Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
Chương 18
Vân Bích nhìn thấy Sở Minh Yến một mặt thần sắc cổ quái từ trong phòng đi ra, liền đoán được Sở Minh Yến nhìn thấy cái gì.
Lúc trước Vân Bích cùng Thang Viên nhìn thấy tướng ngủ của hai vị chủ tử, cũng là vẻ mặt cổ quái.
Trước đó hai người ngủ cũng một chỗ đều là nước sông không phạm nước giếng.
Sau khi nhị thiếu phu nhân đối tốt với nhị gia, tướng ngủ của hai người càng ngày càng đáng sợ.
Vân Bích cùng sẽ có lúc vụng trộm, dịch dịch góc chăn cho hai vị chủ tử.
Có một lần vào ban đêm Vân Bích phát hiện bởi vì tướng ngủ của hai người đều không tốt, tóc của nhị thiếu phu nhân đều cuốn lấy cái cổ của nhị gia.
Vân Bích đối với Sở Minh Yến nói:” Hai vị chủ tử đêm qua giày vò đến nửa đến, cho nên lúc này vẫn chưa có tỉnh lại.
Sở Minh Yến nghe xong lời nói của Vân Bích, liền không nhịn được bắt đầu nghĩ sai.
Hai người kia giày vò nhàu đến tận khuya?
Sở Minh Yến trêи mặt lúc xanh lúc đó, thần sắc càng thêm quái dị.
Nàng nhẹ giọng ừ một tiếng, sau đó liền xoay người rời khỏi.
Sở Minh đã nghĩ thông suốt, liền không thể chờ đợi mà đến nói cho Trần Y Y, mới có thể xông vào trong phòng mà gặp chuyện này.
Nàng thân là một cô nương chưa xuất giá, lại là muội muội của phu quân Trần Y Y.
Vô luận quan hệ của hai người có thân thiết hay không, nàng cũng không nên lỗ mãng như vậy mà xông vào.
Cũng may Nhị tẩu cùng Nhị ca vẫn còn ngủ, biết đến chuyện này cũng chỉ có Vân Bích và Thang Viên.
Bằng không nàng thực đúng là cực kỳ xấu hổ.
Sở Minh Yến từ nhỏ có phụ thân cùng ca ca sủng ái, một chút dáng vẻ của đại tiểu thư cũng không có.
Trước đây lão phu nhân cũng thường xuyên nhắc tới, nói tác phong hành sự của nàng quá mức lỗ mãng, một chút cũng không giống nữ nhi biết tri thư đạt lễ ( học rộng và cư xử đúng mực)
Nhưng mà Sở Hủ lại nói Sở Minh Yến như vậy rất tốt, hắn còn nói:”Ai nói nữ nhi phải nên điềm đạm, nho nhã nhu nhược.
Ta nhưng lại cảm thấy dáng vẻ như muội, ngược lại cảm thấy hào phóng đáng yêu hơn. ”
Sở Minh Yến vừa nghĩ đến đại ca, liền nhịn không được nở một nụ cười tươi.
Nàng bụng dạ thẳng thắn tính tình lại như vậy, cũng chỉ có trong mắt đại ca mới là tốt.
Về sau Sở Minh Yến liền đi vào bên trong cửa cửa hàng, có ý định buổi tối trở về sẽ cùng Trần Y Y trao đổi chuyện lúc trước.
Trần Y Y biết được buổi sáng Sở Minh Yến tới tìm nàng, liền đoán được Sở Minh Yến rốt cuộc cũng quyết định, tính cùng cái vị tẩu tẩu là nàng đứng cùng một chiến tuyến.
Cho nên hôm nay nàng đeo mạng che mặt ra khỏi Sở gia, phát hiện Sở Minh Yến cũng không tiếp tục cho người theo dõi nàng.
Về sau nàng ở trong thành thuê cái tiểu viện, đem đổi ngân phiếu, mua lương thực, y phục, chăn bông, … một số đồ vụn vặt, toàn bộ chất đống trong sân.
Đợi cho người khuân đồ rời đi, nàng liền đem tất cả mọi thứ bỏ vào không gian.
Trần Y Y thân là một người sống trong niên đại hòa bình, chưa từng trải qua chiến tranh.
