tứ Nương, gà quay ngươi mua được từ nhà Lưu ngốc nghếch! lúc trước ta đến có rất nhiều người, từ đầu sông này xếp tới đầu kia, người đông nghìn nghịt! Nương tử Lưu ngốc nghếch nhà hắn cũng giúp đỡ, ta nhìn nương tử hắn bận bịu choáng váng. Nghe nói gà quay hôm nay đã sớm bán hết rồi, bọn họ đã đặt ba ngày trước rồi. Lưu ngốc nghếch có đoạn thời gian không xuất hiện, vừa ra rầm rộ, dọa người! Tứ Nương ngươi làm sao mua được? Ngươi thế nào mua được?”
Đồng Thiếu Huyền ăn ngay nói thật: “Không phải ta mua, là Đường Tam Nương mua.”
“Đường Tam Nương?” Quý Tuyết “hừ” một tiếng, “Nàng là người ngoại lai, làm sao có thể mua được gà quay của Lưu ngốc nghếch?”
Quý Tuyết cảm thấy kỳ lạ, Đồng Thiếu Huyền lại không hề ngạc nhiên chút nào.
Đường Kiến Vi là nhân vật nổi tiếng ở Bác Lăng, Túc huyện nho nhỏ sợ là không đủ đối với nàng.
Đồng Thiếu Huyền cầm lên một cây đùi gà, bình tĩnh nói như đang kể chuyện kinh dị: “Nàng không phải là ngoại lai bình thường. Nữ nhân này bản lãnh lớn rất, có thể sinh sống ở Bác Lăng nơi ngư long hỗn tạp, ngươi cũng chớ đắc tội nàng, nếu không ngươi sẽ gặp xui xẻo.”
Ngư long hỗn tạp – 鱼龙混杂 – yú lóng hùn zá: Rồng với cá lẫn lộn với nhau. Chỉ người tốt và người xấu ở lẫn lộn với nhau. Câu từ đời Đường.
Đường gia từ hôn chuyện này Quý Tuyết cũng đã được nghe nói, nàng cùng các trưởng gia Đồng gia cùng chung mối thù, đều không chào đón Đường Kiến Vi.
Bây giờ Đồng Thiếu Huyền nói gần nói xa khen ý tứ họ Đường, Quý Tuyết có chút không vui: “Tài giỏi như vậy mà đến Đồng phủ chúng ta sao? Không đợi chúng ta đi nghênh đón, nàng tự mình chạy tới, còn mang theo tỷ tỷ đi theo. Chuyện này nói ra cũng không sợ người ta chê cười!”
Đồng Thiếu Huyền chỉ chỉ đầu của mình: “Tỷ tỷ nàng chỗ này giống như có chút vấn đề, người chiếu cố không thể rời đi, rất đáng thương.”
Quý Tuyết không ngờ có chuyện này sẽ xảy ra: “Hả? Chẳng lẽ là người điên?”
Đồng Thiếu Huyền gật gật đầu.
Lúc đầu Quý Tuyết còn có lời nói muốn nói, nghe đến Đường Quán Thu, giọng nói cũng theo trong lòng mềm mại xuống: “...... Khó mà nhìn ra, trông gọn gàng ngăn nắp như vậy. Khó trách, lấy cá tính chủ mẫu vậy mà để các nàng cứ như vậy ở lại, nguyên lai lại có chuyện như thế. “
Lúc trước Đường Kiến Vi vừa mới nhập phủ, Quý Tuyết theo mấy vị thị nữ tùy tùng Đồng phủ khác trốn ở ngoài sảnh bên ngoài nhìn trộm, tất cả mọi người muốn nhìn vị quý nữ kinh thành Thiên Tử ban thưởng là bộ dáng như thế nào.
Quý Tuyết nằm ở cạnh tường, đỉnh đầu còn có ba vị thị nữ, tất cả đều ngóc đầu tốn sức hướng nhìn, hận không thể trực tiếp đem đầu ném vào nhìn cho rõ ràng.
Cổ Quý tuyết gần như duỗi ra cũng không thấy Đường Kiến Vi, ngược lại là gặp được Đường Quán Thu đang đi cùng Đường Kiến Vi.
Đường Quán Thu chú ý tới chuyển động trên tường, quay đầu lại nhìn, vừa hay nhìn thấy đám gia nô náo nhiệt bên này.
Chủ tớ Đồng gia quan hệ hòa hợp, ngày bình thường nhóm gia nô không biết lớn nhỏ quen rồi, ai cũng không cảm thấy có gì lớn lao. Nhưng trong mắt ngoại nhân, nhóm gia nô nằm sấp chân tường đây chính là ném đi tám đời mặt mũi tổ tông.
Quý Tuyết vừa vặn bị nhìn, trên mặt thẹn đến nóng bừng, Đường Quán Thu lại đối nàng mở ra nét mặt tươi cười, không chút nào ghét bỏ hay xấu hổ.
Lúc đó Quý Tuyết không biết người kia là ai, chỉ biết người này ôn hòa xinh đẹp, ở Túc huyện chưa bao giờ thấy qua mỹ nhân nào như vậy.
Quý Tuyết suy đoán nàng là người của Đường Kiến Vi, xem cách ăn mặc không giống người hầu, không nghĩ tới đúng là thân tỷ tỷ, càng không có nghĩ tới vị giai nhân này lại bị điên......
Một người xinh đẹp như vậy, thực sự quá đáng tiếc.
Lúc Quý Tuyết còn đang thở dài, tất cả suy nghĩ của Đồng Thiếu Huyền đều chuyển sang gà quay.
Nàng giật mạnh chân gà nướng, kéo cả chiếc đùi gà ra, ngay tiếp theo nước gà nóng hổi đậm đà chảy ra khắp lá sen.
“Ối!”
Đồng Thiếu Huyền lập tức để Quý Tuyết bưng ra một cái đĩa, đổ hết nước gà vào đĩa mà không bị rỉ ra ngoài.
Đây chính là tinh hoa gà quay, tuyệt đối không thể lãng phí!
Bên dưới lớp da gà vàng ruộm, thịt gà trắng nõn ăn cũng rất ngon miệng, nhưng nếu ăn cùng với nước gà chính là tuyệt vị nhân gian!
Đồng Thiếu Huyền không phải người có khẩu vị mạnh, gà quay ăn ngon, nhưng dựa theo sức ăn ngày thường nàng nhiều lắm là ăn một cây đùi gà là cảm thấy buồn nôn.
Nhưng đùi gà này thần kỳ, càng ăn càng thơm, ăn ngay ngắn sạch sẽ không có phát sinh chuyện gì, ngược lại càng thêm thèm.
“Quý tuyết, nhanh! Đưa ta chén cơm!”
Quý Tuyết cho rằng mình nghe nhầm.
Từ khi nàng bị bán cho Đồng gia, về sau đi theo Đồng Thiếu Huyền, từ trước đến nay chỉ nhìn thấy cả một nhà đuổi theo sau lưng tiểu chủ nhân tận tình khuyên bảo, nghĩ hết tất cả biện pháp để nàng ăn một miếng cơm.
Đồng Thiếu Huyền thân thể không tốt, nếu không ăn đúng cách sẽ bị nôn mửa và tiêu chảy, cũng là bởi vì thể chất nàng không may mắn, mười lăm tuổi trông như một đứa trẻ kém phát triển.
Mỗi ngày có thể bình thường ăn chút rau quả bánh mì là đã cảm ơn trời đất rồi, khi nào gặp nàng ăn xong bữa cơm còn muốn ăn thêm, thậm chí chủ động yêu cầu thêm cơm?
Quý Tuyết cấp tốc lên tiếng, lập tức múc một bát cơm nóng trở lại.
Đồng Thiếu Huyền ăn hết một bát cơm với gà, Quý Tuyết trơ mắt nhìn nàng một người gặm được nửa con gà quay, cuối cùng cái bụng muốn nứt vỡ mới coi như thôi, ôm bụng kêu to đến phòng ngủ nghỉ ngơi.
“Sao ta cảm giác Lưu ngốc nghếch lúc này xuất quan, gà quay so với trước kia ăn ngon hơn?”
Đồng Thiếu Huyền liếm láp miệng, bụng sắp muốn nổ tung, nhịn không được hồi tưởng dư vị.
“Tay nghề Lưu ngốc nghếch thật tuyệt vời, nương tử nhà hắn có thể mỗi ngày được ăn gà quay ngon như vậy, thật là làm cho người ta hâm mộ......”
Gà quay làm cho cái bụng Đồng Thiếu Huyền như muốn nổ tung, không phải Đường Kiến Vi xếp hàng mua.
Là tự thân Đường Kiến Vi chọn gà cùng lá sen mang về, ở trong Tây viện nhóm lửa, dựa theo tư vị gà quay mà Đồng Thiếu Huyền làm rơi trên đất mà nướng ra.
