Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
Chương 45
Huyền Vũ quân nhận mệnh, liền kéo lấy thi thể trêи đất hướng ra ngoài thôn mà đi.
Lúc này mưa nhỏ đã muốn ngừng, trong không khí tràn ngập mùi tanh và mùi bùn đất.
Có người nghe được mệnh lệnh của Sở Hủ, nhịn không được nghĩ: ” Chính là bởi vì những sơn phỉ kia làm đệ đệ muội muội hắn bị thương, nên hắn mới đem đám sơn phỉ đó làm mồi cho chó hoang? ”
Có mấy người nhịn không được có chút sợ hãi, bởi vì Sở nhị gia và Sở tam tiểu thư bị thương nặng như thế một phần nguyên nhân là do bọn hắn.
Lúc sơn phỉ vừa tiến vào thôn, Vân Bích và cô nương câm đã đem Sở nhị gia tránh ở trong viện.
Bởi vì bọn hắn mười phần không phục, nên mới ép Sở nhị gia không thể không đi ra.
Sau đó lúc sơn phỉ muốn khai chiến, bọn hắn cả đám đều co đầu rụt cổ trốn tránh.
Lúc Sở tam tiểu thư bị sơn phỉ vây công, bọn hắn chỉ một lòng muốn bảo vệ tính mạng của mình, căn bản chưa hề có ý tiến lên hỗ trợ.
Lúc ấy không phải Hàn Lẫm cùng Sở Trác ra tay, Sở tam tiểu thư chỉ sợ sẽ bỏ mạng dưới đao của sơn phỉ.
Trong lúc bọn họ đang lo lắng, lão đại phu trong thôn đã tiến lên kiểm tra thương thế của Sở Trác.
Bởi vì ông ấy là đại phu duy nhất trong thôn, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao nên đã cùng với lão nhân và hài tử tránh trong viện tử.
Lão đại phu mặc dù là một lão đầu tử lạnh lùng, nhưng lúc nhìn thấy Sở Trác vác kiếm bảo vệ mọi người, trái tim sắt đá của lão cũng nhịn không được mềm nhũn.
Lão đại phu vừa từ trong viện đi ra, liền vội vội vàng vàng chạy đến bên người Sở Trác.
Một vài người khác vốn là muốn ngăn lão đại phu lại, để ông ấy xem vết thương của mình trước.
Nhưng là bọn hắn lại nhìn thấy Sở Hủ bất động như một ngọn núi, mặt không biểu tình đứng ở nơi đó liền không có dũng khí ngăn người lại.
Lão đại phu từ xa đã nhìn thấy Sở Trác bị thương, vốn cho rằng thân thể bệnh tật của hắn không thể nào chịu được.
Nhưng sau khi kiểm tra vết thương của Sở Trác xong, lại giúp hắn chuẩn đoán kinh mạch, lão đại phu có chút kinh ngạc, hoang mang nhìn vết thương dữ tợn trêи người Sớ Trác.
” Kỳ quái… Thật sự là… Kỳ quái! “
Sở Hủ nghe vậy liếc mắt về phía lão đại phu một cái, mặc dù hắn chẳng hề nói một câu nhưng lão đại phu lại hiểu được ý tứ hắn.
Lão đại phu giải thích nói: ” Vết thương của tiểu tử này nhìn thì thập phần khủng bố, bất quá hắn giống như đã ăn một loại đan dược bảo mệnh nào đó, lúc này máu đã ngừng chảy, không nguy hiểm đến tính mạng! “
Một bên Kỳ Sinh nghe vậy, vội nói: ” Trước đó Nhị thiếu phu nhân thấy thương thế của Nhị gia rất nghiêm trọng, liền đút cho Nhị gia một viên dược hoàn. “
Lão đại phu nghe Kỳ Sinh nói vậy, quay đầu nhìn về phía Trần Y Y nãy giờ vẫn một mực im lặng.
Trần Y Y thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, chỉ có thể cắn răng nói: ” Thuốc này là ta mua được từ một lão lang trung, ta lúc đó thấy đồ ngốc… Ách, là phu quân bị thương thật nghiêm trọng, tình thế cấp bách liền trực tiếp đút cho hắn ăn. “
Nói đến cái sự tình đút thuốc này, đám người nhịn không được nhớ lại một màn Trần Y Y dùng miệng đút thuốc kia.
Những người trông thấy một màn Trần Y Y đút thuốc, đều nhất trí cho rằng nàng phi thường để ý Sở nhị gia, bằng không cũng sẽ không bất chấp trước mắt mọi người mà làm ra hành động lớn mật như thế.
Lão đại phu gật đầu: ” Thuốc kia thật sự là thần dược a, nếu không phải ngươi cho hắn ăn kịp lúc, chỉ sợ tiểu tử này đã… “
Lão vẫn chưa nói xong, giống như nghĩ tới cái gì lại đem những lời phía sau nuốt xuống.
Sở Hủ cùng Sở Minh Yến sau khi xác định Sở Trác không có nguy hiểm gì, hai huynh muội mới đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lão đại phu đứng dậy, liền muốn xem xét vết thương của Sở Minh Yến.
Sở Hủ thấy thế, ôm muội muội lui về sau một bước, nói: ” Nàng không cần! “
Muội muội của hắn thân là một tiểu cô nương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, hắn không muốn để cho nam nhân nào khác ngoài hắn chạm vào nàng dù chỉ một chút.
Sở Hủ chậm rãi rủ mắt liếc nhìn Sở Minh Yến một cái, sau đó nhanh chân đi vào trong viện.
Hắn vừa đi vừa nói với Sở Minh Yến: ” Ở chỗ ca ca có thuốc tốt, chờ sau khi thoa thuốc, miệng vết thương của ngươi liền sẽ không đau. “
Sở Hủ trực tiếp đi vào một gian phòng trong viện sau đó từ trong không gian của mình lấy ra một bình thuốc trị thương.
Sở Hủ đem bình thuốc đưa cho Vân Bích đang đứng một bên, sai Vân Bích đang thập phần khẩn trương khi nhìn thấy hắn bôi thuốc cho Sở Minh Yến.
Hắn vốn là muốn nhân cơ hội đi thăm mẫu thân một chút, nhưng là thật vất vả mới nhìn thấy muội muội bảo bối của hắn, hắn không nỡ cứ vậy mà đi a.