Nhưng nàng lại biết chiến tranh rất đáng sợ, vì để cho mình sống tốt một chút, phải nghĩ hết khả năng để không lo lắng về sau.
Mặc dù những vật này, đến lúc đó sẽ không nhất định có thể mang ra được.
Nhưng là Trần Y Y vẫn muốn, chuẩn bị thêm một vài thứ để cho chính mình yên tâm.
Sau đó nàng đếm đầu ngón tay tính toán một chút, thời điểm nàng xuyên qua là đầu mùa xuân, khi đó thời tiết còn có chút rét lạnh.
Này đã là tháng tư, nàng đã chờ đợi ở trong này gần hai tháng.
Dựa theo thời gian cốt truyện mà suy tính, thời điểm Sở gia diệt môn là tháng bảy, thời điểm chân chính thảm hoạ đại loạn xảy ra đã là tới tháng tám.
Nay Sở Minh Yến bị các thương hộ khác chèn ép, dưới sự bất đắc dĩ chọn cùng với nàng hợp tác.
Như vậy bọn họ có sớm rời đi, thật sớm mà tránh đi tất cả hoạ loạn.
Trần Y Y đến chạng vạng tối mới trở về, vừa về đến đã kêu Vân Bích nấu nước cho nàng, nàng phải thật tốt ngâm mình trong nước nóng nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mà chưa kịp chờ nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đã nhìn thấy nha hoàn của Sở Minh Yến ngiêng ngả lảo đảo chạy vào viện tử.
Trần Y Y thấy thế, trong lòng hiện lên một tia bất an.
Hỉ nha sắc mặt trắng bệch nhìn thấy Trần Y Y, một đôi mắt to tràn đầy bất an và sợ hãi.
Hỉ nha:” Nhị thiếu phu nhân không xong rồi, đại tiểu thư bị đám người Tống Hạ Sâm bắt đi. ”
Trần Y Y nghe vậy giật mình, nàng nói:” Bắt đi? Bắt đi nơi nào? “
Hỉ nha hai mắt đẫm lệ, khóc nói: ” Bọn họ nói có một việc làm ăn lớn muốn cùng tiểu thư làm, tiểu thư thấy bọn họ đều là người không lương thiện liền cự tuyệt.
Nhưng mà căn bản bọn họ những người này không chịu nghe, liền trực tiếp đem tiểu thư bắt đi. ”
Vân Bích cùng Thang Viên ở bên ngôi nghe cuộc đối thoại, lập tức một trước một sau vọt vào trong phòng.
Thang Viên cùng Sở Minh Yến có quan hệ thân cận, đột nhiên nghe thấy tin tức này lập tức hoảng hồn.
Thang Viên: ” Xong, bọn hắn sẽ đối đại tiểu thư không có ý gì tốt. Phu nhân …. Chúng ta … Chúng ta nên làm cái gì?
Trần Y Y:” Các ngươi ở lại trông coi kỹ Nhị gia, ta cùng Hỉ nha đi tìm đại tiểu thư mang về?
Hỉ nha nghe vậy lập tức lau nước mắt, rũ đôi mắt xuống hiện lên một tia áy náy.
Vân Bích thấy bóng dáng Trần Y Y đi xa, nhịn không được cảm thấy lo lắng.
Cũng không biết là lúc này đây đang xảy ra chuyện gì?
Vô luận là đại tiểu thư hay là thiếu nhẫn phu nhân, hai người này trăm ngàn lần đều không thể xảy ra chuyện.
Trần Y mang theo vài người hạ nhân, đi theo Hỉ nha tại các tửu lâu trong thành tìm người.
Hỉ nha nói bọn hắn lúc đem người đi, nói tại một tửu lâu đã đặt xong sương phòng, có thể trực tiếp đem Sở Minh Yến qua đó.
Nhưng là Hỉ nha không có nghe rõ, cụ thể là tửu lâu nào, cho nên bọn họ chỉ có thể lần lượt tìm từng cái tửu lâu.
Chẳng qua là đang đi tìm, Trần Y Y đã cảm thấy có chỗ không đúng lắm?
Nàng luôn cảm thấy mấy người kia, không có lá gan trực tiếp cướp người.
Dù sao hiện tại Sở gia vẫn chưa triệt để sụp đổ, Sở Minh Yến lại là gia chủ hiện tại của Sở gia.