Đường Kiến Vi không chỉ phục hồi hương vị món gà quay của Lưu ngốc nghếch, còn cho vào bụng gà thêm chút hương liệu mang đến từ Bác Lăng, để chất thịt gà càng non, hương vị càng đậm.
Nàng nướng hai con gà, một con cho Đồng Thiếu Huyền, một con giữ lại Tây viện chính mình ăn.
Một con gà ba người các nàng cùng ăn, ăn nhiều đến mức Tử Đàn suýt cắn sạch ngón tay, vẫn như cũ chưa thỏa mãn.
Sau khi ăn xong ủ rũ nặng nề, không cần đi đường bôn ba nên đi ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, Tống Kiều sai người đưa tới thức ăn lúc Đường Kiến Vi còn chưa tỉnh ngủ.
Mơ mơ màng màng đi ra cửa, gặp hai thị nữ lần lượt bày những chiếc đĩa nhỏ đầy bàn lên mâm, lại cho ba bát cháo loãng, gật đầu mà đi.
Đường Kiến Vi cùng Tử Đàn đi tới xem xét —— Đây là thứ đồ gì?
Mỗi cái đĩa không lớn hơn lòng bàn tay, lại nhỏ đến mức khó hiểu, trong đĩa đều là dưa muối.
Tám cái đĩa dưa muối, chỉ khác nhau về màu sắc đỏ, lục, bản chất không có gì khác nhau.
Cháo loãng cũng là một cái bát nhỏ, một tay Đường Kiến Vi có thể cầm được hai bát, chén trà nàng uống so với cái này còn lớn hơn.
Ngay cả Tử Đàn cũng chưa bao giờ thấy một bữa ăn nhạt nhẽo như vậy.
Đường Kiến Vi nói: “Đây là nhìn không vừa mắt ta, muốn ra oai phủ đầu ta sao?”
Những thị nữ vừa mới bưng đồ ăn đi cách đó không xa, mơ hồ có thể nghe được các nàng xì xào bàn tán: “Bữa sáng hôm nay phong phú quá, tám món đồ ăn a, ngày lễ ngày tết mới long trọng như thế, chủ mẫu thật là hào phóng......”
“Chờ một chút, Tử Đàn, ta nghe lầm sao?” Đường Kiến Vi chỉ vào thức ăn cho mèo trên bàn, “Phong phú?”
Tử đàn nói: “...... Cái này có thể tính tám món đồ ăn sao? Không phải là cùng một loại dưa muối sao? Đồng phủ nghèo thành cái dạng gì rồi, ngày lễ ngày tết mới có thể ăn một bàn dưa chua?”
Đường Kiến Vi thở dài: “Khó trách Đồng Thiếu Huyền kia giống như tờ giấy, sợ đến mức ngất xỉu, đụng một cái liền ngã. Hóa ra Đồng phủ là hộ nhà đứng đắn, trên bàn cơm thực sự không có gì để bàn. Đồng Thiếu Huyền có thể sống đến hôm nay cũng không dễ dàng. “
Hôm qua vội vàng đi vào Đồng phủ, thu thập xong hành lý sau lại nướng hai con gà, nằm xuống giường Đường Kiến Vi cơ hồ là hôn mê, mãi đến lúc này bị dưa muối kích thích mới tỉ mỉ nhìn nhận Đồng phủ.
Không biết Đồng phủ xây bao lâu, hạ nhân chịu khó dọn dẹp sạch sẽ là một chuyện, xà ngang biến thành màu đen, mặt tường bong tróc lại là một chuyện khác.
Lớp keo trên bề mặt tường gần như bong ra cũng chưa được sửa chữa lại, xích đến gần, có thể ngửi được mùi hôi tanh nhẹ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Tây viện được bài trí gọn gàng, góc sân có một rừng tre nhỏ đặc thù phương nam. Trừ cái đó ra thì đường đá vụn khô cằn, không thấy bồn cây, càng không cần phải nói đến cảnh quan cần bỏ bạc mà làm ra.
Nói như vậy, hôm qua từ lúc đi vào cửa chính, ngoại trừ bức tường bên ngoài giản dị tự nhiên, chỉ có một con đường đá nhỏ đơn sơ dẫn vào tiền sảnh, cũng không có cây ăn quả hay bồn hoa trang trí.
Đường Kiến Vi chưa từ bỏ ý định, ra khỏi phòng nhìn về phía tiền sảnh, tình cờ nhìn thấy Đồng Thiếu Huyền đi ra cửa thư viện.
Có lẽ nàng dậy muộn, bước chân vội vàng, một trận gió thổi tung quần áo lên, một vệt sáng rơi vào mắt Đường Kiến Vi.
Đường Kiến Vi: “...”
Mái nhà được lợp bằng ngói dầu có thể truyền ánh sáng và tiết kiệm dầu, loại vật này nàng chỉ thấy trong sách.
Nóc nhà bên trên trụi lủi, không thấy tác phẩm chạm khắc nào, chớ nói chi là cầu nổi nhã các, dã thú đào đường.
Kết hợp tám món dưa muối mà bọn hạ nhân cảm thán, cùng lúc ở y quán Bác Lăng từ trên thân Đồng Thiếu Huyền đào ra mấy đồng bạc, Đường Kiến Vi xác định một sự kiện ——
Mặc dù mặt ngoài không biểu hiện rõ, nhưng Đồng gia nghèo, là thật nghèo.
Đường Kiến Vi ngồi xuống, trên trán bị cảnh tượng nghèo khổ ép ra một đoàn hắc khí.
Trưởng Công Chúa nói đưa nàng tuyệt thế chi bảo...... bảo đang ở đâu tạm thời không thấy, tiền đồ một vùng tăm tối lại hết sức rõ ràng.
Trước khi đến nàng đã nghe qua tình trạng Đồng gia, Đồng Thiếu Huyền đúng là thân ngoại tôn nữ Trưởng Tôn Dận không sai, đến Bác Lăng lần này là chuẩn bị làm quan.
Thân ngoại tôn nữ: cháu gái ngoại
Nhưng ngôi nhà cũ Đồng gia đã xuống cấp lâu nay thì sao?
Vậy là Trưởng Tôn Dận cùng Đồng gia cũng không thân? Cũng đúng, dù sao cũng là ngoại tổ......
Có thể Trưởng Tôn Dận không vì ngoại tôn trải đường hoạn lộ, không đem Đồng gia nâng đỡ thành phú hộ số một số hai Túc huyện, cũng không trơ mắt nhìn Đồng gia trở nên rách nát như vậy chứ?
Có gì uẩn khúc gì trong đó?
Lai lịch bên trên là chủ ý Đường Kiến Vi quyết định muốn cùng Đồng gia chung sống hòa thuận.
Thiên Tử tứ hôn có bao nhiêu người không vui, cũng là điều không thể thay đổi được.
Thánh chỉ là Ngũ Chỉ Sơn, đời này nàng chỉ có thể là thê tử Đồng Thiếu Huyền, không có cách nào đào tẩu, Đồng Thiếu Huyền cũng không có khả năng hưu nàng.
Nàng đã được định sẵn mối ràng buộc cùng người xa lạ chưa từng gặp mặt cho tới bây giờ ở kiếp này.
Đường Kiến Vi bất đắc dĩ phải rời khỏi Bác Lăng, nhưng thay vì cảm thấy hối hận, không bằng suy nghĩ thật kỹ đi bước kế tiếp như thế nào.
Lời nói trước khi đi của Trưởng Công Chúa, ngụ ý dường như đang nhắc nhở Đồng gia hoặc là Túc huyện là mấu chốt quan trọng nhất giải oan phụ mẫu nàng.
Trưởng Công Chúa không giải thích rõ ràng, cũng không thể giải thích rõ ràng, đây là sự tình Đường gia, Trưởng Công Chúa không muốn đem mình kéo vào vũng bùn, Đường Kiến Vi cũng hiểu được.
Có thể cho nàng con đường, nàng đã phi thường cảm niệm ân tình đại nghĩa Trưởng Công Chúa.
Dọc theo con đường đến Túc huyện, đầu óc Đường Kiến Vi không ngừng suy nghĩ, nàng đã nghĩ tới phương hướng tương lai của mình.
Phương pháp thoải mái nhất, chính là mượn địa đầu xà Đồng gia chiếu cố giúp đỡ, tích lũy bạc, mở quán ăn thậm chí là tửu lâu, đều là cách kiếm sống tốt.
Địa đầu xà: Một kẻ mạnh mẽ ở địa phương chuyên đàn áp người dân. Người có khả năng nhất định ở một địa phương. Ở trường hợp này theo mình ý chỉ người đứng đầu Đồng gia, mượn uy lực Đồng gia để chiếu cố nàng.
Nếu là có thể may mắn làm thương gia, dù Đồng Thiếu Huyền có thích nàng hay không, thời điểm đi Bác Lăng thi khoa cử có nguyện ý mang nàng theo hay không, nàng đều có vốn liếng một mình quay về Bác Lăng.