Sở Hủ rơi vào đường cùng, chỉ có thể đưa lưng về phía Sở Minh Yến đứng trong phòng.
Yên tĩnh chờ Sở Minh Yến xử lí xong tất cả vết thương, lúc này mới ôm muội muội đi gặp mẫu thân.
Lúc Sở lão phu nhân đi ra, vừa vặn bước vào căn phòng sát vách phòng Sở Hủ đã vào.
Bà nghe tin đại nhi tử đã trở về, nhưng nhị nhi tử lại bị thương, do dự một chút vẫn là đi thăm nhị nhi tử trước.
Không phải lão phu nhân bất công, ở trong mắt bà, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.
Chẳng qua nhị nhi tử bị trọng thương, còn đại nhi tử vẫn ở Vô Hoa thôn, sẽ không chạy mất được, bà mới lựa chọn đi xem tình huống của nhị nhi tử trước.
Tại lúc Sở Minh Yến xử lí vết thương, đám người quản gia đã giúp đỡ Trần Y Y đưa Sở Trác vào trong viện.
Lúc này, Sở lão phu nhân đỏ vành mắt, đau lòng không thôi canh giữ bên giường bệnh của Sở Trác.
Trần Y Y thừa dịp này, muốn đi lên núi một chuyến, đưa tiểu mù lòa về thôn.
Nhưng là nàng ở trêи núi tìm thật lâu, cũng không tìm thấy bóng dáng của tiểu mù lòa.
Ngược lại lại gặp được thuộc hạ của Sở Hủ. Chính là dã nhân đã được Sở Hủ phái đi tìm người.
Người kia nhìn Trần Y Y liếc mắt một cái, lập tức hiểu được nàng cũng là đang đi tìm người.
Hắn nhìn Trần Y Y, nói: ” Ngươi…. Có phải là đang đi tìm một đứa hài tử? “
Trần Y Y nghe vậy sững sờ một chút, nàng biết rõ Sở Hủ không phải người xấu, liền đem sự việc nàng gặp tiểu mù lòa toàn bộ kể rõ cho người trước mặt nghe.
Sau khi nghe Trần Y Y nói xong, hắn gật nhẹ đầu nói: ” Ngươi về trước đi! Ta rất quen thuộc đường núi nơi này, chuyện tìm người cứ giao cho ta! “
Trần Y Y đem bộ dáng tiểu mù lòa miêu tả cẩn thận cho hắn cũng là vì muốn hắn hỗ trợ tìm xem.
Lúc này Sở Trác đang bị thương, nàng cũng không thể ở lại trêи núi quá lâu.
Sau khi Trần Y Y cùng người kia tách ra, một bên nhanh chân xuống núi, một bên lại cảm thấy mình hình như đã quên cái gì?
Về phần quên cái gì, nàng mơ hồ cảm thấy rất quan trọng nhưng nhất thời không tài nào nhớ ra.
Kỳ thật Sở Minh Yến không muốn bị đại ca ôm, nàng dù sao cũng không còn là tiểu nha đầu như trước đây.
Nhưng là đại ca nói vết thương của nàng thực nghiêm trọng, tùy tiện đi lại nếu vết thương nứt ra thì làm sao bây giờ.
Mà Vân Bích căn bản không cõng nổi nàng, để nam tử khác cõng nàng càng không tiện, cho nên vẫn là để người ca ca như hắn ôm nàng a.
Sở Minh Yến nghe Sở Hủ nói, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa lại hạnh phúc.
Nàng cứ như vậy bị Sở Hủ xem là bảo vật dễ vỡ, cực kì thận trọng ôm vào trong nhà.
Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy thoa thuốc xong vết thương thật sự không còn đau nữa.
Sau khi Huyền Vũ quân xử lí xong đám thi thể của sơn phỉ, liền ngang nhiên chiếm dụng hai viện tử bên cạnh Sở gia.
Mấy người bị Huyền Vũ quân chiếm nhà ở, không chỉ không một chút oán giận mà còn thập phần nhiệt tình chuẩn bị cơm nước cho bọn họ.
Trong thôn có mấy viện tử bị sơn phỉ phóng hỏa thiêu rụi rồi, dẫn đến có không ít người không có chỗ ở.
Cũng may hiện tại đã là cuối mùa hè. Thời tiết không tính là lạnh, các nữ nhân có thể ở nhờ nhà người khác, còn các hán tử tùy tiện tìm sân viện nhà nào đó, trực tiếp ngủ là được.
Nói đến Sở Hủ cùng Sở gia quả thật là có duyên, lúc đầu tiếp nhận nhiệm vụ tìm Thập Nhất điện hạ căn bản không cần Sở Hủ tự thân xuất trận.
Trước khi Huyền Vũ quân xuất phát, Sở Hủ ma xui quỷ khiến thế nào liền đi cùng.
Sau khi hắn nhìn thấy người nhà của mình, Sở Hủ lập tức cảm thấy mình đi chuyến này thật không uổng công.
Kiếp trước hắn một thân một mình mặc dù rất tự tại, nhưng trái tim hắn lại trống rỗng làm thế nào cũng không lắp đầy được.
Nay trọng sinh đến nơi này, người nhà của hắn đã cho hắn ấm áp mà trước giờ hắn chưa bao giờ có được, cho nên Sở Hủ rất trân trọng người nhà của mình.
Hắn sở dĩ chịu cực chịu khổ, bôn ba khắp nơi là chính vì muốn đứng ở vị trí cao nhất, không để cho bản thân và người nhà bị kẻ khác bắt nạt.
Mặc dù lúc trước hắn rời đi, người nhà hắn đã chịu không ít cực khổ.
Cũng may tất cả mọi người đều an toàn sống sót, bằng không Sở Hủ cũng không dám tưởng tượng mình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
Trước khi đến Vô Hoa thôn, Huyền Vũ quân đã liên tục năm ngày năm đêm không ngủ không nghỉ.
Bọn hắn một đường sát phạt, giết không ít phe cánh của tân đế, cũng xử lí không ít bạo dân cùng sơn phỉ.
Nay bởi vì tướng quân bọn hắn cùng người nhà đoàn tụ, bọn hắn rốt cuộc có được cơ hội nghỉ ngơi.
Đám người Huyền Vũ quân tắm rửa thoải mái, sau đó ăn một bữa cơm tối không tính là phong phú nhưng lại đậm vị quê nhà.