Cho dù bọn hắn sắc đảm ngập trời cũng không có biện pháp công nhiên cướp người.
Bởi vì nếu thật sự bọn hắn có bản lãnh này, đã sớm động thủ đối với Sở Minh Yến, cần gì phải chở đến bây giờ?
Lúc trước Hỉ nha đột nhiên xuất hiện,
Trần Y Y bởi vì quá lo lắng cho Sở Minh Yến. Cộng thêm nàng lúc trước đắc tội với Hứa tam gia, liền cho rằng đây là bọn người Hứa tam gia trả thù.
Nhưng là …. Nàng nhìn Hỉ nha đang dẫn đường phía trước, có một sự kỳ lạ không rõ ràng tràn lan ở trong lòng nàng.
Hỉ nha khóc nói với Trần Y Y:” Thiếu phu nhân, chúng ta như thế này đi tìm tiếp, căn bản không phải là biện pháp tốt ”
Cặp mắt đen nhánh của Trần Y Y cơ hồ cùng bóng đêm hoà làm một thể, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hỉ nha nói ” Ân, vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm thế nào? ”
Hỉ nha nghe vậy đôi mắt nhẹ nhàng loé lên một cái: ” Chúng ta không bằng tách ra hành động, như vậy sẽ nhanh chóng tìm thấy. Vì an toàn của thiếu phu nhân, nô tỳ có thể đi cùng người
Trần Y Y nhìn thoáng qua hạ nhân phía sau lưng, một mặt tán đồng đối với Hỉ nha nói:” Vậy liền theo lời Hỉ nha nói tiến hành ”
Những người khác nghe vậy lập tức tản rã bốn phía, phương hướng khác biệt mà chạy đi.
Đợi cho lúc chỉ còn lại hai người, Hỉ nha bước đến trước một chút, đột nhiên nói với Trần Y Y:” Thiếu phu nhân, chúng ta không bằng đến Phúc Thiện lầu về trước nhìn xem, nói không chừng bọn hắn đã đưa tiểu thư đến đây.
Hỉ nha vừa nói xong, bước chân không khỏi đi nhanh hơn.
Nhưng là nàng ta còn chưa đi xa, đột nhiên lại ngừng lại.
Bởi vì Trần Y Y ở phía sau lưng, không có lập tức đuổi theo.
Hỉ nha vẻ mặt vô cùng nghi hoặc lập tức xoay đầu lại, đôi con ngươi lo lắng bất an nhìn về phía Trần Y Y.
Trần Y Y đứng tại chỗ không hề động, nàng chỉ chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của mình.
Sau đó nàng lạnh lẽo nói:” Ngươi có phải hay không cảm thấy rằng ta rất ngu ngốc?”
Hỉ nha nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, theo bản năng muốn lập tức quỳ xuống.
Nàng ta không nghĩ tới, Trần Y Y thế nhưng đã phát hiện ra.
Nhưng là Hỉ nha không rõ, nếu đã phát hiện ra là có vấn đề, vì cái gì Trần Y Y còn muốn phân tán hạ nhân?
Trần Y Y:” Nói đi, Sở Minh Yến đang ở đâu? Ngươi đem người đi làm cái gì? ”
Trần Y Y nói lời này ngữ khí vô cùng bình thản giống như hỏi Hỉ nha thời tiết hôm nay thế nào?
Nhưng là chỉ có tự mình Trần Y Y mới biết, nàng hiện tại là phi thường tức giận.
Hỉ nha là từ nhỏ cùng với Sở Minh Yến lớn lên, Sở Minh Yến đối đãi với nàng ta luôn luôn rất tốt.
Thế nhưng tốt như vậy để làm cái gì? Đến cuối cùng nàng ta vẫn là lựa chọn phản bội Sở gia.
Hỉ nha không nhịn được phù phù một tiếng, khóc sướt mướt nói:” Nô tỳ không dám, nô tù không có làm tổn thương đại tiểu thư ….
Đại tiểu thư đối với nô tỳ ân trọng như núi, nô tỳ thà là tự mình đi tìm chết cũng sẽ không tổn thương đại tiểu thư …”
Trần Y Y nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khá may là Sở Minh Yến không xảy ra chuyện gì, bằng không về sau nam chính sẽ tới tìm nàng đòi công đạo.