Con đường phía trước đã nghĩ kỹ, Đường Kiến Vi thậm chí ở trong lòng lên kế hoạch những hành động cụ thể.
Cho rằng là đầu óc đã thông thái, không ngờ một cước bước ra lại rơi vào một khu ổ chuột.
Cái gì địa đầu xà, nghĩ quá xa rồi.
Hôm nay có tám đĩa dưa muối đón tiếp nàng, ngày mai bắt đầu nói không chừng phải nhẫn cơ chịu đói.
Đường Kiến Vi mười phần hối hận hôm qua đầu óc vậy mà mua hai con gà tam hoàng tốt nhất, mua hết hai trăm văn tiền.
Hai trăm văn a! Có thể mua nhiều thêm vạc dưa muối!
Đường Kiến Vi húp cháo với dưa muối, rất mặn, gõ đầu hối hận, không nên đem nguyên một con gà ăn hết.
Nếu còn lại nửa con lấy ra ăn với cháo thì đẹp biết bao.
Đường Kiến Vi không thực hiện được nguyện vọng này, Đồng Thiếu Huyền cùng cả nhà thực hiện.
Hôm qua còn lại nửa con gà nàng để lại không có ăn, hôm nay trong bữa sáng lấy ra, cùng cả nhà thưởng thức.
Đại tỷ nàng cùng thê tử về nhà ngoại, Nhị tỷ trong quân chưa về, nhà chỉ có A Nương, Đại ca, Tam tỷ cùng nàng.
Dưa muối cùng cháo được bày lên bàn, Quý Tuyết đem nửa con gà nướng lại, ngửi thấy mùi thơm của nửa con gà quay, trong một tháng không được ăn thức ăn mặn, cả nhà lập tức cầm đũa, hai ba lần ăn sạch sẽ.
Đại ca Đồng Bác Di cũng biết thịt gà ăn ngon, nhưng hắn chỉ ăn một mảnh thịt ức nhỏ rồi lại không ăn, để thịt cho A Nương cùng các muội muội, ngửa đầu đem nguyên một chén cháo rót vào trong miệng.
Bên trong miệng Đồng Tam Nương Đồng Thiếu Tiềm còn ngậm nửa mảnh thịt gà không nuốt xuống, sốt ruột hỏi: “Đây là gà quay Lưu ngốc nghếch sao? Hôm qua ta muốn mua, nhưng nhìn thấy người ta xếp hàng lại sợ chết khiếp. A Niệm Làm sao cướp được?”
Tống Kiều không quen nhìn bộ dáng này của nàng, cau mày dạy bảo: “Ăn không nói, ngủ không nói, ăn xong mới nói.”
Đồng Thiếu Tiềm: “Ân...”
Đồng Thiếu Huyền hôm qua đã ăn nửa con gà, lúc này xé một mảnh da gà, cái khác để cho người nhà thưởng thức, nàng buông đũa xuống nói: “Là Đường Tam Nương đưa tới.”
Cả nhà nghe được cái tên này, hai mặt nhìn nhau.
“Đường Tam Nương? Nàng?”
“Nàng lại tốt như vậy sao?”
Đồng Thiếu Tiềm nói: “Một con gà quay thật không rẻ, dù sao người ta là từ Bác Lăng, xuất thủ phóng khoáng như vậy! A, đợi một chút, các ngươi một người ở đầu phía đông, một người ở đầu phía tây, không phải không được phép gặp mặt trước khi thành thân sao? Làm sao còn có thể đưa gà cho ngươi? Chẳng lẽ các ngươi bắt đầu hẹn hò?”
Không đợi Đồng Thiếu Huyền phản bác, Tống Kiều một chưởng vỗ vào gáy Đồng Thiếu Huyền, suýt chút nữa đập mặt vào bát cơm.
Tống Kiều tức giận nói: “Ta đã nói ra ngô ra khoai chuyện này mà ngươi ghi nhớ được mấy chữ! Nếu ngươi đọc sách có một nửa bản lĩnh có thể nói hưu nói vượn, A Nương ta cũng không đến nỗi vì ngươi sầu trắng tóc!”
Đồng Thiếu Tiềm không dám lên tiếng, cúi đầu ăn.
Đồng Thiếu Huyền đưa cho nàng một ánh mắt không hề đồng cảm chút nào —— Này!
Ăn cơm xong, Đồng Thiếu Huyền từ trong thư phòng cầm sách đi ra, ngồi ở phía sau trong hoa viên đọc sách.
Sắc trời còn sớm, bên ngoài vẫn còn đủ ánh sáng, không cần đốt đèn. Đợi mặt trời thực sự lặn không thấy rõ rồi trở về phòng cũng không muộn.
Hôm qua mượn từ thư viện năm quyển thư Đồng Thiếu Huyền đã đọc chỉ còn lại một quyển cuối cùng.
Mở sách ra, miệng Đồng Thiếu Huyền lẩm bẩm đọc nhanh chóng.
Đọc sách xong còn cảm thấy chỉ đọc không vẫn còn rảnh, lại đem ra một cái rương gỗ nhỏ.
Rương gỗ đặt ngang trên trên bàn đá chỉ dày bằng nửa lòng bàn tay, khi mở ra trong hộp trơn nhẵn có hơn mười tầng bệ gỗ, mỗi một tầng đều chứa đầy vật liệu gỗ kim loại công cụ cơ xảo không biết để làm gì.
Ánh mắt Đồng Thiếu Huyền không rời quyển thư, đưa tay từ trên bệ gỗ gỡ xuống một bộ cờ trí tuệ, tương tự trùng bài cửu cung.
Trùng bài cửu cung: Sắp xếp lại Cửu Cung đồng nghĩa với việc sắp xếp lại sơ đồ Cửu Cung. Trò chơi này được phát triển dựa trên trò chơi toán học được nghiên cứu phổ biến vào thời điểm đó - sơ đồ dọc và ngang (còn gọi là hình vuông ma thuật)
Trùng bài cửu cung chính là khảo nghiệm trí nhớ, tràn ngập biến hóa trong khối đồ chơi này.
Ngang ba hàng dọc ba cột, mỗi ô đều viết số từ một đến tám, còn thừa một cái khoảng trắng, sắp xếp lại tám số xáo trộn theo thứ tự bằng ít bước nhất có thể.
Tuy nhiên bộ cờ trong tay Đồng Thiếu Huyền lại có chút khác biệt, không phải cửu cung, mà là Tứ Hành bốn nhóm khó hơn, trùng bài mười lăm.
Trùng bài mười lăm là nàng căn cứ cách chơi của trùng bài cửu cung, chính mình thiết kế ra được bản cải tiến, độ khó càng lớn.
Nàng đã từng cầm trùng bài mười lăm để Tam tỷ Đồng Thiếu Tiềm chơi, Đồng Thiếu Tiềm ôm trò chơi từ lúc ăn cùng nó sống chết, cho sáng hôm sau không thể sắp xếp lại được.
Đáng lẽ nàng phấn khích khi chơi một trò chơi rèn luyện đầu óc, nhưng kém chút tức giận công kích muội muội: “Ngươi chọc cười tỷ ngươi có phải không? Đây là đồ chơi của con người sao?!”
Đồng Thiếu Huyền hỏi nàng: “Ngươi không giải ra?”
“Không!”
“Được rồi, ngươi chưa giải được cũng không sao, nếu ngươi có thể giải được thì quá đơn giản. Xem ra bộ trò chơi này có một chút giá trị.”
Đồng Thiếu Tiềm: “...”
Một đầu quyển thư đè ép đưới đồ trấn giấy, Đồng Thiếu Huyền giữ đầu kia, một bên đọc một bên chậm rãi mở ra quyển thư.
Bàn tay còn lại của nàng thì trên trùng bài mười lăm sắp xếp.
Ánh mắt nàng đảo qua bộ cờ, lúc nhìn vào chữ trên tờ giấy, lúc lại nhìn vào các thanh trượt trên bàn cờ.
Sau hai nén hương, đọc sách xong, mười lăm con số đã được sắp xếp đúng chỗ.
Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi.
Đem quyển thư cuốn lại, Đồng Thiếu Huyền một bên đem điển cố trong sách ôn tập lại trong đầu, đồng thời cũng suy nghĩ rõ một điều.
Nàng muốn cùng Đường Kiến Vi sống chung hòa bình, nhất định phải cùng nàng sống chung hòa bình.
Cho dù trong nội tâm nàng vẫn nhớ nhung tiên nữ tỷ tỷ đã cứu mạng mình, đáng tiếc kiếp này chỉ sợ cùng tiên nữ tỷ tỷ hữu duyên vô phận.
Bây giờ Đường Kiến Vi đã đến Đồng gia, cho dù sợ nàng phiền nàng cũng được, nàng là thê tử tương lai của mình.