Một đám nam nhân cao to vạm vỡ rốt cuộc cũng không chịu được nữa, ngủ thϊế͙p͙ đi.
Có một binh lính còn nhỏ tuổi, ăn ăn liền ngủ gật ngay trêи bàn cơm.
Nhóm đại nương hỗ trợ nấu nướng thấy như vậy một trận đau lòng.
Tuổi của tiểu tử này so với mấy tiểu tử trong nhà các nàng không chênh lệch lắm.
Cũng không biết đoạn đường này đã mệt mỏi thành cái dạng gì, mới có thể một bữa cơm còn chưa ăn xong mà đã ngủ thϊế͙p͙ đi ngay trước mặt tất cả mọi người.
Lưu đại nương kêu Dương Hà Diệp hỗ trợ, hai người cẩn thận từng li từng tí đem người dìu vào phòng cách vách nghỉ ngơi.
Một đám binh lính Huyền Vũ quân thấy thế, nhịn không được nói: ” Đại nương, người không cần cẩn thận như vậy a, chỉ cần đem hắn quăng đại xuống đất là được, hắn hiện tại một chút cảm giác cũng không có đâu!”
Không phải bọn hắn không có lòng cảnh giác, chỉ là bọn hắn biết nơi này an toàn, chung quanh đều là những thôn dân lương thiện cùng mấy huynh đệ trong quân, cho nên mới không phòng bị ngủ một giấc thật sảng kɧօáϊ.
Một giấc ngủ này bọn hắn ngủ đến tận buổi sáng ngày thứ ba mới tỉnh dậy.
Mọi người vì cảm tạ sự có mặt kịp thời của Huyền Vũ quân, nên sau khi Huyền Vũ quân tỉnh lại liền mang theo thức ăn đã chuẩn bị sẵn mang đến nơi nghỉ ngơi của bọn hắn.
Nhất là những nữ nhân kia, đối với Huyền Vũ quân mười phần nhiệt tình.
Tất cả mọi người đều lấy ra những nguyên liệu tốt nhất mà nhà mình có, sau đó ngay cả một thân trù nghệ để giữ lòng phu quân cũng xuất ra, tất cả chỉ vì muốn làm cho bọn hắn một bữa cơm phong phú.
* Trù nghệ để giữ lòng phu quân: người ta thường nói con đường ngắn nhất để bắt lấy trái tim người đờn ông là bắt lấy cái bao tử của họ. Nên muốn giữ chồng thì tay nghề nấu ăn phải cao đó mừ ^o^
Sau khi đám người Huyền Vũ quân cởi bỏ khôi giáp trêи người, bộ dáng liền thập phần khác biệt so với khí thế uy phong lẫm liệt trước đó.
Phía dưới lớp chiến bào màu đen, kỳ thật đều là một đám hán tử trẻ tuổi có hỷ nộ ái ố.
* Hỷ nộ ái ố: vui, giận, yêu, ghét.
Trong số bọn họ có mấy binh lính nhỏ tuổi, bị các đại nương, đại thẫm, tỷ tỷ xinh đẹp vây quanh, cả khuôn mặt đều cúi xuống, ngượng ngùng không dám nhìn người.
Các lão binh thấy thế, không nhịn được ha ha cười to trêu ghẹo bọn hắn.
Thang Viên từ nhỏ đã mười phần sùng bái đại công tử, nay nhìn thấy đại công tử đã trở lại, cả người cao hứng tựa như người nặng thêm hai trăm cân.
Bởi vì bên chỗ Sở Minh Yến có Vân Bích cùng Kỳ sinh hầu hại, Nhị gia thì đã có Nhị thiếu phu nhân cùng cô nương câm chiếu cố.
Thang Viên không có chuyện gì làm, liền trở thành cái đuôi nhỏ đi theo Sở Hủ.
Nàng cả ngày canh giữ trước cửa, không cho bất luận kẻ nào đến quầy rầy Đại công tử nghỉ ngơi.
Sau đó Thang Viên liền phát hiện, so với lúc sáng ở ngoài thôn, Đại công tử còn muốn được các cô nương hoan nghêng hơn nữa.
Lúc Đại công tử nghỉ ngơi, bất kể là các cô nương ở Vô Hoa thôn hay là các cô nương ngoại lai, đều có nhiều người đến hỏi thăm.
Nghe ngóng xem Đại công tử đã cưới thê tử chưa? Bên người có thiếu nha hoàn để sai sử hay không?
Thậm chí còn có những người, muốn đem khuê nữ nhà mình cho Đại công tử làm tiểu thϊế͙p͙.
Thang Viên ngay từ đầu vẫn còn ôn tồn trả lời, về sau liền không kiên nhẫn, thẳng thừng đem người đuổi đi.
Hai ngày nay Trần Y Y đều không ra khỏi nhà, thứ nhất là nàng sợ phải đụng mặt nam chính Sở Hủ, thứ hai nàng muốn chuyên tâm chăm sóc Sở Trác đang bị thương hôn mê.
Hai huynh đệ Sở Hủ cùng Sở Trác, dường như là đã thương lượng trước với nhau, một trước một sau tỉnh lại.
Sở Hủ thân làm một tên đệ khống lại thêm muội khống, sau khi tỉnh ngủ lập tức đi nhìn muội muội yêu dấu, sau đó hắn lại đi đến tiểu viện của Trần Y Y, nhìn Sở Trác vừa mới tỉnh lại còn có chút mơ hồ.
Trần Y Y mặc dù có chút sợ hãi Sở Hủ, nhưng nàng biết hiện tại Sở Hủ vẫn chưa hắc hóa, hắn sẽ không tùy tiện liền muốn lấy cái mạng quèn của nàng.
Hơn nữa, Sở Trác đã tỉnh lại, lấy trình độ ỷ lại nàng của đồ ngốc ấy, Sở Hủ cho dù không thích nàng, cũng sẽ không thu cái mạng nhỏ của nàng ngay lúc này.
Bất quá cái này cũng không đại biểu sau này Trần Y Y sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa.
Trần Y Y cảm thấy mình không thể chần chừ nữa, nhất định phải nhanh chóng thu thập hành lí bỏ chạy a~
Sở Minh Yến cùng Sở Trác bởi vì đều được dùng ” thuốc trị thương thượng hạng ” nên thương thế đều mau chóng lành lại, nhất là vết thương sau lưng Sở Trác. Sau khi tỉnh lại hắn liền muốn xuống giường chạy loạn.