Bất quá …. Nếu không vào nhằm vào Sở Minh Yến thì nhìn tình huống hiện tại chính là nhắm vào nàng.
Trần Y Y từ trêи cao hạ mắt nhìn xuống nàng ta, một đôi mắt đen nhánh từng điểm từng điểm nguội lạnh xuống.
Nàng nói ” Đã là như vậy, ngươi muốn mang ta ra đây làm cái gì? ”
Hỉ nha vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ ngẩng đầu lên, trước đó đại tiểu thư nói Trần Y Y rất thông mình, Hỉ nha còn một mực không tin.
Nhưng mà thời khắc này, Hỉ nha đột nhiên hiểu ra ý tứ của đại tiểu thư.
Trần Y Y xác thực không chỉ có thông minh, còn đặc biệt tỉnh táo.
Hỉ nha vô cùng sợ bộ dạng này của Trần Y Y, nhưng là vừa nghĩ đến đệ đệ tuổi còn nhỏ, Hỉ nha khẽ cắn môi đột nhiên từ dưới đất đứng lên.
” Nô tỳ không thể nói cho Thiếu phu nhân, trong tay của người kia có đệ đệ của nô tỳ.
Thiếu phu nhân … Nô tỳ có lỗi với người, nhưng là nô tỳ cũng không có biện pháp khác.
Chỉ có thể ủy khuất thiếu phu nhân, đi theo nô tỳ gặp mặt người kia … ”
Hỉ nha nói xong, từ trong tay áo lấy ra một khối khăn.
Liền muốn dùng thuốc mê trêи cái khăn, trực tiếp làm Trần Y Y hôn mê mà mang đi.
Nhưng mà chưa kịp chờ nàng ta giơ tay lên, một đạo âm thanh quen thuộc dị thường đột nhiên vang lên từ sau lưng.
” Hỉ nha! Ngươi đang làm cái gì?! ”
Đạo thanh âm này thật sự quá quen thuộc, quen thuộc đến nổi khiến thân thể Hỉ nha nhịn không được run rẩy một cái.
Nàng ta khϊế͙p͙ sợ quay đầu, đã nhìn thấy Sở Minh Yến bộ dạng chật vật đứng cánh đây không xa.
Hỉ nha đầu gối mềm nhũn, một mặt tuyệt vọng quỳ xuống.
Sở Minh Yến đến đây, nàng ta triệt để xong đời.
Sở Minh Yến chạng ván tối mới trở về Sở gia, Hỉ nha đột nhiên nói nhà kho vựa gạo xảy ra chuyện, làm cho Sở Minh Yến đi theo tới đó xem.
Sở Minh Yến mặc dù đặt quyết tâm không quan tâm việc này nữa, nhưng là dù sao trong đó cũng có tâm huyết của nàng, do dự một chút vẫn là theo tới.
Sau đó làm cho Sở Minh Yến không nghĩ tới là Hỉ nha đem nàng nhốt lại bên trong kho hàng.
Lúc ấy tâm Sở Minh Yến liền rét lạnh, nhưng là nghĩ đến trong nhà có khả năng đã xảy ra chuyện, Sở Minh Yến cũng không có suy nghĩ nhiều liền bắt đầu điên cuồng xô cửa.
Cũng may động tĩnh nàng làm ra tương đối lớn, một tiểu nam nhân ở vựa gạo đã phát hiện ra.
Nhắc tới cũng là Sở Minh Yến may mắn, nàng bị giảm trong nhà kho kia kỳ thực vắng vẻ.
Nàng cho dù có hô đến hư cuốn họng cũng không nhất định sẽ có người phát hiện ra nàng.
Nhưng là tiểu nam nhân kia là người mới vào vựa gạo làm bởi vậy nên làm việc vô cùng cẩn thận.
Hắn mỗi ngày trước khi ra về, đều mang đèn lồng tại nhà kho tuần tra một phen.
Cũng chính bởi vì hắn cẩn thận, mới phát hiện bên trong kho gạo có người bị nhốt.
Sở Minh Yến một đường chạy về Sở gia, trêи đường gặp hạ nhân trong nhà.
Nghe được hạ nhân nói, nàng lập tức ý thức được Trần Y Y đang gặp nguy hiểm.