Đường Kiến Vi để nàng thích ai thì thích, mỗi người sẽ đi theo con đường riêng của mình, đề nghị này nàng cũng vui vẻ tiếp nhận.
Nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp chuyện của nhau.
Nhưng không can thiệp chuyện của nhau cũng không có nghĩa là làm mặt lạnh với nhau.
Về sau bọn họ sẽ phải sống chung dưới một mái nhà mấy chục năm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ gặp, nếu cùng nàng không hợp nhau, chỉ sợ cuối cùng chính nàng là người không thoải mái.
Đồng Thiếu Huyền nói Quý Tuyết đừng trêu chọc Đường Kiến Vi, nàng nghĩ tới thời gian thái bình, cũng muốn cùng Đường Kiến Vi ở chung hòa hợp.
May mắn tháng giêng bên sang năm mới kết hôn, còn thời gian nửa năm, để nàng hảo hảo tiêu hóa một chút hãn thê trên trời rơi xuống này.
Hãn thê: người vợ hung dữ
Đúng như Đường Kiến Vi dự đoán, ngày kế tiếp vẫn như cũ là cháo loãng, tám đĩa thức nhắm biến thành hai đĩa, ngẫu nhiên có thể nhiều một bàn măng chua hoặc là rau trộn đậu hũ, thị nữ đưa tới sẽ nói thầm vài câu “chủ mẫu hào phóng“.
Khóe miệng Đường Kiến Vi gần như tái nhợt, sắc mặt Tử Đàn cũng trở nên cái xanh xao vàng vọt, ngay cả Đường Quán Thu không chịu được chuyện nguy hiểm đến tính mạng này, nhẹ nhàng nói với Đường Kiến Vi: “A Nương, ta muốn ăn thịt. “
Ở chợ có một ít thịt, nhưng hiện tại Đường Kiến Vi luôn nghĩ tiết kiệm bạc, không phải vạn bất đắc dĩ kiên quyết không tiêu bạc.
Nàng phát hiện Tây Nam Túc huyện có đỉnh núi tên gọi Bạch Đầu Sơn, lúc này đã qua giữa hè dần dần vào thu, đoán chừng tất cả các loài chim và động vật đều béo khỏe, đã đến lúc săn bắn vào mùa thu.
Đường Kiến Vi từ nhỏ đã thích những chuyến đi săn mùa thu, A Nương là kỵ xạ cao thủ, từ bảy tuổi hàng năm nàng đều đi cùng A Nương đi săn vào mùa thu, đánh con lợn rừng dã hươu, chuẩn bị cho thức ăn mùa đông.
Hướng Tống Kiều cho mượn trang bị cung tiễn dây thừng chờ đi săn cùng một con ngựa có đôi chân khỏe, để Tử Đàn ở nhà chiếu cố tỷ tỷ, nàng một mình đi vào Bạch Đầu Sơn.
Đến chân núi, đã thấy Bạch Đầu Sơn xanh um tươi tốt thảm thực vật rậm rạp, chẳng biết tại sao đặt tên là “Đầu Bạc“.
Cưỡi ngựa vào núi, đi một vòng ngoại trừ đủ loại lá xanh tươi chào đón, động vật gì cũng không nhìn thấy.
Lúc này mới nhớ tới Túc huyện nằm ở Đông Nam, khí hậu vẫn ẩm ướt và ấm áp vào mùa thu, hoàn toàn khác với Bác Lăng, bốn mùa rõ ràng.
Trong lòng Đường Kiến Vi có một loại dự cảm không lành, sợ rằng động vật ở đây không cần dự trữ mỡ cho mùa đông. Nếu như mọi người Túc huyện đều gầy gò, nàng lấy cái gì để tế cho miếu Ngũ tạng?
Đi vòng quanh Bạch Đầu Sơn, không tìm được cái gì, cuối cùng trên đường xuống núi thấy một nông dân chuyên nuôi thỏ lấy thịt.
Hỏi thăm giá cả, tám mươi văn một con, xem như là rẻ.
Đường Kiến Vi chọn một con thỏ vừa phải, nông dân đem con thỏ lên vỗ nhẹ vào cái bụng đầy đặn của nó: “Con này tốt, thịt dày!”
Đường Kiến Vi thỏa mãn giao tiền, trói chân tay con thỏ rồi ném vào trong áo con ngựa.
Đường Kiến Vi trở về Đồng phủ lúc mặt trời đã lặn về hướng Tây, nàng ôm con thỏ từ chuồng ngựa ra, Đồng Thiếu Huyền tình cờ từ thư viện trở về, hai người gặp nhau.
Trong lòng Đồng Thiếu Huyền còn đang suy nghĩ nên xưng hô với nàng như thế nào, kêu cái gì đều có chút không ổn, Đường Kiến Vi lên tiếng trước.
“Phu nhân trở về rồi.” Đường Kiến Vi không hề tỏ ra xấu hổ chút nào, thấy người liền gọi dứt khoát, híp mắt cười rạng rỡ.
Còn chưa thành thân, một tiếng “phu nhân” là quá thân thiết......
Đồng Thiếu Huyền chưa từng bị gọi như vậy, sắc mặt có chút nóng bừng, sợ mình lại lộ ra vẻ rụt rè trước mặt Đường Kiến Vi, không biết quay lại sẽ bị cười nhạo như thế nào, lại nhớ tới muốn cùng Đường gặp hơi hảo hảo ở chung, biết chính mình phải đáp lại một câu mới tốt.
Nhưng hai chữ “phu nhân”, nàng như thế nào không thể nói ra khỏi miệng.
Thấy trong ngực Đường Kiến Vi có con thỏ hoạt bát đáng yêu, Đồng Thiếu Huyền thích động vật nhỏ, từ cá đến rùa đen cùng mèo chó, nàng nuôi qua rất nhiều.
Gặp con thỏ liền có chủ đề, Đồng Thiếu Huyền vui vẻ mà bước tới nói: “Đây là của ngươi.”
“Đương nhiên là của ta.”
Đây chính là ta tìm đến trưa mới có một chút thịt!
“Thật là một con thỏ nhỏ đáng yêu, tên gọi là gì?” Mặt mũi Đồng Thiếu Huyền vô cùng ngây thơ, đưa tay chọc chọc lỗ tai của con thỏ nhỏ.
Đường Kiến Vi không thay đổi sắc mặt trả lời nàng hai chữ: “Bữa tối.”
Đồng Thiếu Huyền: “............?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thực đơn hôm nay:
【Gà quay Lưu ngốc nghếch】
Gà quay Lưu ngốc nghếch, trong truyền thuyết từ lão cha Lưu ngốc nghếch, Lưu lão ngốc nghếch sáng lập, đem kỹ pháp gà quay truyền cho nhi tử. Lưu ngốc nghếch đầu óc không tốt, cả một đời sẽ chỉ làm một chuyện, đó chính là nướng một con gà da giòn thịt mềm mười dặm vẫn còn hương gà quay. Nghe nói năm đó vợ hắn Triệu thị lần thứ nhất ăn gà quay, kích động vạn phần, không phải hắn không gả, đủ thấy mị lực gà quay Lưu ngốc nghếch.
Tuy nhiên bí phương gà quay này bị một vị nữ tử Bác Lăng đường xa mà đến nhanh chóng phá giải.
Nữ tử Bác Lăng bắt chước hương vị gà quay Lưu ngốc nghếch, giống như đúc, đồng thời tặng một con cho thê tử tương lai của nàng.
Thê tử tương lai Đồng thị cũng không phát hiện món gà nướng khiến nàng hồn khiên mộng nhiễu có thể so với tiên nữ tỷ tỷ, thế mà không phải xuất từ Lưu ngốc nghếch làm ra, càng không có phát hiện vào lúc đó, dạ dày nàng đã bị nữ tử Bác Lăng chinh phục......
(Trên đây là từ Bách khoa toàn thư Ninh Viễn vô tri)
[Tám loại dưa chua] (gạch bỏ)
Đường Kiến Vi thản nhiên cười: “Cho dù vô cớ được ban cho thành thân với người xa lạ, trong lòng sẽ có chút không vui. Việc thành thân là Thiên Tử ban cho, muốn gây sự thì cũng không có chỗ để tranh cãi, bất kể có nhân duyên tốt gì cũng sẽ bị chia rẽ, quá đáng thương. Huống chi nàng vốn là sợ ta, sợ hãi đến ngất xỉu, phải tiêu hóa việc này một thời gian. Thôi, đừng nói những chuyện này, hương gà nướng làm đầu ta choáng hoa mắt, không nghĩ Túc huyện mọi người nói chuyện ta nghe không hiểu, nhưng gà ăn ngon thật. Ta nướng xong một con khác, ngươi cầm đi rồi sao?”
Nói chuyện đến gà nướng, Tử Đàn không còn chút oán hận nào nữa, kích động xoa hai tay vào nhau: “Đương nhiên cầm đi rồi, Đại Nương Tử chờ ngươi cùng ăn.”