Cái gọi là chạy loạn của Sở Trác chính là chạy từ tiểu viện nhà mình đến viện của lão phu nhân.
Sau khi hắn nhìn thấy Sở Hủ, từ người luôn luôn lười biếng, đột nhiên lại thích ra ngoài chạy loạn.
Trần Y Y chỉ cần có chút lơ là, thân ảnh lung la lung lay của Sở Trác liền biến mất không thấy tăm hơi.
Làm Trần Y Y không nhịn được nghĩ, đồ ngốc đây là có mới nới cũ, có niềm vui mới là ca ca liền quên người yêu cũ là nàng?
Bất quá Sở Trác luôn luôn chạy ra bên ngoài lại thuận tiện cho kế hoạch chạy trốn của Trần Y Y.
Ngày thứ năm Huyền Vũ quân đến Vô Hoa thôn, Sở Hủ liền mang một cái ghế ra trước cửa thôn, mười phần phách lối làm thần giữ cửa.
Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, đầy mặt hiếu kì nhao nhao ra cửa nhìn xem.
Sở Hủ một bên gõ gõ ngón trỏ lên tay cầm ghế, một bên nhìn lướt qua đám người tụ tập ngày càng nhiều.
Hắn thấy mọi người đều đến đông đủ, mới nghiêng đầu nhìn về phía một lão nam nhân đứng trong đám người: ” Ngươi là trưởng thôn Vô Hoa thôn đi? “
Lão đầu kia nghe vậy hoảng sợ, hắn khẩn trương mà cười cười, hướng Sở Hủ cung kính nói: ” Ta… Ta không phải… Ta không phải… “
Một binh lính trẻ tuổi đứng sau lưng Sở Hủ nghiêm mặt nói: ” Tướng quân nói ngươi thì chính là ngươi! “
Lão đầu kia đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó như đã nhận được một đại ân to lớn, quỳ xuống tạ ơn, liền bị một binh lính khác kéo lại.
Lão nhân vội vàng nói: ” Tạ tướng quân! Tạ tướng quân! “
Trưởng thôn Vô Hoa thôn đứng một bên nhìn thấy một màn này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Sở Hủ chỉ thuận miệng nói một câu, hắn liền không còn là trưởng thôn của Vô Hoa thôn?
Trưởng thôn nhịn không được đầu đầy mồ hôi, hắn nghĩ ” Khẳng định là có người ở trước mặt Sở Hủ nói xấu hắn, bằng không đang êm đẹp làm sao lại muốn đổi trưởng thôn? “
Mà đổi trưởng thôn như này, cũng không khỏi có chút tùy tiện a.
Sở Hủ thấy không dị nghị gì, liền mở to mắt nói: ” Vì cảm tạ sự chiếu cố của mọi người mấy ngày nay, trước khi đi ta liền giúp mọi người chỉnh đốn một chút sự vụ trong thôn, các ngươi sẽ không cảm thấy ta đang nhiều chuyện, xen vào việc của người khác chứ? “
Những người khác nghe vậy sắc mặt khác nhau, nhưng chung quy không ai dám nói ra một chữ ” Không ”
Dương Đại Ngưu thập phần bội phục Sở tướng quân, một mặt cao hứng nói: ” Tướng quân ngài đừng nói vậy, ngài nguyện ý quản chuyện trong thôn của chúng ta, đó là vinh hạnh của Vô Hoa thôn a! “
Những người khác nghe Dương Đại Ngưu nói, mặc kệ là nguyện ý hay giả vờ nguyện ý, một đám đều góp lời phụ họa theo.
” Chúng ta đương nhiên nguyện ý, tướng quân là người tốt, ngài sẽ không hại chúng ta. “
” Đúng a! Nếu không phải mọi người đến, Vô Hoa thôn chúng ta còn không biết sẽ như thế nào nữa a. “
Một tiểu cô nương dáng dấp xinh xắn cũng đi ra, mở miệng phụ họa: ” Sở tướng quân, ngài nói cái gì chính là cái đó, chúng ta nhất định nghe theo ngài a~ Nếu là ngài muốn trừng trị ai, chúng ta cũng không một câu oán giận “
Tiểu cô nương này chính là tiểu cô nương mặc áo gấm trong nhóm người ngoại lai mới đến.
Lời nàng vừa nói ra, dẫn đến một trận cười vang của tất cả mọi người.
Không biết vì cái gì, mọi người ở đây đều cảm thấy tiểu cô nương này chính là muốn bị Sở tướng quân chỉnh đây mà.
Tiểu cô nương nhìn thấy mọi người đều cười nàng, mặc dù xưa nay nàng luôn luôn là một tiểu cô nương kiêu căng, giờ phút này cũng nhịn không được thật thẹn thùng a.
Nàng chạy đến núp sau lưng phụ thân mình, đỏ mặt không dám thò đầu ra.
Trần Y Y thấy cảnh này nhịn không được cười theo.
Kỳ thật tiểu cô nương không kiềm chế được nàng cũng có thể hiểu, Sở Hủ không chỉ là tướng quân, mà còn là một nam nhân vừa lạnh lùng vừa quyết đoán, tiểu cô nương làm sao chống lại được sức quyến rũ này chứ.
Trần Y Y vốn không muốn tham gia náo nhiệt, nhưng là đồ ngốc Sở Trác nhất định phải kéo nàng đến chiêm ngưỡng phong thái của ca ca hắn.
Mặc dù Trần Y Y không cam lòng đến đây, nhưng là nàng không thể không thừa nhận, Sở Hủ không hổ là nam chính, chỉ cần tùy tiện ngồi ở đó cũng đẹp trai đến lóa mắt
Sở Hủ không để ý đến tiểu cô nương đang thẹn thùng kia, hắn chậm rãi vươn tay chống cằm, con ngươi như ngọc lưu ly chậm rãi quét một vòng qua đám người.
Người bị hắn quét mắt đến, không nhịn được cảm thấy lạnh sống lưng.
Cảm giác kia như bị một phiến băng mỏng xẹt ngang qua cần cổ.