Nàng liền cùng hạ nhân kia đi tìm, sau đó vừa vặn thấy một màn Hỉ nha muốn động thủ với Trần Y Y.
Lúc trước Vân Bích cùng Thang Viên nhìn thấy tướng ngủ của hai vị chủ tử, cũng là vẻ mặt cổ quái.
Trước đó hai người ngủ cũng một chỗ đều là nước sông không phạm nước giếng.
Sau khi nhị thiếu phu nhân đối tốt với nhị gia, tướng ngủ của hai người càng ngày càng đáng sợ.
Vân Bích cùng sẽ có lúc vụng trộm, dịch dịch góc chăn cho hai vị chủ tử.
Có một lần vào ban đêm Vân Bích phát hiện bởi vì tướng ngủ của hai người đều không tốt, tóc của nhị thiếu phu nhân đều cuốn lấy cái cổ của nhị gia.
Vân Bích đối với Sở Minh Yến nói:” Hai vị chủ tử đêm qua giày vò đến nửa đến, cho nên lúc này vẫn chưa có tỉnh lại.
Sở Minh Yến nghe xong lời nói của Vân Bích, liền không nhịn được bắt đầu nghĩ sai.
Hai người kia giày vò nhàu đến tận khuya?
Sở Minh Yến trêи mặt lúc xanh lúc đó, thần sắc càng thêm quái dị.
Nàng nhẹ giọng ừ một tiếng, sau đó liền xoay người rời khỏi.
Sở Minh đã nghĩ thông suốt, liền không thể chờ đợi mà đến nói cho Trần Y Y, mới có thể xông vào trong phòng mà gặp chuyện này.
Nàng thân là một cô nương chưa xuất giá, lại là muội muội của phu quân Trần Y Y.
Vô luận quan hệ của hai người có thân thiết hay không, nàng cũng không nên lỗ mãng như vậy mà xông vào.
Cũng may Nhị tẩu cùng Nhị ca vẫn còn ngủ, biết đến chuyện này cũng chỉ có Vân Bích và Thang Viên.
Bằng không nàng thực đúng là cực kỳ xấu hổ.
Sở Minh Yến từ nhỏ có phụ thân cùng ca ca sủng ái, một chút dáng vẻ của đại tiểu thư cũng không có.
Trước đây lão phu nhân cũng thường xuyên nhắc tới, nói tác phong hành sự của nàng quá mức lỗ mãng, một chút cũng không giống nữ nhi biết tri thư đạt lễ ( học rộng và cư xử đúng mực)
Nhưng mà Sở Hủ lại nói Sở Minh Yến như vậy rất tốt, hắn còn nói:”Ai nói nữ nhi phải nên điềm đạm, nho nhã nhu nhược.
Ta nhưng lại cảm thấy dáng vẻ như muội, ngược lại cảm thấy hào phóng đáng yêu hơn. ”
Sở Minh Yến vừa nghĩ đến đại ca, liền nhịn không được nở một nụ cười tươi.
Nàng bụng dạ thẳng thắn tính tình lại như vậy, cũng chỉ có trong mắt đại ca mới là tốt.
Về sau Sở Minh Yến liền đi vào bên trong cửa cửa hàng, có ý định buổi tối trở về sẽ cùng Trần Y Y trao đổi chuyện lúc trước.
Trần Y Y biết được buổi sáng Sở Minh Yến tới tìm nàng, liền đoán được Sở Minh Yến rốt cuộc cũng quyết định, tính cùng cái vị tẩu tẩu là nàng đứng cùng một chiến tuyến.
Cho nên hôm nay nàng đeo mạng che mặt ra khỏi Sở gia, phát hiện Sở Minh Yến cũng không tiếp tục cho người theo dõi nàng.
Về sau nàng ở trong thành thuê cái tiểu viện, đem đổi ngân phiếu, mua lương thực, y phục, chăn bông, … một số đồ vụn vặt, toàn bộ chất đống trong sân.
Đợi cho người khuân đồ rời đi, nàng liền đem tất cả mọi thứ bỏ vào không gian.
Trần Y Y thân là một người sống trong niên đại hòa bình, chưa từng trải qua chiến tranh.
Nhưng nàng lại biết chiến tranh rất đáng sợ, vì để cho mình sống tốt một chút, phải nghĩ hết khả năng để không lo lắng về sau.