“Đi đi đi, bận rộn nửa ngày làm ta đói chết rồi, vừa vặn ăn con gà hảo hảo bồi bổ.”
Hai người nhanh chóng trở về phòng ăn gà, đầu kia Đồng Thiếu Huyền cũng bưng lấy gà quay muốn cùng người nhà cùng ăn, Tống Kiều nói vừa mới ăn cơm xong, nàng không ăn được: “Bồi bổ bản thân ngươi đi.”
Lúc đầu Đồng Thiếu Huyền muốn đem gà vào bếp ngày mai ăn, nhưng bị mùi thơm này kích thích cơn thèm ăn, lập tức muốn nếm thử.
Ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong bếp đang chuẩn bị ăn, Quý Tuyết ôm củi tiến đến, nghe được mùi thơm gà quay, Quý Tuyết kinh hô một tiếng: “Tứ Nương, gà quay ngươi mua được từ nhà Lưu ngốc nghếch! lúc trước ta đến có rất nhiều người, từ đầu sông này xếp tới đầu kia, người đông nghìn nghịt! Nương tử Lưu ngốc nghếch nhà hắn cũng giúp đỡ, ta nhìn nương tử hắn bận bịu choáng váng. Nghe nói gà quay hôm nay đã sớm bán hết rồi, bọn họ đã đặt ba ngày trước rồi. Lưu ngốc nghếch có đoạn thời gian không xuất hiện, vừa ra rầm rộ, dọa người! Tứ Nương ngươi làm sao mua được? Ngươi thế nào mua được?”
Đồng Thiếu Huyền ăn ngay nói thật: “Không phải ta mua, là Đường Tam Nương mua.”
“Đường Tam Nương?” Quý Tuyết “hừ” một tiếng, “Nàng là người ngoại lai, làm sao có thể mua được gà quay của Lưu ngốc nghếch?”
Quý Tuyết cảm thấy kỳ lạ, Đồng Thiếu Huyền lại không hề ngạc nhiên chút nào.
Đường Kiến Vi là nhân vật nổi tiếng ở Bác Lăng, Túc huyện nho nhỏ sợ là không đủ đối với nàng.
Đồng Thiếu Huyền cầm lên một cây đùi gà, bình tĩnh nói như đang kể chuyện kinh dị: “Nàng không phải là ngoại lai bình thường. Nữ nhân này bản lãnh lớn rất, có thể sinh sống ở Bác Lăng nơi ngư long hỗn tạp, ngươi cũng chớ đắc tội nàng, nếu không ngươi sẽ gặp xui xẻo.”
Ngư long hỗn tạp – 鱼龙混杂 – yú lóng hùn zá: Rồng với cá lẫn lộn với nhau. Chỉ người tốt và người xấu ở lẫn lộn với nhau. Câu từ đời Đường.
Đường gia từ hôn chuyện này Quý Tuyết cũng đã được nghe nói, nàng cùng các trưởng gia Đồng gia cùng chung mối thù, đều không chào đón Đường Kiến Vi.
Bây giờ Đồng Thiếu Huyền nói gần nói xa khen ý tứ họ Đường, Quý Tuyết có chút không vui: “Tài giỏi như vậy mà đến Đồng phủ chúng ta sao? Không đợi chúng ta đi nghênh đón, nàng tự mình chạy tới, còn mang theo tỷ tỷ đi theo. Chuyện này nói ra cũng không sợ người ta chê cười!”
Đồng Thiếu Huyền chỉ chỉ đầu của mình: “Tỷ tỷ nàng chỗ này giống như có chút vấn đề, người chiếu cố không thể rời đi, rất đáng thương.”
Quý Tuyết không ngờ có chuyện này sẽ xảy ra: “Hả? Chẳng lẽ là người điên?”
Đồng Thiếu Huyền gật gật đầu.
Lúc đầu Quý Tuyết còn có lời nói muốn nói, nghe đến Đường Quán Thu, giọng nói cũng theo trong lòng mềm mại xuống: “...... Khó mà nhìn ra, trông gọn gàng ngăn nắp như vậy. Khó trách, lấy cá tính chủ mẫu vậy mà để các nàng cứ như vậy ở lại, nguyên lai lại có chuyện như thế. “
Lúc trước Đường Kiến Vi vừa mới nhập phủ, Quý Tuyết theo mấy vị thị nữ tùy tùng Đồng phủ khác trốn ở ngoài sảnh bên ngoài nhìn trộm, tất cả mọi người muốn nhìn vị quý nữ kinh thành Thiên Tử ban thưởng là bộ dáng như thế nào.
Quý Tuyết nằm ở cạnh tường, đỉnh đầu còn có ba vị thị nữ, tất cả đều ngóc đầu tốn sức hướng nhìn, hận không thể trực tiếp đem đầu ném vào nhìn cho rõ ràng.
Cổ Quý tuyết gần như duỗi ra cũng không thấy Đường Kiến Vi, ngược lại là gặp được Đường Quán Thu đang đi cùng Đường Kiến Vi.
Đường Quán Thu chú ý tới chuyển động trên tường, quay đầu lại nhìn, vừa hay nhìn thấy đám gia nô náo nhiệt bên này.
Chủ tớ Đồng gia quan hệ hòa hợp, ngày bình thường nhóm gia nô không biết lớn nhỏ quen rồi, ai cũng không cảm thấy có gì lớn lao. Nhưng trong mắt ngoại nhân, nhóm gia nô nằm sấp chân tường đây chính là ném đi tám đời mặt mũi tổ tông.
Quý Tuyết vừa vặn bị nhìn, trên mặt thẹn đến nóng bừng, Đường Quán Thu lại đối nàng mở ra nét mặt tươi cười, không chút nào ghét bỏ hay xấu hổ.
Lúc đó Quý Tuyết không biết người kia là ai, chỉ biết người này ôn hòa xinh đẹp, ở Túc huyện chưa bao giờ thấy qua mỹ nhân nào như vậy.
Quý Tuyết suy đoán nàng là người của Đường Kiến Vi, xem cách ăn mặc không giống người hầu, không nghĩ tới đúng là thân tỷ tỷ, càng không có nghĩ tới vị giai nhân này lại bị điên......
Một người xinh đẹp như vậy, thực sự quá đáng tiếc.
Lúc Quý Tuyết còn đang thở dài, tất cả suy nghĩ của Đồng Thiếu Huyền đều chuyển sang gà quay.
Nàng giật mạnh chân gà nướng, kéo cả chiếc đùi gà ra, ngay tiếp theo nước gà nóng hổi đậm đà chảy ra khắp lá sen.
“Ối!”
Đồng Thiếu Huyền lập tức để Quý Tuyết bưng ra một cái đĩa, đổ hết nước gà vào đĩa mà không bị rỉ ra ngoài.
Đây chính là tinh hoa gà quay, tuyệt đối không thể lãng phí!
Bên dưới lớp da gà vàng ruộm, thịt gà trắng nõn ăn cũng rất ngon miệng, nhưng nếu ăn cùng với nước gà chính là tuyệt vị nhân gian!
Đồng Thiếu Huyền không phải người có khẩu vị mạnh, gà quay ăn ngon, nhưng dựa theo sức ăn ngày thường nàng nhiều lắm là ăn một cây đùi gà là cảm thấy buồn nôn.
Nhưng đùi gà này thần kỳ, càng ăn càng thơm, ăn ngay ngắn sạch sẽ không có phát sinh chuyện gì, ngược lại càng thêm thèm.
“Quý tuyết, nhanh! Đưa ta chén cơm!”
Quý Tuyết cho rằng mình nghe nhầm.
Từ khi nàng bị bán cho Đồng gia, về sau đi theo Đồng Thiếu Huyền, từ trước đến nay chỉ nhìn thấy cả một nhà đuổi theo sau lưng tiểu chủ nhân tận tình khuyên bảo, nghĩ hết tất cả biện pháp để nàng ăn một miếng cơm.
Đồng Thiếu Huyền thân thể không tốt, nếu không ăn đúng cách sẽ bị nôn mửa và tiêu chảy, cũng là bởi vì thể chất nàng không may mắn, mười lăm tuổi trông như một đứa trẻ kém phát triển.
Mỗi ngày có thể bình thường ăn chút rau quả bánh mì là đã cảm ơn trời đất rồi, khi nào gặp nàng ăn xong bữa cơm còn muốn ăn thêm, thậm chí chủ động yêu cầu thêm cơm?
Quý Tuyết cấp tốc lên tiếng, lập tức múc một bát cơm nóng trở lại.
Đồng Thiếu Huyền ăn hết một bát cơm với gà, Quý Tuyết trơ mắt nhìn nàng một người gặm được nửa con gà quay, cuối cùng cái bụng muốn nứt vỡ mới coi như thôi, ôm bụng kêu to đến phòng ngủ nghỉ ngơi.