Sở Hủ lành lạnh nói: ” Đầu tiên, những ai muốn dùng nữ nhân để đổi lấy mạng sống? “
Lúc này mưa nhỏ đã muốn ngừng, trong không khí tràn ngập mùi tanh và mùi bùn đất.
Có người nghe được mệnh lệnh của Sở Hủ, nhịn không được nghĩ: ” Chính là bởi vì những sơn phỉ kia làm đệ đệ muội muội hắn bị thương, nên hắn mới đem đám sơn phỉ đó làm mồi cho chó hoang? ”
Có mấy người nhịn không được có chút sợ hãi, bởi vì Sở nhị gia và Sở tam tiểu thư bị thương nặng như thế một phần nguyên nhân là do bọn hắn.
Lúc sơn phỉ vừa tiến vào thôn, Vân Bích và cô nương câm đã đem Sở nhị gia tránh ở trong viện.
Bởi vì bọn hắn mười phần không phục, nên mới ép Sở nhị gia không thể không đi ra.
Sau đó lúc sơn phỉ muốn khai chiến, bọn hắn cả đám đều co đầu rụt cổ trốn tránh.
Lúc Sở tam tiểu thư bị sơn phỉ vây công, bọn hắn chỉ một lòng muốn bảo vệ tính mạng của mình, căn bản chưa hề có ý tiến lên hỗ trợ.
Lúc ấy không phải Hàn Lẫm cùng Sở Trác ra tay, Sở tam tiểu thư chỉ sợ sẽ bỏ mạng dưới đao của sơn phỉ.
Trong lúc bọn họ đang lo lắng, lão đại phu trong thôn đã tiến lên kiểm tra thương thế của Sở Trác.
Bởi vì ông ấy là đại phu duy nhất trong thôn, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao nên đã cùng với lão nhân và hài tử tránh trong viện tử.
Lão đại phu mặc dù là một lão đầu tử lạnh lùng, nhưng lúc nhìn thấy Sở Trác vác kiếm bảo vệ mọi người, trái tim sắt đá của lão cũng nhịn không được mềm nhũn.
Lão đại phu vừa từ trong viện đi ra, liền vội vội vàng vàng chạy đến bên người Sở Trác.
Một vài người khác vốn là muốn ngăn lão đại phu lại, để ông ấy xem vết thương của mình trước.
Nhưng là bọn hắn lại nhìn thấy Sở Hủ bất động như một ngọn núi, mặt không biểu tình đứng ở nơi đó liền không có dũng khí ngăn người lại.
Lão đại phu từ xa đã nhìn thấy Sở Trác bị thương, vốn cho rằng thân thể bệnh tật của hắn không thể nào chịu được.
Nhưng sau khi kiểm tra vết thương của Sở Trác xong, lại giúp hắn chuẩn đoán kinh mạch, lão đại phu có chút kinh ngạc, hoang mang nhìn vết thương dữ tợn trêи người Sớ Trác.
” Kỳ quái… Thật sự là… Kỳ quái! “
Sở Hủ nghe vậy liếc mắt về phía lão đại phu một cái, mặc dù hắn chẳng hề nói một câu nhưng lão đại phu lại hiểu được ý tứ hắn.
Lão đại phu giải thích nói: ” Vết thương của tiểu tử này nhìn thì thập phần khủng bố, bất quá hắn giống như đã ăn một loại đan dược bảo mệnh nào đó, lúc này máu đã ngừng chảy, không nguy hiểm đến tính mạng! “
Một bên Kỳ Sinh nghe vậy, vội nói: ” Trước đó Nhị thiếu phu nhân thấy thương thế của Nhị gia rất nghiêm trọng, liền đút cho Nhị gia một viên dược hoàn. “
Lão đại phu nghe Kỳ Sinh nói vậy, quay đầu nhìn về phía Trần Y Y nãy giờ vẫn một mực im lặng.
Trần Y Y thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, chỉ có thể cắn răng nói: ” Thuốc này là ta mua được từ một lão lang trung, ta lúc đó thấy đồ ngốc… Ách, là phu quân bị thương thật nghiêm trọng, tình thế cấp bách liền trực tiếp đút cho hắn ăn. “
Nói đến cái sự tình đút thuốc này, đám người nhịn không được nhớ lại một màn Trần Y Y dùng miệng đút thuốc kia.
Những người trông thấy một màn Trần Y Y đút thuốc, đều nhất trí cho rằng nàng phi thường để ý Sở nhị gia, bằng không cũng sẽ không bất chấp trước mắt mọi người mà làm ra hành động lớn mật như thế.
Lão đại phu gật đầu: ” Thuốc kia thật sự là thần dược a, nếu không phải ngươi cho hắn ăn kịp lúc, chỉ sợ tiểu tử này đã… “
Lão vẫn chưa nói xong, giống như nghĩ tới cái gì lại đem những lời phía sau nuốt xuống.
Sở Hủ cùng Sở Minh Yến sau khi xác định Sở Trác không có nguy hiểm gì, hai huynh muội mới đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lão đại phu đứng dậy, liền muốn xem xét vết thương của Sở Minh Yến.
Sở Hủ thấy thế, ôm muội muội lui về sau một bước, nói: ” Nàng không cần! “
Muội muội của hắn thân là một tiểu cô nương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, hắn không muốn để cho nam nhân nào khác ngoài hắn chạm vào nàng dù chỉ một chút.
Sở Hủ chậm rãi rủ mắt liếc nhìn Sở Minh Yến một cái, sau đó nhanh chân đi vào trong viện.
Hắn vừa đi vừa nói với Sở Minh Yến: ” Ở chỗ ca ca có thuốc tốt, chờ sau khi thoa thuốc, miệng vết thương của ngươi liền sẽ không đau. “
Sở Hủ trực tiếp đi vào một gian phòng trong viện sau đó từ trong không gian của mình lấy ra một bình thuốc trị thương.
Sở Hủ đem bình thuốc đưa cho Vân Bích đang đứng một bên, sai Vân Bích đang thập phần khẩn trương khi nhìn thấy hắn bôi thuốc cho Sở Minh Yến.
Hắn vốn là muốn nhân cơ hội đi thăm mẫu thân một chút, nhưng là thật vất vả mới nhìn thấy muội muội bảo bối của hắn, hắn không nỡ cứ vậy mà đi a.