Mặc dù những vật này, đến lúc đó sẽ không nhất định có thể mang ra được.
Nhưng là Trần Y Y vẫn muốn, chuẩn bị thêm một vài thứ để cho chính mình yên tâm.
Sau đó nàng đếm đầu ngón tay tính toán một chút, thời điểm nàng xuyên qua là đầu mùa xuân, khi đó thời tiết còn có chút rét lạnh.
Này đã là tháng tư, nàng đã chờ đợi ở trong này gần hai tháng.
Dựa theo thời gian cốt truyện mà suy tính, thời điểm Sở gia diệt môn là tháng bảy, thời điểm chân chính thảm hoạ đại loạn xảy ra đã là tới tháng tám.
Nay Sở Minh Yến bị các thương hộ khác chèn ép, dưới sự bất đắc dĩ chọn cùng với nàng hợp tác.
Như vậy bọn họ có sớm rời đi, thật sớm mà tránh đi tất cả hoạ loạn.
Trần Y Y đến chạng vạng tối mới trở về, vừa về đến đã kêu Vân Bích nấu nước cho nàng, nàng phải thật tốt ngâm mình trong nước nóng nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mà chưa kịp chờ nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đã nhìn thấy nha hoàn của Sở Minh Yến ngiêng ngả lảo đảo chạy vào viện tử.
Trần Y Y thấy thế, trong lòng hiện lên một tia bất an.
Hỉ nha sắc mặt trắng bệch nhìn thấy Trần Y Y, một đôi mắt to tràn đầy bất an và sợ hãi.
Hỉ nha:” Nhị thiếu phu nhân không xong rồi, đại tiểu thư bị đám người Tống Hạ Sâm bắt đi. ”
Trần Y Y nghe vậy giật mình, nàng nói:” Bắt đi? Bắt đi nơi nào? “
Hỉ nha hai mắt đẫm lệ, khóc nói: ” Bọn họ nói có một việc làm ăn lớn muốn cùng tiểu thư làm, tiểu thư thấy bọn họ đều là người không lương thiện liền cự tuyệt.
Nhưng mà căn bản bọn họ những người này không chịu nghe, liền trực tiếp đem tiểu thư bắt đi. ”
Vân Bích cùng Thang Viên ở bên ngôi nghe cuộc đối thoại, lập tức một trước một sau vọt vào trong phòng.
Thang Viên cùng Sở Minh Yến có quan hệ thân cận, đột nhiên nghe thấy tin tức này lập tức hoảng hồn.
Thang Viên: ” Xong, bọn hắn sẽ đối đại tiểu thư không có ý gì tốt. Phu nhân …. Chúng ta … Chúng ta nên làm cái gì?
Trần Y Y:” Các ngươi ở lại trông coi kỹ Nhị gia, ta cùng Hỉ nha đi tìm đại tiểu thư mang về?
Hỉ nha nghe vậy lập tức lau nước mắt, rũ đôi mắt xuống hiện lên một tia áy náy.
Vân Bích thấy bóng dáng Trần Y Y đi xa, nhịn không được cảm thấy lo lắng.
Cũng không biết là lúc này đây đang xảy ra chuyện gì?
Vô luận là đại tiểu thư hay là thiếu nhẫn phu nhân, hai người này trăm ngàn lần đều không thể xảy ra chuyện.
Trần Y mang theo vài người hạ nhân, đi theo Hỉ nha tại các tửu lâu trong thành tìm người.
Hỉ nha nói bọn hắn lúc đem người đi, nói tại một tửu lâu đã đặt xong sương phòng, có thể trực tiếp đem Sở Minh Yến qua đó.
Nhưng là Hỉ nha không có nghe rõ, cụ thể là tửu lâu nào, cho nên bọn họ chỉ có thể lần lượt tìm từng cái tửu lâu.
Chẳng qua là đang đi tìm, Trần Y Y đã cảm thấy có chỗ không đúng lắm?
Nàng luôn cảm thấy mấy người kia, không có lá gan trực tiếp cướp người.
Dù sao hiện tại Sở gia vẫn chưa triệt để sụp đổ, Sở Minh Yến lại là gia chủ hiện tại của Sở gia.
Cho dù bọn hắn sắc đảm ngập trời cũng không có biện pháp công nhiên cướp người.