“Sao ta cảm giác Lưu ngốc nghếch lúc này xuất quan, gà quay so với trước kia ăn ngon hơn?”
Đồng Thiếu Huyền liếm láp miệng, bụng sắp muốn nổ tung, nhịn không được hồi tưởng dư vị.
“Tay nghề Lưu ngốc nghếch thật tuyệt vời, nương tử nhà hắn có thể mỗi ngày được ăn gà quay ngon như vậy, thật là làm cho người ta hâm mộ......”
Gà quay làm cho cái bụng Đồng Thiếu Huyền như muốn nổ tung, không phải Đường Kiến Vi xếp hàng mua.
Là tự thân Đường Kiến Vi chọn gà cùng lá sen mang về, ở trong Tây viện nhóm lửa, dựa theo tư vị gà quay mà Đồng Thiếu Huyền làm rơi trên đất mà nướng ra.
Đường Kiến Vi không chỉ phục hồi hương vị món gà quay của Lưu ngốc nghếch, còn cho vào bụng gà thêm chút hương liệu mang đến từ Bác Lăng, để chất thịt gà càng non, hương vị càng đậm.
Nàng nướng hai con gà, một con cho Đồng Thiếu Huyền, một con giữ lại Tây viện chính mình ăn.
Một con gà ba người các nàng cùng ăn, ăn nhiều đến mức Tử Đàn suýt cắn sạch ngón tay, vẫn như cũ chưa thỏa mãn.
Sau khi ăn xong ủ rũ nặng nề, không cần đi đường bôn ba nên đi ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, Tống Kiều sai người đưa tới thức ăn lúc Đường Kiến Vi còn chưa tỉnh ngủ.
Mơ mơ màng màng đi ra cửa, gặp hai thị nữ lần lượt bày những chiếc đĩa nhỏ đầy bàn lên mâm, lại cho ba bát cháo loãng, gật đầu mà đi.
Đường Kiến Vi cùng Tử Đàn đi tới xem xét —— Đây là thứ đồ gì?
Mỗi cái đĩa không lớn hơn lòng bàn tay, lại nhỏ đến mức khó hiểu, trong đĩa đều là dưa muối.
Tám cái đĩa dưa muối, chỉ khác nhau về màu sắc đỏ, lục, bản chất không có gì khác nhau.
Cháo loãng cũng là một cái bát nhỏ, một tay Đường Kiến Vi có thể cầm được hai bát, chén trà nàng uống so với cái này còn lớn hơn.
Ngay cả Tử Đàn cũng chưa bao giờ thấy một bữa ăn nhạt nhẽo như vậy.
Đường Kiến Vi nói: “Đây là nhìn không vừa mắt ta, muốn ra oai phủ đầu ta sao?”
Những thị nữ vừa mới bưng đồ ăn đi cách đó không xa, mơ hồ có thể nghe được các nàng xì xào bàn tán: “Bữa sáng hôm nay phong phú quá, tám món đồ ăn a, ngày lễ ngày tết mới long trọng như thế, chủ mẫu thật là hào phóng......”
“Chờ một chút, Tử Đàn, ta nghe lầm sao?” Đường Kiến Vi chỉ vào thức ăn cho mèo trên bàn, “Phong phú?”
Tử đàn nói: “...... Cái này có thể tính tám món đồ ăn sao? Không phải là cùng một loại dưa muối sao? Đồng phủ nghèo thành cái dạng gì rồi, ngày lễ ngày tết mới có thể ăn một bàn dưa chua?”
Đường Kiến Vi thở dài: “Khó trách Đồng Thiếu Huyền kia giống như tờ giấy, sợ đến mức ngất xỉu, đụng một cái liền ngã. Hóa ra Đồng phủ là hộ nhà đứng đắn, trên bàn cơm thực sự không có gì để bàn. Đồng Thiếu Huyền có thể sống đến hôm nay cũng không dễ dàng. “
Hôm qua vội vàng đi vào Đồng phủ, thu thập xong hành lý sau lại nướng hai con gà, nằm xuống giường Đường Kiến Vi cơ hồ là hôn mê, mãi đến lúc này bị dưa muối kích thích mới tỉ mỉ nhìn nhận Đồng phủ.
Không biết Đồng phủ xây bao lâu, hạ nhân chịu khó dọn dẹp sạch sẽ là một chuyện, xà ngang biến thành màu đen, mặt tường bong tróc lại là một chuyện khác.
Lớp keo trên bề mặt tường gần như bong ra cũng chưa được sửa chữa lại, xích đến gần, có thể ngửi được mùi hôi tanh nhẹ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Tây viện được bài trí gọn gàng, góc sân có một rừng tre nhỏ đặc thù phương nam. Trừ cái đó ra thì đường đá vụn khô cằn, không thấy bồn cây, càng không cần phải nói đến cảnh quan cần bỏ bạc mà làm ra.
Nói như vậy, hôm qua từ lúc đi vào cửa chính, ngoại trừ bức tường bên ngoài giản dị tự nhiên, chỉ có một con đường đá nhỏ đơn sơ dẫn vào tiền sảnh, cũng không có cây ăn quả hay bồn hoa trang trí.
Đường Kiến Vi chưa từ bỏ ý định, ra khỏi phòng nhìn về phía tiền sảnh, tình cờ nhìn thấy Đồng Thiếu Huyền đi ra cửa thư viện.
Có lẽ nàng dậy muộn, bước chân vội vàng, một trận gió thổi tung quần áo lên, một vệt sáng rơi vào mắt Đường Kiến Vi.
Đường Kiến Vi: “...”
Mái nhà được lợp bằng ngói dầu có thể truyền ánh sáng và tiết kiệm dầu, loại vật này nàng chỉ thấy trong sách.
Nóc nhà bên trên trụi lủi, không thấy tác phẩm chạm khắc nào, chớ nói chi là cầu nổi nhã các, dã thú đào đường.
Kết hợp tám món dưa muối mà bọn hạ nhân cảm thán, cùng lúc ở y quán Bác Lăng từ trên thân Đồng Thiếu Huyền đào ra mấy đồng bạc, Đường Kiến Vi xác định một sự kiện ——
Mặc dù mặt ngoài không biểu hiện rõ, nhưng Đồng gia nghèo, là thật nghèo.
Đường Kiến Vi ngồi xuống, trên trán bị cảnh tượng nghèo khổ ép ra một đoàn hắc khí.
Trưởng Công Chúa nói đưa nàng tuyệt thế chi bảo...... bảo đang ở đâu tạm thời không thấy, tiền đồ một vùng tăm tối lại hết sức rõ ràng.
Trước khi đến nàng đã nghe qua tình trạng Đồng gia, Đồng Thiếu Huyền đúng là thân ngoại tôn nữ Trưởng Tôn Dận không sai, đến Bác Lăng lần này là chuẩn bị làm quan.
Thân ngoại tôn nữ: cháu gái ngoại
Nhưng ngôi nhà cũ Đồng gia đã xuống cấp lâu nay thì sao?
Vậy là Trưởng Tôn Dận cùng Đồng gia cũng không thân? Cũng đúng, dù sao cũng là ngoại tổ......
Có thể Trưởng Tôn Dận không vì ngoại tôn trải đường hoạn lộ, không đem Đồng gia nâng đỡ thành phú hộ số một số hai Túc huyện, cũng không trơ mắt nhìn Đồng gia trở nên rách nát như vậy chứ?
Có gì uẩn khúc gì trong đó?
Lai lịch bên trên là chủ ý Đường Kiến Vi quyết định muốn cùng Đồng gia chung sống hòa thuận.
Thiên Tử tứ hôn có bao nhiêu người không vui, cũng là điều không thể thay đổi được.
Thánh chỉ là Ngũ Chỉ Sơn, đời này nàng chỉ có thể là thê tử Đồng Thiếu Huyền, không có cách nào đào tẩu, Đồng Thiếu Huyền cũng không có khả năng hưu nàng.
Nàng đã được định sẵn mối ràng buộc cùng người xa lạ chưa từng gặp mặt cho tới bây giờ ở kiếp này.
Đường Kiến Vi bất đắc dĩ phải rời khỏi Bác Lăng, nhưng thay vì cảm thấy hối hận, không bằng suy nghĩ thật kỹ đi bước kế tiếp như thế nào.
Lời nói trước khi đi của Trưởng Công Chúa, ngụ ý dường như đang nhắc nhở Đồng gia hoặc là Túc huyện là mấu chốt quan trọng nhất giải oan phụ mẫu nàng.
Trưởng Công Chúa không giải thích rõ ràng, cũng không thể giải thích rõ ràng, đây là sự tình Đường gia, Trưởng Công Chúa không muốn đem mình kéo vào vũng bùn, Đường Kiến Vi cũng hiểu được.
Có thể cho nàng con đường, nàng đã phi thường cảm niệm ân tình đại nghĩa Trưởng Công Chúa.