Sở Hủ rơi vào đường cùng, chỉ có thể đưa lưng về phía Sở Minh Yến đứng trong phòng.
Yên tĩnh chờ Sở Minh Yến xử lí xong tất cả vết thương, lúc này mới ôm muội muội đi gặp mẫu thân.
Lúc Sở lão phu nhân đi ra, vừa vặn bước vào căn phòng sát vách phòng Sở Hủ đã vào.
Bà nghe tin đại nhi tử đã trở về, nhưng nhị nhi tử lại bị thương, do dự một chút vẫn là đi thăm nhị nhi tử trước.
Không phải lão phu nhân bất công, ở trong mắt bà, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.
Chẳng qua nhị nhi tử bị trọng thương, còn đại nhi tử vẫn ở Vô Hoa thôn, sẽ không chạy mất được, bà mới lựa chọn đi xem tình huống của nhị nhi tử trước.
Tại lúc Sở Minh Yến xử lí vết thương, đám người quản gia đã giúp đỡ Trần Y Y đưa Sở Trác vào trong viện.
Lúc này, Sở lão phu nhân đỏ vành mắt, đau lòng không thôi canh giữ bên giường bệnh của Sở Trác.
Trần Y Y thừa dịp này, muốn đi lên núi một chuyến, đưa tiểu mù lòa về thôn.
Nhưng là nàng ở trêи núi tìm thật lâu, cũng không tìm thấy bóng dáng của tiểu mù lòa.
Ngược lại lại gặp được thuộc hạ của Sở Hủ. Chính là dã nhân đã được Sở Hủ phái đi tìm người.
Người kia nhìn Trần Y Y liếc mắt một cái, lập tức hiểu được nàng cũng là đang đi tìm người.
Hắn nhìn Trần Y Y, nói: ” Ngươi…. Có phải là đang đi tìm một đứa hài tử? “
Trần Y Y nghe vậy sững sờ một chút, nàng biết rõ Sở Hủ không phải người xấu, liền đem sự việc nàng gặp tiểu mù lòa toàn bộ kể rõ cho người trước mặt nghe.
Sau khi nghe Trần Y Y nói xong, hắn gật nhẹ đầu nói: ” Ngươi về trước đi! Ta rất quen thuộc đường núi nơi này, chuyện tìm người cứ giao cho ta! “
Trần Y Y đem bộ dáng tiểu mù lòa miêu tả cẩn thận cho hắn cũng là vì muốn hắn hỗ trợ tìm xem.
Lúc này Sở Trác đang bị thương, nàng cũng không thể ở lại trêи núi quá lâu.
Sau khi Trần Y Y cùng người kia tách ra, một bên nhanh chân xuống núi, một bên lại cảm thấy mình hình như đã quên cái gì?
Về phần quên cái gì, nàng mơ hồ cảm thấy rất quan trọng nhưng nhất thời không tài nào nhớ ra.
Kỳ thật Sở Minh Yến không muốn bị đại ca ôm, nàng dù sao cũng không còn là tiểu nha đầu như trước đây.
Nhưng là đại ca nói vết thương của nàng thực nghiêm trọng, tùy tiện đi lại nếu vết thương nứt ra thì làm sao bây giờ.
Mà Vân Bích căn bản không cõng nổi nàng, để nam tử khác cõng nàng càng không tiện, cho nên vẫn là để người ca ca như hắn ôm nàng a.
Sở Minh Yến nghe Sở Hủ nói, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa lại hạnh phúc.
Nàng cứ như vậy bị Sở Hủ xem là bảo vật dễ vỡ, cực kì thận trọng ôm vào trong nhà.
Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy thoa thuốc xong vết thương thật sự không còn đau nữa.
Sau khi Huyền Vũ quân xử lí xong đám thi thể của sơn phỉ, liền ngang nhiên chiếm dụng hai viện tử bên cạnh Sở gia.
Mấy người bị Huyền Vũ quân chiếm nhà ở, không chỉ không một chút oán giận mà còn thập phần nhiệt tình chuẩn bị cơm nước cho bọn họ.
Trong thôn có mấy viện tử bị sơn phỉ phóng hỏa thiêu rụi rồi, dẫn đến có không ít người không có chỗ ở.
Cũng may hiện tại đã là cuối mùa hè. Thời tiết không tính là lạnh, các nữ nhân có thể ở nhờ nhà người khác, còn các hán tử tùy tiện tìm sân viện nhà nào đó, trực tiếp ngủ là được.
Nói đến Sở Hủ cùng Sở gia quả thật là có duyên, lúc đầu tiếp nhận nhiệm vụ tìm Thập Nhất điện hạ căn bản không cần Sở Hủ tự thân xuất trận.
Trước khi Huyền Vũ quân xuất phát, Sở Hủ ma xui quỷ khiến thế nào liền đi cùng.
Sau khi hắn nhìn thấy người nhà của mình, Sở Hủ lập tức cảm thấy mình đi chuyến này thật không uổng công.
Kiếp trước hắn một thân một mình mặc dù rất tự tại, nhưng trái tim hắn lại trống rỗng làm thế nào cũng không lắp đầy được.
Nay trọng sinh đến nơi này, người nhà của hắn đã cho hắn ấm áp mà trước giờ hắn chưa bao giờ có được, cho nên Sở Hủ rất trân trọng người nhà của mình.
Hắn sở dĩ chịu cực chịu khổ, bôn ba khắp nơi là chính vì muốn đứng ở vị trí cao nhất, không để cho bản thân và người nhà bị kẻ khác bắt nạt.
Mặc dù lúc trước hắn rời đi, người nhà hắn đã chịu không ít cực khổ.
Cũng may tất cả mọi người đều an toàn sống sót, bằng không Sở Hủ cũng không dám tưởng tượng mình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
Trước khi đến Vô Hoa thôn, Huyền Vũ quân đã liên tục năm ngày năm đêm không ngủ không nghỉ.
Bọn hắn một đường sát phạt, giết không ít phe cánh của tân đế, cũng xử lí không ít bạo dân cùng sơn phỉ.
Nay bởi vì tướng quân bọn hắn cùng người nhà đoàn tụ, bọn hắn rốt cuộc có được cơ hội nghỉ ngơi.
Đám người Huyền Vũ quân tắm rửa thoải mái, sau đó ăn một bữa cơm tối không tính là phong phú nhưng lại đậm vị quê nhà.