Bởi vì nếu thật sự bọn hắn có bản lãnh này, đã sớm động thủ đối với Sở Minh Yến, cần gì phải chở đến bây giờ?
Lúc trước Hỉ nha đột nhiên xuất hiện,
Trần Y Y bởi vì quá lo lắng cho Sở Minh Yến. Cộng thêm nàng lúc trước đắc tội với Hứa tam gia, liền cho rằng đây là bọn người Hứa tam gia trả thù.
Nhưng là …. Nàng nhìn Hỉ nha đang dẫn đường phía trước, có một sự kỳ lạ không rõ ràng tràn lan ở trong lòng nàng.
Hỉ nha khóc nói với Trần Y Y:” Thiếu phu nhân, chúng ta như thế này đi tìm tiếp, căn bản không phải là biện pháp tốt ”
Cặp mắt đen nhánh của Trần Y Y cơ hồ cùng bóng đêm hoà làm một thể, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hỉ nha nói ” Ân, vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm thế nào? ”
Hỉ nha nghe vậy đôi mắt nhẹ nhàng loé lên một cái: ” Chúng ta không bằng tách ra hành động, như vậy sẽ nhanh chóng tìm thấy. Vì an toàn của thiếu phu nhân, nô tỳ có thể đi cùng người
Trần Y Y nhìn thoáng qua hạ nhân phía sau lưng, một mặt tán đồng đối với Hỉ nha nói:” Vậy liền theo lời Hỉ nha nói tiến hành ”
Những người khác nghe vậy lập tức tản rã bốn phía, phương hướng khác biệt mà chạy đi.
Đợi cho lúc chỉ còn lại hai người, Hỉ nha bước đến trước một chút, đột nhiên nói với Trần Y Y:” Thiếu phu nhân, chúng ta không bằng đến Phúc Thiện lầu về trước nhìn xem, nói không chừng bọn hắn đã đưa tiểu thư đến đây.
Hỉ nha vừa nói xong, bước chân không khỏi đi nhanh hơn.
Nhưng là nàng ta còn chưa đi xa, đột nhiên lại ngừng lại.
Bởi vì Trần Y Y ở phía sau lưng, không có lập tức đuổi theo.
Hỉ nha vẻ mặt vô cùng nghi hoặc lập tức xoay đầu lại, đôi con ngươi lo lắng bất an nhìn về phía Trần Y Y.
Trần Y Y đứng tại chỗ không hề động, nàng chỉ chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của mình.
Sau đó nàng lạnh lẽo nói:” Ngươi có phải hay không cảm thấy rằng ta rất ngu ngốc?”
Hỉ nha nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, theo bản năng muốn lập tức quỳ xuống.
Nàng ta không nghĩ tới, Trần Y Y thế nhưng đã phát hiện ra.
Nhưng là Hỉ nha không rõ, nếu đã phát hiện ra là có vấn đề, vì cái gì Trần Y Y còn muốn phân tán hạ nhân?
Trần Y Y:” Nói đi, Sở Minh Yến đang ở đâu? Ngươi đem người đi làm cái gì? ”
Trần Y Y nói lời này ngữ khí vô cùng bình thản giống như hỏi Hỉ nha thời tiết hôm nay thế nào?
Nhưng là chỉ có tự mình Trần Y Y mới biết, nàng hiện tại là phi thường tức giận.
Hỉ nha là từ nhỏ cùng với Sở Minh Yến lớn lên, Sở Minh Yến đối đãi với nàng ta luôn luôn rất tốt.
Thế nhưng tốt như vậy để làm cái gì? Đến cuối cùng nàng ta vẫn là lựa chọn phản bội Sở gia.
Hỉ nha không nhịn được phù phù một tiếng, khóc sướt mướt nói:” Nô tỳ không dám, nô tù không có làm tổn thương đại tiểu thư ….
Đại tiểu thư đối với nô tỳ ân trọng như núi, nô tỳ thà là tự mình đi tìm chết cũng sẽ không tổn thương đại tiểu thư …”
Trần Y Y nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khá may là Sở Minh Yến không xảy ra chuyện gì, bằng không về sau nam chính sẽ tới tìm nàng đòi công đạo.
Bất quá …. Nếu không vào nhằm vào Sở Minh Yến thì nhìn tình huống hiện tại chính là nhắm vào nàng.