Dọc theo con đường đến Túc huyện, đầu óc Đường Kiến Vi không ngừng suy nghĩ, nàng đã nghĩ tới phương hướng tương lai của mình.
Phương pháp thoải mái nhất, chính là mượn địa đầu xà Đồng gia chiếu cố giúp đỡ, tích lũy bạc, mở quán ăn thậm chí là tửu lâu, đều là cách kiếm sống tốt.
Địa đầu xà: Một kẻ mạnh mẽ ở địa phương chuyên đàn áp người dân. Người có khả năng nhất định ở một địa phương. Ở trường hợp này theo mình ý chỉ người đứng đầu Đồng gia, mượn uy lực Đồng gia để chiếu cố nàng.
Nếu là có thể may mắn làm thương gia, dù Đồng Thiếu Huyền có thích nàng hay không, thời điểm đi Bác Lăng thi khoa cử có nguyện ý mang nàng theo hay không, nàng đều có vốn liếng một mình quay về Bác Lăng.
Con đường phía trước đã nghĩ kỹ, Đường Kiến Vi thậm chí ở trong lòng lên kế hoạch những hành động cụ thể.
Cho rằng là đầu óc đã thông thái, không ngờ một cước bước ra lại rơi vào một khu ổ chuột.
Cái gì địa đầu xà, nghĩ quá xa rồi.
Hôm nay có tám đĩa dưa muối đón tiếp nàng, ngày mai bắt đầu nói không chừng phải nhẫn cơ chịu đói.
Đường Kiến Vi mười phần hối hận hôm qua đầu óc vậy mà mua hai con gà tam hoàng tốt nhất, mua hết hai trăm văn tiền.
Hai trăm văn a! Có thể mua nhiều thêm vạc dưa muối!
Đường Kiến Vi húp cháo với dưa muối, rất mặn, gõ đầu hối hận, không nên đem nguyên một con gà ăn hết.
Nếu còn lại nửa con lấy ra ăn với cháo thì đẹp biết bao.
Đường Kiến Vi không thực hiện được nguyện vọng này, Đồng Thiếu Huyền cùng cả nhà thực hiện.
Hôm qua còn lại nửa con gà nàng để lại không có ăn, hôm nay trong bữa sáng lấy ra, cùng cả nhà thưởng thức.
Đại tỷ nàng cùng thê tử về nhà ngoại, Nhị tỷ trong quân chưa về, nhà chỉ có A Nương, Đại ca, Tam tỷ cùng nàng.
Dưa muối cùng cháo được bày lên bàn, Quý Tuyết đem nửa con gà nướng lại, ngửi thấy mùi thơm của nửa con gà quay, trong một tháng không được ăn thức ăn mặn, cả nhà lập tức cầm đũa, hai ba lần ăn sạch sẽ.
Đại ca Đồng Bác Di cũng biết thịt gà ăn ngon, nhưng hắn chỉ ăn một mảnh thịt ức nhỏ rồi lại không ăn, để thịt cho A Nương cùng các muội muội, ngửa đầu đem nguyên một chén cháo rót vào trong miệng.
Bên trong miệng Đồng Tam Nương Đồng Thiếu Tiềm còn ngậm nửa mảnh thịt gà không nuốt xuống, sốt ruột hỏi: “Đây là gà quay Lưu ngốc nghếch sao? Hôm qua ta muốn mua, nhưng nhìn thấy người ta xếp hàng lại sợ chết khiếp. A Niệm Làm sao cướp được?”
Tống Kiều không quen nhìn bộ dáng này của nàng, cau mày dạy bảo: “Ăn không nói, ngủ không nói, ăn xong mới nói.”
Đồng Thiếu Tiềm: “Ân...”
Đồng Thiếu Huyền hôm qua đã ăn nửa con gà, lúc này xé một mảnh da gà, cái khác để cho người nhà thưởng thức, nàng buông đũa xuống nói: “Là Đường Tam Nương đưa tới.”
Cả nhà nghe được cái tên này, hai mặt nhìn nhau.
“Đường Tam Nương? Nàng?”
“Nàng lại tốt như vậy sao?”
Đồng Thiếu Tiềm nói: “Một con gà quay thật không rẻ, dù sao người ta là từ Bác Lăng, xuất thủ phóng khoáng như vậy! A, đợi một chút, các ngươi một người ở đầu phía đông, một người ở đầu phía tây, không phải không được phép gặp mặt trước khi thành thân sao? Làm sao còn có thể đưa gà cho ngươi? Chẳng lẽ các ngươi bắt đầu hẹn hò?”
Không đợi Đồng Thiếu Huyền phản bác, Tống Kiều một chưởng vỗ vào gáy Đồng Thiếu Huyền, suýt chút nữa đập mặt vào bát cơm.
Tống Kiều tức giận nói: “Ta đã nói ra ngô ra khoai chuyện này mà ngươi ghi nhớ được mấy chữ! Nếu ngươi đọc sách có một nửa bản lĩnh có thể nói hưu nói vượn, A Nương ta cũng không đến nỗi vì ngươi sầu trắng tóc!”
Đồng Thiếu Tiềm không dám lên tiếng, cúi đầu ăn.
Đồng Thiếu Huyền đưa cho nàng một ánh mắt không hề đồng cảm chút nào —— Này!
Ăn cơm xong, Đồng Thiếu Huyền từ trong thư phòng cầm sách đi ra, ngồi ở phía sau trong hoa viên đọc sách.
Sắc trời còn sớm, bên ngoài vẫn còn đủ ánh sáng, không cần đốt đèn. Đợi mặt trời thực sự lặn không thấy rõ rồi trở về phòng cũng không muộn.
Hôm qua mượn từ thư viện năm quyển thư Đồng Thiếu Huyền đã đọc chỉ còn lại một quyển cuối cùng.
Mở sách ra, miệng Đồng Thiếu Huyền lẩm bẩm đọc nhanh chóng.
Đọc sách xong còn cảm thấy chỉ đọc không vẫn còn rảnh, lại đem ra một cái rương gỗ nhỏ.
Rương gỗ đặt ngang trên trên bàn đá chỉ dày bằng nửa lòng bàn tay, khi mở ra trong hộp trơn nhẵn có hơn mười tầng bệ gỗ, mỗi một tầng đều chứa đầy vật liệu gỗ kim loại công cụ cơ xảo không biết để làm gì.
Ánh mắt Đồng Thiếu Huyền không rời quyển thư, đưa tay từ trên bệ gỗ gỡ xuống một bộ cờ trí tuệ, tương tự trùng bài cửu cung.
Trùng bài cửu cung: Sắp xếp lại Cửu Cung đồng nghĩa với việc sắp xếp lại sơ đồ Cửu Cung. Trò chơi này được phát triển dựa trên trò chơi toán học được nghiên cứu phổ biến vào thời điểm đó - sơ đồ dọc và ngang (còn gọi là hình vuông ma thuật)
Trùng bài cửu cung chính là khảo nghiệm trí nhớ, tràn ngập biến hóa trong khối đồ chơi này.
Ngang ba hàng dọc ba cột, mỗi ô đều viết số từ một đến tám, còn thừa một cái khoảng trắng, sắp xếp lại tám số xáo trộn theo thứ tự bằng ít bước nhất có thể.
Tuy nhiên bộ cờ trong tay Đồng Thiếu Huyền lại có chút khác biệt, không phải cửu cung, mà là Tứ Hành bốn nhóm khó hơn, trùng bài mười lăm.
Trùng bài mười lăm là nàng căn cứ cách chơi của trùng bài cửu cung, chính mình thiết kế ra được bản cải tiến, độ khó càng lớn.
Nàng đã từng cầm trùng bài mười lăm để Tam tỷ Đồng Thiếu Tiềm chơi, Đồng Thiếu Tiềm ôm trò chơi từ lúc ăn cùng nó sống chết, cho sáng hôm sau không thể sắp xếp lại được.
Đáng lẽ nàng phấn khích khi chơi một trò chơi rèn luyện đầu óc, nhưng kém chút tức giận công kích muội muội: “Ngươi chọc cười tỷ ngươi có phải không? Đây là đồ chơi của con người sao?!”
Đồng Thiếu Huyền hỏi nàng: “Ngươi không giải ra?”
“Không!”
“Được rồi, ngươi chưa giải được cũng không sao, nếu ngươi có thể giải được thì quá đơn giản. Xem ra bộ trò chơi này có một chút giá trị.”
Đồng Thiếu Tiềm: “...”
Một đầu quyển thư đè ép đưới đồ trấn giấy, Đồng Thiếu Huyền giữ đầu kia, một bên đọc một bên chậm rãi mở ra quyển thư.
Bàn tay còn lại của nàng thì trên trùng bài mười lăm sắp xếp.