Một đám nam nhân cao to vạm vỡ rốt cuộc cũng không chịu được nữa, ngủ thϊế͙p͙ đi.
Có một binh lính còn nhỏ tuổi, ăn ăn liền ngủ gật ngay trêи bàn cơm.
Nhóm đại nương hỗ trợ nấu nướng thấy như vậy một trận đau lòng.
Tuổi của tiểu tử này so với mấy tiểu tử trong nhà các nàng không chênh lệch lắm.
Cũng không biết đoạn đường này đã mệt mỏi thành cái dạng gì, mới có thể một bữa cơm còn chưa ăn xong mà đã ngủ thϊế͙p͙ đi ngay trước mặt tất cả mọi người.
Lưu đại nương kêu Dương Hà Diệp hỗ trợ, hai người cẩn thận từng li từng tí đem người dìu vào phòng cách vách nghỉ ngơi.
Một đám binh lính Huyền Vũ quân thấy thế, nhịn không được nói: ” Đại nương, người không cần cẩn thận như vậy a, chỉ cần đem hắn quăng đại xuống đất là được, hắn hiện tại một chút cảm giác cũng không có đâu!”
Không phải bọn hắn không có lòng cảnh giác, chỉ là bọn hắn biết nơi này an toàn, chung quanh đều là những thôn dân lương thiện cùng mấy huynh đệ trong quân, cho nên mới không phòng bị ngủ một giấc thật sảng kɧօáϊ.
Một giấc ngủ này bọn hắn ngủ đến tận buổi sáng ngày thứ ba mới tỉnh dậy.
Mọi người vì cảm tạ sự có mặt kịp thời của Huyền Vũ quân, nên sau khi Huyền Vũ quân tỉnh lại liền mang theo thức ăn đã chuẩn bị sẵn mang đến nơi nghỉ ngơi của bọn hắn.
Nhất là những nữ nhân kia, đối với Huyền Vũ quân mười phần nhiệt tình.
Tất cả mọi người đều lấy ra những nguyên liệu tốt nhất mà nhà mình có, sau đó ngay cả một thân trù nghệ để giữ lòng phu quân cũng xuất ra, tất cả chỉ vì muốn làm cho bọn hắn một bữa cơm phong phú.
* Trù nghệ để giữ lòng phu quân: người ta thường nói con đường ngắn nhất để bắt lấy trái tim người đờn ông là bắt lấy cái bao tử của họ. Nên muốn giữ chồng thì tay nghề nấu ăn phải cao đó mừ ^o^
Sau khi đám người Huyền Vũ quân cởi bỏ khôi giáp trêи người, bộ dáng liền thập phần khác biệt so với khí thế uy phong lẫm liệt trước đó.
Phía dưới lớp chiến bào màu đen, kỳ thật đều là một đám hán tử trẻ tuổi có hỷ nộ ái ố.
* Hỷ nộ ái ố: vui, giận, yêu, ghét.
Trong số bọn họ có mấy binh lính nhỏ tuổi, bị các đại nương, đại thẫm, tỷ tỷ xinh đẹp vây quanh, cả khuôn mặt đều cúi xuống, ngượng ngùng không dám nhìn người.
Các lão binh thấy thế, không nhịn được ha ha cười to trêu ghẹo bọn hắn.
Thang Viên từ nhỏ đã mười phần sùng bái đại công tử, nay nhìn thấy đại công tử đã trở lại, cả người cao hứng tựa như người nặng thêm hai trăm cân.
Bởi vì bên chỗ Sở Minh Yến có Vân Bích cùng Kỳ sinh hầu hại, Nhị gia thì đã có Nhị thiếu phu nhân cùng cô nương câm chiếu cố.
Thang Viên không có chuyện gì làm, liền trở thành cái đuôi nhỏ đi theo Sở Hủ.
Nàng cả ngày canh giữ trước cửa, không cho bất luận kẻ nào đến quầy rầy Đại công tử nghỉ ngơi.
Sau đó Thang Viên liền phát hiện, so với lúc sáng ở ngoài thôn, Đại công tử còn muốn được các cô nương hoan nghêng hơn nữa.
Lúc Đại công tử nghỉ ngơi, bất kể là các cô nương ở Vô Hoa thôn hay là các cô nương ngoại lai, đều có nhiều người đến hỏi thăm.
Nghe ngóng xem Đại công tử đã cưới thê tử chưa? Bên người có thiếu nha hoàn để sai sử hay không?
Thậm chí còn có những người, muốn đem khuê nữ nhà mình cho Đại công tử làm tiểu thϊế͙p͙.
Thang Viên ngay từ đầu vẫn còn ôn tồn trả lời, về sau liền không kiên nhẫn, thẳng thừng đem người đuổi đi.
Hai ngày nay Trần Y Y đều không ra khỏi nhà, thứ nhất là nàng sợ phải đụng mặt nam chính Sở Hủ, thứ hai nàng muốn chuyên tâm chăm sóc Sở Trác đang bị thương hôn mê.
Hai huynh đệ Sở Hủ cùng Sở Trác, dường như là đã thương lượng trước với nhau, một trước một sau tỉnh lại.
Sở Hủ thân làm một tên đệ khống lại thêm muội khống, sau khi tỉnh ngủ lập tức đi nhìn muội muội yêu dấu, sau đó hắn lại đi đến tiểu viện của Trần Y Y, nhìn Sở Trác vừa mới tỉnh lại còn có chút mơ hồ.
Trần Y Y mặc dù có chút sợ hãi Sở Hủ, nhưng nàng biết hiện tại Sở Hủ vẫn chưa hắc hóa, hắn sẽ không tùy tiện liền muốn lấy cái mạng quèn của nàng.
Hơn nữa, Sở Trác đã tỉnh lại, lấy trình độ ỷ lại nàng của đồ ngốc ấy, Sở Hủ cho dù không thích nàng, cũng sẽ không thu cái mạng nhỏ của nàng ngay lúc này.
Bất quá cái này cũng không đại biểu sau này Trần Y Y sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa.
Trần Y Y cảm thấy mình không thể chần chừ nữa, nhất định phải nhanh chóng thu thập hành lí bỏ chạy a~
Sở Minh Yến cùng Sở Trác bởi vì đều được dùng ” thuốc trị thương thượng hạng ” nên thương thế đều mau chóng lành lại, nhất là vết thương sau lưng Sở Trác. Sau khi tỉnh lại hắn liền muốn xuống giường chạy loạn.