Trần Y Y từ trêи cao hạ mắt nhìn xuống nàng ta, một đôi mắt đen nhánh từng điểm từng điểm nguội lạnh xuống.
Nàng nói ” Đã là như vậy, ngươi muốn mang ta ra đây làm cái gì? ”
Hỉ nha vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ ngẩng đầu lên, trước đó đại tiểu thư nói Trần Y Y rất thông mình, Hỉ nha còn một mực không tin.
Nhưng mà thời khắc này, Hỉ nha đột nhiên hiểu ra ý tứ của đại tiểu thư.
Trần Y Y xác thực không chỉ có thông minh, còn đặc biệt tỉnh táo.
Hỉ nha vô cùng sợ bộ dạng này của Trần Y Y, nhưng là vừa nghĩ đến đệ đệ tuổi còn nhỏ, Hỉ nha khẽ cắn môi đột nhiên từ dưới đất đứng lên.
” Nô tỳ không thể nói cho Thiếu phu nhân, trong tay của người kia có đệ đệ của nô tỳ.
Thiếu phu nhân … Nô tỳ có lỗi với người, nhưng là nô tỳ cũng không có biện pháp khác.
Chỉ có thể ủy khuất thiếu phu nhân, đi theo nô tỳ gặp mặt người kia … ”
Hỉ nha nói xong, từ trong tay áo lấy ra một khối khăn.
Liền muốn dùng thuốc mê trêи cái khăn, trực tiếp làm Trần Y Y hôn mê mà mang đi.
Nhưng mà chưa kịp chờ nàng ta giơ tay lên, một đạo âm thanh quen thuộc dị thường đột nhiên vang lên từ sau lưng.
” Hỉ nha! Ngươi đang làm cái gì?! ”
Đạo thanh âm này thật sự quá quen thuộc, quen thuộc đến nổi khiến thân thể Hỉ nha nhịn không được run rẩy một cái.
Nàng ta khϊế͙p͙ sợ quay đầu, đã nhìn thấy Sở Minh Yến bộ dạng chật vật đứng cánh đây không xa.
Hỉ nha đầu gối mềm nhũn, một mặt tuyệt vọng quỳ xuống.
Sở Minh Yến đến đây, nàng ta triệt để xong đời.
Sở Minh Yến chạng ván tối mới trở về Sở gia, Hỉ nha đột nhiên nói nhà kho vựa gạo xảy ra chuyện, làm cho Sở Minh Yến đi theo tới đó xem.
Sở Minh Yến mặc dù đặt quyết tâm không quan tâm việc này nữa, nhưng là dù sao trong đó cũng có tâm huyết của nàng, do dự một chút vẫn là theo tới.
Sau đó làm cho Sở Minh Yến không nghĩ tới là Hỉ nha đem nàng nhốt lại bên trong kho hàng.
Lúc ấy tâm Sở Minh Yến liền rét lạnh, nhưng là nghĩ đến trong nhà có khả năng đã xảy ra chuyện, Sở Minh Yến cũng không có suy nghĩ nhiều liền bắt đầu điên cuồng xô cửa.
Cũng may động tĩnh nàng làm ra tương đối lớn, một tiểu nam nhân ở vựa gạo đã phát hiện ra.
Nhắc tới cũng là Sở Minh Yến may mắn, nàng bị giảm trong nhà kho kia kỳ thực vắng vẻ.
Nàng cho dù có hô đến hư cuốn họng cũng không nhất định sẽ có người phát hiện ra nàng.
Nhưng là tiểu nam nhân kia là người mới vào vựa gạo làm bởi vậy nên làm việc vô cùng cẩn thận.
Hắn mỗi ngày trước khi ra về, đều mang đèn lồng tại nhà kho tuần tra một phen.
Cũng chính bởi vì hắn cẩn thận, mới phát hiện bên trong kho gạo có người bị nhốt.
Sở Minh Yến một đường chạy về Sở gia, trêи đường gặp hạ nhân trong nhà.
Nghe được hạ nhân nói, nàng lập tức ý thức được Trần Y Y đang gặp nguy hiểm.
Nàng liền cùng hạ nhân kia đi tìm, sau đó vừa vặn thấy một màn Hỉ nha muốn động thủ với Trần Y Y.