Ánh mắt nàng đảo qua bộ cờ, lúc nhìn vào chữ trên tờ giấy, lúc lại nhìn vào các thanh trượt trên bàn cờ.
Sau hai nén hương, đọc sách xong, mười lăm con số đã được sắp xếp đúng chỗ.
Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi.
Đem quyển thư cuốn lại, Đồng Thiếu Huyền một bên đem điển cố trong sách ôn tập lại trong đầu, đồng thời cũng suy nghĩ rõ một điều.
Nàng muốn cùng Đường Kiến Vi sống chung hòa bình, nhất định phải cùng nàng sống chung hòa bình.
Cho dù trong nội tâm nàng vẫn nhớ nhung tiên nữ tỷ tỷ đã cứu mạng mình, đáng tiếc kiếp này chỉ sợ cùng tiên nữ tỷ tỷ hữu duyên vô phận.
Bây giờ Đường Kiến Vi đã đến Đồng gia, cho dù sợ nàng phiền nàng cũng được, nàng là thê tử tương lai của mình.
Đường Kiến Vi để nàng thích ai thì thích, mỗi người sẽ đi theo con đường riêng của mình, đề nghị này nàng cũng vui vẻ tiếp nhận.
Nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp chuyện của nhau.
Nhưng không can thiệp chuyện của nhau cũng không có nghĩa là làm mặt lạnh với nhau.
Về sau bọn họ sẽ phải sống chung dưới một mái nhà mấy chục năm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ gặp, nếu cùng nàng không hợp nhau, chỉ sợ cuối cùng chính nàng là người không thoải mái.
Đồng Thiếu Huyền nói Quý Tuyết đừng trêu chọc Đường Kiến Vi, nàng nghĩ tới thời gian thái bình, cũng muốn cùng Đường Kiến Vi ở chung hòa hợp.
May mắn tháng giêng bên sang năm mới kết hôn, còn thời gian nửa năm, để nàng hảo hảo tiêu hóa một chút hãn thê trên trời rơi xuống này.
Hãn thê: người vợ hung dữ
Đúng như Đường Kiến Vi dự đoán, ngày kế tiếp vẫn như cũ là cháo loãng, tám đĩa thức nhắm biến thành hai đĩa, ngẫu nhiên có thể nhiều một bàn măng chua hoặc là rau trộn đậu hũ, thị nữ đưa tới sẽ nói thầm vài câu “chủ mẫu hào phóng“.
Khóe miệng Đường Kiến Vi gần như tái nhợt, sắc mặt Tử Đàn cũng trở nên cái xanh xao vàng vọt, ngay cả Đường Quán Thu không chịu được chuyện nguy hiểm đến tính mạng này, nhẹ nhàng nói với Đường Kiến Vi: “A Nương, ta muốn ăn thịt. “
Ở chợ có một ít thịt, nhưng hiện tại Đường Kiến Vi luôn nghĩ tiết kiệm bạc, không phải vạn bất đắc dĩ kiên quyết không tiêu bạc.
Nàng phát hiện Tây Nam Túc huyện có đỉnh núi tên gọi Bạch Đầu Sơn, lúc này đã qua giữa hè dần dần vào thu, đoán chừng tất cả các loài chim và động vật đều béo khỏe, đã đến lúc săn bắn vào mùa thu.
Đường Kiến Vi từ nhỏ đã thích những chuyến đi săn mùa thu, A Nương là kỵ xạ cao thủ, từ bảy tuổi hàng năm nàng đều đi cùng A Nương đi săn vào mùa thu, đánh con lợn rừng dã hươu, chuẩn bị cho thức ăn mùa đông.
Hướng Tống Kiều cho mượn trang bị cung tiễn dây thừng chờ đi săn cùng một con ngựa có đôi chân khỏe, để Tử Đàn ở nhà chiếu cố tỷ tỷ, nàng một mình đi vào Bạch Đầu Sơn.
Đến chân núi, đã thấy Bạch Đầu Sơn xanh um tươi tốt thảm thực vật rậm rạp, chẳng biết tại sao đặt tên là “Đầu Bạc“.
Cưỡi ngựa vào núi, đi một vòng ngoại trừ đủ loại lá xanh tươi chào đón, động vật gì cũng không nhìn thấy.
Lúc này mới nhớ tới Túc huyện nằm ở Đông Nam, khí hậu vẫn ẩm ướt và ấm áp vào mùa thu, hoàn toàn khác với Bác Lăng, bốn mùa rõ ràng.
Trong lòng Đường Kiến Vi có một loại dự cảm không lành, sợ rằng động vật ở đây không cần dự trữ mỡ cho mùa đông. Nếu như mọi người Túc huyện đều gầy gò, nàng lấy cái gì để tế cho miếu Ngũ tạng?
Đi vòng quanh Bạch Đầu Sơn, không tìm được cái gì, cuối cùng trên đường xuống núi thấy một nông dân chuyên nuôi thỏ lấy thịt.
Hỏi thăm giá cả, tám mươi văn một con, xem như là rẻ.
Đường Kiến Vi chọn một con thỏ vừa phải, nông dân đem con thỏ lên vỗ nhẹ vào cái bụng đầy đặn của nó: “Con này tốt, thịt dày!”
Đường Kiến Vi thỏa mãn giao tiền, trói chân tay con thỏ rồi ném vào trong áo con ngựa.
Đường Kiến Vi trở về Đồng phủ lúc mặt trời đã lặn về hướng Tây, nàng ôm con thỏ từ chuồng ngựa ra, Đồng Thiếu Huyền tình cờ từ thư viện trở về, hai người gặp nhau.
Trong lòng Đồng Thiếu Huyền còn đang suy nghĩ nên xưng hô với nàng như thế nào, kêu cái gì đều có chút không ổn, Đường Kiến Vi lên tiếng trước.
“Phu nhân trở về rồi.” Đường Kiến Vi không hề tỏ ra xấu hổ chút nào, thấy người liền gọi dứt khoát, híp mắt cười rạng rỡ.
Còn chưa thành thân, một tiếng “phu nhân” là quá thân thiết......
Đồng Thiếu Huyền chưa từng bị gọi như vậy, sắc mặt có chút nóng bừng, sợ mình lại lộ ra vẻ rụt rè trước mặt Đường Kiến Vi, không biết quay lại sẽ bị cười nhạo như thế nào, lại nhớ tới muốn cùng Đường gặp hơi hảo hảo ở chung, biết chính mình phải đáp lại một câu mới tốt.
Nhưng hai chữ “phu nhân”, nàng như thế nào không thể nói ra khỏi miệng.
Thấy trong ngực Đường Kiến Vi có con thỏ hoạt bát đáng yêu, Đồng Thiếu Huyền thích động vật nhỏ, từ cá đến rùa đen cùng mèo chó, nàng nuôi qua rất nhiều.
Gặp con thỏ liền có chủ đề, Đồng Thiếu Huyền vui vẻ mà bước tới nói: “Đây là của ngươi.”
“Đương nhiên là của ta.”
Đây chính là ta tìm đến trưa mới có một chút thịt!
“Thật là một con thỏ nhỏ đáng yêu, tên gọi là gì?” Mặt mũi Đồng Thiếu Huyền vô cùng ngây thơ, đưa tay chọc chọc lỗ tai của con thỏ nhỏ.
Đường Kiến Vi không thay đổi sắc mặt trả lời nàng hai chữ: “Bữa tối.”
Đồng Thiếu Huyền: “............?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thực đơn hôm nay:
【Gà quay Lưu ngốc nghếch】
Gà quay Lưu ngốc nghếch, trong truyền thuyết từ lão cha Lưu ngốc nghếch, Lưu lão ngốc nghếch sáng lập, đem kỹ pháp gà quay truyền cho nhi tử. Lưu ngốc nghếch đầu óc không tốt, cả một đời sẽ chỉ làm một chuyện, đó chính là nướng một con gà da giòn thịt mềm mười dặm vẫn còn hương gà quay. Nghe nói năm đó vợ hắn Triệu thị lần thứ nhất ăn gà quay, kích động vạn phần, không phải hắn không gả, đủ thấy mị lực gà quay Lưu ngốc nghếch.
Tuy nhiên bí phương gà quay này bị một vị nữ tử Bác Lăng đường xa mà đến nhanh chóng phá giải.
Nữ tử Bác Lăng bắt chước hương vị gà quay Lưu ngốc nghếch, giống như đúc, đồng thời tặng một con cho thê tử tương lai của nàng.
Thê tử tương lai Đồng thị cũng không phát hiện món gà nướng khiến nàng hồn khiên mộng nhiễu có thể so với tiên nữ tỷ tỷ, thế mà không phải xuất từ Lưu ngốc nghếch làm ra, càng không có phát hiện vào lúc đó, dạ dày nàng đã bị nữ tử Bác Lăng chinh phục......
(Trên đây là từ Bách khoa toàn thư Ninh Viễn vô tri)
[Tám loại dưa chua] (gạch bỏ)