Cái gọi là chạy loạn của Sở Trác chính là chạy từ tiểu viện nhà mình đến viện của lão phu nhân.
Sau khi hắn nhìn thấy Sở Hủ, từ người luôn luôn lười biếng, đột nhiên lại thích ra ngoài chạy loạn.
Trần Y Y chỉ cần có chút lơ là, thân ảnh lung la lung lay của Sở Trác liền biến mất không thấy tăm hơi.
Làm Trần Y Y không nhịn được nghĩ, đồ ngốc đây là có mới nới cũ, có niềm vui mới là ca ca liền quên người yêu cũ là nàng?
Bất quá Sở Trác luôn luôn chạy ra bên ngoài lại thuận tiện cho kế hoạch chạy trốn của Trần Y Y.
Ngày thứ năm Huyền Vũ quân đến Vô Hoa thôn, Sở Hủ liền mang một cái ghế ra trước cửa thôn, mười phần phách lối làm thần giữ cửa.
Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, đầy mặt hiếu kì nhao nhao ra cửa nhìn xem.
Sở Hủ một bên gõ gõ ngón trỏ lên tay cầm ghế, một bên nhìn lướt qua đám người tụ tập ngày càng nhiều.
Hắn thấy mọi người đều đến đông đủ, mới nghiêng đầu nhìn về phía một lão nam nhân đứng trong đám người: ” Ngươi là trưởng thôn Vô Hoa thôn đi? “
Lão đầu kia nghe vậy hoảng sợ, hắn khẩn trương mà cười cười, hướng Sở Hủ cung kính nói: ” Ta… Ta không phải… Ta không phải… “
Một binh lính trẻ tuổi đứng sau lưng Sở Hủ nghiêm mặt nói: ” Tướng quân nói ngươi thì chính là ngươi! “
Lão đầu kia đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó như đã nhận được một đại ân to lớn, quỳ xuống tạ ơn, liền bị một binh lính khác kéo lại.
Lão nhân vội vàng nói: ” Tạ tướng quân! Tạ tướng quân! “
Trưởng thôn Vô Hoa thôn đứng một bên nhìn thấy một màn này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Sở Hủ chỉ thuận miệng nói một câu, hắn liền không còn là trưởng thôn của Vô Hoa thôn?
Trưởng thôn nhịn không được đầu đầy mồ hôi, hắn nghĩ ” Khẳng định là có người ở trước mặt Sở Hủ nói xấu hắn, bằng không đang êm đẹp làm sao lại muốn đổi trưởng thôn? “
Mà đổi trưởng thôn như này, cũng không khỏi có chút tùy tiện a.
Sở Hủ thấy không dị nghị gì, liền mở to mắt nói: ” Vì cảm tạ sự chiếu cố của mọi người mấy ngày nay, trước khi đi ta liền giúp mọi người chỉnh đốn một chút sự vụ trong thôn, các ngươi sẽ không cảm thấy ta đang nhiều chuyện, xen vào việc của người khác chứ? “
Những người khác nghe vậy sắc mặt khác nhau, nhưng chung quy không ai dám nói ra một chữ ” Không ”
Dương Đại Ngưu thập phần bội phục Sở tướng quân, một mặt cao hứng nói: ” Tướng quân ngài đừng nói vậy, ngài nguyện ý quản chuyện trong thôn của chúng ta, đó là vinh hạnh của Vô Hoa thôn a! “
Những người khác nghe Dương Đại Ngưu nói, mặc kệ là nguyện ý hay giả vờ nguyện ý, một đám đều góp lời phụ họa theo.
” Chúng ta đương nhiên nguyện ý, tướng quân là người tốt, ngài sẽ không hại chúng ta. “
” Đúng a! Nếu không phải mọi người đến, Vô Hoa thôn chúng ta còn không biết sẽ như thế nào nữa a. “
Một tiểu cô nương dáng dấp xinh xắn cũng đi ra, mở miệng phụ họa: ” Sở tướng quân, ngài nói cái gì chính là cái đó, chúng ta nhất định nghe theo ngài a~ Nếu là ngài muốn trừng trị ai, chúng ta cũng không một câu oán giận “
Tiểu cô nương này chính là tiểu cô nương mặc áo gấm trong nhóm người ngoại lai mới đến.
Lời nàng vừa nói ra, dẫn đến một trận cười vang của tất cả mọi người.
Không biết vì cái gì, mọi người ở đây đều cảm thấy tiểu cô nương này chính là muốn bị Sở tướng quân chỉnh đây mà.
Tiểu cô nương nhìn thấy mọi người đều cười nàng, mặc dù xưa nay nàng luôn luôn là một tiểu cô nương kiêu căng, giờ phút này cũng nhịn không được thật thẹn thùng a.
Nàng chạy đến núp sau lưng phụ thân mình, đỏ mặt không dám thò đầu ra.
Trần Y Y thấy cảnh này nhịn không được cười theo.
Kỳ thật tiểu cô nương không kiềm chế được nàng cũng có thể hiểu, Sở Hủ không chỉ là tướng quân, mà còn là một nam nhân vừa lạnh lùng vừa quyết đoán, tiểu cô nương làm sao chống lại được sức quyến rũ này chứ.
Trần Y Y vốn không muốn tham gia náo nhiệt, nhưng là đồ ngốc Sở Trác nhất định phải kéo nàng đến chiêm ngưỡng phong thái của ca ca hắn.
Mặc dù Trần Y Y không cam lòng đến đây, nhưng là nàng không thể không thừa nhận, Sở Hủ không hổ là nam chính, chỉ cần tùy tiện ngồi ở đó cũng đẹp trai đến lóa mắt
Sở Hủ không để ý đến tiểu cô nương đang thẹn thùng kia, hắn chậm rãi vươn tay chống cằm, con ngươi như ngọc lưu ly chậm rãi quét một vòng qua đám người.
Người bị hắn quét mắt đến, không nhịn được cảm thấy lạnh sống lưng.
Cảm giác kia như bị một phiến băng mỏng xẹt ngang qua cần cổ.
Sở Hủ lành lạnh nói: ” Đầu tiên, những ai muốn dùng nữ nhân để đổi lấy mạng sống? “